Cùng Ba Ba Xuyên Ngược Văn Phá Án FULL
-
93: Nhà Họ Lục
Nửa đêm.
Biệt thự nhà họ Lục vẫn sáng đèn.
Lục Hoa Đào mặc một bộ áo kiểu Tôn Trung Sơn, hai mắt từ từ nhắm lại, lẳng lặng ngồi trên ghế sô pha.
Tóc của ông ta được chải chuốt cách tỉ mỉ, rất gọn gàng ngăn nắp.
Nhưng thân hình gầy guộc, hốc mắt lõm xuống, nếp nhăn chi chít, đều cho biết một sự thật, ông ta đã ở tuổi xế chiều.
Khi ông ta mở mắt ra, có một cái gì đó vẩn đục không thể giải thích được từ từ chui vào trong đồng tử của ông ta.
Tin ám sát Nhan Lôi thất bại truyền đến, cộng với chuyện của Tiêu Văn Đông thất bại trong gang tấc, anh Xà đã thất bại hai lần liên tiếp.
Hai lần thất bại, điều này có nghĩa là gì?
Anh Xà, đã không còn là kẻ chủ mưu chiến thắng trong mọi trận chiến nữa.
Nhưng một linh cảm không rõ ràng khác cứ lởn vởn trong đầu ông ta, khiến ông ta trằn trọc cả đêm.
“Ba!” Lục Gia Nhiên bước vào phòng khách, anh ta nhìn đồng hồ, thấy mới rạng sáng, không khỏi nghi ngờ hỏi: “Muộn như này mà ba tìm con, có việc gì sao ạ?”
Lục Hoa Đào mệt mỏi liếc nhìn anh ta, chỉ sau một đêm ông ta như già đi mười tuổi, trên đầu có thêm mấy sợi tóc trắng.
“Ba, ba có chuyện gì vậy?” Lục Gia Nhiên cảm thấy sắc mặt của ba mình không ổn lắm, không khỏi quan tâm hỏi: “Hay là, con mời bác sĩ đến khám cho ba?”
“Không sao đâu.” Lục Hoa Đào lấy lại tinh thần, mở miệng nói: “Gia Nhiên, con nên tạm gác việc kinh doanh trong nước qua một bên.
Từ Văn Bác đã chết, các mỏ kim cương của ông ta ở Châu Phi cần phải có một cá nhân mua lại.
Con đến Botswana xem, làm rõ vấn đề này.”
Lục Gia Nhiên cảm thấy rất kỳ quái, “Không phải chuyện ở nước ngoài đều do anh cả phụ trách sao ba?”
Anh ta và anh cả của mình luôn rất rõ ràng trong công việc, anh ta xử lý công việc trong nước, còn anh cả phụ trách công việc ở nước ngoài.
Hai anh em không can thiệp vào lãnh thổ của nhau.
Lục Hoa Đào chậm rãi nói: “Anh cả của con còn có việc khác phải làm, nhiệm vụ lần này giao cho con.”
Lục Gia Nhiên gật đầu, nhà họ Lục là Kình Thiên* trong ngành trang sức của thành phố, mỏ kim cương luôn là nền tảng tạo nên chỗ đứng vững chắc của nhà họ Lục.
Lần này Từ Văn Bác bị một số công nhân giết để trả thù, và có hơn một mỏ kim cương ở sau lưng anh ta.
*Kình thiên: một tay che trời, mô tả sự mạnh mẽ, cao lớn quan trọng và quyền lực.
Đứa con trai út bị đuổi đi, sau đó, người con cả Lục Thần Chương bước vào.
Đối mặt với con trai cả của mình, Lục Hoa Đào không cần giấu diếm điều gì, ông ta nói thẳng: “Kế hoạch ám sát Nhan Lôi của anh Xà đã thất bại.
Anh em nhà họ Nghê không làm gì được cô ta.” Ông ta ngập ngừng, sau đó nói thêm một câu: “Anh Xà vừa gọi điện, anh ta nghi ngờ trong nhà họ Lục có gián điệp.”
“Làm sao có thể chứ?” Lục Thần Chương không thể tin được: “Ba, sát thủ được phái đi lần này đều là người từ cô nhi viện, họ trung thành 100% với nhà họ Lục.
“
“…”
Chuyện này, Lục Hoa Đào cũng không nghĩ ra.
Ông ta đã điều hành rất nhiều trại trẻ mồ côi, chọn ra những đứa trẻ thông minh nhất trong số chúng, nuôi dưỡng chúng cẩn thận, bảo tâm phúc của nhà họ Lục sắp xếp chúng đến các chỗ khác nhau.
Quyền lợi, công danh, thăng trầm của những người này đều liên quan mật thiết đến nhà họ Lục, không gì có thể chia cắt được.
Có một câu nói xưa rất hay, không có bạn bè vĩnh cửu, chỉ có lợi ích vĩnh cửu.
Trong mắt ông ta những thứ hư vô như ân huệ, lòng trung thành đều không đáng tin cậy bằng tiền.
Nhưng đêm qua, khi anh Xà gọi điện tới, anh ta tức giận nói: “Cảnh sát đến nhanh như vậy, còn dùng máy bay không người lái để theo dõi cấp dưới của tôi.
Chắc chắn đã nhận được tin báo trước đó!”
“Tôi chỉ liên lạc với một mình ông, có phải nội bộ nhà họ Lục để lộ tin tức hay không?”
Sao có thể có chuyện như vậy được?
Rốt cuộc là xảy ra sai sót ở chỗ nào?
Nhưng điều này đã xảy ra, Nhan Lôi đã được giải cứu và trao trả cho cảnh sát.
Anh Xà nói Nhan Lôi quá thông minh, cô ta đã ngăn cản kế hoạch của Tiêu Văn Đông thì không thể để cho cô ta sống sót.
Giờ đây, kế hoạch của anh Xà lần lượt thất bại, cảnh sát cũng đã phát giác, Lục Hoa Đào đành phải chuẩn bị cho chuyện tồi tệ nhất, đó là đưa cậu con trai út Lục Gia Nhiên ra nước ngoài.
Nếu lần này nhà họ Lục sụp đổ, thì ít nhất ông ta phải bảo vệ được đứa con trai út này, như vậy mới bảo vệ được tương lai của nhà họ Lục.
Nhưng người con trai cả, Lục Thần Chương nghe xong lời nói của ba, liền bắt đầu cảm thấy lo lắng: “Ba, nếu không bây giờ chúng ta chuyển tài sản ra nước ngoài, ba cũng sẽ cùng con ra nước ngoài?”
“Chuyển tài sản? Hừ! Thế mà con cũng nghĩ ra được!”
Lục Hoa Đào thầm nghĩ trong lòng, đứa con cả ngốc nghếch này khi gặp chuyện chỉ muốn chạy trốn, hoang toàn là không có dũng khí làm chuyện lớn.
Không thể không dạy dỗ: “Con cho rằng Trần Trung Lương là người ăn chay sao? Ba nghĩ, chắc chắn cảnh sát đã để mắt tới nhà họ Lục từ lâu rồi… Nếu bây giờ chuyển tài sản đi, chẳng phải là không đánh đã khai sao?”
“…”
Lục Thần Chương á khẩu không nói nên lời, anh ta chỉ một lòng muốn bảo vệ tài sản của mình, nhưng lại quên mất một điểm mấu chốt là các nhà giàu khác trong thành phố đều đã gặp chuyện.
Nếu bây giờ họ Lục cuốn gói đi, chẳng khác nào nói cho mọi người biết nhà họ Lục có tật giật mình!
Đừng quên, ba của Đinh Doãn Hào, Đinh Nhất Tuấn cũng đã từng tìm cách trốn ra nước ngoài, nhưng ngay khi chạy đến sân bay, ông ta đã bị cảnh sát bắt giữ.
Bây giờ, Đinh Nhất Tuấn vẫn còn ngồi xổm trong nhà tù, nhà họ Lục không thể đi vào vết xe đổ của nhà họ Đinh.
Nhưng trong lòng anh ta nghĩ, cho dù làm ăn thua lỗ, cũng vẫn tốt hơn là ngồi tù cả đời.
Nhưng Lục Hoa Đào không nghĩ vậy, ông ta là một người coi trọng lợi ích hơn tất cả những thứ khác.
Ông ta là thương nhân, không coi trọng cái đó thì coi trọng cái gì?
Ông ta thà chết vì tiền còn hơn.
Hàng mấy trăm cửa hàng nhượng quyền kinh doanh kim cương trong nước, hàng nghìn kênh bán hàng, hàng chục nhà sản xuất hợp tác, đây là những gốc rễ tạo nên sự thịnh vượng của nhà họ Lục.
Cái nào không phải là tâm huyết của ông ta? Thị trường trong nước quý giá như vậy, thì làm sao mà có thể nói bỏ là bỏ được chứ?
Nghĩ đến đây, Lục Hoa Đào sốt sắng nói: “Thần Chương, khi con hiểu chuyện, nhà họ Lục đã Đông Sơn tái khởi.
Cho nên, con không hề biết khi họ Lục còn yếu, năm đó ba con phải nhìn sắc mặt mọi người như thế nào… Khi đó, ví dụ như họ Hàn.
“
“Ý ba là Hàn Nhận?” Lục Thần Chương cảm thấy khó hiểu: “Ông ta có khúc mắc gì với ba ạ?”
Lục Hoa Đào cười khẩy, sau đó nói: “Ba mươi lăm năm trước, ba của con đã quỳ xuống trước Hàn Nhận một lần, cầu xin ông ta tha cho gia đình chúng ta.
Con có biết cảm giác khổ sở chua xót đó như thế nào không?”
“Ba, ba…” Lục Thần Chương sửng sốt, ba từng quỳ trước Hàn Nhận? Tại sao anh ta chưa bao giờ nghe nói về điều này: “Ba, tại sao ba lại làm vậy? Không phải Hàn Nhận có quan hệ tốt với ba sao? “
“Tốt cái gì?! Tất cả đều chỉ là giả vờ thôi!”
Mọi chuyện đã đến mức này, Lục Hoa Đào cũng không nói dối con trai mình nữa, ông ta nói ra chuyện cũ xảy ra năm đó.
“Năm 1983, bốn nhà cùng đến châu Phi để khai thác mỏ kim cương, ba nhà còn lại thuê lao động trong nước với giá cao để khai thác ở châu Phi.
Nhưng vào thời điểm đó, nhà họ Lục của chúng ta có kinh phí eo hẹp và không đủ khả năng để thuê một số lượng lớn lao động.
Vì vậy, ba không có lựa chọn nào khác ngoài việc sử dụng những tội phạm nhập cư bất hợp pháp để khai thác mỏ thay vì những người lao động bình thường.
Để giảm chi phí khai thác của các mỏ kim cương.”
“Những tội phạm nhập cư bất hợp pháp?!”
Lục Thần Chương sửng sốt, hồi đó ba vậy mà lại thuê tội phạm làm việc?
Đây là lần đầu tiên Lục Hoa Đào đề cập chuyện này với con trai mình, đây cũng là lý do khiến ông ta quyết tâm giết Hàn Nhận.
Botswana, một quốc gia nhỏ bé ở châu Phi, có nền kinh tế lạc hậu và điều kiện rất khó khăn.
Nếu không trả giá cao cho người lao động, rất ít người trong nước sẵn sàng đến đó chịu thiệt thòi.
Hơn nữa, ngay cả khi thuê những người lao động với giá cao, trong trường hợp xảy ra tai nạn, số tiền bồi thường cho người thân của họ cũng rất cao.
Ví dụ, khi ông ta mới tiếp quản một mỏ kim cương, ông ta phát hiện ra điều kiện làm việc ở đó rất tồi tệ.
Trên đỉnh đầu được chống đỡ bằng một cái giá gỗ mục nát, có thể vỡ vụn bất cứ lúc nào.
Dưới chân là dòng sông ngầm hôi hám và tối tăm, ở đó chứa đủ loại côn trùng độc khác nhau.
Khai thác trong điều kiện như vậy sẽ tốn rất nhiều tiền trong giai đoạn đầu.
Lúc đó, ông ta có rất ít tiền nên phải bảo vợ vay hàng chục triệu tệ của nhà họ Bạch, cuối cùng khó khăn lắm mới hồi sinh được một mạch khoáng sản.
Kết quả là, ngay sau khi bắt đầu khai thác, thì có người thiệt mạng trong mỏ.
Bởi vì nằm trong nội địa của châu Phi, ở nơi công nhân sinh sống, muỗi, bọ cạp, nhện và các chất độc khác ở khắp mọi nơi.
Bị côn trùng có độc cắn là chuyện bình thường.
Một ngày nọ, khi đang khai thác mỏ, những người công nhân đào được một con rắn mamba đen, loài rắn này là loài rắn độc nhất ở Châu Phi, nó cực kỳ hung dữ và khi thấy người sẽ cắn, kết quả là con rắn đó phát điên và cắn chết tại chỗ hai người lao động.
Tin hai công nhân này chết được truyền về Trung Quốc, người nhà của hai người đó làm ầm ĩ, số tiền bồi thường lên đến hàng chục nghìn tệ, thậm chí hàng trăm nghìn.
Vào những năm 1980, giá cả rất thấp, số tiền này được coi là cao.
Nhà họ Lục không thể nào từ chối trách nhiệm, nên đành phải thanh toán tiền bồi thường.
Cứ như vậy, ông ta bắt đầu nghĩ lại, ở châu Phi, chi phí thuê nhân công để khai thác một mỏ kim cương quá là cao.
Nếu có thêm mấy người thiệt mạng nữa thì nhà họ Lục sẽ không kham nổi khu mỏ này.
Và ngay cả khi không có án mạng, điều kiện vệ sinh ở đó quá kém, và chi phí điều trị cho người lao động cũng rất cao…
Vậy phải làm thế nào?
Làm thế nào để giảm rủi ro và giá cả của việc khai thác kim cương?
Lúc này, Lục Hoa Đào nghĩ, chọn người nhập cư bất hợp pháp.
Vì vậy, ông ta đã liên hệ với một công ty săn đầu người ở châu Phi, Công ty cung ứng lao động Cullinan.
Đây là một công ty “đầu rắn” khét tiếng ở châu Phi, chuyên cung cấp người nhập cư bất hợp pháp.
Những người được coi là nhập cư bất hợp pháp này hầu hết là những nghi phạm phạm tội không thể sống được ở trong nước.
Trong số đó, có những doanh nhân phá sản vì nợ nần, những kẻ lừa đảo, những tên tội phạm cưỡng d.â.m, và thậm chí là những người đang gánh trên vai tội giết người bỏ trốn…
Những tên tội phạm này là đều là những người nhập cư bất hợp pháp, thứ chúng đòi hỏi không phải là tiền lương mà là sau khi sang nước ngoài, chúng có thể sống là được.
Công ty cung ứng lao động Cullinan đang kinh doanh kiểu “trung gian đen” này.
Giới thiệu những người nhập cư bất hợp pháp đến làm việc ở nhiều quốc gia khác nhau.
Ngoài ra, Cullinan cũng thường xuyên tiếp xúc với các đầu rắn trong nước, nhân tiện, chúng thực hiện việc kinh doanh buôn bán vũ khí và buôn lậu súng ở biên giới.
Việc kinh doanh súng ngầm hiện tại của nhà họ Lục cũng đều được “buôn lậu” thông qua công ty Cullinan.
Ngay từ năm 1983, thông qua sự giới thiệu của một người bạn, ông ta đã gặp Mike, người đứng đầu công ty Cullinan.
Sau đó, ông ta đã thỏa thuận thành công với Mike, công ty Cullinan đã cho ông ta gần ba trăm “người nhập cư bất hợp pháp” làm lao động cơ bản cho các mỏ kim cương.
Lúc bấy giờ, những người này là “công nhân” rẻ nhất thế giới.
Chỉ cần nhà họ Lục có trách nhiệm cho họ miếng ăn, hơn ba trăm con người này sẽ làm việc ngày đêm trong mỏ kim cương.
Vì những người nhập cư bất hợp pháp này về cơ bản đều là tội phạm và không có liên lạc với người thân trong nước nên dù có chết thì nhà họ Lục cũng không cần phải bồi thường.
Bằng cách này, nhà họ Lục đã thuê một nhóm người có khả năng bị bóc lột bạt mạng với giá rất rẻ mạt.
Quy đổi ra, chi phí khai thác các mỏ kim cương của nhà họ Lục thấp hơn bốn năm lần so với các mỏ kim cương của nhà khác.
Đây chính là “bí quyết” buôn một lãi mười mà nhà họ Lục vượt mặt các dòng họ khác, thuê người nhập cư bất hợp pháp.
Kế hoạch này ban đầu rất hoàn hảo, lúc đó ông ta đã để ý, đều chọn khai thác các mỏ kim cương ở phía đông, trong khi phần lớn những nhà giàu còn lại chọn khai thác ở phía nam.
Cứ như vậy, mỏ kim cương của nhà họ Lục đã tránh được sự dòm ngó của các đại gia khác.
Ông ta kinh doanh hơn một năm mà không có chút sai lầm nào…
Cho đến khi Hàn Nhận xuất hiện!
Hàn Nhận!
Nghĩ đến cái tên này, Lục Hoa Đào liền cảm thấy tức giận.
Đôi mắt già nua của ông ta hiện lên tia tức giận: “Con đừng có nhìn bề ngoài ông ta biểu hiện ra là người khiêm tốn, thực ra Hàn Nhân rất xảo quyệt.
Ông ta thấy công nhân trong mỏ của ba không rõ nguồn gốc, nên đã dùng chuyện này de dọa ba, để lấy được quyền khai phá bất động sản.
Vì vậy nên nhà họ Lục mới từ bỏ việc kinh doanh bất động sản…”
Lục Thần Chương sửng sốt: “Hàn Nhận từng đối đầu với ba?”
Lục Hoa Đào gật đầu: “Lúc đó, nhà họ Lục ăn nhờ ở đậu, ba không có cách nào khác… Hừ, ba không còn cách nào khác nên phải quỳ xuống cầu xin ông ta, nói ông ta hãy nể mặt năm đó chơi gôn cùng nhau…”
Thật ra vào đầu những năm 1980, mối quan hệ của ông ta và Hàn Nhận khá tốt.
Hàn Nhận thích chơi gôn và ông ta cũng là một người chơi giỏi, nên hai người thường xuyên hẹn gặp nhau để thi đấu.
Thường xuyên qua lại, ông ta đã coi Hàn Nhận như một người bạn tri kỷ.
Khi đó, nhà họ Lục và nhà Hàn là đối tác làm ăn tốt nhất của nhau, thậm chí quan hệ có thể so sánh với quan hệ thông gia của nhà họ Bạch.
Hàn Nhận cũng nói với ông ta: “Nhà họ Hàn phát triển, sẽ không quên kéo nhà họ Lục lên theo!”
Tuy nhiên, chính một người bạn như vậy đã tìm cách đào góc tường nhà họ Lục.
Thậm chí còn phái gián điệp vào mỏ kim cương của ông ta, moi được tin ông ta thuê người nhập cư bất hợp pháp làm công nhân.
Sau đó, sau khi Hàn Nhận thu thập được bằng chứng, ông ta đã hoàn toàn lột bỏ mặt nạ, đe dọa sẽ tố cáo gia đình Lục Hoa Đào và muốn tống Lục Hoa Đào ngồi tù.
Khi đó, ông ta vừa mới cưới chưa được bao lâu, vợ còn đang mang thai, anh em trong gia đình ai cũng hăng hái tranh giành.
Toàn bộ gánh nặng tái sinh nhà họ Lục đều đè nặng lên vai của một mình Lục Hoa Đào.
Cuối cùng, bất đắc dĩ, hôm đó ông ta đến nhận tội với Hàn Nhận, quỳ gối trước mặt Hàn Nhận, nói rằng hãy nể tình là bạn bè nhiều năm, muốn Hàn Nhận giơ cao đánh khẽ, ông ta sẵn sàng trao tất cả quyền khai phá bất động sản của nhà họ Lục để đổi lấy bí mật này.
Cuối cùng Hàn Nhận cũng động lòng.
Cuối cùng, Hàn Nhận đã lấy đi công việc kinh doanh bất động sản của nhà họ Lục.
Sau đó, dựa vào việc sáp nhập thị trường bất động sản của nhà họ Lục, Hàn Nhận đã trở thành ông trùm bất động sản trong vùng.
Còn ông ta, Lục Hoa Đào, từ tận đáy lòng mình đã thề rằng, một ngày nào đó, ông ta sẽ tiêu diệt Hàn Nhận, tiêu diệt toàn bộ nhà họ Hàn, lấy lại toàn bộ danh dự cho nhà họ Lục.
Sau đó, ông ta cũng bắt đầu thăm dò nhược điểm của Hàn Nhận, từ đó biết được rằng những gián điệp thương mại do Hàn Nhận phái đến đều là trẻ mồ côi từng được nhà họ Hàn nhận nuôi.
Hàn Nhận đã tẩy não những đứa trẻ mồ côi này bằng cách nhận nuôi chúng ngay từ khi còn nhỏ và nuôi dưỡng chúng từ mười đến hai mươi năm, để chúng có thể trở thành những tay sai trung thành nhất.
Hàn Nhận nhận nuôi trẻ mồ côi làm gián điệp, việc này đã gợi ý cho ông ta.
Kể từ đó, ông ta cũng bắt đầu thành lập các trại trẻ mồ côi, chiêu mộ những đứa trẻ thông minh ở khắp mọi nơi và tẩy não những đứa trẻ này ngay từ khi còn nhỏ để khiến chúng trung thành với nhà họ Lục.
Cuối cùng, kế hoạch huấn luyện của ông ta cũng đã thành công tốt đẹp.
Anh Xà, chính là một người ưu tú bước ra từ cô nhi viện nhà họ Lục.
Anh Xà, một đứa trẻ mồ côi cực kỳ thông minh này, khi mới hơn hai mươi tuổi, anh ta đã lên kế hoạch phạm tội hoàn hảo.
Sự cố vỡ đập nước đã giúp ông ta thoát khỏi người bạn tâm giao của mình là Hàn Nhận, đồng thời cũng tình cờ giải quyết được vấn đề của nhà họ Chu.
Bằng cách này, nhà họ Lục mới phất lên.
“Bây giờ con đã hiểu tại sao Hàn Nhận phải chết rồi đúng không?”
Nói đến đây, Lục Hoa Đào không khỏi cảm thán.
Những thăng trầm trong mấy năm nay đều do ông ta, người làm ba chống đỡ.
Cả hai đứa con trai đều quá ngây thơ, đến bây giờ vẫn không thể trở thành người tài giỏi.
Hàn Nhận người bắt ông ta quỳ gối, Hàn Nhận người coi thường tình bạn và phái gián điệp thương mại, Hàn Nhận mua chuộc trẻ mồ côi để huấn luyện đã suýt đánh bật nhà họ Lục của ông ta xuống vực sâu vạn kiếp bất phục.
Người này đã từng là bạn tâm giao của nhà họ Lục của ông ta, nó nguy hiểm hơn rất nhiều so với những nhà như nhà họ Đường hiện tại.
Ông ta buông thả tay chân của anh Xà, bí mật buôn lậu súng ống, tất cả đều là để đối phó với Hàn Nhận.
Lục Thần Chương: “…”
Nghe đến đó, sắc mặt của anh ta có chút không tốt, ấy vậy mà anh ta không biết chuyện người nhập cư bất hợp pháp.
Thảo nào ba liên tục bồi dưỡng lực lượng vũ trang của riêng mình và giúp đỡ kế hoạch phá vỡ đập của anh Xà.
Thì ra nhà họ Lục nắm được nhược điểm của nhà họ Hàn, nhà họ Lục từ lâu đã không đội trời chung với nhà họ Hàn.
Lục Thần Chương hỏi với vẻ run sợ: “Ba, vậy bây giờ nhóm người ở mỏ kim cương… Họ có phải là người nhập cư bất hợp pháp không?
Lục Hoa Đào lắc đầu: “Không phải từ lâu rồi.
Sau khi Hàn Nhận phát hiện ra rằng ba sử dụng người nhập cư bất hợp pháp, ba đã ngay lập tức thay người, không để Hàn Nhận nắm được một điểm yếu nào nữa.”
Sau đó, ông đã dành ba mươi năm để rửa sạch toàn bộ tài sản của nhà họ Lục.
Vì vậy, ông ta đã dốc hết tâm huyết chăm chỉ làm việc nhiều năm như vậy, không ngần ngại quỳ gối trước mặt Hàn Thiến, không ngần ngại dành hai mươi năm để rèn luyện tâm phúc, không ngần ngại đánh sập con đập và nhấn chìm đối thủ của mình, mới có được địa vị của nhà họ Lục như hôm nay.
Làm sao ông ta có thể từ bỏ nó được chứ?
Chỉ cần ông ta buông tay, nhà họ Lục lập tức trở thành con chuột qua đường, ai cũng chửi bới, đánh đập.
Cuối cùng, Lục Hoa Đào hạ quyết tâm, ông ta chính là muốn chống lại cảnh sát đến cùng.
Có một câu nói cổ rất hay, ai thèm quan tâm đến lũ lụt sau khi tôi chết!
Nhà họ Lục không thể ngã ngựa, chỉ cần có thể bảo vệ được nhà họ Lục, ông ta sẽ không quan tâm nơi nào sẽ có lũ lụt cuồn cuộn.
Lục Hoa Đào thản nhiên nói: “Thần Chương, con cứ ở lại với ba.
Cho dù cảnh sát có điều tra ra manh mối gì tiếp theo, chỉ cần chúng ta tiêu hủy bằng chứng… Những người đàn ông nhà họ Lục sẽ không bao giờ làm những con rùa rụt cổ khi ra trận!”
“…”
Sắc mặt của Lục Thần Chương sa sầm, đây tức là ông ấy muốn công khai chống lại cảnh sát.
***
“Reng reng reng!”
Một cuộc điện thoại làm đứt quãng dòng suy nghĩ của hai ba con.
Lục Thần Chương tùy ý trả lời, đó là cuộc gọi từ anh Xà, anh ta có chút sốt ruột nói: “Alo?”
“Để ba cậu nghe điện thoại.” Đó là âm thanh cứng nhắc trước sau như một của anh Xà.
“Đưa cho điện thoại cho ba.” Lục Hoa Đào tức giận nói.
Thật ra, bây giờ, niềm tin mà ông ta dành cho anh Xà đã giảm xuống mức thấp nhất.
Lục Hoa Đào có cảm giác, so với nhà họ Lục, con rắn độc này say mê với việc phạm tội của bản thân hơn.
Nhưng ông ta phải nể mặt anh Xà, dù gì thì đây cũng là con chó săn giỏi nhất.
Tiếp theo, ông ta còn cần đến tổ chức tình báo của anh Xà để xóa bỏ mọi bằng chứng phạm tội.
Lục Thần Chương đưa điện thoại sang cho ba, Lục Hoa Đào cầm lấy, chỉ nghe thấy giọng nói lạnh lùng của anh Xà: “… Mọi chuyện đã đến nước này, tôi không còn tin tưởng được nhà họ Lục của các ông nữa.
Ngoài ra, con của Nhan Lôi, Lỗi Lỗi, có phải nó ở trong nhà của ông không?”
!!!
Lục Hoa Đào sửng sốt, tại sao anh Xà lại đột nhiên nhắc tới cháu trai nhà mình?
Ông ta vội vàng hỏi: “Cậu nói đến đứa bé này làm gì?”
Anh Xà nói: “Có khả năng nó chính là người tiết lộ tin.”
Lục Hoa Đào cảm thấy câu nói này thật nực cười, lập tức phủ nhận: “Cậu phải biết đứa bé này là cháu của tôi, mới có năm tuổi, hoàn toàn là chưa hiểu chuyện gì.”
Anh Xà lạnh lùng nói: “Nhưng theo tôi biết, vào ngày xảy ra vụ nổ ở nghĩa trang, chính nó là người làm kinh động hai thuộc hạ của Tiêu Văn Đông, phá hủy kế hoạch nghĩa trang… Một đứa bé thông minh như vậy mà ông lại nhận nó về nhà họ Lục làm cháu, còn nghĩ rằng nó không biết gì? Lục Hoa Đào, ông quá bất cẩn.”
Lục Hoa Đào giải thích: “Là mẹ nó bảo nó làm chuyện đó, nó không biết cái gì cả.”
“Cũng chưa chắc, nói không chừng là tự nó muốn làm?” Anh Xà ngừng một lúc, sau đó anh ta nói với giọng nói đầy ẩn ý: “Đừng quên, khi chân tôi bị cắt đứt, tôi chỉ là một đứa trẻ năm tuổi, nhưng tôi vẫn biết trả thù là gì.”
“…”
Lòng của Lục Hoa Đào đột nhiên chùng xuống.
Nhưng nghĩ đến mọi hành động của đứa bé mấy ngày nay, ông ta vẫn không tin vào lời nói hoang đường của anh Xà: “Cậu lầm rồi, chắc chắn đó không phải là Lỗi Lỗi.
Đứa bé này suốt ngày chơi với bảo mẫu, làm sao có thể nội ứng ngoại hợp mà truyền tin được chứ?”
“Tôi hỏi ông, thằng nhóc đó có sử dụng điện thoại của nhà ông không?”.
Ngôn Tình Tổng Tài
“Không.”
“Vậy nó có từng đi ra ngoài không?”
Lục Hoa Đào suy nghĩ một chút: “Ngày hôm kia, con trai tôi dẫn nó đi mua quần áo, ngày hôm qua thì đi cửa hàng bánh ngọt một lần.”
“Ông xem đi.” Anh Xà nói không chút lưu tình nào: “Đứa trẻ năm tuổi này còn có cơ hội ra ngoài, nó chỉ cần nói vài câu là có thể tiết lộ tin tức của chúng ta cho cảnh sát…”
“Vô lý!” Lục Hoa Đào đã rất tức giận.
Mặc dù ông ta là thương nhân chỉ để ý đến danh lợi, nhưng ông ta đối xử rất tốt với con cháu nhà mình.
Nghe thấy anh Xà vu oan một đứa trẻ năm tuổi như thế, Lục Hoa Đào chỉ cảm thấy anh ta đang ngụy biện: “Cậu làm mọi chuyện rối tung lên, đừng đổ tội lên đầu đứa bé năm tuổi để trốn tránh trách nhiệm thất bại.”
Đối mặt với sự tức giận của Lục Hoa Đào, anh Xà vẫn rất lý trí, anh ta nói: “Tôi không trốn tránh trách nhiệm, Lục Hoa Đào, đừng quên, trước đây đứa bé này là cháu của Trần Trung Lương.”
Trần Trung Lương!
Nghe thấy cái tên này, Lục Hoa Đào không khỏi sững người.
Nhưng suy nghĩ kỹ lại, đứa bé năm tuổi không biết cái gì, nhưng từng ở trong nhà họ Trần thì đã sao?
Lúc này anh Xà đã đưa ra yêu cầu: “Lục Hoa Đào, ông đưa đứa bé đó cho tôi, chúng ta vẫn có cơ hội để đánh bại cảnh sát.”
“Vớ cẩn!”
Cụp! Lục Hoa Đào cúp điện thoại.
Ông ta suy nghĩ kỹ lưỡng lại, chắc hẳn anh Xà đã để mắt tới Tiểu Lỗi Lỗi, anh ta bị ám ảnh bởi sự thất bại lần này, ấy vậy mà lại nghi ngờ đứa bé năm tuổi là người tiết lộ thông tin.
Nhưng nếu anh Xà đang dòm ngó ai đó, thì anh ta sẽ tìm mọi cách để lấy được.
Bây giờ, Lỗi Lỗi đã trở thành mục tiêu của anh Xà…
Chuyện này không thể chậm trễ, Lục Hoa Đào vội vàng gọi Lục Gia Nhiên vào và nói: “Gia Nhiên, bây giờ con đi thu dọn đồ đạc ngay đi, sau đó lập tức đưa Lỗi Lỗi ra nước ngoài!”
“Bây giờ ạ? Ba, có chuyện gì vậy?!”
Lục Gia Nhiên lại càng hoảng sợ, tại sao đột nhiên muốn anh ta đưa con trai ra nước ngoài?!
Lục Hoa Đào không muốn cậu con trai út của mình biết về anh Xà nên đã bịa ra một cái cớ và nói: “Vừa rồi có người nói với ba rằng Nhan Lôi chưa chết và đã được cảnh sát giải cứu, có thể ngày mai cô ta sẽ đến đòi lại đứa bé.
Nhưng ba không muốn giao cháu trai của mình ra, đêm nay con đưa Lỗi Lỗi đi.
Sau khi con ra đến nước ngoài, ba sẽ đối phó với Nhan Lôi một lần nữa, chuyển Lỗi Lỗi đến nhà của mình.”
“Ba nói gì?” Lục Gia Nhiên sững sờ, “Nhan Lôi chưa chết?! Cô ta vẫn còn sống?”
Lục Hoa Đào gật đầu: “Đây không phải là mấu chốt của vấn đề, mấu chốt là Lỗi Lỗi là cháu trai của nhà họ Lục của chúng ta, hiểu chưa?”
Lục Gia Nhiên gật đầu, mấy ngày nay anh ta cũng nhận ra, ba mình rất thích đứa cháu trai Lỗi Lỗi này.
Để hoàn thành tâm nguyện của ông ta, anh ta cũng nên đưa đứa bé ra nước ngoài, không thì Lỗi Lỗi sẽ bị nhà họ Trần bắt đi.
Nghĩ đến đây, Lục Gia Nhiên không còn cách nào khác, đành phải nói: “Sáng mai, con sẽ xin hộ chiếu cho thằng bé trước, sau đó đưa nó ra nước ngoài.”
“Sáng mai không đi được, bây giờ lập tức phải đi.” Sau đó, Lục Hoa Đào gọi người giúp việc mang đến một cuốn sổ nhỏ: “Ba đã chuẩn bị trước hộ chiếu cho đứa bé rồi, con có hộ chiếu công tác dài hạn, con mua vé máy bay và đi ngay.”
Sao ba đã làm hộ chiếu cho đứa bé từ trước vậy?
Lục Gia Nhiên không nghĩ ra, mới đón đứa bé về được mấy ngày, chẳng lẽ ba đã có ý định đưa đứa bé ra nước ngoài?
Nhưng vì ba đã nói như vậy, anh ta không còn cách nào khác là phải làm theo..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook