Cực Sủng Đệ Nhất Phu Nhân
-
Chương 4: Một đêm mập mờ hỗn loạn (4)
Bà Minh? Bạch Lăng trợn mắt, kinh ngạc nhìn cô ta.
Cô vẫn chưa gả cho ai cơ mà, mặc dù cô rất muốn kết hôn, nhưng rõ ràng cô còn độc thân.
Báu vật phim hạn chế khinh thường liếc nhìn cô, phun ra một chuỗi những lời nói cay nghiệt:
“Cô đừng đánh trống lảng, toàn bộ trên dưới nhà họ Minh có ai mà không biết ý đồ của cô chứ. Tôi cho cô biết, dù cô có cởi sạch quần áo leo lên giường anh Dạ, anh ấy cũng sẽ không thèm liếc nhìn cô nhiều hơn một lần, cô đừng có mơ mộng hão huyền. Cũng không soi mặt vào nước tiểu mà nhìn xem bản thân là loại đức hạnh gì. Hiện tại anh ấy không động đến cô, nhưng không có nghĩa là cả đời sẽ tha cho cô. Sớm muộn gì nhà họ Minh cũng sẽ đuổi cô ra khỏi cửa, đến lúc đó ngay cả một người ăn mày cô cũng không bằng.”
Bạch Lăng nghe cô ta nói càng mơ hồ, đầu óc cô vô cùng rối loạn, cô cố gắng kìm nén lửa giận trong lòng, quát lớn: “Cô đang nói cái gì vậy? Có gan cô nói lại một lần nữa xem?”
“Hừ, cô giả ngu cái gì chứ.”
Nữ chính phim hạn chế hừ lạnh một tiếng, eo nhỏ uốn éo, cái mông vểnh lên, không ngừng đẩy Bạch Lăng lùi lại phía sau.
Cô không biết sau lưng mình chính là cầu thang, vì vậy liền hụt chân, Bạch Lăng chỉ kịp hét lên một tiếng, lăn từ trên cầu thang xuống.
Bậc thang khá dài, không ngừng đập vào người cô, khiến cô đau đớn đến mức quên chảy nước mắt.
Vài giây đồng hồ ngắn ngủi, nhưng lại giống như một thế kỷ đã trôi qua, cảnh tượng trước mắt cô không ngừng thay đổi, dường như... cô mơ hồ trông thấy một người, không ngừng nói bên tai cô điều gì đó, giống như sao băng thoáng qua.
Lúc cơ thể cô dừng lại, Bạch Lăng đã hoàn toàn rơi vào hôn mê.
Trước khi ngất đi cô còn suy nghĩ, không biết những điều này là thật, hay... chỉ là một giấc mơ.
Nhưng, nếu là mơ, vậy tại sao cô lại đau như vậy?
Tiếng động bên ngoài quấy rầy đến người đàn ông trong phòng, anh tắm rửa xong, mặc một chiếc áo choàng tắm màu trắng bước ra ngoài, tóc anh vẫn còn ướt, từng giọt nước chảy xuống, dưới ánh đèn mờ mờ, khiến hình bóng anh có chút giống thiên thần.
Anh nhìn người phụ nữ nằm ngất đi dưới chân cầu thang, trên trán còn chảy máu, nhíu mày.
Anh không quan tâm người phụ nữ này chết hay sống, nhưng mà... cô không thể chết ở trong nhà họ Minh.
Còn nữ chính phim hạn chế kia hoảng sợ đến mức sắc mặt tái nhợt, vội vàng chạy tới.
Cô vẫn chưa gả cho ai cơ mà, mặc dù cô rất muốn kết hôn, nhưng rõ ràng cô còn độc thân.
Báu vật phim hạn chế khinh thường liếc nhìn cô, phun ra một chuỗi những lời nói cay nghiệt:
“Cô đừng đánh trống lảng, toàn bộ trên dưới nhà họ Minh có ai mà không biết ý đồ của cô chứ. Tôi cho cô biết, dù cô có cởi sạch quần áo leo lên giường anh Dạ, anh ấy cũng sẽ không thèm liếc nhìn cô nhiều hơn một lần, cô đừng có mơ mộng hão huyền. Cũng không soi mặt vào nước tiểu mà nhìn xem bản thân là loại đức hạnh gì. Hiện tại anh ấy không động đến cô, nhưng không có nghĩa là cả đời sẽ tha cho cô. Sớm muộn gì nhà họ Minh cũng sẽ đuổi cô ra khỏi cửa, đến lúc đó ngay cả một người ăn mày cô cũng không bằng.”
Bạch Lăng nghe cô ta nói càng mơ hồ, đầu óc cô vô cùng rối loạn, cô cố gắng kìm nén lửa giận trong lòng, quát lớn: “Cô đang nói cái gì vậy? Có gan cô nói lại một lần nữa xem?”
“Hừ, cô giả ngu cái gì chứ.”
Nữ chính phim hạn chế hừ lạnh một tiếng, eo nhỏ uốn éo, cái mông vểnh lên, không ngừng đẩy Bạch Lăng lùi lại phía sau.
Cô không biết sau lưng mình chính là cầu thang, vì vậy liền hụt chân, Bạch Lăng chỉ kịp hét lên một tiếng, lăn từ trên cầu thang xuống.
Bậc thang khá dài, không ngừng đập vào người cô, khiến cô đau đớn đến mức quên chảy nước mắt.
Vài giây đồng hồ ngắn ngủi, nhưng lại giống như một thế kỷ đã trôi qua, cảnh tượng trước mắt cô không ngừng thay đổi, dường như... cô mơ hồ trông thấy một người, không ngừng nói bên tai cô điều gì đó, giống như sao băng thoáng qua.
Lúc cơ thể cô dừng lại, Bạch Lăng đã hoàn toàn rơi vào hôn mê.
Trước khi ngất đi cô còn suy nghĩ, không biết những điều này là thật, hay... chỉ là một giấc mơ.
Nhưng, nếu là mơ, vậy tại sao cô lại đau như vậy?
Tiếng động bên ngoài quấy rầy đến người đàn ông trong phòng, anh tắm rửa xong, mặc một chiếc áo choàng tắm màu trắng bước ra ngoài, tóc anh vẫn còn ướt, từng giọt nước chảy xuống, dưới ánh đèn mờ mờ, khiến hình bóng anh có chút giống thiên thần.
Anh nhìn người phụ nữ nằm ngất đi dưới chân cầu thang, trên trán còn chảy máu, nhíu mày.
Anh không quan tâm người phụ nữ này chết hay sống, nhưng mà... cô không thể chết ở trong nhà họ Minh.
Còn nữ chính phim hạn chế kia hoảng sợ đến mức sắc mặt tái nhợt, vội vàng chạy tới.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook