Cực Phẩm Thấu Thị
Chương 42: Bối vân tuyết bênh vực

“Tôi không sao. Chỉ là bị thương ngoài da thôi.”

Vương Phong nói nhưng không hề lộ ra vẻ mặt nịnh nọt của những người bình thường.

Người đàn ông trung niên này liếc mắt nhìn Vương Phong thật lâu rồi mới chậm rãi nói: 

“Lần này cậu vì cửa hàng châu báu Bối thị mà ra mặt nên tập đoàn đã quyết định cho cậu vào trụ sở chính để làm việc. Không biết ý cậu như thế nào?” Người trung niên nói với dáng vẻ trịnh trọng giống như là đang tuyên bố thánh chỉ vậy.

Nếu như người bình thường khi nghe được chuyện này thì chắc chắn sẽ vui mừng đến phát điên. Dù gì thì có thể vào làm việc ở trong một tập đoàn thương mại lớn là giấc mơ của bao nhiêu người đang theo đuổi. Ngay cả địa vị cũng được nâng cao hơn.

Chỉ có điều Vương Phong xưa nay chưa từng có suy nghĩ như vậy. Hơn nữa hắn không chịu đựng được thái độ của người này. Nó giống như là ông ta đang ban thưởng vậy. 

Cho nên hắn không cần suy nghĩ trực tiếp nói thẳng: “Xin lỗi, tôi thấy công việc hiện tại của tôi rất tốt. Cảm ơn ý tốt của ông.”

Nói xong Vương Phong để lộ ra thành ý xin lỗi rồi sau đó đưa ánh mắt tới Bối Vân Tuyết. Nghĩ lại trước đây Bối Vân Tuyết cũng lo lắng mình không chịu được sự cám dỗ mà vào làm ở trụ sở chính của tập đoàn Bối thị.

Có điều cô ấy coi thường mình rồi. 

“Cậu không chấp nhận?” Nghe thấy lời Vương Phong nói người trung niên sửng sốt. Có thể vào tổng bộ của tập đoàn Bối thị là mơ ước của bao nhiêu người. Người này lại từ chối một cách nhanh chóng như vậy lẽ nào hắn không biết được tập đoàn Bối thị có gì tốt hay sao?

“Cậu phải suy nghĩ thật kỹ. Có thể vào trụ sở chính của tập đoàn Bối thị thì mức lương của một người thấp nhất một năm là hai trăm triệu trở lên.” Sợ Vương Phong không hiểu được tình hình nên người trung niên nói tiếp.

Đây là những lời nói đầy cám dỗ ông ta không tin Vương Phong có thể từ chối. 

Chỉ có điều khi nghe ông ta nói về giá cả thì Vương Phong bật cười.

Hai trăm triệu?

Đây không phải là bỏ phí thời gian kiếm cơm sao? Bây giờ một năm hắn kiếm được hai mươi triệu tệ, nếu đem so sánh thì hai trăm triệu tệ cũng chỉ là một chút tiền vặt có gì đáng bàn luận chứ. 

“Xin lỗi, tôi nói rồi. Bây giờ công việc của tôi rất tốt tôi không muốn rời bỏ.” Vương Phong vẫn cự tuyệt như cũ.

“Vậy cậu muốn bao nhiêu?” Sắc mặt người trung niên chùng xuống sau đó bình tĩnh trở lại. Ông ta có một chút bất mãn với sự đòi hỏi của Vương phong.

“Cái gì mà muốn bao nhiêu?” Vương Phong sững sờ hỏi. 

“Nếu như cậu không hài lòng với hai trăm triệu tôi có thể làm chủ cho cậu, tăng tiền lương lên năm trăm ngàn.” Người trung niên cắn răng nói.

Lần này ông ta được lệnh tới đây để tuyển dụng Vương Phong. Nếu ông ta không đưa được hắn đi thì nhất định khi quay trở về sẽ bị mọi người chê cười. Cho nên ông ta đã đưa ra một cái giá giới hạn cho Vương Phong.

“Thật xin lỗi, tôi không có hứng thú.” Thái độ của người trung niên này không tốt cho nên thái độ của Vương Phong cũng có một chút thay đổi. 

Hắn căn bản không muốn đến tổng bộ của tập đoàn Bối thị. Chỉ là người này có hơi phiền, giống như đang ép hắn. Đừng nói là năm trăm ngàn, kể cả là năm triệu hay năm mươi triệu thì hắn cũng sẽ không đi.

Mục tiêu của hắn là hoàn thành “mơ ước cuối cùng” của một người đàn ông thì làm sao có thể bị một chút lợi ích này hấp dẫn chứ.

“Người thanh niên trẻ, con người luôn có lòng tham không đáy. Tham lam là tốt nhưng đừng có quá tham lam.” Người trung niên cười một tiếng sau đó sắc mặt liền lạnh lùng. 

Một người bình thường lại có thể từ chối yêu cầu của ông ta, cho rằng mình chính là nhân vật gì to tát?

“Ha ha.” Nghe người trung niên nói Vương Phong cười lạnh một tiếng nói:

“Chú à, đi hay không là quyền tự do của tôi. Chẳng nhẽ chú vẫn còn muốn giới hạn việc tôi đi hay ở? Chú nghĩ rằng tôi không dám báo cảnh sát sao?” 

“Cậu...” Nghe lời nói của Vương Phong, người trung niên tức gần chết. Từ bé đến lớn không có người nào dám nói với ông ta như vậy.

“Tôi tôn trọng lòng dũng cảm của cậu nên mới nói những lời lẽ tốt để mời cậu về. Nhưng thật không ngờ cậu lại không biết tốt xấu. Nếu đã như vậy thì tôi cũng không nói nhiều nữa.”

Sau khi nói xong ông ta quay người sang nói với Bối Vân Tuyết: “Chú lấy thân phận chủ tịch tập đoàn Bối thị tuyên bố người này đã bị đuổi việc.” 

Lời người trung niên nói khiến cho sắc mặt của Bối Vân Tuyết biến đổi. Cô hiểu rằng chú hai của mình đã bị chọc giận.

Nói đến chú hai thì thật ra ấn tượng của cô về chú cũng không tốt thậm chí là ấn tượng xấu. Trong gia tộc thì chú hai và cha của cô luôn luôn đối lập nhau. Thậm chí cô còn hoài nghi việc mình bị thương là do kế hoạch của chú.

Cho nên khi nghe chú nói phải đuổi Vương Phong thì cô bị sốc một chút sau đó lạnh lùng nói: “Chú hai, tài sản của cửa hàng châu báu Bối thị không phải của mình chú. Chú không có toàn quyền quyết định tất cả các sự việc. Hơn nữa cháu cũng không nghe chú đâu.” 

Giọng của Bối Vân Tuyết vô cùng bình tĩnh nhưng lại làm cho người đàn ông trung niên này thay đổi sắc mặt.

Trong con mắt của ông ta thì Bối Vân Tuyết luôn có hình tượng một đứa trẻ ngoan. Nhưng điều khiến ông ta không ngờ tới là bây giờ Bối Vân tuyết lại ngang nhiên chống lại mệnh lệnh của ông ta khiến ông ta không còn đường lui.

“Lẽ nào cháu vì cậu ta mà dám chống lại cả lệnh của chú?” Người trung niên nói với vẻ mặt giận giữ. 

“Chú không phải là cha của cháu, tại sao cháu phải nghe lời chú? Hơn nữa cha cháu đã tặng riêng cho một mình cháu tài sản của cửa hàng châu báu Bối thị nên chú không cần phải lo. Nếu chú có gì muốn hỏi thì hãy gặp cha cháu để nói chuyện.” Bối Vân Tuyết để lộ ra vẻ mạnh mẽ kiên cường.

“Được, được, được lắm.” Sắc mặt người trung niên tức giận tới mức nói liên tiếp.

“Hi vọng sau này cháu đừng hối hận.” Nói một câu tức giận xong người trung niên đạp cửa đi ra khỏi phòng bệnh. 

Có thể nhìn ra người này đã bị chọc cho tức phát điên rồi.

“Chị Tuyết, vì tôi có đáng không?” Khi người trung niên đó rời đi Vương Phong mới cười nói.

“Đáng.” Bối Vân Tuyết nói sau đó mới phát hiện ra vấn đề gì đó, mặt liền đỏ lên. 

“Đúng rồi, vết thương của cậu còn đau không?” Bỗng nhiên Bối Vân Tuyết hỏi với vẻ mặt đầy ấm áp.

“Đã không sao rồi. Chắc vài ngày nữa là tôi có thể về được rồi.” Vương Phong đáp, giọng cũng dần dần bình tĩnh trở lại.

“Lần này chị đắc tội với chú hai của chị sau này chị phải cẩn thận chú ấy.” Lúc này khi Vương Phong nói thì khuôn mặt để lộ ra vẻ hoài nghi. 

Không biết thế nào nhưng lúc trước Vương Phong nhìn thấy sắc mặt của người trung niên thì này hắn đã cảm thấy ông ta đang che giấu gì đó. Nhưng chính xác là cái gì thì hắn cũng không cũng không nói ra được, chỉ có cảm giác là không tốt.

Nếu có thể nói thật thì nó giống như nhìn thấy kẻ tội đồ và ý muốn giết người.

Nhưng đối phương rõ ràng là người nhà của cô nên sẽ không làm những việc như vậy. Cho nên lắc lắc đầu, Vương phong không cần nghĩ nhiều. Bây giờ hắn nên nắm bắt thời để hồi phục thương tích mới đúng. 

Vương Phong nói cần nghỉ ngơi nên Bối Vân Tuyết ở lại hơn mười phút sau đó cũng rời đi. Cửa hàng châu báu bị phá hoại không còn gì, muốn khôi phục trở lại cũng cần một thời gian rất dài cho nên có khả năng cô sẽ rất bận.

Cửa hàng mới còn chưa mở cửa hàng cũ đã bị chèn ép cướp bóc. Cũng may có Vương Phong mới khống chế được mấy tên cướp. Nếu không hậu quả thật khó lường.

Sau đó không có người nào đến làm phiền Vương Phong nữa cho nên Vương Phương có thể tu luyện vài tiếng đồng hồ. 

Luyện vài tiếng xong thì Vương Phong cảm thấy hai tay của mình đã hồi phục được một chút cảm giác. Tuy chưa thể dùng lực nhưng những động tác đơn giản hắn có thể làm được.

Xem ra một thời gian không lâu nữa hắn có thể hoàn toàn hồi phục.

Buổi tối hôm đó phòng bệnh của Vương Phong còn đón tiếp thêm hai người. Hai người này không phải là phụ nữ mà là Hà Thiên Và Quỷ Kiến Sầu. 

Hai người vốn không hề hay biết Vương Phong đã xảy ra chuyện lớn. Họ cũng nhờ báo chí mới biết Vương Phong suýt chút nữa mất mạng trong tay người khác.

Cho nên sau khi giải quyết xong công việc hai người lập tức tới thăm Vương Phong.

“Vương Phong, cậu không sao chứ?” Nhìn Vương Phong nằm trên giường bệnh, Hà Thiên hoài nghi hỏi. 

Video quay lại cảnh sử dụng năng lực kinh người của Vương Phong thì trước đó họ đã xem rồi. Hắn nhảy lên cao hơn ba mét, việc như vậy anh ta cũng có thể làm được.

Nhưng đừng quên anh ta đã luyện tập bao lâu rồi, so với Vương Phong cũng nhiều hơn mười năm cho nên Vương Phong có bước tiến bộ như vậy cũng khiến anh vô cùng ngạc nhiên.

Chỉ sợ rằng không bao lâu nữa người anh này chỉ có thể là người bại dưới tay của Vương Phong. 

“Em không sao.” Vương Phong lắc đầu. Hắn đã cảm nhận được sự hoài nghi của đối phương.

“Đứng lên, ta trị thương cho con.” Lúc đó vẻ mặt của Quỷ Kiến Sầu lạnh lùng đi đến và nói.

Nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của ông thì Vương Phong không hề có chút khó chịu nào bởi vì ông ấy đối với ai cũng đều có thái độ như vậy nên hắn đã thích ứng rồi. 

Hơn nữa y thuật của đối phương thì hắn cũng đã nhìn thấy. Cho nên nếu có thể được ông ấy trị thương cho thì đó là một chuyện rất tốt.

Lúc đó Vương Phong không hề do dự lập tức cởi áo của mình để Quỷ Kiến Sầu chữa bệnh cho mình.

Chỉ là chưa kịp cởi áo xuống thì Quỷ Kiến Sầu nói: “Không cần cởi.” 

Nói xong bàn tay của ông đặt xuống vết thương bên vai trái của Vương Phong.

Một luồng khí ấm áp xâm nhập vào cơ thể Vương Phong. Hắn chỉ cảm thấy vai trái của mình ấm áp sau đó hắn dùng khả năng nhìn xuyên thấu quan sát luồng khí kinh khủng trong cơ thể ông.

So sánh bản thân với ông thì thực sự là hắn còn kém rất nhiều. Lúc đó sức mạnh trong cơ thể Quỷ Kiến Sầu không ngừng truyền tới. Vương Phong nhìn thấy sức mạnh này đối với hắn mà nói thì một chút ảnh hưởng cũng không có. 

Chẳng trách thân thủ của ông lại có thể kinh khủng như thế. Luồng khí này không biết phải luyện tập mất bao nhiêu thời gian mới có thể có được.

Nếu Vương Phong có thể đạt được trình độ như thế này chỉ e rằng lần này hắn có thể không đánh mà giải quyết bọn cướp này hết.

“Được rồi, con thử cử động cánh tay xem có vấn đề gì không?” Lúc Vương Phong đang suy nghĩ lung tung thì Quỷ Kiến Sầu đã thu bàn tay của mình về và thản nhiên nói. 

“Ồ!” Vương Phong kêu lên một tiếng sau đó tự mình cử động tay và phát hiện cánh tay của mình đã có thể cử động tự do. Mặc dù vết thương bên ngoài còn đau một chút nhưng nghĩ lại thì vết thương của hắn đã phục hồi được một nửa rồi.

“Trong vòng một tuần cánh tay trái không được hoạt động mạnh. Ăn nhiều đồ ăn có chất dinh dưỡng thì con có thể từ từ phục hồi.” Quỷ Kiến Sầu nói mà khuôn mặt không hề có chút ý cười.

Thậm chí Vương Phong còn hoài nghi đây khuôn mặt trời sinh của ông. Ông ta đối với ai cũng vậy, chỉ có khuôn mặt đơn giản như thế này. 

Hà Thiên ở sau lưng cười khổ, bởi vì anh biết sư phụ của mình mặc dù khuôn mặt luôn lạnh lùng nhưng trong lòng vô cùng lo lắng cho vết thương của Vương Phong. Ông ấy chính là điển hình của người ngoài lạnh trong nóng.

Hơn nữa sư phụ của anh rất giỏi bao che cho học trò, nếu không anh ta lăn lộn trong thế giới ngầm bao nhiêu năm nay thì sẽ không còn đứng yên ổn ở đây.

Có thể nhìn ra ông ta tự nguyện hao tổn nguyên lực của mình để trị thương cho Vương Phong. 

“Thời gian gần đây tốt nhất đừng rời khỏi thành phố Trúc Hải.” Quỷ Kiến Sầu nói khiến Vương Phong sững sờ. Đây là vì cái gì?

“Là như thế này, đằng sau lưng mấy người mà cậu đã giết họ vẫn còn lực lượng. Họ đang chuẩn bị đối phó cậu. Cho nên cậu không phải lo lắng, mọi hành động của bọn chúng thì chúng ta đều nắm chắc. Cậu chỉ cần bảo vệ tốt bản thân là được rồi.” Nhìn thấy khuôn mặt hoài nghi Hà Thiên vội vàng giải thích.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương