Ngải Cảnh Sơ một mình quay về chùa Đông Bình. Dọc đường đi gặp rất nhiều công nhân đang làm sạch tuyết trên đường. Đến lưng chừng núi, anh nhìn thấy xe của mình.

Mui xe bị bao phủ đầy tuyết.

Không biết bọn trẻ nhà ai nghịch ngợm đã vẽ lên lớp tuyết trên xe anh một hình trái tim thật to. Anh chậm rãi đi đến, đám trẻ kia chỉ có duy nhất một cô bé chú ý tới anh. Mãi tới lúc anh dùng điều khiển từ xa bấm một nút, một tiếng kêu “tít” vang lên, đèn trong xe bật sáng, bọn họ mới biết anh là chủ nhân, lần lượt sợ hãi kêu lên rồi lập tức chạy đi.

Cô bé có đôi mắt to kia không phản ứng nhanh như vậy, đứng im tại chỗ, bị bắt tại trận.

Chạy một khoảng khá xa, mấy đứa chạy trước mới quay đầu lại, thấy Ngải Cảnh Sơ căn bản không thèm để ý tới bọn họ, cho nên đứng lại, nhìn cô bé kia mà cười.

Bầu không khí vui vẻ này khiến Ngải Cảnh Sơ cũng bị nhiễm. Anh cười nhẹ, môi cong lên một chút, chân mày cũng dãn ra. Nụ cười mang một vẻ đẹp khiến người ta nhìn vào liền tim đập chân run.

Cô bé đứng bên cạnh ngây ngô một lúc. Cậu bạn trai đứng xa xa thấy bạn gái mình xấu hổ, không vui vẻ gì mà hô lên: “Này, có đi không?”

Lúc ấy cô gái mới hoàn hồn, vội vàng chạy đi.

Cô vừa xoay người, di động trong túi áo liền rơi ra. Chạy được vài bước mới phát hiện, định quay lại nhặt thì đã nhìn thấy Ngải Cảnh Sơ cầm lên. Cô đỏ mặt tiến lại gần nhận di dộng. Cậu bạn trai không kiên nhẫn đợi nữa mà chạy lại cầm tay cô kéo đi, miệng lẩm bẩm: “Còn lề mề cái gì nữa, lát nữa không kịp đi ngắm biển được đâu.”

“Cảm ơn.” Cô gái nói.

Đột nhiên Ngải Cảnh Sơ hỏi một câu: “Các em bao nhiêu tuổi rồi?”

Cô gái ngạc nhiên: “Mười chín.”

Ngải Cảnh Sơ đứng ngây một lúc, bất chợt nghiêm mặt lại, mở cửa lên xe.

Mười chín tuổi…

Với anh mà nói, thực sự là một chuyện xa xôi…

Anh không dạy hệ chính quy cho nên học sinh chủ yếu là những người đã ngoài hai mươi, thậm chí còn có những người là bác sĩ được cử đi học, lớn tuổi hơn anh khá nhiều.

Mười chín tuổi, anh đã sớm hoàn thành hệ dự bị của đại học y, anh thông minh hơn người khác, dùng thời gian cũng nhanh hơn, nhưng lại không hề có thời gian suy nghĩ đến bất kỳ thứ gì khác.

Những người khác, mười chín tuổi họ thường làm gì? Sinh viên năm nhất, năm hai, đều có thể tùy ý yêu đương.

Còn mười lăm tuổi thì sao?

Thắt dây an toàn xong, Ngải Cảnh Sơ quay đầu nhìn sang ghế phụ bên cạnh thấy hai chai nước khoáng. Một chai còn đầy, một chai đã bị anh uống hơn nửa.

Anh cầm chai nước vơi lên quan sát.

Anh và nhiều người trong nghề đều có một thói quen, ưa sạch sẽ, cho dù là ở diện ăn uống hay đồ dùng. Sáng sớm nay Tăng Lý làm bẩn tay anh, sau đó anh leo lên núi, chuyện đầu tiên anh làm là mượn một chậu nước rửa tay. Nước để cách đêm anh cũng sẽ không uống. Cho nên anh ít khi uống nước đóng chai đã mở nắp.

Nhưng lúc này, anh mở nắp chai nước đang uống dở kia ra, ngửa đầu uống một ngụm.

Chất lỏng trong suốt chậm rãi qua miệng, chảy xuống thực quản, đi vào trong cơ thể.

Thật mát!

*

* *

Lần tiếp theo Tăng Lý gặp lại Ngải Cảnh Sơ đã là một tháng sau, nhưng không phải cô đi tìm anh, mà là đến bệnh viện để khám lại.

Cô đưa phiếu hẹn khám cho y tá, sau đó an vị ngồi chờ ở đại sảnh. Bệnh viện rất nhiều người, có lẽ là sau kì nghỉ năm mới, bệnh án chồng chất nhiều hơn.

Tăng Lý tới trễ một chút cho nên phải ngồi đợi hơn một tiếng đồng hồ. Một cô gái xinh đẹp ngồi bên cạnh bắt chuyện với cô: “Chị nói xem, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì thế không biết.”

Vừa thấy cô gái mở miệng, Tăng Lý không kìm được hoảng hốt thốt lên một tiếng: “Hàm răng chị trắng quá!”

Cô gái rất thích thú cười: “Ai cũng nói vậy.”

“Đeo niềng răng mà còn giữ trắng được như vậy, thật không dễ dàng gì.”

Cô gái cười cười: “Em vốn dĩ phải dùng nước rửa sạnh từng chút.”

Ngừng một lúc, cô gái bực bội: “Thật là phiền phức, chờ sốt cả ruột. Bệnh viện cũng là một ngành dịch vụ, sao có thể như vậy chứ.”

“Đúng thế.” Tăng Lý cũng thở dài.

Hơn mười một giờ, rốt cuộc cũng đến lượt cô.

Cô vội vàng vào phòng. Chu Văn nhìn thấy cô, nói: “Tăng Lý, chị chờ một chút, bệnh nhân trước vẫn chưa xong.” Nói xong, Chu Văn tiếp tục vùi đầu vào giường bệnh.

Người xếp hàng trước Tăng Lý là một cậu nhóc vẫn còn mặc đồng phục trường học, hình như cũng là bị lỏng niềng răng.

Chu Văn hỏi: “Rớt mấy cái mắc cài?”

“Hai cái.” Cậu bé đáp.

“Nghỉ tết ăn nhiều đồ ăn ngon quá phải không, sao lại rớt được chứ.”

“Gặm một miếng sườn lợn nhỏ.”

“Xem ra mấy chuyện bác sĩ Chu và thầy Ngải dặn em đều quên hết rồi!” Chu Văn nhẹ nhàng quở trách thằng bé: “Đã dặn là không được ăn đồ cứng, đồ lạnh, đồ nóng, lần sau mà còn như vậy nữa là chị mặc kệ em đó nhớ.”

Thằng bé lè lưỡi.

Nghe cuộc đối thoại, Tăng Lý đứng một bên bỗng cảm thấy xấu hổ. Cô còn lớn hơn thằng bé kia mà vẫn không nhớ lời dặn đấy thôi.

Cô đưa mắt nhìn xung quanh, thấy Ngải Cảnh Sơ đang đứng cạnh giường bệnh. Anh mặt áo choàng dài so với lúc mặc thường phục nhìn hoàn toàn khác nhau, có cảm giác lạnh như băng, khiến người ta cảm thấy xa cách.

Mấy phút sau, một nữ sinh khác đi đến hỏi: “Chị Chu, bữa trưa ăn gì, mọi người đã hẹn đi ăn rồi, thầy Ngải mời cơm.”

Tăng Lý vô cùng kinh ngạc: “Mọi người buổi trưa không nghỉ sao?”

“Mỗi ngầy chỉ có một giờ nghỉ trưa, ăn cơm cũng đã hết giờ rồi. Hôm nay khá nhiều bệnh nhân có lẽ không có thời gian nghỉ ngơi.”

Lúc này, điện thoại Tăng Lý, đổ chuông, là mẹ cô gọi đến.

“Tiểu Lý, mọi người vẫn đang chờ con.”

Mẹ cô sắp xếp cho cô một cuộc gặp mặt, biết là hôm nay cô xin nghỉ làm để đi khám lại nên hẹn vào lúc ăn trưa. Không ngờ cô mãi không tới, lại không thể từ chối, bây giờ nhà bên kia đã tới, chỉ còn thiếu mỗi cô.

Tăng Lý hỏi Chu Văn xem còn phải đợi bao lâu nữa.

“Niềng răng của chị có bị rớt mắc cài không?”

“Có.” Tăng Lý xấu hổ đáp.

Chu văn kêu lên một tiếng: “Sao mà mọi người không chịu nghe lời thế không biết. Phải hai mươi phút nữa mới xong bệnh nhân kia, làm cho chị ít nhất cũng phải nửa tiếng.”

Tăng Lý nhìn đồng hồ: “Không kịp rồi. Tôi phải đi trước. Buổi chiều quay lại được không?”

“Vì sao?”

Tăng Lý và Chu Văn so về tuổi tác cũng không chênh lệch nhiều lắm, tiếp xúc vài lần cũng coi như thân, cho nên cô cũng không vòng vo: “Tôi phải đi xem mặt. Không kịp rồi, không đến sẽ bị mắng!”

Chu Văn bật cười: “Là như vậy à?”

“Ừm.” Tăng Lý nhíu mày, gật đầu.

“Vậy chị đi nói với thầy Ngải đi.”

Tăng Lý sửng sốt.

Chu Văn cười: “Trêu chị thôi. Chị đi đi, chiều quay lại.”

Sau đó, Tăng Lý vội vã xuống lầu bắt xe đến chỗ hẹn.

Ngải Cảnh Sơ xong việc, ngồi xuống ghế nghỉ. Bệnh nhân tiếp theo là Tăng Lý. Bệnh án của cô đặt trên cùng, vừa liếc mắt anh liền nhìn thấy cái tên kia.

Anh hỏi: “Chu văn, bệnh nhân tiếp theo đâu?”

Chu Văn đứng lên: “Tăng Lý tới từ sáng, nhưng vừa rồi có việc gấp nên nói với em cho chị ấy hẹn đến chiều.” Cô sợ Ngải Cảnh Sơ có ấn tượng xấu với Tăng Lý nên vội vàng giải thích.

Ngải Cảnh Sơ không nói tiếp, lấy phiếu khám lại của cô đặt sang một bên.

Hai giờ chiều, Tăng Lý mới quay lại, phải đợi một tiếng mới đến lượt mình. Bệnh nhân đã vãn đi khá nhiều, cô gần như là tốp cuối.

Cô vừa nằm xuống giường trị liệu, Chu Văn đi mời Ngải Cảnh Sơ.

“Chỉnh sửa niềng răng bị rớt một mắc cài, cô lấy chất dính chưa?” Ngải Cảnh Sơ hỏi.

Tăng Lý nghe thấy giọng của anh thì kinh ngạc.

“Chưa.” Chu Văn trả lời xong còn nhìn Ngải Cảnh Sơ. Cô cảm thấy thầy giáo của mình càng ngày càng cao siêu không với nổi. Bệnh nhân còn chưa có há miệng đã biết là bị rớt một mắc cài. Nếu không phải là lúc sáng đã hỏi Tăng Lý thì bây giờ cô thật là trở tay không kịp.

Ngải Cảnh Sơ ngồi xuống, thay găng tay mới, khử trùng, đeo khẩu trang, cầm cái gương lồi kiểm tra niềng răng cô một hồi, sau đó dặn dò Chu Văn.

Từ đầu tới cuối chưa hề chào hỏi một câu với Tăng Lý, cũng không nhìn cô một cái, giống như không quen biết nhau. Sau đó anh đi kiểm tra bệnh nhân khác.

Chu Văn nhận cái gương từ Ngải Cảnh Sơ, nhưng không làm ngay cho Tăng Lý, mà gọi thêm hai bạn học nữa đến xem.

Tăng Lý bị nhìn chằm chằm nên sợ hãi: “Làm sao thế?”

“Tác phẩm nghệ thuật.”

Chu Văn thấy Tăng Lý vẻ mặt buồn bực liền giải thích: “Không phải nói chị, là nói cái niềng răng. Cậu nói xem đúng không, Phạm Phạm.”

Cô gái tên Phạm Phạm kia vội vàng gật đầu: “Thao tác của thầy Ngải thật là tuyệt, quá tuyệt.”

“Đã lâu rồi không thấy thầy Ngải niềng toàn bộ hàm, thật là nên chụp lại một kiểu làm kỉ niệm.”

Tăng Lý đen thui mặt, quả thật không hiểu niềng răng đen như mực có cái gì đẹp mà gọi là tác phẩm nghê thuật.

Chu Văn lại nói: “Hôm đó tôi có việc bận nên không đến làm cho chị theo hẹn được, gọi điện cho chị thì không được. Đành dặn các y tá nếu chị có đến thì hẹn lịch khác cho chị. Kết quả, thầy Ngải nghe thấy liền tức giận.”

Tăng Lý đang há miệng để Chu Văn lấy dây kẽm nên không thể nói được, chỉ tiếp tục lắng nghe.

Chu văn vừa làm vừa nói: “Thầy Ngải lúc nào cũng nói với chúng tôi, làm người phải giữ lời thì tất thành. Ngành y càng cần phải có chữ tín, hai chữ thành tín chính là: nội thành vu tâm, ngoài tín vu nhân.” (với mình phải thành thật với lòng, với người khác phải có chữ tín)

Tăng Lý rốt cuộc có thể ngậm miệng lại, cô hiếu kỳ hỏi: “Thầy Ngải là một người hay lải nhải vậy sao?”

“Lải nhải? Sao lại dùng từ này mà nói về thầy ấy được chứ. Bình thường chị mà khiến thầy ấy nói được một chữ có khi thầy ấy còn coi là lãng phí ấy chứ.”

“Vậy sao các cô lại sợ thầy ấy thế?”

“Ngay đến ổng chủ bản tính hòa ái dễ gần của chúng tôi mà chúng tôi còn chưa bao giờ dám nói đùa. Huống chi, chị còn không biết thầy Ngải mà trông thi thì nghiêm khắc thế nào đâu, chấm luận văn còn kinh khủng hơn. Chúng tôi trước đây có một chị khóa trên lúc bảo vệ luận văn còn bị thầy ấy hỏi đến phát khóc, lúc về thế nào cũng phải đi khám tim.” Chu Văn liếc nhìn Ngải Cảnh Sơ, len lén oán giận.

Tăng Lý nghe xong, không nhịn được bật cười. Cô nhớ lại buổi tối hôm đó Ngải Cảnh Sơ cũng suýt chút nữa khiến cô phát bệnh tim.

Sau đó, Chu Văn đính lại mắc cài, Phạm Phạm quấy chất dính. Một lát sau chuẩn bị xong xuôi, Chu Văn lại đi gọi Ngải Cảnh Sơ đến kiểm tra và thực hiện bước tiếp theo.

Vậy mà, Ngải Cảnh Sơ bận rộn mãi chưa thể đến ngay.

Bởi vì Tăng Lý là bệnh nhân cuối cùng của Chu Văn, giờ sắp tan ca cũng không còn việc gì nữa. Chu Văn nghĩ Ngải Cảnh Sơ chắc chưa thể tới ngay được cho nên tranh thủ đi WC.

Tăng Lý buồn chán ngắm nghía cái bồn nước nhỏ gần bên cạnh miệng, không hiểu vì sao nước lại từ cái ổng nhỏ kia chảy ra, một lúc lại ngừng? Cô nhíu mày, đang mải mê suy nghĩ thì một người tiến lại gần.

Cô nhanh chóng nằm ngay ngắn lại, con mắt chăm chú nhìn thẳng, sau đó mới phát hiện người đến là Ngải Cảnh Sơ.

Cô muốn bắt chuyện với anh, nhưng lại không biết nên nói gì.

Cuối cùng, cô cứ thất thố như vậy, giống như vừa diễn một màn thất tình. Còn Ngải Cảnh Sơ, chắc chắn anh không hề biết, chỉ vì một câu cảm ơn kia của anh, mà khiến cô có bao nhiêu khốn đốn ở cơ quan.

“Ừm…Chu Văn đi WC.” Tăng Lý mở miệng.

“Vậy chờ một chút.” Anh nói.

Lúc này, dây buộc tóc của Tăng Lý rơi xuống đất, cô vẫn chưa kịp phát hiện ra thì Ngải Cảnh Sơ đã nhìn thấy. Anh cúi xuống nhặt lên giúp cô.

Trong khoảnh khắc anh vừa khom lưng, Chu Văn vừa vặn chạy vào phòng. Cô không thấy được anh, nghĩ rằng anh chưa tới, vì vậy vẻ mặt bất ngờ kích động hỏi: “Đúng rồi, buổi trưa đi xem mặt thế nào?”

Vừa dứt lời, cô liền nhìn thấy Ngải Cảnh Sơ đứng lên, nhất thời nói lắp: “Thầy… Thầy Ngải… đến rồi ạ?”

“Ừ.” Động tác của anh dừng lại, thuận tiện đút cái dây buộc tóc vào túi áo.

Sau đó, toàn bộ quá trình tiếp theo, Ngải Cảnh Sơ chỉ đạo, Chu Văn đứng bên cạnh nhìn.

Lúc này y tá trưởng đi đến: “Tiểu Ngải, bốn dây kẽm mọi người cần, tôi chỉ tìm thấy hai.” Y tá trưởng là một bà cô béo khoảng chừng năm mươi tuổi.

Ngải Cảnh Sơ cảm ơn, để Chu Văn tiếp tục làm.

Y tá liếc mắt nhìn chỉ thấy còn lại một bệnh nhân, liền dựa người vào bàn nói chuyện với Ngải Cảnh Sơ, nói vài chuyện ăn Tết và chuyện ở bệnh viện thì Ngải Cảnh Sơ gián đoạn câu chuyện.

Đột nhiên y tá trưởng nói: “À đúng rồi, tiểu Ngải, nghe nói cậu có bạn gái.”

Bà vừa hỏi vừa quan sát đám học sinh thực tập, tất cả đều dừng lại động tác.

Ngải Cảnh Sơ vừa muốn nói gì lại thôi, y tá trưởng lại nói: “Cậu đừng giấu chúng tôi. Ông bạn học cũ của tôi nói cho tôi biết. Tên là gì nhỉ… có chút đặc biệt… trí nhớ tôi kém quá…” Bà trầm ngâm.

Những người khác, trong đó có Tăng Lý ở một bên chờ đợi đáp án.

“À, đúng rồi.” Bà ta lại hô lên, “Tên là Tăng Lý. Ông bạn học tôi nói anh đã hái được bông hoa của thư viện nhà người ta.”

Tăng Lý nghe thấy tên mình đi ra từ trong miệng bà cô kia, suýt nữa thì lăn từ trên giường xuống đất.

Ngay cả Ngải Cảnh Sơ bản thân cũng sửng sốt.

Người kinh ngạc không kém còn có Chu Văn. Cô hoài nghi nhìn Ngải Cảnh Sơ, lại nhìn Tăng Lý, trong lòng không ngừng phán đoán Tăng Lý trong lời nói của y tá trưởng có đúng là Tăng Lý này không?

Phạm Phạm vừa đúng lúc đi vào, nhìn Tăng Lý nói: “Thật trùng hợp, hình như chị cũng tên Tăng Lý mà?” Chu Văn kính nể mà liếc mắt nhìn Phạm Phạm. Trước đây vẫn nghĩ Phạm Phạm là một người dễ xấu hổ,không ngờ vào thời khắc mấu chốt lại hỏi được một câu rất có chiều sâu!

Mấy người sinh viên kia không ai không biết cái tên Tăng Lý, bởi vì hôm qua đi học Ngải Cảnh Sơ còn lấy bệnh án của cô nói một lần. Mặc dù chỉ được ngắm cái phim X-quang chụp khuôn mặt phía trước, nhưng cái tên thì ai nấy cũng đều nhớ rõ.

Chu Văn cân nhắc, Tăng Lý là sư mẫu ư???

Không thể nào! Tại sao nhìn không giống thế?

Nếu như là sự thật, vậy… vậy hóa ra hành vi lúc trưa của cô là đã che giấu cho sư mẫu đi gặp mặt??? Nếu vậy thì đâu chỉ đơn giản là phát bệnh tim, cô sẽ bị ông thầy của mình bức đến biến thái mất!

Chu Văn suy nghĩ đã có chút lộn xộn.

Mọi người trong phòng bệnh đều tập trung ánh mắt nhìn Tăng Lý. Cô ước lúc này đào một cái hố mà chui xuống, cũng lại muốn làm gì đó để giải thích. Nhưng nghĩ lại, vì sao cô phải giúp anh giải thích chứ? Lúc trước chẳng phải vì lời nói không rõ ràng của anh mà cô bị đồng nghiệp cô lập, há miệng tám lần nói không ai tin ư. Hiện tại cuối cùng anh gieo gió cũng gặp phải bão. Đại thù của cô cũng được báo!

Đáng tiếc, cô lại không có được cái khí thế và định lực như của Ngải Cảnh Sơ. Nghẹn họng không được bao lâu, cô liền xua tay: “Không phải, không phải.”

Thấy mọi người cứ nhìn chằm chằm mình, cô lại nói: “Tuyệt đối không phải như đồng nghiệp của tôi nói. Chúng tôi chỉ là… chỉ là…” Cô vốn dĩ kém ăn nói, ở tình huống này lại càng cuống không biết nói sao.

Cuối cùng cô nóng nảy: “Ngải Cảnh Sơ! Anh nói gì đi chứ!”

Chu Văn giật mình. Ngoài bạn gái ra, còn có ai trên đời này dám dùng giọng điệu này, thái độ này nói chuyện với thầy của cô đây?

________

Haizz…. oan oan tương báo đến bao giờ? =)) muốn gỡ lại càng rối, muốn trắng lại càng đen. Chị Lý à, chị có biết đang chữa lợn què thành lợn tàn phế hay không? =))

Chương 5.2

Ngải Cảnh Sơ không lường được câu cảm ơn kia của mình lại khiến Tăng Lý lâm vào tình cảnh như vậy.

Ngày hôm ấy, anh xuống núi rồi về nhà nghỉ ăn cháo trắng và dưa muối. Nhưng vừa ngồi xuống lại bị một đám người vây xung quanh xin số điện thoại, ríu ra ríu rít một hồi. Bản thân anh không thích hàn huyên với người lạ, bất đắc dĩ phải nói số điện thoại của mình. Sau đó bọn họ liền hứa hẹn với anh sẽ chăm sóc Tăng Lý thật tốt, không để cô bị bắt nạt, cũng không để lãnh đạo bắt cô làm nhiều việc, không ép cô viết báo cáo, làm kế hoạch, vân vân và vân vân. Lúc ấy anh vô tình nhớ lại bộ dạng khốn đốn của cô lúc sáng sớm cho nên thuận miệng nói một câu cảm ơn.

Lúc này ánh mắt Ngải Cảnh Sơ nhìn Tăng Lý như kiến bò trên chảo nóng. Anh chậm rãi tháo găng tay cao su ra, nói: “Đã thu phí dính lại niềng răng chưa?” Tiếng nói thong thả như vậy nhưng lại có chút vang vang, cũng không có gì nghiêm trọng, so với bình thường lại có chút trầm thấp hơn.

Có điều những lời này không phải anh nói với Tăng Lý, mà là nói với Chu Văn, giống như lòng hiếu kỳ của mọi người chẳng có liên quan gì tới anh.

Anh vẫn thong dong, bình tĩnh như vậy.

Chu Văn vội vàng lắc đầu: “Chưa.”

Ngải Cảnh Sơ nói: “Vậy cô đi lấy hóa đơn hai mươi đồng, đưa cho Tăng Lý xuống lầu trả phí, tránh lát nữa tan ca bọn họ lại tìm không thấy người. Sau đó quay lại đây chúng ta làm nốt bước tiếp theo.”

Vì vậy, trước mặt bao nhiêu người, Tăng Lý ấm ức cố gắng kiềm chế bản thân không đi lên bóp cổ Ngải Cảnh Sơ. Cô đứng dậy, cầm lấy hóa đơn đi ra khỏi phòng.

Đang ở trong cái tình huống này mà anh ta còn có thể điềm nhiên nhắc nhở cô đi trả tiền trước khi tan ca.

Tăng Lý nghiến răng nghiến lợi đi đến quầy thu phí. Hình như thời điểm này ai nấy cũng đều vội vàng đến nộp phí, người xếp hàng trước ô cửa thu ngân không ít. Cô đứng một lúc lâu mới tới lượt mình. Đến lúc cô thở hồng hộc leo lên tầng thì mới phát hiện tình cảnh đã thay đổi.

Không thấy tung tích y tá trưởng đâu. Phạm Phạm và mấy sinh viên khác vùi đầu làm niềng răng. Chu Văn ngồi bên cạnh giường điều trị chờ cô. Còn Ngải Cảnh Sơ, đang ngồi trước máy vi tính xem bệnh án.

Trong phòng yên tĩnh đến mức một cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe rõ tiếng động. Hình như tất cả mọi người đều quay về vị trí và công việc của mình, lòng hiếu kỳ về chuyện ban nãy như tan biến.

Cô đưa phiếu thu ngân cho Chu Văn. Chu Văn nhận lấy, nhìn cô không chớp mắt, sau đó nhanh chóng tiếp tục công việc, mời Ngải Cảnh Sơ ra kiểm tra.

“Được rồi, cô hẹn thời gian khám lại cho cô ấy.” Ngải Cảnh Sơ nói với Chu Văn.

Tất cả mọi chuyện khiến cho Tăng Lý có cảm giác có phải mình bị ảo giác hay không, không hiểu rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.

Tăng Lý đứng dậy, nhớ lúc nãy mình nằm xuống giường vì buộc tóc quá chặt lên cô nới lỏng một vòng ra, bây giờ không thấy dây buộc tóc đâu. Cô khom lưng cúi xuống đất tìm nhưng không thấy, lục lọi lại túi xách, cũng không thấy.

“Thứ tư chị tới khám lại nhé.”

“Được.”

Bỗng nhiên Chu Văn nhìn chằm chằm cô, cô cảm thấy bực bội. Lúc này Ngải Cảnh Sơ đang quay lưng về phía hai người, cho nên Chu Văn tranh thủ làm bộ dạng chùi nước mắt với Tăng Lý, dáng vẻ vô cùng tội nghiệp.

Lúc rời khỏi, Tăng Lý do dự nhìn Ngải Cảnh Sơ.

Cô còn có một việc then chốt chưa làm được.

Nhưng vừa rồi xảy ra tình huống như vậy, cô thực sự không tài nào mở miệng được. Hôm qua lúc cô xin nghỉ để hôm nay khám lại, chủ nhiệm Lý lại căn dặn cô phải tới hỏi xem Ngải Cảnh Sơ hôm nào rảnh rỗi để mời anh đi ăn. Trước đây mỗi lần xin nghỉ để đi khám răng, chủ nhiệm Lý cũng chỉ cho cô nghỉ ba giờ, cùng lắm là nửa ngày, vậy mà lần này rất rộng rãi mà cho cô nghỉ hẳn một ngày, cho nên mới có thời gian lúc trưa đi xem mặt.

Nếu như hôm nay không hỏi Ngải Cảnh Sơ thành công, chắc chắn chủ nhiệm Lý sẽ nghĩ cô không làm được việc, nói không chừng sẽ gây khó dễ cho cô.

Tăng Lý bối rối, không biết phải làm thế nào, cuối cùng vẫn đi ra ngoài.

Cô chờ thang máy hồi lâu, nhất thời tỉnh táo, đột nhiên hiểu được tại sao Ngải Cảnh Sơ bảo cô đi nộp phí. Cô lại quay trở lại phòng bệnh, nhìn thấy Ngải Cảnh Sơ đang ngồi yên ở bàn làm việc. Lấy hết dũng khí, cô rút điện thoại gọi cho anh.

Qua lớp cửa kính, cô nhìn thấy anh cầm lấy di dộng đưa lên tai. Điện thoại của anh vẫn như lần trước, được bọc trong một lớp plastic trong suốt, như vậy sẽ không bị bẩn trong lúc đang làm việc, thật đúng là sạch sẽ đến mức lợi hại.

“Tôi là Tăng Lý.” Cô vốn định chào hỏi anh một câu, nhưng không biết nói thế nào, gọi là Ngải Cảnh Sơ ư? Thật không được tự nhiên. Gọi thầy Ngải, bác sĩ Ngải? Vừa nãy cô còn gọi thẳng cả tên họ nhà người ta ra, giờ mà gọi lịch sự như vậy, thật là giả tạo quá đi.

“Tôi biết.” Ngải Cảnh Sơ ngồi quay mặt về phía cửa thủy tinh cho nên chỉ cần ngẩng đầu lên khỏi máy vi tính là có thể nhìn thấy Tăng Lý.

Tăng Lý rất sợ Ngải Cảnh Sơ sẽ tắt điện thoại để trực tiếp ra ngoài nói chuyện với mình. Chuyện này mà để mọi người nhìn thấy thật không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.

Nhưng may mắn là anh không làm thế.

Hai người nhìn nhau, cánh một lớp kính trong suốt, nói qua điện thoại.

“Anh khi nào thì có thời gian rảnh, chủ nhiệm Lý của chúng tôi muốn mời anh ăn cơm.” Tăng Lý nói.

“Cô nói với anh ta không cần phiền phức như vậy.”

“Tôi đã từ chối nhiều lần nhưng anh ta vẫn nhất quyết muốn mời. Nếu như anh không đồng ý thì trực tiếp gọi điện nói với anh ta.” Tăng Lý bất đắc dĩ nói.

Ngải Cảnh Sơ im lặng một lúc, đáp: “Vậy buổi tối nay đi. Nếu như anh ta rảnh.”

“Chắc chắn không thành vấn đề.” Tăng Lý quyết định thay chủ nhiệm Lý, “Tôi gọi điện cho anh ta đặt chỗ.”

“Được.” Ngải Cảnh Sơ nói.

Tăng Lý tắt máy xong, lập tức báo cáo với lãnh đạo. Chủ nhiệm Lý vô cùng vui vẻ, khen Tăng Lý làm tốt, rồi lại hỏi Ngải Cảnh Sơ thích ăn cái gì, cơm Trung hay cơm Tây, muốn ăn ở đâu…

Tăng Lý đành đánh bạo gọi lại cho Ngải Cảnh Sơ một lần nữa: “Tôi quên không hỏi anh thích ăn gì rồi. Anh muốn ăn ở đâu?”

Đúng lúc này, Chu Văn đứng dậy đi ra ngoài. Tăng Lý nhìn thấy lập tức quay đầu đi vào thang máy.

Nếu như để bọn họ thấy vừa rồi Ngải Cảnh Sơ nói chuyện điện thoại với cô, lại còn hẹn anh đi ăn cơm, đảm bảo cô nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội.

“Cơm Trung đi, không có rượu.”

“Được.” Tăng Lý nói, “Vậy tôi đi trước, lát sẽ gọi điện báo địa điểm cho anh. Tan ca anh đến sau.”

“Bây giờ tôi cũng không còn bệnh nhân nữa rồi. Cùng đi đi, cô đợi tôi ở bãi đỗ xe mấy phút.” Ngải Cảnh Sơ nói.

Tăng Lý tới cửa nhà để xe không lâu thì thấy Ngải Cảnh Sơ lái chiếc SUV đi ra, được một đoạn dừng xe lại.

Cô lên xe liền nói: “Chủ nhiệm của chúng tôi nói để tiện cho anh nên đã đặt chỗ ở nhà hàng gần bệnh viện. Vợ chồng anh ta sẽ đợi chúng ta ở đó, hẹn lúc sáu rưỡi.”

Nói xong, cô và Ngải Cảnh Sơ không hẹn mà cùng nhìn đồng hồ – năm giờ.

Hơn một tiếng nữa biết làm gì??? Tăng Lý chưa từng có nghiệp vụ tiếp khánh hay đưa đón lãnh đạo, trong tình huống này cô không hề có kinh nghiệm xã giao.

“Hay là, tôi gọi điện bảo anh ta anh đã tan ca rồi, gặp sớm một chút?” Tăng Lý thăm dò hỏi.

“Không cần, lái xe đi dạo đi.” Ngải Cảnh Sơ nói.

Vốn dĩ lúc này là giờ cao điểm, xe cộ trên đường đông đúc, vậy mà bọn họ lại còn không ngại góp vui!

Tăng Lý thực sự hết cách, liền nhắn tin hỏi Mã Y Y.

Mã Y Y nhắn lại: “Xem ra đối với kiểu người này, tình hình chung là cậu có thể mời anh ta đi ngâm chân,mát-xa, uống trà đốt thời gian.”

Ngâm chân? Mát xa? Vẫn nên đi uống trà thì hơn!

Tăng Lý cân nhắc mấy cái gợi ý của Mã Y Y rồi nói: “Hay là chúng ta tìm chỗ nào đó uống trà?”

Ngải Cảnh Sơ nhìn cô rồi nói: “Nếu cô muốn uống trà, tôi biết một chỗ này.”

Vì vậy, Ngải Cảnh Sơ lái xe chạy đến một con phố vắng. Mùa này, ngô đồng bắt đầu rụng lá, nhưng vẫn không mất đi vẻ đẹp tĩnh lặng của những mảnh tường xám. Xe dừng trước một quán nhỏ treo biển chỉ có hai chữ “Nhất vị”. Nếu không phải Ngải Cảnh Sơ đưa cô đến thì cô thật không biết đây là một quán trà.

Người đón khách ngoài cửa là một cô gái xinh đẹp mặc đồng phục xanh lam, cô ta đưa hai người đến một gian phòng nhỏ.

Lúc ngồi xuống, cô gái nói: “Ngải tiên sinh, luận đạo lần trước anh cần đã có rồi.”

“Vậy thì ngâm cái đó trước cho tôi.” Ngải Cảnh Sơ nói.

Sau đó, cô gái đem bộ đồ pha trà mang lên.

Tăng Lý không hiểu về trà lắm, chỉ nghĩ là uống trà đều dùng ấm đất sét để ủ. Nhưng lúc này trên bàn là một chén thủy tinh trong suốt, cho nên cô không khỏi tò mò quan sát.

Ngải Cảnh Sơ nhìn ra nghi vấn trong lòng Tăng Lý: “Chúng ta uống trà xanh, ngoài thưởng thức hương vị ra, còn dùng đồ thủy tinh để có thể thấy được màu sắc của trà.”

Cô gái mỉm cười, nhẹ nhàng giải thích: “Trà đạo là loại rượu trúc diệp thanh cao cấp nhất. Nó chính là trà búp Minh Tiền được trồng ở gần chùa Đông Bình trên núi Đông Sơn, vị trí không quá cao cũng không quá thấp, mỗi lá trà đều lấy một mầm duy nhất, nghìn mầm chỉ chọn lấy một.” Nói rồi, cô gái múc một muỗng lá trà đưa cho Tăng Lý xem, rồi san đều vào hai tách trà thủy tinh.

Tăng Lý nhìn kỹ, lá trà dài, nhỏ, mỏng, màu xanh mượt. Từng mảnh từng mảnh đều tươi và mọng.

Sau đó, cô gái đem ấm nước sôi đổ ra một cái chén nhỏ, cho ngón tay vào thử độ ấm, tráng lại một lần đồ đựng trà, rồi rót nước dọc theo mép của tách trà. Cô làm điệu bộ “Xin mời uống!” rồi lặng lẽ lui ra ngoài.

Bên trong chỉ còn lại hai người bọn họ, không gian vang lên tiếng đàn tranh du dương, cũng không biết là phát ra từ nơi nào.

Lá trà nhỏ dài được ngâm trong nước, đầu tiên là nổi mặt trên, sau đó dần dần nước trắng chuyển màu thành xanh lục. Tất cả sự biến hóa này, xuyên thấu qua một tầng thủy tinh trong suốt, có thể nhìn thấy rõ ràng, hương trà cũng lan tỏa ra ngoài phảng phất trong không khí.

_________________

Chương 5.3

Anh không phải là người thích nói nhiều. Cô cũng vậy.

Đột nhiên di động của Tăng Lý có âm báo tin nhắn. Cô mở ra xem, tin nhắn đến từ một số lạ: “Có phải chị là Tăng Lý không? Tôi là Chu Văn đây.”

Tăng Lý ngắm những dòng chữ kia, căng thẳng ngẩng đầu lên nhìn Ngải Cảnh Sơ. Anh cũng nhìn cô.

Tăng Lý nói: “Tôi ra ngoài gọi điện thoại một lát.” Sau đó cô đứng dậy đi ra ngoài, đóng cửa lại, gọi vào số di động kia.

“Chu Văn? Tôi là Tăng Lý.”

“Đúng là chị thật.” Chu Văn nói, “Tôi nhìn trộm tư liệu bệnh án của chị, hóa ra không bị nhầm.”

“Số này tôi dùng nhiều năm rồi. Vừa đúng lúc tôi có việc muốn hỏi chị.”

“Chuyện gì?”

“Lúc tôi đi nộp viện phí, thầy Ngải đã nói gì? Có giải thích gì không?” Cô cảm thấy mọi người như vậy có chút kì quặc.

“Này, đừng nói nữa. Chị vừa đi, ông thầy tôi đã lập tức dùng ánh mắt đối phó với chúng tôi, còn cần động tới mồm mép để giải thích sao? Chúng tôi nên làm gì cũng lập tức đi làm, không có việc gì cũng phải giả vờ như nhiều việc lắm, khỏi cần thầy ấy tìm việc giúp chúng tôi!” Chu Văn nói, “Sau đó, y tá trưởng thấy thầy Ngải thu viện phí của chị thì nghĩ hình như có hiểu lầm. Bởi vì ngay cả học sinh của thầy Ngải đến chỉnh răng chỗ thầy ấy đều không phải trả phí, huống hồ là bạn gái. Sau đó, bà ta thấy chúng tôi không có phản ứng gì nữa liền bỏ đi.”

“Đơn giản như vậy sao?”

“Đúng thế.”

Tăng Lý cho rằng lúc ấy Ngải Cảnh Sơ bảo cô đi, là vì sợ cô càng giải thích càng rối, để một mình anh ở lại giải thích có lẽ sẽ tốt hơn.

“Nhưng mà, hôm nay thầy Ngải rất lạ.” Chu Văn tiếp tục.

“Lạ thế nào?”

“Bình thường phí gắn lại niềng răng chỉ mất hai mươi đồng, cái này là do bệnh viện quy định. Nhưng thực ra thầy Ngải rất hiếm khi bảo chúng tôi đi thu phí. Chuyện này thì y tá trưởng không rõ ràng bằng chúng tôi. Có lúc thì là do bận quá nên quên, cũng có lúc là vì thầy ấy cảm thấy thu một ít tiền của người ta thật ngại. Thầy Ngải không hỏi, chúng tôi cũng lười quan tâm. Thế nên, chúng tôi cảm thấy thầy ấy bảo thu tiền của chị, thực chất không phải là có thù oán với chị, mà là trong lòng có mờ ám!” Chu Văn phân tích rõ ràng.

“Chị nói xem, vậy là sao?” Chu Văn lại nói.

“Đúng vậy, vì sao?” Tăng Lý giả ngây giả ngô.

Lúc đứng chờ thang máy Tăng Lý đã tự hỏi, lần ở Đông Sơn, anh không giải thích là nể mặt mũi cô. Đối mặt với cái loại tin đồn này, nếu như bên đầu tiên đứng ra giải thích không phải là cô, mà là anh thì trước mặt đồng nghiệp cô hẳn sẽ khó xử. Như vậy, hôm nay trước mặt đồng nghiệp và học sinh của anh, anh cố ý để cô đi chỗ khác, có phải cũng là vì nguyên nhân đó?

Hay là…

Anh vốn là người coi mấy chuyện này chẳng đáng để vào mắt?

“Chị là bạn gái của thầy Ngải thật sao?” Chu Văn truy vấn.

“Tôi đã nói rồi, không phải.”

“Tôi vẫn cảm thấy thầy ấy vốn dĩ định để chị đi rồi sẽ giáo huấn chúng tôi một trận.” Chu Văn nói, “Cho nên muốn gọi điện nhờ chị giúp đỡ.”

“Làm gì?” Tăng Lý buồn bực.

“Trước mặt thầy ấy mong chị nói mấy lời tốt đẹp giúp chúng tôi, chị không biết chúng tôi sợ chết thế nào đâu.”

“Tôi đã nói rồi, tôi…”

“Mặc kệ chị có phải là bạn gái thầy ấy hay không, chúng tôi cũng sẽ chết thảm. Thật đấy! Nếu chị không phải bạn gái thầy Ngải, mà chúng tôi lại dám nói huyên thuyên như thế, thầy ấy bề ngoài thì tỏ ra bình thường, nhưng trong lòng nhất định sẽ rất bực. Còn nếu như thực sự chị là sư mẫu tương lai của chúng tôi, mà tôi còn dám giúp chị gạt thầy ấy giấu giếm đi gặp mặt, chắc chắn thầy ấy còn muốn giết người ấy chứ. Nể mặt lúc trưa tôi nói giúp chị, chị có thể nói giúp vài lời được không? Tăng Lý…” Chu Văn vốn rộng rãi, đối xử với ai cũng rất nhiệt tình, bây giờ lại ra mặt cầu xin như thế, Tăng Lý đồng ý cũng không được, không đồng ý cũng không xong.

“Thầy Ngải… không giống người lấy việc công trả thù tư.”

“Sư mẫu à!!!” Chu Văn kêu lên.

Cái câu xưng hô này khiến Tăng Lý hoảng sợ đến suýt làm rơi điện thoại: “Đừng có gọi như thế.”

Lúc ấy, cô gái phục vụ trà đi tới, mỉm cười nhìn Tăng Lý. Cô ta đi đến cửa phòng, gõ cửa: “Xin quấy rầy.” Sau đó mở cửa bưng một bình nước vào.

Tăng Lý nghiên người tránh cô ta, nhìn qua khe cửa thấy được khuôn mặt Ngải Cảnh Sơ.

“Sư mẫu!” Chu Văn thấy cô không nói gì, liền gọi một tiếng nữa. “Hôm nay vừa tan ca thầy Ngải liền lập tức tới phòng thay đồ, một chữ cũng không nói. Lúc về kí túc nghe mấy sư muội nói nhìn thấy trên xe thầy Ngải có một người đẹp. Không phải chị đấy chứ? Nếu không phải chị, vậy phải từ từ điều tra mới được. Ông chủ của chúng tôi chưa bao giờ…”

“Dừng dừng!” Tăng Lý đau đầu, cô rất ít khi nói xạo, càng không dám trắng trợn nói dối không chớp mắt. Vì vậy tốt nhất qua loa lấy lệ rồi cúp máy.

Cô gái kia mang nước vào ủ trà rồi lại quay ra. Cùng lúc ấy, Tăng Lý cũng quay về chỗ ngồi.

“Ở đây uống trà lại nhớ tới quán cà phê tôi và bạn tôi cùng nhau mở.” Cô nhớ tới lời Chu Văn, cho nên muốn tìm chuyện gì đó nói tào lao.

“Ở đâu?” Ngải Cảnh Sơ rót thêm nước vào chén.

“Ngay bên cạnh trường học của anh đấy.” Tăng Lý đáp, “So với ở đây, đúng thật chỉ là một nơi phàm trần thế tục mà thôi.”

Ngải Cảnh Sơ không trả lời. Vì vậy Tăng Lý trong lòng thở dài ủ rũ, cô nói: “Vì sao lại gọi là Nhất Vị?”

“Có thể là vì bốn chữ “Thiền trà nhất vị”.”

“Quán cà phê của chúng tôi cũng rất tục, trực tiếp dùng tên tiếng anh của tôi.” Tăng Lý nói tới đây, đột nhiên nhớ tới cái gì, sắc mặt nhợt nhạt.

Ngải Cảnh Sơ hỏi lại: “Làm ăn được chứ?”

“Miễn cưỡng cũng coi như đủ chi tiêu. Chỉ là vì đó là giấc mơ của chúng tôi khi còn học đại học.” Tăng Lý nói, “Lúc ấy cảm thấy được tự mình làm những việc mình thích, cùng với nhưng người bạn mình thích, mở một quán cà phê nhỏ cũng là việc hạnh phúc nhất trên thế giới.” Lúc nói những lời này, khóe miệng cô cong lên thích thú, giống như đang mỉm cười.

Tăng Lý đột nhiên cảm thấy mình có chút tò mò không nên có: “Chỗ chúng tôi có một sinh viên trường Y của anh, cô bé ấy nói anh đối với sinh viên rất hung dữ.”

Rốt cuộc đã vào vấn đề chính.

“Nói thế nào?” Anh hỏi.

“Nói có một lần trong buổi bảo vệ luận văn, anh đã khiến một nữ sinh phát khóc.” Tăng Lý không thể bán đứng Chu Văn, đành phải lôi Đậu Đậu ra làm lá chắn.

“Thực ra, không phải chỉ có một lần!” Ngải Cảnh Sơ thành thật đáp. (Ọc ọc =)) Thầy Ngải, thầy quá đáng iêu rồi ^_^)

Tăng Lý líu lưỡi: “Đáng sợ như vậy! Trước đây chúng tôi tốt nghiệp, các thầy giáo đều cho qua khá dễ dàng. Rất ôn hòa!”

“Không giống nhau.” Anh nói.

“Không giống ở đâu?” Tăng Lý không hiểu, chẳng lẽ khác nhau là ở hàng hiệu và đại học hạng ba sao?

Anh không trả lời ngay lập tức, rút tay ra khỏi túi áo đặt lên bàn, ánh mắt chăm chú nhìn vào chén trà.

Lá trà đã tản ra, không nổi trên mặt nước, mà toàn bộ đều đã dựng đứng lên.

Sau đó, anh dùng ngón tay búng nhẹ vào chén thủy tinh, phát ra những âm thanh vui tai. Bị tác động, lá chè trong chén di động chìm nổi, màu sắc nước chè đậm hơn một chút.

Trong lúc Tăng Lý còn đang chìm đắm trong đó, lại nghe được Ngải Cảnh Sơ chậm rãi nói: “Hy Lạp cổ đại có một vị số học gia tên là Proclus từng nói: ở đâu có toán học, ở đó có cái đẹp. Người đời sau hiểu câu đó theo nghĩa rộng là “vẻ đẹp của khoa học”. Nhưng tôi và các thầy giáo trước đây dạy tôi đều cho rằng, khoa học đẹp, không phải chỉ ở một chữ “đẹp” mà còn cần “thật”. Đặc biệt là y học càng cần phải như vậy, không thể chấp nhật một chút qua loa được. Có đôi khi có những vấn đề mà sinh viên bình thường không thể giải đáp, cho nên tôi chỉ có thể làm hết khả năng mà dạy cho bọn họ.”

Ngải Cảnh Sơ nói xong, không nói thêm bất cứ điều gì nữa. Lúc này, lá trà đã xòe ra toàn bộ, dựng thẳng đứng, chìm dưới đáy chén, nước chuyển màu lục, giống như một khối ngọc bích chìm trong nước đá.

Anh nheo mắt, lẳng lặng cúi đầu uống trà.

Chén trà dao dộng khiến cho lá trà dưới đáy khẽ tỏa ra.

Đột nhiên, Tăng Lý cảm thấy người đàn ông trước mặt rất giống những lá trà này. Lúc mới bắt đầu thì nhạt màu vô vị, dần dần theo thời gian lại tỏa ra mùi vị nồng đượm.

________o.0.o________

[Trích đoạn chương sau]

“Tăng Lý sau khi suy nghĩ lại, gương mặt ngày càng hồng, ngày càng hồng…”

Hờ hờ… không phải mình cố ý gây tò mò đâu nhá. Thực ra ấy, cái câu mà Mộc Phù Sinh trích ra đây nó là thế này:

Bác sĩ Ngải hạ chân phanh xe lại, rút chìa khóa ra, mạnh mẽ nắm chặt tay Tăng Lý nói: “Cá nhỏ, tôi không chịu được nữa rồi, chi bằng…”

Vâng, và ngay sau khi đọc xong câu này, lòng hiếu kỳ của Sah đã lập tức trỗi dậy mà nhảy vào chương sau đọc. Và kết quả là …

Điên đảo vì Mộc Phù Sinh =))

Chương 5.4

Đến nhà hàng, cả nhà chủ nhiệm Lý ba người đã ngồi chờ ở đó.

Chủ nhiệm Lý và vợ cùng thằng bé đứng lên chào, sau đó mời Ngải Cảnh Sơ và Tăng Lý ngồi vào ghế. Cu mập ngồi giữa bố mẹ, Tăng Lý ngồi cạnh bà vợ, còn Ngải Cảnh Sơ ngồi cạnh chủ nhiệm Lý. Cu mập có vẻ ngoan ngoãn hơn trước rất nhiều.

Vợ chủ nhiêm Lý nói với cô: “Đàn ông ngồi với nhau, cứ để cho bọn họ uống rượu đi. Tiểu Tăng, cô xem xem còn gọi thêm gì không?” Nói xong, chị ta để cho nhân viên phục vụ mở chai rượu.


Tăng Lý cười nói đủ rồi, đưa trả lại thực đơn. Cô nhìn bình rượu trắng vừa mở, lại nhìn Ngải Cảnh Sơ. Lúc nãy cô rõ ràng đã nói với chủ nhiệm Lý là ăn cơm Trung không cần rượu.

Quả nhiên, lúc chủ nhiệm Lý rót rượu mời Ngải Cảnh Sơ liền bị anh từ chối.

Sau đó bắt đầu ăn, năm người chính thức cạn ly. Ngoài chủ nhiệm Lý ra, còn lại ba người lớn đều uống nước ngọt. Một lúc sau, chủ nhiệm Lý lại định rót rượu mời Ngải Cảnh Sơ, nhưng anh vẫn tiếp tục ngăn lại.

“Ngày mai tôi còn phải đi làm, thật sự không thể uống được.” Ngải Cảnh Sơ khéo léo từ chối.

“Uống một chút cũng không ảnh hưởng tới công việc đâu, phải không, Tiểu Tăng?”

Tăng Lý không dám đáp lại, chỉ cười.

“Tôi còn phải lái xe.” Ngải Cảnh Sơ lại nói.

Lý chủ nhiệm vẫn phát huy bản lĩnh miệng lưỡi của mình: “Không thành vấn đề, bảo tiểu Tăng đưa anh về. Cô ấy biết lái xe, tuyệt đối không sao.”

Ngải Cảnh Sơ mặc kệ anh ta có nói thế nào cũng không chịu uống.

“Vậy tiểu Tăng uống một chút đi.” Chủ nhiệm Lý chuyển đổi mục tiêu.

“Chủ nhiệm, anh cũng biết là tôi không uống được rượu mà.”

“Đâu phải tôi chưa từng thấy cô uống rượu.” Chủ nhiệm Lý cười, “Nào nào, chúng ta phải vui vẻ một bữa mới được.” Nói xong, anh ta rót rượu đầy rượu vào một cái chén nhỏ, đặt lên bàn xoay, xoay nửa vòng liền tới trước mặt Tăng Lý. Cô vô cùng khó chịu.

Vì sao cứ phải uống rượu rồi mới ăn cơm chứ?

Ngải Cảnh Sơ không uống đã là không nể mặt mũi chủ nhiệm Lý rồi, nếu như cô cũng không uống…

Trong lúc Tăng Lý còn đang chần chừ, chị Lý bỗng nhiên đứng lên, giả vờ quở trách ông xã: “Anh cũng thật là! Ai lại bắt một cô gái trẻ tuổi uống rượu chứ.” Nói rồi, chị ta cầm lấy chai rượu rót vào cốc của mình, nói: “Vậy đi, tôi tuy là phận nội trợ trong nhà nhưng cũng có đôi lời muốn nói. Nói ra mà có gì sai sót cũng mong giáo sư Ngải không để bụng.”

Sau đó, chị ta nâng ly rượu lên về phía Ngải Cảnh Sơ: “Chuyện hôm đó, nếu không phải nhờ có giáo sư Ngải giúp đỡ thì không biết con trai chúng tôi còn bị làm sao nữa. Thầy như vậy ở trên ti vi vẫn gọi là ân nhân cứu mạng. Vốn dĩ qua kỳ nghỉ đón năm mới đó ông xã nhà tôi đã muốn cu mập chắp tay thi lễ nhận thầy làm cha nuôi. Nhưng sau đó chúng tôi nghe nói giáo sư Ngải dòng dõi cao quý, sợ rằng các bậc trưởng bối trong nhà cũng sẽ coi trọng, cho nên việc này đành gác lại. Vất vả lắm mới nhờ tiểu Tăng giúp đỡ mời thầy đi ăn bữa cơm, thiên ngôn vạn ngữ cũng không nói hết được lòng biết ơn của nhà chúng tôi với thầy. Hôm nay rượu nhạt một chén cũng xin kính thầy một ly biểu thị tâm ý. Mong thầy cứ tùy ý!”

Nói xong, chị ta ngửa đầu lên, hai tay nâng chén rượu lên miệng uống sạch.

Tuy rằng chị ta nói để Ngải Cảnh Sơ tùy ý nhưng dù sao chị ta cũng là đàn bà con gái, lại lớn tuổi, đã ra mặt cạn trước rồi, đương nhiên Ngải Cảnh Sơ cũng phải đáp lễ.

Anh đứng lên, bưng chén rượu ở trước mặt Tăng Lý đưa lên miệng, cũng một hơi cạn sạch. Lúc anh nuốt chất lỏng kia xuống, Tăng Lý để ý thấy lông mi anh nhíu chặt.

Việc mời rượu trên bàn tiệc này vốn dĩ vẫn vậy, lúc đầu khó, sau rồi có lần một ắt có lần hai.

Đến cuối bữa cơm, bình rượu trắng đã được ba người giải quyết sạch.

Chủ nhiệm Lý gọi phục vụ lấy thêm một bình rượu nữa nhưng Tăng Lý vội vàng ngăn cản.

Chị Lý cũng lên tiếng khuyên chồng: “Thôi anh, vui vẻ là tốt rồi. Còn uống nữa, sợ rằng tiểu Tăng nhà người ta sốt ruột.”

Tăng Lý vốn định biện minh, nhưng lời lại không thể xuất ra khỏi miệng.

Cuối cùng, đúng là như phân công của chủ nhiệm Lý, Ngải Cảnh Sơ uống rượu không lái được xe, đành phải để Tăng Lý phụ tránh đưa anh về.

Cô ngồi trên ghế lái, có chút căng thẳng. Trước đây chưa từng lái xe đắt tiền như vậy, cho nên một lúc lâu không biết khởi động thế nào, không biết bật đèn ở đâu…

Ngải Cảnh Sơ chỉ chỉ trỏ trỏ giải thích một hồi xong, quay sang nhìn cô.

“Tôi lái xe không hề kém chút nào đâu!” Tăng Lý lớn giọng đảm bảo.

Xe chậm rãi lăn bánh, Ngải Cảnh Sơ cũng bắt đầu tin lời cô. Kỹ thuật lái xe của cô rất thuần thục, hơn nữa cảm giác phương hướng cũng rất tốt. Anh chỉ dẫn cô đi thế nào, y rằng không sai lệch một li.

Anh uống tầm ba bốn chén rượu, cũng không đến mức quá say, nhưng đã có chút váng đầu, mắt cũng nhíu lại. Anh tựa đầu vào lưng ghế nghỉ ngơi.

“Xin lỗi.” Tăng Lý áy náy nói.

“Xin lỗi cái gì?” Anh không suy nghĩ mà hỏi lại luôn.

“Nếu không phải vì tôi mặt dày, anh cũng không phải đến.” Có lẽ cô và anh cũng giống nhau là cảm thấy tiệc tùng như vậy thật phiền phức.

“Vậy phải nói cảm ơn chứ.” Ngải Cảnh Sơ lại nói.

Anh sau khi uống rượu và lúc bình thường thật không giống nhau, lời nói có vẻ hiền lành hơn, cũng hơi dông dài hơn một chút. Tăng Lý thấy vậy nên cũng cảm thấy thoải mái hơn nhiều, dường như lại nhớ tới đêm tuyết rơi hôm đó, chỉ có hai người bọn họ trên đường, nói mấy chuyện không đâu.

“Dù sao thì mỗi lần gặp anh, tôi nếu không phải nói xin lỗi thì cũng nói cảm ơn.” Cô nói.

Lần này, anh không đáp.

Một lúc lâu, cô lại nói: “Ngày mai anh đi dạy hay đến bệnh viện?” Cô không biết liệu có làm lỡ việc của anh không.

Hỏi xong, cô mới nhớ ra, anh có ca làm việc vào thứ tư và thứ sáu, cô vốn dĩ nên biết rõ mới đúng.

“Vậy sáng mai có phải lên lớp không?”

Đợi một lát không nghe thấy đáp án, cô liếc nhìn anh một cái, phát hiện anh vẫn chưa mở mắt.

“Anh đang ngủ đấy à?”

“Lần này tôi cũng mặc kệ anh.” Cô lẩm bẩm.

Nói xong, cô hãm phanh xe chậm lại rồi dừng bên vệ đường. Cô quay sang nhìn anh, không hề có động tĩnh.

“Mình vẫn còn chưa làm việc mà Chu Văn nhờ!” Cô thở dài.

“Không bằng cởi đồ của anh ra, chụp một tấm hình ướt át rồi gửi cho Chu Văn. Sau này chắc chắn anh sẽ bắt cô ấy đưa ra, lúc đó cũng coi như tôi đã giúp xong rồi.”

Vậy mà, cô vừa nói xong, Ngải Cảnh Sơ liền không nhịn được bật cười.

Anh cười đến cực hạn, lúm đồng tiền hai bên má lõm sâu xuống, sau đó mở mắt nhìn cô: “Cô định cảm ơn tôi như thế sao?”

Mấy động tác liên tiếp của Ngải Cảnh Sơ khiến cô sợ chết khiếp. May là cô đã dừng xe rồi, nếu không chắc cô đã lao xuống sông.

“Tôi… tôi…” Cô luông cuống không biết làm gì, đành phải khởi động xe đi về phía trước.

Anh ngồi thẳng lưng dậy: “Chu Văn gọi điện cho cô à?”

“Ừm. Cô ấy nói anh sẽ chỉnh đốn bọn họ một trận, nên muốn nhờ tôi xin giúp.” Tăng Lý thành thật nói.

“Bọn họ chỉnh đốn cô đấy.” Anh nói.

“Hả? Vì sao?”

“Lúc ấy không có được đáp án từ tôi, bọn họ nghĩ cô dễ đối phó hơn nên thăm dò cô thôi.”

“Thật à?”

“80%” Anh đáp.

Tăng Lý nghe Ngải Cảnh Sơ nói vậy thì dở khóc dở cười. Bọn họ trêu chọc cô, cô còn lo lắng thay bọn họ.

Cô im lặng lái xe, dáng vẻ có chút nghiêm túc khiến người bên cạnh cảm thấy có xa cách. Vẻ nhút nhát không tự nhiên xuất hiện trên mặt tuyệt nhiên khác lạ. Ngải Cảnh Sơ không nhịn được nhìn thoáng qua cô. Cô không để móng tay dài, nhưng lại đánh một lớp sơn mỏng màu hồng, khuyên tai hình còn cá. Dáng vẻ này khiến anh nhớ tới vật kia trong túi mình.

Anh nghĩ rằng cô đang tức giận, liền nói: “Bọn họ vẫn là trẻ con, đừng so đo.”

“Tôi và bọn họ cũng không chênh lệch là bao.”

“Bọn họ còn chưa vào xã hội, cô đã sớm đi làm rồi.” Anh giải thích.

“Anh thật giỏi bao biện. Lúc uống trà còn muốn làm thầy nghiêm.” Cô nói.

“Điều này không có mâu thuẫn.”

Anh thò tay vào túi áo lấy ra một vật, đưa cho cô: “Có phải của cô không?”

Tăng Lý nghiêng đầu nhìn, một cái dây buộc tóc màu đen, mặt trên còn có một chuỗi dạt màu hồng cánh sen xếp thành hình con cá, chính là dây buộc tóc hôm nay cô đánh rơi ở phòng khám.

“Sao lại ở chỗ anh?” Tăng Lý đưa một tay ra nhận lấy, tiếp tục lái xe.

“Rơi dưới đất.” Ngải Cảnh Sơ đáp.

Bởi vì bệnh nhân đến khám răng đều phải nằm trên giường, cho nên cũng có nhiều người làm rơi dây buộc tóc. Thường thì anh không mấy khi nhặt lên giúp bệnh nhân mà chỉ nhắc người ta một câu là được. Không phải vì anh lười khom lưng hay sợ phiền phức, mà là trên mặt đất lắm vi khuẩn, cúi xuống nhặt, găng tay bẩn lại phải thay cái khác. Thế nhưng, không biết chiều nay ma xui quỷ khiến thế nào mà lại giúp Tăng Lý nhặt lên, thậm chí lúc Chu Văn xuất hiện, anh còn cất vào túi áo mình.

Tăng Lý cảm ơn, rồi lại như nghĩ đến cái gì, cô chần chờ nói: “Thực ra tôi…”

“Cô lái qua đường mất rồi.” Ngải Cảnh Sơ cắt ngang lời cô.

Tăng Lý vội vàng giảm tốc độ: “Nói chuyện cùng anh, không chú ý.”

“Không sao. Cô chạy xe về phía trước, có một con đường nhỏ cũng chạy về cùng hướng, gần đây thôi.” Ngải Cảnh Sơ thuyết.

Vì vậy, cô dựa theo hướng dẫn của anh, tiếp tục lái đến chỗ ngoặt rồi rẽ vào con đường nhỏ. Con đường này chạy dọc theo bờ sông, là một con phố cũ. Gần đây do đang thi công công trình ven bờ sông cho nên dân cư ở đây đều được di dời đi nơi khác. Toàn bộ nhà cửa đang đợi dỡ bỏ, vì vậy hầu như không có đèn đường và xe cộ qua lại ở khu vực này. Nếu không phải Ngải Cảnh Sơ ngồi ở bên cạnh, Tăng Lý khẳng định không dám đi tới đây.

Ánh sáng quá mờ, cô bật đèn xe lên rồi tiếp tục đi về phía trước. Đột nhiên cô nhìn thấy một chiếc xe dừng ở giữa đường.

“Thật là không có ý thức công cộng.”

“Có trở ngại gì không?”

Tăng Lý ngừng lại, nhìn sang chiếc xe kia: “Để tôi thử.”

Cô lái xe chầm chậm tiến lại gần, cuối cùng cảm thấy hình như chiếc xe kia… đang lắc lư nhẹ, rồi lại nghĩ chắc mình bị ảo giác.

Ngải Cảnh Sơ đột nhiên nói một câu: “Bỏ đi, chúng ta quay xe lại.”

“Vì sao?” Đây là đường một chiều, nếu như đi ngược trở lại, đến lộ khẩu nhất định sẽ bị phạt tiền.

Ngải Cảnh Sơ nhìn vẻ mặt mờ mịt khó hiểu của Tăng Lý, muốn giải thích, nhưng lại khó mà mở miệng. Vấn đề này, đúng là đang thách thức anh. Anh cố gắng tìm một từ ngữ có sức biểu đạt hàm súc trong từ điển của bản thân để giải thích cho cô, đáng tiếc, quá khó…

Cùng lúc đó, cửa kính chiếc xe kia hạ xuống. Người trong xe thò đầu ra xò xét. Là một đôi nam nữ.

Đèn xe chiếu rõ, Tăng Lý giờ mới hiểu chuyện gì vừa mới xảy ra, nhất thời ngây ngốc hóa đá.

Ngải Cảnh Sơ lại bình tĩnh nói: “Vậy thì chờ lát nữa xem.”

Vì thế, bọn họ lẳng lặng ngây người khoảng chừng ba phút.

Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Tăng Lý gương mặt càng ngày càng hồng, càng ngày càng hồng… o(^﹏^)o

Cô dám ngồi với một người đàn ông ở đây chờ người ta “động xe”. May là đối phương hiểu chuyện, sau khi thấy có người ở sau thì không “động” nữa, có lẽ chỉ đang giải quyết vấn đề hậu công tác. Nhưng mấu chốt là ở chỗ, chiếc xe kia và xe của Ngải Cảnh Sơ cùng một loại, cùng một màu sơn!

Tăng Lý cảm thấy cứ bật đèn pha chiếu vào bọn họ như vậy thật không hay cho nên nhanh chóng tắt đèn đi.

Nhưng Ngải Cảnh Sơ lại nói: “Đừng tắt.”

Tăng Lý buồn bực.

Anh tiếp tục giải thích: “Tránh cho người khác hiểu lầm.”

Tăng Lý càng rầu rĩ: “Hiểu lầm cái gì?”

Hỏi xong, cô lập tức tỉnh ngộ.

Ở ven bờ sông không có ánh đèn, hai đôi nam nữ, trong hai chiếc xe tối tăm….

Tàn sát lẫn nhau!

Lúc cái câu thành ngữ này vọt lên trong đầu Tăng Lý, cô bắt đầu run rẩy tim gan!

Tổ tiên phát minh ra cái câu này thật đúng là nên khóc thương một trận.

Chương 5.5

Bọn họ lại ngồi im vài phút. Đối phương vẫn chưa lái xe đi, dường như vẫn bất động tại đó. Trong cái tình huống xấu hổ này, quả thực thời gian trôi chậm đến nỗi một giây mà dài như một năm, thậm chí còn có thể nghe rõ tiếng hô hấp của bản thân.

So với cứ im lặng ngồi quan sát đối phương thế này, chi bằng tìm chuyện gì làm. Vì vậy, Tăng Lý bất đắc dĩ mở radio.

Cô không biết mở kênh nào, vừa bật lên chợt nghe thấy một giọng nam trung niên khản đặc: “Hải miên là do các tế bào sợi có tổ chức cấu thành, sự sinh trưởng của nó là sự tăng trưởng của bộ phận dẫn đến…” Bởi vì có quá nhiều thuật ngữ chuyên ngành, Tăng Lý nghe không hiểu gì. Mãi cho tới khi từ trong miệng người đàn ông trên radio kia phun ra mấy chữ: “Cơ quan sinh dục lần thứ hai phát dục…”, cô mới hoàn toàn tỉnh ngộ.

Trong đầu cô “bùm” một tiếng. Cô hoảng loạn giơ tay ra chuyển kênh, nhưng trong tai vẫn nghe thấy cái chương trình sức khỏe đó. Cô buồn bực tắt radio đi, sau đó tiện tay bấm còi xe.

Ngải Cảnh Sơ nhìn cô rồi nói: “Không đợi nữa, chúng ta quay đầu xe lại.”

Cô nhưng không nghe theo, mà là lại tiếp tục bấm còi.

Trong lúc thấy không có kết quả, Tăng Lý chuẩn bị quay xe ngược lại, thì chiếc xe đằng trước mở cửa xe. Một nam một nữ đi xuống. Nam chính là một gã trung niên béo lùn, mặc một chiếc áo sơ mi, dáng vẻ hình như đã say rượu, bước đi cực nhanh lên đầu xe mở cửa ngồi vào ghế phụ lái. Còn nữ chính là một cô gái trẻ, quần áo xộc xệch, chậm chạp đi về phía này, cô ta giơ bàn tay lên hướng về phía Tăng Lý ra hiệu. Vì Tăng Lý bật đèn chiếu thẳng vào mặt cô ta, cho nên có lẽ là thẹn quá hóa giận, cô ta lớn tiếng mắng người.

Ngữ điệu cực kỳ nhanh, giọng nói lanh lảnh cao vút, vang vọng giữa đường phố u ám. Câu nào phun ra cũng đều là hạ lưu thô tục nhất.

Tăng Lý vẫn như vậy, máu nóng bỗng nhiên xông lên đầu, tức đến đỏ mặt nhưng lại không biết làm sao đối đáp, mười đầu ngón tay hung hăng nắm chặt tay lái, một chữ cũng phản bác không được

Ả kia thấy Tăng Lý không cãi lại mà chỉ im lặng, cho nên dáng vẻ càng kiêu ngạo vênh váo.

Ngải Cảnh Sơ đột nhiên mở miệng nói với cô: “Cô có phải từ nhỏ đã bị bắt nạt thành quen rồi không?”

“Hả?” Cô ngơ ngác.

Anh nhìn cô, đột nhiên tháo dây an toàn ra.

Tăng Lý vội vàng hỏi: “Anh muốn làm gì?”, rồi đưa tay ra ngăn cản.

“Không làm gì, lấy đĩa CD.” Nói xong, anh quả nhiên rút trong hộp CD ra một cái đĩa, rồi mở cửa xuống xe.

Tăng Lý không giải thích được hành động này của Ngải Cảnh Sơ.

Ả kia thấy Ngải Cảnh Sơ xuống xe, tưởng rằng anh vì bạn gái mà động thủ, cho nên lập tức ngậm miệng, lùi về phía sau một chút.

Nhưng Ngải Cảnh Sơ không hề đi tới phía cô ta. Anh chi đi lên trước đầu xe mình, cúi người dán cái CD lên biển số xe, rồi lại vòng ra sau xe, làm tương tự.

Từ đầu tới cuối anh không hề liếc mắt nhìn cô gái kia, chỉ tập trung làm xong một loạt hành động, sau đó lại vào xe ngồi.

“Có đôi khi đánh trả đối phương không nhất định phải dùng tới miệng.” Anh liếc nhìn cô, rồi thắt lại dây an toàn.

Tăng Lý vẫn mờ mịt không hiểu.

“Cô lái xe rất khá, có thể quay đầu xe đi ngược lại không?” Ngải Cảnh Sơ giơ tay lên làm dấu quẹo ngón tay vào.

Tăng Lý vội vã quan sát bốn phía: “Có thể.”

“Vậy cô nhấn ga, đụng vào chiếc xe kia.” Ngải Cảnh Sơ bâng quơ nói.

“Nhưng… nhưng…” Tăng Lý đầu óc hỗn loạn, “Sẽ bị bắt đền đấy, phải bồi thường tiền thì sao giờ?”

Cô ả kia thấy Ngải Cảnh Sơ đột nhiên xuống xe làm một hành động khó hiểu thì vô cùng kinh sợ, lập tức chui vào trong ghế lái.

Lúc này, Tăng Lý mới hiểu rõ vừa rồi Ngải Cảnh Sơ che biển số xe để thuận tiện gây chuyện rồi chạy trốn.

“Cô lo nhiều chuyện thế, nhanh lên.” Ngải Cảnh Sơ nhắc nhở.

Trong luc Tăng Lý đặt tay lên hộp số chần chừ, Ngải Cảnh Sơ đã nhanh chóng giơ tay trái ra cầm lấy tay phải của cô ấn xuống, chạy xe về phía trước.

Tăng Lý hít sâu một hơi, nắm chặt tay lái, chân phải nhấn ga. Tích tắc, chỉ nghe một tiếng động vang lên, đầu xe của hai người đã đụng vào đuôi chiếc xe phía trước. Chiếc xe kia bị đẩy đi nửa mét, khung bảo hiểm sau xe bị lõm vào một chút.

Tăng Lý chứng kiến cảnh tượng mình gây ra kinh ngạc, sửng sốt giây lát.

“Quay đầu lại.” Ngải Cảnh Sơ nhanh chóng nhắc nhở cô.

“Oh.” Cô vội vàng ngoặt tay lái, quay lại. Không ngờ vì quá căng thẳng mà ký thuật thiếu chuẩn xác, suýt nữa đụng vào bồn hoa ven đường. Cô nhanh chóng chuyển hướng, lần thứ hai mới thành công xoay đầu 180 độ.

Hai người nghênh ngang lái xe đi rồi, Tăng Lý mới nhìn kính chiếu hậu thấy đôi nam nữ kia xuống xe, cô ả lại lớn tiếng chửi ầm lên, thế nhưng Tăng Lý cũng không nghe thấy gì nữa rồi.

Bởi vì trong lòng có mờ ám cho nên cô lái xe với tốc độ cực kỳ nhanh, thậm chí băng qua ngã tư cũng… quên không rẽ phải về đường cũ mà gấp gáp vọt thẳng về phía trước.

Qua vài km, thấy phía không có gì dị thường, Tăng Lý mới chọn một nơi yên tĩnh, phanh xe ngừng lại.

Cô thở phào một hơi, chuyện đầu tiên là xuống xe chạy lên phía trước xem.

May là, xe không bị làm sao, so với đối phương còn nhẹ chán, chỉ xước một chút sơn, đèn xe bị rạn một chút, có lẽ là do góc đụng bị lệch.

Tăng Lý quay vào xe nhìn Ngải Cảnh Sơ, hỏi “Biểu hiện của tôi thế nào?”

Ngải Cảnh Sơ nhíu mày: “So với dự đoán của tôi thì… tàn bạo hơn một chút.”

*

* *

Sau khi trở về, lần đầu tiên Tăng Lý không một mình lẩm bẩm hồi tưởng lại mấy lời người khác mắng nhiếc mình.

Quán Carol’s hôm nay rất đông khách cho nên cô tới đó giúp Mã Y Y, nhân tiện kể lại câu chuyện cho Mã Y Y nghe.

“Cậu có bảo sẽ sửa xe giúp anh ta không?” Mã Y Y hỏi.

“Có, nhưng anh ấy không cho.” Tăng Lý đáp.

“Ngải Cảnh Sơ đúng là cáo già. Một người đàn ông như vậy mà dám giật dây cho cậu gây chuyện.” Mã Y Y vừa cau mày vừa rửa cốc.

Tăng Lý nở nụ cười, cầm những cái cốc đã rửa sạch đặt lên giá.

Nếu như lúc ấy, Ngải Cảnh Sơ không làm gì, không nói gì, thì cô cũng cảm thấy rất bình thường. Bởi vì dù sao anh cũng là một người đàn ông, không thể tham dự vào mấy cái cuộc chiến tranh đấu khẩu của phụ nữ. Còn nếu như lúc ấy mà giống như tưởng tượng của cô, anh xuống xe thay cô trút giận, như vậy cô sẽ cảm thấy anh là bạn chí cốt của mình. Thế nhưng có lẽ sau khi mọi chuyện kết thúc, cô hoàn hồn lại, chắc hẳn ấn tượng về người đàn ông như thế sẽ chỉ còn là quá thiếu nghĩa khí, quá mức kích động.

Nhưng rõ ràng, Ngải Cảnh Sơ không phải là người như thế.

Nếu như có thể dễ dàng để người khác đoán trúng thì anh đâu còn là Ngải Cảnh Sơ!

Anh đã dạy cho cô biết, nếu như bị người ta chửi mắng, cô có thể dùng phương thức khác báo thù. Thật không hiểu vì sao, một nguyên tắc rất đơn giản như thế mà cô lại lĩnh hội chậm hơn người khác rất nhiều.

“Hai người làm vậy người ta gọi là giết địch ba ngàn lần, hại mình tám trăm lần. Hại người nhưng cũng chẳng được lợi gì.”

“Nhưng thật sự rất sảng khoái mà!” Tăng Lý cười.

“Cá nhỏ,” Mã Y Y đột nhiên nói, “Cậu mà còn cứ tiếp tục như vậy, sợ rằng sẽ yêu anh ta mất thôi!”

Sắc mặt Tăng Lý khẽ biến: “Sao có thể!”

Cô đã từng thề rằng cả đời này chỉ yêu một người, vĩnh viễn không thay đổi. Cô tuyệt đối sẽ không giống như mẹ mình.

Lúc nãy, sau khi cô giúp Ngải Cảnh Sơ tháo bỏ hai cái đĩa CD xuống khỏi biển số xe, lại tiếp tục hoàn thành nốt nhiệm vụ còn dang dở mà Lý chủ nhiệm giao phó, đưa Ngải Cảnh Sơ về nhà. Nhà anh ở trong khu vực nhà ở dành cho gia quyến của bộ tư lệch không quân, cho nên từ chỗ dừng xe ra đến đại lộ để bắt taxi phải đi bộ một đoạn xa. Vì vậy Ngải Cảnh Sơ đi cùng cô, đưa cô ra ngoài đường lớn bắt xe.

Gió đêm khá mạnh, làn tóc buông xõa của cô bay loạn phủ trên mặt. Cô đưa tay lên gạt xuống, lại nhớ ra cái dây buộc tóc vừa nãy Ngải Cảnh Sơ đưa trả. Cô lấy ra tùy ý túm tóc buộc gọn lên.

Trên tay cô còn khoác cái túi. Sáng sớm đã phải ra khỏi nhà cho nên trong túi của cô chứa toàn kem đánh răng, bàn chải, cốc, vừa to vừa nặng, khiến cho cử động tay của cô không thuận tiện, chật vật một hồi mới buộc xong tóc đuôi ngựa.

Từ đầu đến cuối, Ngải Cảnh Sơ không hề có ý định giúp cô cầm cái túi, mà chỉ đứng một bên quan sát cô.

Tăng Lý phát hiện hành động của mình vừa rồi hình như hơi thiếu thục nữ, liền ngượng ngùng nhìn Ngải Cảnh Sơ mà cười.

Cô vừa hé miệng, niềng răng kim loại sáng bóng liền lộ ra, lộ luôn cả khoảng trống sau khi chiếc rang nanh bị nhổ đi. Răng nanh của cô vốn dĩ rất đẹp nhưng vì vị trí mọc lệch cho nên khiến cho răng số hai ở mọc thụt vào trong rất sâu, nhìn rất vướng mắt. Trước đây trước, Ngải Cảnh Sơ vẫn cho rằng tất cả răng mọc trên vị trí tự nhiên của nó thì mới có thể hoàn toàn khỏe và đẹp, không ngờ rằng chỗ bị thiếu hụt lúc nhìn vào lại khiến người ta có vẻ độc nhất vô nhị như thế.

Cuối cùng cũng có một chiếc taxi chạy đến.

Tăng Lý vội vã vẫy lại, vừa chào tạm biệt Ngải Cảnh Sơ vừa nhanh chân bước vào xe. Ngay lúc ấy, anh lại bước lên vài bước gọi cô lại.

Cô quay người lại.

Ngải Cảnh Sơ đứng trong gió, đối mặt với cô, cách khoảng ba bốn mét, đôi mắt sâu thẳm nhưng sáng, một lúc lâu anh cũng không nói gì.

Xe taxi tài không kiềm chế được mà nói: “Em gái, có đi hay không? Đi không đây?”

“Có chứ có chứ. Sư phụ đợi tôi lát.” Tăng Lý vội vàng cúi đầu lên tiếng, lại mở cửa xe, quay đầu lại nhìn Ngải Cảnh Sơ.

Ngải Cảnh Sơ nghiêng đầu nhíu mày nói: “Đừng quên bốn tuần nữa tái khám.”

Tăng Lý cười cười, “Yên tâm, tôi không quên.” Sau đó ngồi vào trong xe.

Một người bình thường sẽ có hai mươi tám cái răng…

Người Trung Quốc cổ cho rằng bầu trời có hai mươi tám vì sao…

Bốn tuần cũng vừa vặn bằng hai mươi tám ngày…

Chu kỳ sinh lý của con gái cũng trung bình là hai tám ngày…

Thỉnh thoảng, trong các chương trình quảng cáo mỹ phẩm trên ti-vi người giới thiệu cũng hay nói, sau hai mươi tám ngày sử dụng sẽ thấy sự thay đổi đáng kể.

Trước đây còn có một bộ phim Mỹ tên là “28 days”, nữ chính phải chấp nhận một cuộc điều trị tâm lý thường xuyên trong vòng hai tám ngày. Kỳ quái hơn là còn có một phim kinh dị tên là “28 days later”, nam chính sau hai mươi tám ngày hôn mê, lúc tỉnh dậy phát hiện toàn bộ thế giới này đã biến đổi.

Thế nhưng, hai tám ngày…

Cũng chính là vòng tuần hoàn chu kỳ Tăng Lý và Ngải Cảnh Sơ gặp nhau.

_______________

Chú thích:

- Bộ phim “28 days” của Mỹ được sản xuất năm 2000 thuộc thể loại comedy-dramma

- Bộ phim “28 days later” của Mỹ sản xuất năm 2002, thể loại kinh dị.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương