Cực Sủng, Tiểu Phụ Điền Viên
-
Quyển 1 - Chương 22: Tức chết người, không đền mạng!
Editor: Cà Rốt Hồng - Diễn Đàn
"Trà, một gói này, ta cho ngài ba mươi lượng, tương này ta cho ngài mười lượng một vò, ngài cảm thấy như thế nào?" Người ta cũng sảng khoái như vậy rồi, Bảo Nhi cũng không thể so đo nữa, "Tướng công, chàng cảm thấy được không?" Bảo Nhi quay đầu nhìn về phía Nhạc Mặc.
Nhạc Mặc không ngờ bé con lại đặt hắn vào vị trí này, rất là thể diện á. Nhạc Mặc khẽ gật đầu.
"Nếu tướng công nhà ta đã đồng ý, vậy cứ làm như vậy đi." Bảo Nhi quay lại nhìn về phía Đoạn Thịnh Văn trả lời.
"Được, người đâu, lấy năm mươi lượng tới đây." Buôn bán tốt như vậy, đương nhiên ông ta cũng rất gấp gáp.
"Có thể cho một tờ ngân phiếu bốn mươi lượng và mười lượng bạc vụn hay không." Bảo Nhi vội vã hỏi, nói xong cũng có chút hối hận, không biết có mệnh giá bốn mươi lượng hay không, quay đầu lại nhìn Nhạc Mặc một cái.
"Được, không thành vấn đề." Đoạn Thịnh Văn mới vừa nói xong không bao lâu sau, thì có hỏa kế đưa tới một tờ ngân phiếu bốn mươi lượng và mười lượng bạc vụn. Bảo Nhi nhận lấy tiền trực tiếp đưa cho Nhạc Mặc, sau đó đứng ở bên cạnh Nhạc Mặc.
"Nhạc công tử có đồ gì tốt có thể mang tới đây, chúng ta cho giá nhất định khiến ngài hài lòng." "Được, nhất định." Nhạc Mặc khẽ gật đầu.
Ra khỏi tửu lâu Minh Hương, Bảo Nhi vui vẻ nhảy lên, "Tướng công, chúng ta có tiền rồi!" Nhạc Mặc trực tiếp kéo cô bé con bảo hộ trong khuỷu tay, cách xa đám người đang lui tới ở bên cạnh ra."Cẩn thận một chút", Nhạc Mặc dặn dò.
Bảo Nhi nghĩ, phải đi tiệm may mua cho Nhạc Mặc hai bộ quần áo, sau đó sẽ mua cho mình một bộ, rồi lại mua chút thịt nè, cá nè, vân vân.
"Cô nương, mua dây cột tóc không", Bảo Nhi quay đầu thì nhìn thấy người bán dây cột tóc ngày đó, không khỏi cười một tiếng, làm người bán dây cột tóc nhìn ngây người.
Nhạc Mặc trực tiếp kéo cô bé con qua, cầm lấy tay nàng. Cái này thật đúng là tìm chuyện cho ta, không biết bộ dạng của mình đẹp bao nhiêu sao?
Bảo Nhi nhìn vẻ mặt Nhạc Mặc không đúng lắm, cũng không dám cười nữa, im bặt, kéo Nhạc Mặc đến trước sạp.
"Lấy cho ta năm cái, không cùng màu sắc." Giọng nói của Nhạc Mặc nhàn nhạt, nhưng chỉ cần nghe kỹ, thì có thể phát hiện trong giọng nói của hắn xen lẫn khó chịu. Bảo Nhi cũng không dám nói nữa, người bán hàng rong nhanh chóng đưa cho Nhạc Mặc, Nhạc Mặc đưa tiền, không trì hoãn chút nào, kéo người, rời đi.
Bảo Nhi thấy Nhạc Mặc như thế, vui vô cùng. Không ngờ tướng công nhà nàng là chúa thích ăn giấm chua, vốn tưởng rằng hắn đối với bất cứ chuyện gì cũng vân đạm phong khinh cơ.
Đi tới một cửa tiệm may, thẩm tử bên trong rất nhanh tiến lên đón, Bảo Nhi trực tiếp chọn một bộ trường sam trắng thuần thêu tơ vàng cho Nhạc Mặc mặc thử, Nhạc Mặc cũng không cự tuyệt, trực tiếp đi vào thay.
Khoảnh khắc Nhạc Mặc đi ra ngoài, trong cửa hàng đột nhiên yên lặng… hỏa kế đang treo quần áo đều há miệng, ngẩn ngơ tại chỗ. Bảo Nhi nhìn không chớp mắt, cái này cùng tiên nhân trong mộng kia giống nhau như đúc! Tướng công à, chàng quá đẹp!
Phụ nhân bán quần áo phản ứng rất nhanh, suy cho cùng là người đã trải qua mấy chục năm, cái gì cũng có chừng mực."Ôi chao, cô nương, công tử này mặc thật là đẹp!"
Lúc này Nhạc Mặc mới nhận ra một vấn đề, ở bên ngoài, người ta chưa từng xem bọn họ là phu thê, bởi vì Bảo Nhi vẫn để tóc dài, không có búi tóc lên. Thầm hạ quyết tâm, lần sau ra cửa nhất định phải búi tóc cho Bảo Nhi, không thể để cho người ta có bất kỳ nhầm lẫn nào nữa.
Bảo Nhi rất là hài lòng, không cho Nhạc Mặc đổi lại nữa, trực tiếp lấy thêm một bộ màu xanh đậm có cùng kích thước, tự mình thử một bộ màu hồng nhạt, nhìn rất là đẹp.
Bảo Nhi lại mua thêm hai cuộn vải bố, một cuộn màu trắng, một cuộn màu xanh. Nhạc Mặc rất là buồn bực, chỉ có điều, nhìn bé con vui sướng không dứt, hắn cũng không nói gì.
"Tướng công, chàng còn chưa có khen ta đó!" Bảo Nhi ngước khuôn mặt nhỏ nhắn phồng má.
"Khen cái gì?" Đáy mắt Nhạc Mặc tràn đầy trêu đùa, đương nhiên Bảo Nhi nhìn ra được, trực tiếp thò tay véo eo của mỹ nam.
"Được, Bảo Nhi nhà ta xinh đẹp nhất!" Nhạc Mặc trực tiếp quấn lấy người gây chuyện vào trong tay.
"Hừ, chàng nói có chút miễn cưỡng!" Bảo Nhi tức giận xoay mặt sang một bên. Quá khinh người, dung mạo mình kém xa hắn, một nam nhân bộ dạng đẹp như vậy, bảo nữ nhân làm sao mà sống đây hở!
Mua rất nhiều đồ, Bảo Nhi cũng không đi nhanh được, Nhạc Mặc để cho Bảo Nhi đợi ở trên bậc thang dưới bóng cây chờ hắn, hắn lại đi mua chút đồ ăn vặt cho Bảo Nhi.
Thượng Quan Dực mới từ trên cầu vòm đi xuống thì thấy người ở dưới bóng cây kia, hôm nay nàng mặc quần áo màu hồng, càng nổi bật lên làn da trắng mịn. Hắn thần xui quỷ khiến đi thẳng tới trước mặt Bảo Nhi, người đi theo sau lưng đều dừng lại, đợi ở cách đó không xa.
"Oh?" Bảo Nhi còn tưởng rằng Nhạc Mặc trở lại, vừa nhìn mới biết là Xì Trum xanh kia, nhưng khoan hãy nói, hôm nay vẫn là gấm màu xanh lam, nếu không phải hoa văn không giống, Bảo Nhi thật sự cho rằng cả đời hắn chỉ mặc một bộ quần áo!
"Ha ha, chờ ai à?" Thượng Quan Dực cười ngồi xuống bên cạnh Bảo Nhi, hắn có còn nhớ rõ ánh mắt khinh miệt ngày đó đó nhá!
"Cần ngươi quản sao?" Hôm nay có chút nóng, Bảo Nhi trực tiếp dùng tay xoa mồ hôi đổ trên trán. Lúc này bên cạnh đưa tới một cái khăn, Bảo Nhi trực tiếp nhận lấy. Không cần uổng phí, ta không cần chú ý nhiều như vậy.
Lau xong mồ hôi liếc thấy cây quạt trong tay Thượng Quan Dực, cũng đoạt lấy luôn, cứ thế quạt lấy quạt để. Bọn hạ nhân ở một bên nhìn thấy trợn mắt há mồm, má ơi, có người dám giành đồ của thiếu gia bọn họ, đây là tìm chết á!
Rồi sau đó nữa, cằm của bọn hạ nhân cũng sắp rớt xuống luôn, thiếu gia nhà bọn họ vẻ mặt tươi cười! Đây là tình huống gì vậy?
"Ta tên là Thượng Quan Dực" mỗ nam rất tự luyến tự giới thiệu mình."Ta biết á" mỗ nữ không cho một chút mặt mũi.
"Nàng tên gì vậy?" Mỗ nam tiếp tục cố gắng, "Khuê danh nữ nhi nhà người ta há có thể dễ dàng tiết lộ!" Mỗ nữ ngôn từ chính nghĩa.
Mỗ nam suýt nữa từ trên bậc thang trượt xuống, khăn tay của ta ngươi đã dùng, quạt của ta ngươi cũng đã đoạt, vì cái lông gì hiện tại tên cũng không thể nói? Vì cái lông gì hả?
"Vậy nhà nàng ở đâu?" Mỗ nam không buông tha, "Đào Hoa Trấn" mỗ nữ rất là lạnh nhạt.
Mỗ nam đã không nhịn được muốn nổi giận, Đào Hoa Trấn lớn như vậy, ai biết ngươi ở đâu? Đứng thẳng dậy đoạt lấy cây quạt.
"Hẹp hòi!" Bảo Nhi không thèm để ý đến hắn nữa, ném khăn đã dùng trong tay qua trả lại luôn. Hiện tại Thượng Quan Dực hoàn toàn chính là không khí á, Bảo Nhi ở một bên sắp xếp đồ mua được.
Tay Thượng Quan Dực siết cây quạt gân xanh lộ ra, xoay người, sải bước đi, bên trên bọn hạ nhân cũng len lén lau mồ hôi….
Thượng Quan Dực hùng hùng hổ hổ trở lại tửu lâu Minh Hương, "Thiếu gia, ngài đã trở lại!" Đoạn Thịnh Văn lập tức nghênh đón, nhưng trực tiếp bị xem nhẹ. Bản thân không khỏi lau mồ hôi, thiếu gia như thế này là bị ai chọc vậy, tổ tông của ta ơi, lần này có chuyện bận rộn rồi. Vội vàng đi theo.
Bởi vì lần trước dùng hết rượu của Trương Đại Thúc, Bảo Nhi và Nhạc Mặc đặc biệt mua cho đại thúc một vò khác. Chờ lúc trở về, trên xe đã bị chất đầy. Bảo Nhi bỗng nhiên có cảm giác thành tựu, rốt cuộc đã vứt được cơn nghiện tiêu tiền, sau này vẫn còn phải tiếp tục phấn đấu, kiếm thật nhiều tiền á.
Vốn trực tiếp đến nhà Trương Đại Thúc, Bảo Nhi và Nhạc Mặc sẽ phải xuống xe, nhưng Trương Đại Thúc cố ý muốn đưa bọn họ đến phòng nhỏ ở Trà viên, Bảo Nhi và Nhạc Mặc cũng không có từ chối nữa.
Buổi chiều phụ nhân trong thôn không có chuyện gì làm tụ tập lại ở bên cạnh giếng cổ vừa tán gẫu, vừa làm thêu thùa trong tay."Ơ kìa, đó không phải là Nhạc Mặc gia sao? Bà xem kìa trên xe bò chất không ít đồ đấy!" Một người tinh mắt thấy được xe bò đang chạy về phía bên này.
"Ô ôi, đúng vậy á, bà xem hai người bọn họ còn đang mặc đồ gấm, lấy đâu ra nhiều tiền như vậy chứ?" Một người khác vội vàng hùa theo.
Trong mắt Lưu thị tràn đầy ghen tỵ, nhìn chất vải trên người, thật đúng là xinh đẹp rạng rỡ! Trên xe còn mua hai con gà, còn có những thứ bao lớn bao nhỏ kia, cái này xài hết bao nhiêu tiền chứ! Chắc là hơn tám mười lượng!
Một đám phụ nhân đều nhìn chằm chằm trên xe kia. Bảo Nhi cũng chú ý tới, không thèm điếm xỉa. Xe bò đã đi xa, những phụ nhân kia vẫn thổn thức như cũ. Lưu thị nhổ một ngụm nước bọt về phía bóng lưng kia, cầm cái giỏ nhỏ lên, đi về nhà.
"Trà, một gói này, ta cho ngài ba mươi lượng, tương này ta cho ngài mười lượng một vò, ngài cảm thấy như thế nào?" Người ta cũng sảng khoái như vậy rồi, Bảo Nhi cũng không thể so đo nữa, "Tướng công, chàng cảm thấy được không?" Bảo Nhi quay đầu nhìn về phía Nhạc Mặc.
Nhạc Mặc không ngờ bé con lại đặt hắn vào vị trí này, rất là thể diện á. Nhạc Mặc khẽ gật đầu.
"Nếu tướng công nhà ta đã đồng ý, vậy cứ làm như vậy đi." Bảo Nhi quay lại nhìn về phía Đoạn Thịnh Văn trả lời.
"Được, người đâu, lấy năm mươi lượng tới đây." Buôn bán tốt như vậy, đương nhiên ông ta cũng rất gấp gáp.
"Có thể cho một tờ ngân phiếu bốn mươi lượng và mười lượng bạc vụn hay không." Bảo Nhi vội vã hỏi, nói xong cũng có chút hối hận, không biết có mệnh giá bốn mươi lượng hay không, quay đầu lại nhìn Nhạc Mặc một cái.
"Được, không thành vấn đề." Đoạn Thịnh Văn mới vừa nói xong không bao lâu sau, thì có hỏa kế đưa tới một tờ ngân phiếu bốn mươi lượng và mười lượng bạc vụn. Bảo Nhi nhận lấy tiền trực tiếp đưa cho Nhạc Mặc, sau đó đứng ở bên cạnh Nhạc Mặc.
"Nhạc công tử có đồ gì tốt có thể mang tới đây, chúng ta cho giá nhất định khiến ngài hài lòng." "Được, nhất định." Nhạc Mặc khẽ gật đầu.
Ra khỏi tửu lâu Minh Hương, Bảo Nhi vui vẻ nhảy lên, "Tướng công, chúng ta có tiền rồi!" Nhạc Mặc trực tiếp kéo cô bé con bảo hộ trong khuỷu tay, cách xa đám người đang lui tới ở bên cạnh ra."Cẩn thận một chút", Nhạc Mặc dặn dò.
Bảo Nhi nghĩ, phải đi tiệm may mua cho Nhạc Mặc hai bộ quần áo, sau đó sẽ mua cho mình một bộ, rồi lại mua chút thịt nè, cá nè, vân vân.
"Cô nương, mua dây cột tóc không", Bảo Nhi quay đầu thì nhìn thấy người bán dây cột tóc ngày đó, không khỏi cười một tiếng, làm người bán dây cột tóc nhìn ngây người.
Nhạc Mặc trực tiếp kéo cô bé con qua, cầm lấy tay nàng. Cái này thật đúng là tìm chuyện cho ta, không biết bộ dạng của mình đẹp bao nhiêu sao?
Bảo Nhi nhìn vẻ mặt Nhạc Mặc không đúng lắm, cũng không dám cười nữa, im bặt, kéo Nhạc Mặc đến trước sạp.
"Lấy cho ta năm cái, không cùng màu sắc." Giọng nói của Nhạc Mặc nhàn nhạt, nhưng chỉ cần nghe kỹ, thì có thể phát hiện trong giọng nói của hắn xen lẫn khó chịu. Bảo Nhi cũng không dám nói nữa, người bán hàng rong nhanh chóng đưa cho Nhạc Mặc, Nhạc Mặc đưa tiền, không trì hoãn chút nào, kéo người, rời đi.
Bảo Nhi thấy Nhạc Mặc như thế, vui vô cùng. Không ngờ tướng công nhà nàng là chúa thích ăn giấm chua, vốn tưởng rằng hắn đối với bất cứ chuyện gì cũng vân đạm phong khinh cơ.
Đi tới một cửa tiệm may, thẩm tử bên trong rất nhanh tiến lên đón, Bảo Nhi trực tiếp chọn một bộ trường sam trắng thuần thêu tơ vàng cho Nhạc Mặc mặc thử, Nhạc Mặc cũng không cự tuyệt, trực tiếp đi vào thay.
Khoảnh khắc Nhạc Mặc đi ra ngoài, trong cửa hàng đột nhiên yên lặng… hỏa kế đang treo quần áo đều há miệng, ngẩn ngơ tại chỗ. Bảo Nhi nhìn không chớp mắt, cái này cùng tiên nhân trong mộng kia giống nhau như đúc! Tướng công à, chàng quá đẹp!
Phụ nhân bán quần áo phản ứng rất nhanh, suy cho cùng là người đã trải qua mấy chục năm, cái gì cũng có chừng mực."Ôi chao, cô nương, công tử này mặc thật là đẹp!"
Lúc này Nhạc Mặc mới nhận ra một vấn đề, ở bên ngoài, người ta chưa từng xem bọn họ là phu thê, bởi vì Bảo Nhi vẫn để tóc dài, không có búi tóc lên. Thầm hạ quyết tâm, lần sau ra cửa nhất định phải búi tóc cho Bảo Nhi, không thể để cho người ta có bất kỳ nhầm lẫn nào nữa.
Bảo Nhi rất là hài lòng, không cho Nhạc Mặc đổi lại nữa, trực tiếp lấy thêm một bộ màu xanh đậm có cùng kích thước, tự mình thử một bộ màu hồng nhạt, nhìn rất là đẹp.
Bảo Nhi lại mua thêm hai cuộn vải bố, một cuộn màu trắng, một cuộn màu xanh. Nhạc Mặc rất là buồn bực, chỉ có điều, nhìn bé con vui sướng không dứt, hắn cũng không nói gì.
"Tướng công, chàng còn chưa có khen ta đó!" Bảo Nhi ngước khuôn mặt nhỏ nhắn phồng má.
"Khen cái gì?" Đáy mắt Nhạc Mặc tràn đầy trêu đùa, đương nhiên Bảo Nhi nhìn ra được, trực tiếp thò tay véo eo của mỹ nam.
"Được, Bảo Nhi nhà ta xinh đẹp nhất!" Nhạc Mặc trực tiếp quấn lấy người gây chuyện vào trong tay.
"Hừ, chàng nói có chút miễn cưỡng!" Bảo Nhi tức giận xoay mặt sang một bên. Quá khinh người, dung mạo mình kém xa hắn, một nam nhân bộ dạng đẹp như vậy, bảo nữ nhân làm sao mà sống đây hở!
Mua rất nhiều đồ, Bảo Nhi cũng không đi nhanh được, Nhạc Mặc để cho Bảo Nhi đợi ở trên bậc thang dưới bóng cây chờ hắn, hắn lại đi mua chút đồ ăn vặt cho Bảo Nhi.
Thượng Quan Dực mới từ trên cầu vòm đi xuống thì thấy người ở dưới bóng cây kia, hôm nay nàng mặc quần áo màu hồng, càng nổi bật lên làn da trắng mịn. Hắn thần xui quỷ khiến đi thẳng tới trước mặt Bảo Nhi, người đi theo sau lưng đều dừng lại, đợi ở cách đó không xa.
"Oh?" Bảo Nhi còn tưởng rằng Nhạc Mặc trở lại, vừa nhìn mới biết là Xì Trum xanh kia, nhưng khoan hãy nói, hôm nay vẫn là gấm màu xanh lam, nếu không phải hoa văn không giống, Bảo Nhi thật sự cho rằng cả đời hắn chỉ mặc một bộ quần áo!
"Ha ha, chờ ai à?" Thượng Quan Dực cười ngồi xuống bên cạnh Bảo Nhi, hắn có còn nhớ rõ ánh mắt khinh miệt ngày đó đó nhá!
"Cần ngươi quản sao?" Hôm nay có chút nóng, Bảo Nhi trực tiếp dùng tay xoa mồ hôi đổ trên trán. Lúc này bên cạnh đưa tới một cái khăn, Bảo Nhi trực tiếp nhận lấy. Không cần uổng phí, ta không cần chú ý nhiều như vậy.
Lau xong mồ hôi liếc thấy cây quạt trong tay Thượng Quan Dực, cũng đoạt lấy luôn, cứ thế quạt lấy quạt để. Bọn hạ nhân ở một bên nhìn thấy trợn mắt há mồm, má ơi, có người dám giành đồ của thiếu gia bọn họ, đây là tìm chết á!
Rồi sau đó nữa, cằm của bọn hạ nhân cũng sắp rớt xuống luôn, thiếu gia nhà bọn họ vẻ mặt tươi cười! Đây là tình huống gì vậy?
"Ta tên là Thượng Quan Dực" mỗ nam rất tự luyến tự giới thiệu mình."Ta biết á" mỗ nữ không cho một chút mặt mũi.
"Nàng tên gì vậy?" Mỗ nam tiếp tục cố gắng, "Khuê danh nữ nhi nhà người ta há có thể dễ dàng tiết lộ!" Mỗ nữ ngôn từ chính nghĩa.
Mỗ nam suýt nữa từ trên bậc thang trượt xuống, khăn tay của ta ngươi đã dùng, quạt của ta ngươi cũng đã đoạt, vì cái lông gì hiện tại tên cũng không thể nói? Vì cái lông gì hả?
"Vậy nhà nàng ở đâu?" Mỗ nam không buông tha, "Đào Hoa Trấn" mỗ nữ rất là lạnh nhạt.
Mỗ nam đã không nhịn được muốn nổi giận, Đào Hoa Trấn lớn như vậy, ai biết ngươi ở đâu? Đứng thẳng dậy đoạt lấy cây quạt.
"Hẹp hòi!" Bảo Nhi không thèm để ý đến hắn nữa, ném khăn đã dùng trong tay qua trả lại luôn. Hiện tại Thượng Quan Dực hoàn toàn chính là không khí á, Bảo Nhi ở một bên sắp xếp đồ mua được.
Tay Thượng Quan Dực siết cây quạt gân xanh lộ ra, xoay người, sải bước đi, bên trên bọn hạ nhân cũng len lén lau mồ hôi….
Thượng Quan Dực hùng hùng hổ hổ trở lại tửu lâu Minh Hương, "Thiếu gia, ngài đã trở lại!" Đoạn Thịnh Văn lập tức nghênh đón, nhưng trực tiếp bị xem nhẹ. Bản thân không khỏi lau mồ hôi, thiếu gia như thế này là bị ai chọc vậy, tổ tông của ta ơi, lần này có chuyện bận rộn rồi. Vội vàng đi theo.
Bởi vì lần trước dùng hết rượu của Trương Đại Thúc, Bảo Nhi và Nhạc Mặc đặc biệt mua cho đại thúc một vò khác. Chờ lúc trở về, trên xe đã bị chất đầy. Bảo Nhi bỗng nhiên có cảm giác thành tựu, rốt cuộc đã vứt được cơn nghiện tiêu tiền, sau này vẫn còn phải tiếp tục phấn đấu, kiếm thật nhiều tiền á.
Vốn trực tiếp đến nhà Trương Đại Thúc, Bảo Nhi và Nhạc Mặc sẽ phải xuống xe, nhưng Trương Đại Thúc cố ý muốn đưa bọn họ đến phòng nhỏ ở Trà viên, Bảo Nhi và Nhạc Mặc cũng không có từ chối nữa.
Buổi chiều phụ nhân trong thôn không có chuyện gì làm tụ tập lại ở bên cạnh giếng cổ vừa tán gẫu, vừa làm thêu thùa trong tay."Ơ kìa, đó không phải là Nhạc Mặc gia sao? Bà xem kìa trên xe bò chất không ít đồ đấy!" Một người tinh mắt thấy được xe bò đang chạy về phía bên này.
"Ô ôi, đúng vậy á, bà xem hai người bọn họ còn đang mặc đồ gấm, lấy đâu ra nhiều tiền như vậy chứ?" Một người khác vội vàng hùa theo.
Trong mắt Lưu thị tràn đầy ghen tỵ, nhìn chất vải trên người, thật đúng là xinh đẹp rạng rỡ! Trên xe còn mua hai con gà, còn có những thứ bao lớn bao nhỏ kia, cái này xài hết bao nhiêu tiền chứ! Chắc là hơn tám mười lượng!
Một đám phụ nhân đều nhìn chằm chằm trên xe kia. Bảo Nhi cũng chú ý tới, không thèm điếm xỉa. Xe bò đã đi xa, những phụ nhân kia vẫn thổn thức như cũ. Lưu thị nhổ một ngụm nước bọt về phía bóng lưng kia, cầm cái giỏ nhỏ lên, đi về nhà.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook