Cùng anh bỏ trốn
-
Chương 7:
Chương 7: Anh ở đây giúp em sửa bài thi, còn em lên giường đi ngủ?
Ánh nắng vàng chảy xuôi, ngọn gió chiều tối mang theo chút hương hoa.
Tống Gia Mạt khịt mũi, cảm giác hơi ngứa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô rủ mắt xuống, nhìn mũi giày của mình, không biết làm sao lại thốt ra câu:
“…… Nhưng mà hộp kem kia chảy rồi.”
Trần Tứ ngừng lại hai giây, lúc này mới nhớ đến hộp kem vị dâu hôm đó, đuôi lông mày hơi buông xuống, không nhịn được bật cười nói: “Được, mua cho em hộp khác.”
Cô gái nhỏ lại quay đầu chỉ qua: “Lớp trưởng còn đang đợi em.”
“Anh đưa em qua đó, nói với cô ấy một tiếng là được.”
Cô mím môi, chậm rì rì ngồi lên yên sau, lúc này mới hỏi anh: “Xe này anh lấy đâu ra vậy?”
“Của bạn,” Anh điều chỉnh phanh xe, “Hôm nay sân vận động có hoạt động, sẽ kẹt xe.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Từ nhỏ cô đã say xe rất dữ dội, cho nên xe riêng hay xe cho thuê hầu như đều không thể ngồi, xe trong nhà bình thường chỉ có một mình Trần Tứ ra cửa thì mới có thể dùng tới, tài xế cũng rất vui vẻ an nhàn, trừ khi thời gian không kịp, nếu không cô đều chọn xe bus hoặc tàu điện ngầm.
Kẹt xe cô cũng sẽ không thoải mái, trạm tàu điện ngầm lại cách trường học quá xa, tính ra như vậy thì xe đạp quả thật là lựa chọn tốt nhất.
Nhưng hình như đây vẫn là lần đầu tiên cô ngồi ở yên sau của Trần Tứ.
Tống Gia Mạt xê dịch thân mình, không khỏi có chút hoài nghi, ngẩng đầu nhìn sau gáy thiếu niên: “Anh biết chạy không?”
Nói xong, ngón tay cô nắm chặt lấy yên sau, giống như vô cùng không yên tâm giao mạng sống của mình vào tay anh.
“Không biết,” Trần Tứ nói, “Em thấy cái hồ trước mặt thế nào?”
“…… Này!”
Chiếc xe đạp lắc lư vài cái, cô bị Trần Tứ dọa sợ tới mức hồn lìa khỏi xác, giây tiếp theo, thế giới lại khôi phục ổn định.
Thiếu niên bỏ một tay ra kéo kéo vạt áo, một tay chạy cũng rất vững vàng: “Xe đạp của em là do anh dạy, em nói anh có biết không?”
Cô không phục, một hai muốn đối đầu với anh: “Trách không được kỹ năng chạy xe của em ——”
Chiếc xe lại đúng vào giờ phút này đi ngang qua gờ giảm tốc, cô bị xóc nảy lên xuống, câu nói cũng run run đứt đoạn:
“Nát. Ách… như. Vậy.”
Tống Gia Mạt: “……”
Làm người đi! Trần Tứ !
Đi ngang qua trạm xe, Tống Gia Mạt vốn tưởng rằng cần phải dừng lại để giải thích với lớp trưởng, ai ngờ được lớp trưởng giống như sớm đã đoán được, xa xa vẫy vẫy tay với cô, ý bảo chính mình lên xe trước.
Cô tha thiết gật đầu, sau đó cuối đầu gửi tin nhắn cho lớp trưởng : [Ngày mai mang bữa sáng cho cậu!]
Lớp trưởng gửi lại một cái nhãn dán “Lời rồi!”: [Vậy để mình nghĩ xem muốn ăn cái gì, tối nay trả lời cậu~]
“Tống Gia Mạt,” Giọng nói lạnh lùng tàn nhẫn của Trần Tứ từ yên trước truyền đến, “Ngồi xe không được chơi điện thoại, không an toàn.”
“……”
Có phải là phía sau của anh mọc thêm đôi mắt không vậy?
Không bao lâu, xe đã dừng lại ở cửa của cửa hàng tiện lợi, Trần Tứ nghiêng nghiêng thân xe, chân dài chống trên mặt đất.
Tống Gia Mạt rất tự nhiên từ yên sau trượt xuống.
Cánh tay của thiếu niên mở rộng ra, xách cặp sách của cô qua ném vào trong rổ, hơi hơi nhướng mày: “Đi chọn đi.”
Tống Gia Mạt: “Chọn cái gì?”
Anh nói, “Không phải em muốn ăn kem sao?”
Tống Gia Mạt liếm liếm môi, hỏi: “Em đi mua à?”
“……”
“Xem ra anh là ——” Cô ý vị sâu xa dừng lại, “Không định chữa trị tình cảm anh em yếu ớt của chúng ta?”
“……”
Đầu lưỡi của Trần Tứ chống đỡ hàm răng trên, sau một lúc lâu, lại bị cô nhóc ranh này chọc cười rồi.
Vốn nghĩ không cần khóa xe, cô chọn anh trả tiền, công chúa lại chế giễu, hạ lệnh phân phó còn nhanh hơn người khác.
“Làm sao có thể làm phiền ngài làm,” Thiếu niên lười nhác nhướng mí mắt, “Tôi đi, ngài nghỉ ngơi đi.”
Anh cúi người khóa xe, lúc này mới hơi hơi híp mắt.
“Công chúa đừng đứng ở đây, mặt trời lớn,” Trần Tứ xoay người, hất hất cằm lên, “Ở sau cây đợi tôi.”
“……”
Một lúc sau, thiếu niên lại vén rèm cửa lên, ngoắc ngoắc tay với cô, ý bảo cô qua đó.
“Công chúa, loại đó hết hàng rồi.”
Tống Gia Mạt đi theo bước chân của anh đi vào, nghe thấy anh vân đạm phong khinh “báo cáo” một câu như vậy, toàn bộ người trong cửa tiệm đều ngó lại nhìn cô.
Da mặt cô đột nhiên đỏ lên, “Anh đừng gọi em như vậy……”
“Hửm?” Anh rảnh rỗi dựa vào quầy hàng, rút ra một chai nước khoáng lạnh, giọng mũi lười biếng, “Làm sao vậy công chúa.”
—— Giọng nói hoàn toàn không giảm đi chút nào, thậm chí dường như còn to hơn một chút.
“……”
“Em sai rồi, em sai rồi được chưa!” Cô căng da đầu, mau chóng túm anh đi ra ngoài, “Anh không cần mặt mũi nhưng em thì cần!”
“Lúc này cần mặt mũi rồi?” Anh dùng thân chai dính những giọt nước chạm chạm vào mặt cô, giọng điệu nhàn nhạt cười nhạo nói, “Anh thấy nó khá dày mà.”
“……”
*
Cuối cùng cũng về tới nhà, ở cửa hàng tiện lợi bị anh trêu ghẹo như vậy, không trả đũa lại là điều không thể nào.
Tống Gia Mạt hạ nhiệt độ điều hòa xuống thấp một chút, ho khan hai tiếng, vươn tay ra với anh: “Kem đã nói đâu rồi?”
Lòng bàn tay của cô gái nhỏ trắng nõn, da thịt mịn màng, bên cạnh hơi hơi phiếm hồng, thậm chí có thể nhìn thấy rõ đường vân tay đan xen nhau.
Trần Tứ ngửa đầu rót ngụm nước, rũ mắt nhìn cô.
Vừa mới rửa mặt, đuôi tóc của thiếu niên bị nước làm ướt nhẹp, một nửa ngoan ngoãn rũ xuống mi mắt, vẽ ra độ cong nhợt nhạt ở trong đuôi mắt, gập vào một đoạn bóng đen.
Anh nói, “Không có kem không làm hòa?”
Thiếu nữ rất có tôn nghiêm quay đầu đi: “…… Vậy phải suy nghĩ lại.”
“Được.”
Anh kéo tủ lạnh ra, rút một cái hộp màu hồng trong ngăn thứ hai ra, đổi qua tay phải.
Cô tinh mắt, lập tức nhớ tới: “Cái này chẳng phải là cái hộp ngày hôm đó tan ra sao ——”
Anh chậm rãi cười một tiếng: “Cũng không biết là ai nửa đêm lén lút bỏ vào trong.”
“……”
Đó là cô không muốn lãng phí đồ ăn!
Trần Tứ tìm ra nguyên bộ muỗng múc kem, cầm cái hộp, đưa hết cho cô.
Kem đông lại lần nữa, vị cũng không thay đổi quá lớn, chua chua ngọt ngọt vị sữa bò, hòa quyện thêm chút kem tươi mát lạnh, lan tỏa nơi đầu lưỡi.
Cô cúi đầu, ăn từng miếng nhỏ, cửa sổ phòng bếp mở toang, gió nóng ùa vào trước người, hòa cùng với gió lạnh của điều hòa, trong nháy mắt cảm giác phức tạp mà đa dạng, cô cũng không cách nào nói rõ được.
Anh đứng ở trong ranh giới nóng lạnh đan xen, con ngươi đen phát sáng.
Khuỷu tay của Trần Tứ gác lên trên cửa tủ lạnh, ngón tay dài hơi rũ xuống, bên môi cất chứa một chút ý cười trêu chọc, ung dung nghiêng đầu nhìn cô.
“Nguôi giận rồi sao, công chúa điện hạ?”
*
Tống Gia Mạt rầm rì hai tiếng, miễn cưỡng đáp: “Tạm thời.”
Trần Tứ bật cười, đóng tủ lạnh lại, thuận tay đóng luôn cửa phòng bếp.
“Có cơ hội thật sự phải tìm hiểu kỹ xem, miệng em cứng như vậy, rốt cuộc để làm gì?”
“Miệng em cứng chỗ nào?” Cô cây ngay không sợ chết đứng, nói, “Em là cô gái yếu đuối.”
“Ừm,” Trần Tứ dừng lại một chút, “Là kiểu cô gái yếu đuối một đấm có thể đánh chết tám người?”
“……”
Lúc ăn cơm tối, bầu không khí rõ ràng là đã tốt lên rất nhiều, ngay cả dì cũng thở phào nhẹ nhõm, cười híp mắt nói: “Rốt cuộc cũng làm hòa rồi à? Hai hôm nay thấy hai đứa, dì thật sự cơm cũng không dám ăn, cứ giống như bây giờ, tốt biết bao.”
“Làm gì có cãi nhau,” Cô tiếp tục đúng lý hợp tình, “Là anh ấy cố ý chọc con.”
Trần Tứ: “……”
Một đêm hòa bình qua đi, đoạn tình cảm anh em tràn ngập nguy cơ rốt cuộc đã được vá lại, trong phòng khách thiếu đi khí thế giương cung bạt kiếm, lại nhiều thêm vài phần, sóng ngầm trào dâng.
Trong thư phòng, Trần Tứ nghe xong một đoạn ngữ pháp, vừa mới nhấn dừng lại, cô gái nhỏ đã nhích lại gần.
Cô vừa tắm xong, lại uống nửa ly sữa, lúc này trên người trộn lẫn hương hoa nhài cùng một chút hương sữa bò, giống như một cỗ máy tạo hương thơm cơ thể sống, hương thơm từ cổ áo cuồn cuộn tỏa ra không ngừng.
Trần Tứ hơi tính toán lui về phía sau.
Cô tiếp tục nhích về phía trước, giọng nói rất ngọt ngào: “Anh, chúng ta được coi là làm lành rồi đúng không?”
“……”
Trần Tứ luôn cảm thấy trong hồ lô của cô không bán thứ thuốc tốt lành gì: “Làm sao?”
“Em buồn ngủ quá, nhưng nhiệm vụ hôm nay vẫn còn thiếu phân nửa, giúp em sửa bài thi nha,” Cô nói, “Tốt nhất là đề bài sai cũng sửa chữa một chút, sáng sớm mai em thức dậy rồi xem.”
Ngừng một lát, cô gái nhỏ tiếp tục nói: “Nếu bên cạnh những câu tự luận khó[1] kèm theo chút kiến thức hoặc là ý tưởng giải đề tốt hơn, vậy thì càng tốt ——”
[1] Gốc là “大题 (đại đề)”: chỉ những câu tự luận khó, quan trọng và nhiều điểm trong đề.
“Ý của em là,” Ngón tay Trần Tứ gõ gõ góc bàn, “Anh ở đây giúp em sửa bài thi, còn em lên giường đi ngủ?”
“Đúng vậy,” Giọng điệu của cô vô cùng thản nhiên, lại rất đáng thương vô tội, một đôi mắt nhìn anh, vô cùng đau khổ hỏi, “Chút việc bận nho nhỏ này cũng không giúp em gái sao?”
Ngẫm nghĩ như vậy nửa giây, Trần Tứ gật đầu: “Đương nhiên là giúp ——”
Anh nói, “Dứt khoát năm sau anh trực tiếp giúp em đi thi đại học, thế nào?”
Ánh mắt cô gái nhỏ chờ mong, lại mang theo một tia thẹn thùng: “Thật sự có thể sao?”
“…………”
*
Bố trí xong nhiệm vụ, Tống Gia Mạt liền trở về phòng đi ngủ.
Không biết là vì lý do gì, nhiều ngày trôi qua như vậy, có lẽ đây là một lần cô ngủ ngon nhất.
Lúc bị đồng hồ báo thức đánh thức còn có hơi mơ hồ, cô duỗi tay ấn tắt chuông báo, quấn chăn, ngồi im trên giường, giống như con tằm.
Lúc trước luôn luôn là Trần Tứ gọi cô thức dậy, sau đó thì cãi lộn giận dỗi, hơn nữa cô muốn đến phòng học viết đề trước, cho nên cô đặt đồng hồ báo thức trước hai mươi phút, đổi thành tự mình thức dậy.
Nhưng cô là một người chú trọng nghi thức, cảm thấy chuyện làm hòa này… Có phải cũng cần có một số thứ tự, ví dụ như thay đổi hành động trong lúc giận dỗi ——
Như vậy thì sáng nay, bị Trần Tứ gọi dậy hay là tự mình dậy, đây là một vấn đề.
Đúng lúc cô đang tự hỏi, cửa phòng bị gõ vài cái, sau đó kéo ra một khe hở.
Trần Tứ nhét bài thi tối hôm qua vào trong cặp của cô, nhìn thấy cô trầm tư dựa vào đầu giường, rũ mắt: “Tỉnh rồi, tại sao không dậy?”
“Cho anh một cơ hội kêu em dậy,” Cô nói, “Vinh hạnh không?”
“……”
Sáng nay tất cả đã khôi phục lại như thường, khu dạy học của lớp 11 và lớp 12 cách nhau khá xa, chia cách ở hai bên sân thể dục, bởi vậy mỗi lần sau khi cô cùng Trần Tứ đi vào cổng trường thì phải đi tách ra.
Có thể là tâm trạng vui vẻ, lần này Tống Gia Mạt đi qua hành lang, chỉ cảm thấy trên đường đều là hoa thơm chim hót.
Đến phòng học, phát hiện Triệu Duyệt đến cũng rất sớm, đang nằm sấp trên bàn ngủ bù.
Đợi cô ngồi vào, Triệu Duyệt mới chậm rãi tỉnh táo lại, từ trong cặp rút ra một chồng đồ vật: “Cho cậu.”
“Hả? Cái gì?”
“Tài liệu tham khảo mình hứa với cậu, đằng trước là bài thi cuối kỳ, đằng sau là đề cương thi và tập ghi chép, đằng sau nữa có số Wechat, nếu cậu có chỗ nào không hiểu, có thể kết bạn với cô ấy để hỏi.”
Tống Gia Mạt hoàn toàn giật mình kinh sợ: “…… Tốt như vậy?”
“Còn phải nói, đã hứa với cậu rồi,” Triệu Duyệt ngáp một cái thật lớn, “Mình thật sự đã tốn rất nhiều sức lực mới lấy được, cho nên anh trai…… Hiểu chứ?”
Tống Gia Mạt và cô ấy trao đổi một cái ánh mắt “tự hiểu”.
“Hai ngày nay giúp cậu thử hỏi xem mẫu người lý tưởng của anh ấy, chúng ta đúng bệnh hốt thuốc.”
“Được,” Triệu Duyệt kéo hộp bút ra, “ Không kịp rồi, nhanh cho mình mượn chép bài tập, hôm qua đi xin những thứ này cho cậu, mình chưa viết chữ nào hết.”
Tống Gia Mạt thân thiện nhắc nhở nói: “Lúc trước cậu không xin những thứ này cho mình, mỗi ngày cậu cũng đâu có viết đâu.”
“…… Không cần vạch trần mình!!”
Mỗi sáng, cho dù là lớp hỏa tiễn của trường học trọng điểm, cũng là một mảnh gà bay chó chạy.
Không làm bài tập chia thành hai loại, một loại là thành tích rất tốt, mỗi đêm bận rộn làm đề Toán Olympic, đương nhiên sẽ không rảnh làm những bài tập của trường;
Một loại khác là tự đày bản thân mình, chẳng hạn như Triệu Duyệt, nhưng mà rất ít, chỉ có một hai người.
Còn có một số người là làm ở trường, không muốn mang bài tập về nhà, đến lớp sớm lại tiếp tục làm.
Bài tập của Tống Gia Mạt vẫn luôn hoàn thành rất cẩn thận, nét chữ xinh đẹp lại dễ nhìn, hơn nữa độ chính xác rất cao.
Mặc dù đôi lúc có không biết làm thì có thể trực tiếp hỏi Trần Tứ, từ nguyên nhân gốc rễ giải quyết vấn đề.
Do đó mỗi sáng, “nhân khí” bên bàn cô đều rất cao, nhân duyên tốt đẹp cũng được đặt nền móng như vậy.
Sau khi tiết đầu tiên kết thúc, toàn bộ bài tập đã thu xong, lúc này lớp học mới hơi ổn định, người lấy nước thì đi lấy nước, người nói chuyện thì ở tại chỗ nói chuyện, quầy bán quà vặt cũng chen chúc đầy người.
Hôm nay vốn dĩ là Tống Gia Mạt trực nhật, kết quả bởi vì chuyện muốn giúp Triệu Duyệt làm bài tập, Triệu Duyệt tùy tiện làm nũng nhờ một nam sinh đến dãy phòng phía Tây quét dọn, cô lập tức trở nên rảnh rỗi.
Cũng không biết tình hình Vạn Nhã bên kia rốt cuộc thế nào.
Tống Gia Mạt đang nghĩ ngợi, Triệu Duyệt lại cắt đứt mạch suy nghĩ của cô, chải chải tóc mái, nói: “Ai mà ngờ được đến trường của các cậu lâu như vậy rồi mà vẫn chưa được học tiết thể dục.”
Tiết thể dục của tất cả trường học có lẽ đều là một dạng như vậy, giáo viên thể dục hàng năm “Bị bệnh có việc”, đều do giáo viên các bộ môn chia nhau “gánh hộ”, có lúc còn sẽ xảy ra tình huống xấu hổ là hai giáo viên tranh nhau một tiết.
Nhưng mà hôm nay không như vậy, tiết thể dục hôm nay của các cô vậy mà lại theo lệ thường.
Giống như bị chèn ép quá lâu cuối cùng được giải phóng, ngay cả chuyện bình thường cũng trở nên không được bình thường lắm.
Phía dưới có nam sinh hỏi: “Không phải chứ, thật hay giả vậy?”
Lớp trưởng cười: “Lớp khác có tiết dự giờ, nói là lớp của chúng ta rộng rãi, cho nên đến lớp của chúng ta dạy học, vừa hay chúng ta có thể học tiết thể dục rồi.”
“Đệch, vậy là chẳng phải hết tiết cũng không thể trở về lớp sao.”
“Có thể học hai tiết không? Tiết sau mình cũng không muốn học ha ha ha ha!”
“May mà nói trước, anh Lực cái gì trong hộc bàn của cậu…… Khụ khụ, dọn tạp chí đi nha.”
“Cút mẹ mày đi, ông đây là thanh niên năm tốt!”
……
Trước giờ học thể dục, vì để chuẩn bị thời gian dự bị đầy đủ cho tiết dự giờ, bọn họ đã sớm ra khỏi phòng học.
Tống Gia Mạt cũng không để ý việc gì, rút tờ bài thi ra rồi rời đi.
Cô mang theo bài thi tối qua Trần Tứ sửa cho mình xuống dưới, sau khi tập luyện xong giờ thể dục thì còn hai mươi phút, cô ngồi ở bên cạnh dụng cụ thể dục xem bài thi.
Chọn điền vào chỗ trống đều đúng, những câu tự luận khó cũng không bị trừ điểm gì, chỗ có chút vấn đề đều được anh khoanh lại.
Bởi vì lúc sau quá buồn ngủ, quá trình giải đề toán hình dài dòng rắc rối, cô vẽ thêm đường phụ và viết công thức rồi kết thúc, không tính toán gì cả.
Kết quả Trần Tứ lại vẽ thêm trên mặt hai đường màu đỏ, chỉ ra một cái cách làm đơn giản hơn.
Sửa bài thi thì sửa bài thi đi, anh còn một hai phải viết lời nhận xét, nét chữ nguệch ngoạc mảnh khảnh, nét bút biến chuyển rồi lại dứt khoát lưu loát, là kiểu chữ hiếm thấy tiêu sái lại xinh đẹp.
Thiếu niên lười biếng viết xuống một chữ duy nhất: Ngốc.
Đằng sau ghi ra một con điểm.
Tống Gia Mạt hằng năm toán học 130 điểm: “……”
Là anh thông minh!
Xem xong bài thi, chuông hết giờ vừa vặn vang lên, lớp trưởng đợi hai phút, lúc này mới tổ chức cho mọi người về lớp.
Tống Gia Mạt ngồi vào chỗ, đang muốn cất bài thi vào trong cuốn kẹp hồ sơ, kết quả vừa rút ra vài quyển sách, sửng sốt một lát.
Lớp trưởng thấy cô dọn hết sách trong hộc bàn ra đến trên bàn, hỏi: “Sao vậy?”
Tống Gia Mạt ngẩng đầu: “Ai ngồi chỗ của mình vậy?”
“Cái này không rõ lắm, người của lớp 5 tùy tiện ngồi, làm sao vậy?”
Cô nói, “Tài liệu ôn tập của mình mất rồi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook