Lúc còn học đại học, bởi vì mẹ của Lương Thi Vận là giáo sư nên cô và Sở Hạ vẫn luôn lén lút nói chuyện yêu đương, không dám để bạn học biết được.

Sau đó tốt nghiệp, Sở Hạ quyết định đi du học, Lương Thi Vận lại quyết định tiếp nhận công ty của cha cô.

Hai người bọn họ, một người ở trong nước, một người ở nước ngoài; một người bận rộn công tác, một người bận việc học; hơn nữa sai lệch múi giờ cùng việc cả hai đều bận rộn, chuyện chia tay cứ thế diễn ra một cách tự nhiên.

Khi các bạn học còn đang bàn luận sôi nổi.

Lương Thi Vận cắt đứt những hình ảnh kiều diễm lỗi thời trong đầu mình, đối diện ánh mắt của Sở Hạ nở nụ cười.

Cách biệt 6 năm, so với Sở Hạ cô đã thay đổi rất nhiều.

Đầu tóc trước đó đen nhánh dài thẳng giờ trở thành những lọn uốn xoăn, lọn xoăn to ôm sát vào cằm nhỏ của cô, khuôn mặt đã từng để mặt mộc bây giờ cũng được trang điểm tỉ mỉ, đến lông mi cũng được chải chuốt cẩn thận.

Không biết có phải do đã uống rượu hay không, chóp mũi của cô khi được ánh đèn chiếu xuống có hơi phiếm hồng, ánh mắt cô cũng có chút mê mang, đôi mắt trắng đen rõ ràng lấp lánh ánh nước, phảng phất như muốn nói: Không bằng chúng ta thử xem sao?

Những bạn học ở bên cạnh nói chuyện càng ngày càng hăng. Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên.

“A, Cao Yến, cậu tới rồi sao?” Bí thư chi đoàn nhấc máy nghe, qua một lúc lâu, anh ta mới nói với mọi người, “Cao Yến nói cậu ấy có chuyện đột xuất, không tới được.”

“Bận dữ vậy sao?” Có bạn học giọng điệu hơi chua lên tiếng.

“Ông chủ lớn mà, nhiều chuyện làm ăn phải làm, làm gì bận tâm tới những bạn học cũ như chúng ta.” Rất nhanh, có một bạn học khác tiếp lời, “Nếu không muốn sao lại nói sẽ tới.”

Không thể phủ nhận Cao Yến là người có giá trị cao nhất trong lớp của bọn họ, nhưng tiền tài của anh ta không phải đến từ sự cố gắng của bản thân anh ta, mà bởi vì anh ta có một người cha tốt. Lúc còn đi học anh ta đã phô bày dáng vẻ phú nhị đại của mình, hơn nữa với ngoại hình xuất chúng cũng làm tan nát không biết bao bạn học nữ.

Các bạn học nam trong lớp tuy rằng cũng không ít lần được anh ta giúp đỡ, nhưng trong lòng bọn họ ít nhiều vẫn có chút không thoải mái.

Cho nên có được cơ hội lần này, bọn họ liền anh một lời, tôi một câu cứ như vậy mà bàn luận.

Chuyện giữa Sở Hạ cùng Lương Thi Vận chỉ là một nốt nhạc đệm, rất nhanh đã bị bỏ qua.

Mọi người vẫn tiếp tục bá vai bá cổ mà nhớ lại chuyện xưa.

Vung tay vung chân, mời rượu, nịnh nọt, trò chuyện, hóng chuyện…Sau khi hơi say, mọi người càng thêm tùy tiện hơn, dần dần tính tình thật sự cũng bại lộ ra, mãi cho tới khi bí thư chi đoàn đề nghị mọi người đi tăng hai, đi tới KTV.

Lúc này đã là 9 giờ.

Lương Thi Vận cũng đã uống non nửa rượu vào dạ dày, cô có chút ngà ngà say, bèn tìm một cái cớ để rời đi trước.

Lúc cô đang đứng ở ven đường bắt taxi,

Cảm giác say trong người dâng lên, cộng với hơi nóng do men say tỏa ra, cô mở rộng áo khoác ra.

Gió thổi qua, làn váy bên trong cũng lộ ra ngoài, chiếc váy bó sát người tôn lên bầu ngực và vòng eo đầy quyến rũ, nhìn xuống là đôi chân dài thẳng tắp cùng mắt cá nhân tinh xảo, dường như không có tất chân bao lấy, đôi chân trắng như tuyết, phá lệ mang đến cảm giác câu dẫn.

Sở Hạ đứng cách đó không xa, anh không nhịn được mà bật lửa.

Lương Thi Vận nghe thấy âm thanh liền quay đầu lại, cô liếc mắt nhìn Sở Hạ đang đứng dưới hàng cây bên đường, trong miệng của anh ngậm lấy một điếu thuốc nhưng chưa đốt lửa.

“Là anh à.” Cô nói, “Sao không đi hát đi?”

“Anh hát thế nào không phải em rõ nhất sao?” Người đàn ông cởi áo khoác ra, nhìn chằm chằm cô một hồi.

“…” Lương Thi Vận.

Thượng đế thật sự rất công bằng, mọi người đều cho rằng Sở Hạ là người nổi bật trên mọi phương diện, nhưng thật ra anh cũng có điểm yếu, ví dụ như…âm điệu của anh không tốt lắm.

Lương Thi Vận nhớ rất rõ, có một lần cô buộc anh mở miệng hát, âm thanh đó thật sự làm lỗ tai rất khó quên đi.

Cô cố gắng nhịn cười, lại nghe Sở Hạ hỏi cô: “Sao em không đi?”

“Ngày mai còn phải dậy sớm, nên không tham gia cuộc vui nữa.” Lương Thi Vận: “Dù sao cũng không có gì thú vị.”

“Không thú vị?” Sở Hạ.

Là bởi vì không có Cao Yến tới, cho nên cô không thấy thú vị sao?

Vừa rồi trên bàn ăn Lương Thi Vận nhiều lần hỏi bí thư chi đoàn về Cao Yến, khi nghe nói Cao Yến không tới, trên mặt cô không che giấu mà biểu lộ ra sự thất vọng.

“Bởi vì không gặp được người muốn gặp sao?” Sở Hạ vì thế mà tiếp tục hỏi.

“Sao?” Lương Thi Vận nghe không rõ.

Đúng lúc này, có một âm thanh gọi hai người.

Lương Thi Vận cùng Sở Hạ quay đầu lại, thấy một bạn học nữ trước khi bữa tiệc kết thúc đã đi toilet, cô ta đang từ nhà hàng đi tới, nhìn thấy hai người bọn họ: “A, hai người các cậu không đi hát sao?”

“Chúng tôi đều có việc bận.” Lương Thi Vận nói, “Đúng rồi, cậu cũng không đi hát à?”

“Đừng nói nữa, tôi mới đi ra ngoài một lát mà chồng tôi đã thúc giục tôi trở về, nói không trông được con.”

“Thật không, vậy lần sau dẫn theo chồng và con cùng tới, tôi nhớ không lầm là cậu sinh con gái đúng không, nhìn ảnh chụp rất đáng yêu.”

“Đáng yêu cái gì chứ, chính là kẻ hủy diệt thì có…”

…………

Nói tới chủ đề con cái, bạn học nữ trở nên luyên thuyên, hai người tôi một câu cô một câu trò chuyện với nhau.

Chẳng mấy chốc tài xế của Lương Thi Vận đã tới. Cô mở cửa xe sau đi lên xe, sau đó hỏi người đang đứng ở ven đường: “Hai người trở về bằng cách nào?”

“Xe taxi.” Bạn học nữ. “Didi.” Sở Hạ.

Nghe đã biết là không ai tới đón rồi.

Lương Thi Vận mở cửa xe ra một chút, cô nghiêng người nói: “Nếu không để tôi đưa hai người về nhé?”

Lịch sự mà mời, nhưng đơn thuần là khách sáo.

Bạn học nữ vội vàng xua tay tỏ vẻ không cần, ai ngờ Sở Hạ lại nói: “Được.”

“…” Lương Thi Vận.

Cuối cùng, bạn học nữ cùng Sở Hạ đều lên xe của Lương Thi Vận.

Nhà bạn học nữ không xa, chỉ mất 10 phút là tài xế chạy tới nơi, lúc này Lương Thi Vận mới hỏi Sở Hạ: “Anh ở đâu?”

“Châu Tế.” Sở Hạ nói tên khách sạn.

Một lúc lâu cô lại hỏi: “Mấy năm nay anh thế nào?” “Khá tốt, còn em?”

“Vẫn tốt.” Sau đó, hai người đều im lặng không lên tiếng.

Hai người đều là những người không thường đăng ảnh lên mạng xã hội, mấy năm nay muốn tìm hiểu cuộc sống của đối phương cũng là thông qua bạn bè, nhưng cũng chỉ nghe được một ít thông tin.

Chuyện này làm cho bọn họ giống như một người xa lạ, đến cả một chủ đề để nói chuyện cũng không có.

Lương Thi Vận dứt khoát cúi đầu nhìn điện thoại.

Vừa hay có một người trong lớp đăng lên Wechat một đoạn clip quay cảnh mọi người đang hát, Cao Yến cũng nhắn tin xin lỗi, nói hôm nay đột nhiên có việc không tới được, lần sau anh ta sẽ mời mọi người một bữa.

Ngón tay Lương Thi Vận nhẹ nhàng gõ đáp lại: Vậy cậu phải nhớ kỹ lời hứa đấy.

Cao Yến dường như không ngờ là cô sẽ đáp lại anh ta, anh gửi lại biểu cảm ‘ăn cá’, lại hỏi sao trong clip không thấy cô hát.

Lương Thi Vận đáp lại: Nếu tôi có giọng hát hay như cậu thì tôi sẽ đi. Đột nhiên cô nghĩ tới sau đó sẽ hát bài ‘Cảm động đất trời’, cô nhịn không được mà nở nụ cười.

Sở Hạ thông qua kính chiếu hậu nhìn thấy khóe môi cô giương lên. 6 năm rồi anh chưa gặp lại cô.

Trước đó, ở trong bữa tiệc anh chỉ chăm chú để ý biến hóa trên mặt cô, bây giờ đang ở trong khoang xe ấm áp, anh mới nhận ra dáng vẻ của cô

đã thay đổi rất nhiều.

Áo khoác được cởi ra, bị cô tùy ý ném một bên ghế.

Lưng Lương Thi Vận dựa vào ghế, tư thế này càng làm nổi bật xương quai xanh tinh xảo mê người của cô.

Váy liền bó sát vào người cô, trước ngực cô phập phồng lên xuống, so với trước đã đầy đặn hơn nhiều, eo thon vẫn như lúc xưa, chỉ cần một tay cũng có thể ôm trọn, toàn bộ đường cong quyến rũ ẩn hiện làm người khác nhìn tới chảy máu mũi.

Đi gặp bạn học lại mặc đồ gợi cảm như vậy, nhìn thế nào cũng thấy có sự dụng tâm kín đáo ở đây.

Độ ấm trên xe mang theo mùi nước hoa trên người của Lương Thi Vận, như có như không mà phả vào mũi Sở Hạ.

Anh vô thức nới lỏng cổ áo, lấy điện thoại ra với mong muốn dời lực chú ý, lại vừa hay thấy tin nhắn nóng bỏng tán gẫu chuyện bạn học đi KTV của Lương Thi Vận cùng Cao Yến.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương