Tiểu Quỷ Đạm bất ngờ dùng sức khiến cho Tiểu Chấp Mặc hoảng sợ.

Mà sau khi cô nói xong, giống như có sức mạnh vô hình, đưa anh đẩy qua một bên.

Tiếp theo, xoay người nhặt lên cái chân gà kia, mạnh mẽ đập về phía con chó dữ.

Không hề báo trước.

Lúc Tiểu Chấp Mặc nhìn con chó dữ cụp đuôi, thở hổn hển, từng bước một đi về phía cô.

Duỗi ra chân trước giống như một màn quay chậm.

Sau lưng anh sợ đến nỗi toát mồ hôi lạnh......

Lần đầu tiên sinh ra một loại cảm giác, gọi là sợ hãi!

Không chút suy nghĩ, Tiểu Chấp Mặc mạnh mẽ đem cô gái nhỏ túm về phía sau.

Cơ hồ là cùng lúc.

Một màu xanh ô liu xuất hiện trong tầm mắt của Toan Toan Điềm Điềm, thân hình cao lớn mà thẳng tắp.

Chân vừa đưa ra, giống như điện giật.

Một cước sắc bén, tiêu sái dứt khoát.

Hung thần ác sát bị đá văng ra, “Ngao ô” kêu hai tiếng thảm thiết, tùy tiện nhặt vài miếng gà, ngậm trong miệng, chán nản rời đi.

”Hai bạn nhỏ chạy về nhà nhanh lên, sắp chín giờ rồi, người trong nhà sẽ lo lắng!”

Như một cơn gió, thân ảnh màu xanh ô liu kia biến mất dưới đèn đường, quang ảnh lay động trên mặt đất.

......................

Thời điểm Tiểu Chấp Mặc cùng cô gái nhỏ bước vào cửa nhà mình thì “cạch” tiếng đóng cửa vang lên.

Không hẹn mà cùng vang lên.

Cùng với Churchill phát biểu diễn thuyết có dấu hiệu giống nhau, lần đầu tiên chiến tranh lạnh tuyên bố bắt đầu.

Cái trước là Mỹ Nga, cái sau là Toan Điềm.

Tiểu Quỷ Đạm tựa vào cánh cửa, hít sâu vài hơi, mới đi vào bên trong.

Ngồi trong phòng ăn Hứa Thời vừa xuống máy bay, trên mặt đang cảm động vợ mình hiền lành làm trứng ốp lếp, nhìn thấy bóng dáng không nóng không lạnh của cô gái nhỏ, chiếc đũa bên miệng liền dừng lại.

”Tiểu Quỷ Đạm? Con không phải ở nhà tên xú tiểu tử hàng xóm kia sao? Tại sao trở về? Ngoan ngoãn ~ mau tới đây, ăn trứng gà!”

Lúc Hứa Thời đem cô gái nhỏ ôm ở trên đùi, cổ tay hung hăng run lên một cái, không khỏi cảm thán, tình yêu quả nhiên làm cho người ta dễ chịu, cân nặng của con gái mình, chỉ sợ có chút......

Trọng điểm của cô gái nhỏ trước sau như một rơi vào cái cuối cùng, đối với đồ ăn không có sức miễn dịch cô khó có được lắc đầu, vụng về cầm chiếc đũa đem trứng gà uy đến bên miệng Hứa Thời.

”Ba ba ăn đi, con không có khẩu vị!”

”Khụ khụ!”

Bị sặc nước miếng của mình, Hứa Thời chật vật không chịu được, liền uống vài ngụm nước, thế này mới nhéo nhéo mặt béo của Tiểu Quỷ Đạm: “Làm sao vậy? Tâm tình không tốt?”

Cư nhiên gọi mình là ba ba......

Làm cha làm được phần này như Hứa Thời, cũng đủ......Thành công!

Cô gái nhỏ mâu quang tối sầm xuống, mắt to xinh đẹp cũng có vẻ có chút ảm đạm.

Cô nhích cái mông nhỏ điều chỉnh tư thế ngồi, ngữ khí ôn nhu mềm mại, mang theo chút không vui.

”Buổi tối cùng Toan Toan trên đường trở về, gặp hai con chó đánh nhau, sau được một chú giải phóng quân giúp bọn con đuổi con chó to đi, cứu con chó nhỏ......”

Ôn Tình từ nhà tắm dấp nóng khăn mặt, giúp cô gái nhỏ lau mặt.

Mới vừa từ bên ngoài về, khuôn mặt nhỏ nhắn bị gió thổi đỏ bừng.

Cô gái nhỏ thuận tay liền ôm cổ mẹ, tiếp tục buồn bực nói: “Sau lại, con rất kích động nhiều lần nói chú mặc quân phục màu xanh ô liu kia rất đẹp trai, Toan Toan đều không để ý đến con......”

Ôn Tình khóe miệng co rút, nếu bà nói người đàn ông khác đẹp trai, Hứa Thời phỏng chừng......

Khụ khụ, còn nhỏ không nên.

”Lại sau đó, con còn nói con chó nhỏ kia thật đáng thương, chúng ta thu dưỡng nó......Toan Toan trực tiếp kéo con đi về, còn nói con chó nhỏ kia có bệnh, con không thể tới gần......”

Tiểu Quỷ Đạm trong đầu nhớ lại hình ảnh kia___

Lúc mình cẩn thận mỗi bước đi, ánh mắt của con chó nhỏ kia thấp giọng nức nở, như là có thể nói, như là cầu xin.

Cô thấy lo lắng, thậm chí đều năn nỉ anh.

Nhưng Toan Toan lúc đó, căn bản bất vi sở động.......

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương