Cùng Boss Mạnh Nhất Yêu Đương
-
Chương 9: Trường đại học kinh dị (9)
Tiếu Trần cả kinh, nhìn về phía ngón tay.
Vị trí của cậu dựa vào cửa sổ, bên cạnh đều là giá sách, cậu căn bản nhìn không tính là quá rõ ràng, chỉ mơ hồ cảm giác là một nữ sinh tóc ngắn tương đối nhỏ nhắn.
Nhìn thấy thân ảnh mơ hồ này, trong lòng cậu đã có một suy đoán mình khó có thể tin được.
Nữ sinh tóc ngắn nhìn không rõ đang lật sách, có chút bực bội kéo kéo tóc mình.
Tiếu Trần từng bước từng bước đi tới, rốt cuộc mượn ánh sáng yếu ớt nhìn rõ mặt nữ sinh —— là nữ sinh dẫn đầu của đám nữ sinh vừa rồi!
Chuyện gì đang xảy ra!
Tim cậu đập nhanh hơn, cảm thấy không thể tin được.
Nữ sinh này tuy rằng cậu cũng mới tiếp xúc không lâu, nhưng nhìn ra được tính cách rất cương cứng, rất phân biệt chuyện, có ý nghĩ của mình, cậu rất khó tin, chính là một người như vậy sẽ đi khi dễ Hứa Thăng! Tại sao cô ấy lại là tội nhân?
Chẳng lẽ cậu suy nghĩ sai hướng sao?
Tội lỗi của tội nhân là gì?
Chẳng lẽ hắn đang nói dối cậu à? Không, không thể được! Tiếu Trần rất nhanh phủ nhận ý nghĩ này, Tiếu Trần trải qua nhiều chuyện như vậy, đáy lòng cho rằng, bóng dáng tiên sinh không có khả năng lừa gạt cậu!
Đúng lúc này, đài phát thanh tiếp tục vang lên.
"Là ngươi, lừa hắn tới nơi này, nhớ không? Koko. "Lần này phát thanh khác với hai lần trước, hai lần trước đều là giọng nam máy móc, nhưng lần này hiển nhiên lại là một giọng thiếu niên bình thường, thanh âm kéo dài rất dài, có chút trầm thấp, giống như che miệng mũi phát ra âm thanh, làm cho người ta rùng mình.
Tiếu Trần nghĩ đến giấc mơ mà mình đã làm trước đây, giọng nói này...
Có phải Hứa Thăng không?
Tất cả mọi người ở đây đều rõ ràng nghe được thanh âm này, cơ hồ đều là cứng đờ, trong lúc nhất thời, chung quanh yên tĩnh đến đáng sợ.
Tiếu Trần bởi vì cách nữ sinh tóc ngắn rất gần, cho nên cậu có thể nhìn thấy rõ ràng, trong nháy mắt cô nghe được thanh âm này, ngón tay gắt gao nắm lấy quyển sách trêи tay mình, sau đó thân thể không ngừng run rẩy, một lát sau, hai chân mềm nhũn, trực tiếp quỳ trêи mặt đất.
"Dương Khiết, có phải cậu hay không!" Nữ sinh tóc xoăn thét chói tai kia cách hai người bọn họ rất gần, cô rất nhanh phản ứng lại, hướng về phía vị trí nữ sinh tóc ngắn hai bước về phía trước, biểu tình dữ tợn, thanh âm chói tai trong nháy mắt phá vỡ sự yên tĩnh chung quanh.
Dương Khiết vẻ mặt có chút sụp đổ, "Không, không phải tôi!"
"Còn không phải là cậu! Mấy chị em chúng ta ai không biết là cậu dùng danh nghĩa Tiêu Trần lừa gạt hắn vào thư viện! "Nữ sinh tóc xoăn hung hổ doạ người, tiến lên nắm lấy cổ áo Dương Khiết.
Tiếu Trần cũng sửng sốt.
Có ý tứ gì, nhân danh cậu?
Dương Khiết bị kéo có chút lảo đảo, cô nhịn không được nhìn về phía Tiếu Trần, lại khó xử quay đầu lại.
Nữ sinh tóc xoăn cười lạnh một tiếng, "Còn không thừa nhận! Không phải cậu thích học trưởng Tiếu Trần sao? Khi nghe nói Hứa Thăng thích Học trưởng Tiếu Trần lúc đó nhịn không được mà! Bạch Kiều Kiều bảo cậu lừa Hứa Thăng vào thư viện, cậu không làm thế sao? ”
"Tôi không phải, tôi không có!" Dương Khiết khóc thành tiếng, cả người xụi lơ trêи mặt đất.
"Còn không phải! Cậu dùng danh nghĩa của Tiếu Trần hẹn Hứa Thăng ra ngoài, sau đó ở thư viện làm nhục hắn à! "Sau đó lại do Vương Thông dẫn người kéo Hứa Thăng vào nhà vệ sinh cởi quần áo chụp ảnh.
Bất quá câu sau này, cô không nói ra!
"Thì ra là cô ấy?"
"Không phải đâu, cô ấy không phải lúc trước ở trong lớp đặc biệt không quen nhìn người khác bắt nạt Hứa Thăng sao?"
"Ai biết được, biết người biết mặt không biết lòng"
Chung quanh lại bắt đầu thì thầm, thậm chí có người dùng dư quang len lén nhìn sắc mặt Vương Thông, dù sao trong nhà vệ sinh bắt nạt Hứa Thăng chính là gã.
Có một nửa số người thậm chí còn nghĩ, người tiếp theo sợ còn không phải là Vương Thông!
Có vài người lại càng vui mừng, may mà mình chưa từng bắt nạt Hứa Thăng, nhưng bọn họ lại quên mất, mình cũng từng lạnh lùng thờ ơ đứng nhìn như bây giờ mới khiến Hứa Thăng lựa chọn tự sát! Hứa Thăng sao có thể buông tha cho bọn họ?
Sắc mặt Vương Thông cực kỳ khó coi, nhưng rất nhanh điều chỉnh lại, không khỏi tiến lên nắm lấy cánh tay Dương Khiết kéo cô lên, lớn tiếng quát: "Trói cô ấy lại! ”
Dương Khiết trợn to mắt, muốn thoát khỏi tay Vương Thông, lại bị nữ sinh tóc xoăn bắt được, mọi người thấy thế, cơ hồ là không chút do dự tiến lên hỗ trợ.
"Đừng! Đừng làm thế! Thả tôi ra!" Dương Khiết bắt đầu gào thét, giống như điên rồi, há miệng không ngừng cắn tay Vương Thông, tay chân dùng dằng, bắt đầu tránh thoát trói buộc.
Sau khi Vương Thông bị cắn, lập tức ném Dương Khiết ra, đôi mắt trừng ra lửa, một cái tát vung lên mặt cô!
Dương Khiết vì quán tính mà trực tiếp ngã xuống đất.
Tiếu Trần bị một màn trước mắt chấn kinh! Cậu một mình sững sờ tại chỗ, đợi đến khi phục hồi tinh thần, vừa định đi lên giúp Dương Khiết, lại bị một đôi tay gắt gao ôm lấy, khoá vào lòng ngực.
Là bóng dáng tiên sinh sao?
Còn chưa đợi Tiếu Trần phản ứng lại, liền cảm giác được hắn tới gần bên tai mình, dùng hàm răng nhẹ nhàng cọ xát vành tai, "Đừng đi, nơi này chết không phải chết thật sự."
Ý hắn là sao?
Đây không phải là thế giới bên trong sao?
Chờ đã.
Cậu đột nhiên ý thức được một vấn đề, vì sao ở chỗ này, rõ ràng những người này đã ở lại lâu như vậy, sao không cần uống nước, càng không cần ăn cơm, đi vệ sinh?
Còn có cậu rõ ràng là buổi trưa tiến vào thế giới, vì sao lập tức đến buổi tối? Và đám người bọn họ thậm chí đã ở đây một ngày một đêm?
Nếu ngay cả cái chết cũng không chết thật, vậy nơi này còn có thể là nơi nào?
Tiếu Trần nuốt nuốt nước miếng, cảm thấy có chút hoang đường, một ý nghĩ đã dần dần hình thành trong đầu cậu
Đáp án là gần như không có gì để nghi ngờ.
Đây là giấc mơ!
Tất cả căn bản không phải là hiện thực.
Hứa Thăng có lẽ căn bản không phải muốn bọn họ chết! Mà là vì tra tấn thần kinh của bọn họ, để cho bọn họ cũng cảm nhận được cái chết thống khổ của mình một lần!
Loại đau đớn bị tất cả mọi người chán ghét, tổn thương, lạnh lùng thờ ơ đứng nhìn mình sắp chết.
Khi từ giấc mơ thức dậy, tất cả mọi người sẽ không quên những gì đã xảy ra trong giấc mơ! Khi đó khi đám người này gặp lại nhau, lại là cảnh tượng kinh người như thế nào?
Có phải là sụp đổ tinh thần? Có thể bởi vì trong giấc mơ bị những người đồng bạn của mình giết chết nên trào ra ý tưởng trả thù? Hoặc là bị cảnh trong mơ tra tấn mà lựa chọn tự sát? Hay sẽ không bao giờ phân biệt được cảnh trong mơ và thực tế?
Cho nên mới cần thiết là bị đồng bạn giết chết, chứ không phải bị những thứ khác hại chết. Bởi vì chỉ có nỗi thống khổ bị phản bội này mới càng làm cho người ta tuyệt vọng hơn.
Tiếu Trần không khỏi nhíu nhíu mày, khϊế͙p͙ sợ vì ý nghĩ này của mình.
Nhưng mà.
Cho dù cậu biết nơi này là cảnh trong mơ thì sao? Chẳng lẽ cậu có thể thờ ơ lạnh lùng đứng nhìn sao?
Dương Khiết đã bị trói lại, ném xuống đất, trong miệng cũng bị nhét đồ, cô ô ô phát ra tiếng, nước mắt không ngừng chảy ra ngoài, cô tuyệt vọng nhu động thân thể, muốn trốn thoát nhưng lại bất lực.
Tiếu Trần nhìn khuôn mặt lạnh nhạt của mọi người xung quanh, trong lòng càng lạnh lẽo.
Làm thế nào đám người này có thể vô tình như vậy?
Tiếu Trần ở trong ánh mắt khϊế͙p͙ sợ, xông lên, đem cả người bảo vệ Dương Khiết, "Chờ một chút, các người dừng tay lại! ”
Dương Khiết trong nháy mắt nhìn thấy Tiếu Trần tới, ánh mắt từ tuyệt vọng chuyển thành sáng ngời, dùng một loại ánh mắt gần như bị thần minh cứu chuộc nhìn Tiếu Trần.
Vương Thông mím môi, lạnh lùng mở miệng nói, "Mày tránh ra, đây không phải chuyện của mày!" ”
Tiếu Trần vừa định nói cái gì, đột nhiên trước mắt tối đen, chung quanh một chút ánh sáng cũng không nhìn rõ, chỉ có một mảnh đen như mực!
"Đờ mờ, có chuyện gì vậy?"
"Sao lại tối vậy? Sẽ không phải là có quái vật tới hạ!"
"A a a a a!"
Tất cả mọi người ầm ĩ mà tản ra, có người dựa vào tường, có người cùng đồng bạn ôm nhau, thần sắc hoảng sợ.
Tiếu Trần cả người lại cứng đờ tại chỗ, bởi vì cậu lại cảm nhận được cảm giác thân thể bị người ta vuốt ve.
Cảm giác này rất mãnh liệt, hết lần này tới lần khác cậu cái gì cũng không nhìn rõ, nhưng người này chưa từng làm chuyện quá phận, chỉ là sờ sờ trêи eo cậu, liền buông cậu ra.
Ánh trăng ngoài cửa sổ lại chiếu vào, khôi phục ánh sáng yếu ớt.
Dương Khiết đã mất đi sinh mạng, hai mắt nhắm nghiền, dưới người là một vòng huyết sắc.
Tiếu Trần không khỏi không run lên.
"Chúc mừng các vị người chơi đã thành công trong việc tìm ra tội nhân!" Tiếng phát sóng của máy móc vang lên một lần nữa.
Mọi người nghe xong, lại một trận hoan hô, thở phào nhẹ nhõm, thậm chí ngay cả nửa phần ánh mắt cũng không phân rcho Dương Khiết đã mất đi sinh mạng.
Hoàn toàn không quan tâm đến tình nghĩa ngày xưa.
Nữ sinh tóc xoăn cũng chỉ lạnh lùng liếc mắt nhìn thi thể Dương Khiết, tìm một chỗ ngồi xuống, chuẩn bị thở phào nhẹ nhõm.
Vương Thông phức tạp nhìn thoáng qua Tiếu Trần, sau đó lẳng lặng đi về phía bên cạnh, chung quanh càng là ồn ào mà tản ra, lưu lại một mình Tiếu Trần.
Tiếu Trần không nhúc nhích.
Cậu nghe ai đó nói với cậu, "Như anh muốn, cô ấy đã chết mà không có bất kỳ đau đớn gì, cô ấy đã tỉnh dậy từ trong giấc mơ"
Kinh Thánh nói rằng nếu bạn làm tốt, bạn sẽ không được dễ chịu, và nếu bạn không làm tốt, tội lỗi sẽ nằm ở trước cửa.
Bóng đen lạnh lùng đứng ở nơi đó, nhìn trò hề chung quanh, chỉ có ánh mắt chạm tới Tiếu Trần mới có thể có sự nhu hòa ngắn ngủi.
Học trưởng.
Mọi thứ sẽ diễn ra như anh mong muốn.
Anh mới là vị thần của tôi.
Tác giả có một cái gì đó để nói: " Huh đã tweet, cảm ơn các tiểu bảo bối đã yêu thích!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook