Cưng Chiều Độc Nhất
-
Chương 16
Đến khi hai người trở về thì đã gần chiều, chim hải âu bay lướt trên mặt biển, chỉ dính chút nước biển màu xanh da trời trên cánh, ánh mặt trời màu vàng nhạt xuyên qua lá cây rơi trên mặt đường, lá cọ bị gió thổi phát ra âm thanh.
Đoạn Khâm nghĩ đến câu nói trước đó của Thẩm Vi Tửu với cô gái kia: “Cô nói cô là bạn gái của tôi, sao tôi không biết?”
Thẩm Vi Tửu hùng hồn hỏi lại: “Anh thì biết gì chứ?”
Cô vừa dứt lời, lá cây trên đầu đã bị gió thổi khẽ lay động, chú sâu lông mập mạp đang nằm trên lá cọ bị thổi rơi trên bờ vai Thẩm Vi Tửu.
Đoạn Khâm ngước mắt nhìn, vẫy vẫy tay với Thẩm Vi Tửu: “Cô qua đây, tôi sẽ nói với cô điều mà tôi biết.”
Thẩm Vi Tửu từ nhỏ đã nghe lời Đoạn Khâm, vô thức cúi người lại gần, chỉ có điều là mới khom được một nửa, nghĩ đến hành vi xấu xa của Đoạn Khâm, không khỏi tức giận rằng tại sao mình lại nghe lời anh, nhưng chưa kịp ngồi thẳng dậy đã bị Đoạn Khâm kéo đến. Dung mạo của người đàn ông thâm thúy, ánh mặt trời màu vàng nhạt chiếu vào trong con ngươi của anh, trông như màu vàng hổ phách, mang theo sự mê ly và cả dịu dàng, lại như ánh chiều tà rơi vào trong mắt, dường như có thể hút người ta vào sâu trong đó.
Thẩm Vi Tửu hơi nghiêng đầu, cảm nhận được ngón tay Đoạn Khâm nhẹ nhàng lướt qua bả vai mình.
Đồng tử của cô lập tức co lại, cơ thể cứng đờ: “Cái gì vậy?”
Đoạn Khâm thấy gương mặt cô tái nhợt, không khỏi nghĩ đến dáng vẻ tức giận vừa nãy của cô, hóa ra cô gái đang giận này lại sợ sâu lông.
“Không có gì.” Đoạn Khâm ném chú sâu lông trong tay xuống đất, chú sâu lông mập mạp kia ngỡ ngàng một lúc, sau đó bắt đầu bò đi tìm cho mình một nơi thoải mái.
Thẩm Vi Tửu đột nhiên nhào vào ngực Đoạn Khâm, giọng nói hơi ngắt quãng: “Đoạn Khâm, phía sau anh có một con sâu lông.”
Cô gái trong ngực mềm mại như vậy, yết hầu Đoạn Khâm khẽ dịch chuyển, nhưng tay không hề chạm vào eo Thẩm Vi Tửu: “Vậy à?”
“Vâng, hình như nó bò đến bên này rồi.”
Đoạn Khâm hạ giọng: “Vậy cô còn lừa tôi chuyện gì không? Fan hâm mộ bé nhỏ? Nếu còn dám lừa tôi, tôi sẽ nhặt sâu lông lên.”
Thẩm Vi Tửu thở phì phò: “Đoạn Khâm!”
Đoạn Khâm khẽ nở nụ cười, lồng ngực hơi rung lên, khiến Thẩm Vi Tửu cảm nhận được từng cơn tê dại.
Thẩm Vi Tửu lén lút ôm Đoạn Khâm, cụp mắt xuống.
Không biết có được coi là bạn gái cũ không nhỉ.
Lúc hai người cùng về, tuy Dan giật mình nhưng lại cảm thấy rất vui vẻ: “Tiên sinh, cậu và Thẩm tiểu thư cùng về rồi.”
“Đúng vậy.” Thẩm Vi Tửu cười cười: “Dan, tối nay tôi muốn ăn cơm hải sản của ông được không?”
Dan gật đầu: “Đương nhiên là được.”
Dan thích Thẩm tiểu thư tới đây, bởi lúc Thẩm tiểu thư tới, tiên sinh mới ít nổi giận hơn.
Quả thực Dan làm cơm hải sản rất ngon, Thẩm Vi Tửu không để ý một lúc mà đã ăn nhiều rồi, đẩy Đoạn Khâm ra ngoài tản bộ.
Giọng nói của cô hòa với tiếng sóng biển, khiến Đoạn Khâm không nhịn được mà cong khóe môi: “Cô đi dạo trên bờ cát đi, tôi ở đây chờ cô.”
Thẩm Vi Tửu lắc đầu, sau đó mắt sáng ngời: “Đoạn Khâm, ngày mai chúng ta ra ngoài chơi đi.”
Ánh mắt Đoạn Khâm hơi tối đi, anh có thể cùng cô chơi gì chứ?
Nhưng nhìn dáng vẻ phấn khởi của Thẩm Vi Tửu, Đoạn Khâm gật đầu: “Được, cô muốn đi đâu chơi?”
“Ngày mai sẽ biết.”
Valencia quanh năm đều có du khách, những nơi có thể đến du lịch vô cùng nhiều.
Buổi sáng, lúc Đoạn Khâm nhìn thấy Thẩm Vi Tửu, trong mắt hiện lên một tia kinh diễm, cô mặc một bộ váy dài màu xanh da trời, bên hông thắt đai lưng lay động, trên đầu đội mũ rơm, khiến cả người cô càng thêm xinh đẹp, giàu sức sống.
Thẩm Vi Tửu lấy mũ rơm trên đầu ra, đội cho Đoạn Khâm, cô cong mắt cười: “Anh rất đẹp.”
Đoạn Khâm gật đầu: “Cô cũng đẹp.”
Thẩm Vi Tửu càng cười tươi hơn, sao Đoạn Khâm lại đáng yêu như vậy.
Đối với Đoạn Khâm mà nói, anh đã quên hết những ký ức trước khi mất trí nhớ của mình, mà sau khi mất trí nhớ anh vẫn luôn đánh quyền, cũng chưa từng gặp người khiến mình động tâm, vậy nên, về mặt tình cảm thì anh chỉ là con số không, thậm chí còn ngây thơ, sau khi nói những lời này, Đoạn Khâm ý thức được mình trẻ con, không chịu hé miệng nữa.
Bọn họ dắt tay nhau đến bảo tàng mỹ thuật Valencia, nơi được các họa sĩ địa phương Valencia tán thưởng, những bức tranh mang theo nhiệt huyết và phóng khoáng kia đã thể hiện được sự nhiệt tình hiếu khách của người Tây Ban Nha; họ đi đến khu Carmen, tường thành của tín đồ Hồi giáo và của Thiên Chúa giáo ôm lấy nơi đây, xuyên qua cửa thành rồi đi vào đường hầm, dường như trong dấu vết lịch sử chỉ có hai người; họ bước đi chậm trên thánh đường Valencia, từ cửa chính theo kiểu Nova Roma đi đến cửa cung phía nam được xây theo kiến trúc Baroque, cuối cùng là đi ra từ cửa cung phía bắc mang phong cách Visigoth.
Buổi chiều tối của ngày cuối cùng, hai người đến bãi biển Levanto, nơi rải rác những màn ca múa và mỹ thực, mấy ngày nay Thẩm Vi Tửu đều rất vui vẻ, cô được thấy dáng vẻ chăm chú ngắm tranh của Đoạn Khâm, được nghe anh giải thích về lịch sử của tường thành một cách am hiểu, được trầm mê trong ánh mắt của Đoạn Khâm khi anh chăm chú nhìn mình.
Bãi biển Levanto còn nhiều người hơn bãi biển gần chỗ họ ở, những người bên kia đang vừa múa vừa hát những ca khúc phóng khoáng, những tiếng hoan hô liên tiếp khiến Thẩm Vi Tửu không ngừng tới gần.
Đoạn Khâm cầm chặt tay Thẩm Vi Tửu: “Cô đi đi.”
Thẩm Vi Tửu cầm ngược bàn tay Đoạn Khâm: “Em muốn anh đi với em.”
Chỉ một câu này, Đoạn Khâm cảm thấy cho dù anh có hãm sâu trong đầm lầy thì cũng phải cùng đi với Thẩm Vi Tửu.
Thẩm Vi Tửu lại đi gọi vài người đến giúp, Đoạn Khâm siết chặt xe lăn, nhìn nụ cười tươi trên mặt cô, che giấu sự hỗn loạn trong lòng lại, chân của anh sẽ khỏi, anh sẽ ôm cô đi đến bãi biển, anh sẽ nắm tay cô leo lên tháp Michael.
Thẩm Vi Tửu nhìn Đoạn Khâm nhắm mắt lại, lòng thầm lo lắng: “A Khâm, xong rồi.”
Đoạn Khâm mở to mắt, thấy Thẩm Vi Tửu đã cầm một xâu mực nướng đưa đến bên miệng anh, Đoạn Khâm hé miệng cắn một miếng, vẻ mặt không nhiều biểu tình lắm: “Tôi thấy cô là muốn ăn nên mới tới đây.”
Sau khi Đoạn Khâm cắn một miếng, Thẩm Vi Tửu cũng cắn một miếng, dùng ngón tay chỉ chỉ: “Vâng, bọn họ đang khiêu vũ rồi.”
Ánh mắt Đoạn Khâm lại rơi trên đôi môi hồng hồng của cô, chỗ đó anh vừa mới cắn.
Thẩm Vi Tửu thấy Đoạn Khâm không nhìn về phía kia mà đang nhìn khóe miệng mình, cô không khỏi lè lưỡi liếm khóe miệng, tới gần Đoạn Khâm hỏi: “Miệng em có gì sao? Hay là anh muốn ăn mực nướng nữa?”
Anh muốn ăn cô.
- ----------
Hé lô, có nàng nào đang đọc truyện ko vậy, xin hãy cho tui thấy cmt của các nàng.
Thật chứ nhà cửa gì mà vắng tanh vắng teo dzị ahuhu 😭😭
Đoạn Khâm nghĩ đến câu nói trước đó của Thẩm Vi Tửu với cô gái kia: “Cô nói cô là bạn gái của tôi, sao tôi không biết?”
Thẩm Vi Tửu hùng hồn hỏi lại: “Anh thì biết gì chứ?”
Cô vừa dứt lời, lá cây trên đầu đã bị gió thổi khẽ lay động, chú sâu lông mập mạp đang nằm trên lá cọ bị thổi rơi trên bờ vai Thẩm Vi Tửu.
Đoạn Khâm ngước mắt nhìn, vẫy vẫy tay với Thẩm Vi Tửu: “Cô qua đây, tôi sẽ nói với cô điều mà tôi biết.”
Thẩm Vi Tửu từ nhỏ đã nghe lời Đoạn Khâm, vô thức cúi người lại gần, chỉ có điều là mới khom được một nửa, nghĩ đến hành vi xấu xa của Đoạn Khâm, không khỏi tức giận rằng tại sao mình lại nghe lời anh, nhưng chưa kịp ngồi thẳng dậy đã bị Đoạn Khâm kéo đến. Dung mạo của người đàn ông thâm thúy, ánh mặt trời màu vàng nhạt chiếu vào trong con ngươi của anh, trông như màu vàng hổ phách, mang theo sự mê ly và cả dịu dàng, lại như ánh chiều tà rơi vào trong mắt, dường như có thể hút người ta vào sâu trong đó.
Thẩm Vi Tửu hơi nghiêng đầu, cảm nhận được ngón tay Đoạn Khâm nhẹ nhàng lướt qua bả vai mình.
Đồng tử của cô lập tức co lại, cơ thể cứng đờ: “Cái gì vậy?”
Đoạn Khâm thấy gương mặt cô tái nhợt, không khỏi nghĩ đến dáng vẻ tức giận vừa nãy của cô, hóa ra cô gái đang giận này lại sợ sâu lông.
“Không có gì.” Đoạn Khâm ném chú sâu lông trong tay xuống đất, chú sâu lông mập mạp kia ngỡ ngàng một lúc, sau đó bắt đầu bò đi tìm cho mình một nơi thoải mái.
Thẩm Vi Tửu đột nhiên nhào vào ngực Đoạn Khâm, giọng nói hơi ngắt quãng: “Đoạn Khâm, phía sau anh có một con sâu lông.”
Cô gái trong ngực mềm mại như vậy, yết hầu Đoạn Khâm khẽ dịch chuyển, nhưng tay không hề chạm vào eo Thẩm Vi Tửu: “Vậy à?”
“Vâng, hình như nó bò đến bên này rồi.”
Đoạn Khâm hạ giọng: “Vậy cô còn lừa tôi chuyện gì không? Fan hâm mộ bé nhỏ? Nếu còn dám lừa tôi, tôi sẽ nhặt sâu lông lên.”
Thẩm Vi Tửu thở phì phò: “Đoạn Khâm!”
Đoạn Khâm khẽ nở nụ cười, lồng ngực hơi rung lên, khiến Thẩm Vi Tửu cảm nhận được từng cơn tê dại.
Thẩm Vi Tửu lén lút ôm Đoạn Khâm, cụp mắt xuống.
Không biết có được coi là bạn gái cũ không nhỉ.
Lúc hai người cùng về, tuy Dan giật mình nhưng lại cảm thấy rất vui vẻ: “Tiên sinh, cậu và Thẩm tiểu thư cùng về rồi.”
“Đúng vậy.” Thẩm Vi Tửu cười cười: “Dan, tối nay tôi muốn ăn cơm hải sản của ông được không?”
Dan gật đầu: “Đương nhiên là được.”
Dan thích Thẩm tiểu thư tới đây, bởi lúc Thẩm tiểu thư tới, tiên sinh mới ít nổi giận hơn.
Quả thực Dan làm cơm hải sản rất ngon, Thẩm Vi Tửu không để ý một lúc mà đã ăn nhiều rồi, đẩy Đoạn Khâm ra ngoài tản bộ.
Giọng nói của cô hòa với tiếng sóng biển, khiến Đoạn Khâm không nhịn được mà cong khóe môi: “Cô đi dạo trên bờ cát đi, tôi ở đây chờ cô.”
Thẩm Vi Tửu lắc đầu, sau đó mắt sáng ngời: “Đoạn Khâm, ngày mai chúng ta ra ngoài chơi đi.”
Ánh mắt Đoạn Khâm hơi tối đi, anh có thể cùng cô chơi gì chứ?
Nhưng nhìn dáng vẻ phấn khởi của Thẩm Vi Tửu, Đoạn Khâm gật đầu: “Được, cô muốn đi đâu chơi?”
“Ngày mai sẽ biết.”
Valencia quanh năm đều có du khách, những nơi có thể đến du lịch vô cùng nhiều.
Buổi sáng, lúc Đoạn Khâm nhìn thấy Thẩm Vi Tửu, trong mắt hiện lên một tia kinh diễm, cô mặc một bộ váy dài màu xanh da trời, bên hông thắt đai lưng lay động, trên đầu đội mũ rơm, khiến cả người cô càng thêm xinh đẹp, giàu sức sống.
Thẩm Vi Tửu lấy mũ rơm trên đầu ra, đội cho Đoạn Khâm, cô cong mắt cười: “Anh rất đẹp.”
Đoạn Khâm gật đầu: “Cô cũng đẹp.”
Thẩm Vi Tửu càng cười tươi hơn, sao Đoạn Khâm lại đáng yêu như vậy.
Đối với Đoạn Khâm mà nói, anh đã quên hết những ký ức trước khi mất trí nhớ của mình, mà sau khi mất trí nhớ anh vẫn luôn đánh quyền, cũng chưa từng gặp người khiến mình động tâm, vậy nên, về mặt tình cảm thì anh chỉ là con số không, thậm chí còn ngây thơ, sau khi nói những lời này, Đoạn Khâm ý thức được mình trẻ con, không chịu hé miệng nữa.
Bọn họ dắt tay nhau đến bảo tàng mỹ thuật Valencia, nơi được các họa sĩ địa phương Valencia tán thưởng, những bức tranh mang theo nhiệt huyết và phóng khoáng kia đã thể hiện được sự nhiệt tình hiếu khách của người Tây Ban Nha; họ đi đến khu Carmen, tường thành của tín đồ Hồi giáo và của Thiên Chúa giáo ôm lấy nơi đây, xuyên qua cửa thành rồi đi vào đường hầm, dường như trong dấu vết lịch sử chỉ có hai người; họ bước đi chậm trên thánh đường Valencia, từ cửa chính theo kiểu Nova Roma đi đến cửa cung phía nam được xây theo kiến trúc Baroque, cuối cùng là đi ra từ cửa cung phía bắc mang phong cách Visigoth.
Buổi chiều tối của ngày cuối cùng, hai người đến bãi biển Levanto, nơi rải rác những màn ca múa và mỹ thực, mấy ngày nay Thẩm Vi Tửu đều rất vui vẻ, cô được thấy dáng vẻ chăm chú ngắm tranh của Đoạn Khâm, được nghe anh giải thích về lịch sử của tường thành một cách am hiểu, được trầm mê trong ánh mắt của Đoạn Khâm khi anh chăm chú nhìn mình.
Bãi biển Levanto còn nhiều người hơn bãi biển gần chỗ họ ở, những người bên kia đang vừa múa vừa hát những ca khúc phóng khoáng, những tiếng hoan hô liên tiếp khiến Thẩm Vi Tửu không ngừng tới gần.
Đoạn Khâm cầm chặt tay Thẩm Vi Tửu: “Cô đi đi.”
Thẩm Vi Tửu cầm ngược bàn tay Đoạn Khâm: “Em muốn anh đi với em.”
Chỉ một câu này, Đoạn Khâm cảm thấy cho dù anh có hãm sâu trong đầm lầy thì cũng phải cùng đi với Thẩm Vi Tửu.
Thẩm Vi Tửu lại đi gọi vài người đến giúp, Đoạn Khâm siết chặt xe lăn, nhìn nụ cười tươi trên mặt cô, che giấu sự hỗn loạn trong lòng lại, chân của anh sẽ khỏi, anh sẽ ôm cô đi đến bãi biển, anh sẽ nắm tay cô leo lên tháp Michael.
Thẩm Vi Tửu nhìn Đoạn Khâm nhắm mắt lại, lòng thầm lo lắng: “A Khâm, xong rồi.”
Đoạn Khâm mở to mắt, thấy Thẩm Vi Tửu đã cầm một xâu mực nướng đưa đến bên miệng anh, Đoạn Khâm hé miệng cắn một miếng, vẻ mặt không nhiều biểu tình lắm: “Tôi thấy cô là muốn ăn nên mới tới đây.”
Sau khi Đoạn Khâm cắn một miếng, Thẩm Vi Tửu cũng cắn một miếng, dùng ngón tay chỉ chỉ: “Vâng, bọn họ đang khiêu vũ rồi.”
Ánh mắt Đoạn Khâm lại rơi trên đôi môi hồng hồng của cô, chỗ đó anh vừa mới cắn.
Thẩm Vi Tửu thấy Đoạn Khâm không nhìn về phía kia mà đang nhìn khóe miệng mình, cô không khỏi lè lưỡi liếm khóe miệng, tới gần Đoạn Khâm hỏi: “Miệng em có gì sao? Hay là anh muốn ăn mực nướng nữa?”
Anh muốn ăn cô.
- ----------
Hé lô, có nàng nào đang đọc truyện ko vậy, xin hãy cho tui thấy cmt của các nàng.
Thật chứ nhà cửa gì mà vắng tanh vắng teo dzị ahuhu 😭😭
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook