Cùng anh bỏ trốn
-
Chương 28:
Chương 28: Vậy em cọ tới cọ lui làm gì.
Editor: Lục Trà Chanh Dây
—— Cõng cô?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tống Gia Mạt còn chưa kịp phản ứng, ngược lại mọi người lớn tiếng kêu la trước.
"Này —— phạm quy phạm quy, sao có thể như vậy chứ?!"
"Tôi mặc kệ! Tôi cũng muốn được cõng, dì cả của tôi cũng đến rồi!"
"Cậu muốn cái rắm, trước tiên cậu đi làm phẫu thuật chuyển giới đi."
"Không được, tôi phải gọi điện thoại cho mẹ tôi."
"Cái gì?"
"Xem tôi còn có người anh trai lưu lạc dân gian nào không."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"..."
Tống Gia Mạt đứng chỗ đó, nhất thời quên mất cử động, cho đến lúc Doãn Băng Lộ đẩy cô một cái: "Lên đi chứ."
"Hả?"
Doãn Băng Lộ: "Anh cậu ngồi xổm rất lâu rồi đó, nhanh lên đi chứ, lề mề gì đấy."
Cô máy móc nâng cánh tay lên, vòng lên bả vai anh, Trần Tứ hơi dùng chút lực, cô được cõng bay lên.
Hai chân đung đưa, cảm xúc trong tay chân thật, Tống Gia Mạt mơ mơ màng màng, nhận ra được bất thường.
Cô nhỏ giọng nói: "Không cần cõng em, tự em có thể đi."
Rất rõ ràng, Trần Tứ gạt bỏ lý do từ chối của cô.
"Em có thể đi? Là ai tháng trước đau đến mức chết đi sống lại trên giường?"
...
Cô mím mím môi, cũng không biết nên nói gì, cho đến cuối cùng, chỉ có thể tiếp tục nhỏ giọng kiên định, giống như tìm cho mình luận chứng động viên tinh thần:
"Em rất kiên cường."
Trần Tứ thoải mái cười ra tiếng, ý tứ không rõ nói:
"Là rất nuông chiều."
"..."
Chúng ta nói cùng đề tài sao...
Có lực cản của nước, Trần Tứ không có cách nào đi quá nhanh, giống như mang cô đi tản bộ, đi qua từng ngọn đèn đường lúc sáng lúc tối.
Hình bóng hai người bị gợn sóng trong nước nghiền nát, hòa tan vào màn đêm mênh mông.
Rất lâu sau khi bọn họ rời đi, Lý Uy như còn có điều suy nghĩ đứng tại chỗ.
Lưu Thạch: "Nhìn cái gì thế?"
Lý Uy không trả lời, ngược lại một đôi học sinh bên cạnh ồn ào lên.
"Cõng em."
"Dựa vào cái gì?"
"Anh trai nhà người ta có thể cõng cậu ấy, dù sao anh cũng là anh trai em, sao không thể cõng em chứ?"
"Bởi vì anh tương đối không có tư chất."
"... Giẫm nước sẽ bị cung hàn đấy!"
"Anh thấy lúc dì cả em tới, em ăn kem còn nhiều hơn ai khác. Bớt bày trò với anh đi."
"... Cút đi!"
Lý Uy nhìn một hồi, cho đến khi một đôi này cũng dần biết mất trong tầm mắt, anh ta mới quay đầu lại, nói với Lưu Thạch: "Cậu có cảm thấy không bình thường không?"
Lưu Thạch: "Không bình thường chỗ nào?"
"Anh Tứ... và hoa lài nhỏ... tôi luôn cảm thấy kỳ lạ." Lý Uy nói, "Tính tình Trần Tứ rất tốt sao? Cũng không đúng mà? Trần Tứ rất dịu dàng sao? Cũng không đúng mà?"
"Mẹ nó rốt cuộc cậu muốn nói cái gì?"
"Cậu có cảm thấy không... bọn họ không giống anh em, giống như tình..."
Lưu Thạch bị dọa sợ đưa tay bịt miệng cậu ta: "Cậu đừng nói bậy nữa! Bị nghe thấy sẽ bị chém đầu đó!"
Lý Uy còn muốn tiếp tục nói gì đó, bị Lưu Thạch nhát gan che miệng cả đường, không cho phép anh ta phát ra tiếng.
Sắp đến chỗ tách ra, Lý Uy giận đến mức phun lửa.
"Mẹ cậu! Không tin tôi cậu sẽ hối hận!"
Trong hẻm nhỏ, Trần Tứ đang đi tới nơi không có ánh đèn.
Tống Gia Mạt nhỏ giọng hỏi: "Cần em mở đèn pin không?"
Nói xong, không đợi anh trả lời, ngón tay cô đã hướng xuống tìm kiếm.
Cô nói: "Điện thoại di động của em trong cặp sách, lấy của anh thuận tiện hơn một chút."
Ngón tay cô gái nhỏ ấm áp mềm mại, dọc theo eo một đường hướng xuống, tìm được túi quần anh, duỗi vào tìm kiếm.
Quần đi học rất mỏng, có thể cảm giác được hình dáng bụng ngón tay cô đi lại.
Bước chân Trần Tứ từ từ chậm lại.
Tống Gia Mạt cho rằng anh đang phối hợp với cô, không nhịn được tăng nhanh động tác tìm kiếm, nhưng sờ tới sờ lui, cũng không tìm được điện thoại di động.
Thật vất vả mới tìm được, nhưng cẩn thận sờ một cái cũng không phải, cô không nhịn được chớp chớp mắt: "... Ủa?"
Trần Tứ dừng bước, giọng nói có chút khàn khàn.
"Bên trái." Anh nói.
"À à à."
Cô hơi lúng túng, vội vàng đổi bên kia, lúc này mới lấy điện thoại ra, mở đèn pin.
Vì tìm túi quần của anh, cô tuột xuống một chút.
Lúc này, trọng tâm cả người có chút không ổn định.
Tống Gia Mạt không nhịn được leo lên trên, Trần Tứ nhấc chân cô, xóc xóc lên.
Những tia sáng chiếu vào lối đi đen kịt, chỉ đủ chiếu sáng một vùng nhỏ, bốn phía vẫn tối đen, làm người ta có một loại ảo giác bí mật lại hết sức to lớn.
Dường như thế giới chỉ còn lại hai người bọn họ, mà cô lúc này, được anh cõng.
Cô nằm nhoài bên tai anh, có thể nghe thấy tiếng hít thở rõ ràng của anh, chân thật lại ướt át.
Đêm khuya là kính lọc mập mờ, cho dù lúc bắt đầu trong lòng không có suy nghĩ mờ ám gì, hiện tại toàn bộ đều thay đổi mùi vị.
Cả người cô đều áp sát trên lưng anh, không có chút khe hở nào.
Sau khi nhận thức được, cô cảm thấy có một số thứ khác biệt giữa nam và nữ.
Tống Gia Mạt điều chỉnh tư thế, muốn cố hết sức cách xa ra, nhưng trên người vác hai cái cặp sách, đã định trước cô sẽ không làm được động tác quá lớn.
Vừa mới rời khỏi, lại áp đến gần.
Trần Tứ: "Khó chịu sao?"
Cô sững sờ một chút: "Không có..."
"Vậy em cọ tới cọ lui làm gì."
"..."
Bốn chữ "cọ tới cọ lui" cực lớn kích thích thần kinh của cô, sống lưng cô cứng ngắc không dám cử động nữa, trong lòng không nhịn được rên rỉ một tiếng, nằm bò vào trong cánh tay mình.
Thật quá xấu hổ mà...
Bóng đêm mênh mông, anh bước ra khỏi con đường này, ánh trăng đi theo rơi xuống.
Tống Gia Mạt: "Hình như không còn nước nữa, em xuống đây nhé?"
Bước chân anh không dừng lại.
"Phía trước vẫn còn."
Cô "Ồ" một tiếng, không nói tiếp nữa, yên lặng nằm trên bả vai anh.
Từng trận tiếng còi, vang lên phía xa xa.
Đột nhiên cô mở miệng gọi anh: "Anh."
"Sao vậy?"
Sau khi buột miệng nói ra, cô lại lắc đầu.
"... Không có việc gì."
Lề đường dài dằng dặc, ánh đèn mờ mịt, không biết còn phải đi bao lâu.
Tiếng người trên lưng yên tĩnh, bước chân anh nhẹ nhàng chậm lại, tựa như vẫn mãi vang lên ở nơi này, cứ mãi đi trên con đường dài không có điểm dừng.
Tối hôm đó, mưa lại rơi rả rích suốt đêm.
Nhưng cũng may, mưa rơi không lớn, sẽ không ảnh hưởng đến ngày hôm sau ra ngoài.
Lúc ra ngoài, Trần Tứ nhắc nhở cô: "Nhớ mang theo dù."
Cô ngẩng đầu lên nói được, "Em mang theo cây ngắn."
Kéo ngăn tủ ở huyền quan [1], bên trong có một hàng dù che mưa ngăn nắp chỉnh tề, dài ngắn đều có.
[1] huyền quan: là lối đi từ cửa chính vào phòng khách.
Có hai cây giống như dù tình nhân, một cây dù màu hồng ca-rô, một cây dù màu xanh nhạt ca-rô, đều là kiểu dài.
Ma xui quỷ khiến, cô dừng lại hai giây, rút lấy cây màu hồng kia.
Trần Tứ: " Không phải muốn mang cây ngắn sao?"
Tống Gia Mạt: "Loại dài không phải thu vào."
"Ừ."
Nhưng anh đưa tay ra, lấy một cây kiểu dài khác xuống.
Màu xanh nhạt, cây dù ca-rô.
Cô nghĩ nhất định là bản thân mình điên rồi, nếu không tại sao phải nhìn chằm chằm anh cầm cây dù nào.
Nếu không tại sao lại không vì lý do gì, tim cũng đập lệch nửa nhịp.
Một ngày trôi qua rất nhanh, lúc tan học, cô bị Doãn Băng Lộ kéo đến tiệm trà sữa.
Doãn Băng Lộ: "Mình thấy Vạn Nhã bọn họ có một nhóm, còn tên là cái gì phân đội nhỏ phát thanh? Cái này không được, chúng ta cũng phải làm một nhóm, cao cấp hơn so với bọn họ."
"Cái này còn không phải đơn giản sao." Tống Gia Mạt hút một ngụm trân châu, "Tạo một cái đi."
Phí Liệt ngồi cạnh cô, mở mắt trừng trừng nhìn cô thành lập nhóm trò chuyện, kéo nước khoáng vào, hai người cùng nhau sửa chú thích.
Nhìn kỹ lại, chú thích bọn họ thay đổi không phải cái gì khác, bất ngờ chính là ——
Lưu Diệc Phi Bắc Thành phần nhỏ bé.
Ishihara Satomi [2] Bắc Thành phần xinh đẹp.
[2] Ishihara Satomi: là một nữ diễn viên Nhật Bản xuất thân từ Tokyo, cô luôn được xem như biểu tượng sắc đẹp của Nhật Bản.
Phí Liệt: "..."
"Ngây ra làm gì." Tống Gia Mạt nói, "Bắc Thành Ngô Ngạn Tổ, Bắc Thành Bành Vu Yến, mau vào đi nhé."
Phí Liệt: "Tôi chỉ muốn hỏi."
"Sao?"
"Bây giờ rút khỏi nhóm phát thanh, vẫn còn kịp chứ?"
"Không kịp nữa rồi." Doãn Băng Lộ chân thành nói, "Lên con thuyền giặc này, chúng ta chính là người trên cùng một thuyền rồi."
Rất nhanh, nước khoáng đã kéo hai tên nam sinh vào đây.
Tống Gia Mạt thấy mình vẫn chưa thêm bạn tốt với bọn họ, vì vậy thêm từng người, nhưng không có cách nào xác định vị trí cụ thể.
Cô hỏi Giang Tự: "Cái nào là cậu?"
Giang Tự rất thản nhiên: "Giới thiệu ngắn gọn chính là Mãi mãi trẻ tuổi, mãi mãi mắng người khác khó nghe."
Phí Liệt: "..."
Tất cả thành viên đều ngốc, con mẹ nó.
Ra khỏi tiệm trà sữa, Tống Gia Mạt phát hiện trời lại mưa.
Lấy cây dù che mưa chuẩn bị sẵn ra, Doãn Băng Lộ cũng nhìn qua: "Cây dù này của cậu còn có hoa văn rất đẹp đấy."
Cô nhướng nhướng mày: "Đó là đương nhiên, mình chọn mà."
Biểu cảm thiếu nữ sinh động, vẫy tay tạm biệt với bạn bè, chưa đi được hai bước, phát hiện cây dù che mưa hoa văn ca-rô quen thuộc.
Trần Tứ đứng dưới mái hiên cách đó không xa, không biết là trùng hợp hay là đang đợi cô.
Lúc cô chạy nhanh đến gần, anh cũng theo tự nhiên xoay người qua, giống như đang đợi cô đuổi kịp.
Cô ngẩng đầu.
Trong biển người, có nữ sinh cuối cùng cũng tìm được bạn trai mình, thu cây dù trong tay mình lại, chui vào dưới dù bạn trai, mười ngón tay hai người đan chặt, dựa sát vào nhau đi về phía trước.
Trần Tứ đứng bên cạnh bọn họ, trong nháy mắt bừng tỉnh, dường như cô thấy được anh sau này.
Sau này cũng sẽ có một người như vậy, xuất hiện bên cạnh anh.
Có thể quang minh chính đại nắm tay với anh, ôm, hôn môi, được anh kéo vào trong ngực, được anh dịu dàng ôm thật chặt.
Có thể chiếm giữ một nửa vị trí dưới dù của anh làm của riêng, có thể hợp lẽ thường tình vứt bỏ dù của mình, nhất định phải cùng anh chia sẻ một nửa cây dù của anh.
Mà anh cũng sẽ giống như nam sinh này vậy, không có cách nào lại tràn đầy ý cười, nói tùy em, lại nghiêng cây dù hướng về phía người mình yêu.
Không phải giống như cô thế này, ngay cả lấy một cây dù có hoa văn rất giống với cái của anh, cũng sẽ lén lút vui vẻ.
Quá tỉnh táo cũng không phải là chuyện gì tốt.
Ít nhất khoảnh khắc này, cô tỉnh táo hiểu, người này không phải là của mình.
Trái tim bỗng chốc co rút, nổi lên rất nhỏ ở nơi nào đó, chỉ cần cố hết sức áp chế thì có thể lơ đãng bỏ qua cơn đau nhói đó, nhưng chắc chỉ là do vấn đề thời tiết thôi.
Mưa xuống quá lâu, khung dù đều bị thấm ẩm ướt rồi.
Không sao, cô lau mặt, nghĩ.
Mưa tạnh là tốt rồi.
Ngừng lại thì sẽ tốt.
Chẳng qua thời kỳ thanh xuân đi đôi với một trận xao động trưởng thành, chẳng qua bị cảm xúc ngày âm u ảnh hưởng, chờ trời tạnh rồi, tất cả đều tốt thôi.
Cô cũng không thích Trần Tứ, thật sự không sao.
Mưa liên tiếp rơi rất nhiều ngày, mãi đến thứ bảy cũng không trời quang mây tạnh.
Không biết Trần Tứ mua từ đâu một chiếc xe đạp, giao hàng đến nhà, dì liên tục khen đẹp, tiếp tục nghe đến giá cả, lại líu lưỡi không nói nên lời: "Chẳng trách lại đẹp như thế."
Sáng sớm thứ bảy, Trần Tứ lấy chiếc xe đạp kia ra, tùy ý vỗ vỗ chỗ ngồi phía sau: "Lần đầu tiên, chở em?"
Đây là lần đầu tiên chạy, anh hỏi cô có muốn chở không.
Nhưng tiếp tục như vậy không được, Tống Gia Mạt nghĩ, muốn cắt đứt suy nghĩ không nên có.
Cô mở miệng cực kỳ đột ngột, nói: "Anh biết không... thật ra thì lúc đầu đúng là Triệu Duyệt đang theo đuổi anh."
Trần Tứ nhíu nhíu mày, dường như không hiểu tại sao cô lại nhắc tới chuyện này.
"Anh biết."
"Không phải, ý em là... lúc đầu, em giúp cậu ấy theo đuổi anh."
"Việc này anh cũng biết sao?" Tốc độ nói của cô rất nhanh, giống như rất sợ anh không có cách nào chán ghét bản thân mình, "Em muốn tài liệu của Nhất Trung, cậu ấy đi xin giúp em, trao đổi chính là em giúp cậu ấy theo đuổi anh."
"Sân bóng rổ, mật thất, kịch bản, đều là em giúp cậu ấy, em còn giúp cậu ấy chụp hình, nói sở thích của anh với cậu ấy."
Thật ra thì những chuyện này, không cần cô nói, anh cũng đã biết.
Anh cũng không phải kẻ ngốc, người trước mặt nói chuyện gì, cất giấu loại tâm tư gì, anh nhìn một cái là có thể nhìn ra.
Giống như lúc này.
Nhưng trong lòng hiểu rõ và được người khác nói cho biết ngay trước mặt thì không giống nhau, nhất là theo tình trạng lúc này.
Trần Tứ: "Em muốn nói cái gì?"
"Anh hẳn phải hỏi em nguyên nhân."
"Nguyên nhân?"
"Tài liệu chỉ là một nguyên nhân, nguyên nhân chủ yếu hơn là vì ——"
Cô hít sâu một hơi, là đang nhắc nhở anh, cũng giống như đang nhắc nhở bản thân mình: "Sau này dù sao anh cũng phải kết hôn với người mình yêu."
"Em cũng vậy." Cô nói, "Nếu mỗi người đều phải có một đoạn tình cảm, vậy bắt đầu sớm một chút, thì có sao đâu chứ?"
Trần Tứ đứng tại chỗ, yên lặng rất lâu.
Cô không biết tại sao anh phải yên lặng, trước kia nhắc tới chuyện thế này, ví dụ như hỏi hình mẫu lý tưởng, nói đến chị dâu sau này, trạng thái anh đều rất thờ ơ bình thường, giống như ngầm thừa nhận suy đoán của cô rất có lý.
Nhưng có lẽ là cuối cùng cô cũng chọc giận anh.
Cuối cùng, Trần Tứ cười một tiếng, trong mắt lại không có chút ý cười nào.
"Đúng, sẽ kết hôn, còn sẽ có con cái, cho nên là?"
Nhất thời cô nghẹn ngào dừng lại, không nói nên lời.
"Cảm ơn em nhắc nhở anh?"
Cô muốn nói không phải vậy, nếu như mỗi một câu đã nói ra đều có thể thu hồi lại được, bây giờ nhất định cô rất muốn nhấn xuống cái nút này.
Thế nhưng không thể, anh đối với cô càng tốt, bọn họ càng không thể kéo khoảng cách ra.
Cô cũng không thể hại anh.
Vì vậy trước tiên để anh ghét cô một chút đi.
Ở nơi anh không nhìn thấy thiếu nữ nắm chặt tay thành quyền, móng tay hãm vào trong da thịt, thật ra thì rất đau, nhưng không cảm giác được.
Tim giống như bị chặn lại, phải rất cố gắng rất cố gắng, mới có thể không nói ra lời thật lòng.
Cuối cùng, cô nói: "... Ừm."
Cô biết câu trả lời này nhất định sẽ chọc cho anh tức giận, vì thế nói như vậy, anh cũng giống như cô mong muốn, toàn bộ hứng thú tiêu tan, xoay người bỏ đi.
Tống Gia Mạt đứng tại chỗ một lát, lúc này mới nhấc chân, chậm rãi đi tới trạm xe buýt.
Đều trách cô.
Nếu như cô có thể vẫn luôn làm em gái của anh thì có thể cả đời thản nhiên tiếp nhận sự yêu thương của anh, không làm tổn thương tới bất kỳ một người nào.
Nhưng cách làm như bây giờ là tốt nhất, ngoại trừ cô, anh sẽ không bị kéo vào quỹ đạo sai lầm, anh sẽ có một cuộc đời rất tốt đẹp, không cần do dự, giày vò và đau khổ, ngoại trừ cô, anh thích tất cả mọi người, đều có thể là đúng người.
Nhưng cô dụi dụi mắt, vẫn không nhịn được cảm thấy tủi thân.
Bởi vì nước đọng, hôm nay trường học sắp xếp xe trường.
Lúc cô lên xe mới phát hiện, cánh tay không biết làm sao bị xước một vết thương nhỏ.
Sáng sớm cũng không tập trung, đang suy nghĩ chuyện này, ngay cả từng chạm qua cái gì cũng quên mất.
Tống Gia Mạt tìm một chỗ trống ngồi dựa vào cửa sổ, cảnh vật ngoài cửa sổ không dừng lại bao lâu, xe đã bắt đầu lên đường.
Cô cúi đầu nhìn ngón tay ngẩn người, trong vành mắt có chút ê ẩm căng ra, đột nhiên, hàng sau truyền tới một trận tiếng ồn ào.
Cô còn chưa kịp phản ứng, cửa kính xe đã bị người ta vỗ mấy cái.
Tống Gia Mạt giật mình ngẩng đầu, ngoài cửa sổ xe hiện ra khuôn mặt Trần Tứ.
Xe trường học chạy cũng không nhanh, nhưng thiếu niên chạy xe đạp muốn đuổi kịp, vẫn cần tốc độ cực nhanh.
Anh đạp bàn đạp, vạt áo bị gió làm phồng lên một độ cong, một tay nắm tay lái, một cái tay khác dán lên cửa kính xe của cô.
"Mở cửa sổ." Anh nói.
Đầu óc cô một mảnh trống rỗng, rõ ràng muốn trách mắng, nhưng một câu cũng không nói được, động tác dưới tay làm theo, kéo cửa sổ ra.
Trần Tứ lạnh mặt, không nói một lời, ném vào một hộp băng dán vết thương không thấm nước.
"Đóng cửa sổ ngồi xuống." Anh cứng rắn nói, "Nguy hiểm."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook