Cực Sủng Đệ Nhất Phu Nhân
-
Chương 238: Sự kiện ảnh nóng 3
Lan San nói xong thật lâu Minh Dạ vẫn không có trả lời, qua điện thoại chỉ có thể nghe được tiếng thở dốc của anh, Lan San trong lòng liền cảm thấy căng thẳng, tiềm thức thầm cảm thấy hình như đã xảy ra chuyện gì không hay rồi.
Lan San lo lắng hỏi: "Alo, Minh Dạ sao anh không nói gì, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không, đừng làm tôi sợ!"
"Không có... không có việc gì!"
Âm thanh Minh Dạ vẫn rất khàn, cho dù nhìn thấy những tấm ảnh kia, anh vẫn không thể nào nói chuyện hung ác với cô, vẫn không có cách nào chỉ trích cô, không nỡ, ngay cả một câu nặng lời anh cũng không nỡ, anh thật sự là muốn khảm Lan San vào tận trong tim mình.
Minh Dạ thật muốn hỏi cô, trong lòng cô rốt cuộc là có anh hay không, lời nói đêm qua có mấy phần là thật.
Chỉ cần cô nói có, chuyện này anh có thể làm như không biết, nhưng anh không dám hỏi, anh chỉ sợ câu trả lời sẽ là...
Lan San nhíu mày, cảm giác bất an càng lớn hơn.
"Giong nói anh sao lại khàn như vậy, có phải là bị bệnh không?"
"Không phải, em... đừng lo lắng!"
"Anh ăn cơm chưa? Nếu chưa thì về nhà, tôi nấu cho anh."
Âm thanh của Lan San rất mềm mại, mang theo vài phần nũng nịu, trước đây chỉ cần cô như vậy, Minh Dạ đều sẽ đồng ý với cô.
Tay cầm điện thoại của Minh Dạ đang run rẩy: "Không cần, buổi tối... còn có chút việc, có thể không về được, em... không cần đợi tôi!"
Qua một lúc lâu, chỉ truyền đến tiếng thở dài thất vọng của Lan San.
"Vâng...”
Lúc này Lan San có thể khẳng định, đã xảy ra chuyện, nếu không... Minh Dạ cũng sẽ không nói với cô như vậy, Lan San có thể cảm nhận rõ ràng, anh đang che giấu chuyện gì đó.
Lan San cắn môi nói: "Minh Dạ, có chuyện gì đừng giấu tôi có được không?"
Cô giấu anh không ít chuyện, tuy nhiên lại không muốn anh giấu mình, ích kỷ như vậy, ngay cả Lan San cũng thầm phỉ nhổ chính mình.
Đêm qua rất nhiều lần cô muốn nói rõ chân tướng với Minh Dạ, nhưng đến cuối cùng lại không thể mở lời.
"Ừm, buổi tối nhớ ngủ sớm!"
Sau khi cúp điện thoại, điện thoại trong tay lập tức rơi xuống, lạch cạch một tiếng rơi xuống sàn nhà.
Sở Tiều suy nghĩ một chút, vẫn là tiến lên: "Cậu chủ, chuyện này tôi cảm thấy rất lạ!"
Lan San lo lắng hỏi: "Alo, Minh Dạ sao anh không nói gì, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không, đừng làm tôi sợ!"
"Không có... không có việc gì!"
Âm thanh Minh Dạ vẫn rất khàn, cho dù nhìn thấy những tấm ảnh kia, anh vẫn không thể nào nói chuyện hung ác với cô, vẫn không có cách nào chỉ trích cô, không nỡ, ngay cả một câu nặng lời anh cũng không nỡ, anh thật sự là muốn khảm Lan San vào tận trong tim mình.
Minh Dạ thật muốn hỏi cô, trong lòng cô rốt cuộc là có anh hay không, lời nói đêm qua có mấy phần là thật.
Chỉ cần cô nói có, chuyện này anh có thể làm như không biết, nhưng anh không dám hỏi, anh chỉ sợ câu trả lời sẽ là...
Lan San nhíu mày, cảm giác bất an càng lớn hơn.
"Giong nói anh sao lại khàn như vậy, có phải là bị bệnh không?"
"Không phải, em... đừng lo lắng!"
"Anh ăn cơm chưa? Nếu chưa thì về nhà, tôi nấu cho anh."
Âm thanh của Lan San rất mềm mại, mang theo vài phần nũng nịu, trước đây chỉ cần cô như vậy, Minh Dạ đều sẽ đồng ý với cô.
Tay cầm điện thoại của Minh Dạ đang run rẩy: "Không cần, buổi tối... còn có chút việc, có thể không về được, em... không cần đợi tôi!"
Qua một lúc lâu, chỉ truyền đến tiếng thở dài thất vọng của Lan San.
"Vâng...”
Lúc này Lan San có thể khẳng định, đã xảy ra chuyện, nếu không... Minh Dạ cũng sẽ không nói với cô như vậy, Lan San có thể cảm nhận rõ ràng, anh đang che giấu chuyện gì đó.
Lan San cắn môi nói: "Minh Dạ, có chuyện gì đừng giấu tôi có được không?"
Cô giấu anh không ít chuyện, tuy nhiên lại không muốn anh giấu mình, ích kỷ như vậy, ngay cả Lan San cũng thầm phỉ nhổ chính mình.
Đêm qua rất nhiều lần cô muốn nói rõ chân tướng với Minh Dạ, nhưng đến cuối cùng lại không thể mở lời.
"Ừm, buổi tối nhớ ngủ sớm!"
Sau khi cúp điện thoại, điện thoại trong tay lập tức rơi xuống, lạch cạch một tiếng rơi xuống sàn nhà.
Sở Tiều suy nghĩ một chút, vẫn là tiến lên: "Cậu chủ, chuyện này tôi cảm thấy rất lạ!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook