Cực Phẩm Song Tu
Chương 18

Văn Bằng tu vi cao hơn Công Vinh, hiện đã là Luyện Khí Kỳ viên mãn nhưng không ngờ đứng trước cái tát của Trần Phong lại chẳng thể nào né tránh.

Thân thể như chiếc diều bị đứt dây bắn tít ra góc thạch đài, bất tỉnh tại đương trường.

Gương mặt gã bị biến dạng sưng vù lên, mấy cái răng rơi ra trộn lẫn với máu thịt trông cực kỳ thê thảm.

Im lặng.

Đám đệ tử đôi bên ngơ ngác nhìn nhau không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Đến cả chư vị trưởng lão Lạc Thần Môn cũng kinh hãi biến sắc.

Một cái tát tùy ý có thể đánh Luyện Khí Kỳ viên mãn bất tỉnh nhân sự? Cho dù là Trúc Cơ sơ kỳ cũng khó mà thực hiện được.

Trần Phong nóng lòng muốn kết thúc trận đấu, liền hướng về đám đệ tử Bạch Xà Cốc thúc giục.

“Còn ai nữa? Lên đây nhanh nào!”

Lập tức trong đám đông có một gã thanh niên thân hình dong dỏng cao chậm rãi bước ra.

Hắn chân đi giày đỏ, lưng mang đai ngọc, toàn thân ánh lên một khí chất tiêu sái bất phàm.

Chúng đệ tử Bạch Xà Cốc xung quanh tự động nhường đường đứng dạt sang hai bên, trên mặt mỗi người biểu hiện một sự sùng kính cuồng nhiệt.

Lão già Tôn La sắc mặt lúc này đã trở nên ngưng trọng, âm trầm nói với gã thanh niên:

“Lê Chiêu Đăng, ngươi có mấy phần nắm chắc?”

Gã thanh niên tên Lê Chiêu Đăng cười nhạt, tự tin bảo:

“Người này rất mạnh nhưng chẳng qua là Văn Bằng và Công Vinh sơ ý khinh thường địch nhân nên mới chuốc nhục. Ta chỉ cần ba nhịp thở liền có thể diệt sát hắn.”

Tôn La thoáng cân nhắc, thân phận của Lê Chiêu Đăng không tầm thường, chẳng may có gì sơ sảy thì ngay cả lão cũng sẽ gặp không ít phiền toái.

“Người này rất tà dị! Tu vi rõ ràng chỉ là Luyện Khí Kỳ viên mãn nhưng linh lực hùng hậu có thể sánh với Trúc Cơ sơ kỳ, ngươi cần phải hết sức cẩn thận.”

Lê Chiêu Đăng cười khẩy:

“Trúc Cơ sơ kỳ? Vẫn chỉ cần ba nhịp thở!”

Lời vừa dứt, Lê Chiêu Đăng thân hình lay động biến mất, lúc xuất hiện đã đứng đối diện với Trần Phong cách chừng chục trượng.

Song phương bốn mắt nhìn nhau.

Trần Phong tu luyện Cửu Chân Tinh Thần đến nhị chuyển nên thần thức cực kỳ cường hãn, vừa mới thăm dò liền giật mình cả kinh phát hiện tu vi Lê Chiêu Đăng vậy mà đã đến Trúc Cơ trung kỳ.

Con bà nó!

Tên ôn vật này ở đâu chui ra vậy?

Nhất định hắn chính là lá bài tẩy của Bạch Xà Cốc rồi.

Chưởng môn Võ Văn Đông cùng chư vị trưởng lão khi nhìn ra tu vi của Lê Chiêu Đăng thì thần tình rung động mãnh liệt.

Chưa quá hai mươi tuổi đã đạt tới trình độ này cho dù là ngàn năm qua cũng không có mấy người làm được.

Trong mắt Võ Văn Đông ánh lên vẻ tuyệt vọng nhưng cũng mang theo một tia hi vọng mong manh khi nhìn về phía Trần Phong.

Liệu hắn có thể chiến thắng không?

Hoàng Linh trông thấy sư phụ và chư vị trưởng lão căng thẳng liền biết đối thủ kia rất lợi hại trong lòng lo lắng vô cùng.

Đôi môi mềm khẽ mấp máy gọi hai tiếng:

“Đại ca…”

Trên thạch đài.

Thần sắc Lê Chiêu Đăng lạnh lẽo u ám, không nói không rằng, tuỳ tiện vung tay vẩy ra một chưởng, linh lực ào ào bộc phá như ngựa dứt dây cương hóa thành một luồng hồng quang phóng tới.

Hồng quang thanh thế đại thịnh, chỉ bằng khí tức toả ra cũng khiến cho đám đệ tử Luyện Khí Kỳ hai chân run rẩy, mồ hôi chảy ròng ròng.

Trái ngược với sự náo động bên ngoài, trong lòng Trần Phong lại cực kỳ tĩnh lặng.

Tinh thần vừa khởi phát, linh phách bản mạng Hoàng Kim Chuyên liền lập tức xuất hiện trên tay.

Linh lực cấp tốc rót vào rồi một hơi ném ra.

Phanh!

Hoàng Kim Chuyên một đường xuyên phá không gian, không gì có thể ngăn cản.

Hồng quang do Lê Chiêu Đăng đánh tới chẳng khác nào tờ giấy mỏng trong chớp mắt đã bị xé toạc một lỗ hổng lớn.

Hoàng Kim Chuyên vun vút lao đi như tên bắn nện thẳng vào ngực Lê Chiêu Đăng.

Bồng!

Lê Chiêu Đăng kinh hãi quá, chưa kịp di chuyển né tránh thì đã nghe trước ngực vang lên từng hồi âm thanh vụn vỡ giống như tiếng xương gãy.

Kết cục cũng giống như hai người trước đó, thân hình hắn bắn văng ra khỏi thạch đài lăn lộn mấy vòng.

Chỉ một chiêu chấn nhiếp Trúc Cơ trung kỳ.

Trận chiến chưa kịp bắt đầu đã kết thúc.

Lê Chiêu Đăng ôm ngực ho sặc sụa, cố gắng kìm nén cơn đau trước ngực, chỉ là sắc mặt hiện thời tái nhợt đi, ngay khoé miệng trào ra một dòng máu đỏ lòm.

“Khốn kiếp! Ngươi dám…!!!”

Bị một chiêu của đối phương đánh rơi xuống đài khiến cho mặt mũi Lê Chiêu Đăng dường như mất hết.

Hắn điên cuồng lên cơn như một con chó điên lao về vị trí của Trần Phong.

Thằng oắt con này muốn chết?

Trần Phong hai mắt nheo lại, chung quanh cơ thể phát ra một luồng sát khí vô hình.

Một lần nữa Hoàng Kim Chuyên tiếp tục ném tới.

“Đây là thứ linh bảo gì?”

Hoàng Kim Chuyên thân là linh phách bản mạng nhưng khí tức hiện thời chỉ là sơ cấp hoàng giai, so với linh bảo không quá khác biệt, chỉ đến khi thăng tới sơ cấp địa giai thì mới chân chính lột xác.

Lê Chiêu Đăng tròng mắt như muốn rớt ra, liền cắn răng thi triển thủ pháp, vận hết sức bình sinh dứt khoát đánh một quyền.

Hai nguồn lực lượng lao vào nhau, trong không gian lại tiếp tục vang lên một tràng âm thanh kịch liệt.

Ầm… Ầm…

Trước sự chứng kiến của mọi người, thân thể Lê Chiêu Đăng như quả bóng xì hơi bắn ngược về sau.

Cơ mà, hắn nào còn dáng vẻ oai phong tiêu sái nữa, chỉ thấy quần áo rách nát tơi tả, đầu tóc rũ rượi, cánh tay nhuốm máu trông vô cùng thảm hại.

“Ta không tin!”

Bị đánh cho choáng váng mặt mày, Lê Chiêu Đăng gào rống điên cuồng bất chấp tất cả lại lao đến.

Mẹ kiếp!

Thằng oắt này là giống gì mà đánh mãi không chết?

Chắc chắn trên người hắn có mang theo bảo vật phòng ngự.

Hừ! Con mẹ mày!

Đã vậy đánh cho ông bà ông vải không nhận ra đứa cháu mày luôn!

Trần Phong thấy hắn bám dai như đỉa thì bực lắm, liền lập tức thi triển Cửu Chân Tinh Thần.

Lê Chiêu Đăng đột nhiên cảm thấy đầu óc ong lên đau đớn như có trăm ngàn mũi đao đâm vào.

Kế đó Phong Quyển Tàn Vân được Trần Phong thôi động.

Nhanh như chớp!

Thân hình Trần Phong quỷ mị lướt đến, bàn tay vươn dài kéo theo một chùm tàn ảnh.

Cảm nhận sát ý từ Trần Phong, rốt cuộc Lê Chiêu Đăng cũng bị dọa cho sợ hãi rống lên căm phẫn:

“Ngươi dám! Ta chính là…”

Nhưng không để hắn nói hết câu, một tiếng chát đã vang lên.

“Là cái con bà nhà ngươi này!”

“Chát.”

“Chát.”

“Chát.”

Một tràng âm thanh giòn giã vang lên.

Máu me văng tung tóe.

Cơ hồ trong vài nhịp thở ngắn ngủi, Trần Phong đã tung ra liên tiếp mười mấy cái tát.

Lê Chiêu Đăng bị đánh đến đầu óc choáng váng, mắt nổ đom đóm, ngay vùng xương đầu bỗng vang lên một tiếng kêu gãy vụn.

Rốp.

Một cỗ cảm giác đau đớn cùng cực xâm chiếm toàn bộ thân thể khiến hắn quá đỗi kinh hoàng, hận không thể chết ngay tức khắc.

“Chát.”

“Chát.”

Đúng lúc ấy, lão già Tôn La nộ hống gầm lên:

“Mau dừng tay!”

Nói đoạn thân hình lão nhanh chóng lao lên thạch đài.

Chưởng môn Võ Văn Đông sớm đã chú ý đến động tĩnh bên phía Bạch Xà Cốc, thấy lão vừa động liền lập tức hóa thành một cơn gió biến ra ngăn cản ngay trước mặt Tôn La.

“Văn Đông, ngươi muốn tự tìm cái chết?”

Võ Văn Đông cười ha hả, nói:

“Đám tiểu bối luận bàn với nhau, chúng ta chớ có can thiệp vào sẽ làm mất đi bối phận a!”

Hiện tại Trần Phong đại triển thần uy ba trận toàn thắng làm cho Võ Văn Đông cực kỳ kích động nên tất nhiên sẽ không để lão già Tôn La làm hại đến hắn.

Phía bên kia Trần Phong cũng đã dừng tay, ném bừa thân thể Lê Chiêu Đăng về đám môn nhân Bạch Xà Cốc.

Mọi người đồng loạt nhìn qua, thấy gương mặt Lê Chiêu Đăng giống như một miếng thịt bầy nhầy máu tươi, không còn có thể phân biệt đâu là mắt, đâu là mũi, đâu là miệng.

Toàn thân Lê Chiêu Đăng mềm oặt như cọng bún, đổ sầm xuống, lúc này hắn chỉ còn mơ màng nghe thấy những tiếng la hét của đồng bọn, rồi chìm vào hôn mê.

Ngay cả Trúc Cơ trung kỳ cũng bị đánh cho thừa sống thiếu chết.

Đám đệ tử Bạch Xà Cốc nhìn Trần Phong sợ hãi tột độ, giống như đang nhìn một con quái vật.

Có kẻ khi bị Trần Phong quét mắt tới thì toàn thân run rẩy, mồ hôi tuôn như suối.

Lão già Tôn La thấy vậy không thèm dây dưa với Võ Văn Đông nữa, vội bay về đội ngũ kiểm tra tình trạng của Lê Chiêu Đăng.

Cũng may là vẫn còn một tia hơi thở mong manh.

Lão lập tức triệu hồi đầu lục xà khổng lồ, vung tay cuốn hết thảy đám đệ tử Bạch Xà Cốc lên rồi nhanh chóng rời đi.

Trên trời vọng xuống âm thanh phẫn nộ của lão:

“Văn Đông! Chuyện này chưa kết thúc đâu! Trăm năm sau ta sẽ còn quay trở lại. Ngươi hãy lo liệu cho tốt đi!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương