Cực Sủng Đệ Nhất Phu Nhân
-
Chương 226: Vậy em hôn tôi một cái 4
Có người phụ nữ nào mà không thích món ăn mình làm được người khác khen ngon chứ, Lan San vô cùng vui vẻ, ghé vào người Minh Dạ, cười khanh khách nói: "Được, chỉ là... tôi nấu cơm cho anh rồi thì thím Ngô phải làm sao? tôi không muốn cướp bát cơm của người khác!"
Người nấu cơm trong nhà trước giờ vẫn là thím Ngô, điều kiện nhà chị ấy không được tốt lắm, Minh Dạ để cô cướp bát cơm của người khác, loại hành vi này hình như có chút thiếu đạo đức.
Minh Dạ sửng sốt một chút, chợt cười nói: "Thím Ngô... có thể làm việc khác, cùng mọi người dọn vệ sinh nhà cửa."
Lan San nhăn mặt: "A... thím Ngô làm cơm rất ngon mà, nếu để quét dọn thì thật là đáng tiếc, để thím ấy làm điểm tâm sáng, sáng sớm sợ tôi không dậy nổi." Cô rất thích ngủ nướng, bình thường đều không thể dậy sớm được, chứ đừng nói là làm bữa sáng.
Minh Dạ cưng chiều cắn mũi Lan San, nhẹ nhàng nói: "Đều nghe theo em!"
Lan San nheo mắt lại, cười giảo hoạt như một chú hồ ly nhỏ, đưa hai tay nắm lấy lỗ tai của Minh Dạ: “Đều nghe tôi sao, sau này tôi nói cái gì anh cũng nghe theo đúng không?"
"Không sai, ngay cả người tôi cũng là của em rồi, đương nhiên là nghe em."
"Được, không cho phép nuốt lời!" Lan San sảng khoái đáp ứng, mua được cậu chủ Minh, thực sự là một cuộc món hời.
Minh Dạ ngậm lấy môi Lan San, chậm rãi liếm láp: "Sẽ không, tôi chỉ sợ là em đổi ý!"
Anh sao có thể đổi ý chứ, anh trước giờ vẫn là một người chưa có hy vọng gì.
Mà hy vọng lớn nhất bây giờ của anh đó chính là được ở bên cạnh Lan San cả đời, giống như một lần ngồi ở quán cà phê đó thấy đôi nam nữ kia, cùng nhau dạo phố, cùng nhau đi mua sắm, trong ánh mắt chỉ có đối phương, đó là sự vui vẻ đơn giản nhất, cũng là thời gian vui vẻ nhất.
Nhưng mà, Lan San chung quy vẫn cho Minh Dạ một cảm giác không chân thạt, dường như chỉ cần anh không chú ý cô liền biến mất, cho nên anh thời thời khắc khắc đều muốn ôm cô, nhìn cô, xác định cô vẫn ở bên cạnh anh.
Lan San lúc này cũng không có giãy dụa nữa, ôm lấy Minh Dạ, mở môi, đầu lưỡi khẽ đáp trả anh, không tiếng động cổ vũ cho hành động mờ ám của Minh Dạ, cánh tay ôm lấy anh cũng chặt thêm vài phần.
Đối với Minh Dạ, Lan San ngày càng khó kiềm chế, tình cảm của anh đối với cô, tất cả cô đều có thể nhìn thấy trong mắt anh.
Phụ nữ có cảm tính rất mạnh, Lan San cũng không ngoại lệ, cô cũng muốn được người khác yêu thương, cưng chiều...
Người nấu cơm trong nhà trước giờ vẫn là thím Ngô, điều kiện nhà chị ấy không được tốt lắm, Minh Dạ để cô cướp bát cơm của người khác, loại hành vi này hình như có chút thiếu đạo đức.
Minh Dạ sửng sốt một chút, chợt cười nói: "Thím Ngô... có thể làm việc khác, cùng mọi người dọn vệ sinh nhà cửa."
Lan San nhăn mặt: "A... thím Ngô làm cơm rất ngon mà, nếu để quét dọn thì thật là đáng tiếc, để thím ấy làm điểm tâm sáng, sáng sớm sợ tôi không dậy nổi." Cô rất thích ngủ nướng, bình thường đều không thể dậy sớm được, chứ đừng nói là làm bữa sáng.
Minh Dạ cưng chiều cắn mũi Lan San, nhẹ nhàng nói: "Đều nghe theo em!"
Lan San nheo mắt lại, cười giảo hoạt như một chú hồ ly nhỏ, đưa hai tay nắm lấy lỗ tai của Minh Dạ: “Đều nghe tôi sao, sau này tôi nói cái gì anh cũng nghe theo đúng không?"
"Không sai, ngay cả người tôi cũng là của em rồi, đương nhiên là nghe em."
"Được, không cho phép nuốt lời!" Lan San sảng khoái đáp ứng, mua được cậu chủ Minh, thực sự là một cuộc món hời.
Minh Dạ ngậm lấy môi Lan San, chậm rãi liếm láp: "Sẽ không, tôi chỉ sợ là em đổi ý!"
Anh sao có thể đổi ý chứ, anh trước giờ vẫn là một người chưa có hy vọng gì.
Mà hy vọng lớn nhất bây giờ của anh đó chính là được ở bên cạnh Lan San cả đời, giống như một lần ngồi ở quán cà phê đó thấy đôi nam nữ kia, cùng nhau dạo phố, cùng nhau đi mua sắm, trong ánh mắt chỉ có đối phương, đó là sự vui vẻ đơn giản nhất, cũng là thời gian vui vẻ nhất.
Nhưng mà, Lan San chung quy vẫn cho Minh Dạ một cảm giác không chân thạt, dường như chỉ cần anh không chú ý cô liền biến mất, cho nên anh thời thời khắc khắc đều muốn ôm cô, nhìn cô, xác định cô vẫn ở bên cạnh anh.
Lan San lúc này cũng không có giãy dụa nữa, ôm lấy Minh Dạ, mở môi, đầu lưỡi khẽ đáp trả anh, không tiếng động cổ vũ cho hành động mờ ám của Minh Dạ, cánh tay ôm lấy anh cũng chặt thêm vài phần.
Đối với Minh Dạ, Lan San ngày càng khó kiềm chế, tình cảm của anh đối với cô, tất cả cô đều có thể nhìn thấy trong mắt anh.
Phụ nữ có cảm tính rất mạnh, Lan San cũng không ngoại lệ, cô cũng muốn được người khác yêu thương, cưng chiều...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook