Cùng anh bỏ trốn
-
Chương 22:
Chương 22: Người cô thích…… sẽ không phải là…… là Trần Tứ chứ?
Đối diện với “công thức cầu hòa” của Trần Tứ, Tống Gia Mạt ngẩn ra một chút.
Trần Tứ đợi cô vài phút, không nhận được câu trả lời.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thiếu niên gõ nhẹ mặt bàn, thúc giục: “Hửm?”
Cô mím môi, lúc này mới nghiêng đầu qua một bên rất có nguyên tắc:
“Mai rồi nói.”
Ngày hôm sau, Trần Tứ cúi đầu, nhìn thấy một quyển sách toán học ở cửa.
Thẻ kẹp sách nằm ở trang công thức cầu hòa kia, chỗ số trang bên dưới góc phải bị người nọ đánh một dấu tick nho nhỏ.
Anh ngước mắt, thiếu nữ đã ngồi bên bàn chờ cơm.
Ánh sáng ban mai mờ nhạt chiếu vào, rọi trên vai cô một vầng ánh sáng nhàn nhạt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hai tay cô chống vào ghế dựa, mũi chân hơi đong đưa, hình như còn đang khẽ hát.
Thấy Trần Tứ đi qua, cô vươn tay ra.
Thiếu niên nhướng mày: “Cái gì?”
“Sữa chua.”
―― Tín hiệu giải hòa không một tiếng động.
Anh cong môi, lấy một chai sữa chua yến mạch đào vàng trong tủ lạnh ra, đặt trước mặt cô.
“Bây giờ còn lạnh, đợi một lát nữa hãy uống.”
Sau khi ăn xong thì hai người xuất phát, lúc gần đến trường học, cô đột nhiên nghiêng đầu hỏi: “Có phải hôm nay các anh có trận thi đấu bóng không?”
“Ừ.”
“Mấy giờ vậy? Sẽ không có nhiều người đâu nhỉ? Nếu như tan học mới đi, có thể chiếm được vị trí tốt không?”
Trần Tứ ngừng một lát: “Em muốn đến à?”
“Đúng vậy.”
Anh hơi trầm ngâm do dự: “Tới cổ vũ cho anh hả? Cũng không cần đâu.”
Thi đấu nhỏ thôi mà, có thể thắng.
Tống Gia Mạt: “Em không đến tìm anh.”
“……”
*
Đến cửa lớp 1, vẫn náo nhiệt như mọi khi.
Tống Gia Mạt luôn cảm thấy có chỗ nào đó không giống, nhưng lại không thể nói rõ, rốt cuộc là có thay đổi ở chỗ nào.
Cho đến khi cô nhìn thấy Doãn Băng Lộ đang sắp xếp lại bài thi ở tại chỗ ngồi.
Tống Gia Mạt: “Cậu còn mua bìa kẹp hồ sơ sao? Bình thường không phải cậu toàn tùy tiện kẹp bài thi vào trong sách à?”
“Mình chẳng những mua rồi, mình còn phân môn nữa đó,” Doãn Băng Lộ đưa nhãn dán bên cạnh cho cô xem, “Mỗi một môn đều phân xong rồi.”
Tống Gia Mạt hoài nghi ngồi xuống.
Doãn Băng Lộ tự vừa ý, rất huênh hoang, khép bìa kẹp hồ sơ lại.
“Tất cả mọi chuyện đều sẽ phát triển, cậu phải dùng lối tư duy biện chứng để nhìn vấn đề.”
“Gần đây cậu học chính trị tốt quá nhỉ?”
“Còn phải nói, cậu tùy ý kiểm tra mình, dạy kèm 1-1 rất đắt đó, làm sao có thể lãng phí vô ích.”
Nếu đã nói tới đây ――
Tống Gia Mạt thuận miệng nói: “Mình và Trần Tứ không phải là không phát triển.”
“Các cậu không phát triển ở chỗ nào? Cậu nghĩ đi, dựa theo những điều lúc trước cậu nói với mình, cậu từ bình thường đến ỷ lại vào anh ấy, đây không phải là phát triển sao?”
Doãn Băng Lộ đếm từng cái: “Còn có hồi sáng cậu gửi tin nhắn cho mình, trước đó các cậu hòa thuận trở lại thì đều nói rõ ràng, hận không thể ghép hai chữ lại đánh trên danmu[1] ――”
“Nhưng lần này thì sao, chẳng phải là không hề nói rõ, không phải vẫn quay lại tốt đẹp sao. Những thứ này không phải đều là phát triển à?”
Doãn đại sư sờ sờ hàm râu không có thật:
“Thời gian chính là như vậy, đối với thay đổi cậu làm ra, cậu hoàn toàn không phát hiện được, chỉ có người bên cạnh mới có thể nhìn thấy rõ ràng.”
“……”
Tống Gia Mạt: “Tài ăn nói của cậu ghê đấy, lần sau kéo cậu đi bán hàng đa cấp.”
Doãn Băng Lộ còn đang nói cái gì đó, hình như đang mắng cô, nhưng cô nghe không rõ.
Trong đầu đều là những lời nói ban nãy, giống như đèn kéo quân đảo quanh trong đầu.
Cô và Trần Tứ, quả thật hình như là…… Càng dựa vào càng gần rồi.
Cô không biết giới hạn ở chỗ nào, cũng không biết mức độ này nên nắm chắc như thế nào.
Càng không rõ ràng lắm chính là……
Rốt cuộc thì cái này là tốt, hay vẫn là xấu.
“Đợi đã,” Tống Gia Mạt đột nhiên phản ứng lại, “Quay lại cái gì chứ ―― Cậu đừng có dùng từ bậy bạ!”
Doãn Băng Lộ hi hi cười hai tiếng, “Không có không có.”
*
Buổi trưa, lúc gần hết tiết, Tống Gia Mạt nhỏ giọng nói: “Hôm nay đi đến Tiểu Tượng ăn không?”
“Được đó,” Doãn Băng Lộ nói, “Đúng lúc mình đang muốn ăn Paofan[2] của quán bọn họ đây.”
[2] Paofan: một món ăn trong ẩm thực Teochew phổ biến ở Singapore.
Tiểu Tượng là một quán ăn ở cổng trường học, chủ quán là một đôi vợ chồng trẻ.
Tầng một tầng hai đều có thể dùng bữa, nhưng vị trí tầng hai thì càng náo nhiệt hơn ――
Bởi vì ngay chỗ góc tầng hai không chỉ có hai con mèo con, vén rèm lên, bên trong còn có một quán cà phê internet nhỏ.
Nói là cà phê internet thì cũng không đúng lắm, bên trong có hai cái ghế sô pha, hai cái máy tính, chỉ là không gian nghỉ ngơi của chủ quán.
Ngẫu nhiên vận may tốt, gặp phải bọn họ lười tắt máy tính, thì học sinh có thể sử dụng ké internet.
Hai người chủ quán cũng rất tốt, nên không tính toán so đo, chỉ biết cười nói: “Chỉ được chơi vài phút thôi đấy, nếu không bị giáo viên của mấy đứa biết được, có thể sẽ báo cáo chúng tôi đấy.”
Bởi vậy, sô pha tầng hai trở thành vị trí khó chiếm nhất, bình thường mỗi người đều phải dốc hết sức lực, làm thật nhanh vọt ra khỏi trường.
Tống Gia Mạt và Doãn Băng Lộ phân công rõ ràng, một người chiếm chỗ, một người đi gọi cơm.
Dùng hết khả năng, tuyệt đối không lãng phí thời gian.
Nhưng hôm nay, cho dù Tống Gia Mạt dùng tốc độ chạy nước rút lao tới, lúc lên lầu thì vẫn đến trễ mất rồi.
Trong phòng truyền đến tiếng cười vang của nam sinh, cùng với một người đang kể chuyện giống hệt như nói tướng thanh[3].
[3] Nói tướng thanh: một loại khúc nghệ của Trung Quốc dùng những câu nói vui, hỏi đáp hài nước hoặc nói, hát để gây cười, phần nhiều dùng để châm biếm thói hư tật xấu và ca ngợi người tốt việc tốt.
Cô không nghe rõ, chọn một vị trí ngồi xuống.
Lúc Doãn Băng Lộ đi lên, hơi kinh ngạc: “Không chiếm được à?”
“Ừ,” Tống Gia Mạt bĩu môi, “Bọn họ thật sự rất nhanh, lúc mình tới thì họ đã đang nói chuyện rồi.”
Doãn Băng Lộ: “Tốc độ như vậy? Có thể tiết cuối cùng là tiết thể dục đó.”
“Nhưng chẳng phải cậu muốn tới ăn cơm sao? Cần máy tính làm cái gì, chẳng phải bản thân cậu cũng có một cái à?”
Nói tới máy tính, Doãn Băng Lộ lập tức ghen tức: “Cái máy tính kia của cậu còn là kiểu mới nữa, màu vàng hồng, lại đẹp, còn nhẹ nữa, mình nằm mơ cũng muốn có.”
“Không phải,” Tống Gia Mạt nói, “Chẳng phải mình phải nộp tiết mục của câu lạc bộ phát thanh sao? Chủ đề động tâm kia đó.”
“Mình phát hiện mình nhớ nhầm thời gian rồi, tối nay là phải nộp, bây giờ mình mới chỉ có một chút đầu mối, cho nên nghĩ là buổi trưa đến đây tìm một chút tài liệu.”
“Ồ, cậu muốn tìm tài liệu gì vậy?”
“Tài liệu có thực về tiếng tim đập.”
Động tâm thì sẽ không thể tách rời với nhịp tim, cô muốn thu thập nhiều âm thanh một chút, xem thử có thể có linh cảm không.
Doãn Băng Lộ: “Tối nay phải nộp hả?”
“À ừ, ngày mai là có kết quả.”
“Không sao,” Doãn Băng Lộ vỗ vỗ bả vai cô, “Chắc chắn cậu có thể thắng, mình tin cậu.”
Lời của Doãn Băng Lộ vừa dứt, sau rèm lại truyền ra một trận cười ầm lên.
“Cho nên nói, anh Tứ thật sự không cho người ta bậc thang, sau đó bản thân mình lại vội vàng chạy đến dỗ dành?”
“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha cười đau bụng luôn đó mọi người!”
“Tao không nghĩ tới, sinh thời, anh Trần Tứ cao quý như thế của chúng ta, cũng có ngày cúi đầu cầu hòa đó ―― cười đến nỗi muốn nôn luôn, ai hiểu……”
Rất nhanh, rèm bị kéo ra, một hai ba bốn ――
Bốn người bị ném ra ngoài.
Nhìn thấy Tống Gia Mạt, Lý Uy hơi sửng sốt.
Tống Gia Mạt cũng hơi giật mình, nhìn về phía người đang quỳ rạp trên mặt đất.
Lý Uy cá chép lộn mình một cái: “Ôi đệch! Bản tôn!”
Vài nam sinh ở phía sau Lý Uy, cũng liên tục giơ ngón tay cái ra với cô, cảm khái: “Cao nhân.”
Tống Gia Mạt: “……”
“Các anh sao vậy?” Cô đứng lên, kéo rèm ra ngó xem.
Sô pha đối diện với cái đèn bàn nhỏ, ánh đèn vuông góc chiếu xuống, tất cả tì vết đều không thể nào che giấu.
Khuôn mặt của Trần Tứ đang chìm trong ánh sáng ấm áp, ngũ quan vẫn như cũ, đào không ra một góc chết.
Anh đeo tai nghe, ảnh chiếu của lông mi bị kéo ra thật dài.
Nhìn thấy người đến là cô, anh nâng mắt lên nhìn một cái.
Tống Gia Mạt ngồi xuống chỗ bên cạnh anh.
Lý Uy lập tức sáp lại gần: “Hoa lài nhỏ, em phải chủ trì công đạo cho bọn anh!”
Tống Gia Mạt di chuyển con chuột, hai ba cái, click mở ra một trang web.
Trần Tứ hừ cười nửa tiếng: “Bảo em gái của tôi chủ trì công đạo cho các cậu, nghĩ thế nào vậy?”
Tống Gia Mạt: “Quả thật, Trần Tứ vốn dĩ không phải là thứ tốt đẹp gì.”
Trần Tứ: “……”
Vài người kia hết sức vui mừng, nhưng lại nể mặt tình cảm nên không thể lên cơn, chạy đến bàn bên ngoài ăn cơm.
Tống Gia Mạt đang tìm kiếm, bất thình lình, trên ngực bị dán lên một thứ đồ vật lạnh lẽo, dọa cô nhảy dựng.
Là Doãn Băng Lộ, cô ấy cầm một cái ống nghe khám bệnh, đang nghe nhịp tim của cô.
Tống Gia Mạt: “Cậu lấy thứ này từ đâu ra vậy?”
“Mình vừa đi tìm chủ quán xin đó, nghe nói trước kia chú ấy là bác sĩ, mình tùy tiện hỏi một chút, không ngờ thật sự có.” Doãn Băng Lộ mượn hoa hiến Phật, “Chú ấy tặng cho mình rồi, mình tặng lại cho cậu.”
Nói xong, Doãn Băng Lộ treo cái ống nghe khám bệnh lên trên lỗ tai của cô.
Cô thuận nước đẩy thuyền, nghe nhịp tim của Doãn Băng Lộ một lát, không có gì khác nhau, là âm lượng rất bình thường.
Hoàn thành nhiệm vụ, Doãn Băng Lộ đứng dậy: ‘Mình đi ăn trước đây, cậu kiếm đi, có việc thì kêu mình.”
“Ừm ――”
Tống Gia Mạt click mở vài âm tần, nhưng lại chẳng nghe thấy cái gì cả.
Lúc này mới phản ứng lại, trên tai cô vẫn còn treo ống nghe khám bệnh, không đeo tai nghe.
Lúc đang muốn tháo xuống, đột nhiên nhìn thấy Trần Tứ ngồi bên cạnh.
Anh đang xem trận đấu bóng, ống kính lướt qua, bắt được một cô gái xinh đẹp giơ bảng.
Tống Gia Mạt tính toán trong lòng, đột nhiên nhào qua, sợ trễ một giây thì sẽ bỏ lỡ nhịp tim của anh ――
Kết quả đứng dậy quá gấp gáp, dưới chân mềm nhũn, cô trực tiếp đâm đầu về phía trước.
Trần Tứ bị đụng đến nỗi hơi lõm vào trong sô pha, khó chịu hừ một tiếng, mi tâm nhíu lại, khủy tay giơ lên theo phản ứng bản năng, cách vị trí bên hông của cô mấy cm, ngừng lại.
Trước mặt Tống Gia Mạt là một trận choáng váng, lại mở mắt ra, thấy cằm của Trần Tứ.
Có râu màu xanh nhạt rất rất nhạt.
Bình thường thì nhìn không thấy, từ trước đến nay cũng nhìn không thấy, nhưng sao lần này lại nhìn thấy, chắc không phải là bởi vì dựa vào quá gần chứ.
Hô hấp của cô ngừng lại, không biết rằng tay của bản thân mình đang gác trên vai anh.
Có gió thổi đến lay động rèm che, nhẹ nhàng gãi qua mắt cá chân của cô, nổi lên cảm giác ngưa ngứa nhẹ nhàng mà dai dẳng.
Bọn họ bị giấu trong một không gian nho nhỏ ở một bên, vài mét bên ngoài đang ồn ào, là nơi quang minh chính đại mọi người đều biết như vậy, tất cả mọi người đều biết bọn họ đang ở đây.
Nhưng chỉ có bọn họ biết, ở đây xảy ra chuyện gì.
Tống Gia Mạt bật ra một chút, bò dậy khỏi người anh.
Tiếp, tiếp theo, nên…… nên làm cái gì? Đi xuống sao? Không tốt lắm nhỉ? Trần Tứ có hiểu lầm không?
Cô trong sạch mà! Cô đi qua chỉ là để nghe nhịp tim của anh thôi!
Ừm, đúng, trong lòng cô không có quỷ, nên dựa theo kế hoạch ban đầu mà làm đi.
Vì vậy Tống Gia Mạt vươn tay ra, không nói một lời cầm lấy ống nghe khám bệnh lên, bắt đầu tìm ngực của Trần Tứ.
Vẻ mặt cô nghiêm túc, dường như đang cố gắng chứng minh bản thân mình trong lòng không có tạp niệm.
Nhưng bởi vì bác sĩ Tống là lần đầu tiên khám bệnh, tìm không đúng vị trí, vì vậy cô dán ống nghe khám bệnh xuống, lại dịch chuyển vài cái, nghiêm túc xem xét tìm kiếm nơi bắt nguồn của nhịp tim.
Đồng phục rất mỏng, ống nghe khám bệnh thì lạnh lẽo, chỉ là dán lên cũng đủ khiến đầu trái tim của người ta run lên, huống chi người này còn đang không ngừng di chuyển.
Cuối cùng Trần Tứ cũng nhịn không được nắm tay cô lại, hầu kết lăn lăn: “…… Đừng lộn xộn.”
Lời nói này giống như một mồi lửa, “ầm” thiêu đốt ý thức còn lại không nhiều lắm của Tống Gia Mạt.
Giống như hoàn hồn lại một lát, cô đột nhiên ngửa về phía sau, đỉnh đầu đụng vào đèn treo, người cũng trực tiếp từ trên người anh ngã xuống dưới.
…… Tôi thật sự rất muốn chết!!!
Nghe thấy âm thanh bên trong, mọi người lần lượt kéo rèm ra xem tình hình.
Nhìn thấy chính là một cục diện người ngã ngựa đổ như vậy, Trần Tứ ung dung ngồi tại chỗ, hai chân mở ra, mà em gái lại ngã nghiêng xuống đất, còn đang xoa đầu.
Lý Uy: “ĐM, cậu cầm thú, ngay cả em gái mà cũng muốn đánh?!”
“…………”
Cuối cùng, bữa cơm này bởi vì Tống Gia Mạt chạy trốn mà chấm dứt.
Mọi người đều tưởng rằng đã xảy ra tranh chấp, chỉ có bản thân cô biết là không phải.
Cô đơn thuần mà, không biết đứt cọng dây thần kinh nào, một hai cứ phải nghe nhịp tim của Trần Tứ.
Không nghe thì chẳng phải đã không có chuyện gì rồi sao!
Cô khôi phục lại nhịp tim, dần dần ổn định hô hấp, xua đuổi những hình ảnh nào đó trong đầu ra ngoài.
Doãn Băng Lộ: “Các cậu vừa làm gì vậy?”
“Nhìn không ra sao?” Vẻ mặt Tống Gia Mạt bi thảm, “Trần Tứ đánh mình.”
“……”
*
Cuối cùng chịu đựng đến lúc tan học, Tống Gia Mạt chưa từng mong chờ một trận đấu bóng rổ đến như vậy.
Thậm chí còn hy vọng, trận đấu này anh có thể chơi ba ngày ba đêm, như vậy thì không cần về nhà nhìn thấy Trần Tứ rồi.
…… Cô nên đối mặt với anh như thế nào đây!!
Trần Tứ sẽ không cảm thấy đầu óc cô bị bệnh chứ?
Ôm trong lòng tâm trạng như vậy, cô như linh hồn xuất khiếu đi đến sân bóng.
Hôm nay quả thật có không ít người, cũng may Doãn Băng Lộ nhờ người chiếm được vị trí.
Tống Gia Mạt vừa mới ngồi xuống thì lập tức bật lên.
Cô lắc đầu như trống bỏi: “Mình không ngồi hàng đầu tiên đâu.”
“Vì sao?”
Tống Gia Mạt: “Ngồi hàng đầu tiên sẽ bị Trần Tứ nhìn thấy.”
“……”
Doãn Băng Lộ hoàn toàn cạn lời, sau đó thì đổi chỗ với người khác, các cô đi đến hàng thứ ba.
Tống Gia Mạt vẫn còn đang xuất thần.
Doãn Băng Lộ: “Cậu sao vậy, cứ như ném mất linh hồn nhỏ bé vậy.”
Tống Gia Mạt như thể cầu xin giúp đỡ nhìn về phía cô ấy: “Cậu nói chuyện với mình đi, để mình phân tán sự chú ý một chút.”
“Được thôi,” Doãn Băng Lộ vừa thấy cơ hội tới, “Người mà lúc trước cậu rung động là ai vậy? Ở đội nào? Tên là gì? Cơ bụng có mấy múi? Mũi có cao không?”
“…………”
Chuyện đã đến nước này, lại nóng lòng quên đi hình ảnh lúc trưa, Tống Gia Mạt thành thật trả lời: “Trình Tân Giác lớp 2 cậu biết chứ?”
“Biết chứ, ố! Chính là cậu ta à!” Doãn Băng Lộ không bất ngờ lắm, “Cậu ta cũng rất đẹp trai, ở trường có rất nhiều nữ sinh thích cậu ta.”
“Nhưng mà cậu ta rất đào hoa, thường xuyên thay đổi bạn gái, thôi bỏ đi.”
Tống Gia Mạt: “Đúng vậy, cho nên lúc đó cậu hỏi mình vì sao không xông lên ―― Chẳng có gì hay để xông lên cả.”
Doãn Băng Lộ chớp mắt: “Mặc dù cậu ta đẹp trai, nhưng cũng không bì được với Trần Tứ nha, cho nên không thiệt đâu.”
Tống Gia Mạt che lỗ tai lại: “Sao lại nói đến Trần Tứ rồi!!”
“……”
“Được được được, không nói, không nói,” Doãn Băng Lộ vuốt lông cho cô, “Mình thấy Trình Tân Giác sắp ra rồi, cậu mau chuẩn bị đi, đợi một lát nữa rung động thì phải ghi nhớ lại!”
Tống Gia Mạt hít sâu một hơi, trải đệm lót xong, ngẩng đầu lên ――
Tựa như có cảm ứng gì đó, Trình Tân Giác cũng quay đầu nhìn về phía cô, cười đến phong lưu mà chuyên chú.
Lúc bốn mắt nhìn nhau, nhịp tim của cô ――
Tĩnh lặng.
……
Tống Gia Mạt có chút trầm mặc, lại khắc sâu cảm giác này một chút.
Thật là tĩnh lặng, so với đi ngủ còn tĩnh lặng hơn, thậm chí còn không đập nhanh bằng lúc nhìn thấy Lao Gan Ma.
Doãn Băng Lộ: “Thế nào, tiết mục tối nay có sắp xếp rồi chứ?”
Vừa dứt lời, Tống Gia Mạt ngáp một cái.
Doãn Băng Lộ: “……?”
“Sao lại không có cảm giác chứ,” Cô chớp chớp khóe mắt ẩm ướt, “Có phải là mấy ngày này gặp mặt quá nhiều lần rồi, cho nên trái tim quen rồi không?”
Doãn Băng Lộ cũng rơi vào suy nghĩ: “Khó mà nói được.”
“Hồi đó lúc cậu nhìn thấy cậu ta, có những nội dung đặc biệt nào không? Ví dụ như lúc đó cậu đang làm gì? Cậu ta đang làm gì?”
“Lúc đó mình đang ăn kẹo cao su, cậu ta……” Tống Gia Mạt nghĩ nghĩ, “Mình quên mất rồi.”
Doãn Băng Lộ: “…… Cậu quên mất? Thời khắc quan trọng như vậy mà cậu cũng có thể quên??”
“Vậy cậu ăn một viên kẹo cao su đi, nói không chừng ăn rồi thì có thể xuất hiện tình tiết, để cho cậu có mối tình đầu lần thứ hai.” Doãn Băng Lộ nói, “Cậu có mang theo kẹo cao su không?”
“Không có.”
“……”
“Bảo bối, cậu thật là vô dụng.”
Tống Gia Mạt gắt gao nhìn Trình Tân Giác chằm chằm, hòng nhớ lại cảm giác khi đó.
Doãn Băng Lộ đi khắp nơi xin các ông cụ bà cụ, giúp cô hỏi kẹo cao sau.
Rốt cuộc, trời cao không phụ người có lòng ――
Doãn Băng Lộ nôn nóng nói: “Mau mau mau! Mượn được rồi, mau ăn đi, trận đấu sắp bắt đầu rồi!”
Tống Gia Mạt cúi đầu nhìn một cái, đang muốn cầm lấy thì Doãn Băng Lộ nói: “Khỏi lấy, mình đút cho cậu, lẹ lên, không kịp mất!”
Lúc đang muốn há miệng, Tống Gia Mạt ngước mắt lên một chút.
Ở giữa sân bóng, hoàng hôn giống như thủy mặc, quanh co khúc khuỷu làm nhòe ra.
Trần Tứ thờ ơ không để ý đảo mắt liếc nhìn qua một cái, mặt mày hơi rũ, đầu ngón tay ôm lấy quả bóng, không tay nào rảnh, nên anh dùng răng cắn miếng găng đeo cổ tay, điều chỉnh một chút.
Viền mắt trên của anh mỏng mà sạch sẽ, mỗi một tấc đường nét trên ngũ quan đều rất gọn gàng, nhất là khóe mắt bạc tình.
Nhưng không hiểu vì lý do gì, cô nghe thấy tiếng tim đập.
Thình thịch, thình thịch, thình thịch.
Tống Gia Mạt hoảng sợ, vô số ý nghĩ không có khả năng và cũng không thể thành hình, giống như bọt nước không có phép tắc, tranh nhau lấp đầy lồng ngực cô.
Điều này thật không thể tưởng tượng nổi, cho dù là ai thì cũng sẽ không thể tin được.
“Cậu nghe thấy chưa? Không phải là âm thanh của mình chứ.”
Cô cứng đờ giơ lòng bàn tay lên, dán ở ngực, ngay sau đó thì nhẹ nhàng thở ra.
May mắn may mắn, không cảm nhận được nhịp tim.
Doãn Băng Lộ nhìn cô, lúc này mới chậm rì rì, cẩn thận nhắc nhở:
“Tay của cậu…… Hình như đặt sai chỗ rồi.”
Ngay sau đó, cô ấy nắm lấy cổ tay cô, chậm rãi di chuyển đến bên ngực trái.
―― Đó mới là vị trí của trái tim.
Trong nháy mắt chuyển đến, Tống Gia Mạt cảm thấy sự chấn động rõ ràng trong lòng bàn tay.
Giống như là đang đánh trống, nơi nào đó truyền đến âm thanh cực kỳ có tiết tấu, cùng với làn da và mạch máu, chuẩn xác không chút sai lệch truyền đến lòng bàn tay của cô. So với vừa nãy còn vang hơn.
Thình thịch, thình thịch, thình thịch.
Cô khó mà tin được, dường như toàn bộ cảnh tượng trước mặt đều hóa thành hư không, chỉ còn lại ánh mặt trời gay gắt ở phía sau dãy lầu, chói mắt mà nóng bỏng.
Một ý nghĩ nào đó, chỉ cần không bị đè nén kiềm chế triệt để, chỉ cần lộ ra một chút mầm móng, thì nó sẽ tự thành hình, có được cảm giác và hình dạng cụ thể.
Chỉ cần cô hoảng hốt một chút, không ép buộc bản thân mình đừng đi suy nghĩ, thì sẽ lộ ra ――
Người cô thích…… Sẽ không phải là……
…… Là Trần Tứ chứ?
[1] Hay còn gọi là bullet screen hoặc là danmu, chức năng cho phép người xem đăng nhận xét trên màn hình trong video.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook