Cún Con Chỉ Có Một Mùa Hạ
-
Chương 7
Vừa về đến nhà, Ninh Bắc liền trông thấy Ninh Nam đang nằm cười lăn lộn trên sô pha.
Cậu làm ngơ anh trai mình, cứ thế giữ gương mặt lạnh tanh đi thẳng vào phòng ngủ.
“Rầm” một tiếng, cửa phòng đã đóng sập lại.
Ninh Nam vẫn còn đang cười bò trên sô pha, ngồi dậy không nổi.
Đặc sắc quá thể! Từ trên tầng hai, anh đã chứng kiến hết toàn bộ màn kịch này. Anh quyết định giữ gìn ký ức thật cẩn thận để sau này thỉnh thoảng lấy ra gặm nhấm chút dư âm.
Một giây trước đó Ninh Bắc còn đang dương dương tự đắc rằng mình là chú chó nhỏ được sống trong tình yêu thương ngọt ngào, giây kế tiếp liền trở thành con chó độc thân mang tên “em trai nhà hàng xóm”.
Cả đời này, Ninh Nam chưa từng xem qua màn vả mặt nào xoay vần nhanh đến thế.
Tuy nhiên, sau khi cười cợt đã đời, Ninh Nam ra sức hồi phục khóe miệng lại như thường rồi đi tới cửa phòng ngủ của Ninh Bắc.
Dù sao thì cũng là em trai ruột của mình, anh vẫn nên an ủi cậu nhóc một chút.
Anh đẩy cửa phòng ra, vừa định bước vào trong thì đã thấy Ninh Bắc nằm dài dưới sàn nhà như một chú chó hoang lạc chủ.
Đôi mắt cậu vô hồn như thể không còn thiết tha điều gì trên đời nữa.
Ninh Nam cau mày nhìn cậu.
Anh biết bây giờ Ninh Bắc đang rất buồn, nhưng cũng không đến nỗi không muốn sống như bộ dáng hiện tại đấy chứ?
Đi đến bên cạnh cậu, Ninh Nam khoanh tay hỏi:
“Mới có nhiêu đây thôi mà đã không chịu nổi rồi à?”
Ninh Bắc không hề có chút phản ứng nào.
Ninh Nam ngó cậu chăm chăm:
“Mà Nam Hạ cũng có nói gì sai đâu. Mày vốn dĩ là em trai hàng xóm của cô ấy còn gì?”
Ninh Bắc vẫn giữ nguyên bộ dáng “xác chết trôi sông” của mình.
Ninh Nam cười hề hề:
“Để anh nói cho mà nghe. Thái độ của mày như vậy là không đúng rồi. Mày thích Nam Hạ thì đó là chuyện của mày, giống như con chó chạy tới chạy lui quanh chân người ta, nhưng mà làm sao mày có thể đòi hỏi người ta cũng phải hồi đáp lại kia chứ?”
Ý của Ninh Nam là đang chỉ trích Ninh Bắc ép buộc Nam Hạ phải đưa ra cho cậu một câu trả lời. Song, Ninh Bắc không cách nào nuốt trôi lời buộc tội gần như vu khống này:
“Em đâu có đòi chị ấy phải đáp lại em, nhưng mà… nhưng mà…” Ninh Bắc cơ hồ nghẹn ngào.
Nhìn bộ dạng không cam lòng của Ninh Bắc, Ninh Nam nhịn không được mà đá cậu một cái.
“Ai bảo mày làm người không thích mà thích đi làm chó. Mối quan hệ giữa người và người, so với mối quan hệ giữa người và chó có thể ngang nhau được hay sao?”
Mặc dù tai thì nghe vậy đó, nhưng Ninh Bắc vẫn không thể thông suốt và đồng tình với những lời này.
Cậu hiểu đại khái ý của Ninh Nam: cậu không cùng đẳng cấp với Nam Hạ. Là cậu đơn phương mơ tưởng, tự làm thì tự chịu.
Thế nên bị như vậy cũng đáng thôi.
Ninh Bắc lẳng lặng nhắm mắt lại. Cậu cho rằng Ninh Nam chẳng hiểu khỉ khô gì về những chuyện giữa cậu và Nam Hạ. Song, đối với sự việc xảy ra vừa rồi, cậu cũng không cách nào lý giải nổi.
Một lúc sau, một giọng nói nặng nề chợt vang lên:
“Sau này, sẽ không như vậy nữa.”
Ninh Nam cười khà khà, cũng chẳng ý kiến ý cò gì thêm:
“Hy vọng mày thật sự nghĩ thông đấy.”
Nói xong, anh vừa định nhấc chân ra khỏi phòng thì đột nhiên nghe thấy một tiếng chuông điện thoại cực kỳ êm dịu và hân hoan.
Ninh Nam nhớ rõ ràng, nhạc chuông điện thoại của Ninh Bắc trước giờ vẫn luôn là âm báo mặc định. Sự nghi hoặc trong đầu anh mới vừa nhen nhóm, thì khi nhìn thấy Ninh Bắc mở choàng mắt ra, Ninh Nam lập tức nhận được câu trả lời.
Rồi xong, tới nhạc chuông cũng cài đặt riêng luôn còn gì.
Bước chân Ninh Nam chợt khựng lại. Anh muốn xem thử xem, cái tên oắt con ban nãy còn thề thốt không làm chó nữa sẽ quyết định lựa chọn như thế nào.
Ninh Bắc nằm trên sàn nhà đón lấy ánh mắt tóe lửa mà Ninh Nam ném sang cho mình. Cơ thể cậu kiên trì được một giây.
Nhưng chỉ đúng một giây đó thôi.
Giây tiếp theo, Ninh Bắc tức tốc lồm cồm bò dậy, chạy đến chỗ chiếc điện thoại đang reo inh ỏi trên giường.
Ninh Nam nhìn cậu bằng ánh mắt khó hiểu. Thế mà Ninh Bắc lại dửng dưng đẩy anh trai ra cửa, rồi bỏ lại một chữ:
“Biến!”
Ninh Nam: “……”
Cửa phòng ngủ đóng sầm lại. Ninh Bắc cầm lấy điện thoại rồi một lần nữa ngồi xuống sàn nhà. Dường như cậu đã biến lại thành Ninh Bắc của những ngày còn bé, tựa lưng vào cánh cửa và lắng nghe Nam Hạ nói chuyện ở ngoài phòng khách.
Mặc dù giờ phút này Ninh Bắc đang thật sự trò chuyện cùng Nam Hạ, song việc đóng mình trong căn phòng này khiến cậu lại nhớ đến trước kia. Thế giới giữa hai người bọn họ bị ngăn cách bởi một cánh cửa, mà cậu chẳng biết phải vượt qua bằng cách nào.
Thế nhưng, bản năng đã chiến thắng lý trí.
Ninh Bắc nhấn nút nhận cuộc gọi.
“Tiểu Bắc à, hôm nay chắc chị không sang nhà em ăn cơm được.”
Nam Hạ tỏ vẻ áy náy:
“Nhà hàng mà bọn chị đặt để tổ chức họp lớp cấp ba lúc trước giờ phát sinh chút vấn đề. Giờ bọn chị phải sang đó xem sao đã.”
Ninh Bắc nghe rõ rành rành Nam Hạ đã dùng từ “bọn chị”.
Cô ấy muốn cùng đi với cái tên bạn học cấp ba kia.
Ninh Bắc vùi đầu vào giữa hai gối rồi nhắm mắt lại.
Kỳ thực, cậu cũng hiểu rằng mình phải đáp: “Vâng, em biết rồi”, hoặc cùng lắm là bổ sung thêm câu: “Chị đi đường cẩn thận nhé.”
Rồi sau đó cậu nên kết thúc cuộc hội thoại này.
Tuy nhiên, không biết tự bao giờ, trong tim cậu bỗng bùng lên một ngọn lửa nóng như thiêu như đốt, khiến cho cậu không cách nào, cũng như không cam lòng mà buông xuống được triệt để.
“Nam Hạ.” Cậu lên tiếng.
Người ở đầu bên kia lặng im trong thoáng chốc rồi hỏi:
“Sao vậy, Tiểu Bắc?”
Ninh Bắc úp mặt vào lòng bàn tay của mình. Có như thế cậu mới không trông thấy bất cứ thứ gì, từ đó không còn sợ hãi nữa.
“Để em đi cùng với chị. Trưa nay, bọn mình ăn ở ngoài nhé.”
“Vậy có thể sẽ ăn trưa muộn một tí đấy.”
“Không sao đâu. Em đợi chị. Giờ em xuống lầu.”
Nói xong, Ninh Bắc liền cúp máy.
Lúc cậu bước ra khỏi phòng ngủ, Ninh Nam hỏi rằng cậu định đi đâu. Ninh Bắc cúi đầu lặng lẽ mang giày vào, giọng nói cậu trầm thấp:
“Em ra ngoài ăn trưa.”
Đang chuẩn bị mở miệng, Ninh Nam liền trông thấy em trai ngẩng đầu lên nhìn mình:
“Anh hai, em biết rồi.”
Ninh Bắc bỏ điện thoại và chìa khóa vào trong túi. Một giây sau khi đẩy cửa ra, cậu bèn nói:
“Đây sẽ là lần cuối cùng.”
Lúc xuống lầu, Nam Hạ vẫn còn đang nói chuyện với người đàn ông nọ. Ninh Bắc đi đến bên cạnh cô.
“Đi thôi.”
Nam Hạ có hơi giật mình.
Lúc cô liếc nhìn Ninh Bắc, dưới ánh nắng chói chang, nước da cậu trắng đến nhợt nhạt.
Cậu cất lời nhưng lại không nhìn cô mà chỉ khẽ cúi đầu nhìn xuống khoảng đất trước mặt.
Hàng mi đen nhánh đổ bóng che khuất ánh mắt cậu. Thanh âm cậu toát ra sắc thái lạnh lùng.
Đứng bên cạnh cậu, Nam Hạ hỏi:
“Tiểu Bắc, em không khỏe ư?”
Ninh Bắc nhìn sang cô. Cậu chỉ lắc đầu thinh lặng.
“Chị đi cùng với Trần Phi là được rồi. Bằng không ngày mai chị sang nhà em ăn cơm nhé.”
Nam Hạ lờ mờ phát hiện ra có lẽ Ninh Bắc đang không vui vì chuyện vừa nãy. Vậy nên cô không muốn Ninh Bắc đi theo cô với trạng thái như thế này.
Có vẻ như cô đã khiến cho mọi chuyện càng lúc càng trở nên phức tạp.
Vốn dĩ cô muốn để nó được phát triển một cách tự nhiên. Thật ra Nam Hạ cũng nhận ra cô và Ninh Bắc đã “đi hơi xa” giới hạn tình bạn. Thế nhưng lúc này, cô muốn kịp thời ngăn chặn mọi tổn thất. Nhân lúc bản thân mình còn chưa chắc chắn, cô cần phải cho Ninh Bắc một câu trả lời rõ ràng, đồng thời giữ một khoảng cách đúng mực với cậu. Song, cô chỉ mới gọi Ninh Bắc là “em trai hàng xóm” thôi mà cậu đã biến thành bộ dáng như vậy rồi.
Nam Hạ dời ánh nhìn về phía trước. Cô bất giác khoanh tay lại, vẻ mặt trở nên trầm trọng.
Cô và Ninh Bắc không giống nhau.
Trên thực tế, không phải cô không thể chấp nhận chuyện yêu đương cùng Ninh Bắc. Thế nhưng nếu bây giờ quen Ninh Bắc, cô chỉ có thể đảm bảo rằng mình sẽ bỏ ra đúng ba phần tình cảm chân thành, bảy phần còn lại còn phụ thuộc vào việc hòa hợp giữa hai người bọn họ trong tương lai.
Dù gì, cô cũng không còn là thiếu nữ mười tám tuổi, không phải kiểu con nít dễ đánh mất lý trí mỗi khi kích động như Ninh Bắc.
Trong thế giới quan của Nam Hạ, tình yêu là một phép thử đúng sai, để xem xét đối phương có phù hợp với mình hay không. Nếu kết quả sau chót không được như ý nguyện, cô cũng không đau khổ quá nhiều. Dù sao đã từng trải qua những tháng ngày vui vẻ bên nhau, lúc chia tay cũng nên dùng phương thức lý trí và hòa bình để chúc cho người kia được hạnh phúc.
Nhưng nếu đối tượng là Ninh Bắc…
Nam Hạ lẳng lặng liếc nhìn chàng trai đi bên cạnh mình. Cậu cố ý tách cô khỏi Trần Phi một khoảng cách thật xa.
Trông cậu hệt như một ngọn lửa cháy hừng hực.
Dù rằng lúc này, Ninh Bắc vẫn giữ vẻ mặt lạnh tanh, còn miệng thì kín như bưng, thế nhưng, Nam Hạ vẫn có thể nhận thấy rõ ràng: Ninh Bắc đang bốc hỏa.
Mà ngọn lửa này chỉ có hai trường hợp: một là mặc sức cháy thỏa thuê, hai là bị dập tắt triệt để.
Khi yêu một người nào đó, cậu không hề chừa lại bất cứ đường lui nào cho mình.
Trái tim Nam Hạ cảm nhận được nỗi cháy bỏng không tên, đồng thời theo sau đó là một sự cảnh giác đầy lạnh lẽo.
Cô phải thực thận trọng. Cô không muốn tổn thương Ninh Bắc một chút nào.
Chẳng mấy chốc, ba người đã đi đến nhà hàng mà Nam Hạ đặt chỗ. Ông chủ đi ra và bảo rằng số lượng thực khách đặt bàn vào ngày mười một quá đông. Do bất cẩn, ông đã đưa luôn bàn mà bọn họ đặt trước cho người khác. Vậy nên ông bèn hỏi bọn họ có muốn đổi lại ngày giờ đặt bàn hay không?
Nam Hạ và Trần Phi đi theo ông chủ vào trong nhà hàng để chọn lại thời gian. Song, Ninh Bắc lại nói rằng mình sẽ ở ngoài cửa chờ hai người họ.
Nam Hạ bảo hay là cậu cứ vào trong ngồi đợi, nhưng Ninh Bắc lại không muốn vào.
Dù trong lòng chợt trào dâng một nỗi khó chịu không tên, Nam Hạ vẫn kiên nhẫn khuyên nhủ:
“Thời tiết bên ngoài nóng lắm, em vào trong ngồi ở sô pha đợi một lát. Tụi chị đặt bàn xong nhanh thôi.”
Dù vậy, Ninh Bắc vẫn lắc đầu.
Cậu bỗng bướng bỉnh một cách vô cớ.
Nam Hạ khẽ mím môi. Thấy dòng xe bên ngoài tương đối thưa thớt, cô mới dặn dò cậu chú ý an toàn, đừng chạy lung tung, rồi sau đó xoay người tiến vào trong nhà hàng.
Trong lúc chọn lại thời gian đặt bàn cùng với Trần Phi, Nam Hạ có phần lơ đễnh.
Tuy cô biết Ninh Bắc đã là người lớn, ở ngoài đợi một tí cũng chả sao. Nhưng mặt khác, cô cũng cảm nhận được rõ ràng rằng: cậu đang tức giận.
Cậu nhất quyết đòi phải đi theo cô cho bằng được, nhưng lại không cách nào che đậy nỗi uất ức bên trong mình.
Cậu chỉ có thể dùng biện pháp này để tự trừng phạt bản thân, mà không hề hay biết rằng Nam Hạ cũng vì lẽ đó mà canh cánh trong lòng.
Bên trong nhà hàng, Trần Phi và Nam Hạ liên tục gọi điện thoại cho từng bạn học cũ để hỏi xem thời gian mới đổi có thỏa đáng hay không. Lúc gọi cuộc gọi thứ ba, Nam Hạ đã không thể nào ngồi yên được nữa.
“Mình có chút chuyện phải ra ngoài, lát nữa sẽ quay lại.” Nam Hạ nói nhỏ bên tai Trần Phi, sau đó đứng dậy đi về phía cửa.
Bên ngoài cánh cửa kính trong suốt chỉ có xe cộ qua lại cùng với một vài người đi đường.
Ban đầu khi không nhìn thấy Ninh Bắc, Nam Hạ lập tức hốt hoảng. Cô vội vã sải bước thật dài, đẩy cửa ra và gọi thật to:
“Ninh Bắc!”
Vừa nhìn ngang, Nam Hạ liền trông thấy một bóng dáng đứng dưới tán cây cách đó không xa: Ninh Bắc cũng đang quay đầu nhìn lại.
Dưới bóng râm mờ ảo, chiếc áo phông trắng của cậu bay phần phật trong gió, phác họa rõ rệt thân hình cao ráo có phần đơn bạc của Ninh Bắc. Mái tóc đen che khuất phần nào đôi mắt một mí sắc sảo, khiến cho ánh nhìn của chàng trai ở nơi xa kia trở nên xa cách hơn mấy phần.
Lúc này đây, cậu chỉ lẳng lặng đứng đó, chứ không còn chạy đến bên cô như trước nữa.
Là đứng ở phía xa xa.
Nhịp tim của Nam Hạ đập nhanh như thiếu oxy, đồng thời cô cảm thấy có chút hụt hẫng.
Song, cô đã nhanh chóng điều chỉnh nó lại bình thường.
“Em có nóng không?” Cô đi về hướng cậu: “Đi vào trong với chị nhé.”
Ninh Bắc vẫn lắc đầu:
“Bọn chị xong rồi à?”
Nam Hạ cố gắng kìm chế sự cáu kỉnh bộc phát ở trong lòng:
“Vẫn chưa. Phải mất một lúc nữa mới xong.”
“Vậy thôi.” Cậu vẫn ngoan cố từ chối.
“Vào trong đi. Đứng ở ngoài xe cộ chạy tới chạy lui nguy hiểm lắm.”
“Thôi.”
Cuối cùng, nụ cười trên gương mặt Nam Hạ cũng tắt ngúm. Cô ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt của Ninh Bắc.
Có một ngọn gió thổi ngang qua khoảng trống giữa hai người bọn họ, tiện đường cuỗm đi mất ít dưỡng khí dùng để hít thở.
Bầu không khí tức thì trở nên ngột ngạt, khiến người bên trong chỉ muốn thoát ra ngoài.
Nam Hạ hỏi rõ ràng từng chữ một:
“Ninh Bắc, rốt cuộc là em đang trừng phạt chính mình hay là đang trừng phạt chị?”
Ánh mắt của Ninh Bắc bỗng chốc sa sầm. Chiếc mũi nhỏ của Nam Hạ đã lấm tấm một tầng mồ hôi mỏng. Hiện giờ, ánh nhìn của cô không còn dịu dàng nữa, mà đã hoàn toàn lạnh băng.
Trái tim Ninh Bắc bắt đầu rỉ máu. Cậu biết, có lẽ đây là lần sau chót rồi.
“Là tự trừng phạt mình.” Cậu đáp.
“Vậy thì tại sao em lại theo chị tới đây?” Nam Hạ hỏi: “Nếu muốn tự trừng phạt mình thì tại sao lại đi theo chị, rồi để chị phải buồn lòng?”
Có một thoáng sững sờ hiện trên gương mặt cậu. Tiếp theo đó, trái tim Ninh Bắc dần dà đau đớn như bị người ta dùng dao cứa rách.
Không phải là cậu cố ý đâu… Cậu không cố ý để Nam Hạ phải buồn lòng.
Chỉ là bản năng buộc cậu đến bên cạnh Nam Hạ, nhưng cậu lại không ngờ mình đã khiến cho cô chán phiền.
“Sao lại đi theo chị…” Ninh Bắc tự lẩm bẩm.
Trong phút chốc, hốc mắt cậu trở nên cay sè. Cậu không cách nào nhìn thẳng vào Nam Hạ được nữa.
Ninh Bắc chỉ biết cúi đầu.
Dường như ngay tức khắc, Nam Hạ liền thấy hối hận về câu hỏi của mình.
Rốt cuộc cô đang bực mình cậu cái gì? Rốt cuộc cô đang làm gì thế chứ?
Rốt cuộc cô hy vọng cậu sẽ đưa cho cô một đáp án sao đây?
Nam Hạ im lặng hít vào một hơi. Cô đang cố gắng bình tĩnh lại để xin lỗi và an ủi cậu, thì Ninh Bắc đột ngột ngẩng đầu nhìn cô.
Ánh mắt cậu trở nên vô cùng lạnh lùng, như thể sắp sửa chiến đấu một trận sống mái.
Thanh âm chậm rãi mà trong trẻo vang lên bên tai Nam Hạ:
“Bởi vì em hèn mọn.”
Cơ thể của Nam Hạ bỗng chốc cứng đờ.
Ninh Bắc chầm chậm tiến lại gần Nam Hạ. Cậu nói một cách cam chịu:
“Tại sao em lại theo chị đến đây? Tại sao chị đã nói rõ em chỉ là em trai nhà hàng xóm, mà em vẫn cứ đi theo chị? Nam Hạ, những gì em thể hiện chưa đủ rõ ràng hay sao? Là vì em hèn mọn, em chỉ là một con chó bên cạnh chị. Chỉ cần chị vẫy tay, em sẽ lập tức chạy đến như người mất hồn. Còn khi chị bảo không cần em nữa, thì đến cả dũng khí để quay lưng bỏ đi em cũng chẳng có lấy.”
Ninh Bắc cơ hồ đánh mất hoàn toàn lý trí. Cả người cậu lúc thì nóng hầm hập, lúc lại rét căm căm.
Hốc mắt cậu không khỏi đỏ ửng và bỏng rát, giọng nói cũng từ từ run rẩy:
“Nam Hạ, em cũng không biết tại sao mình lại đi theo chị đến đây. Em cứ ngỡ mình đã mười tám tuổi rồi, có thể xuất hiện bên cạnh chị, vì vậy em mới đi theo chị. Vậy chị nói cho em biết đi, đến bao giờ em mới có đủ tư cách để xuất hiện bên cạnh chị? Mười bảy, mười sáu, mười lăm, hay mười bốn tuổi? Lúc chị có bạn trai, em không thể xuất hiện, lúc còn vị thành niên em cũng chưa thể xuất hiện. Vậy thì Nam Hạ à, chị có thể nói cho em biết, đến lúc nào em mới không còn là một con chó để chị gọi thì đến chị đuổi thì đi nữa đây?”
Thanh âm của Ninh Bắc tựa hồ một cây gậy cứng đập thẳng vào trái tim Nam Hạ. Cô hầu như không dám hồi tưởng lại những lời cậu vừa nói.
“Em nói… mười bảy tuổi, mười sáu tuổi, mười lăm tuổi… là có ý gì?”
Ninh Bắc bật cười khe khẽ, như thể chuyện đó cũng chẳng còn là vấn đề gì lớn lao.
“Mỗi năm Tết đến, chị đều sang nhà em ngồi chơi. Năm ngoái chị kể với bố mẹ em rằng cả năm nay chị biểu hiện rất tốt, vì vậy cuối năm chị được thưởng nhiều nhất. Năm kia, chị bảo công ty mới của chị cạnh tranh rất khốc liệt, cũng may là đồng nghiệp ở đó rất thân thiện. Trước năm kia, chị mới vừa tốt nghiệp đại học, nên đã hỏi Ninh Nam rất lâu về chuyện tìm việc làm. Còn trước đó nữa, chị nói rằng kỳ nghỉ đông này chị sẽ cùng bạn đi du lịch ở Đại Lý…”
Tiếng ồn ào bên đường thình lình tan biến. Nam Hạ quên béng đi mình đã nín thở trong bao lâu rồi.
Trước mặt cô, Ninh Bắc dường như đã biến thành một người khác. Cậu dứt khoát cắt đứt trái tim đầm đìa máu của mình và dâng nó lên cho cô.
Cậu muốn nói với cô rằng: Nam Hạ à, đây mới thật sự là Ninh Bắc.
Là một Ninh Bắc đã yêu thầm cô nhiều năm như vậy, nhưng lại chưa từng dám tiết lộ nửa lời.
Mà lúc này, chỉ cần cô muốn, cô liền có thể phá hủy cậu dễ dàng như trở bàn tay.
“…Nam Hạ à, là như vậy đó.” Ninh Bắc đưa tay lên che mắt mình rồi từ từ lùi lại.
Sau đó, cậu lại buông tay ra và nhìn Nam Hạ:
“Em về trước đây, sẽ không làm phiền chị nữa đâu.”
Đúng lúc này, từ phía cửa nhà hàng, giọng nói của Trần Phi chợt vang lên:
“Hạ Hạ, có chuyện gì vậy?”
Ninh Bắc quay phắt người đi. Cậu không bao giờ còn muốn nghe giọng nói của Nam Hạ, Trần Phi hay của bất kỳ người nào nữa.
Tiếng gió rít gào xẹt ngang qua tai cậu. Cậu nghe thấy tiếng Nam Hạ đang gọi tên của mình.
Thế nhưng, bước chân Ninh Bắc không hề dừng lại.
Mà một giây tiếp theo, có tiếng hét thật to truyền đến sau lưng cậu.
“CÚN CON!”
Hốc mắt cậu lập tức ướt đẫm. Những giọt nước mắt đã kìm nén thật lâu bỗng tuôn trào một cách mất khống chế khi cậu quay lưng về phía Nam Hạ.
“Cún con.”
Nam Hạ chạy đến bên Ninh Bắc và nắm lấy bàn tay cậu.
Ninh Bắc đã dừng lại, nhưng cậu vẫn không chịu quay đầu nhìn cô.
Nam Hạ bèn đi tới trước mặt cậu.
Đây là lần đầu tiên cô trông thấy Ninh Bắc như thế này, là lần đầu tiên Ninh Bắc nói chuyện lớn tiếng với cô trong cơn điên tình, và cũng là lần đầu tiên cô biết được bí mật cất giấu nơi đáy tim cậu suốt chừng ấy năm qua.
“Ninh Bắc.” Nam Hạ gọi tên chàng trai trước mặt.
Cậu vẫn cứ thể cúi gằm mặt không chịu ngước nhìn cô.
Nam Hạ dùng bàn tay giữ lấy hai bên đầu cậu. Ngón tay cái của cô nhẹ nhàng lau đi những vệt ẩm ướt gần hốc mắt của Ninh Bắc.
Một sự dịu dàng chất chứa yêu chiều hết mực.
Ninh Bắc cứng đờ người. Cậu nhìn Nam Hạ bằng ánh mắt đầy hoài nghi.
Quả thật rất khó nói.
Nam Hạ cho rằng, không phải tất cả mọi hành động đều phải kèm theo một lời giải thích hợp tình hợp lý.
Cũng như vừa nãy cô quyết định sẽ không tiếp tục cho Ninh Bắc những hy vọng miên man nhưng thực chất đều là vô vọng. Song, giờ phút này, Nam Hạ đã hối hận rồi.
Ngón tay cái nhẹ nhàng xoa xoa đôi gò má cậu.
Cậu vẫn cúi đầu, để mặc những cử chỉ tùy ý của cô.
“Cún con.” Nam Hạ khẽ thì thào.
Tuy rằng Ninh Bắc không trả lời, nhưng ánh mắt cậu hiện giờ đã sáng rực lên như đang rất đỗi mong chờ những lời nói kế tiếp.
“Tụi mình về nhà đi.”
Ninh Bắc ngây ngốc tại chỗ. Bẵng một lúc sau cậu mới cất lời:
“Trần Phi…”
“Hôm nay chị không muốn làm một Nam Hạ lý trí nữa.”
Ngón tay cô chậm rãi di chuyển đến vị trí môi của Ninh Bắc, rồi cứ thế từ tốn lần theo ve vuốt bờ môi mềm mại và mát lạnh của cậu.
Tựa như một sự thăm dò, một sự phỏng đoán, hoặc nói chính xác hơn là một sự mời gọi.
Bầu không khí trở nên an tĩnh đến lạ thường. Ánh mắt Nam Hạ không ngừng bao bọc lấy cậu, làm tan chảy cơ thể cậu.
Miệng cậu vô thức mở ra,
Và ngậm lấy ngón tay của chị.
Ngay khi đầu lưỡi và ngón tay chạm vào nhau,
Ninh Bắc thấy nóng ran khắp người.
Sau đó, cậu nghe thấy tiếng Nam Hạ thỏ thẻ:
“Cún con à, đưa chị về nhà, em nhé!”
Cậu làm ngơ anh trai mình, cứ thế giữ gương mặt lạnh tanh đi thẳng vào phòng ngủ.
“Rầm” một tiếng, cửa phòng đã đóng sập lại.
Ninh Nam vẫn còn đang cười bò trên sô pha, ngồi dậy không nổi.
Đặc sắc quá thể! Từ trên tầng hai, anh đã chứng kiến hết toàn bộ màn kịch này. Anh quyết định giữ gìn ký ức thật cẩn thận để sau này thỉnh thoảng lấy ra gặm nhấm chút dư âm.
Một giây trước đó Ninh Bắc còn đang dương dương tự đắc rằng mình là chú chó nhỏ được sống trong tình yêu thương ngọt ngào, giây kế tiếp liền trở thành con chó độc thân mang tên “em trai nhà hàng xóm”.
Cả đời này, Ninh Nam chưa từng xem qua màn vả mặt nào xoay vần nhanh đến thế.
Tuy nhiên, sau khi cười cợt đã đời, Ninh Nam ra sức hồi phục khóe miệng lại như thường rồi đi tới cửa phòng ngủ của Ninh Bắc.
Dù sao thì cũng là em trai ruột của mình, anh vẫn nên an ủi cậu nhóc một chút.
Anh đẩy cửa phòng ra, vừa định bước vào trong thì đã thấy Ninh Bắc nằm dài dưới sàn nhà như một chú chó hoang lạc chủ.
Đôi mắt cậu vô hồn như thể không còn thiết tha điều gì trên đời nữa.
Ninh Nam cau mày nhìn cậu.
Anh biết bây giờ Ninh Bắc đang rất buồn, nhưng cũng không đến nỗi không muốn sống như bộ dáng hiện tại đấy chứ?
Đi đến bên cạnh cậu, Ninh Nam khoanh tay hỏi:
“Mới có nhiêu đây thôi mà đã không chịu nổi rồi à?”
Ninh Bắc không hề có chút phản ứng nào.
Ninh Nam ngó cậu chăm chăm:
“Mà Nam Hạ cũng có nói gì sai đâu. Mày vốn dĩ là em trai hàng xóm của cô ấy còn gì?”
Ninh Bắc vẫn giữ nguyên bộ dáng “xác chết trôi sông” của mình.
Ninh Nam cười hề hề:
“Để anh nói cho mà nghe. Thái độ của mày như vậy là không đúng rồi. Mày thích Nam Hạ thì đó là chuyện của mày, giống như con chó chạy tới chạy lui quanh chân người ta, nhưng mà làm sao mày có thể đòi hỏi người ta cũng phải hồi đáp lại kia chứ?”
Ý của Ninh Nam là đang chỉ trích Ninh Bắc ép buộc Nam Hạ phải đưa ra cho cậu một câu trả lời. Song, Ninh Bắc không cách nào nuốt trôi lời buộc tội gần như vu khống này:
“Em đâu có đòi chị ấy phải đáp lại em, nhưng mà… nhưng mà…” Ninh Bắc cơ hồ nghẹn ngào.
Nhìn bộ dạng không cam lòng của Ninh Bắc, Ninh Nam nhịn không được mà đá cậu một cái.
“Ai bảo mày làm người không thích mà thích đi làm chó. Mối quan hệ giữa người và người, so với mối quan hệ giữa người và chó có thể ngang nhau được hay sao?”
Mặc dù tai thì nghe vậy đó, nhưng Ninh Bắc vẫn không thể thông suốt và đồng tình với những lời này.
Cậu hiểu đại khái ý của Ninh Nam: cậu không cùng đẳng cấp với Nam Hạ. Là cậu đơn phương mơ tưởng, tự làm thì tự chịu.
Thế nên bị như vậy cũng đáng thôi.
Ninh Bắc lẳng lặng nhắm mắt lại. Cậu cho rằng Ninh Nam chẳng hiểu khỉ khô gì về những chuyện giữa cậu và Nam Hạ. Song, đối với sự việc xảy ra vừa rồi, cậu cũng không cách nào lý giải nổi.
Một lúc sau, một giọng nói nặng nề chợt vang lên:
“Sau này, sẽ không như vậy nữa.”
Ninh Nam cười khà khà, cũng chẳng ý kiến ý cò gì thêm:
“Hy vọng mày thật sự nghĩ thông đấy.”
Nói xong, anh vừa định nhấc chân ra khỏi phòng thì đột nhiên nghe thấy một tiếng chuông điện thoại cực kỳ êm dịu và hân hoan.
Ninh Nam nhớ rõ ràng, nhạc chuông điện thoại của Ninh Bắc trước giờ vẫn luôn là âm báo mặc định. Sự nghi hoặc trong đầu anh mới vừa nhen nhóm, thì khi nhìn thấy Ninh Bắc mở choàng mắt ra, Ninh Nam lập tức nhận được câu trả lời.
Rồi xong, tới nhạc chuông cũng cài đặt riêng luôn còn gì.
Bước chân Ninh Nam chợt khựng lại. Anh muốn xem thử xem, cái tên oắt con ban nãy còn thề thốt không làm chó nữa sẽ quyết định lựa chọn như thế nào.
Ninh Bắc nằm trên sàn nhà đón lấy ánh mắt tóe lửa mà Ninh Nam ném sang cho mình. Cơ thể cậu kiên trì được một giây.
Nhưng chỉ đúng một giây đó thôi.
Giây tiếp theo, Ninh Bắc tức tốc lồm cồm bò dậy, chạy đến chỗ chiếc điện thoại đang reo inh ỏi trên giường.
Ninh Nam nhìn cậu bằng ánh mắt khó hiểu. Thế mà Ninh Bắc lại dửng dưng đẩy anh trai ra cửa, rồi bỏ lại một chữ:
“Biến!”
Ninh Nam: “……”
Cửa phòng ngủ đóng sầm lại. Ninh Bắc cầm lấy điện thoại rồi một lần nữa ngồi xuống sàn nhà. Dường như cậu đã biến lại thành Ninh Bắc của những ngày còn bé, tựa lưng vào cánh cửa và lắng nghe Nam Hạ nói chuyện ở ngoài phòng khách.
Mặc dù giờ phút này Ninh Bắc đang thật sự trò chuyện cùng Nam Hạ, song việc đóng mình trong căn phòng này khiến cậu lại nhớ đến trước kia. Thế giới giữa hai người bọn họ bị ngăn cách bởi một cánh cửa, mà cậu chẳng biết phải vượt qua bằng cách nào.
Thế nhưng, bản năng đã chiến thắng lý trí.
Ninh Bắc nhấn nút nhận cuộc gọi.
“Tiểu Bắc à, hôm nay chắc chị không sang nhà em ăn cơm được.”
Nam Hạ tỏ vẻ áy náy:
“Nhà hàng mà bọn chị đặt để tổ chức họp lớp cấp ba lúc trước giờ phát sinh chút vấn đề. Giờ bọn chị phải sang đó xem sao đã.”
Ninh Bắc nghe rõ rành rành Nam Hạ đã dùng từ “bọn chị”.
Cô ấy muốn cùng đi với cái tên bạn học cấp ba kia.
Ninh Bắc vùi đầu vào giữa hai gối rồi nhắm mắt lại.
Kỳ thực, cậu cũng hiểu rằng mình phải đáp: “Vâng, em biết rồi”, hoặc cùng lắm là bổ sung thêm câu: “Chị đi đường cẩn thận nhé.”
Rồi sau đó cậu nên kết thúc cuộc hội thoại này.
Tuy nhiên, không biết tự bao giờ, trong tim cậu bỗng bùng lên một ngọn lửa nóng như thiêu như đốt, khiến cho cậu không cách nào, cũng như không cam lòng mà buông xuống được triệt để.
“Nam Hạ.” Cậu lên tiếng.
Người ở đầu bên kia lặng im trong thoáng chốc rồi hỏi:
“Sao vậy, Tiểu Bắc?”
Ninh Bắc úp mặt vào lòng bàn tay của mình. Có như thế cậu mới không trông thấy bất cứ thứ gì, từ đó không còn sợ hãi nữa.
“Để em đi cùng với chị. Trưa nay, bọn mình ăn ở ngoài nhé.”
“Vậy có thể sẽ ăn trưa muộn một tí đấy.”
“Không sao đâu. Em đợi chị. Giờ em xuống lầu.”
Nói xong, Ninh Bắc liền cúp máy.
Lúc cậu bước ra khỏi phòng ngủ, Ninh Nam hỏi rằng cậu định đi đâu. Ninh Bắc cúi đầu lặng lẽ mang giày vào, giọng nói cậu trầm thấp:
“Em ra ngoài ăn trưa.”
Đang chuẩn bị mở miệng, Ninh Nam liền trông thấy em trai ngẩng đầu lên nhìn mình:
“Anh hai, em biết rồi.”
Ninh Bắc bỏ điện thoại và chìa khóa vào trong túi. Một giây sau khi đẩy cửa ra, cậu bèn nói:
“Đây sẽ là lần cuối cùng.”
Lúc xuống lầu, Nam Hạ vẫn còn đang nói chuyện với người đàn ông nọ. Ninh Bắc đi đến bên cạnh cô.
“Đi thôi.”
Nam Hạ có hơi giật mình.
Lúc cô liếc nhìn Ninh Bắc, dưới ánh nắng chói chang, nước da cậu trắng đến nhợt nhạt.
Cậu cất lời nhưng lại không nhìn cô mà chỉ khẽ cúi đầu nhìn xuống khoảng đất trước mặt.
Hàng mi đen nhánh đổ bóng che khuất ánh mắt cậu. Thanh âm cậu toát ra sắc thái lạnh lùng.
Đứng bên cạnh cậu, Nam Hạ hỏi:
“Tiểu Bắc, em không khỏe ư?”
Ninh Bắc nhìn sang cô. Cậu chỉ lắc đầu thinh lặng.
“Chị đi cùng với Trần Phi là được rồi. Bằng không ngày mai chị sang nhà em ăn cơm nhé.”
Nam Hạ lờ mờ phát hiện ra có lẽ Ninh Bắc đang không vui vì chuyện vừa nãy. Vậy nên cô không muốn Ninh Bắc đi theo cô với trạng thái như thế này.
Có vẻ như cô đã khiến cho mọi chuyện càng lúc càng trở nên phức tạp.
Vốn dĩ cô muốn để nó được phát triển một cách tự nhiên. Thật ra Nam Hạ cũng nhận ra cô và Ninh Bắc đã “đi hơi xa” giới hạn tình bạn. Thế nhưng lúc này, cô muốn kịp thời ngăn chặn mọi tổn thất. Nhân lúc bản thân mình còn chưa chắc chắn, cô cần phải cho Ninh Bắc một câu trả lời rõ ràng, đồng thời giữ một khoảng cách đúng mực với cậu. Song, cô chỉ mới gọi Ninh Bắc là “em trai hàng xóm” thôi mà cậu đã biến thành bộ dáng như vậy rồi.
Nam Hạ dời ánh nhìn về phía trước. Cô bất giác khoanh tay lại, vẻ mặt trở nên trầm trọng.
Cô và Ninh Bắc không giống nhau.
Trên thực tế, không phải cô không thể chấp nhận chuyện yêu đương cùng Ninh Bắc. Thế nhưng nếu bây giờ quen Ninh Bắc, cô chỉ có thể đảm bảo rằng mình sẽ bỏ ra đúng ba phần tình cảm chân thành, bảy phần còn lại còn phụ thuộc vào việc hòa hợp giữa hai người bọn họ trong tương lai.
Dù gì, cô cũng không còn là thiếu nữ mười tám tuổi, không phải kiểu con nít dễ đánh mất lý trí mỗi khi kích động như Ninh Bắc.
Trong thế giới quan của Nam Hạ, tình yêu là một phép thử đúng sai, để xem xét đối phương có phù hợp với mình hay không. Nếu kết quả sau chót không được như ý nguyện, cô cũng không đau khổ quá nhiều. Dù sao đã từng trải qua những tháng ngày vui vẻ bên nhau, lúc chia tay cũng nên dùng phương thức lý trí và hòa bình để chúc cho người kia được hạnh phúc.
Nhưng nếu đối tượng là Ninh Bắc…
Nam Hạ lẳng lặng liếc nhìn chàng trai đi bên cạnh mình. Cậu cố ý tách cô khỏi Trần Phi một khoảng cách thật xa.
Trông cậu hệt như một ngọn lửa cháy hừng hực.
Dù rằng lúc này, Ninh Bắc vẫn giữ vẻ mặt lạnh tanh, còn miệng thì kín như bưng, thế nhưng, Nam Hạ vẫn có thể nhận thấy rõ ràng: Ninh Bắc đang bốc hỏa.
Mà ngọn lửa này chỉ có hai trường hợp: một là mặc sức cháy thỏa thuê, hai là bị dập tắt triệt để.
Khi yêu một người nào đó, cậu không hề chừa lại bất cứ đường lui nào cho mình.
Trái tim Nam Hạ cảm nhận được nỗi cháy bỏng không tên, đồng thời theo sau đó là một sự cảnh giác đầy lạnh lẽo.
Cô phải thực thận trọng. Cô không muốn tổn thương Ninh Bắc một chút nào.
Chẳng mấy chốc, ba người đã đi đến nhà hàng mà Nam Hạ đặt chỗ. Ông chủ đi ra và bảo rằng số lượng thực khách đặt bàn vào ngày mười một quá đông. Do bất cẩn, ông đã đưa luôn bàn mà bọn họ đặt trước cho người khác. Vậy nên ông bèn hỏi bọn họ có muốn đổi lại ngày giờ đặt bàn hay không?
Nam Hạ và Trần Phi đi theo ông chủ vào trong nhà hàng để chọn lại thời gian. Song, Ninh Bắc lại nói rằng mình sẽ ở ngoài cửa chờ hai người họ.
Nam Hạ bảo hay là cậu cứ vào trong ngồi đợi, nhưng Ninh Bắc lại không muốn vào.
Dù trong lòng chợt trào dâng một nỗi khó chịu không tên, Nam Hạ vẫn kiên nhẫn khuyên nhủ:
“Thời tiết bên ngoài nóng lắm, em vào trong ngồi ở sô pha đợi một lát. Tụi chị đặt bàn xong nhanh thôi.”
Dù vậy, Ninh Bắc vẫn lắc đầu.
Cậu bỗng bướng bỉnh một cách vô cớ.
Nam Hạ khẽ mím môi. Thấy dòng xe bên ngoài tương đối thưa thớt, cô mới dặn dò cậu chú ý an toàn, đừng chạy lung tung, rồi sau đó xoay người tiến vào trong nhà hàng.
Trong lúc chọn lại thời gian đặt bàn cùng với Trần Phi, Nam Hạ có phần lơ đễnh.
Tuy cô biết Ninh Bắc đã là người lớn, ở ngoài đợi một tí cũng chả sao. Nhưng mặt khác, cô cũng cảm nhận được rõ ràng rằng: cậu đang tức giận.
Cậu nhất quyết đòi phải đi theo cô cho bằng được, nhưng lại không cách nào che đậy nỗi uất ức bên trong mình.
Cậu chỉ có thể dùng biện pháp này để tự trừng phạt bản thân, mà không hề hay biết rằng Nam Hạ cũng vì lẽ đó mà canh cánh trong lòng.
Bên trong nhà hàng, Trần Phi và Nam Hạ liên tục gọi điện thoại cho từng bạn học cũ để hỏi xem thời gian mới đổi có thỏa đáng hay không. Lúc gọi cuộc gọi thứ ba, Nam Hạ đã không thể nào ngồi yên được nữa.
“Mình có chút chuyện phải ra ngoài, lát nữa sẽ quay lại.” Nam Hạ nói nhỏ bên tai Trần Phi, sau đó đứng dậy đi về phía cửa.
Bên ngoài cánh cửa kính trong suốt chỉ có xe cộ qua lại cùng với một vài người đi đường.
Ban đầu khi không nhìn thấy Ninh Bắc, Nam Hạ lập tức hốt hoảng. Cô vội vã sải bước thật dài, đẩy cửa ra và gọi thật to:
“Ninh Bắc!”
Vừa nhìn ngang, Nam Hạ liền trông thấy một bóng dáng đứng dưới tán cây cách đó không xa: Ninh Bắc cũng đang quay đầu nhìn lại.
Dưới bóng râm mờ ảo, chiếc áo phông trắng của cậu bay phần phật trong gió, phác họa rõ rệt thân hình cao ráo có phần đơn bạc của Ninh Bắc. Mái tóc đen che khuất phần nào đôi mắt một mí sắc sảo, khiến cho ánh nhìn của chàng trai ở nơi xa kia trở nên xa cách hơn mấy phần.
Lúc này đây, cậu chỉ lẳng lặng đứng đó, chứ không còn chạy đến bên cô như trước nữa.
Là đứng ở phía xa xa.
Nhịp tim của Nam Hạ đập nhanh như thiếu oxy, đồng thời cô cảm thấy có chút hụt hẫng.
Song, cô đã nhanh chóng điều chỉnh nó lại bình thường.
“Em có nóng không?” Cô đi về hướng cậu: “Đi vào trong với chị nhé.”
Ninh Bắc vẫn lắc đầu:
“Bọn chị xong rồi à?”
Nam Hạ cố gắng kìm chế sự cáu kỉnh bộc phát ở trong lòng:
“Vẫn chưa. Phải mất một lúc nữa mới xong.”
“Vậy thôi.” Cậu vẫn ngoan cố từ chối.
“Vào trong đi. Đứng ở ngoài xe cộ chạy tới chạy lui nguy hiểm lắm.”
“Thôi.”
Cuối cùng, nụ cười trên gương mặt Nam Hạ cũng tắt ngúm. Cô ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt của Ninh Bắc.
Có một ngọn gió thổi ngang qua khoảng trống giữa hai người bọn họ, tiện đường cuỗm đi mất ít dưỡng khí dùng để hít thở.
Bầu không khí tức thì trở nên ngột ngạt, khiến người bên trong chỉ muốn thoát ra ngoài.
Nam Hạ hỏi rõ ràng từng chữ một:
“Ninh Bắc, rốt cuộc là em đang trừng phạt chính mình hay là đang trừng phạt chị?”
Ánh mắt của Ninh Bắc bỗng chốc sa sầm. Chiếc mũi nhỏ của Nam Hạ đã lấm tấm một tầng mồ hôi mỏng. Hiện giờ, ánh nhìn của cô không còn dịu dàng nữa, mà đã hoàn toàn lạnh băng.
Trái tim Ninh Bắc bắt đầu rỉ máu. Cậu biết, có lẽ đây là lần sau chót rồi.
“Là tự trừng phạt mình.” Cậu đáp.
“Vậy thì tại sao em lại theo chị tới đây?” Nam Hạ hỏi: “Nếu muốn tự trừng phạt mình thì tại sao lại đi theo chị, rồi để chị phải buồn lòng?”
Có một thoáng sững sờ hiện trên gương mặt cậu. Tiếp theo đó, trái tim Ninh Bắc dần dà đau đớn như bị người ta dùng dao cứa rách.
Không phải là cậu cố ý đâu… Cậu không cố ý để Nam Hạ phải buồn lòng.
Chỉ là bản năng buộc cậu đến bên cạnh Nam Hạ, nhưng cậu lại không ngờ mình đã khiến cho cô chán phiền.
“Sao lại đi theo chị…” Ninh Bắc tự lẩm bẩm.
Trong phút chốc, hốc mắt cậu trở nên cay sè. Cậu không cách nào nhìn thẳng vào Nam Hạ được nữa.
Ninh Bắc chỉ biết cúi đầu.
Dường như ngay tức khắc, Nam Hạ liền thấy hối hận về câu hỏi của mình.
Rốt cuộc cô đang bực mình cậu cái gì? Rốt cuộc cô đang làm gì thế chứ?
Rốt cuộc cô hy vọng cậu sẽ đưa cho cô một đáp án sao đây?
Nam Hạ im lặng hít vào một hơi. Cô đang cố gắng bình tĩnh lại để xin lỗi và an ủi cậu, thì Ninh Bắc đột ngột ngẩng đầu nhìn cô.
Ánh mắt cậu trở nên vô cùng lạnh lùng, như thể sắp sửa chiến đấu một trận sống mái.
Thanh âm chậm rãi mà trong trẻo vang lên bên tai Nam Hạ:
“Bởi vì em hèn mọn.”
Cơ thể của Nam Hạ bỗng chốc cứng đờ.
Ninh Bắc chầm chậm tiến lại gần Nam Hạ. Cậu nói một cách cam chịu:
“Tại sao em lại theo chị đến đây? Tại sao chị đã nói rõ em chỉ là em trai nhà hàng xóm, mà em vẫn cứ đi theo chị? Nam Hạ, những gì em thể hiện chưa đủ rõ ràng hay sao? Là vì em hèn mọn, em chỉ là một con chó bên cạnh chị. Chỉ cần chị vẫy tay, em sẽ lập tức chạy đến như người mất hồn. Còn khi chị bảo không cần em nữa, thì đến cả dũng khí để quay lưng bỏ đi em cũng chẳng có lấy.”
Ninh Bắc cơ hồ đánh mất hoàn toàn lý trí. Cả người cậu lúc thì nóng hầm hập, lúc lại rét căm căm.
Hốc mắt cậu không khỏi đỏ ửng và bỏng rát, giọng nói cũng từ từ run rẩy:
“Nam Hạ, em cũng không biết tại sao mình lại đi theo chị đến đây. Em cứ ngỡ mình đã mười tám tuổi rồi, có thể xuất hiện bên cạnh chị, vì vậy em mới đi theo chị. Vậy chị nói cho em biết đi, đến bao giờ em mới có đủ tư cách để xuất hiện bên cạnh chị? Mười bảy, mười sáu, mười lăm, hay mười bốn tuổi? Lúc chị có bạn trai, em không thể xuất hiện, lúc còn vị thành niên em cũng chưa thể xuất hiện. Vậy thì Nam Hạ à, chị có thể nói cho em biết, đến lúc nào em mới không còn là một con chó để chị gọi thì đến chị đuổi thì đi nữa đây?”
Thanh âm của Ninh Bắc tựa hồ một cây gậy cứng đập thẳng vào trái tim Nam Hạ. Cô hầu như không dám hồi tưởng lại những lời cậu vừa nói.
“Em nói… mười bảy tuổi, mười sáu tuổi, mười lăm tuổi… là có ý gì?”
Ninh Bắc bật cười khe khẽ, như thể chuyện đó cũng chẳng còn là vấn đề gì lớn lao.
“Mỗi năm Tết đến, chị đều sang nhà em ngồi chơi. Năm ngoái chị kể với bố mẹ em rằng cả năm nay chị biểu hiện rất tốt, vì vậy cuối năm chị được thưởng nhiều nhất. Năm kia, chị bảo công ty mới của chị cạnh tranh rất khốc liệt, cũng may là đồng nghiệp ở đó rất thân thiện. Trước năm kia, chị mới vừa tốt nghiệp đại học, nên đã hỏi Ninh Nam rất lâu về chuyện tìm việc làm. Còn trước đó nữa, chị nói rằng kỳ nghỉ đông này chị sẽ cùng bạn đi du lịch ở Đại Lý…”
Tiếng ồn ào bên đường thình lình tan biến. Nam Hạ quên béng đi mình đã nín thở trong bao lâu rồi.
Trước mặt cô, Ninh Bắc dường như đã biến thành một người khác. Cậu dứt khoát cắt đứt trái tim đầm đìa máu của mình và dâng nó lên cho cô.
Cậu muốn nói với cô rằng: Nam Hạ à, đây mới thật sự là Ninh Bắc.
Là một Ninh Bắc đã yêu thầm cô nhiều năm như vậy, nhưng lại chưa từng dám tiết lộ nửa lời.
Mà lúc này, chỉ cần cô muốn, cô liền có thể phá hủy cậu dễ dàng như trở bàn tay.
“…Nam Hạ à, là như vậy đó.” Ninh Bắc đưa tay lên che mắt mình rồi từ từ lùi lại.
Sau đó, cậu lại buông tay ra và nhìn Nam Hạ:
“Em về trước đây, sẽ không làm phiền chị nữa đâu.”
Đúng lúc này, từ phía cửa nhà hàng, giọng nói của Trần Phi chợt vang lên:
“Hạ Hạ, có chuyện gì vậy?”
Ninh Bắc quay phắt người đi. Cậu không bao giờ còn muốn nghe giọng nói của Nam Hạ, Trần Phi hay của bất kỳ người nào nữa.
Tiếng gió rít gào xẹt ngang qua tai cậu. Cậu nghe thấy tiếng Nam Hạ đang gọi tên của mình.
Thế nhưng, bước chân Ninh Bắc không hề dừng lại.
Mà một giây tiếp theo, có tiếng hét thật to truyền đến sau lưng cậu.
“CÚN CON!”
Hốc mắt cậu lập tức ướt đẫm. Những giọt nước mắt đã kìm nén thật lâu bỗng tuôn trào một cách mất khống chế khi cậu quay lưng về phía Nam Hạ.
“Cún con.”
Nam Hạ chạy đến bên Ninh Bắc và nắm lấy bàn tay cậu.
Ninh Bắc đã dừng lại, nhưng cậu vẫn không chịu quay đầu nhìn cô.
Nam Hạ bèn đi tới trước mặt cậu.
Đây là lần đầu tiên cô trông thấy Ninh Bắc như thế này, là lần đầu tiên Ninh Bắc nói chuyện lớn tiếng với cô trong cơn điên tình, và cũng là lần đầu tiên cô biết được bí mật cất giấu nơi đáy tim cậu suốt chừng ấy năm qua.
“Ninh Bắc.” Nam Hạ gọi tên chàng trai trước mặt.
Cậu vẫn cứ thể cúi gằm mặt không chịu ngước nhìn cô.
Nam Hạ dùng bàn tay giữ lấy hai bên đầu cậu. Ngón tay cái của cô nhẹ nhàng lau đi những vệt ẩm ướt gần hốc mắt của Ninh Bắc.
Một sự dịu dàng chất chứa yêu chiều hết mực.
Ninh Bắc cứng đờ người. Cậu nhìn Nam Hạ bằng ánh mắt đầy hoài nghi.
Quả thật rất khó nói.
Nam Hạ cho rằng, không phải tất cả mọi hành động đều phải kèm theo một lời giải thích hợp tình hợp lý.
Cũng như vừa nãy cô quyết định sẽ không tiếp tục cho Ninh Bắc những hy vọng miên man nhưng thực chất đều là vô vọng. Song, giờ phút này, Nam Hạ đã hối hận rồi.
Ngón tay cái nhẹ nhàng xoa xoa đôi gò má cậu.
Cậu vẫn cúi đầu, để mặc những cử chỉ tùy ý của cô.
“Cún con.” Nam Hạ khẽ thì thào.
Tuy rằng Ninh Bắc không trả lời, nhưng ánh mắt cậu hiện giờ đã sáng rực lên như đang rất đỗi mong chờ những lời nói kế tiếp.
“Tụi mình về nhà đi.”
Ninh Bắc ngây ngốc tại chỗ. Bẵng một lúc sau cậu mới cất lời:
“Trần Phi…”
“Hôm nay chị không muốn làm một Nam Hạ lý trí nữa.”
Ngón tay cô chậm rãi di chuyển đến vị trí môi của Ninh Bắc, rồi cứ thế từ tốn lần theo ve vuốt bờ môi mềm mại và mát lạnh của cậu.
Tựa như một sự thăm dò, một sự phỏng đoán, hoặc nói chính xác hơn là một sự mời gọi.
Bầu không khí trở nên an tĩnh đến lạ thường. Ánh mắt Nam Hạ không ngừng bao bọc lấy cậu, làm tan chảy cơ thể cậu.
Miệng cậu vô thức mở ra,
Và ngậm lấy ngón tay của chị.
Ngay khi đầu lưỡi và ngón tay chạm vào nhau,
Ninh Bắc thấy nóng ran khắp người.
Sau đó, cậu nghe thấy tiếng Nam Hạ thỏ thẻ:
“Cún con à, đưa chị về nhà, em nhé!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook