Cùng anh bỏ trốn
-
Chương 17:
Chương 17: Ở trước mặt gợi cảm thì đáng yêu không đáng một đồng.
Tống Gia Mạt điều chỉnh tâm tình lại một chút, đoán trước được trạng thái tối nay không được tốt, có thể do đói bụng.
Bởi vì sau khi cô về tới nhà, ăn một chén hoành thánh nhỏ của dì làm, lúc nhìn thấy Trần Tứ đi từ trong phòng ra ――
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Toàn bộ cảm xúc lập tức tan thành mây khói.
Chỉ còn lại kinh ngạc.
Tống Gia Mạt: “Anh về khi nào vậy?”
“Về từ sớm rồi.” Trần Tứ mặc bộ đồ ngủ vân mây màu trắng, cả người trông có vẻ rất đắt tiền, “Em ――”
Cô vội vàng tiếp lời: “Em nhất thời trở quẻ không muốn chơi cái đó nữa, đi đến chỗ khác chơi, cuối cùng không tìm được mọi người nên tự về nhà.”
“Sao không gọi điện thoại?”
Cô cầm điện thoại ra nhìn thử, hết pin tự động tắt máy rồi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chả trách lại không nhận được gì cả.
Thế này là có lý do rồi, Tống Gia Mạt đưa màn hình đen qua: “Anh xem, hết pin rồi.”
Trần Tứ nhìn một cái, không nói nữa, xoay người đi vào thư phòng.
Chưa tới một lát, Tống Gia Mạt cũng cầm điện thoại đi vào, vừa đi vừa trả lời tin nhắn của Triệu Duyệt.
Triệu vui vẻ: [Cậu cảm thấy Chu Thanh như thế nào?]
Tống Gia Mạt nghĩ nghĩ, cảm thấy không được: [Cậu ta mồm mép quá.]
[Vận mệnh của mình là do mình giữ chứ không phải do trời.]
Sau khi nói xong, Triệu Duyệt không gửi tin nhắn tới nữa, Tống Gia Mạt cũng lấy sách vở ra, bắt đầu soạn bài.
Trần Tứ nhìn dáng vẻ cô không giống như có chuyện, cũng không để ý nữa.
Kết quả nửa đêm không biết như thế nào lại tỉnh giấc, anh kéo cửa phòng ra, chỉ nhìn thấy một u linh, trên đỉnh đầu có một cái áo gối, hai tay đặt trên đầu, không một tiếng động lộn xộn lắc lư trong phòng khách.
Nếu như muốn cẩn thận đi qua xem, trong miệng cô lẩm bẩm đúng là ――
“Nam mô a di đà phật.”
Tống Gia Mạt: “Một con quỷ cỏn con, hại mình mất ngủ tới bây giờ.”
Mở điện thoại của cô ra, tiếng nhạc đang phát là《Đại bi chú》, trong Tv đang phát là bản tin thời sự.
“……”
Trần Tứ: “Em lại mê tín gì đó?”
Cô cũng không muốn mà ――
Nhưng đều qua đi lâu như vậy rồi, theo lý mà nói thì hẳn đã quên hết rồi chứ, kết quả vừa nằm xuống nhắm mắt lại, thứ kia lại nhảy ra!
Tống Gia Mạt: “Vậy mà anh vẫn ngủ được? Làm sao lại có người có thể ngủ được chứ? Anh không thấy dọa người sao?”
“Không dọa người bằng em.”
Cô bĩu môi, suy sụp ngồi ở góc ghế sô pha.
“Em thật sự muốn đi ngủ, nhưng hơn ba tiếng rồi, em vẫn không ngủ được, vừa nhắm mắt thì sẽ nhớ đến con quỷ đối diện em ――”
“Không được, không được, em lại thấy rồi,” Cô vội vàng tăng âm lượng lên, “Ngã phật từ bi, ngã phật từ bi, ác quỷ lui tán ――”
Trần Tứ: “……”
Anh duỗi tay, không phân bua mà xách cổ áo phía sau của cô lên, xách người đi vào phòng.
Tống Gia Mạt: “Anh làm gì vậy! Có phải anh chê em ảnh hưởng đến giấc ngủ của anh…… Muốn nhốt em trong này, nhưng em……”
Anh rút quyển sách ra, lập tức ngồi bên mép giường.
“Ngủ đi, chờ em ngủ rồi anh sẽ đi.”
Tống Gia Mạt sửng sốt, vô thức chớp chớp mắt.
“Thật sao?”
Thiếu niên lười trả lời, nhưng lại thật sự đọc sách, cô nhìn tấm lưng rộng lớn của anh, vô cớ sinh ra một chút cảm giác an toàn.
Tống Gia Mạt mím môi, chậm rì rì nằm xuống.
Cô bật điều hòa, kéo chăn tới cằm: “Vậy…… Nếu anh cảm thấy nóng, thì cứ chỉnh điều hòa nhé.”
“Ừm.”
Cô thử nhắm mắt lại, nhưng cơn buồn ngủ cũng không rõ ràng lắm, đang trong quá trình chuẩn bị, đột nhiên cảm thấy người bên giường động một cái.
Tống Gia Mạt lập tức mở mắt: “Em vẫn còn chưa ngủ! Anh đừng đi!”
Trần Tứ cạn lời: “Anh đổi sách.”
“……Ừm.”
“Dù sao em ngủ thì cần phải có thời gian, anh không thể vừa thấy em không nói chuyện thì đã bỏ đi, nếu như em ngủ không sâu, tiếng bước chân của anh cũng rất có thể đánh thức em dậy ――”
Trần Tứ: “Yên tâm đi, đợi em ngủ thành lợn chết thì anh sẽ đi.”
“Em không phải heo!”
……
Đêm càng khuya, tiếng hít thở của thiếu nữ chậm rãi đều đều, hơi thở yên tĩnh.
Trần Tứ khép quyển sách lại, cô vẫn không bị đánh thức.
Đi ra trước cửa phòng, anh đảo mắt liếc một cái, không nói lời nào cười nhẹ.
“Còn không phải là heo sao.”
*
Trần Tứ là bài thuốc an thần hay, ngu sao không xài.
Cũng may là có anh ở bên cạnh, bằng không một đêm không ngủ, chắc chắn cô sẽ suy nhược thần kinh.
Ngày hôm sau tới trường học, Triệu Duyệt nghỉ hơn nửa ngày, sắp tan học mới đến.
Tống Gia Mạt giật mình nói: “Cậu làm sao vậy? Lúc sau gửi tin nhắn cho cậu, cậu cũng không trả lời.”
Triệu Duyệt thả cặp sách xuống: “Quá mệt mỏi.”
Nói tới đây, Tống Gia Mạt giơ quyển sách lên, che miệng lại, hỏi:
“Ngày hôm qua cậu với Trần Tứ thế nào rồi?”
“Tỏ tình rồi,” Triệu Duyệt nói, “Bị từ chối như trong dự tính.”
“Cậu tỏ tình rồi??”
Tống Gia Mạt cũng hoàn toàn không nghĩ tới, “Cậu biết sẽ bị từ chối mà cậu còn xông lên!”
Triệu Duyệt thở dài: “Vậy nếu không thì làm sao bây giờ, sau khi gửi bài đăng kia cho cậu, mình cũng cảm thấy chuyện này cần giải quyết.”
“Có thể thành thì thành, không được thì mình đi tìm một người khác ―― không thể lãng phí thanh xuân trong thời gian không được yêu sớm được.”
Triệu Duyệt: “Hơn nữa, tỏ tình có hai kết quả ―― thành công và thất bại, mỗi cái chiếm 50%.”
“Cho dù khả năng thất bại có lớn thế nào, cũng có một nửa khả năng sẽ thành công mà.”
Lý luận này vừa nghe thì rất kỳ quái nhưng cẩn thận ngẫm nghĩ lại, hình như cũng không có vấn đề.
Tống Gia Mạt: “Ngày hôm qua lúc trượt tuyết, không phải anh ấy vẫn giúp cậu xem quần áo sao? Mình còn tưởng các cậu phát triển rất tốt.”
“Cậu nhìn nhầm rồi phải không, lúc mình đi ra thì đã không thấy các cậu rồi, mình và Chu Thanh cùng vào.”
“……”
Lúc này mới biết bản thân nhìn nhầm, ngón tay của Tống Gia Mạt gõ nhẹ vào trán: “Vậy bây giờ cậu làm thế nào?”
Triệu Duyệt: “Cậu nghĩ thế nào?”
“Nếu như cậu vẫn còn thích anh ấy thì thử lại một lần nữa đi, một lần cuối cùng, tránh để hối hận, ít nhất đã cố hết sức rồi.”
Tống Gia Mạt nói, “Để anh ấy nhìn thấy được một số ưu điểm của cậu, đầu tiên là nảy sinh tò mò hoặc là có tình cảm tốt với cậu, không phải là dễ xử lý rồi sao.”
“Ví dụ như?”
“Ví dụ như cậu có sở trường đặc biệt gì không, trực quan một chút, thể hiện ra cho anh ấy xem.”
Triệu Duyệt nghĩ nghĩ: “Múa có tính không?”
“Đương nhiên là tính rồi! Sao cậu không nói sớm là cậu còn biết múa vậy?”
Tống Gia Mạt nói: “Cậu có từng nghe qua câu nói này chưa? Ở trước mặt gợi cảm thì đáng yêu không đáng một đồng.”
Cô nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Con trai đều rất nông cạn, đều thích cái đẹp.”
Triệu Duyệt: “Nhưng đều là mình tự học, hơi qua loa, chỉ biết múa đơn giản.”
“Đủ rồi, đủ rồi,” Tống Gia Mạt nói, “Tìm cơ hội, mình hẹn Trần Tứ ra, sau đó ánh đèn bối cảnh bgm bật lên ―― Màn lớn được kéo ra, cậu múa, tên con trai nào mà chẳng rung động??”
Cơ hội nói tới là tới, buổi chiều vừa lúc có một vở kịch sân khấu thiếu người, bạn của Triệu Duyệt kêu cô ấy qua đó.
Tống Gia Mạt: “Đi chứ, hôm nay mình cũng không có việc gì, có thể cùng đi với cậu.”
Trước khi hẹn Trần Tứ, Triệu Duyệt để Tống Gia Mạt tham khảo quần áo giúp cô ấy.
Cô ấy thay một chiếc váy ngắn màu đen, Tống Gia Mạt nhìn một hồi, khuyên cô ấy: “Cũng đừng để lộ quá.”
“Nói thế nào?”
Nhớ đến một số thứ gì đó, Tống Gia Mạt vuốt vuốt cằm:
“Trần Tứ sống ở triều đại nhà Thanh, hình như thích loại váy dài quá chân.”
“…………”
*
Chủ đề của vở kịch sân khấu lần này cùng loại với Harry Potter, bối cảnh là học viện ma pháp.
Cảnh của vai chính rất nhiều, không liên quan đến hai cô.
Triệu Duyệt diễn vai thiên nga đen, giai đoạn trước thì xen lẫn trong đám người, không ai biết thân phận thật sự của cô ấy, cuối cùng mới phơi áo choàng ra cứu giúp mọi người.
Nói tóm lại, đây là một nhân vật rất đẹp đẽ.
Còn Tống Gia Mạt thì sao……
Vốn dĩ cô không nghĩ tới bản thân mình cũng phải diễn, đang tính toán nên gửi tin nhắn cho Trần Tứ thế nào, kết quả bả vai đột nhiên bị người ta vỗ vỗ.
“Bạn học, cậu có thể diễn một vai không?”
Cô sửng sốt: “Mình? Mình diễn cái gì?”
“Diễn viên quần chúng ở phía sau là được rồi, không cần lời kịch cũng không cần di chuyển, ngồi ở tại chỗ, sau đó nghe theo chỉ huy là được.”
Tống Gia mạt đang do dự, nữ sinh kia lại khẩn cầu nói: “Thật sự tìm không được người, giúp mình một chút đi mà.”
Ngẫm lại cũng không phải chuyện gì phức tạp, Tống Gia Mạt gật đầu, hỏi: “Vậy mình có cần thay đồ không?”
“Đến hậu trường chọn một bộ cậu thích là được!”
Vai quần chúng của Tống Gia Mạt là một con bạch điểu nhỏ, bên cạnh bày ra mô hình chân thân, tròn trịa, thoạt nhìn cực kỳ đáng yêu.
Cô chụp gửi cho Trần Tứ.
Trần Tứ: [Rất giống em.]
[……]
Cô hít sâu một hơi, lúc này mới đánh chữ xong: [Rạp hát lớn 307 sau lưng trường học, tới xem biểu diễn.]
[Không rảnh.]
Tin nhắn của Trần Tứ vừa gửi tới, Tống Gia Mạt lại bị người phụ trách gọi đi có việc, chờ đến lúc trở lại, Triệu Duyệt đang ngồi xổm bên cạnh điện thoại của cô, cùng đường hết cách.
“Anh cậu không tới à? Làm sao bây giờ?”
Tống Gia Mạt bình tĩnh đến bất ngờ: “Yên tâm, sẽ đến.”
Mười phút sau, bóng dáng quen thuộc xuất hiện ở cửa.
Tống Gia Mạt: “Đó, đến rồi.”
Triệu Duyệt: “……”
Hoàn toàn không hiểu logic ở chung giữa hai người bọn họ.
Rất nhanh, vở kịch sân khấu đã bắt đầu.
Tống Gia Mạt không biết cốt truyện trước đó, vì vậy nghe không hiểu lời kịch, ỷ vào ánh đèn chiếu không tới chỗ mình, bắt đầu tự do phát huy.
Bên cạnh bày ra một cái đĩa nhỏ, là táo tàu mà nhân viên công tác đã rửa sạch, nói nếu khát thì có thể ăn.
Cô ăn hai trái, nhìn thấy Triệu Duyệt lên sân khấu, cổ vũ xem một hồi, cơn buồn ngủ cũng ập đến.
Khoảng thời gian này quá mệt mỏi, buổi trưa lại không ngủ, cô vừa chống đầu, mí mắt liền bất giác nhắm lại.
Trần Tứ ngồi ở hàng thứ nhất: “……”
Từ góc nhìn này của anh, nhờ vào chút ánh sáng mỏng manh, có thể thu hết động tác của cô vào đáy mắt.
Cô gái nhỏ mặc bộ trang phục lông xù xù, hai tay khoanh vào trong tay áo giống như hai cái cánh, trên đầu buộc một búi tóc nhỏ, còn dán một sợi lông màu trắng.
Cô đang đấu tranh với cơn buồn ngủ, cái đầu gật tới gật lui, thật không dễ dàng sắp hoàn toàn đập trúng cái bàn, cô lại đột nhiên tỉnh lại, tiếp tục ngẩng đầu lên lần nữa――
Sau đó thì tiếp tục, đập xuống từng chút từng chút một.
Trần Tứ khoanh tay, xem cô có thể ngủ đến khi nào.
Đột nhiên, trên đỉnh đầu rơi xuống một quả táo bao xốp, treo ở giữa không trung, đột nhiên cô bừng tỉnh, ngẩng đầu lên.
Nhìn khẩu hình miệng, hình như là đang hỏi: Kết thúc rồi sao?
―― Có thể là sắp kết thúc rồi.
Rất nhanh, toàn bộ sân khấu đều treo lên những quả táo cao thấp không đều nhau, sau đó bắn pháo hoa, khán phòng sáng bừng lên.
Chào bế mạc.
Cô xoa xoa đầu không bị đập đau, cùng nhóm diễn viên quần chúng đi xuống đài, đi được một nửa lại nghĩ đến chưa lấy gì đó, bưng mâm lên, cầm lấy một trái táo tàu cuối cùng.
Trần Tứ: “……”
Chẳng nói nên lời một hồi lâu, vậy mà anh lại bật cười.
Sau khi cười xong, ngay cả bản thân anh cũng sửng sốt, không rõ vì sao bản thân mình lại cười.
Tựa như là…… bị sự dễ thương ấy chạm đến rồi.
Trần Tứ rũ mắt nhìn điện thoại một lát, lúc này mới đứng dậy.
*
Biểu diễn kịch nói cũng không tính là lâu lắm, sau khi Trần Tứ xem xong, còn có thể trở về trường học tự học một lát.
Buổi tối, Trần Tứ vừa về đến nhà, Tống Gia Mạt đã tiến lại gần.
Cô hỏi: “Thế nào? Thiên nga đen không tồi chứ?”
Trần Tứ hoài nghi nhìn cô một cái.
“Thiên nga đen gì cơ, không phải là em diễn vai con chim sao?”
Tống Gia Mạt nhìn vẻ mặt của anh, trong nháy mắt, như bị sét đánh.
“Thiên nga đen đâu? Tuyến chính đâu? Cốt truyện đâu?”
“Chính là người pháp sư che giấu thực lực, xen lẫn trong các học sinh, cuối cùng không phải có một đoạn múa đơn ba phút sao? Cô ấy múa như thế không đẹp sao?!?!”
“……”
Cả thế giới im lặng.
Tống Gia Mạt nhất thời nói không nên lời, cảm thấy bản thân mình tốn sức lực lớn như vậy, Trần Tứ chỉ coi đó là một trò chơi gia đình, không để tâm chút nào.
Một đoạn ngắn đặc sắc như vậy, hơn hai mươi phút hầu như đều là vì để trải chăn cho Triệu Duyệt, anh không có ấn tượng sâu đậm thì cũng thôi đi, nhìn có vẻ như còn không hề biết đến??
Anh sẽ không ngủ nửa tiếng trên ghế luôn đấy chứ??
Cô thực sự hơi tức giận.
“Không biết gì cả, vậy hơn nửa tiếng đó anh đang xem cái gì?”
……
…………
Phòng khách lại yên tĩnh một hồi lâu, lúc này Trần Tứ mới nhàn nhạt mở miệng: “Chơi điện thoại.”
Tống Gia Mạt: “……”
“Tiện thể nhìn thấy em ăn táo,” Anh nói, “Đó không phải đạo cụ à?”
“Hóa ra nửa tiếng này anh với em tranh cãi chuyện không đâu?” Tống Gia Mạt không còn lời gì để nói, “Cái nghiêm túc thì không nhìn thấy, lại nhìn thấy em ăn vụng đạo cụ?”
“Còn có ngủ gà ngủ gật nữa.”
“……”
“…………”
“Được, anh rất được ――”
Tống Gia Mạt không còn lời nào để nói, sau khi hít thở sâu ba phút, xoay người trở về phòng.
Lúc hơn chín giờ thì nhận được tin nhắn, Triệu Duyệt đang ăn đồ nướng ở gần đó, hỏi cô có muốn tới không.
Cửa hàng kia phải xếp hàng rất lâu, mỗi lần cô đi ngang qua thì đều muốn ăn, nhưng lần nào cũng không ăn được.
Vì vậy cô gái nhỏ khoác áo khoác, rụt rè nói: [Muốn ăn một chút[1]]
[1] Một chút: Ở đây tác giả cố ý sử dụng từ 亿点. Đây là từ đồng âm 一点- yīdiǎn (một chút) và 亿点- yìdiǎn (rất nhiều). Ý bảo ngoài miệng thì nói ăn một ít nhưng thực tế thì ăn rất nhiều.
Lúc đi ra cửa lại nhìn thấy Trần Tứ, mặt cô không chút biểu cảm, ngay cả báo cáo chân chó bình thường cũng đều bỏ đi, trực tiếp kéo cửa ra đi ra ngoài.
Dì giúp việc rất nhạy bén, chờ cô vừa đóng cửa, bèn nói: “Thế này là sao vậy?”
Trần Tứ bình tĩnh nói: “Đang giận cháu.”
“Sao vậy?”
“Không biết ạ.”
“……”
*
Lúc Tống Gia Mạt đến, Triệu Duyệt đang nói chuyện với bạn bè.
Cô cũng không quen biết, nên cũng không nói nhiều, ngẫu nhiên bị nhắc tới, lúc này mới tham gia thảo luận.
Triệu Duyệt: “Hôm nay anh cậu cảm thấy thế nào?”
Nói đến Trần Tứ, Tống Gia Mạt lắc lắc đầu, nói: “Thật sự không được thì thôi bỏ đi, mình cảm thấy con người anh ấy thật sự là không có trái tim.”
“Có tinh lực như vậy thì không bằng cậu tìm người khác, sớm đã bắt đầu yêu đương ngọt ngào rồi.”
Nói đến đây, Tống Gia Mạt vừa ngẩng đầu, ánh mắt chỉ chỉ: “Cậu thấy người đối diện như thế nào, chắc là học sinh thể dục của Nhất Trung, học sinh thể dục tốt biết bao.”
Triệu Duyệt nhìn theo ánh mắt của cô nhìn qua.
Tống Gia Mạt: “Còn là bạn học cùng trường cũ của cậu.”
……
Vì trong nhà có gác cổng, Tống Gia Mạt không nói được bao lâu thì đã rời đi.
Sau khi cô rời đi, nữ sinh bên cạnh Triệu Duyệt mới mở miệng: “Cái gì mà khó hay không khó theo đuổi, mình vẫn chưa nhìn thấy người nào khó theo đuổi.”
“Cậu ta chính là không muốn giới thiệu anh trai cho cậu đó, suy cho cùng nghe miêu tả của cậu, anh trai đối xử với cậu ta tốt như vậy, nếu như mình là cậu ta, mình cũng không nỡ để anh trai đi tìm bạn gái, chia sẻ sự quan tâm của anh ấy đối với mình.”
“Hay là tối mai mình tìm người đi chặn cậu ta lại, đe dọa một chút, kiểu con gái ngoan ngoãn này thì chính là kiểu người bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh nhất, vừa hỏi thì sẽ nói thật.”
“Cậu đừng nói bậy,” Triệu Duyệt nhíu mày, “Đừng tìm người lung tung, mau ăn đi.”
*
Hai ngày sau, chiều tối, Tống Gia Mạt về hơi muộn, lại đến tiệm sách dạo một vòng, lúc đi qua con hẻm nào đó, đột nhiên có một đôi tay vươn ra, kéo cô vào.
Trong chớp mắt, trời đất quay cuồng, cô vẫn chưa đứng vững, đã bị người đó đẩy một cái, dựa vào mặt tường.
Đại ca đầu gai trước mặt hỏi cô: “Cô chính là Tống Gia Mạt?”
Nhờ ánh sáng yếu ớt trong con hẻm nhỏ, cô thấy rõ, trước mặt đại khái có bốn năm người.
Hàng phía trước có ba người nam sinh, phía sau còn đứng hai người.
Người nọ dường như cũng nhìn không rõ, lại mở đèn flash lên, đột ngột chiếu vào cô, so sánh với trên ảnh chụp, lúc này mới xác định.
“Biết vì sao tôi tìm cô không?” Đầu gai hỏi.
Ánh sáng đèn đường mờ nhạt, mơ hồ mơ hồ chiếu ra vết dao sẹo trên mặt đầu gai, và cái dao rọc giấy trên tay hắn.
Lưỡi dao mỏng mà sắc bén, hiện lên ánh sáng bạc lạnh lẽo.
Trong lúc nhất thời, tim cô đập nhanh hơn, đầu óc gần như trống rỗng.
Rất nhanh, có tiếng bước chân xuất hiện ở đầu ngõ.
Cô ngửi được mùi hương quen thuộc.
Lúc phơi áo gối, ngẫu nhiên áo gối của cô sẽ dựa vào rất gần áo gối của anh, trên áo gối của cô cũng sẽ có mùi thơm như vậy.
Hương vị của Sprite sau khi được ướp lạnh, hòa với một chút hương thơm lạnh của bạc hà, nhàn nhạt mà lành lạnh, giờ phút này lại cho người khác cảm giác an toàn không gì sánh bằng.
“Ai đẩy em ấy?”
Trần Tứ thấp giọng, cầm một cái ống sắt bị vứt bỏ ở một bên lên, giương mắt cảnh cáo.
“Tự giác chút, đứng ra.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook