Cực Phẩm Tài Tuấn
-
Chương 598: Chuyện cũ …
- Phì phì, đừng nói thế, lão thái quân nghe được sẽ mắng cho đấy.
Lâm Úc Hương miệng nói vậy nhưng lòng nhẹ nhõm hơn không ít, bất kể tướng công vớ bở nói có thật lòng hay không, y có tâm ý đó là tốt rồi, chứng tỏ y vẫn là nam nhân ôn nhu chu đáo đó, chưa hề thay đổi.
Có điều nàng vẫn có tâm sự, đó là về Hoàng thái hậu! Với thân phận đó, có thể nói Hoàng thái hậu muốn cái này, muốn cái nọ thì cơ bản trong Đường phủ này không một ai có thể từ chối.
Kể cả Đường lão thái quân.
Nghĩ tới đó Lâm Úc Hương có chút hoảng loạn, nếu như Hoàng thái hậu muốn làm chính thê thì phải làm thế nào?
Nàng tất nhiên là không muốn nhường vị trí.
Song nàng dù muốn hay không cũng chẳng thể làm gì, một câu nói của người ta có thể đuổi nàng ra khỏi nhà rồi.
Nghĩ tới đó Lâm Úc Hương hoảng sợ, không được, mình phải nhẫn nhịn, nếu không bị đuổi khỏi nhà, đứa bé này không có cha, chẳng phải nó sẽ đi vào con đường cũ của mình hay sao?
- Hừm, không nể mặt ta à, đợi con ra đây, cha sẽ đét đít.
Đường Kính Chi ghé tai vào bụng Lâm Úc Hương mãi mà không thấy con mình động đậy, cười mắng, nhưng ngẩng đầu lên thấy Lâm Úc Hương lặng lẽ khóc, tức thì hoảng hốt:
- Úc Hương, sao nàng lại khóc?
- Không, không có gì ...
Lâm Úc Hương đưa tay lên lau đi những giọt nước mắt chua xót.
- Không đúng, nàng phải nói cho ta biết, ở nhà có gì không ổn sao?
Đường Kính Chi truy hỏi, Lâm Úc Hương sao dám nói ra tâm sự của mình, nàng sợ tướng công ngả về phía mình, sinh mâu thuẫn với Hoàng thái hậu, như thế không khéo cả Đường gia đều gặp họa, bị Đường Kính Chi nhất quyết hỏi cho ra nhẽ, đột nhiên nhớ ra một chuyện, nói:
- Tướng công, mai chàng phải rời Lạc thành đi Liễu châu phải không?
Đường Kính Chi vuốt ve mái tóc của Lâm Úc Hương, nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng:
- Ừ, nàng vì thế mà khóc sao?
Lâm Úc Hương tổ chức lại ngôn ngữ nói:
- Đúng thế, thiếp thân không muốn tướng công đi, ngoài ra còn vì nhớ tới chuyện thương tâm hồi nhỏ ở đó.
- A, thì ra quê nàng ở Liễu Châu à?
Đường Kính Chi chưa bao giờ được Lâm Úc Hương kể về thân thế của nàng:
Lâm Úc Hương gật đầu, kể lại chuyện cũ.
Đó là một danh gia vọng tộc truyền thừa trăm năm trong địa phận Liễu châu.
Trong gia tộc đó, có một vị gia chủ căn bản không nhớ mình có bao nhiêu tôn nữ thứ xuất, tên là gì.
Gia chủ đó có một trưởng tử tên Lâm Gia Chính, kẻ này háo sắc vô dụng, thê thiếp đông không kể hết, con cái vô số, hơn nữa là kẻ bạc tình vô nghĩa, đối với tiểu thiếp hắn không còn hứng thú nữa bỏ mặc, mặc cho người khác trong nhà muốn làm gì thì làm, có đuổi ra khỏi cửa cũng coi như không nhìn thấy.
Lâm Gia Chính có một tiểu thiếp tên Liên Thảo, từ khi mang thái không thể hầu hạ hắn là không thấy bóng dáng hắn đâu, thậm chí tới khi nàng sinh con, kẻ bạc tình đó cũng chẳng thèm phái người tới hỏi một tiếng là sinh nam hay nữ.
Liên Thảo xinh đẹp, trước kia rất được tướng công ân sủng, chính thê sớm đã ghi hận trong lòng, sau khi xác định trượng phu không còn hứng với Liên Thảo nữa, mụ ta cứ một vài ngày là bới móc vu oan cho Liên Thảo, lúc phạt đánh, lúc phạt treo, có khi dùng châm đâm vào tay.
Đằng sau lưng còn độc ác dung túng xúi bẩy nam nhân khác trong nhà tới dụ dỗ Liên Thảo, để kiếm cớ nàng không đoan chính đuổi đi.
Liên Thảo bề ngoài yếu đuối, nhưng nội tâm kiên cường, vì con gái căn răng chịu đựng được hết những âm mưu của chính thê.
Mùa hè năm đó, trời rất nóng, bị bạc đãi suốt bảy năm liền, tới cơm cũng không đủ ăn no bụng, Liên Thảo bỏ con gái lại, buông tay qua đời.
Cô bé đó tên Lâm Úc Hương, sau khi mẹ qua đời một ngày đã bị đuổi ra khỏi nhà ...
Trong ký ức thủa nhỏ của nàng, nhớ rõ rất là mẹ nàng luôn để cho nàng ăn cơm trước, sau đó mẹ nàng mới ăn những thứ thức ăn rất khó nuốt, tiếp đó là mẹ cả lúc nào cũng nghiêm mặt, tới chỗ nàng là quát tháo chửi bới, rồi thân ca ca đầu ngẩng cao không thèm nhìn nàng lấy một cái, cùng đám tỷ tỷ đệ đệ khác suốt ngày tìm nàng đánh đập bắt nạt.
Thi thoảng trong nhà lại có nam nhân lạ tới nàng không biết thân phận của những kẻ đó, chỉ biết bọn chúng làm mẹ nàng rất sợ, sau khi đuổi đi rồi mẹ nàng thường dựa vào cửa khóc rất lâu.
Mãi tới khi lớn lên nàng mới hiểu những nam nhân đó tới tiểu viện tìm mẹ mình làm gì.
Chìm vào trong hồi ức, Lâm Úc Hương khóc nức nở, Đường Kính Chi càng nghe mặt càng tối lại, mắt như muốn phun ra lửa.
Tục nữ có câu hổ dữ không ăn thịt con, vậy mà tên Lâm Gia Chính đó trơ mắt nhìn con gái chưa tròn bảy tuổi bị đuổi ra khỏi nhà.
- Úc Hương, nàng phải chịu khổ rồi.
Đêm hôm đó Lâm Úc Hương khóc mãi không thôi, Đường Kính Chi ôm nàng trong lòng dỗ dành, chẳng biết lúc nào Lâm Úc Hương mệt ngủ thiếp đi, sáng hôm sau mơ hồ tình lại, vừa mở mắt ra thấy khuôn mặt đầy yêu thương nhìn nàng.
Đường Kính Chi cả đêm không ngủ, lòng vừa thương xót vừa vui mừng, Lâm Úc Hương đã mở rộng tâm lòng đem tâm sự dấu kín nói ra, tức là đã thực sự tiếp nhận mình rồi.
Nhìn hai mắt khóc tới sưng húp của Lâm Úc Hương, câu đầu tiên Đường Kính Chi nói sẽ đòi lại công bằng cho nàng.
Bị khổ nạn thủa nhỏ của Lâm Úc Hương cảm nhiễm, cả buổi sáng Đường Kính Chi mặt âm trầm, thê thiếp của y đều nhìn ra tướng công có tâm sự lớn, song không ai dám nhiều lời hỏi gì.
Cùng Đường lão thái quân và thê thiếp ăn cơm trưa xong, Đường Kính Chi hỏi han Sương Nhi biệc an bài cho mẹ con Trịnh Hân Như, thấy nàng đã bố trí thỏa đáng cả rồi, cũng không tới Trương gia hay Giả gia bái phỏng, cưỡi con ngựa trắng, cùng Ngọc Nhi và Hồng Phong tới thẳng Liễu Châu.
Đường Kính Chi đột nhiên về Lạc Thành rồi lại vội vã rời đi, khiến cư dân Lạc thành lại được một phen bàn tán.
Lưu Châu ở phía đông bắc Bình Châu và Vân Châu, còn Liễu Châu thì ở tây nam hai nơi đó, kề sát với Hải Châu, nằm nối tiếp giữa Bình Châu và Hải Châu là vùng rừng mưa nhiệt đới, bên trong cổ thụ um tùm, mãnh thú chướng khí khắp nơi, dù là cư dân bản địa cũng không dám tùy tiện đi vào, càng khỏi phải nói đại quân đi xuyên qua đó.
Cho nên quân dẹp loạn sẽ tập kết ở Liễu Châu, sau đó chia quân ba ngả, đánh vào Hải Châu.
Đường Kính Chi xuất phát từ Lạc Thành, đi hết Bình Châu tới Liễu châu, khi y tới nơi thì đã mất hai mươi ngày, ba người bọn họ hành động đơn độc, không đi cùng hậu quân phụ trách áp tải vật tư.
Tốc độ của hậu quân chậm hơn rất nhiều, đoán chừng phải hơn mười ngày nữa mới tới được.
Đường Kính Chi trước tiên tới quân doanh báo danh, Vương Tích trước kia ẩn thân tại Đường gia, tất nhiên rất khách khí với y.
Tiền quân đi rất nhanh, đã tới lập xong đại trại rồi, có điều Vương Tích nghe nói tới đại danh Minh Húc anh dũng thiện chiến, am hiểu binh pháp, cho nên không dám lỗ mãng khai chiến với phản quân đợi Đường Kính Chi mang tạc đạn tới.
Uy lực của tạc đạn thế nào Vương Tích đã tận mắt chứng kiến, có nó, khả năng thắng sẽ lớn hơn, giảm bớt được thương vong bên mình.
Đường Kính Chi thì hoàn toàn không biết bài binh bố trận, chỉ huy giết địch, y chỉ có thể đảm bảo với Vương Tích sẽ có đủ tạc đạn cho hắn dùng, ở quân doanh y chẳng giúp được gì cho nên chuyển ra ngoài ở.
Vương Tích không ý kiến gì, dù sao hoàng đế không hạ chỉ cấp Đường Kính Chi chức vụ gì cụ thể.
Hồng Phong và Ngọc Nhi không phải quan viên triều đình, không thể ra vào quân doanh, cho nên hai bọn họ tới nơi liền thuê một tiểu viện trong thành, Đường Kính Chi tới đó tắm rửa thay đổi y phục, sau đó hỏi đường tới Tần gia.
Đường Kính Chi rất có thiện cảm với Tần Hạo, thiếu gia của Tần gia, còn một thời gian nữa hậu quân mới tới, cho nên Đường Kính Chi muốn tranh thủ thời gian rảnh rỗi này làm một việc lớn.
Chương 598: Chuyện cũ …
- Phì phì, đừng nói thế, lão thái quân nghe được sẽ mắng cho đấy.
Lâm Úc Hương miệng nói vậy nhưng lòng nhẹ nhõm hơn không ít, bất kể tướng công vớ bở nói có thật lòng hay không, y có tâm ý đó là tốt rồi, chứng tỏ y vẫn là nam nhân ôn nhu chu đáo đó, chưa hề thay đổi.
Có điều nàng vẫn có tâm sự, đó là về Hoàng thái hậu! Với thân phận đó, có thể nói Hoàng thái hậu muốn cái này, muốn cái nọ thì cơ bản trong Đường phủ này không một ai có thể từ chối.
Kể cả Đường lão thái quân.
Nghĩ tới đó Lâm Úc Hương có chút hoảng loạn, nếu như Hoàng thái hậu muốn làm chính thê thì phải làm thế nào?
Nàng tất nhiên là không muốn nhường vị trí.
Song nàng dù muốn hay không cũng chẳng thể làm gì, một câu nói của người ta có thể đuổi nàng ra khỏi nhà rồi.
Nghĩ tới đó Lâm Úc Hương hoảng sợ, không được, mình phải nhẫn nhịn, nếu không bị đuổi khỏi nhà, đứa bé này không có cha, chẳng phải nó sẽ đi vào con đường cũ của mình hay sao?
- Hừm, không nể mặt ta à, đợi con ra đây, cha sẽ đét đít.
Đường Kính Chi ghé tai vào bụng Lâm Úc Hương mãi mà không thấy con mình động đậy, cười mắng, nhưng ngẩng đầu lên thấy Lâm Úc Hương lặng lẽ khóc, tức thì hoảng hốt:
- Úc Hương, sao nàng lại khóc?
- Không, không có gì ...
Lâm Úc Hương đưa tay lên lau đi những giọt nước mắt chua xót.
- Không đúng, nàng phải nói cho ta biết, ở nhà có gì không ổn sao?
Đường Kính Chi truy hỏi, Lâm Úc Hương sao dám nói ra tâm sự của mình, nàng sợ tướng công ngả về phía mình, sinh mâu thuẫn với Hoàng thái hậu, như thế không khéo cả Đường gia đều gặp họa, bị Đường Kính Chi nhất quyết hỏi cho ra nhẽ, đột nhiên nhớ ra một chuyện, nói:
- Tướng công, mai chàng phải rời Lạc thành đi Liễu châu phải không?
Đường Kính Chi vuốt ve mái tóc của Lâm Úc Hương, nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng:
- Ừ, nàng vì thế mà khóc sao?
Lâm Úc Hương tổ chức lại ngôn ngữ nói:
- Đúng thế, thiếp thân không muốn tướng công đi, ngoài ra còn vì nhớ tới chuyện thương tâm hồi nhỏ ở đó.
- A, thì ra quê nàng ở Liễu Châu à?
Đường Kính Chi chưa bao giờ được Lâm Úc Hương kể về thân thế của nàng:
Lâm Úc Hương gật đầu, kể lại chuyện cũ.
Đó là một danh gia vọng tộc truyền thừa trăm năm trong địa phận Liễu châu.
Trong gia tộc đó, có một vị gia chủ căn bản không nhớ mình có bao nhiêu tôn nữ thứ xuất, tên là gì.
Gia chủ đó có một trưởng tử tên Lâm Gia Chính, kẻ này háo sắc vô dụng, thê thiếp đông không kể hết, con cái vô số, hơn nữa là kẻ bạc tình vô nghĩa, đối với tiểu thiếp hắn không còn hứng thú nữa bỏ mặc, mặc cho người khác trong nhà muốn làm gì thì làm, có đuổi ra khỏi cửa cũng coi như không nhìn thấy.
Lâm Gia Chính có một tiểu thiếp tên Liên Thảo, từ khi mang thái không thể hầu hạ hắn là không thấy bóng dáng hắn đâu, thậm chí tới khi nàng sinh con, kẻ bạc tình đó cũng chẳng thèm phái người tới hỏi một tiếng là sinh nam hay nữ.
Liên Thảo xinh đẹp, trước kia rất được tướng công ân sủng, chính thê sớm đã ghi hận trong lòng, sau khi xác định trượng phu không còn hứng với Liên Thảo nữa, mụ ta cứ một vài ngày là bới móc vu oan cho Liên Thảo, lúc phạt đánh, lúc phạt treo, có khi dùng châm đâm vào tay.
Đằng sau lưng còn độc ác dung túng xúi bẩy nam nhân khác trong nhà tới dụ dỗ Liên Thảo, để kiếm cớ nàng không đoan chính đuổi đi.
Liên Thảo bề ngoài yếu đuối, nhưng nội tâm kiên cường, vì con gái căn răng chịu đựng được hết những âm mưu của chính thê.
Mùa hè năm đó, trời rất nóng, bị bạc đãi suốt bảy năm liền, tới cơm cũng không đủ ăn no bụng, Liên Thảo bỏ con gái lại, buông tay qua đời.
Cô bé đó tên Lâm Úc Hương, sau khi mẹ qua đời một ngày đã bị đuổi ra khỏi nhà ...
Trong ký ức thủa nhỏ của nàng, nhớ rõ rất là mẹ nàng luôn để cho nàng ăn cơm trước, sau đó mẹ nàng mới ăn những thứ thức ăn rất khó nuốt, tiếp đó là mẹ cả lúc nào cũng nghiêm mặt, tới chỗ nàng là quát tháo chửi bới, rồi thân ca ca đầu ngẩng cao không thèm nhìn nàng lấy một cái, cùng đám tỷ tỷ đệ đệ khác suốt ngày tìm nàng đánh đập bắt nạt.
Thi thoảng trong nhà lại có nam nhân lạ tới nàng không biết thân phận của những kẻ đó, chỉ biết bọn chúng làm mẹ nàng rất sợ, sau khi đuổi đi rồi mẹ nàng thường dựa vào cửa khóc rất lâu.
Mãi tới khi lớn lên nàng mới hiểu những nam nhân đó tới tiểu viện tìm mẹ mình làm gì.
Chìm vào trong hồi ức, Lâm Úc Hương khóc nức nở, Đường Kính Chi càng nghe mặt càng tối lại, mắt như muốn phun ra lửa.
Tục nữ có câu hổ dữ không ăn thịt con, vậy mà tên Lâm Gia Chính đó trơ mắt nhìn con gái chưa tròn bảy tuổi bị đuổi ra khỏi nhà.
- Úc Hương, nàng phải chịu khổ rồi.
Đêm hôm đó Lâm Úc Hương khóc mãi không thôi, Đường Kính Chi ôm nàng trong lòng dỗ dành, chẳng biết lúc nào Lâm Úc Hương mệt ngủ thiếp đi, sáng hôm sau mơ hồ tình lại, vừa mở mắt ra thấy khuôn mặt đầy yêu thương nhìn nàng.
Đường Kính Chi cả đêm không ngủ, lòng vừa thương xót vừa vui mừng, Lâm Úc Hương đã mở rộng tâm lòng đem tâm sự dấu kín nói ra, tức là đã thực sự tiếp nhận mình rồi.
Nhìn hai mắt khóc tới sưng húp của Lâm Úc Hương, câu đầu tiên Đường Kính Chi nói sẽ đòi lại công bằng cho nàng.
Bị khổ nạn thủa nhỏ của Lâm Úc Hương cảm nhiễm, cả buổi sáng Đường Kính Chi mặt âm trầm, thê thiếp của y đều nhìn ra tướng công có tâm sự lớn, song không ai dám nhiều lời hỏi gì.
Cùng Đường lão thái quân và thê thiếp ăn cơm trưa xong, Đường Kính Chi hỏi han Sương Nhi biệc an bài cho mẹ con Trịnh Hân Như, thấy nàng đã bố trí thỏa đáng cả rồi, cũng không tới Trương gia hay Giả gia bái phỏng, cưỡi con ngựa trắng, cùng Ngọc Nhi và Hồng Phong tới thẳng Liễu Châu.
Đường Kính Chi đột nhiên về Lạc Thành rồi lại vội vã rời đi, khiến cư dân Lạc thành lại được một phen bàn tán.
Lưu Châu ở phía đông bắc Bình Châu và Vân Châu, còn Liễu Châu thì ở tây nam hai nơi đó, kề sát với Hải Châu, nằm nối tiếp giữa Bình Châu và Hải Châu là vùng rừng mưa nhiệt đới, bên trong cổ thụ um tùm, mãnh thú chướng khí khắp nơi, dù là cư dân bản địa cũng không dám tùy tiện đi vào, càng khỏi phải nói đại quân đi xuyên qua đó.
Cho nên quân dẹp loạn sẽ tập kết ở Liễu Châu, sau đó chia quân ba ngả, đánh vào Hải Châu.
Đường Kính Chi xuất phát từ Lạc Thành, đi hết Bình Châu tới Liễu châu, khi y tới nơi thì đã mất hai mươi ngày, ba người bọn họ hành động đơn độc, không đi cùng hậu quân phụ trách áp tải vật tư.
Tốc độ của hậu quân chậm hơn rất nhiều, đoán chừng phải hơn mười ngày nữa mới tới được.
Đường Kính Chi trước tiên tới quân doanh báo danh, Vương Tích trước kia ẩn thân tại Đường gia, tất nhiên rất khách khí với y.
Tiền quân đi rất nhanh, đã tới lập xong đại trại rồi, có điều Vương Tích nghe nói tới đại danh Minh Húc anh dũng thiện chiến, am hiểu binh pháp, cho nên không dám lỗ mãng khai chiến với phản quân đợi Đường Kính Chi mang tạc đạn tới.
Uy lực của tạc đạn thế nào Vương Tích đã tận mắt chứng kiến, có nó, khả năng thắng sẽ lớn hơn, giảm bớt được thương vong bên mình.
Đường Kính Chi thì hoàn toàn không biết bài binh bố trận, chỉ huy giết địch, y chỉ có thể đảm bảo với Vương Tích sẽ có đủ tạc đạn cho hắn dùng, ở quân doanh y chẳng giúp được gì cho nên chuyển ra ngoài ở.
Vương Tích không ý kiến gì, dù sao hoàng đế không hạ chỉ cấp Đường Kính Chi chức vụ gì cụ thể.
Hồng Phong và Ngọc Nhi không phải quan viên triều đình, không thể ra vào quân doanh, cho nên hai bọn họ tới nơi liền thuê một tiểu viện trong thành, Đường Kính Chi tới đó tắm rửa thay đổi y phục, sau đó hỏi đường tới Tần gia.
Đường Kính Chi rất có thiện cảm với Tần Hạo, thiếu gia của Tần gia, còn một thời gian nữa hậu quân mới tới, cho nên Đường Kính Chi muốn tranh thủ thời gian rảnh rỗi này làm một việc lớn.
Lâm Úc Hương miệng nói vậy nhưng lòng nhẹ nhõm hơn không ít, bất kể tướng công vớ bở nói có thật lòng hay không, y có tâm ý đó là tốt rồi, chứng tỏ y vẫn là nam nhân ôn nhu chu đáo đó, chưa hề thay đổi.
Có điều nàng vẫn có tâm sự, đó là về Hoàng thái hậu! Với thân phận đó, có thể nói Hoàng thái hậu muốn cái này, muốn cái nọ thì cơ bản trong Đường phủ này không một ai có thể từ chối.
Kể cả Đường lão thái quân.
Nghĩ tới đó Lâm Úc Hương có chút hoảng loạn, nếu như Hoàng thái hậu muốn làm chính thê thì phải làm thế nào?
Nàng tất nhiên là không muốn nhường vị trí.
Song nàng dù muốn hay không cũng chẳng thể làm gì, một câu nói của người ta có thể đuổi nàng ra khỏi nhà rồi.
Nghĩ tới đó Lâm Úc Hương hoảng sợ, không được, mình phải nhẫn nhịn, nếu không bị đuổi khỏi nhà, đứa bé này không có cha, chẳng phải nó sẽ đi vào con đường cũ của mình hay sao?
- Hừm, không nể mặt ta à, đợi con ra đây, cha sẽ đét đít.
Đường Kính Chi ghé tai vào bụng Lâm Úc Hương mãi mà không thấy con mình động đậy, cười mắng, nhưng ngẩng đầu lên thấy Lâm Úc Hương lặng lẽ khóc, tức thì hoảng hốt:
- Úc Hương, sao nàng lại khóc?
- Không, không có gì ...
Lâm Úc Hương đưa tay lên lau đi những giọt nước mắt chua xót.
- Không đúng, nàng phải nói cho ta biết, ở nhà có gì không ổn sao?
Đường Kính Chi truy hỏi, Lâm Úc Hương sao dám nói ra tâm sự của mình, nàng sợ tướng công ngả về phía mình, sinh mâu thuẫn với Hoàng thái hậu, như thế không khéo cả Đường gia đều gặp họa, bị Đường Kính Chi nhất quyết hỏi cho ra nhẽ, đột nhiên nhớ ra một chuyện, nói:
- Tướng công, mai chàng phải rời Lạc thành đi Liễu châu phải không?
Đường Kính Chi vuốt ve mái tóc của Lâm Úc Hương, nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng:
- Ừ, nàng vì thế mà khóc sao?
Lâm Úc Hương tổ chức lại ngôn ngữ nói:
- Đúng thế, thiếp thân không muốn tướng công đi, ngoài ra còn vì nhớ tới chuyện thương tâm hồi nhỏ ở đó.
- A, thì ra quê nàng ở Liễu Châu à?
Đường Kính Chi chưa bao giờ được Lâm Úc Hương kể về thân thế của nàng:
Lâm Úc Hương gật đầu, kể lại chuyện cũ.
Đó là một danh gia vọng tộc truyền thừa trăm năm trong địa phận Liễu châu.
Trong gia tộc đó, có một vị gia chủ căn bản không nhớ mình có bao nhiêu tôn nữ thứ xuất, tên là gì.
Gia chủ đó có một trưởng tử tên Lâm Gia Chính, kẻ này háo sắc vô dụng, thê thiếp đông không kể hết, con cái vô số, hơn nữa là kẻ bạc tình vô nghĩa, đối với tiểu thiếp hắn không còn hứng thú nữa bỏ mặc, mặc cho người khác trong nhà muốn làm gì thì làm, có đuổi ra khỏi cửa cũng coi như không nhìn thấy.
Lâm Gia Chính có một tiểu thiếp tên Liên Thảo, từ khi mang thái không thể hầu hạ hắn là không thấy bóng dáng hắn đâu, thậm chí tới khi nàng sinh con, kẻ bạc tình đó cũng chẳng thèm phái người tới hỏi một tiếng là sinh nam hay nữ.
Liên Thảo xinh đẹp, trước kia rất được tướng công ân sủng, chính thê sớm đã ghi hận trong lòng, sau khi xác định trượng phu không còn hứng với Liên Thảo nữa, mụ ta cứ một vài ngày là bới móc vu oan cho Liên Thảo, lúc phạt đánh, lúc phạt treo, có khi dùng châm đâm vào tay.
Đằng sau lưng còn độc ác dung túng xúi bẩy nam nhân khác trong nhà tới dụ dỗ Liên Thảo, để kiếm cớ nàng không đoan chính đuổi đi.
Liên Thảo bề ngoài yếu đuối, nhưng nội tâm kiên cường, vì con gái căn răng chịu đựng được hết những âm mưu của chính thê.
Mùa hè năm đó, trời rất nóng, bị bạc đãi suốt bảy năm liền, tới cơm cũng không đủ ăn no bụng, Liên Thảo bỏ con gái lại, buông tay qua đời.
Cô bé đó tên Lâm Úc Hương, sau khi mẹ qua đời một ngày đã bị đuổi ra khỏi nhà ...
Trong ký ức thủa nhỏ của nàng, nhớ rõ rất là mẹ nàng luôn để cho nàng ăn cơm trước, sau đó mẹ nàng mới ăn những thứ thức ăn rất khó nuốt, tiếp đó là mẹ cả lúc nào cũng nghiêm mặt, tới chỗ nàng là quát tháo chửi bới, rồi thân ca ca đầu ngẩng cao không thèm nhìn nàng lấy một cái, cùng đám tỷ tỷ đệ đệ khác suốt ngày tìm nàng đánh đập bắt nạt.
Thi thoảng trong nhà lại có nam nhân lạ tới nàng không biết thân phận của những kẻ đó, chỉ biết bọn chúng làm mẹ nàng rất sợ, sau khi đuổi đi rồi mẹ nàng thường dựa vào cửa khóc rất lâu.
Mãi tới khi lớn lên nàng mới hiểu những nam nhân đó tới tiểu viện tìm mẹ mình làm gì.
Chìm vào trong hồi ức, Lâm Úc Hương khóc nức nở, Đường Kính Chi càng nghe mặt càng tối lại, mắt như muốn phun ra lửa.
Tục nữ có câu hổ dữ không ăn thịt con, vậy mà tên Lâm Gia Chính đó trơ mắt nhìn con gái chưa tròn bảy tuổi bị đuổi ra khỏi nhà.
- Úc Hương, nàng phải chịu khổ rồi.
Đêm hôm đó Lâm Úc Hương khóc mãi không thôi, Đường Kính Chi ôm nàng trong lòng dỗ dành, chẳng biết lúc nào Lâm Úc Hương mệt ngủ thiếp đi, sáng hôm sau mơ hồ tình lại, vừa mở mắt ra thấy khuôn mặt đầy yêu thương nhìn nàng.
Đường Kính Chi cả đêm không ngủ, lòng vừa thương xót vừa vui mừng, Lâm Úc Hương đã mở rộng tâm lòng đem tâm sự dấu kín nói ra, tức là đã thực sự tiếp nhận mình rồi.
Nhìn hai mắt khóc tới sưng húp của Lâm Úc Hương, câu đầu tiên Đường Kính Chi nói sẽ đòi lại công bằng cho nàng.
Bị khổ nạn thủa nhỏ của Lâm Úc Hương cảm nhiễm, cả buổi sáng Đường Kính Chi mặt âm trầm, thê thiếp của y đều nhìn ra tướng công có tâm sự lớn, song không ai dám nhiều lời hỏi gì.
Cùng Đường lão thái quân và thê thiếp ăn cơm trưa xong, Đường Kính Chi hỏi han Sương Nhi biệc an bài cho mẹ con Trịnh Hân Như, thấy nàng đã bố trí thỏa đáng cả rồi, cũng không tới Trương gia hay Giả gia bái phỏng, cưỡi con ngựa trắng, cùng Ngọc Nhi và Hồng Phong tới thẳng Liễu Châu.
Đường Kính Chi đột nhiên về Lạc Thành rồi lại vội vã rời đi, khiến cư dân Lạc thành lại được một phen bàn tán.
Lưu Châu ở phía đông bắc Bình Châu và Vân Châu, còn Liễu Châu thì ở tây nam hai nơi đó, kề sát với Hải Châu, nằm nối tiếp giữa Bình Châu và Hải Châu là vùng rừng mưa nhiệt đới, bên trong cổ thụ um tùm, mãnh thú chướng khí khắp nơi, dù là cư dân bản địa cũng không dám tùy tiện đi vào, càng khỏi phải nói đại quân đi xuyên qua đó.
Cho nên quân dẹp loạn sẽ tập kết ở Liễu Châu, sau đó chia quân ba ngả, đánh vào Hải Châu.
Đường Kính Chi xuất phát từ Lạc Thành, đi hết Bình Châu tới Liễu châu, khi y tới nơi thì đã mất hai mươi ngày, ba người bọn họ hành động đơn độc, không đi cùng hậu quân phụ trách áp tải vật tư.
Tốc độ của hậu quân chậm hơn rất nhiều, đoán chừng phải hơn mười ngày nữa mới tới được.
Đường Kính Chi trước tiên tới quân doanh báo danh, Vương Tích trước kia ẩn thân tại Đường gia, tất nhiên rất khách khí với y.
Tiền quân đi rất nhanh, đã tới lập xong đại trại rồi, có điều Vương Tích nghe nói tới đại danh Minh Húc anh dũng thiện chiến, am hiểu binh pháp, cho nên không dám lỗ mãng khai chiến với phản quân đợi Đường Kính Chi mang tạc đạn tới.
Uy lực của tạc đạn thế nào Vương Tích đã tận mắt chứng kiến, có nó, khả năng thắng sẽ lớn hơn, giảm bớt được thương vong bên mình.
Đường Kính Chi thì hoàn toàn không biết bài binh bố trận, chỉ huy giết địch, y chỉ có thể đảm bảo với Vương Tích sẽ có đủ tạc đạn cho hắn dùng, ở quân doanh y chẳng giúp được gì cho nên chuyển ra ngoài ở.
Vương Tích không ý kiến gì, dù sao hoàng đế không hạ chỉ cấp Đường Kính Chi chức vụ gì cụ thể.
Hồng Phong và Ngọc Nhi không phải quan viên triều đình, không thể ra vào quân doanh, cho nên hai bọn họ tới nơi liền thuê một tiểu viện trong thành, Đường Kính Chi tới đó tắm rửa thay đổi y phục, sau đó hỏi đường tới Tần gia.
Đường Kính Chi rất có thiện cảm với Tần Hạo, thiếu gia của Tần gia, còn một thời gian nữa hậu quân mới tới, cho nên Đường Kính Chi muốn tranh thủ thời gian rảnh rỗi này làm một việc lớn.
Chương 598: Chuyện cũ …
- Phì phì, đừng nói thế, lão thái quân nghe được sẽ mắng cho đấy.
Lâm Úc Hương miệng nói vậy nhưng lòng nhẹ nhõm hơn không ít, bất kể tướng công vớ bở nói có thật lòng hay không, y có tâm ý đó là tốt rồi, chứng tỏ y vẫn là nam nhân ôn nhu chu đáo đó, chưa hề thay đổi.
Có điều nàng vẫn có tâm sự, đó là về Hoàng thái hậu! Với thân phận đó, có thể nói Hoàng thái hậu muốn cái này, muốn cái nọ thì cơ bản trong Đường phủ này không một ai có thể từ chối.
Kể cả Đường lão thái quân.
Nghĩ tới đó Lâm Úc Hương có chút hoảng loạn, nếu như Hoàng thái hậu muốn làm chính thê thì phải làm thế nào?
Nàng tất nhiên là không muốn nhường vị trí.
Song nàng dù muốn hay không cũng chẳng thể làm gì, một câu nói của người ta có thể đuổi nàng ra khỏi nhà rồi.
Nghĩ tới đó Lâm Úc Hương hoảng sợ, không được, mình phải nhẫn nhịn, nếu không bị đuổi khỏi nhà, đứa bé này không có cha, chẳng phải nó sẽ đi vào con đường cũ của mình hay sao?
- Hừm, không nể mặt ta à, đợi con ra đây, cha sẽ đét đít.
Đường Kính Chi ghé tai vào bụng Lâm Úc Hương mãi mà không thấy con mình động đậy, cười mắng, nhưng ngẩng đầu lên thấy Lâm Úc Hương lặng lẽ khóc, tức thì hoảng hốt:
- Úc Hương, sao nàng lại khóc?
- Không, không có gì ...
Lâm Úc Hương đưa tay lên lau đi những giọt nước mắt chua xót.
- Không đúng, nàng phải nói cho ta biết, ở nhà có gì không ổn sao?
Đường Kính Chi truy hỏi, Lâm Úc Hương sao dám nói ra tâm sự của mình, nàng sợ tướng công ngả về phía mình, sinh mâu thuẫn với Hoàng thái hậu, như thế không khéo cả Đường gia đều gặp họa, bị Đường Kính Chi nhất quyết hỏi cho ra nhẽ, đột nhiên nhớ ra một chuyện, nói:
- Tướng công, mai chàng phải rời Lạc thành đi Liễu châu phải không?
Đường Kính Chi vuốt ve mái tóc của Lâm Úc Hương, nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng:
- Ừ, nàng vì thế mà khóc sao?
Lâm Úc Hương tổ chức lại ngôn ngữ nói:
- Đúng thế, thiếp thân không muốn tướng công đi, ngoài ra còn vì nhớ tới chuyện thương tâm hồi nhỏ ở đó.
- A, thì ra quê nàng ở Liễu Châu à?
Đường Kính Chi chưa bao giờ được Lâm Úc Hương kể về thân thế của nàng:
Lâm Úc Hương gật đầu, kể lại chuyện cũ.
Đó là một danh gia vọng tộc truyền thừa trăm năm trong địa phận Liễu châu.
Trong gia tộc đó, có một vị gia chủ căn bản không nhớ mình có bao nhiêu tôn nữ thứ xuất, tên là gì.
Gia chủ đó có một trưởng tử tên Lâm Gia Chính, kẻ này háo sắc vô dụng, thê thiếp đông không kể hết, con cái vô số, hơn nữa là kẻ bạc tình vô nghĩa, đối với tiểu thiếp hắn không còn hứng thú nữa bỏ mặc, mặc cho người khác trong nhà muốn làm gì thì làm, có đuổi ra khỏi cửa cũng coi như không nhìn thấy.
Lâm Gia Chính có một tiểu thiếp tên Liên Thảo, từ khi mang thái không thể hầu hạ hắn là không thấy bóng dáng hắn đâu, thậm chí tới khi nàng sinh con, kẻ bạc tình đó cũng chẳng thèm phái người tới hỏi một tiếng là sinh nam hay nữ.
Liên Thảo xinh đẹp, trước kia rất được tướng công ân sủng, chính thê sớm đã ghi hận trong lòng, sau khi xác định trượng phu không còn hứng với Liên Thảo nữa, mụ ta cứ một vài ngày là bới móc vu oan cho Liên Thảo, lúc phạt đánh, lúc phạt treo, có khi dùng châm đâm vào tay.
Đằng sau lưng còn độc ác dung túng xúi bẩy nam nhân khác trong nhà tới dụ dỗ Liên Thảo, để kiếm cớ nàng không đoan chính đuổi đi.
Liên Thảo bề ngoài yếu đuối, nhưng nội tâm kiên cường, vì con gái căn răng chịu đựng được hết những âm mưu của chính thê.
Mùa hè năm đó, trời rất nóng, bị bạc đãi suốt bảy năm liền, tới cơm cũng không đủ ăn no bụng, Liên Thảo bỏ con gái lại, buông tay qua đời.
Cô bé đó tên Lâm Úc Hương, sau khi mẹ qua đời một ngày đã bị đuổi ra khỏi nhà ...
Trong ký ức thủa nhỏ của nàng, nhớ rõ rất là mẹ nàng luôn để cho nàng ăn cơm trước, sau đó mẹ nàng mới ăn những thứ thức ăn rất khó nuốt, tiếp đó là mẹ cả lúc nào cũng nghiêm mặt, tới chỗ nàng là quát tháo chửi bới, rồi thân ca ca đầu ngẩng cao không thèm nhìn nàng lấy một cái, cùng đám tỷ tỷ đệ đệ khác suốt ngày tìm nàng đánh đập bắt nạt.
Thi thoảng trong nhà lại có nam nhân lạ tới nàng không biết thân phận của những kẻ đó, chỉ biết bọn chúng làm mẹ nàng rất sợ, sau khi đuổi đi rồi mẹ nàng thường dựa vào cửa khóc rất lâu.
Mãi tới khi lớn lên nàng mới hiểu những nam nhân đó tới tiểu viện tìm mẹ mình làm gì.
Chìm vào trong hồi ức, Lâm Úc Hương khóc nức nở, Đường Kính Chi càng nghe mặt càng tối lại, mắt như muốn phun ra lửa.
Tục nữ có câu hổ dữ không ăn thịt con, vậy mà tên Lâm Gia Chính đó trơ mắt nhìn con gái chưa tròn bảy tuổi bị đuổi ra khỏi nhà.
- Úc Hương, nàng phải chịu khổ rồi.
Đêm hôm đó Lâm Úc Hương khóc mãi không thôi, Đường Kính Chi ôm nàng trong lòng dỗ dành, chẳng biết lúc nào Lâm Úc Hương mệt ngủ thiếp đi, sáng hôm sau mơ hồ tình lại, vừa mở mắt ra thấy khuôn mặt đầy yêu thương nhìn nàng.
Đường Kính Chi cả đêm không ngủ, lòng vừa thương xót vừa vui mừng, Lâm Úc Hương đã mở rộng tâm lòng đem tâm sự dấu kín nói ra, tức là đã thực sự tiếp nhận mình rồi.
Nhìn hai mắt khóc tới sưng húp của Lâm Úc Hương, câu đầu tiên Đường Kính Chi nói sẽ đòi lại công bằng cho nàng.
Bị khổ nạn thủa nhỏ của Lâm Úc Hương cảm nhiễm, cả buổi sáng Đường Kính Chi mặt âm trầm, thê thiếp của y đều nhìn ra tướng công có tâm sự lớn, song không ai dám nhiều lời hỏi gì.
Cùng Đường lão thái quân và thê thiếp ăn cơm trưa xong, Đường Kính Chi hỏi han Sương Nhi biệc an bài cho mẹ con Trịnh Hân Như, thấy nàng đã bố trí thỏa đáng cả rồi, cũng không tới Trương gia hay Giả gia bái phỏng, cưỡi con ngựa trắng, cùng Ngọc Nhi và Hồng Phong tới thẳng Liễu Châu.
Đường Kính Chi đột nhiên về Lạc Thành rồi lại vội vã rời đi, khiến cư dân Lạc thành lại được một phen bàn tán.
Lưu Châu ở phía đông bắc Bình Châu và Vân Châu, còn Liễu Châu thì ở tây nam hai nơi đó, kề sát với Hải Châu, nằm nối tiếp giữa Bình Châu và Hải Châu là vùng rừng mưa nhiệt đới, bên trong cổ thụ um tùm, mãnh thú chướng khí khắp nơi, dù là cư dân bản địa cũng không dám tùy tiện đi vào, càng khỏi phải nói đại quân đi xuyên qua đó.
Cho nên quân dẹp loạn sẽ tập kết ở Liễu Châu, sau đó chia quân ba ngả, đánh vào Hải Châu.
Đường Kính Chi xuất phát từ Lạc Thành, đi hết Bình Châu tới Liễu châu, khi y tới nơi thì đã mất hai mươi ngày, ba người bọn họ hành động đơn độc, không đi cùng hậu quân phụ trách áp tải vật tư.
Tốc độ của hậu quân chậm hơn rất nhiều, đoán chừng phải hơn mười ngày nữa mới tới được.
Đường Kính Chi trước tiên tới quân doanh báo danh, Vương Tích trước kia ẩn thân tại Đường gia, tất nhiên rất khách khí với y.
Tiền quân đi rất nhanh, đã tới lập xong đại trại rồi, có điều Vương Tích nghe nói tới đại danh Minh Húc anh dũng thiện chiến, am hiểu binh pháp, cho nên không dám lỗ mãng khai chiến với phản quân đợi Đường Kính Chi mang tạc đạn tới.
Uy lực của tạc đạn thế nào Vương Tích đã tận mắt chứng kiến, có nó, khả năng thắng sẽ lớn hơn, giảm bớt được thương vong bên mình.
Đường Kính Chi thì hoàn toàn không biết bài binh bố trận, chỉ huy giết địch, y chỉ có thể đảm bảo với Vương Tích sẽ có đủ tạc đạn cho hắn dùng, ở quân doanh y chẳng giúp được gì cho nên chuyển ra ngoài ở.
Vương Tích không ý kiến gì, dù sao hoàng đế không hạ chỉ cấp Đường Kính Chi chức vụ gì cụ thể.
Hồng Phong và Ngọc Nhi không phải quan viên triều đình, không thể ra vào quân doanh, cho nên hai bọn họ tới nơi liền thuê một tiểu viện trong thành, Đường Kính Chi tới đó tắm rửa thay đổi y phục, sau đó hỏi đường tới Tần gia.
Đường Kính Chi rất có thiện cảm với Tần Hạo, thiếu gia của Tần gia, còn một thời gian nữa hậu quân mới tới, cho nên Đường Kính Chi muốn tranh thủ thời gian rảnh rỗi này làm một việc lớn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook