Cực Phẩm Tài Tuấn
-
Chương 596: Sau này là người trong nhà
Đường Kính Chi vừa mới đi vào gian ngoài phòng ngủ của Đường lão thái
quân ngồi xuống thì Lâm Úc Hương và Chu Quế Phương vác hai cái bụng to
tướng chạy tới, hai nàng nhìn thấy Đường Kính Chi vành mắt đỏ hoe, Đường Kính Chi càng không ngại gì đi tới giang rộng tay ôm lấy cả hai nàng.
Chu Quế Phương ngượng chín mặt, nhưng chút khủng hoảng khi mang thai được bàn tay mạnh mẽ của y ôm lấy lập tức trở nên nhẹ nhõm, khóe mắt nhỏ xuống một giọt lệ hạnh phúc long lanh.
Đường Thiên vẫn nắm tay mẹ, tò mò nhìn vị Nhị thúc kiêm kế phụ đã lâu không gặp này.
Lâm Úc Hương lần này dịu dàng bất ngờ, không giữ khoảng cách với y như lần trước nữa, vì y đã trở về, về trước cả thời gian nàng mong đợi rất nhiều, thử thách cuối cùng để nàng chấp nhận Đường Kính Chi đã vượt qua, vòng tay ôm lấy lưng y.
Tiếp đó Hồ Kiều Kiều và Sương Nhi cũng nối nhau tới, người khóc người cười, gian phòng quanh năm yên tĩnh trở nên huyên náo.
Đường lão thái quân cứ ngồi đó nhìn đích tôn thể hiện nhớ nhung với thê thiếp của mình mà chẳng hề trách móc vượt quy củ, cho tới khi bà phát hiện ra một mỹ phụ chừng ba mươi, toàn thân trên dưới phát tán khí chất ung dung cao quý, nhất là ánh mắt trí tuệ sâu xa, sau lưng có một lão gia gầy gò đứng hầu thì lòng có cảm giác không lành, bảo đích tôn và các nàng ngồi cả xuống, nghiêm mặt hỏi:
- Lăng Nhi, cháu đột nhiên về nhà, có phải là làm sai chuyện gì bị trách phạt không?
Đường Kính Chi giật mình, thầm nhủ mắt lão thái quân thật là chuẩn, mình đúng là làm sai chuyện rồi, song nếu như không dụ dỗ được Hoàng thái hậu, cũng chẳng rời kinh về nhà được.
Có điều y không thể nói thật khiến mọi người lo, cười rất tự nhiên:
- Nãi nãi, cháu làm chuyện gì sai được chứ, thật ra lần này cháu nhân cơ hội hoàng thượng phái đi theo đại quân nam hạ, lén lút về nhà, cùng lắm là trưa mai lên đường tới Liễu Châu báo danh rồi.
- Làm càn, hoàng thượng phái cháu đi theo quân dẹp phản tặc, sao cháu có thể xem thường quân pháp lén về nhà? Nếu để vị ngự sử nào đó biết được tham tấu lên thì sao?
Đường lão thái quân nghe thế cuống lên, tự ý rời khỏi quân đội là tội cực lớn, nghiêm giọng mắng:
- Cháu thành đứa không biết nặng nhẹ như thế từ bao giờ vậy?
Đường Kính Chi vội vàng giải thích:
- Nãi nãi đừng nóng, hoàng thượng phái cháu nam hạ, nhưng không nói cháu phải ở trong quân doanh, cho nên cháu không vi phạm quân quy.
- Dẹp phản tặc đâu phải chuyện đùa, cháu làm thế là lơ là chức trách.
Đường lão thái yên tâm hơn, giọng hòa hoãn đôi phần:
- Vậy hoàng thượng cho cháu chức gì?
- Cái này, cháu không có chức vụ thực tế, hoàng thượng chỉ cho cháu thống lĩnh một tiểu đội hai trăm người làm công tác hỗ trợ trong quân.
Tiểu đội đó tất nhiên là dùng nghiên cứu chế tạo tạc đạn rồi.
Đường lão thái quân nghe tới đó mới chắc chắn đích tôn không phạm sai lầm, nhưng lòng lại thấy khó hiểu, đích tôn đường đường là một vị hầu gia, sao hoàng đế sao lại cho thống lĩnh tiểu đội ít người như thế?
Nhưng nếu mất thánh tâm, hoàng thượng đã chẳng phái đích tôn đi phương nam.
Đám thê thiếp của Đường Kính Chi không suy nghĩ nhiều như bà, nghe Đường Kính Chi giải thích thì yên tâm rồi.
Có điều biết mai y phải lên đường thì lại thất vọng, Lâm Úc Hương thì đỡ hơn, vì nàng là chính thê, theo quy củ Đường Kính Chi đi xa về, đêm đầu tiên sẽ ngủ ở nhà nàng.
- Vị này là?
Đường lão thái quân lúc này mới hỏi tới diễm phụ khí chất khác người kia.
Đường Kính Chi ho khẽ một tiếng bảo toàn bộ hạ nhân, kể cả Hàm Hương cũng ra ngoài, Mộc công công tự giác đi ra đứng canh cửa, lúc này mới giới thiệu:
- Nãi nãi, đây là .. Là Hoàng thái hậu, hiện giờ lấy tên là Phượng Nghi, sau này cũng là người trong nhà.
- Hả?
Đường lão thái quân và đám thê thiếp xung quanh tưởng mình nghe nhầm.
Ba người Nhu Nhi thì bấm tay nhau cười trộm, các nàng biết trước thế nào cũng có chuyện này mà, Ngọc Nhi càng chú ý sắc mặt Hoàng thái hậu vốn ung dung điềm tĩnh cũng phải thoáng qua chút bối rối, dù chỉ một chút thôi cũng làm Ngọc Nhi thấy vui rồi.
Đường Kính Chi đánh giới thiệu lại một lần nữa.
- Hoàng thái hậu?
Đường lão thái quân choáng váng, đầu óc vẫn chưa xử lý kịp thông tin, Hoàng thái hậu tới nhà mình, đích tôn lại còn nói sau này trở thành người nhà là sao?
Rốt cuộc là sao, nhìn đích tôn không giống nói đùa, diễm phụ kia không nói, còn đám Nhu Nhi thấy bà nhìn tới đồng loạt gật đầu, Đường lão thái quân thiếu chút nữa ngất xỉu.
Lâm Úc Hương đứng bật dậy, nhìn Đường Kính Chi tròn mắt hỏi:
- Tướng công, chuyện này là thế nào? Trước đó không lâu chẳng phải quan phủ phát công văng nói Hoàng thái hậu giá băng rồi sao?
- Úc Hương, chuyện là thế này ...
Đường Kính Chi phải tổ chức lại ngôn ngữ cẩn thận rồi mới kể lại, lúc này mọi người mới hiểu Hoàng thái hậu đã cứu Đường Kính Chi một mạng, còn công văn kia chỉ để ngụy trang cho Hoàng thái hậu xuất cung.
Đường lão thái quân lúc này không dám ngồi nữa, vội đứng dậy định dùng đại lễ tham bái, song Hoàng thái hậu lại nhanh chóng ngăn lại, nửa đời sau nàng là nữ nhân của Đường Kính Chi rồi, sao có chuyện để trưởng bối trong nhà quỳ xuống hành lễ.
Đây đâu phải hoàng cung, nếu như sau này mọi người gặp nàng đều hành lễ, thì thật là chán, thời gian vừa rồi ở phủ hầu tước nàng cảm thấy được sự tự do thật sự.
Đám Lâm Úc Hương cũng muốn đứng dậy hành lễ, nhưng Đường Kính Chi và đám Nhu Nhi đều ngăn lại, nhất là thời gian qua Hoàng thái hậu cùng Uyển Nhi và Nhu Nhi sống cùng với nhau rất hòa thuận, không hề lên mặt Hoàng thái hậu mà hoàn toàn coi nhau như tỷ muội.
Bất ngờ là Ngọc Nhi là len lén đi tới bên Đường lão thái quân nói nhỏ, không biết nói gì mà Đường lão thái quân mặt bình tĩnh trở lại.
Hoàng thái hậu đoán Ngọc Nhi kể chuyện mình bị tiểu tướng công ức hiếp, mặt nàng đỏ dừ, nhưng nàng không giận, vì nàng biết Ngọc Nhi thích trêu nàng chứ không có ý xấu.
Thực ra nàng còn thích Ngọc Nhi nhất, coi Ngọc Nhi như tiểu muội muội nghịch ngợm vậy.
- Úc Hương tỷ tỷ, Phượng Nghi tỷ tỷ rất hiền, tỷ đừng quá câu nệ, khi ở Ni Lạc Thần, tỷ ấy cũng biết tỷ và Quế Phương tỷ có mang, còn chuẩn bị rất nhiều lễ vật.
Uyển Nhi đỡ lấy cánh tay Lâm Úc Hương đi tới bên Hoàng thái hậu:
Hoàng thái hậu ngầm đánh giá Lâm Úc Hương, trong lòng tán thưởng, đúng là mỹ nhân tuyệt sắc, e năm xưa mình cũng không hơn được:
- Úc Hương, Uyển Nhi muội nói đúng đấy, chúng ta là tỷ muội với nhau, đừng câu nệ quá, trước khi rời kinh ta đã sai người chuẩn bị quà cho muội và em bé, một lát nữa sẽ đưa vào trong phòng của muội.
- Đa tạ Hoàng thái hậu.
Lần đầu gặp nhau, Lâm Úc Hương chưa hết bàng hoàng, sao dám xưng hô tỷ muội.
Hoàng thái hậu cũng không để ý, nhìn sang Chu Quế Phương, cười hiền hòa:
- Kính Chi thật có phúc, hai kiều thê mang thai cùng một lúc, Quế Phương muội, vì lên đường hơi gấp, nên không thể chuẩn bị chu đáo, có gì lúc đó muội đừng chê nhé.
- .. Không dám, không dám.
Chu Quế Phương không biết phải tự xưng ra sao, liên tục lắc đầu:
Thấy mọi người vì thân phận của mình mà không dám nói cười nữa, Hoàng thái hậu cũng không ấp, dù sao bản thân nàng cũng cần thời gian thích ứng nữa là, liền quay sang Đường lão thái quân là người từng trải nhất, nói:
- Còn nhớ năm xưa mẫu hậu muốn phong lão thái quân làm cáo mệnh phu nhân từng hỏi ý kiến của ta, khi đó ta hết sức kính phục tấm lòng một mình vì nước của Đường đại nhân, nghe lão thái quân một mình về nhà chăm sóc công bà, liền gật đầu ngay, không ngờ chớp mắt cái đã bao nhiêu năm trôi qua.
Đường lão thái quân bị một lời của Hoàng thái hậu khơi lên tâm sự, hai người thuận theo đề tài đó mà nói, không khí không còn quá tẻ nhạt nữa.
Chu Quế Phương ngượng chín mặt, nhưng chút khủng hoảng khi mang thai được bàn tay mạnh mẽ của y ôm lấy lập tức trở nên nhẹ nhõm, khóe mắt nhỏ xuống một giọt lệ hạnh phúc long lanh.
Đường Thiên vẫn nắm tay mẹ, tò mò nhìn vị Nhị thúc kiêm kế phụ đã lâu không gặp này.
Lâm Úc Hương lần này dịu dàng bất ngờ, không giữ khoảng cách với y như lần trước nữa, vì y đã trở về, về trước cả thời gian nàng mong đợi rất nhiều, thử thách cuối cùng để nàng chấp nhận Đường Kính Chi đã vượt qua, vòng tay ôm lấy lưng y.
Tiếp đó Hồ Kiều Kiều và Sương Nhi cũng nối nhau tới, người khóc người cười, gian phòng quanh năm yên tĩnh trở nên huyên náo.
Đường lão thái quân cứ ngồi đó nhìn đích tôn thể hiện nhớ nhung với thê thiếp của mình mà chẳng hề trách móc vượt quy củ, cho tới khi bà phát hiện ra một mỹ phụ chừng ba mươi, toàn thân trên dưới phát tán khí chất ung dung cao quý, nhất là ánh mắt trí tuệ sâu xa, sau lưng có một lão gia gầy gò đứng hầu thì lòng có cảm giác không lành, bảo đích tôn và các nàng ngồi cả xuống, nghiêm mặt hỏi:
- Lăng Nhi, cháu đột nhiên về nhà, có phải là làm sai chuyện gì bị trách phạt không?
Đường Kính Chi giật mình, thầm nhủ mắt lão thái quân thật là chuẩn, mình đúng là làm sai chuyện rồi, song nếu như không dụ dỗ được Hoàng thái hậu, cũng chẳng rời kinh về nhà được.
Có điều y không thể nói thật khiến mọi người lo, cười rất tự nhiên:
- Nãi nãi, cháu làm chuyện gì sai được chứ, thật ra lần này cháu nhân cơ hội hoàng thượng phái đi theo đại quân nam hạ, lén lút về nhà, cùng lắm là trưa mai lên đường tới Liễu Châu báo danh rồi.
- Làm càn, hoàng thượng phái cháu đi theo quân dẹp phản tặc, sao cháu có thể xem thường quân pháp lén về nhà? Nếu để vị ngự sử nào đó biết được tham tấu lên thì sao?
Đường lão thái quân nghe thế cuống lên, tự ý rời khỏi quân đội là tội cực lớn, nghiêm giọng mắng:
- Cháu thành đứa không biết nặng nhẹ như thế từ bao giờ vậy?
Đường Kính Chi vội vàng giải thích:
- Nãi nãi đừng nóng, hoàng thượng phái cháu nam hạ, nhưng không nói cháu phải ở trong quân doanh, cho nên cháu không vi phạm quân quy.
- Dẹp phản tặc đâu phải chuyện đùa, cháu làm thế là lơ là chức trách.
Đường lão thái yên tâm hơn, giọng hòa hoãn đôi phần:
- Vậy hoàng thượng cho cháu chức gì?
- Cái này, cháu không có chức vụ thực tế, hoàng thượng chỉ cho cháu thống lĩnh một tiểu đội hai trăm người làm công tác hỗ trợ trong quân.
Tiểu đội đó tất nhiên là dùng nghiên cứu chế tạo tạc đạn rồi.
Đường lão thái quân nghe tới đó mới chắc chắn đích tôn không phạm sai lầm, nhưng lòng lại thấy khó hiểu, đích tôn đường đường là một vị hầu gia, sao hoàng đế sao lại cho thống lĩnh tiểu đội ít người như thế?
Nhưng nếu mất thánh tâm, hoàng thượng đã chẳng phái đích tôn đi phương nam.
Đám thê thiếp của Đường Kính Chi không suy nghĩ nhiều như bà, nghe Đường Kính Chi giải thích thì yên tâm rồi.
Có điều biết mai y phải lên đường thì lại thất vọng, Lâm Úc Hương thì đỡ hơn, vì nàng là chính thê, theo quy củ Đường Kính Chi đi xa về, đêm đầu tiên sẽ ngủ ở nhà nàng.
- Vị này là?
Đường lão thái quân lúc này mới hỏi tới diễm phụ khí chất khác người kia.
Đường Kính Chi ho khẽ một tiếng bảo toàn bộ hạ nhân, kể cả Hàm Hương cũng ra ngoài, Mộc công công tự giác đi ra đứng canh cửa, lúc này mới giới thiệu:
- Nãi nãi, đây là .. Là Hoàng thái hậu, hiện giờ lấy tên là Phượng Nghi, sau này cũng là người trong nhà.
- Hả?
Đường lão thái quân và đám thê thiếp xung quanh tưởng mình nghe nhầm.
Ba người Nhu Nhi thì bấm tay nhau cười trộm, các nàng biết trước thế nào cũng có chuyện này mà, Ngọc Nhi càng chú ý sắc mặt Hoàng thái hậu vốn ung dung điềm tĩnh cũng phải thoáng qua chút bối rối, dù chỉ một chút thôi cũng làm Ngọc Nhi thấy vui rồi.
Đường Kính Chi đánh giới thiệu lại một lần nữa.
- Hoàng thái hậu?
Đường lão thái quân choáng váng, đầu óc vẫn chưa xử lý kịp thông tin, Hoàng thái hậu tới nhà mình, đích tôn lại còn nói sau này trở thành người nhà là sao?
Rốt cuộc là sao, nhìn đích tôn không giống nói đùa, diễm phụ kia không nói, còn đám Nhu Nhi thấy bà nhìn tới đồng loạt gật đầu, Đường lão thái quân thiếu chút nữa ngất xỉu.
Lâm Úc Hương đứng bật dậy, nhìn Đường Kính Chi tròn mắt hỏi:
- Tướng công, chuyện này là thế nào? Trước đó không lâu chẳng phải quan phủ phát công văng nói Hoàng thái hậu giá băng rồi sao?
- Úc Hương, chuyện là thế này ...
Đường Kính Chi phải tổ chức lại ngôn ngữ cẩn thận rồi mới kể lại, lúc này mọi người mới hiểu Hoàng thái hậu đã cứu Đường Kính Chi một mạng, còn công văn kia chỉ để ngụy trang cho Hoàng thái hậu xuất cung.
Đường lão thái quân lúc này không dám ngồi nữa, vội đứng dậy định dùng đại lễ tham bái, song Hoàng thái hậu lại nhanh chóng ngăn lại, nửa đời sau nàng là nữ nhân của Đường Kính Chi rồi, sao có chuyện để trưởng bối trong nhà quỳ xuống hành lễ.
Đây đâu phải hoàng cung, nếu như sau này mọi người gặp nàng đều hành lễ, thì thật là chán, thời gian vừa rồi ở phủ hầu tước nàng cảm thấy được sự tự do thật sự.
Đám Lâm Úc Hương cũng muốn đứng dậy hành lễ, nhưng Đường Kính Chi và đám Nhu Nhi đều ngăn lại, nhất là thời gian qua Hoàng thái hậu cùng Uyển Nhi và Nhu Nhi sống cùng với nhau rất hòa thuận, không hề lên mặt Hoàng thái hậu mà hoàn toàn coi nhau như tỷ muội.
Bất ngờ là Ngọc Nhi là len lén đi tới bên Đường lão thái quân nói nhỏ, không biết nói gì mà Đường lão thái quân mặt bình tĩnh trở lại.
Hoàng thái hậu đoán Ngọc Nhi kể chuyện mình bị tiểu tướng công ức hiếp, mặt nàng đỏ dừ, nhưng nàng không giận, vì nàng biết Ngọc Nhi thích trêu nàng chứ không có ý xấu.
Thực ra nàng còn thích Ngọc Nhi nhất, coi Ngọc Nhi như tiểu muội muội nghịch ngợm vậy.
- Úc Hương tỷ tỷ, Phượng Nghi tỷ tỷ rất hiền, tỷ đừng quá câu nệ, khi ở Ni Lạc Thần, tỷ ấy cũng biết tỷ và Quế Phương tỷ có mang, còn chuẩn bị rất nhiều lễ vật.
Uyển Nhi đỡ lấy cánh tay Lâm Úc Hương đi tới bên Hoàng thái hậu:
Hoàng thái hậu ngầm đánh giá Lâm Úc Hương, trong lòng tán thưởng, đúng là mỹ nhân tuyệt sắc, e năm xưa mình cũng không hơn được:
- Úc Hương, Uyển Nhi muội nói đúng đấy, chúng ta là tỷ muội với nhau, đừng câu nệ quá, trước khi rời kinh ta đã sai người chuẩn bị quà cho muội và em bé, một lát nữa sẽ đưa vào trong phòng của muội.
- Đa tạ Hoàng thái hậu.
Lần đầu gặp nhau, Lâm Úc Hương chưa hết bàng hoàng, sao dám xưng hô tỷ muội.
Hoàng thái hậu cũng không để ý, nhìn sang Chu Quế Phương, cười hiền hòa:
- Kính Chi thật có phúc, hai kiều thê mang thai cùng một lúc, Quế Phương muội, vì lên đường hơi gấp, nên không thể chuẩn bị chu đáo, có gì lúc đó muội đừng chê nhé.
- .. Không dám, không dám.
Chu Quế Phương không biết phải tự xưng ra sao, liên tục lắc đầu:
Thấy mọi người vì thân phận của mình mà không dám nói cười nữa, Hoàng thái hậu cũng không ấp, dù sao bản thân nàng cũng cần thời gian thích ứng nữa là, liền quay sang Đường lão thái quân là người từng trải nhất, nói:
- Còn nhớ năm xưa mẫu hậu muốn phong lão thái quân làm cáo mệnh phu nhân từng hỏi ý kiến của ta, khi đó ta hết sức kính phục tấm lòng một mình vì nước của Đường đại nhân, nghe lão thái quân một mình về nhà chăm sóc công bà, liền gật đầu ngay, không ngờ chớp mắt cái đã bao nhiêu năm trôi qua.
Đường lão thái quân bị một lời của Hoàng thái hậu khơi lên tâm sự, hai người thuận theo đề tài đó mà nói, không khí không còn quá tẻ nhạt nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook