Cực Phẩm Vương Phi
-
Chương 5: Tiêu Mặc
- Tử Hoạ!!!
Tiếng nói từ xa truyền đến khiến động tác của Tử Hoạ bị cứng lại một chút, rồi hắn nhanh nhẹn ngồi thẳng người, cứ như chưa có chuyện gì xảy ra. Lục Vi thuận thế đứng lên, vội cúi thấp đầu xuống, lùi ra sau mấy bước.
Cách ba thước, một nam nhân mặc bạch y, tóc đen dài tung bay trong gió, từ từ tiến lại gần, tà áo của hắn phất phơ theo từng bước đi, tư thế toát ra một loại tao nhã hiếm thấy. Lục Vi lén lút ngẩng đầu lên để nhìn, chỉ thấy hắn đeo một chiếc mặt nạ bằng bạc, thắt lưng treo một viên ngọc bội màu xanh lam, tuy không rõ dung mạo ra sao, nhưng dựa vào phong thái cùng dáng dấp của hắn, có thể đoán được đó là một người tướng mạo xuất chúng.
- Sư huynh! - Tử Hoạ cũng đứng lên, gật đầu với ánh mắt mang theo vài phần thất vọng. Nếu không vì sự xuất hiện của sư huynh thì hắn đã có thể...
Đầu Lục Vi loé lên một cái. Thì ra là sư huynh của Tử Hoạ, không ngờ Mạc Dung Tư Viễn lại có một nam tử phi phàm đến vậy.Nhưng, nàng lại chưa từng nghe danh hắn, cũng chưa có ai nhắc đến Mạc Dung Tư Viễn có ba người con. Tuy nhiên, dù người trước mặt là ai Lục Vi cảm thấy mình cũng quá may mắn khi xuyên không, có thể thấy nam thần cổ đại miễn phí a~
Giọng nói tràn ngập từ tính của hắn vang lên:
- Chẳng hay vị cô nương đây là...?
- Nàng là Lạc Nghi, nữ tử của Tướng quân Lạc Thừa Ân của Miên quốc. - Tử Hoạ đưa mắt nhìn về phía Lục Vi, ôn nhu cười.
- Tại hạ là Tiêu Mặc, thứ cho ta lần đầu nghe danh cô nương!
Lục Vi cười cười, xua xua tay:
- Ngài đừng khách khí quá như thế, ta đây đâu dám lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử...
Lục Vi nhủ thầm, đến mình còn chẳng biết Lạc tướng quân là ai, vì thực tế, Miên quốc là một nước quá xa xôi, mà Lạc tướng quân kia cũng chỉ là do Tử Hoạ bịa ra thôi, làm như vậy, sẽ rất khó để lộ ra thân phận thật của nàng.
Tiêu Mặc thu hồi tầm mắt, đồng tử màu nâu co lại, đôi mắt hắn chuyển động vô cùng linh hoạt mà lại toát ra khí thế bức người.
- Tử Hoạ, ta nghe nói có lệnh cho người mang Hồng Duy Biểu tới Thiên Vạn điện để đóng ấn hoàn thành việc tứ hôn của đệ!!!
- Gì chứ!!! Nhanh như vậy sao? - Giọng nói của Tử Hoạ mang theo vẻ sửng sốt và khẩn trương.
Tiêu Mặc trầm ngâm, dưới ánh mặt trời, màu bạc của chiếc mặt nạ tinh xảo ánh lên, vô cùng đẹp.
- Xem ra lần này đệ muốn tránh cũng không được rồi. Phụ thân có vẻ rất kiên quyết, ta nghĩ, đệ nên tuỳ cơ ứng biến.
- Chuyện này trước hết để ta xem xét, huynh cứ về thu xếp mọi chuyện trong triều đình trước đi!
- Hảo...Vậy ta đi trước đây!!!
Dứt lời, Tiêu Mặc phẩy tay áo, thoắt cái, thân hình đã bay vút lên cao, biến mất chỉ trong tích tắc.
Lục Vi há hốc miệng, võ công của hắn cao cường thế, thảo nào xuất hiện lại chẳng gây ra động tĩnh gì, chỉ có thể diễn tả bằng một câu "xuất quỷ nhập thần". Chậc chậc, Mạc gia phúc khí quá lớn, nam tử hán đại trượng phu đầy rẫy như vậy, nhưng sao Tử Hoạ hắn lại bị tứ hôn gấp gáp như vậy? Chẳng lẽ có ẩn tình gì!
- Ngươi nghĩ gì mà nhập tâm vậy?
Tử Hoạ tiến đến trước mặt Lục Vi, khẽ đưa tay gạt một sợi tóc trên mặt nàng xuống. Lục Vi lúc này mới hoàn hồn, hơi nghiêng người tránh né. Hắn thấy vậy, cười khổ:
- Lục Vi...Chuyện lúc nãy ta xin lỗi đã khiến ngươi sợ hãi...
Lục Vi thoáng im lặng. Một lúc sau, khi mà Tử Hoạ nghĩ nàng sẽ không trả lời, thì cuối cùng, nàng lại lên tiếng:
- Tử Hoạ, ngươi nói xem, ta liệu có giúp được ngươi hoàn thành tốt chuyện lần này không?
Hắn khẽ cong khoé môi, xoa xoa đầu nàng:"Lục Vi...Ta tin ngươi!!" Lần này, Lục Vi không né tránh, nàng nhìn hắn, cười thật tươi, nụ cười rạng rỡ khiến ánh dương còn phải ghen tị.
Hai người vừa dạo quanh hồ sen của Bạch Liên điện. Từng đoá sen trắng dập dìu trên mặt nước, Lục Vi không kìm được lòng, ngồi xuống, đưa tay ra chạm khẽ vào cánh hoa, mặt nước thoáng lay động. Tử Hoạ nhìn nàng đùa nghịch, trong lòng nhất thời dâng lên một niềm hạnh phúc khó tả.
- Tử Hoạ, ngươi nói xem, vì sao hoa sen trắng lại đẹp đến vậy?
Ánh mắt Tử Hoạ vẫn không rời khỏi gương mặt thanh tú và trắng ngần của Lục Vi.
- Hoa sen trắng tượng trưng cho vẻ đẹp thuần khiết, hương thơm thanh thuần của nó khó có loài hoa nào bì kịp. Ngươi xem, dù ơ giữa muôn hoa, nó vẫn gây ấn tượng sâu sắc nhất!!!
Lục Vi lòng khẽ tán thưởng. Hắn quả là một người tâm hồn lãng mạn phóng khoáng, chỉ vì một câu hỏi tuỳ hứng của nàng mà lại có thể giải thích cặn kẽ như vậy, khiến lòng nàng nhất thời nảy sinh cảm động.
- Tử Hoạ, ngươi đã từng yêu nữ nhân nào chưa?
Lục Vi bất ngờ hỏi, ánh mắt vô thức có chút chờ mong.
" Chưa từng!!! Ta chưa từng thích bất cứ nữ nhân nào! " Hắn ngay lập tức trả lời.
Lục Vi ngạc nhiên, hắn xét về ngoại hình cùng tài nghệ đều hơn người, vậy mà lại chưa trải qua một mối tình, quả là có hơi đáng tiếc.
"A, tiêu rồi!" Lục Vi bất ngờ kêu lên thảng thốt.
"Sao vậy?" Tử Hoạ cũng bị hù cho giật nảy mình.
"Tiểu Thuần không biết bây giờ sao rồi nữa, nha đầu kia chắc chắn đang đi tìm ta!!! Ta phải làm sao bây giờ?"
"Đừng lo!!! Ta sẽ sai người truyền tin tức ngươi đang dạo chơi ở Tây Các và tiện thăm phủ mấy ngày, chắc sẽ không xảy ra chuyện gì với Tiểu Thuần!"
Lục Vi thở dài:" Thôi thì đành phải vậy chứ biết sao."
"Tin tưởng ta!" Tử Hoạ cúi đầu nắm lấy bàn tay của nàng. Từng ngón tay ấm áp của hắn bao phủ đôi tay nhỏ nhắn mềm mại, như truyền thêm cho nàng hơi ấm.
- Tử Hoạ...Ta có vài điều muốn hỏi...Liệu...
- Cứ nói!!!
- Ta nghe nói phụ thân ngươi có hai người con trai, vậy nam tử lúc nãy là...
"Tiêu Mặc thật sự là sư huynh ta! Tuy nhiên, mẫu thân của huynh ấy đã qua đời từ năm huynh ấy 3 tuổi. Sau đó, phụ thân nạp thêm thê tử, chính là mẫu thân ta bây giờ. Tiêu Mặc sư huynh là người sống khép kín, ẩn dật trong giới võ thuật, giang hồ đồn đại, võ thuật cùng nội công của huynh ấy thiên hạ vô song, nhưng phụ thân lại không muốn huynh ấy luyện kiếm pháp, tứ hôn huynh ấy cho Mẫn Dung tiểu thư. Trong đêm tân hôn, Mẫn Dung bị huynh ấy doạ cho sợ hãi, liền huỷ bỏ hôn sự, trốn về Mẫn gia. Hôm sau, Tiêu Mặc bị phụ thân ta giam trong biệt lao, sai người dùng sắt nung và tre nứa khắc lên thân thể cùng mặt huynh ấy..." Giọng của Tử Hoạ dấy lên một cỗ thương xót "Sau khi huynh ấy được thả, huynh ấy đã lưu lạc khắp nơi giang hồ, kiếm pháp vẫn như trước, chỉ là, suốt quãng đời còn lại sẽ phải đeo trên mặt chiếc mặt nạ đó. Cha ta cũng từng hạ lệnh khi nào huynh ấy đủ 30 tuổi mới có thể trở về Mạc gia!!!"
Tiếng nói từ xa truyền đến khiến động tác của Tử Hoạ bị cứng lại một chút, rồi hắn nhanh nhẹn ngồi thẳng người, cứ như chưa có chuyện gì xảy ra. Lục Vi thuận thế đứng lên, vội cúi thấp đầu xuống, lùi ra sau mấy bước.
Cách ba thước, một nam nhân mặc bạch y, tóc đen dài tung bay trong gió, từ từ tiến lại gần, tà áo của hắn phất phơ theo từng bước đi, tư thế toát ra một loại tao nhã hiếm thấy. Lục Vi lén lút ngẩng đầu lên để nhìn, chỉ thấy hắn đeo một chiếc mặt nạ bằng bạc, thắt lưng treo một viên ngọc bội màu xanh lam, tuy không rõ dung mạo ra sao, nhưng dựa vào phong thái cùng dáng dấp của hắn, có thể đoán được đó là một người tướng mạo xuất chúng.
- Sư huynh! - Tử Hoạ cũng đứng lên, gật đầu với ánh mắt mang theo vài phần thất vọng. Nếu không vì sự xuất hiện của sư huynh thì hắn đã có thể...
Đầu Lục Vi loé lên một cái. Thì ra là sư huynh của Tử Hoạ, không ngờ Mạc Dung Tư Viễn lại có một nam tử phi phàm đến vậy.Nhưng, nàng lại chưa từng nghe danh hắn, cũng chưa có ai nhắc đến Mạc Dung Tư Viễn có ba người con. Tuy nhiên, dù người trước mặt là ai Lục Vi cảm thấy mình cũng quá may mắn khi xuyên không, có thể thấy nam thần cổ đại miễn phí a~
Giọng nói tràn ngập từ tính của hắn vang lên:
- Chẳng hay vị cô nương đây là...?
- Nàng là Lạc Nghi, nữ tử của Tướng quân Lạc Thừa Ân của Miên quốc. - Tử Hoạ đưa mắt nhìn về phía Lục Vi, ôn nhu cười.
- Tại hạ là Tiêu Mặc, thứ cho ta lần đầu nghe danh cô nương!
Lục Vi cười cười, xua xua tay:
- Ngài đừng khách khí quá như thế, ta đây đâu dám lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử...
Lục Vi nhủ thầm, đến mình còn chẳng biết Lạc tướng quân là ai, vì thực tế, Miên quốc là một nước quá xa xôi, mà Lạc tướng quân kia cũng chỉ là do Tử Hoạ bịa ra thôi, làm như vậy, sẽ rất khó để lộ ra thân phận thật của nàng.
Tiêu Mặc thu hồi tầm mắt, đồng tử màu nâu co lại, đôi mắt hắn chuyển động vô cùng linh hoạt mà lại toát ra khí thế bức người.
- Tử Hoạ, ta nghe nói có lệnh cho người mang Hồng Duy Biểu tới Thiên Vạn điện để đóng ấn hoàn thành việc tứ hôn của đệ!!!
- Gì chứ!!! Nhanh như vậy sao? - Giọng nói của Tử Hoạ mang theo vẻ sửng sốt và khẩn trương.
Tiêu Mặc trầm ngâm, dưới ánh mặt trời, màu bạc của chiếc mặt nạ tinh xảo ánh lên, vô cùng đẹp.
- Xem ra lần này đệ muốn tránh cũng không được rồi. Phụ thân có vẻ rất kiên quyết, ta nghĩ, đệ nên tuỳ cơ ứng biến.
- Chuyện này trước hết để ta xem xét, huynh cứ về thu xếp mọi chuyện trong triều đình trước đi!
- Hảo...Vậy ta đi trước đây!!!
Dứt lời, Tiêu Mặc phẩy tay áo, thoắt cái, thân hình đã bay vút lên cao, biến mất chỉ trong tích tắc.
Lục Vi há hốc miệng, võ công của hắn cao cường thế, thảo nào xuất hiện lại chẳng gây ra động tĩnh gì, chỉ có thể diễn tả bằng một câu "xuất quỷ nhập thần". Chậc chậc, Mạc gia phúc khí quá lớn, nam tử hán đại trượng phu đầy rẫy như vậy, nhưng sao Tử Hoạ hắn lại bị tứ hôn gấp gáp như vậy? Chẳng lẽ có ẩn tình gì!
- Ngươi nghĩ gì mà nhập tâm vậy?
Tử Hoạ tiến đến trước mặt Lục Vi, khẽ đưa tay gạt một sợi tóc trên mặt nàng xuống. Lục Vi lúc này mới hoàn hồn, hơi nghiêng người tránh né. Hắn thấy vậy, cười khổ:
- Lục Vi...Chuyện lúc nãy ta xin lỗi đã khiến ngươi sợ hãi...
Lục Vi thoáng im lặng. Một lúc sau, khi mà Tử Hoạ nghĩ nàng sẽ không trả lời, thì cuối cùng, nàng lại lên tiếng:
- Tử Hoạ, ngươi nói xem, ta liệu có giúp được ngươi hoàn thành tốt chuyện lần này không?
Hắn khẽ cong khoé môi, xoa xoa đầu nàng:"Lục Vi...Ta tin ngươi!!" Lần này, Lục Vi không né tránh, nàng nhìn hắn, cười thật tươi, nụ cười rạng rỡ khiến ánh dương còn phải ghen tị.
Hai người vừa dạo quanh hồ sen của Bạch Liên điện. Từng đoá sen trắng dập dìu trên mặt nước, Lục Vi không kìm được lòng, ngồi xuống, đưa tay ra chạm khẽ vào cánh hoa, mặt nước thoáng lay động. Tử Hoạ nhìn nàng đùa nghịch, trong lòng nhất thời dâng lên một niềm hạnh phúc khó tả.
- Tử Hoạ, ngươi nói xem, vì sao hoa sen trắng lại đẹp đến vậy?
Ánh mắt Tử Hoạ vẫn không rời khỏi gương mặt thanh tú và trắng ngần của Lục Vi.
- Hoa sen trắng tượng trưng cho vẻ đẹp thuần khiết, hương thơm thanh thuần của nó khó có loài hoa nào bì kịp. Ngươi xem, dù ơ giữa muôn hoa, nó vẫn gây ấn tượng sâu sắc nhất!!!
Lục Vi lòng khẽ tán thưởng. Hắn quả là một người tâm hồn lãng mạn phóng khoáng, chỉ vì một câu hỏi tuỳ hứng của nàng mà lại có thể giải thích cặn kẽ như vậy, khiến lòng nàng nhất thời nảy sinh cảm động.
- Tử Hoạ, ngươi đã từng yêu nữ nhân nào chưa?
Lục Vi bất ngờ hỏi, ánh mắt vô thức có chút chờ mong.
" Chưa từng!!! Ta chưa từng thích bất cứ nữ nhân nào! " Hắn ngay lập tức trả lời.
Lục Vi ngạc nhiên, hắn xét về ngoại hình cùng tài nghệ đều hơn người, vậy mà lại chưa trải qua một mối tình, quả là có hơi đáng tiếc.
"A, tiêu rồi!" Lục Vi bất ngờ kêu lên thảng thốt.
"Sao vậy?" Tử Hoạ cũng bị hù cho giật nảy mình.
"Tiểu Thuần không biết bây giờ sao rồi nữa, nha đầu kia chắc chắn đang đi tìm ta!!! Ta phải làm sao bây giờ?"
"Đừng lo!!! Ta sẽ sai người truyền tin tức ngươi đang dạo chơi ở Tây Các và tiện thăm phủ mấy ngày, chắc sẽ không xảy ra chuyện gì với Tiểu Thuần!"
Lục Vi thở dài:" Thôi thì đành phải vậy chứ biết sao."
"Tin tưởng ta!" Tử Hoạ cúi đầu nắm lấy bàn tay của nàng. Từng ngón tay ấm áp của hắn bao phủ đôi tay nhỏ nhắn mềm mại, như truyền thêm cho nàng hơi ấm.
- Tử Hoạ...Ta có vài điều muốn hỏi...Liệu...
- Cứ nói!!!
- Ta nghe nói phụ thân ngươi có hai người con trai, vậy nam tử lúc nãy là...
"Tiêu Mặc thật sự là sư huynh ta! Tuy nhiên, mẫu thân của huynh ấy đã qua đời từ năm huynh ấy 3 tuổi. Sau đó, phụ thân nạp thêm thê tử, chính là mẫu thân ta bây giờ. Tiêu Mặc sư huynh là người sống khép kín, ẩn dật trong giới võ thuật, giang hồ đồn đại, võ thuật cùng nội công của huynh ấy thiên hạ vô song, nhưng phụ thân lại không muốn huynh ấy luyện kiếm pháp, tứ hôn huynh ấy cho Mẫn Dung tiểu thư. Trong đêm tân hôn, Mẫn Dung bị huynh ấy doạ cho sợ hãi, liền huỷ bỏ hôn sự, trốn về Mẫn gia. Hôm sau, Tiêu Mặc bị phụ thân ta giam trong biệt lao, sai người dùng sắt nung và tre nứa khắc lên thân thể cùng mặt huynh ấy..." Giọng của Tử Hoạ dấy lên một cỗ thương xót "Sau khi huynh ấy được thả, huynh ấy đã lưu lạc khắp nơi giang hồ, kiếm pháp vẫn như trước, chỉ là, suốt quãng đời còn lại sẽ phải đeo trên mặt chiếc mặt nạ đó. Cha ta cũng từng hạ lệnh khi nào huynh ấy đủ 30 tuổi mới có thể trở về Mạc gia!!!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook