Cùng anh bỏ trốn
Chương 24:

Chương 24: Quá nhỏ!! Em mặc không được!!!

Editor: Lục Trà Chanh Dây

Trong nháy mắt, tim Tống Gia Mạt ngừng đập.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Trần Tứ đang đứng ở cửa, dường như không nghĩ tới các cô cũng ở đây, còn...

Ý thức được điều gì, anh di chuyển tầm mắt, ngập ngừng dừng lại trên mặt Tống Gia Mạt.

Lúc này, Tống Gia Mạt đã hoàn toàn sụp đổ, đứng bất động tại chỗ.

Mất đi năng lực phản ứng.

Vẫn là Doãn Băng Lộ phản ứng trước: "Thì là, em nhớ em còn có việc! Em đi trước đây! Anh Trần Tứ, hai người ăn trước đi, em em em em đi đây!"

Nói xong, Doãn Băng Lộ hơi dùng chút sức, rút tay mình từ trên ngực Tống Gia Mạt lại.

Sau đó trong vòng ba giây, biến mất khỏi phòng khách.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Rầm" một tiếng đóng cửa vang lên, cuối cùng khiến ý thức Tống Gia Mạt quay về.

Đột nhiên cô khẽ co rúm lại.

Lúc này ánh mắt mới từ từ tập trung, nhìn Trần Tứ trước mặt.

Trần Tứ: "..."

Tống Gia Mạt: "..."

Giữa bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí kỳ lạ.

Tống Gia Mạt không nhịn được cúi đầu, kiểm tra thử ngực mình.

Trần Tứ: "Anh không nhìn thấy."

Lời này không nói còn tốt.

Nói ra, giống như một ngòi nổ, hoàn toàn nổ tung đầu óc Tống Gia Mạt.

"Anh không nhìn thấy sao anh biết là chỗ nào!!"

Trần Tứ: "Chỉ nhìn một cái, sau đó không phải anh..."

Cô cam chịu che lỗ tai mình: "Đừng nói nữa!!"

Sau đó nhanh chóng xoay người chạy trốn về phòng.

Một khắc khóa trái cửa lại, cô thở dài một hơi, trái tim trong lồng ngực bình bịch nhảy loạn, giống như muốn nổ tung vậy.

Cô kêu rên một tiếng, nhào vào trong gối.

Một khắc nhắm mắt lại, thậm chí ngay cả cách đăng bài lên Zhihu cô cũng nghĩ xong:

Sau khi dậy thì, mời bạn thân cảm nhận nhỏ bé của mình, kết quả bị anh trai tận mắt nhìn thấy là loại cảm giác gì?

Cảm ơn lời mời, đã chuẩn bị đi chết rồi.

Hai tay cô đan vào nhau, dùng sức ấn vào chỗ tim mình, định khiến nó biến mất, không muốn tiếp tục điên cuồng đập loạn nữa.

Sau khi hồi phục một lúc, cuối cùng cô cũng ném chuyện này ra khỏi đầu.

Kết quả nghiêng người, mở điện thoại di động lên, lại thấy tin nhắn của Doãn Băng Lộ.

Nước Khoáng: [Chào cậu, chính xác là có cúp B.]

Nước Khoáng: [Cậu dậy thì rồi.]

Nước Khoáng: [Tiểu Mạt của chúng ta, trưởng thành rồi!!! (Hai tầng ý nghĩa (còn rất mềm mại)]

Tống Gia Mạt: "..."

Cậu còn cố ý gửi một dấu ngoặc, là ngại mình còn chết chưa đủ sao?

Doãn Băng Lộ đáng chết, lại kéo chủ đề này trở về, cô không nhịn được lại rơi vào hồi ức lần nữa.

Thời điểm Doãn Băng Lộ cảm nhận, hình như còn cố ý bóp một cái.

Lúc bóp, hình như đúng lúc Trần Tứ đi vào.

Vậy thì Trần Tứ nhìn thấy chính là...

Cơ thể Tống Gia Mạt đột nhiên co lại, như cá chép trở mình bật dậy, chỉ cảm thấy trước mắt trắng xóa.

Mười phút sau, bấy giờ cô mới từ từ hồi phục, mò điện thoại di động lên, chân thành trả lời lại Doãn Băng Lộ:

[Nếu không thì mình đổi một tinh cầu khác sống thôi.]

Nước Khoáng: [?]

*

Tống Gia Mạt dùng lý do đau bụng nằm trong phòng suốt đêm.

Dì nấu mì sợi bưng vào cho cô, sau khi cô ăn xong tiếp tục co đầu rụt cổ, tương thân tương ái với cái giường, kiên quyết không rời khỏi nửa bước.

Cô mở mắt rồi nhắm mắt, đều là hình ảnh biểu cảm của Trần Tứ lúc trông thấy một màn kia.


Dù sao cũng không phải một việc có thể bỏ xuống.

Cô quyết định tìm chút việc khác thử phân tán sự chú ý.

Tống Gia Mạt rón ra rón rén chạy đến thư phòng, may mà Trần Tứ đang tắm trong phòng.

Cô ôm máy tính xách tay trở về phòng, hoàn thành kỳ tiết mục động tâm kia.

Lại lập một nhóm, kéo đàn anh đàn chị tham gia nhóm phát thanh vào.

Không Thêm Đá: [Sau này chuyện trong nhóm phát thanh sẽ thảo luận trong nhóm này nhé ~ liên quan đến chủ đề trận đầu tiên, bên này em có viết mấy cái, mọi người có ý tưởng gì không?]

Ba tiếng sau, bên kia mới trả lời: [Xin lỗi nhé, bọn tôi đi hát K, mới nhìn thấy tin nhắn.]

Cô nói không sao, nhìn thời gian cũng đã trễ, không muốn làm phiền bọn họ nghỉ ngơi nên không tiếp tục đề tài này nữa.

Ngày mai còn phải lên lớp, cô cũng không lãng phí thời gian nữa, duỗi người, rơi vào mộng đẹp.

*

Hôm sau, năm giờ sáng đồng hồ báo thức lại reo.

Cô tin chắc, cô chính là người dậy sớm nhất.

Kéo cửa ra, còn chưa kịp nghỉ xả hơi, đột nhiên có một bóng người lướt qua, bỗng nhiên cô ngừng thở.

Nghe thấy tiếng động, Giang Tuệ quay đầu: "Sao cháu dậy sớm vậy?"

Cũng may không phải Trần Tứ, trái tim cô rơi xuống bụng.

"Dạ... Có chút việc." Cô nói, "Đợi lát nữa Trần Tứ dậy, dì nói cháu có việc đi trước, đi rất gấp nên mới không chờ anh ấy!"

Quả thật Tống Gia Mạt cũng như lời mình nói, đi rất gấp gáp.

Bây giờ trong đầu cô loạn thành một cục, không biết nên đối diện với Trần Tứ thế nào mới tương đối tốt.

Đầu tiên là ngồi vắt ngang trên mình người ta; tiếp theo là ở sân bóng rổ; khá lắm, lần này người ta vừa về nhà, còn nhìn thấy cô khoe khoang ngực mình tăng đến cup B với bạn bè.

......

Chỉ suy nghĩ một chút cũng cực kỳ ngạt thở.

Tống Gia Mạt vò tóc, tùy tiện ăn chút gì, sau đó vào lớp ngủ bù.

Kết quả ngủ được một nửa, đột nhiên bị người ta lắc đến tỉnh.

"Tống Gia Mạt? Đừng ngủ nữa đừng ngủ nữa! Hôm nay lãnh đạo thành phố đột nhiên tới kiểm tra, hình như tuyên truyền cái gì, giáo viên gọi cậu gấp, nhanh đến hội trường lớn đi!"

Thật ra cô còn chưa tỉnh, đầu óc choáng váng, cùng người kia đi về phía trước.

Cho đến khi bước vào hội trường, lúc này mới khôi phục tinh thần.

Tống Gia Mạt: "Lãnh đạo tới kiểm tra sao?"

"Đúng vậy, nghe nói có nhóm phát thanh, còn nói muốn xem thử hiệu quả đấy. Lúc này giáo viên mới bảo mình đến gọi các cậu."

"Vạn Nhã cũng tới sao?"

"Ừ, cậu ấy đến ngay đấy."

......

Tống Gia Mạt ồ một tiếng, đi đến nhà vệ sinh một chuyến, mới phát hiện mình còn giấu điện thoại di động.

Quên lấy ra.

Cô đang chuẩn bị tắt máy, liếc thấy màn hình sáng lên.

Mười lăm phút trước, có tin nhắn mới.

Là trong nhóm phát thanh.

Bọn họ nói: [Xin lỗi nha đàn em, bọn chị tạm thời không thể tham gia nhóm phát thanh của em.]

Đầu óc Tống Gia Mạt mơ hồ, hỏi bọn họ nguyên nhân.

Nhưng còn chưa kịp nhận được trả lời, giáo viên bên ngoài đã thúc giục.

Thì ra là đợi lát nữa có một PPT, cần tìm nhóm phát thanh tới đọc.

Nhưng bên Tống Gia Mạt thiếu người, chò dù lãnh đạo cần cô cũng không lên được.

"Vạn Nhã nhỉ?" giáo viên hỏi, "Bây giờ có thể lên được không?"

Vạn Nhã: "Thầy chờ một chút ạ, em thử liên lạc xem."

Hiệu suất của bạn học Vạn quả nhiên cao hơn, một chốc sau, thành viên nhóm phát thanh của Vạn Nhã đã xuất hiện trước sân khấu.

Tống Gia Mạt từ từ nhíu ấn đường.

Cô nghi ngờ là mình hoa mắt, nhìn chằm chằm lại lần nữa.

Mấy bóng người kia, bất ngờ chính là ba người đàn anh đàn chị đã đồng ý mình nhưng cuối cùng lại lỡ hẹn.

......

Người trên sân khấu không dám nhìn cô, cô đứng tại chỗ, không nhúc nhích, chỉ nhìn một chỗ kia.

Sau khi xác định người được chọn, giáo viên đang vội vàng sắp xếp: "Đợi lát nữa lãnh đạo đến, mọi người nhanh một chút."


"Vạn Nhã, trước tiên em đưa mấy thành viên trong nhóm ra phía sau, chúng ta chuẩn bị bản thảo thử xem."

Nói Vạn Nhã xong, giáo viên quay đầu lại, liếc nhìn Tống Gia Mạt.

"Tống Gia Mạt, em... em cứ ngồi xuống trước đi."

Tống Gia Mạt ngồi xuống hàng đầu tiên, ánh mắt vẫn rơi vào trên sân khấu.

Dường như hai đàn chị kia cũng cảm thấy khó xử, không dám đối mặt với cô.

Rất nhanh, Vạn Nhã đã đi vào sau màn cùng bọn họ.

Trên sân khấu sôi nổi ồn ào, có thể thấy lộn xộn, nhưng hình như không có liên quan đến cô.

Cái này quá kỳ lạ rồi.

Tống Gia Mạt nghĩ, rõ ràng chuyện đã sớm nói xong, sao hôm nay lại đột nhiên lật lọng?

Vấn đề ở chỗ nào chứ?

Là bắt đầu từ tối hôm qua, bọn họ không trả lời tin nhắn sao?

Năm phút sau, mấy người lãnh đạo thuận lợi tiến vào sân khấu.

Sau khi làm sơ công tác chuẩn bị, chương trình trên sân khấu đã bắt đầu.

Cô lẳng lặng chờ đợi.

Không bao lâu, Vạn Nhã lấy một cái usb ra, theo sau còn có ba thành viên trong nhóm.

Giáo viên ở một bên cười ha ha, nhỏ giọng giới thiệu với lãnh đạo: "Đây chính là nhóm phát thanh mới thành lập của chúng tôi, bọn trẻ thật sự phát triển toàn diện."

"Vậy tôi rất mong chờ."

Đáng tiếc mong chờ không thành công.

Có lẽ do lần đầu tiên hợp tác, công tác chuẩn bị không đầy đủ, cũng đều luống cuống nên bọn họ đi lên đã cắm sai rồi ấn nút, một hồi âm thanh chói tai vang lên khắp hội trường.

"Bíp!"

Mặt Vạn Nhã hơi đỏ, vội vàng đưa tay muốn gỡ ra, kết quả vô tình làm ngã máy chiếu, vất vả lắm mới nâng lên, máy chiếu lại tắt ngúm.

Mấy người luống cuống tay chân một hồi mới chuẩn bị xong, Vạn Nhã cũng hiểu được làm chậm trễ quá lâu, vội vàng cầm micro lên: "Xin chào các thầy cô, tiếp theo..."

Đàn chị: "Tiếp theo là Lục Trung..."

Hai giọng nói vang lên cùng lúc, các cô đều cho rằng việc giới thiệu thuộc về mình.

Lúc này vừa mới mở miệng, nhận ra được không đúng, lại đồng thời ngậm miệng, kinh ngạc nhìn đối phương.

Độ ăn ý sụp đổ.

Trong hội trường hoàn toàn yên ắng.

Đàn chị gian nan chủ động từ bỏ, ra hiệu Vạn Nhã tiếp tục.

Vạn Nhã: "Tiếp theo là trình bày thành quả của Lục Trung."

Không có giọng của đàn chị che lấp, tạp âm trong micro của Vạn Nhã rõ ràng hơn, thông qua loa khuếch đại ra ngoài, quả thật có thể gọi là hành hạ.

Ồn đến nỗi lãnh đạo liên tục lắc đầu: "Dừng dừng dừng, bạn học, tạp âm của em lớn quá, làm sao vậy?"

Vạn Nhã sững sờ: "Em cũng không biết..."

"Hồi hộp quá rồi, nói chuyện cũng liên tục cà lăm." Lãnh đạo nghiêng đầu, hỏi giáo viên bên cạnh, "Chỉ thế này sao?"

Chỉ thế này sao?

Bốn chữ đơn giản, hình như đều không hỏi đến thứ gì, lại giống như nói hết tất cả rồi.

Giáo viên vội vàng thêm vào: "Đây chỉ là nhóm phát thanh một, chúng tôi còn có nhóm hai."

"Tống Gia Mạt? Em thử xem?"

Đột nhiên bị cue, Tống Gia Mạt ngẩng đầu lên, lúc này mới trả lời: "Dạ."

Lúc cô lên sân khấu, trong micro vẫn còn đang không ngừng phát ra tạp âm kéo dài.

Giáo viên: "Nhưng có lẽ em ấy vẫn chưa chuẩn bị tốt lắm..."

Dù sao cũng không có thành viên trong nhóm, chỉ có một mình cô, cũng chưa từng xem bản thảo.

Haizz, thôi bỏ đi, còn nước còn tát thôi, dù sao quan trọng chính là nội dung.

Vạn Nhã đưa micro trong tay mình cho cô.

Tiếp nhận micro, chuyện đầu tiên Tống Gia Mạt làm chính là đi sang bên cạnh đứng.

Quả nhiên, chưa đi được mấy bước, tạp âm cũng dừng lại.

Micro đặt quá gần thiết bị phát thanh, lấy ra là được rồi.

Biểu cảm táo bón của mấy người lãnh đạo đều giống nhau như đúc, cuối cùng bắt đầu hơi dịu đi.


Tống Gia Mạt lướt nhanh nhìn tổng thể nội dung, lúc này mới nhìn về phía PPT bắt đầu đọc:

"Lục Trung nỗ lực thể hiện một phong cách trường trung học phổ thông hoàn toàn mới, trong thời gian ba năm qua, tỷ lệ lên lớp tăng trưởng vững chắc, điều kiện trường học..."

Chỉ cần thời gian đọc hơn ba giây trước khi nói, sau đó trước khi cô đọc lên từng câu đều có thể xem trước từng câu, để tránh bị cà lăm, ấp úng và biểu hiện ý không rõ ràng.

Đây là lúc cô làm bài học được.

Không có thành viên trong nhóm lại trở thành ưu điểm, cô không cần phối hợp với bất kỳ người nào, tự mình có thể hoàn thành rất tốt.

Nói đến cuối cùng, còn lặng lẽ lấy điện thoại ra, phát một bản nhạc nhẹ, chu đáo xoa dịu lỗ tai mọi người bị tạp âm tàn phá.

Cuối cùng lãnh đạo dưới sân khấu cũng lộ ra nụ cười.

"Thế này còn nói là chưa chuẩn bị xong à?" "Có năng lực, vô cùng tốt."

Ba chữ "Vô cùng tốt" khiến Vạn Nhã vô cùng xấu hổ.

Thế trận lớn thế này, nhưng lại thua kém Tống Gia Mạt chưa chuẩn bị này, đúng là rất mất mặt.

Trong hội trường yên tĩnh một lúc, mọi người không hẹn mà cùng vỗ tay.

Lúc Tống Gia Mạt xuống sân khấu, còn nghe thấy giáo viên khen ngợi: "Giỏi lắm đấy, không nghĩ tới em lại linh động như vậy, không tệ không tệ."

Có lẽ do hiệu quả cấp cứu quá tốt, chuyện điện thoại di động cũng không ai quản lý cô.

Rời khỏi hội trường, thời gian cũng chỉ mới qua nửa tiếng mà thôi.

Hôm nay nắng sớm vừa vặn, đột nhiên Tống Gia Mạt nảy ra một ý tưởng.

Nếu như tình huống hiện tại thế này...

Đối với cô mà nói, cũng không tính là chuyện xấu gì.

Ai nói nhóm hai thì không thắng được?

Cô thấy chưa chắc.

*

Đến phòng học, Doãn Băng Lộ vừa nghe tình hình, nhanh chóng nhíu mày.

"Dựa vào cái gì chứ? Nói đến là đến, muốn đi thì đi, hoàn toàn không có tinh thần khế ước chút nào."

"Vậy nhóm các cậu còn thiếu mấy người?"

"Ba người." Tống Gia Mạt nhún vai, "Bây giờ chỉ còn một mình mình."

Doãn Băng Lộ: "Có thể tăng thêm mình, vậy thì chỉ còn thiếu hai người."

"Cậu xác thật có thể vào?"

"Nói thừa, vốn dĩ nếu không phải lúc mình đến cậu đã tìm xong người rồi thì mình còn muốn cùng tiến lùi với cậu đấy."

Đột nhiên có bạn bè tham gia, khiến Tống Gia Mạt có cảm giác an toàn vô cùng lớn.

Cô thở phào nhẹ nhõm: "Vậy tiếp tục tìm thêm hai người là được, không sao, mình thử nghĩ cách xem."

Vốn dĩ dựa theo kế hoạch lúc ban đầu, hôm nay sẽ mở một cuộc họp nhỏ, xem xét thử tiết mục "Động tâm" của từng người Tống Gia Mạt và Vạn Nhã.

Nhưng đột nhiên lãnh đạo tới, vì vậy bỏ qua chuyện này.

Tống Gia Mạt nhận được tin nhắn, nói chuyện xem xét tiết mục dời đến ngày mai bàn lại.

Chẳng qua biểu hiện sáng hôm nay không tệ, Doãn Băng Lộ lại bất ngờ tham gia câu lạc bộ, tâm trạng cô không chỉ tốt hơn một chút.

Tiếp theo chính là nghĩ cách tuyển người.

Tốt nhất hai ngày này phải tuyển được, nếu không sẽ ảnh hưởng đến tiến trình tuần tới.

*

Sau khi tan học, Tống Gia Mạt kéo Doãn Băng Lộ, đến cửa hàng đồ lót ngày hôm qua đi dạo.

Chị gái bán hàng rất nhiệt tình, đo kích thước giúp cô, lại đưa ra giới thiệu, để cô lựa chọn kiểu dáng bản thân mình thích.

Tống Gia Mạt chọn một cái màu hồng, một cái màu trắng, còn có một cái mang theo thiết kế nhỏ, trước ngực sáng tạo hình dáng thiết kế vỏ sò, ở giữa còn có một cái nơ bướm.

Sau khi thanh toán xong, phát hiện Doãn Băng Lộ đang đứng ở chỗ nào đó, hướng về phía bức tường nào đó trầm tư.

Tống Gia Mạt xoay qua, ngẩng đầu.

Kiểu dáng được treo trước mặt đều rất mát mẻ, toàn bộ đều là ren xuyên thấu, cô híp mắt, mơ hồ cảm thấy không đúng lắm.

Tống Gia Mạt: "Đây là cái gì?"

Doãn Băng Lộ: "Nội y tình thú."

Lời còn chưa dứt, bị Tống Gia Mạt che miệng: "Được rồi, mình biết rồi."

Doãn Băng Lộ nhíu mày: "Chờ cậu có bạn trai, tặng cậu cái này làm quà."

Tống Gia Mạt khó tin, trố mắt nhìn, rất lâu mới thốt ra được: "Cậu điên rồi sao? Mình mặc cái này làm gì?"

Doãn Băng Lộ: "Làm đó."

"..."

"Xin cậu nhanh về nhà đi, đừng ở bên ngoài mất mặt nữa."

Doãn Băng Lộ: "Thích màu gì? Sau khi mười tám tuổi tặng cậu, á cậu đừng kéo mình ôi tự mình đi mà."

......

Sau khi bị Doãn Băng Lộ náo loạn, về đến nhà thậm chí cô có chút chưa hồi phục tinh thần.

Doãn Băng Lộ này, suốt ngày chỉ biết xem H văn và đưa ra chủ ý lung tung.

Cô lắc lắc đầu, kéo cặp sách ra.

Bài tập đã làm được một nửa ở trường, cô làm xong phần còn lại, sau đó mở lớp học trên mạng ra, vừa nghe, một bên lại suy nghĩ đến chuyện tuyển người.

Đột nhiên, một ý nghĩ lóe lên, cô từ trên ghế bật dậy.


Nhà, cô về nhà rồi.

Cũng có nghĩa là đợi lát nữa có thể sẽ chạm mặt Trần Tứ.

Thật ra trong phòng cô cái gì cũng có, nhà vệ sinh, máy giặt vân vân tất cả đều có, đáng tiếc duy nhất chính là.

Không có vòi sen.

Cô phải tắm bên ngoài.

Tống Gia Mạt vội vàng đứng lên, định tắm xong trước khi Trần Tứ trở về, vội vàng chạy vào phòng tắm.

Sau khi tắm xong, ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện mình không cầm theo đồ ngủ.

Dì đang quét dọn vệ sinh ở lầu hai, cô gọi mấy tiếng, Giang Tuệ cũng không nghe thấy.

Tống Gia Mạt rút một cái khăn tắm dài ra, quấn quanh một vòng trước ngực, mở cửa ra, định tự mình lên sân thượng lấy.

Nhưng trên thế giới này nhất định phải có chuyện không đúng lúc như vậy.

Cô nghi ngờ hai ngày nay rốt cuộc có phải số mệnh bản thân mình phạm phải tai tinh gì không.

Không biết Trần Tứ trở về lúc nào, vừa vặn, đúng lúc, lại ngay lúc cô đi ra.

Mở cửa.

Nước trên người cô còn chưa lau sạch lắm, cằm, xương quai xanh, cổ, khắp nơi đều phủ giọt nước như sương mù, tóc mái cũng ướt, uốn cong ướt nhẹp trước trán, trong tay còn cầm khăn tắm.

"Anh Tứ, cái bàn trò chơi này của cậu."

Trong phòng anh truyền tới giọng Lý Uy, Lý Uy đang muốn đi ra tìm anh, còn chưa kịp nhìn rõ cái gì, Trần Tứ đã đè đầu anh ta lại, đẩy anh ta vào phòng lần nữa.

"Dám ra đây cậu chết chắc."

Lý Uy: "..."

Tống Gia Mạt xấu hổ hận không thể bốc hơi tại chỗ, cong chân, định lấy đà tăng tốc chạy, tranh thủ thời gian lấy quần áo xong quay lại, không nghĩ tới, Trần Tứ đi về phía cô...

Dưới khăn tắm một tấc không mặc gì, ý thức nam nữ trì trệ lúc này mới nảy mầm, toàn thân cô tê dại, gò má đỏ lên, chỉ có thể khom người, lùi vào trong phòng tắm.

Rầm một tiếng, Trần Tứ đóng cửa lại.

Tống Gia Mạt: "Này! Em muốn lấy đồ!"

"Anh biết." Anh thấp giọng, "Anh lấy giúp em."

"Không cần..." Cô ngập ngừng.

"Người khác nhìn thấy thì làm thế nào?"

"Nhưng anh cũng nhìn thấy..."

Cô càng nói giọng càng nhỏ, cuối cùng biến thành vo ve như muỗi.

Trần Tứ: "Vậy thì không giống."

Chỗ nào không giống?

Anh nhìn rõ hơn một chút... phải không.

A a a a, ý nghĩ muốn chết trong lòng Tống Gia Mạt đều có, việc đã đến nước này, cũng chỉ có thể căng da đầu nói: "Đồ ngủ dâu tây trên sân thượng, sau đó, ờ..."

Kẹt rồi.

Trần Tứ gõ cửa kính hai cái, ý là giục cô nói nhanh một chút.

Cô hạ quyết tâm: "Còn có trên cái kẹp màu xanh da trời bên cạnh, chính là, một thứ giống như kẹp vậy! Hai cái đai, anh đưa cho em!"

"Ôi chao quả thật không được để tự em đi lấy đi."

Rất rõ ràng, Trần Tứ không cho cô cơ hội, nghe âm thanh thì đã đi rồi.

Cô không ngừng đụng đầu vào tường.

Lấy đồ ngủ quả thật không có gì, nhưng Lý Uy cũng ở nhà, dù sao bên trong cô cũng phải mặc ít đồ chứ.

Đồ lót mới mua về dì đã giặt xong rồi, lại sấy mấy tiếng, bây giờ chắc đã khô rồi.

Hy vọng lúc Trần Tứ cầm áo lót của cô là mắt mù đi.

Tống Gia Mạt tự lừa gạt mình suy nghĩ.

Cuối cùng, cửa bị gõ, cô kéo một khe hở ra, đến gần lấy đồ trong tay anh.

Áo ngủ, quần ngủ...

Áo lót nhỏ...

Hôm nay chị bán hàng còn nói với cô, đồ lót trước kia tốt nhất đừng mặc nữa, siết chặt ảnh hưởng đến thân thể.

Cũng không biết vì sao, trước kia không cảm thấy gì nhưng chị gái bán hàng kia vừa nói thì ngay lập tức cô cũng cảm thấy siết chặt rất khó chịu.

Tống Gia Mạt im lặng một lát, nhỏ giọng thăm dò nói: "Cái anh lấy là cái trên kẹp sao? Đây là cái trên mắc áo đúng không?"

Trần Tứ không nhớ lắm, chỉ nghĩ là kiểu cô thích có lẽ là như vậy, cũng không biết giữa áo lót nhỏ và đồ lót của thiếu nữ có khác biệt gì.

Chỉ xem như mình cầm nhầm màu, công chúa này đang bắt bẻ.

Anh rũ mắt: "Mặc cái này không được sao?"

Tống Gia Mạt: "Em, em muốn miêu tả là cái có đai màu hồng..."

"Có gì khác nhau sao?"

Cô quẫn bách muốn chết: "Chính là... anh có tiện lại đi lấy một cái không, là cái màu hồng trên cái kẹp..."

"Không phải cái này cũng màu hồng sao?" Trần Tứ nói, "Làm sao anh phân biệt được."

Lời còn chưa dứt, khí huyết Tống Gia Mạt đã sôi trào, không thể nhịn được nữa bùng nổ thốt ra một câu:

"Có gì không phân biệt được! Cái này quá nhỏ!"

"Quá nhỏ!! Em mặc không được!!!"


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương