Cùng Anh Ngắm Hoa Sơn Trà
-
Chương 42
THU NHẮM MẮT nhưng không ngủ, trong đầu chỉ nghĩ sẽ
hỏi anh vào lúc nào.
Thu hé mắt nhìn xem anh đã ngủ chưa. Vừa hé mắt thì thấy anh đang nhìn mình, mắt anh đẫm lệ. Thấy Thu bỗng mở to mắt, anh quay mặt đi, lấy khăn lau mắt, giải thích:
-Vừa rồi… nhớ lại cảnh Bạch Mao nữ ngủ, ông Dương Bạch Lao hát “Hỉ Nhi, Hỉ Nhi, con ngủ đi, con đâu có biết cha đang nợ nần…”
Anh thôi không hát tiếp. Thu từ trong chăn vùng dậy, ôm lấy anh, nói khẽ:
-Anh…bảo với em… có phải anh bị… bệnh máu trắng?
-Bệnh máu trắng? Ai… ai bảo?
-Phương.
span> Chừng như anh rất kinh ngạc:
-Cô ấy… nói à? Cô ấy…
-Bất kể là ai nói, anh bảo với em, em muốn biết, anh càng giấu em càng không yên tâm, đi đường suýt đụng xe. Anh nói thật với em, để em biết… thế nào…
Anh suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cũng gật đầu, nước mắt chảy tràn. Thu giúp anh lau nước mắt. Anh nói như xin lỗi:
-Anh không giống con trai phải không? Em có lần nói, con trai ít khóc.
Thu giải thích:
-Đấy là em nói… con trai không khóc trước mặt người ngoài, em không phải là người ngoài.
-Thật ra anh không sợ chết, chỉ là… không muốn chết, muốn được hàng ngày ở bên em.
-Chúng ta sẽ được ở bên nhau, em sẽ không để anh đi một mình, em sẽ đi với anh, cho dù đến thế giới nào, em cũng sẽ đi với anh, anh đừng sợ.
Anh sững sờ:
-Em đang nói gì thế? Em đừng nói dại nữa. Anh không dám nói thật với em chỉ sợ em làm chuyện dại dột. Anh không muốn em đi với anh. Em phải sống, anh sẽ không chết đâu. Nhưng nếu như em chết, anh cũng sẽ… chết. Em có hiểu không? Em nghe thấy không?
-Em hiểu, “em chết, anh cũng sẽ… chết”, cho nên em theo anh.
Anh vội nói:
-Anh muốn em sống, sống vì hai ta, giúp anh sống, qua em để được thấy thế giới này, qua trái tim em để cảm nhận thế giới này. Anh muốn… lấy em, sinh con, hai ta sống bên con, con lại có con, chúng ta sẽ không bao giờ chết. Cuộc sống là đời nọ kế tiếp đời kia…
-Chúng ta có… con được không>
-Chúng ta không có con, nhưng em có con, em có cũng như anh có. Em sẽ sống rất lâu rất lâu, em sẽ lấy chồng, làm mẹ, sau đấy làm bà, em sẽ có con, có cháu. Rồi nhiều năm sau em sẽ kể chuyện anh cho các con, các cháu nghe, em đừng nói tên anh, chỉ cần nói một người em đã yêu, như thế là đủ. Anh nghĩ… đến ngày ấu mới có đủ dũng cảm… đối mặt… với hiện tại. Nghĩ đến ngày ấy anh cảm thấy chỉ là… đến một nơi khác, ở đấy thấy em… sống hạnh phúc.
Chợt anh phát hiện Thu chỉ mặc mỗi áo len và quần len ngồi ngoài chăn, vội nói:
-Em vào chăn đi, coi chừng bị cảm lạnh.
Thu chui vào chăn, nói với anh:
-Anh… cũng vào chăn đi nào.
Anh suy nghĩ giây lát rồi cởi áo ngoài, chỉ mặc áo len và quần len, chui vào chăn, đưa một cánh tay ra cho Thu gối đầu. Cả hai cùng run rẩy, anh nói:
-Em đừng sợ, anh không làm gì đâu.
Thu nằm trong lòng anh, đầu gối lên tay anh, nghe trái tim anh đang đập dồn dập,
-Tim anh có nhảy ra khỏi cổ họng được không?
-Ôi, anh không nghĩ… có thể cùng em ngủ chung giường, anh cho rằng… trong đời không có cơ hội này. –Anh nằm nghiêng, ôm chặt lất Thu. –Mong ngày nào cũng được như thế này.
-Em cũng mong đuọc như thế này.
-Anh ôm em, em có ngủ được không?
Thấy Thu gật đầu, anh nói:
-Em ngủ đi, cứ yên tâm ngủ.
Thu nhắm mắt, nhưng không ngủ nổi. Thu rúc đầu vào cổ anh, dùng tay “đọc” khuôn mặt anh. Bỗng anh hỏi:
-Em… có muốn xem… con trai thế nào không? Anh nói… có muốn xem anh không? Muốn xem… anh cho xem.
>
Thu hỏi:
-Anh đã cho ai xem chưa? -Thấy anh lắc đầu, Thu lại hỏi: -Anh… đã thấy… con gái chưa?
Anh lại lắc đầu, tự chế giễu:
-Có thể chết cũng không nhắm được mắt. –Nói xong anh bắt đầu lần mò cởi áo quần trong chăn, vừa cởi vừa nói: -Anh cởi ra cho em xem nhé, nhưng em đừng sợ, anh không làm gì em đâu, anh chỉ muốn… hoàn thành một tâm nguyện…
Anh ném quần áo ra ngoài chăn, sau đấy kéo tay Thu, để lên ngực:
-Em dùng tay để xem… -Anh nắm tay Thu di động trên ngực. –Anh có gầy lắm không? –Anh đưa tay Thu xuống bụng dưới rồi buông ra. –Tự em xem dần…
Thu không dám động tay, biết nếu dịch xuống dưới là cái ấy của đàn ông. Thu đã thấy của trẻ con, chúng đi tiểu không cần che giấu, Thu trông thấy chúng đứng phướn bụng, ra sức kéo, kéo thành một đường cong. Thu còn trông thấy cái ấy của đàn ông trên hình vẽ treo trong phòng châm cứu, nhưng không dám nhìn kỹ.
Thấy Thu để yên, anh nắm tay Thu d xuống dưới, tay Thu chạm vào đám lông, giật mình hỏi:
-Đàn ông cũng… có lông à?
Thu thấy trên hình vẽ huyệt vị đàn ông trong châm cứu không có lông.
Anh cười:
-Em nghĩ… chỉ nữ mới có thôi à?
Thu càng ngạc nhiên:
-Tại sao anh biết?
-Đấy là điều thường thức, trong sách có nói.
Anh ấp tay Thu vào chỗ vừa nóng vừa cứng của anh.
Thu hốt hoảng:
-Anh sốt đấy à? Lại sưng to?
Anh lăc đầu, nói như rên rỉ:
-Em… đừng sợ, anh không sao, nó có thể như thế, chứng tỏ anh… chưa chết. Em… nắm chặt lấy nó, nó… thích em nắm chặt…
Thu nắm chặt, tay Thu rất bé, chỉ năm được một phần, Thu nhẹ nhàng bóp, nó tuột ra, anh run lên. Thu nói:
-Hình như nó không thích em nắm, nó trườn khỏi tay…
-Nó thích, không phải trườn, mà nó nhảy… Em có nhớ lần chúng ta bơi ở song không? Anh thấy em mặc đồ bơi, nó như thế đấy, anh sợ em trông thấy, nên cố chìm xuống nước để tránh…
Chừng như Thu đã hiểu ra nhiều chuyện, hỏi tiếp:
-Lần ấy… anh cõng em qua sông, nó cũng như thế
Thấy anh nhắm mắt, gật đầu, Thu lại hỏi:
-Nhưng lần ấy em không mặc… đồ bơi, sao nó lại…
Anh cười, bỗng ôm chặt Thu, hôn lên khuôn mặt Thu, chừng như cuồng loạn nói với Thu.
-Anh chỉ cần đụng vào người em, trông thấy em, nghĩ đến em, nó sẽ như thế, nắm chặt lấy nó, đừng sợ…
Thu không hiểu anh đang nói gì thì cảm thấy lòng bàn tay nóng lên, hình như toàn thân anh đang co giật. Thu nghĩ, có thể mình nắm nó quá chặt, Thu buông lòng bàn tay, nhưng tay Thu bị anh nắm chặt, không buông ra nổi. Thu đành dùng một cánh tay khác ôm lấy anh, cảm thấy lung anh ướt như mưa, mồ hôi đầm đìa. Thu vội hỏi:
-Anh không sao chứ? Anh có khó chịu không? Có cần gọi bác sĩ không?
Anh lắc đầu, một lúc sau mới nói:
-Anh không sao. Tuyệt lắm… vừa rồiay lên miền cực lạc trên bầu trời, em làm anh bay lên… anh bay lên với em. Anh muốn đưa anh bay lên, nhưng… đôi cánh anh đã gãy, không thể đưa em bay lâu hơn… -Anh lấy khăn lau tay cho Thu. –Em có thấy buồn nôn không? Đừng sợ, cái ấy không bẩn đâu… đấy là cái… làm em bé…
Thu cũng lấy cái khăn gối lau lưng, lau người cho anh, cảm thấy “nó” là cái vòi nước trên người anh, chỉ khẽ vặn là toàn thân anh đẫm nước, khiến chăn cũng ướt. Thu lật lại chăn, sau đấy cũng như anh vừa rồi, đưa một cánh tay cho anh làm gối. Anh co người, nằm trong lòng Thu, dáng vẻ mệt mỏi. Thu cảm thấy đầu tóc anh cũng ướt, biết rằng vừa rồi anh bay rất mệt, Thu đau lòng ôm chặt anh, để anh ngủ. Thu nghe thấy nhịp thở đều đều khe khẽ của anh, Thu cũng chìm vào giấc ngủ.
Ngủ một lúc, hơi ấm đánh thức Thu dậy, anh nằm trong lòng như cái lò than hồng. Thu nghĩ, hai người ngủ với nhau thật tuyệt vời, một người ngủ không ấm, chân không dám duỗi thẳng. Lúc này Thu thấy nóng hầm hập, áo len quần len như kim châm toàn thân, cái nịt ngực kiểu áo lót cũng bó chặt khiến Thu không thoải mái. Mẹ dặn Thu, lúc ngủ nên cởi cúc nịt ngực, nịt chặt quá sẽ bị ung thư vú. Thu muốn cởi áo len, quần len, cởi cả cúc nịt ngực, nhưng lại sợ làm anh tỉnh giấc. Đang do dự thì anh mở mắt, hỏi:
-Em… chưa ngủ à?
-Em ngủ rồi, nóng quá, muốn cởi áo len.
Thu mò mẫm cởi áo len, hỏi:
-Anh có muốn xem em không? Anh nói… anh chưa được xem con gái mà? Anh nói, chết không nhắm mắt được đấy thôi? Em cởi cho anh xem…
-Em đừng thế, anh chỉ nói vậy thôi, người chết nhắm được mắt hay không đều như nhau cả.
-Anh không muốn xem em à?
-Tại sao không? Ngày nào cũng nghỉ, lúc nào cũng nghĩ, nghĩ đến nát óc. Nhưng anh…
Cũng như anh vừa nãy, Thu ném tất cả áo quần lên mặt chăn, rồi cầm tay anh để lên ngực mình:
-Anh cũng dùng tay để xem.
Anh như bị lửa đốt, rụt tay khỏi ngực Thu:
-Đừng… đừng thế, anh … anh sợ mình sẽ… không kìm giữ nổi…
-Không kìm giữ nổi
-Không kìm giữ nổi… làm cái chuyện… vợ chồng với em.
-Thì cứ làm.
Anh lắc đầu:
-Sau này em còn lấy chồng, lấy người khác, anh phải giữ trọn vẹn cho… chồng em.
Thu nói rất kiên quyết:
-Em không lấy ai, chỉ lấy anh. Anh đi, em sẽ đi theo, anh làm gì, em sẽ theo làm nấy. Nếu không, anh chết không nhắm mắt, em cũng vậy.
Anh suy nghĩ một lúc, dùng một cánh tay ôm Thu, tay kia chầm chậm “xem” Thu. Thu cảm thấy như bị điện giật, những nơi tay anh chạm đến đều có cảm giác buồn buồn, cả da đầu cũng buồn buồn. Một bàn tay anh ép hai đầu v* của Thu vào giữa, muốn nắm lấy, nhưng ép đi ép lại vẫn không nắm được cả hai. Toàn thân Thu mềm nhũn, phía dưới hình như có gì đó chảy ra, Thu hoảng hốt:
-Ối ối, hình như… đến, đừng làm dây bẩn ra giường.
Anh vùng dậy, không mặc quần áo, chạy đi lấy giất vệ sinh cho Thu, nói:
-Nếu không đủ, sáng mai cửa hàng mở cửa anh đi mua thêm.
Thu nhìn khăn trải giường, không thấy đỏ, vội lấy giấy vệ sinh lau mình, cũng không thấy đỏ, chỉ có gì đó như nước. Thu nói như xin lỗi:
-Em nhầm, tuần trước vừa có.
Không nghe thấy anh trả lời, Thu ngước lên, thấy anh khỏa thân đứng kia, đang nhìn Thu cũng khỏa thân. Thu thấy toàn thân anh, chợt Thu nghĩ, anh cũng nhìn thấy toàn thân mình, Thu vội chui ngay vào chăn, toàn thân run rẩy.
Anh cũng theo vào chăn, ôm Thu, thở hổn hển:
-Em… đẹp lắm, phát dục rất đẹp. Em nằm nghiêng trông như nữ thần trong thần thoại Hi Lạp vậy. Tại sao em không thích chỗ này lớn? Nó cao lên thế nàu mới đẹp.
Anh ôm chặt Thu, miệng lẩm bẩm:
-Rất muốn đưa em bay…
-Anh đưa em bay đi!
Anh khẽ thở dài, rất thận trọng nằm lên người Thu…
Thu hé mắt nhìn xem anh đã ngủ chưa. Vừa hé mắt thì thấy anh đang nhìn mình, mắt anh đẫm lệ. Thấy Thu bỗng mở to mắt, anh quay mặt đi, lấy khăn lau mắt, giải thích:
-Vừa rồi… nhớ lại cảnh Bạch Mao nữ ngủ, ông Dương Bạch Lao hát “Hỉ Nhi, Hỉ Nhi, con ngủ đi, con đâu có biết cha đang nợ nần…”
Anh thôi không hát tiếp. Thu từ trong chăn vùng dậy, ôm lấy anh, nói khẽ:
-Anh…bảo với em… có phải anh bị… bệnh máu trắng?
-Bệnh máu trắng? Ai… ai bảo?
-Phương.
span> Chừng như anh rất kinh ngạc:
-Cô ấy… nói à? Cô ấy…
-Bất kể là ai nói, anh bảo với em, em muốn biết, anh càng giấu em càng không yên tâm, đi đường suýt đụng xe. Anh nói thật với em, để em biết… thế nào…
Anh suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cũng gật đầu, nước mắt chảy tràn. Thu giúp anh lau nước mắt. Anh nói như xin lỗi:
-Anh không giống con trai phải không? Em có lần nói, con trai ít khóc.
Thu giải thích:
-Đấy là em nói… con trai không khóc trước mặt người ngoài, em không phải là người ngoài.
-Thật ra anh không sợ chết, chỉ là… không muốn chết, muốn được hàng ngày ở bên em.
-Chúng ta sẽ được ở bên nhau, em sẽ không để anh đi một mình, em sẽ đi với anh, cho dù đến thế giới nào, em cũng sẽ đi với anh, anh đừng sợ.
Anh sững sờ:
-Em đang nói gì thế? Em đừng nói dại nữa. Anh không dám nói thật với em chỉ sợ em làm chuyện dại dột. Anh không muốn em đi với anh. Em phải sống, anh sẽ không chết đâu. Nhưng nếu như em chết, anh cũng sẽ… chết. Em có hiểu không? Em nghe thấy không?
-Em hiểu, “em chết, anh cũng sẽ… chết”, cho nên em theo anh.
Anh vội nói:
-Anh muốn em sống, sống vì hai ta, giúp anh sống, qua em để được thấy thế giới này, qua trái tim em để cảm nhận thế giới này. Anh muốn… lấy em, sinh con, hai ta sống bên con, con lại có con, chúng ta sẽ không bao giờ chết. Cuộc sống là đời nọ kế tiếp đời kia…
-Chúng ta có… con được không>
-Chúng ta không có con, nhưng em có con, em có cũng như anh có. Em sẽ sống rất lâu rất lâu, em sẽ lấy chồng, làm mẹ, sau đấy làm bà, em sẽ có con, có cháu. Rồi nhiều năm sau em sẽ kể chuyện anh cho các con, các cháu nghe, em đừng nói tên anh, chỉ cần nói một người em đã yêu, như thế là đủ. Anh nghĩ… đến ngày ấu mới có đủ dũng cảm… đối mặt… với hiện tại. Nghĩ đến ngày ấy anh cảm thấy chỉ là… đến một nơi khác, ở đấy thấy em… sống hạnh phúc.
Chợt anh phát hiện Thu chỉ mặc mỗi áo len và quần len ngồi ngoài chăn, vội nói:
-Em vào chăn đi, coi chừng bị cảm lạnh.
Thu chui vào chăn, nói với anh:
-Anh… cũng vào chăn đi nào.
Anh suy nghĩ giây lát rồi cởi áo ngoài, chỉ mặc áo len và quần len, chui vào chăn, đưa một cánh tay ra cho Thu gối đầu. Cả hai cùng run rẩy, anh nói:
-Em đừng sợ, anh không làm gì đâu.
Thu nằm trong lòng anh, đầu gối lên tay anh, nghe trái tim anh đang đập dồn dập,
-Tim anh có nhảy ra khỏi cổ họng được không?
-Ôi, anh không nghĩ… có thể cùng em ngủ chung giường, anh cho rằng… trong đời không có cơ hội này. –Anh nằm nghiêng, ôm chặt lất Thu. –Mong ngày nào cũng được như thế này.
-Em cũng mong đuọc như thế này.
-Anh ôm em, em có ngủ được không?
Thấy Thu gật đầu, anh nói:
-Em ngủ đi, cứ yên tâm ngủ.
Thu nhắm mắt, nhưng không ngủ nổi. Thu rúc đầu vào cổ anh, dùng tay “đọc” khuôn mặt anh. Bỗng anh hỏi:
-Em… có muốn xem… con trai thế nào không? Anh nói… có muốn xem anh không? Muốn xem… anh cho xem.
>
Thu hỏi:
-Anh đã cho ai xem chưa? -Thấy anh lắc đầu, Thu lại hỏi: -Anh… đã thấy… con gái chưa?
Anh lại lắc đầu, tự chế giễu:
-Có thể chết cũng không nhắm được mắt. –Nói xong anh bắt đầu lần mò cởi áo quần trong chăn, vừa cởi vừa nói: -Anh cởi ra cho em xem nhé, nhưng em đừng sợ, anh không làm gì em đâu, anh chỉ muốn… hoàn thành một tâm nguyện…
Anh ném quần áo ra ngoài chăn, sau đấy kéo tay Thu, để lên ngực:
-Em dùng tay để xem… -Anh nắm tay Thu di động trên ngực. –Anh có gầy lắm không? –Anh đưa tay Thu xuống bụng dưới rồi buông ra. –Tự em xem dần…
Thu không dám động tay, biết nếu dịch xuống dưới là cái ấy của đàn ông. Thu đã thấy của trẻ con, chúng đi tiểu không cần che giấu, Thu trông thấy chúng đứng phướn bụng, ra sức kéo, kéo thành một đường cong. Thu còn trông thấy cái ấy của đàn ông trên hình vẽ treo trong phòng châm cứu, nhưng không dám nhìn kỹ.
Thấy Thu để yên, anh nắm tay Thu d xuống dưới, tay Thu chạm vào đám lông, giật mình hỏi:
-Đàn ông cũng… có lông à?
Thu thấy trên hình vẽ huyệt vị đàn ông trong châm cứu không có lông.
Anh cười:
-Em nghĩ… chỉ nữ mới có thôi à?
Thu càng ngạc nhiên:
-Tại sao anh biết?
-Đấy là điều thường thức, trong sách có nói.
Anh ấp tay Thu vào chỗ vừa nóng vừa cứng của anh.
Thu hốt hoảng:
-Anh sốt đấy à? Lại sưng to?
Anh lăc đầu, nói như rên rỉ:
-Em… đừng sợ, anh không sao, nó có thể như thế, chứng tỏ anh… chưa chết. Em… nắm chặt lấy nó, nó… thích em nắm chặt…
Thu nắm chặt, tay Thu rất bé, chỉ năm được một phần, Thu nhẹ nhàng bóp, nó tuột ra, anh run lên. Thu nói:
-Hình như nó không thích em nắm, nó trườn khỏi tay…
-Nó thích, không phải trườn, mà nó nhảy… Em có nhớ lần chúng ta bơi ở song không? Anh thấy em mặc đồ bơi, nó như thế đấy, anh sợ em trông thấy, nên cố chìm xuống nước để tránh…
Chừng như Thu đã hiểu ra nhiều chuyện, hỏi tiếp:
-Lần ấy… anh cõng em qua sông, nó cũng như thế
Thấy anh nhắm mắt, gật đầu, Thu lại hỏi:
-Nhưng lần ấy em không mặc… đồ bơi, sao nó lại…
Anh cười, bỗng ôm chặt Thu, hôn lên khuôn mặt Thu, chừng như cuồng loạn nói với Thu.
-Anh chỉ cần đụng vào người em, trông thấy em, nghĩ đến em, nó sẽ như thế, nắm chặt lấy nó, đừng sợ…
Thu không hiểu anh đang nói gì thì cảm thấy lòng bàn tay nóng lên, hình như toàn thân anh đang co giật. Thu nghĩ, có thể mình nắm nó quá chặt, Thu buông lòng bàn tay, nhưng tay Thu bị anh nắm chặt, không buông ra nổi. Thu đành dùng một cánh tay khác ôm lấy anh, cảm thấy lung anh ướt như mưa, mồ hôi đầm đìa. Thu vội hỏi:
-Anh không sao chứ? Anh có khó chịu không? Có cần gọi bác sĩ không?
Anh lắc đầu, một lúc sau mới nói:
-Anh không sao. Tuyệt lắm… vừa rồiay lên miền cực lạc trên bầu trời, em làm anh bay lên… anh bay lên với em. Anh muốn đưa anh bay lên, nhưng… đôi cánh anh đã gãy, không thể đưa em bay lâu hơn… -Anh lấy khăn lau tay cho Thu. –Em có thấy buồn nôn không? Đừng sợ, cái ấy không bẩn đâu… đấy là cái… làm em bé…
Thu cũng lấy cái khăn gối lau lưng, lau người cho anh, cảm thấy “nó” là cái vòi nước trên người anh, chỉ khẽ vặn là toàn thân anh đẫm nước, khiến chăn cũng ướt. Thu lật lại chăn, sau đấy cũng như anh vừa rồi, đưa một cánh tay cho anh làm gối. Anh co người, nằm trong lòng Thu, dáng vẻ mệt mỏi. Thu cảm thấy đầu tóc anh cũng ướt, biết rằng vừa rồi anh bay rất mệt, Thu đau lòng ôm chặt anh, để anh ngủ. Thu nghe thấy nhịp thở đều đều khe khẽ của anh, Thu cũng chìm vào giấc ngủ.
Ngủ một lúc, hơi ấm đánh thức Thu dậy, anh nằm trong lòng như cái lò than hồng. Thu nghĩ, hai người ngủ với nhau thật tuyệt vời, một người ngủ không ấm, chân không dám duỗi thẳng. Lúc này Thu thấy nóng hầm hập, áo len quần len như kim châm toàn thân, cái nịt ngực kiểu áo lót cũng bó chặt khiến Thu không thoải mái. Mẹ dặn Thu, lúc ngủ nên cởi cúc nịt ngực, nịt chặt quá sẽ bị ung thư vú. Thu muốn cởi áo len, quần len, cởi cả cúc nịt ngực, nhưng lại sợ làm anh tỉnh giấc. Đang do dự thì anh mở mắt, hỏi:
-Em… chưa ngủ à?
-Em ngủ rồi, nóng quá, muốn cởi áo len.
Thu mò mẫm cởi áo len, hỏi:
-Anh có muốn xem em không? Anh nói… anh chưa được xem con gái mà? Anh nói, chết không nhắm mắt được đấy thôi? Em cởi cho anh xem…
-Em đừng thế, anh chỉ nói vậy thôi, người chết nhắm được mắt hay không đều như nhau cả.
-Anh không muốn xem em à?
-Tại sao không? Ngày nào cũng nghỉ, lúc nào cũng nghĩ, nghĩ đến nát óc. Nhưng anh…
Cũng như anh vừa nãy, Thu ném tất cả áo quần lên mặt chăn, rồi cầm tay anh để lên ngực mình:
-Anh cũng dùng tay để xem.
Anh như bị lửa đốt, rụt tay khỏi ngực Thu:
-Đừng… đừng thế, anh … anh sợ mình sẽ… không kìm giữ nổi…
-Không kìm giữ nổi
-Không kìm giữ nổi… làm cái chuyện… vợ chồng với em.
-Thì cứ làm.
Anh lắc đầu:
-Sau này em còn lấy chồng, lấy người khác, anh phải giữ trọn vẹn cho… chồng em.
Thu nói rất kiên quyết:
-Em không lấy ai, chỉ lấy anh. Anh đi, em sẽ đi theo, anh làm gì, em sẽ theo làm nấy. Nếu không, anh chết không nhắm mắt, em cũng vậy.
Anh suy nghĩ một lúc, dùng một cánh tay ôm Thu, tay kia chầm chậm “xem” Thu. Thu cảm thấy như bị điện giật, những nơi tay anh chạm đến đều có cảm giác buồn buồn, cả da đầu cũng buồn buồn. Một bàn tay anh ép hai đầu v* của Thu vào giữa, muốn nắm lấy, nhưng ép đi ép lại vẫn không nắm được cả hai. Toàn thân Thu mềm nhũn, phía dưới hình như có gì đó chảy ra, Thu hoảng hốt:
-Ối ối, hình như… đến, đừng làm dây bẩn ra giường.
Anh vùng dậy, không mặc quần áo, chạy đi lấy giất vệ sinh cho Thu, nói:
-Nếu không đủ, sáng mai cửa hàng mở cửa anh đi mua thêm.
Thu nhìn khăn trải giường, không thấy đỏ, vội lấy giấy vệ sinh lau mình, cũng không thấy đỏ, chỉ có gì đó như nước. Thu nói như xin lỗi:
-Em nhầm, tuần trước vừa có.
Không nghe thấy anh trả lời, Thu ngước lên, thấy anh khỏa thân đứng kia, đang nhìn Thu cũng khỏa thân. Thu thấy toàn thân anh, chợt Thu nghĩ, anh cũng nhìn thấy toàn thân mình, Thu vội chui ngay vào chăn, toàn thân run rẩy.
Anh cũng theo vào chăn, ôm Thu, thở hổn hển:
-Em… đẹp lắm, phát dục rất đẹp. Em nằm nghiêng trông như nữ thần trong thần thoại Hi Lạp vậy. Tại sao em không thích chỗ này lớn? Nó cao lên thế nàu mới đẹp.
Anh ôm chặt Thu, miệng lẩm bẩm:
-Rất muốn đưa em bay…
-Anh đưa em bay đi!
Anh khẽ thở dài, rất thận trọng nằm lên người Thu…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook