Cực Phẩm Song Tu
Chương 13

Mùa xuân qua đi, mới đó mà đã vào hạ.

Tu luyện vốn là một công việc nhàm chán nhưng Trần Phong lại cảm thấy rất hứng thú.

Mỗi lần hắn đột phá tuổi thọ đều tăng trưởng lên rất nhiều.

Kể từ cuộc nói chuyện với Hoàng mập đã qua ba tháng, 20 tuổi, tu vi Trần Phong cuối cùng cũng đột phá vào Trúc Cơ trung kỳ.

Hắn hào hứng mở bảng thông tin vận mệnh.

[ Danh tính: Trần Phong ]

[ Tuổi thọ: 20/380 ]

[ Danh vọng: 0/0 ]

[ Chủng tộc: Phàm nhân ]

[ Tu vi: Thiên Đạo Trúc Cơ trung kỳ ]

[ Linh căn tư chất: Hoàn mỹ bao gồm Kim, mộc, thủy, hỏa, thổ ]

[ Thể chất: Tuyệt thế Cửu Dương Thần Thể ]

[ Thần thông: Nhất chuyển Cửu Chân Tinh Thần ]

[ Linh bảo: Không ]

[ Linh phách bản mạng: Trung cấp Hoàng giai Hoàng Kim Chuyên ]

[Tư chất đính kèm: Đỉnh cấp luyện đan, đỉnh cấp luyện bảo ]

[ Mị lực tuyệt thế vô song. ]

[ Công pháp song tu tuyệt thế: Hợp Thể Âm Dương Công ]

[ Đạo lữ song tu: Hoàng Linh ]

[ Linh quyết thượng cổ: Ngũ Hành Âm Dương Quyết ]

. . .

Sau nửa canh giờ ngồi ngắm bảng thông tin vận mệnh Trần Phong mới hài lòng bỏ qua.

Hắn thử mở bảng quan hệ đạo lữ xem thử Hoàng Linh tình hình thế nào thì thấy nàng vẫn đang trong trạng thái bế quan.

Cảm nhận tốc độ tăng tiến của bản thân càng ngày càng sa sút, Trần Phong lấy làm phiền muộn.

Linh khí hiện nay quá loãng, tiếp tục ở đây tu luyện cũng không còn ý nghĩa gì nữa, vẫn nên nghĩ cách tiến vào nội viện sớm thì hơn.

Nhưng trước mắt Trần Phong quyết định dành chút thời gian để tu luyện Cửu Chân Tinh Thần, đợi sau khi thành công tiến vào nhị chuyển thì sẽ đến gặp Phạm Vân Chân Nhân một chuyến.

Vào một ngày nọ.

Trần Phong đang tu luyện Cửu Chân Tinh Thần thì ngoài động vọng vào tiếng nói gấp gáp của Hoàng mập.

“Sư đệ, đại sự không ổn rồi!”

Nghe ngữ khí khẩn trương của gã Trần Phong bèn lập tức thu công rồi đi ra ngoài gặp mặt.

“Sư huynh đã xảy ra chuyện gì mà lại hoảng hốt như vậy?”

Hoàng mập thở phì phò mấy hơi, nói:

“Lạc Thần Môn chúng ta bị người ta khiêu chiến. Chưởng môn vừa đưa ra thông báo yêu cầu hai ngày sau toàn bộ đệ tử ngoại môn, nội môn tập trung về Lạc Thần Điện nghênh chiến. Ngay cả chư vị trưởng lão, chấp pháp đang làm nhiệm vụ bên ngoài cũng được triệu hồi về.”

Trần Phong ngẩn người.

Cái quái quỷ gì vậy?

Có người dám đến tận cửa khiêu chiến?

Xem chừng Lạc Thần Môn cũng chẳng hề cường đại như lời đồn thổi.

Trần Phong bèn hỏi:

“Là ai đến khiêu chiến?”

Hoàng mập nhăn mặt nói:

“Ta dò la tin tức từ một số người bằng hữu mới biết được là Bạch Xà Cốc đã gửi đến chiến thư, nói rằng hai ngày nữa sẽ đưa đám thiên kiêu đệ tử của họ đến Lạc Thần Môn ta tỉ thí so tài.”

Trong lòng Trần Phong trầm xuống, cảm giác có mùi nguy hiểm.

Chỉ là đám thiên kiêu so tài thì làm gì đến độ chưởng môn phải khẩn trương triệu tập toàn tông như vậy?

Không lẽ phía sau chuyện này còn ẩn chứa âm mưu nào khác?

Hắn liền hỏi ngay:

“Bạch Xà Cốc là tông môn nào? Có mạnh không?”

Hoàng mập run giọng nói:

“Bạch Xà Cốc nằm ở phía nam Giao Chỉ, hiện nay đang là một trong những thế lực đứng đầu giới tu tiên Văn Lang quốc. Nghe nói thời gian gần đây bọn họ không ngừng khuếch trương thế lực, thanh thế lớn lắm! Có không ít môn phái đã bị bọn họ thâu tóm, lần này đến đây e là chẳng tốt lành gì.”

Quả nhiên là có âm mưu!

Trần Phong lập tức muốn phủi đít rời khỏi Lạc Thần Môn.

Nhưng Hoàng Linh vẫn còn ở nội môn, lỡ như trong chuyện này có âm mưu thật thì e là khó tránh khỏi một trường hạo kiếp.

Con bà nó! Đi hay không đi đây?

. . .

Trung tâm nội môn của Lạc Thần Môn có một tòa đại điện khổng lồ.

Bên trong đại điện lúc này có năm người.

Ngồi ở vị trí cao nhất là một người đàn ông trung niên thân mặc hoàng bào, thần sắc không giận mà uy, chính là người từng phát hiện ra tia khí vận Thiên Đạo ngày đó.

Người này tên gọi Võ Văn Đông, chưởng môn đời này của Lạc Thần Môn, tu vi Nguyên Anh hậu kỳ, trong giới tu chân Văn Lang quốc cũng được coi là một trong số những nhân vật phong vân bậc nhất.

Bốn người còn lại có ba nam một nữ, không ngờ tu đều đã đạt đến Nguyên Anh Kỳ.

Võ Văn Đông sắc mặt khó coi, mở miệng nói:

“Chuyện Bạch Xà Cốc cố tình gửi chiến thư chư vị trưởng lão có cao kiến gì chăng?”

Một người đàn ông râu ria xồm xoàm trong số đó liền ứng tiếng:

“Bạch Xà Cốc lần này danh nghĩa mang thiên khiêu đến khiêu chiến sợ rằng chỉ là thủ đoạn che mắt thiên hạ, mục đích phía sau chắc hẳn là nhắm vào linh mạch của Lạc Thần Môn ta.”

Đây là Phạm Huy trưởng lão, tu vi Nguyên Anh trung kỳ.

Lại có một người khác bất bình lên tiếng:

“Hừ! Đám rắn mối đó tưởng Lạc Vân Môn ta chỗ nào? Muốn đến thì đến, muốn đi thì đi sao?”

Duy nhất trong số năm người là một nữ nhân vô cùng xinh đẹp, thân hình nở nang quyến rũ, ngực nảy mông cong, chiếc mũi cao cao, chiếc cổ trắng ngần, thực là vưu vật trời ban.

Nàng là Lan Ngọc trưởng lão, tu vi Nguyên Anh trung kỳ.

Lan Ngọc trưởng lão nhàn nhạt nói:

“Văn Vinh trưởng lão chớ nên khinh thường Bạch Xà Cốc. Nếu không có điểm chắc chắn thì bọn chúng sao dám đến Lạc Thần Môn ta gây chuyện?”

Nhân vật còn lại là Hồ Thắng, hiện cũng là trưởng lão Lạc Thần Môn, tu vi yếu nhất ở đây mới chỉ là Nguyên Anh sơ kỳ lên tiếng sau cùng:

“Lời của Lan Ngọc trưởng lão không sai. Theo thám báo truyền về, trong vòng chưa đến hai mươi năm Bạch Xà Cốc đã thâu tóm non nửa môn phái tu tiên trong Giao Chỉ, e rằng mưu đồ muốn bá chủ Văn Lang quốc.”

Phạm Huy trưởng lão nghi hoặc:

“Văn Lang quốc mấy trăm năm rồi không xuất hiện tu sĩ Hóa Thần, mặc dù có tranh đấu nhưng chung quy các thế lực vẫn luôn trong trạng thái cân bằng. Chẳng lẽ Bạch Xà Cốc có Hóa Thần Kỳ tu sĩ để dựa vào?”

Nghe đến đây toàn bộ đại diện rơi vào khoảng không im lặng.

Tu sĩ Hóa Thần là một tồn tại cao cao tại thượng mà Nguyên Anh Kỳ không thể nào so sánh được.

Chưởng môn Võ Văn Đông thở dài:

“Bạch Xà Cốc nội tình thâm hậu, so với Lạc Vân Môn ta chỉ hơn không kém. Nếu có tu sĩ Nguyên Anh tiến thêm một bước vào Hóa Thần cũng không quá bất ngờ. Ài… Đáng tiếc sư tổ Lạc Thần Môn chúng ta đột phá Hợp Thể Kỳ thất bại sớm đã quy tiên, nếu không sao có thể để cho kẻ khác khinh bạc?”

Nhớ về quá khứ huy hoàng năm xưa của Lạc Thần Môn mà ai nấy đều cảm giác có chút mất mát.

Văn Vinh trưởng lão nóng nảy nói:

“Cho dù như vậy thì chẳng lẽ Bạch Xà Cốc muốn đối đầu với toàn bộ giới tu chân Văn Lang? Trận đánh này chỉ cần đệ tử của Lạc Thần Môn giành chiến thắng tự nhiên bọn chúng sẽ phải rút về thôi.”

Hồ Thắng trưởng lão than:

“Ài… Trận chiến trăm năm trước khiến Lạc Thần Môn ta hao tổn quá nặng nề, cho đến nay nguyên khí vẫn không cách nào hồi phục. Trong thế hệ đệ tử kế cận cũng không có mấy người nổi bật.”

Bỗng Phạm Huy trưởng lão hướng về phía Lan Ngọc trưởng lão hỏi:

“Phải rồi, ta nghe nói gần đây Lan Ngọc trưởng lão mới thu nhận một nữ đệ tử có linh căn tư chất thượng phẩm, chẳng hay hiện nay đã đạt đến cảnh giới nào?”

Lan Ngọc trưởng lão sắc mặt lạnh lùng, tỏ vẻ tức giận nói:

“Hay cho tên Phạm Vân đó! Linh nhi là một hạt giống tốt như vậy mà hắn lại giấu giấu diếm diếm không sớm bẩm báo lên trên, khiến cho nó mất mấy năm tu hành ở ngoại viện, hiện mới chỉ ở Luyện Khí Kỳ tầng 14.”

Gương mặt chưởng môn Võ Văn Đông thoáng vẻ xấu hổ, ho nhẹ bảo:

“Điều này không thể trách hắn được, tất cả cũng là lỗi của ta! Hắn từng mấy lần cầu kiến muốn bẩm báo chuyện này nhưng do ta mải mê bế quan nhiều năm nên mới thành ra như vậy.”

Thân phận Phạm Vân Chân Nhân mặc dù là trưởng lão ngoại môn nhưng tu vi chỉ ở Kết Đan Kỳ, so sánh với năm người ở đây không thể ngồi chung mâm.

Lan Ngọc trưởng lão hừ lạnh một tiếng, trong lòng nghĩ đến đồ đệ thì lửa giận càng muốn bùng lên.

Hồi lâu, chưởng môn Võ Văn Đông lắc đầu cảm thán:

“Thôi, dù sao đây cũng là kiếp nạn của Lạc Thần Môn ta. Là phúc hay họa ngày sau mới biết. Chúng ta chỉ cần tận hết sức là được rồi.”

Bốn vị trưởng lão rơi vào trầm mặc, không rõ trong lòng mỗi người đang suy tính điều gì.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương