Cực Sủng Đệ Nhất Phu Nhân
-
Chương 230: Vậy em hôn tôi một cái 8
“Anh... anh giả vờ ngủ sao?"
A, cô mới vừa nhìn anh chăm chú như vậy, lại bị anh thấy được, thật là quá mất mặt.
"San San, ánh mắt của em nóng rực như vậy, tôi vốn là đi ngủ, kết quả lại bị em nhìn đến tỉnh.
Minh Dạ càng nói, khuôn mặt Lan San càng đỏ lợi hại, anh đắc ý, nở nụ cười tà mị, cầm lấy cằm bà xã, thân mật nói: "Bảo bối, sau này nếu muốn nhìn tôi, không cần lén lút, người khác không nói, còn đối với em tôi còn có thể không cho sao, trên người tôi, chỗ nào cũng là của em rồi."
Lan San cắn môi dưới, cáu giận trừng mắt nhìn Minh Dạ, người này càng ngày càng không cần mặt mũi nữa rồi, nói rõ ràng như vậy, không biết là đã trải qua bao nhiêu cuộc tình mới có thể luyện ra chứ.
Lan San nghĩ đến đây, nào còn chỗ nào thấy ngượng nữa, níu lấy vạt áo Minh Dạ, hung dữ nhìn anh chằm chằm.
"Minh Dạ, anh thành thật nói cho tôi biết, anh trước đây rốt cuộc có bao nhiêu phụ nữ, không được phép nói dối, cũng không được nói có lệ hay giấu giếm!"
Minh Dạ bị dáng vẻ này của Lan San làm cho rùng mình, mấy giấy sau, lúc này mới ngây ngốc hỏi: "San San, em là đang ghen sao?"
Trong lòng anh thấp thỏm chờ mong, câu trả lời tiếp theo của Lan San, giống như một thiếu niên mới biết mùi tình yêu vậy, lo sợ bất an trước mặt con gái.
Lan San buồn bực, không khách khí cắn Minh Dạ một cái, lực không hề nhẹ, khiến cho Minh Dạ phải hít vào một ngụm khí lạnh.
Anh không bỏ được những người phụ nữ đó, nên mới cam lòng cho cô cắn sao?
"Nói nhảm, tôi có thể không ăn dấm sao? Nếu là tôi trước đây có rất nhiều đàn ông, trong lòng anh có cảm thấy thoải mái không? Đừng nói sang chuyện khác, anh thành thật trả lời tôi, đến khi tôi hài lòng mới thôi!"
Lan San thừa nhận không chút che giấu nào, cô chính là đang ghen đó thì sao, nổi máu ghen không hề mất mặt, ăn dấm chua của người mình thích, đây là chuyển hết sức hiển nhiên, ai cũng không tránh khỏi.
Lại nói, nếu như cô không thích anh, thì cũng sẽ không hề có chút khó chịu với những người phụ nữ trước kia của anh.
Minh Dạ vừa nghe liền nóng nảy: "Anh đương nhiên là khó chịu rồi...”
Nếu như trước đây Lan San có nhiều đàn ông bên ngoài, anh khẳng định sẽ nghĩ mọi cách để đi xử lý tất cả bọn họ.
Ách... trước đây Lan San chỉ có một người đàn ông, chính là ông Minh - cha của anh, chỉ là người đã chết, mặc dù có chút không thoải mái, nhưng cũng không hề gây trở ngại cho anh.
A, cô mới vừa nhìn anh chăm chú như vậy, lại bị anh thấy được, thật là quá mất mặt.
"San San, ánh mắt của em nóng rực như vậy, tôi vốn là đi ngủ, kết quả lại bị em nhìn đến tỉnh.
Minh Dạ càng nói, khuôn mặt Lan San càng đỏ lợi hại, anh đắc ý, nở nụ cười tà mị, cầm lấy cằm bà xã, thân mật nói: "Bảo bối, sau này nếu muốn nhìn tôi, không cần lén lút, người khác không nói, còn đối với em tôi còn có thể không cho sao, trên người tôi, chỗ nào cũng là của em rồi."
Lan San cắn môi dưới, cáu giận trừng mắt nhìn Minh Dạ, người này càng ngày càng không cần mặt mũi nữa rồi, nói rõ ràng như vậy, không biết là đã trải qua bao nhiêu cuộc tình mới có thể luyện ra chứ.
Lan San nghĩ đến đây, nào còn chỗ nào thấy ngượng nữa, níu lấy vạt áo Minh Dạ, hung dữ nhìn anh chằm chằm.
"Minh Dạ, anh thành thật nói cho tôi biết, anh trước đây rốt cuộc có bao nhiêu phụ nữ, không được phép nói dối, cũng không được nói có lệ hay giấu giếm!"
Minh Dạ bị dáng vẻ này của Lan San làm cho rùng mình, mấy giấy sau, lúc này mới ngây ngốc hỏi: "San San, em là đang ghen sao?"
Trong lòng anh thấp thỏm chờ mong, câu trả lời tiếp theo của Lan San, giống như một thiếu niên mới biết mùi tình yêu vậy, lo sợ bất an trước mặt con gái.
Lan San buồn bực, không khách khí cắn Minh Dạ một cái, lực không hề nhẹ, khiến cho Minh Dạ phải hít vào một ngụm khí lạnh.
Anh không bỏ được những người phụ nữ đó, nên mới cam lòng cho cô cắn sao?
"Nói nhảm, tôi có thể không ăn dấm sao? Nếu là tôi trước đây có rất nhiều đàn ông, trong lòng anh có cảm thấy thoải mái không? Đừng nói sang chuyện khác, anh thành thật trả lời tôi, đến khi tôi hài lòng mới thôi!"
Lan San thừa nhận không chút che giấu nào, cô chính là đang ghen đó thì sao, nổi máu ghen không hề mất mặt, ăn dấm chua của người mình thích, đây là chuyển hết sức hiển nhiên, ai cũng không tránh khỏi.
Lại nói, nếu như cô không thích anh, thì cũng sẽ không hề có chút khó chịu với những người phụ nữ trước kia của anh.
Minh Dạ vừa nghe liền nóng nảy: "Anh đương nhiên là khó chịu rồi...”
Nếu như trước đây Lan San có nhiều đàn ông bên ngoài, anh khẳng định sẽ nghĩ mọi cách để đi xử lý tất cả bọn họ.
Ách... trước đây Lan San chỉ có một người đàn ông, chính là ông Minh - cha của anh, chỉ là người đã chết, mặc dù có chút không thoải mái, nhưng cũng không hề gây trở ngại cho anh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook