Cưng Chiều Cô Vợ Nhỏ Nham Hiểm
-
Chương 37: Cho và nhận
“Hửm? Thật là một học sinh ba tốt!” Nam Cung Tuyệt dừng bước, quay lại đứng trước mặt cô.
Phong Thiển Tịch cúi đầu: “Tôi thật sự muốn đi học.”
Anh chậm rãi nắm lấy tay trái, nhìn cô, động tác vô cùng nhẹ nhàng, không thô bạo như lúc nãy: “Thiển Tịch, em muốn tôi làm sao để tin em đến trường chỉ để học thôi?”
“Anh muốn tôi làm gì mới đồng ý cho tôi vay tiền.”
“A, em là thiếu phu nhân của Nam Cung gia, tiền, nhiều ít đều có thể cho em.” Nam Cung Tuyệt nói, ngón tay thon dài vuốt ve đến ngón áp út đeo nhẫn cưới của cô.
Anh từ từ lấy nhẫn cưới ra khỏi ngón tay cô.
Không hiểu anh muốn làm gì, Phong Thiển Tịch nhíu mày, chỉ thấy chiếc nhẫn kim cương đã bị anh tháo ra, anh cầm chiếc nhẫn, vung tay lên, nhẹ nhàng ném nó ra ngoài.
Một đường parabol thật dài, cô còn chưa kịp phản ứng đã nghe một âm thanh ‘đông", chiếc nhẫn rơi vào trong cái bể bơi to đùng.
“Anh đem nhẫn ném vào bể bơi làm gì?”
“Trong vòng nửa giờ, đem nó nhặt về đây, tôi sẽ cho em đi học.” Anh lạnh lùng nói.
Lần thứ hai Phong Thiển Tịch nhìn về phía bể bơi rộng lớn, chiếc nhẫn sẽ rơi ở chỗ nào đây? Quên đi.... Nước trong hồ chuyển động, tức là nước chảy. Có một cửa xả nước, một cửa cho nước chảy vào. Một khi công tắc xả nước được mở, không chừng chiếc nhẫn sẽ theo đó trôi ra ngoài. Nhìn nước trong hồ đang rút, tất nhiên là công tắc xả nước đã được khởi động.
Cô làm gì còn thời gian để tính toán, không nói hai lời, lập tức nhảy xuống hồ bơi, nơi này nước rất sâu, có thể đem cô nhấn chìm hoàn toàn, cũng may là cô biết bơi.
Ở trong nước cơ hồ không thể phân rõ đông tây nam bắc, cô cố gắng mở to mắt, tuy rằng rất khó chịu, cũng cố tìm.
Ngoi lên, lặn xuống, lặp đi lặp lại như thế, thể lực cô đang dần tiêu hao.
Nam Cung Tuyệt ngồi trên chiếc ghế mây bên cạnh hồ bơi, dùng ánh mắt nhạt nhẽo nhìn cô.
Sau một hồi, từ trong làn nước xanh biếc, cô nhìn thấy một đồ vật phát sáng lấp lánh, tìm được rồi, nó chắc chắn là nhẫn kim cương! Thật tốt quá, không bị nước cuốn trôi! Nhất thời kích động, cô dồn hết sức lực nhanh chóng bơi đến chỗ chiếc nhẫn.
Khi bàn tay nhỏ bé chạm được vào chiếc nhẫn, cô an tâm đem nó nắm chặt trong lòng bàn tay, cô không khỏi mỉm cười, tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống.
“Tôi tìm được rồi!” Từ dưới nước ngoi lên, trong đang cầm chiếc nhẫn, cao hứng phấn chấn nhìn về phía Nam Cung Tuyệt.
Vào lúc cô chuẩn bị bơi vào, ặc..... Đau.... Chân đau quá, chuột rút, tại sao lại đột nhiên bị chuột rút vào lúc này!!!
“A!!!” trong cơn đau đớn, thân thể của cô chìm xuống hồ.
Chân không ngừng run lên, cô cố giãy giụa, nhưng một chút đều không thể động, thân mình không ngừng chìm xuống, cô kêu lên: “Nam, Nam Cung Tuyệt......... A..... Cứu.... Cứu.... Tôi!!”
Nước không ngừng tràn vào miệng, đôi tay cô giãy giụa, hướng Nam Cung Tuyệt trên bờ cầu cứu.
“A...! Chuột rút, cứu, cứu....” Vừa kêu vừa bị uống nước, sức lực nhanh chóng bị tiêu hao hết, sau một hồi vật lộn, cô hoàn toàn mất sức.
Trên bờ, mắt lam nhìn cô ở trong nước vùng vẫy, một chút cũng không hề dao động, vẫn lạnh lùng ngồi đó, chằm chằm nhìn vào cô.
‘phì phì....’ tiếng bọt nước không ngừng bắn lên, đương nhiên là âm thanh của cô cũng càng nhỏ đi... Vì sao anh không tới cứu cô? Chẳng lẽ muốn nhìn cô chết sao?
Nam Cung Tuyệt, anh chán ghét tôi đến vậy sao? Chán ghét đến mức, thấy chết cũng không cứu sao? Nhưng mà anh vì sao lại muốn cưới tôi? Tại vì sao?
Trong tay vẫn nắm chặt chiếc nhẫn kim cương, giãy giụa qua mười mất phút, cô mất đi sức lực, tiếng phì phì của bọt nước cũng dừng hẳn. Cô không thể chờ đợi sự giúp đỡ từ anh, chẳng lẽ cô thật sự phải chết như vậy sao?
Suy nghĩ từ từ biến mất, cô cũng mất đi chút tri giác cuối cùng, chìm vào đáy bể bơi, cơ thể cô trôi nổi như một sinh vật phù du, so với chết chìm thật không có sai biệt lắm.
Mắt xanh lạnh lùng liếc qua chỗ này, nở một nụ cười nham hiểm.
.............
Không biết qua bao lâu, cô cảm thấy thân mình rất lạnh, giống như là một tảng băng, cô đã chết rồi sao? Nỗ lực giật giật mấy ngón tay, hả? Còn có thể cử động được này.
Mở đôi mắt, thì ra vẫn còn sống, cô ngồi thẳng dậy, liếc nhìn xung quanh, hóa ra là nằm trên bờ? Trên người vẫn còn ướt, xem ra cô đã nằm ở chỗ này khá lâu rồi, là Nam Cung Tuyệt đã vớt cô lên sao?
Thở ra một hơi thật sâu, đúng rồi, chiếc nhẫn!
Mở đôi tay ra, cô nhớ rõ là nhẫn vẫn nắm trong tay mà, nhẫn đâu rồi? Chẳng lẽ là lúc ngất đi, nó rơi lại vào trong hồ rồi sao?
Nghĩ rồi, cô lại nhảy vào hồ bơi lần nữa.
Tìm kiếm, tìm kiếm... Không hề có bóng dáng của chiếc nhẫn, không biết đã mấy giờ, cũng mặc kệ tìm bao lâu, mệt mỏi liền bò lên trên nghỉ ngơi, nghỉ xong rồi lại lao xuống tìm kiếm. Chỉ là trước sau vẫn không tìm thấy chiếc nhẫn.
Phòng ăn Nam Cung gia.
“Thiếu gia, có cần đến bể bơi tìm thiếu phu nhân về ăn cơm tối không?”
“Cô ấy vẫn chưa tỉnh lại?”
“Thiếu phu nhân giữa trưa đã tỉnh, nhưng mà vẫn luôn ở trong bể bơi, không có ra ngoài. Không biết cô ấy đang làm cái gì.” Nữ giúp việc cung kính nói.
Đôi mắt Nam Cung Tuyệt vẫn lạnh lùng, không ngồi xuống ghế ăn cơm, đi đến hậu viện.
Ở bể bơi, Phong Thiển Tịch trầm mình trong nước, ngoi đầu lên hít mấy hơi, lại lặn xuống, động tác cứ lặp đi lặp lại như thế.
Anh khẽ tựa vào bên khung cửa, mắt lam nhìn mặt nước, người này giữa trưa đã tỉnh lại, chẳng lẽ cô ấy ở đây tìm suốt một buổi chiều? Rốt cuộc thì lấy đâu ra loại nghị lực này chứ.
Nam Cung Tuyệt nhíu mày.
Lúc này, sau một hồi lặn ngụp mệt mỏi, Phong Thiển Tịch bò lên bờ nghỉ ngơi, trong lúc vô tình nhìn tới người đang đứng dựa vào cửa, tầm mắt dán chặt vào người anh.
Trong không trung, bốn mắt nhìn nhau, cô ngồi bên bể bơi, hai chân thả vào trong nước, mái tóc đen dài, nhỏ nước trên người, bộ quần áo đơn giản mỏng manh dính chặt vào cơ thể, thoạt nhìn vô cùng quyến rũ.
Lúc này, khuôn mặt cô có chút tái nhợt, những giọt nước cứ không ngừng rơi xuống thân thể. Mặt nước xanh biếc chiếu rọi, nhìn cô càng thêm trong trẻo hơn.
“Em còn ở đây làm gì?”
“Tìm nhẫn.”
Nam Cung Tuyệt chậm rãi đi vào bể bơi: “Thời hạn nữa giờ đã hết, dù có tìm được thì thế nào?”
“Tôi muốn đến trường.”
Nghị lực cùng sự kiên quyết của người phụ nữ này, thật là làm người ta bực bội, Nam Cung Tuyệt đi đến bên cạnh, từ trong túi móc ra một chiếc thẻ màu vàng rực rỡ ném lên người cô. Không nói thêm gì, lạnh lùng xoay người rời đi.
Phong Thiển Tịch nhìn chiếc thẻ, lại nhìn bóng dáng của anh, như thế nào lại đột nhiên phát thiện tâm? Thật là một con người tâm tình bất định.
Sau khi rời khỏi hồ bơi, đôi mắt Nam Cung Tuyệt có vẻ âm trầm khác thường, từ trong túi móc ra một chiếc nhẫn kim cương, đây đúng là nhẫn cưới của Phong Thiển Tịch.
Người phụ nữ này, rõ ràng bị đuối nước đến hôn mê vẫn gắt gao nắm chiếc nhẫn! Nếu bây giờ mình không tới, cô ấy định ở trong đó tìm cả đời sao?
Phong Thiển Tịch cúi đầu: “Tôi thật sự muốn đi học.”
Anh chậm rãi nắm lấy tay trái, nhìn cô, động tác vô cùng nhẹ nhàng, không thô bạo như lúc nãy: “Thiển Tịch, em muốn tôi làm sao để tin em đến trường chỉ để học thôi?”
“Anh muốn tôi làm gì mới đồng ý cho tôi vay tiền.”
“A, em là thiếu phu nhân của Nam Cung gia, tiền, nhiều ít đều có thể cho em.” Nam Cung Tuyệt nói, ngón tay thon dài vuốt ve đến ngón áp út đeo nhẫn cưới của cô.
Anh từ từ lấy nhẫn cưới ra khỏi ngón tay cô.
Không hiểu anh muốn làm gì, Phong Thiển Tịch nhíu mày, chỉ thấy chiếc nhẫn kim cương đã bị anh tháo ra, anh cầm chiếc nhẫn, vung tay lên, nhẹ nhàng ném nó ra ngoài.
Một đường parabol thật dài, cô còn chưa kịp phản ứng đã nghe một âm thanh ‘đông", chiếc nhẫn rơi vào trong cái bể bơi to đùng.
“Anh đem nhẫn ném vào bể bơi làm gì?”
“Trong vòng nửa giờ, đem nó nhặt về đây, tôi sẽ cho em đi học.” Anh lạnh lùng nói.
Lần thứ hai Phong Thiển Tịch nhìn về phía bể bơi rộng lớn, chiếc nhẫn sẽ rơi ở chỗ nào đây? Quên đi.... Nước trong hồ chuyển động, tức là nước chảy. Có một cửa xả nước, một cửa cho nước chảy vào. Một khi công tắc xả nước được mở, không chừng chiếc nhẫn sẽ theo đó trôi ra ngoài. Nhìn nước trong hồ đang rút, tất nhiên là công tắc xả nước đã được khởi động.
Cô làm gì còn thời gian để tính toán, không nói hai lời, lập tức nhảy xuống hồ bơi, nơi này nước rất sâu, có thể đem cô nhấn chìm hoàn toàn, cũng may là cô biết bơi.
Ở trong nước cơ hồ không thể phân rõ đông tây nam bắc, cô cố gắng mở to mắt, tuy rằng rất khó chịu, cũng cố tìm.
Ngoi lên, lặn xuống, lặp đi lặp lại như thế, thể lực cô đang dần tiêu hao.
Nam Cung Tuyệt ngồi trên chiếc ghế mây bên cạnh hồ bơi, dùng ánh mắt nhạt nhẽo nhìn cô.
Sau một hồi, từ trong làn nước xanh biếc, cô nhìn thấy một đồ vật phát sáng lấp lánh, tìm được rồi, nó chắc chắn là nhẫn kim cương! Thật tốt quá, không bị nước cuốn trôi! Nhất thời kích động, cô dồn hết sức lực nhanh chóng bơi đến chỗ chiếc nhẫn.
Khi bàn tay nhỏ bé chạm được vào chiếc nhẫn, cô an tâm đem nó nắm chặt trong lòng bàn tay, cô không khỏi mỉm cười, tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống.
“Tôi tìm được rồi!” Từ dưới nước ngoi lên, trong đang cầm chiếc nhẫn, cao hứng phấn chấn nhìn về phía Nam Cung Tuyệt.
Vào lúc cô chuẩn bị bơi vào, ặc..... Đau.... Chân đau quá, chuột rút, tại sao lại đột nhiên bị chuột rút vào lúc này!!!
“A!!!” trong cơn đau đớn, thân thể của cô chìm xuống hồ.
Chân không ngừng run lên, cô cố giãy giụa, nhưng một chút đều không thể động, thân mình không ngừng chìm xuống, cô kêu lên: “Nam, Nam Cung Tuyệt......... A..... Cứu.... Cứu.... Tôi!!”
Nước không ngừng tràn vào miệng, đôi tay cô giãy giụa, hướng Nam Cung Tuyệt trên bờ cầu cứu.
“A...! Chuột rút, cứu, cứu....” Vừa kêu vừa bị uống nước, sức lực nhanh chóng bị tiêu hao hết, sau một hồi vật lộn, cô hoàn toàn mất sức.
Trên bờ, mắt lam nhìn cô ở trong nước vùng vẫy, một chút cũng không hề dao động, vẫn lạnh lùng ngồi đó, chằm chằm nhìn vào cô.
‘phì phì....’ tiếng bọt nước không ngừng bắn lên, đương nhiên là âm thanh của cô cũng càng nhỏ đi... Vì sao anh không tới cứu cô? Chẳng lẽ muốn nhìn cô chết sao?
Nam Cung Tuyệt, anh chán ghét tôi đến vậy sao? Chán ghét đến mức, thấy chết cũng không cứu sao? Nhưng mà anh vì sao lại muốn cưới tôi? Tại vì sao?
Trong tay vẫn nắm chặt chiếc nhẫn kim cương, giãy giụa qua mười mất phút, cô mất đi sức lực, tiếng phì phì của bọt nước cũng dừng hẳn. Cô không thể chờ đợi sự giúp đỡ từ anh, chẳng lẽ cô thật sự phải chết như vậy sao?
Suy nghĩ từ từ biến mất, cô cũng mất đi chút tri giác cuối cùng, chìm vào đáy bể bơi, cơ thể cô trôi nổi như một sinh vật phù du, so với chết chìm thật không có sai biệt lắm.
Mắt xanh lạnh lùng liếc qua chỗ này, nở một nụ cười nham hiểm.
.............
Không biết qua bao lâu, cô cảm thấy thân mình rất lạnh, giống như là một tảng băng, cô đã chết rồi sao? Nỗ lực giật giật mấy ngón tay, hả? Còn có thể cử động được này.
Mở đôi mắt, thì ra vẫn còn sống, cô ngồi thẳng dậy, liếc nhìn xung quanh, hóa ra là nằm trên bờ? Trên người vẫn còn ướt, xem ra cô đã nằm ở chỗ này khá lâu rồi, là Nam Cung Tuyệt đã vớt cô lên sao?
Thở ra một hơi thật sâu, đúng rồi, chiếc nhẫn!
Mở đôi tay ra, cô nhớ rõ là nhẫn vẫn nắm trong tay mà, nhẫn đâu rồi? Chẳng lẽ là lúc ngất đi, nó rơi lại vào trong hồ rồi sao?
Nghĩ rồi, cô lại nhảy vào hồ bơi lần nữa.
Tìm kiếm, tìm kiếm... Không hề có bóng dáng của chiếc nhẫn, không biết đã mấy giờ, cũng mặc kệ tìm bao lâu, mệt mỏi liền bò lên trên nghỉ ngơi, nghỉ xong rồi lại lao xuống tìm kiếm. Chỉ là trước sau vẫn không tìm thấy chiếc nhẫn.
Phòng ăn Nam Cung gia.
“Thiếu gia, có cần đến bể bơi tìm thiếu phu nhân về ăn cơm tối không?”
“Cô ấy vẫn chưa tỉnh lại?”
“Thiếu phu nhân giữa trưa đã tỉnh, nhưng mà vẫn luôn ở trong bể bơi, không có ra ngoài. Không biết cô ấy đang làm cái gì.” Nữ giúp việc cung kính nói.
Đôi mắt Nam Cung Tuyệt vẫn lạnh lùng, không ngồi xuống ghế ăn cơm, đi đến hậu viện.
Ở bể bơi, Phong Thiển Tịch trầm mình trong nước, ngoi đầu lên hít mấy hơi, lại lặn xuống, động tác cứ lặp đi lặp lại như thế.
Anh khẽ tựa vào bên khung cửa, mắt lam nhìn mặt nước, người này giữa trưa đã tỉnh lại, chẳng lẽ cô ấy ở đây tìm suốt một buổi chiều? Rốt cuộc thì lấy đâu ra loại nghị lực này chứ.
Nam Cung Tuyệt nhíu mày.
Lúc này, sau một hồi lặn ngụp mệt mỏi, Phong Thiển Tịch bò lên bờ nghỉ ngơi, trong lúc vô tình nhìn tới người đang đứng dựa vào cửa, tầm mắt dán chặt vào người anh.
Trong không trung, bốn mắt nhìn nhau, cô ngồi bên bể bơi, hai chân thả vào trong nước, mái tóc đen dài, nhỏ nước trên người, bộ quần áo đơn giản mỏng manh dính chặt vào cơ thể, thoạt nhìn vô cùng quyến rũ.
Lúc này, khuôn mặt cô có chút tái nhợt, những giọt nước cứ không ngừng rơi xuống thân thể. Mặt nước xanh biếc chiếu rọi, nhìn cô càng thêm trong trẻo hơn.
“Em còn ở đây làm gì?”
“Tìm nhẫn.”
Nam Cung Tuyệt chậm rãi đi vào bể bơi: “Thời hạn nữa giờ đã hết, dù có tìm được thì thế nào?”
“Tôi muốn đến trường.”
Nghị lực cùng sự kiên quyết của người phụ nữ này, thật là làm người ta bực bội, Nam Cung Tuyệt đi đến bên cạnh, từ trong túi móc ra một chiếc thẻ màu vàng rực rỡ ném lên người cô. Không nói thêm gì, lạnh lùng xoay người rời đi.
Phong Thiển Tịch nhìn chiếc thẻ, lại nhìn bóng dáng của anh, như thế nào lại đột nhiên phát thiện tâm? Thật là một con người tâm tình bất định.
Sau khi rời khỏi hồ bơi, đôi mắt Nam Cung Tuyệt có vẻ âm trầm khác thường, từ trong túi móc ra một chiếc nhẫn kim cương, đây đúng là nhẫn cưới của Phong Thiển Tịch.
Người phụ nữ này, rõ ràng bị đuối nước đến hôn mê vẫn gắt gao nắm chiếc nhẫn! Nếu bây giờ mình không tới, cô ấy định ở trong đó tìm cả đời sao?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook