Cực Phẩm Song Tu
-
Chương 17
Thời điểm Hoàng Linh đáp xuống thạch đài, Công Vinh cười the thé:
“Tiểu mỹ nhân, nàng thật là xinh đẹp a! Yên tâm, ta sẽ thương hoa tiếc ngọc không làm tổn thương đến nàng.”
Hoàng Linh chẳng thèm nói một câu, kiếm pháp trấn phái Lạc Thần Kiếm lập tức thi triển ra.
Mọi người trên quảng trường chỉ loáng thoáng trông thấy thân hình hai người bay qua bay lại, chiêu số không ngừng va chạm.
Ầm… Ầm…
Hoàng Linh tuy cảnh giới thấp hơn nhưng gã Công Vinh muốn đùa bỡn với nàng một phen nên ra tay không quá thô bạo, bởi vậy mới miễn cường chống đỡ được trong chốc lát.
Sau một hồi kịch chiến, Hoàng Linh có chút xuống sức nhưng cố gắng gượng tinh thần không bị gục ngã.
Thân hình nàng mềm mại lao vụt đến như một cơn gió, linh lực Luyện Khí Kỳ tầng 14 tỏa ra áp bức kinh người.
Kiếm ảnh phô thiên cái địa chém đến, Công Vinh luống cuống tay chân bất ngờ bị một kiếm quét ngang mặt tạo thành một vết sẹo dài, máu tươi miệng viết thương lập tức tràn ra.
Gã Công Vinh đưa tay lau vết máu, sát khí trong mắt bùng nổ.
“Tiện nhân dám làm ta bị thương?”
Linh lực khởi phát, gã lao vụt đến với tốc độ cực kỳ đáng sợ, không để cho Hoàng Linh có cơ hội né tránh liền vươn đến phát ra một trảo.
Bồng…
Một chưởng này khiến Hoàng Linh tối tăm mặt mũi, thân hình bắn bổng lên không, khóe miệng rỉ ra một dòng máu nóng.
Gã Công Vinh hô hố cười dâm đãng, đang định xông đến gần thì bỗng nhiên một âm thanh cuồng nộ tựa hồ xé rách không gian từ đám ngoại môn đệ tử phát ra.
“Cút ngay!”
Công Vinh chợt cảm thấy hai tai mình ù đi, toàn thân đông cứng, đồng thời có một nguồn lực lượng kỳ dị đánh thẳng nào thần trí của mình.
Kế đó, một gã thanh niên từ trong đám người phi thân bay ra, đồng thời một viên gạch màu vàng trong tay hắn không nhanh không chậm lao tới nện thẳng vào mặt Công Vinh.
“Chát.”
Gã thanh niên kia bay đến đón đỡ Hoàng Linh ôm trọn vào lòng, thân hình cả hai xoay lượn mấy vòng trên không trung rồi nhẹ nhàng đáp xuống.
Hoàng Linh cảm nhận thấy có người đang ôm mình thì hoảng hốt định giẫy giụa thoát ra thì bên tai đã truyền đến âm thanh quen thuộc.
“Linh muội, nàng không sao chứ?”
Hoàng Linh ngước nhìn liền bắt gặp ánh mắt lo lắng của Trần Phong, tức thì bao nhiêu tủi hổ tràn ra, từng cơn nức nở không cách nào kìm nén, cuối cùng nước mắt lã chã rơi xuống như những hạt minh châu.
“Đại ca…”
Trần Phong nhẹ vuốt ve mái tóc của nàng, dịu dàng nói:
“Xin lỗi! Là đại ca không tốt khiến muội chịu thiệt thòi! Đại ca sẽ đòi lại công bằng cho muội!”
Hoàng Linh trong lòng ấm áp khôn tả, gục đầu vào lòng đại ca mà khóc.
Tình cảm của Trần Phong đối với Lạc Thần Môn không sâu nặng nên vốn dĩ hắn không muốn can thiệp vào cục diện này.
Chỉ là khi trông thấy Hoàng Linh thượng đài thì trong lòng hắn vô cùng lo lắng.
Cho đến thời điểm nàng bị thương thì hắn không nhịn nổi nữa, lúc ấy tâm trí hắn như biến thành một kẻ điên cực kỳ đáng sợ lập tức lao lên thạch đài.
Hoàng Linh là nữ nhân đầu tiên của hắn ở kiếp này.
Hắn từng hứa cả đời sẽ bảo vệ nàng.
Mặc dù hắn sợ chết, sợ rắc rối bao vây… nhưng đã là nam nhân thì có những chuyện tuyệt đối không thể nào nhẫn nhịn.
Lại nói đến gã Công Vinh lúc này nằm thẳng cẳng trên thạch đài không rõ sống chết, cái mặt đã sớm biến thành một đống máu thịt bầy nhầy, còn có cả xương quai hàm trắng ởn chìa ra cực kỳ kinh dị.
Toàn trường im phăng phắc!
Không gian tĩnh lặng đến mức nghe được cả tiếng tim đập dồn dập.
Ở một góc khuất, Hoàng mập thân hình run rẩy, lắp bắp gọi:
“Sư… sư đệ…”
Chưởng môn Võ Văn Đông cùng Lan Ngọc trưởng lão cấp tốc bay tới, khi trông thấy tình trạng của Công Vinh thì rất kinh hãi.
Lan Ngọc trưởng lão nhìn Hoàng Linh khẽ gọi:
“Linh nhi…”
Hoàng Linh gặp được đại ca ngày đêm mong nhớ nên quên mất bản thân đang ở nơi nào, lúc này nghe sư phụ kêu một tiếng thanh tỉnh vội thoát khỏi vòng tay của đại ca, gương mặt đỏ rực như trái dâu chín mọng.
Nàng hướng về sư phụ lí nhí thưa:
“Sư phụ…”
Có lần Lan Ngọc trưởng lão từng nghe đệ tử của mình nhắc đến một vị đại ca đang ở bên ngoài ngoại môn, biểu hiện của nàng lúc đó nhớ nhung khôn nguôi liền hiểu ra phần nào câu chuyện.
Thần thức nàng đảo qua Trần Phong liền khẽ “a” một tiếng, phát hiện không ngờ đối phương đã là Luyện Khí Kỳ viên mãn, tuổi tác cũng chưa quá hai mươi.
Lan Ngọc trưởng lão cảm thấy hiếu kỳ, thầm nghĩ không lẽ mấy năm nay ngoại môn ta nhân tài nhiều đến vậy sao?
Bởi vì Trần Phong muốn tận lực tránh mọi phiền toái nên tu vi hiển lộ chỉ là Luyện Khí Kỳ viên mãn.
Dưới sự che giấu của Ngũ Hành Âm Dương Quyết ngay cả cường giả Nguyên Anh Kỳ cũng không thể nào nhìn ra manh mối.
Lan Ngọc trưởng lão xoa đầu Hoàng Linh ân cần xem xét thương thế trên người nàng rồi sau đó hỏi:
“Đây là vị đại ca mà con từng nhắc đến đó sao?”
Hoàng Linh ngượng ngùng đáp:
“Vâng! Chính là đại ca…”
Lan Ngọc trưởng lão sớm đã nhìn ra chuyện Hoàng Linh đã bị phá nguyên âm, theo đó mà suy đoán thủ phạm nhất định là người này rồi.
Trần Phong vốn căm tức việc Lan Ngọc trưởng lão để Hoàng Linh lên thạch đài, nhưng hiện trông thấy biểu hiện lo lắng của Lan Ngọc dành cho Hoàng Linh thì cũng phần nào nguôi ngoai cơn giận.
Ngay lúc ấy, âm thanh giận dữ của lão già Tôn La phát ra:
“Thật to gan! Lạc Thần Môn dám xuống tay độc ác với đồ đệ của ta?”
Bên cạnh lão là thân thể với gương mặt biến dạng của Công Vinh được khiêng lại đặt ngay trước mắt, thoi thóp chút hơi tàn.
Chưởng môn Võ Văn Đông vốn đã ức chế từ đầu đến giờ, lúc này có được cơ hội phát tác há có thể bỏ qua?
“Ha ha… Đồ đệ này vào Lạc Thần Môn học nghệ chưa thông, ra tay có chút mất kiểm soát, Tôn La đạo hữu bất tất phải so đo với hậu bối?”
Lời nói của Tôn La trước đó bây giờ được Võ Văn Đông trả lại y nguyên chẳng khác nào một cú tát đau đớn.
Lão già Tôn La căm tức chỉ tay về hướng Trần Phong nói:
“Nó là đồ đệ của ngươi?”
Võ Văn Đông sớm đã quan sát Trần Phong, trong lòng nghi hoặc: “Kỳ quái, Lạc Vân Môn có một đệ tử trẻ tuổi thiên tài như vậy mà người làm chưởng môn như ta lại không hay biết gì?”
Có điều ngoài mặt hắn thản nhiên thừa nhận:
“Đúng vậy! Đây đích xác là đệ tử Lạc Thần Môn ta.”
Lão già Tôn La nghẹn uất, cả giận nói:
“Tốt tốt… Hay cho một đám người Lạc Thần Môn! Các ngươi giấu diếm đến khổ a! Đừng quên trận chiến còn chưa chấm dứt. Cho dù là Ngọc Hoàng Đại Đế đến cũng không cứu được Lạc Thần Môn đâu!”
Ngừng một nhịp, lão hậm hực quay nhìn hàng đệ tử ra lệnh:
“Văn Bằng, ngươi lên!”
Từ trong đội ngũ đệ tử Bạch Xà Cốc, một gã thanh niên gương mặt rỗ chằng chịt lập tức nhảy lên đài.
Chưởng môn Võ Văn Đông nhìn Trần Phong với ánh mắt kỳ vọng, trong lòng dâng lên một dự cảm nguy cơ của Lạc Thần Môn hôm nay rất có thể sẽ được người thanh niên này hóa giải.
Trần Phong biết là không thể rút lui được nữa bèn nắm tay Hoàng Linh nói:
“Linh muội! Muội lui ra trước, ngồi xem đại ca xả giận cho muội!”
Hoàng Linh cảm giác vừa ngọt ngào vừa hạnh phúc, song lại lo lắng nói:
“Đại ca cẩn thận!”
Trần Phong nháy mắt cười tà, truyền âm cho nàng:
“Tất nhiên rồi! Đại ca phải dành sức lực để còn song tu với muội nữa đó!”
Hoàng Linh ngượng chín mặt, vội vàng theo chân chưởng môn và sư phụ mình quay trở về vị trí ban đầu.
. . .
Đứng trên đài cao, cảm giác cả mấy ngàn con mắt đang tập trung về phía mình Trần Phong thấy có chút không thích ứng.
Nhất là sát khí của lão già Tôn La tỏa ra khiến hắn hãi hùng khiếp vía.
Mẹ kiếp!
Muốn ỷ lớn hiếp nhỏ sao?
Ai bảo đồ đệ lão già thối ngươi dám đả thương nữ nhân của ta?
Không được, trận này ta phải đánh nhanh thắng nhanh! So với đám lão quái vật kia ta còn quá yếu, cần phải cấp tốc bế quan tu luyện…!
Lúc ấy, gã đệ tử mặt rỗ của Bạch Xà Cốc lớn giọng nói:
“Ta là Văn Bằng, đệ tử Bạch Xà Cốc muốn khiêu…”
Khiêu cái con mẹ nhà ngươi!
Nghe gã nói luyên tha luyên thuyên, Trần Phong không muốn nghe liền vung tay cách không vả cho một phát.
“Chát.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook