Cực Phẩm Tài Tuấn
-
Chương 581: Dùng thuốc của ta
- Cái gì? Hoàng thái hậu bị trọng thương?
Trong cung Càn Thanh, hoàng đế đang đi đi lại lại như kiến bò chảo nóng, chợt hay tin dữ, người loạng choạng nếu chẳng phải có Mộc công công đỡ thì đã ngã xuống rồi:
- Hoàng thượng, đây là lúc cần bình tĩnh, mau phái thái y đi trị thương cho Hoàng thái hậu.
- Mau, mau, các ngươi mau đi, mau đi.
Hoàng đế tỉnh lại, vung tay đuổi hết thái y đứng bên cạnh đi:
Đám thái y không một ai dám chậm trễ, sách rương thuốc theo nội xưởng báo tin, chạy như bay về phía lãnh cung.
Đợi tới khi bọn họ tới nơi, thì mồ hôi mồ kê nhễ nhại.
Thái y đầu tiên chạy vào bên trong, thấy một thanh trường thương dài đâm giữa bụng hoàng thái hậu thì giật mình, tình hình còn tệ hơn trong tưởng tượng, hít sâu một một hơi, tận lực bình tĩnh lại, tới lúc này vẫn không quên lấy ra một cái khăn lụa trắng đặt lên tay Hoàng thái hậu rồi mới bắt mạch.
Đường Kính Chi vẫn ôm Hoàng thái hậu, mắt nhìn thái y đầy kỳ vọng, lòng khẩn trương không thôi.
Hoàng thái hậu vì y mà bị trọng thương, giờ nghĩ lại trước kia giở thủ đoạn khiến nàng động chân tình, mới gần gũi nàng, lòng hổ thẹn không thôi.
Trong phòng im phăng phắc, không ai dám phát ra một tiếng động nào, dù chỉ là nhỏ nhất.
Chừng nửa tuần trà sau, thái y mở mắt ra ra, trầm giọng nói:
- Đầu thương không đi vào chỗ hiểm, nhưng phải mau chóng rút trường thương ra, sau đó rắc thuốc cầm máu.
Lúc này trong phòng chỉ còn Đường Kính Chi, Cửu công chúa và mấy vị thái y, đám Thạch Cương tuy lo lắng nhưng đã lui hết cả ra ngoài phòng, bất kể tình huống thế nào, Hoàng thái hậu bị một nam tử ôm trong lòng không phải là cảnh nên nhìn.
Trong cung cũng có nữ thái y, nói chính xác là nữ quan được thái y dạy nghề, thay thái y làm một số việc theo chỉ dẫn khi khám bệnh cho các phi tần mà nam nhân không tiện làm, có điều vì bên hoàng đế không có những nữ quan này đành nhờ Cửu công chúa làm thay.
Mấy vị thái y chỉ đạo cho Cửu công chúa dùng kéo nhẹ nhàng cắt y phục quanh vết thương, tới khi vùng bụng bị thương của Hoàng thái hậu lộ ra, mới ra hiệu Đường Kính Chi buông tay ấn lên vết thương của Hoàng thái hậu.
Có thể khẳng định trước đó nếu không có Đường Kính Chi dùng tay ấn vết thương cầm máu, Hoàng thái hậu đã hết cứu rồi.
Có điều dù gì y cũng là nam tử, đợi sau khi chuyện này xong, hoàng đế vì bảo vệ thanh bạch của Hoàng thái hậu sẽ không tha cho y, đương nhiên điều ấy các vị thái y không nói ra lúc này.
Đối với bọn họ mà nói, điều Đường Kính Chi làm, giúp bọn họ rất nhiều.
Không cần thái y phải nhắc, Đường Kính Chi qua khẩn trương, cũng ý thức được điều đó, có điều nếu không có Hoàng thái hậu thì y cũng chết rồi, lúc này y chỉ mong nàng có thể vượt qua được, điều khác y không bận tâm.
Đường Kính Chi vừa buông tay, một thái y cẩn thận rút trường thương ra, tức thì dòng máu đỏ ồng ộc tuôn ra như suối, Đường Kính Chi cảm thấy tim như có ai bóp nghẹt, hận không thể thay nàng nằm đó, thà người bị thương là bản thân chứ không muốn nhìn cảnh này.
Dù là đang hôn mê nhưng Hoàng thái hậu vẫn rên lên một tiếng đau đớn, Đường Kính Chi vội đưa tay che mắt nàng, cảnh tượng này dù người ngoài cuộc nhìn thấy còn kinh khủng không thôi, nếu để Hoàng thái hậu nhìn thấy cảnh này, e sẽ kinh hoàng, không có lợi cho việc chữa trị vết thương.
Mấy vị thái y đều khẽ gật đầu.
Thấy thái y lấy kim sang dược ra, Đường Kính Chi vội ngăn lại, cho tay vào lòng lấy kim sang dược Lâm Úc Hương chế luyện đưa cho họ:
- Dùng kim sang dược của ta, không chỉ nhanh chóng cầm máu, còn có thể ngăn vết thương nhiễm trùng, nếu liễu dưỡng thỏa đáng, thậm chí không để lại xẹo.
- Hồ đồ.
Thái y kia theo bản năng nhận lấy bình sứ, nghe xong y giải thích thì nổi giận, râu tóc dựng cả lên:
- Hoàng thái hậu lúc này tính mạng còn khó giữ, tính gì tới chuyện có bị xẹo hay không?
Nói rồi ném cái bình của Đường Kính Chi đi, lấy khăn lau sạch máu quanh vết thương:
- Dù ngươi có muốn a dua xu nịnh thì cũng phải biết tùy lúc chứ? Chẳng may hoàng thái hậu có bề gì, chẳng những nắm xương già bọn ta, cả ngươi cũng phải chịu cơn giận lôi đình của hoàng thượng.
Mấy thái y ngày không biết thân phận của y, một người khác quát :
- Đúng là càn rỡ, Trương thái y, mặc kệ y.
Nghe những thái y bên cạnh quát tháo, Đường Kính Chi ngó người một lúc rồi hiểu ra, đẩy Trương thái y ra đất, quát:
- Ta là Trung Nghĩa bá Đường Kính Chi, đêm nay hoàng thượng lệnh ta tới Từ Ninh cung bảo hộ Hoàng thái hậu. Trước đó Hoàng thái hậu vì cứu ta mà bị thương, các ông nghĩ ta có thể đem chuyện này ra đùa à?
Nói xong chẳng bồn để ý tới phản ứng của bọn họ, mở bình thuốc rắc lên vết thương Hoàng thái hậu.
Mấy vị thái y bấy giờ mới nhận ra thân phận của y, một người nói:
- Ngài chính là người dùng dược hoàn chữa bệnh cho Kim phu nhân mà Hồ thái y kể đó sao?
- Đúng vậy, dược hoàn đó cùng thứ thuốc trong bình này đều do thê tử ta chế luyện.
Thái y nghe vậy giữ Trương thái y lại, mấy vị thái y đều hiểu ý, không ngăn cản y dùng thuốc cho Hoàng thái hậu.
Hoàng thái hậu bị thương quá nặng, không ai có thể dám chắc có thể chữa trị được, nên cứ để Đường Kính Chi dùng thuốc của y, sau này có sao còn lấy cớ chối bỏ trách nhiệm.
Vết thương trên bụng Hoàng thái hậu rất lớn, máu tươi đang chảy ra không ngừng, nhưng Đường Kính Chi rắc tới đâu máu ngừng chảy tới đó, mọi người đều thầm thở phào.
Trương thái y lệnh quân sĩ mang cáng vào, chuẩn bị đưa Hoàng thái hậu bị trong thương về Từ Ninh cung.
Rời lãnh cung, Đường Kính Chi vẫn nghe thấy bốn xung quanh vẫn chém giết tưng bừng, thi thoảng lại có tiếng tạc đạn nổ lớn, có điều dựa vào tình hình hiện giờ phán đoán, phe mình đã chiếm ưu thế tuyệt đối rồi.
Tới Từ Ninh cung, những cung nữ thái giám chết đã được khiêng ra ngoài, máu trên mặt đất được lau chùi sạch sẽ, cả chăn đệm trong tẩm thất của Hoàng thái hậu cũng được thay mới toàn bộ.
- Hoàng thái hậu.
Vừa mới đặt Hoàng thái hậu lên giường, Đường Kính Chi nghe thấy tiếng gọi quen thuộc, nghiêng đầu sang, thì ra là cung nữ tâm phúc của Hoàng thái hậu.
Cung nữ đó lúc bị đám thám giám cung nữ xông vào hành thích vì bảo vệ Hoàng thái bị đối phương đá văng sang bên, đầu va vào tường hôn mê bất tỉnh, Đường Kính Chi còn tưởng nàng đã chết, nên khi cùng Hoàng thái hậu bỏ chạy không đưa theo.
Đường Kính Chi thấy nàng khóc rống lên, lòng cũng thương tâm vô cùng, cố trấn tĩnh nói:
- Ổn rồi, đừng khóc, Hoàng thái hậu cẩn tĩnh dưỡng, ngàn vạn lần đừng đánh thức người.
Thái y xung quanh cũng lên tiếng khuyên giải.
- Có cô nương ở đây là ta yên tâm rồi, cô nương hãy chọn những cung nữ có thể tin cậy được trông coi bên Hoàng thái hậu, Trương thái y đã cho người sắc thuốc, lát nữa thuốc tới, bất kể thế nào cũng phải cho Hoàng thái hậu uống được thuốc, biết chưa?
Đường Kính Chi cẩn thận dặn dò:
- Vâng, xin Trung Nghĩa bá cứ yên tâm.
Cung nữ kia nín khóc, gật đầu vâng lời.
Thấy Hoàng thái hậu đã có người tin cậy được hầu hạ, xung quanh Từ Ninh cung được cấm quân vây kín, Đường Kính Chi nhìn khuôn mặt trắng như giấy của Hoàng thái hậu lần nữa, cắn răng sải bước về phía Càn thanh cung.
Đường Kính Chi đến nơi, phát hiện vô số phản quân bị trói ngoài sân, chợt nhìn thấy một khuôn mặt quen, y sững sờ một chút, lập tức nổi điên xông tới đá tên phản quân lăn ra đất, rút cương đao của cấm quân bên cại, chém xuống không dung tình.
Hàn quang lóe lên, đầu tên phản quân đó bị bổ làm đôi.
Máu tươi phọt ra, cả óc cũng tràn ra ngoài, nếu là thường ngày, Đường Kính Chi nhất định sẽ thấy kinh sợ ghê tởm, nhưng lúc này y còn chưa hả, vung đao chém liên tục hết nhát này tới nhát khác, chẳng mấy chốc kẻ đó bị loạn đao chém thành mười mấy khúc..
Trong cung Càn Thanh, hoàng đế đang đi đi lại lại như kiến bò chảo nóng, chợt hay tin dữ, người loạng choạng nếu chẳng phải có Mộc công công đỡ thì đã ngã xuống rồi:
- Hoàng thượng, đây là lúc cần bình tĩnh, mau phái thái y đi trị thương cho Hoàng thái hậu.
- Mau, mau, các ngươi mau đi, mau đi.
Hoàng đế tỉnh lại, vung tay đuổi hết thái y đứng bên cạnh đi:
Đám thái y không một ai dám chậm trễ, sách rương thuốc theo nội xưởng báo tin, chạy như bay về phía lãnh cung.
Đợi tới khi bọn họ tới nơi, thì mồ hôi mồ kê nhễ nhại.
Thái y đầu tiên chạy vào bên trong, thấy một thanh trường thương dài đâm giữa bụng hoàng thái hậu thì giật mình, tình hình còn tệ hơn trong tưởng tượng, hít sâu một một hơi, tận lực bình tĩnh lại, tới lúc này vẫn không quên lấy ra một cái khăn lụa trắng đặt lên tay Hoàng thái hậu rồi mới bắt mạch.
Đường Kính Chi vẫn ôm Hoàng thái hậu, mắt nhìn thái y đầy kỳ vọng, lòng khẩn trương không thôi.
Hoàng thái hậu vì y mà bị trọng thương, giờ nghĩ lại trước kia giở thủ đoạn khiến nàng động chân tình, mới gần gũi nàng, lòng hổ thẹn không thôi.
Trong phòng im phăng phắc, không ai dám phát ra một tiếng động nào, dù chỉ là nhỏ nhất.
Chừng nửa tuần trà sau, thái y mở mắt ra ra, trầm giọng nói:
- Đầu thương không đi vào chỗ hiểm, nhưng phải mau chóng rút trường thương ra, sau đó rắc thuốc cầm máu.
Lúc này trong phòng chỉ còn Đường Kính Chi, Cửu công chúa và mấy vị thái y, đám Thạch Cương tuy lo lắng nhưng đã lui hết cả ra ngoài phòng, bất kể tình huống thế nào, Hoàng thái hậu bị một nam tử ôm trong lòng không phải là cảnh nên nhìn.
Trong cung cũng có nữ thái y, nói chính xác là nữ quan được thái y dạy nghề, thay thái y làm một số việc theo chỉ dẫn khi khám bệnh cho các phi tần mà nam nhân không tiện làm, có điều vì bên hoàng đế không có những nữ quan này đành nhờ Cửu công chúa làm thay.
Mấy vị thái y chỉ đạo cho Cửu công chúa dùng kéo nhẹ nhàng cắt y phục quanh vết thương, tới khi vùng bụng bị thương của Hoàng thái hậu lộ ra, mới ra hiệu Đường Kính Chi buông tay ấn lên vết thương của Hoàng thái hậu.
Có thể khẳng định trước đó nếu không có Đường Kính Chi dùng tay ấn vết thương cầm máu, Hoàng thái hậu đã hết cứu rồi.
Có điều dù gì y cũng là nam tử, đợi sau khi chuyện này xong, hoàng đế vì bảo vệ thanh bạch của Hoàng thái hậu sẽ không tha cho y, đương nhiên điều ấy các vị thái y không nói ra lúc này.
Đối với bọn họ mà nói, điều Đường Kính Chi làm, giúp bọn họ rất nhiều.
Không cần thái y phải nhắc, Đường Kính Chi qua khẩn trương, cũng ý thức được điều đó, có điều nếu không có Hoàng thái hậu thì y cũng chết rồi, lúc này y chỉ mong nàng có thể vượt qua được, điều khác y không bận tâm.
Đường Kính Chi vừa buông tay, một thái y cẩn thận rút trường thương ra, tức thì dòng máu đỏ ồng ộc tuôn ra như suối, Đường Kính Chi cảm thấy tim như có ai bóp nghẹt, hận không thể thay nàng nằm đó, thà người bị thương là bản thân chứ không muốn nhìn cảnh này.
Dù là đang hôn mê nhưng Hoàng thái hậu vẫn rên lên một tiếng đau đớn, Đường Kính Chi vội đưa tay che mắt nàng, cảnh tượng này dù người ngoài cuộc nhìn thấy còn kinh khủng không thôi, nếu để Hoàng thái hậu nhìn thấy cảnh này, e sẽ kinh hoàng, không có lợi cho việc chữa trị vết thương.
Mấy vị thái y đều khẽ gật đầu.
Thấy thái y lấy kim sang dược ra, Đường Kính Chi vội ngăn lại, cho tay vào lòng lấy kim sang dược Lâm Úc Hương chế luyện đưa cho họ:
- Dùng kim sang dược của ta, không chỉ nhanh chóng cầm máu, còn có thể ngăn vết thương nhiễm trùng, nếu liễu dưỡng thỏa đáng, thậm chí không để lại xẹo.
- Hồ đồ.
Thái y kia theo bản năng nhận lấy bình sứ, nghe xong y giải thích thì nổi giận, râu tóc dựng cả lên:
- Hoàng thái hậu lúc này tính mạng còn khó giữ, tính gì tới chuyện có bị xẹo hay không?
Nói rồi ném cái bình của Đường Kính Chi đi, lấy khăn lau sạch máu quanh vết thương:
- Dù ngươi có muốn a dua xu nịnh thì cũng phải biết tùy lúc chứ? Chẳng may hoàng thái hậu có bề gì, chẳng những nắm xương già bọn ta, cả ngươi cũng phải chịu cơn giận lôi đình của hoàng thượng.
Mấy thái y ngày không biết thân phận của y, một người khác quát :
- Đúng là càn rỡ, Trương thái y, mặc kệ y.
Nghe những thái y bên cạnh quát tháo, Đường Kính Chi ngó người một lúc rồi hiểu ra, đẩy Trương thái y ra đất, quát:
- Ta là Trung Nghĩa bá Đường Kính Chi, đêm nay hoàng thượng lệnh ta tới Từ Ninh cung bảo hộ Hoàng thái hậu. Trước đó Hoàng thái hậu vì cứu ta mà bị thương, các ông nghĩ ta có thể đem chuyện này ra đùa à?
Nói xong chẳng bồn để ý tới phản ứng của bọn họ, mở bình thuốc rắc lên vết thương Hoàng thái hậu.
Mấy vị thái y bấy giờ mới nhận ra thân phận của y, một người nói:
- Ngài chính là người dùng dược hoàn chữa bệnh cho Kim phu nhân mà Hồ thái y kể đó sao?
- Đúng vậy, dược hoàn đó cùng thứ thuốc trong bình này đều do thê tử ta chế luyện.
Thái y nghe vậy giữ Trương thái y lại, mấy vị thái y đều hiểu ý, không ngăn cản y dùng thuốc cho Hoàng thái hậu.
Hoàng thái hậu bị thương quá nặng, không ai có thể dám chắc có thể chữa trị được, nên cứ để Đường Kính Chi dùng thuốc của y, sau này có sao còn lấy cớ chối bỏ trách nhiệm.
Vết thương trên bụng Hoàng thái hậu rất lớn, máu tươi đang chảy ra không ngừng, nhưng Đường Kính Chi rắc tới đâu máu ngừng chảy tới đó, mọi người đều thầm thở phào.
Trương thái y lệnh quân sĩ mang cáng vào, chuẩn bị đưa Hoàng thái hậu bị trong thương về Từ Ninh cung.
Rời lãnh cung, Đường Kính Chi vẫn nghe thấy bốn xung quanh vẫn chém giết tưng bừng, thi thoảng lại có tiếng tạc đạn nổ lớn, có điều dựa vào tình hình hiện giờ phán đoán, phe mình đã chiếm ưu thế tuyệt đối rồi.
Tới Từ Ninh cung, những cung nữ thái giám chết đã được khiêng ra ngoài, máu trên mặt đất được lau chùi sạch sẽ, cả chăn đệm trong tẩm thất của Hoàng thái hậu cũng được thay mới toàn bộ.
- Hoàng thái hậu.
Vừa mới đặt Hoàng thái hậu lên giường, Đường Kính Chi nghe thấy tiếng gọi quen thuộc, nghiêng đầu sang, thì ra là cung nữ tâm phúc của Hoàng thái hậu.
Cung nữ đó lúc bị đám thám giám cung nữ xông vào hành thích vì bảo vệ Hoàng thái bị đối phương đá văng sang bên, đầu va vào tường hôn mê bất tỉnh, Đường Kính Chi còn tưởng nàng đã chết, nên khi cùng Hoàng thái hậu bỏ chạy không đưa theo.
Đường Kính Chi thấy nàng khóc rống lên, lòng cũng thương tâm vô cùng, cố trấn tĩnh nói:
- Ổn rồi, đừng khóc, Hoàng thái hậu cẩn tĩnh dưỡng, ngàn vạn lần đừng đánh thức người.
Thái y xung quanh cũng lên tiếng khuyên giải.
- Có cô nương ở đây là ta yên tâm rồi, cô nương hãy chọn những cung nữ có thể tin cậy được trông coi bên Hoàng thái hậu, Trương thái y đã cho người sắc thuốc, lát nữa thuốc tới, bất kể thế nào cũng phải cho Hoàng thái hậu uống được thuốc, biết chưa?
Đường Kính Chi cẩn thận dặn dò:
- Vâng, xin Trung Nghĩa bá cứ yên tâm.
Cung nữ kia nín khóc, gật đầu vâng lời.
Thấy Hoàng thái hậu đã có người tin cậy được hầu hạ, xung quanh Từ Ninh cung được cấm quân vây kín, Đường Kính Chi nhìn khuôn mặt trắng như giấy của Hoàng thái hậu lần nữa, cắn răng sải bước về phía Càn thanh cung.
Đường Kính Chi đến nơi, phát hiện vô số phản quân bị trói ngoài sân, chợt nhìn thấy một khuôn mặt quen, y sững sờ một chút, lập tức nổi điên xông tới đá tên phản quân lăn ra đất, rút cương đao của cấm quân bên cại, chém xuống không dung tình.
Hàn quang lóe lên, đầu tên phản quân đó bị bổ làm đôi.
Máu tươi phọt ra, cả óc cũng tràn ra ngoài, nếu là thường ngày, Đường Kính Chi nhất định sẽ thấy kinh sợ ghê tởm, nhưng lúc này y còn chưa hả, vung đao chém liên tục hết nhát này tới nhát khác, chẳng mấy chốc kẻ đó bị loạn đao chém thành mười mấy khúc..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook