Cưng Chiều 72 Biến Hóa: Ngựa Tre, Nhanh Tiếp Chiêu
-
Chương 6: Cô là Tiểu Đạm Đạm (5)
Editor: Nhã Y Đình
Sau sinh nhật một tuổi, khả năng ngôn ngữ và hoạt động của Tiểu Đạm Đạm tăng mạnh.
Sau khi mẹ Hứa và ba Hứa đi làm, một mình cô nhóc có thể náo loạn nhà cửa đến mức gà bay chó sủa.
Đuổi mèo, ăn linh tinh, nghịch cây lau nhà, vẽ bậy lên văn kiện của ba Hứa, nghịch đồ trang điểm của mẹ Hứa, dao con, bật lửa, cái gì cũng nguy hiểm.
Đã có không dưới mười người bảo mẫu, cho dù nhận được lương cao nhưng phải bỏ việc chỉ trong một ngày. Ba người ngồi trên bàn cơm, Tiểu Đạm Đạm ngồi trên bàn, ngoan ngoãn tự ăn cơm.
Mẹ Hứa hơi đau đầu nhìn Hứa Đạm Đạm đang ngồi trên bàn ăn, thương lượng với ba Hứa: "Hay là để Đạm Đạm đến thành phố A? Ba mẹ đều là giáo viên, chắc cách giáo dục sẽ tốt hơn bây giờ! Em thật sự thấy lo đó!"
Được rồi, giáo sư đại học cũng được gọi là giáo viên......
Ba Hứa không nói gì, chỉ nhíu mày, uống hai ngụm canh, cảm thấy đau đầu.
Hứa Đạm Đạm không bằng lòng, ném thìa xuống, chống nạnh, ngọt ngào nói: "Mẹ, bây giờ con không ngoan sao?"
Mẹ Hứa sờ đầu con gái, cười: "Con thử xem con có chỗ nào ngoan hả?"
"Ăn ngoan, có tính không ạ?" Tiểu Đạm Đạm gãi đầu, kéo kéo kẹp nơ trên đầu, "Hôm qua, lúc con nói chuyện với mẹ nuôi, mẹ nuôi nói có thể ăn đã là phúc rồi!"
Mẹ Hứa nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của con gái mà cười cười, "Con vẫn nhớ mẹ nuôi à?"
"Đương nhiên ạ!" Cô nhóc tự hào gật đầu, "Mẹ nuôi nói rất thích con nha!"
"Ừm! Vậy con có nhớ anh trai con của mẹ nuôi không?" Ba Hứa hỏi.
Ông không quên được năm ngoái con gái bảo bối của mình lại gọi tên thằng nhóc kia đầu tiên!
Tiểu Đạm Đạm nghiêng đầu nghĩ một lúc, không chắc chắn nói hai chữ: "Mặc Mặc?"
Giấu gạt tàn của ông, vẽ hoa linh tinh lên tài liệu cơ mật của công ty...... Mấy việc này con nhóc chỉ cần một hai ngày là quên sạch nhưng sao một thằng nhóc không gặp lại suốt một năm liền mà vẫn nhớ kỹ?
Ông buồn rầu đáp: "Ừ! Nếu được đi nhà trẻ cùng anh Mặc Mặc, con có đồng ý không?"
"Đương nhiên ạ!"
Hàng ngày, mẹ Hứa đã cho cô gặp đủ loại trai đẹp nên Tiểu Đạm Đạm đương nhiên nhớ rõ người đẹp trai nhất rồi!
Mấy ngày tiếp theo, cô nhóc kia thay đổi rất nhiều, cực kỳ chờ mong gặp lại Ninh Chấp Mặc.
Sự nhiệt tình này chẳng kém gì so với việc yêu thích Mỹ Hầu Vương.
Lúc ba Hứa và mẹ Hứa tranh thủ giải quyết việc công ty khi đang bay đến thành phố A thì cô nhóc lại ngủ gà ngủ gật, lặp đi lặp lại: "Mặc Mặc!"
Nghe thấy thế, ba Hứa cực kỳ muốn gõ đầu cô một cái.
Tiểu Đạm Đạm ngủ như một chú mèo con, nghiêng đầu cọ cọ vào cánh tay của ba Hứa khiến cho ba Hứa đang tức giận lại bĩnh tĩnh hơn.
——
Có lẽ vì hôm trước đi lại mệt mỏi nên hôm sau khi được ba Hứa đánh thức từ trong chăn, Tiểu Đạm Đạm vẫn cực kỳ buồn ngủ, ngồi trên bàn ăn không chịu uống sữa.
"Nhân lúc sữa còn nóng mau uống đi con!" "Cái này đã cho đường rồi, rất vừa miệng! Ngoan, uống đi, tối ba mua đồ chơi mới cho con!"
"Không uống sẽ không có dinh dưỡng thì sẽ không thể cao lớn, không thể học tập tốt nha!" Ba Hứa lôi tất cả vốn liếng, tận tình khuyên bảo.
Tiểu Đạm Đạm làm như không nghe thấy, nghe được câu cuối cùng mới nhăn mặt lại, đẩy cốc sữa xa hơn: "Tại sao con phải cao? Phải học giỏi chứ?"
"Cho nên nhóc mới vừa thấp vừa dốt!"
Sau sinh nhật một tuổi, khả năng ngôn ngữ và hoạt động của Tiểu Đạm Đạm tăng mạnh.
Sau khi mẹ Hứa và ba Hứa đi làm, một mình cô nhóc có thể náo loạn nhà cửa đến mức gà bay chó sủa.
Đuổi mèo, ăn linh tinh, nghịch cây lau nhà, vẽ bậy lên văn kiện của ba Hứa, nghịch đồ trang điểm của mẹ Hứa, dao con, bật lửa, cái gì cũng nguy hiểm.
Đã có không dưới mười người bảo mẫu, cho dù nhận được lương cao nhưng phải bỏ việc chỉ trong một ngày. Ba người ngồi trên bàn cơm, Tiểu Đạm Đạm ngồi trên bàn, ngoan ngoãn tự ăn cơm.
Mẹ Hứa hơi đau đầu nhìn Hứa Đạm Đạm đang ngồi trên bàn ăn, thương lượng với ba Hứa: "Hay là để Đạm Đạm đến thành phố A? Ba mẹ đều là giáo viên, chắc cách giáo dục sẽ tốt hơn bây giờ! Em thật sự thấy lo đó!"
Được rồi, giáo sư đại học cũng được gọi là giáo viên......
Ba Hứa không nói gì, chỉ nhíu mày, uống hai ngụm canh, cảm thấy đau đầu.
Hứa Đạm Đạm không bằng lòng, ném thìa xuống, chống nạnh, ngọt ngào nói: "Mẹ, bây giờ con không ngoan sao?"
Mẹ Hứa sờ đầu con gái, cười: "Con thử xem con có chỗ nào ngoan hả?"
"Ăn ngoan, có tính không ạ?" Tiểu Đạm Đạm gãi đầu, kéo kéo kẹp nơ trên đầu, "Hôm qua, lúc con nói chuyện với mẹ nuôi, mẹ nuôi nói có thể ăn đã là phúc rồi!"
Mẹ Hứa nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của con gái mà cười cười, "Con vẫn nhớ mẹ nuôi à?"
"Đương nhiên ạ!" Cô nhóc tự hào gật đầu, "Mẹ nuôi nói rất thích con nha!"
"Ừm! Vậy con có nhớ anh trai con của mẹ nuôi không?" Ba Hứa hỏi.
Ông không quên được năm ngoái con gái bảo bối của mình lại gọi tên thằng nhóc kia đầu tiên!
Tiểu Đạm Đạm nghiêng đầu nghĩ một lúc, không chắc chắn nói hai chữ: "Mặc Mặc?"
Giấu gạt tàn của ông, vẽ hoa linh tinh lên tài liệu cơ mật của công ty...... Mấy việc này con nhóc chỉ cần một hai ngày là quên sạch nhưng sao một thằng nhóc không gặp lại suốt một năm liền mà vẫn nhớ kỹ?
Ông buồn rầu đáp: "Ừ! Nếu được đi nhà trẻ cùng anh Mặc Mặc, con có đồng ý không?"
"Đương nhiên ạ!"
Hàng ngày, mẹ Hứa đã cho cô gặp đủ loại trai đẹp nên Tiểu Đạm Đạm đương nhiên nhớ rõ người đẹp trai nhất rồi!
Mấy ngày tiếp theo, cô nhóc kia thay đổi rất nhiều, cực kỳ chờ mong gặp lại Ninh Chấp Mặc.
Sự nhiệt tình này chẳng kém gì so với việc yêu thích Mỹ Hầu Vương.
Lúc ba Hứa và mẹ Hứa tranh thủ giải quyết việc công ty khi đang bay đến thành phố A thì cô nhóc lại ngủ gà ngủ gật, lặp đi lặp lại: "Mặc Mặc!"
Nghe thấy thế, ba Hứa cực kỳ muốn gõ đầu cô một cái.
Tiểu Đạm Đạm ngủ như một chú mèo con, nghiêng đầu cọ cọ vào cánh tay của ba Hứa khiến cho ba Hứa đang tức giận lại bĩnh tĩnh hơn.
——
Có lẽ vì hôm trước đi lại mệt mỏi nên hôm sau khi được ba Hứa đánh thức từ trong chăn, Tiểu Đạm Đạm vẫn cực kỳ buồn ngủ, ngồi trên bàn ăn không chịu uống sữa.
"Nhân lúc sữa còn nóng mau uống đi con!" "Cái này đã cho đường rồi, rất vừa miệng! Ngoan, uống đi, tối ba mua đồ chơi mới cho con!"
"Không uống sẽ không có dinh dưỡng thì sẽ không thể cao lớn, không thể học tập tốt nha!" Ba Hứa lôi tất cả vốn liếng, tận tình khuyên bảo.
Tiểu Đạm Đạm làm như không nghe thấy, nghe được câu cuối cùng mới nhăn mặt lại, đẩy cốc sữa xa hơn: "Tại sao con phải cao? Phải học giỏi chứ?"
"Cho nên nhóc mới vừa thấp vừa dốt!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook