Những ngày qua, Mạc Hi, Linh Nguyệt và Đông Liên vô cùng thân thiết. Ba người họ thường xuyên trốn ra ngoài cung du hành, làm cho Đường Lãnh Nam và Mạc Lãnh phải chạy đi tìm khắp nơi, tới khi tìm được thì toàn thấy ba nàng trong tửu lầu và kĩ viện bước ra.

Hôm nay Linh Nguyệt đòi vào rừng cho bằng được. Đừng trách nàng, lần đầu nhìn thấy Kim Kim ma thú của Mạc Hi thì nổi lên lòng đố kị, quyết vào nơi sâu nhất tìm ma thú cấp cao so đo với Kim Kim, phải nói sao nhỉ, mặc dù là sát thủ nhưng tính trẻ con của nàng từ kiếp trước đến kiếp này vẫn không bỏ.

Mạc Hi đi phía sau lưng hai người Linh Nguyệt, Đông Liên, đã nói cô sẽ dẫn bọn họ đến chọn vài con rồng, nhưng ai dè nàng lại nói không muốn ma thú cùng thể loại với Kim Kim, thứ gì mà một thân không màu vàng cũng màu đen, còn có nuốt đồ vào bụng cất giữ, làm cho Kim Kim đau lòng đến độ cả ngày trời không thèm ra khỏi người cô.

Không bao lâu sau, Đường Lãnh Nam cùng Mạc Lãnh tìm tới, nói các nàng cứ thích chạy bậy, nhưng khi nghe đến việc Linh Nguyệt muốn tìm ma thú đấu với Kim Kim thì hơi ngẩn người, liền có tiếng cười của Mạc Lãnh đầy châm chọc phát ra. Kim Kim là thần thú, muốn tìm con đấu lại với nó, thật sự là điều không thể.

"Ngươi cười cái gì? Đợi khi ta kím ra được, ta nhất định sẽ kêu nó đánh ngươi trước."

Linh Nguyệt một mặt đỏ ửng lên vì giận, tên đó ngoại trừ việc thích chọc cô ra, không còn cảm hứng gì khác, vậy mà mỗi lần nhìn vào hắn, tim không tự chủ được đập mạnh, kiểu này phải về kêu Mạc Hi bốc thuốc uống mới được. Tiếng cười bỗng tắt bật, bốn người bọn họ vây quanh người Đông Liên, cảm nhận nhiều bước chân đến gần mình. Từ phía xa, Đường Khắc Ân, thái tử đương thời cưỡi hắc mã đi tới, bộ dạng hắc dịch làm cho người nhìn phải ghen ghét.

"Đông Liên, ta hỏi muội lần nữa, một là ngoan ngoãn gả cho ta, hai là ta hạ sát năm người muội, sau đó sẽ thu luôn Đông quốc lãnh thổ."

Đông Liên bị ép vào trong khẽ run người, Đường Khắc Ân đánh đòn tâm lí, đem cả sứ mệnh của Đông quốc đặt lên người cô. Đường Lãnh Nam băng lãnh đối mắt với thái tử.

"Vậy phụ hoàng có cho phép ngươi làm việc đó không?"

Phải biết rằng, ngoại trừ phụ hoàng, hoàng hậu, hoàng thái hậu cùng nương tử của anh ra, ai cũng không để vào mắt, câu nói không những không thể hiện tôn trọng bề trên, còn có cả sự khinh bỉ trong đó. Đường Khắc Ân nắm chặt dây cương, phụ hoàng đúng thật là không đồng tình, còn bắt hắn dẹp ngay ý định đó, vào phòng chép kinh sám hối, chừng nào có mệnh lệnh mới được cho ra.

"Ta tuyệt đối sẽ không khuất phục trước ngươi."

Đông Liên ngẩng cao đầu nói, đúng vậy, hoàng đế anh minh sẽ không làm những chuyện trái với đạo lí như vậy, thêm nữa phụ hoàng với người cũng vô cùng thân thiết. Đường Khắc Ân tâm nát, mấy năm trời theo đuổi cô, bị cự tuyệt bao nhiêu lần, đến bây giờ đã đạt quá mức giới hạn của bản thân.

"Phụ hoàng đúng là không cho phép, nhưng nếu ta là hoàng đế thì lại khác."

Câu nói làm cho Đường Lãnh Nam nhíu mày, hắn ta muốn soán ngôi, trong lòng thập phần tức giận khôn nguôi. 

"Ở đây giao lại cho ngươi."

Đường Khắc Ân để lại một câu rồi bỏ đi, cả tâm tình đem cho Đông Liên cũng vứt bỏ, nhưng thật sự có thể sao. 

"Giết hết cho ta."

Mệnh lệnh vừa đem ra, hàng ngàn mũi tên bắn về phía năm người. Họ một mặt phòng thủ, một mặt cố chạy về hoàng cung thật nhanh, nhưng không ngờ, cuối cùng lại bị dồn đến vách núi. Đường Lãnh Nam hơi cứng người, ngày hôm đó vẫn ám ảnh trong lòng anh, cái nơi mà đại ca đã rơi xuống, cái nơi anh một mình chống chọi để bảo vệ hoàng hậu, bây giờ lại phải đối mặt một lần nữa.

Mạc Hi một bên che chắn cho Đông Liên, một bên bắn ra hàng ngàn mũi tên linh lực, đem một trăm người giết chết một lượt, làm cho đoàn quân chùn bước, không dám tiến lên, chỉ có thể từ xa mà bắn tên. Linh Nguyệt cùng Mạc Lãnh kết hợp vô cùng ăn ý, ngày đó trên núi gặp nhau, nàng tá túc chỗ hắn, cùng hắn luyện võ, bây giờ được hiện lại một lần nữa làm cho tâm tình cả hai nhen nhóm tình cảm. 

"Đông Liên cẩn thận!"

Mạc Hi tới khi chú ý đến Đông Liên bị cách xa mình ra, một mũi tên đã bay về phía đại tỷ, cô nhanh chóng chạy qua, nhưng tốc độ quá nhanh làm cho mọi người không đỡ kịp, mũi tên đâm sâu vào vai Đông Liên. Đại tỷ choáng váng, bước chân lùi về sau, cả thân hình rơi xuống vực núi, Đường Tô thật sự đã đến đón cô rồi. Mạc Hi trên đây liền triệu hồi Kim Kim bắt lấy Đông Liên.

Đường Lãnh Nam một màn thấy cảnh đó, kí ức lúc trước liên tục ùa về, cả người phát ra sát khí đáng sợ làm cho những tên đang đánh nhau với anh bất ngờ lùi lại. Lãnh Nam gầm lên giận dữ, phát ra một tràng linh lực giết hết tất cả làm Mạc Hi kinh sợ, đây mới thật sự là thực lực của anh sao. Vách núi vì sự dữ dội của anh mà rung lên, chỗ đứng của bốn người bọn họ bị sập xuống.

"Phượng hoàng."

"Đại bàng."

Đường Lãnh Nam cùng Mạc Lãnh la lên, triệu hồi ma thú của mình. Mạc Hi ngồi trên lưng phượng hoàng liền ngẩn người, phượng hoàng là loài thần thú giống với rồng hoàng kim, ít ai biết được thực lực thật sự của nó là thế nào, người đời nói nó rất mạnh, không chịu khuất phục trước kẻ nào, nhưng bây giờ lại nằm trong tay anh, quá ghê rồi. 

Linh Nguyệt nhìn con đại bàng mình đang cưỡi thì mặt đầy hắc tuyến, ý định muốn bắt một con ma thú cấp cao càng cháy dữ dội. Đến khi bọn họ đáp xuống dưới, liền chú ý đến tình trạng vết thương của Đông Liên, cũng may lúc nào Mạc Hi cũng mang theo thuốc bên người, nhẹ nhàng rút cây tên đang cắm trên người Đông Liên ra, vị trí không gần tim làm cô thở phào, sau đó cho Đông Liên tỷ uống viên thuốc cầm máu cô làm ra, một bên khác lại băng bó vết thương. 

Đường Lãnh Nam nhìn xung quanh, tự hỏi nếu lúc đó anh có phượng hoàng bên cạnh, có thể đại ca đã không chết. Đây là nơi Đường Tô đã ngã xuống, mấy năm trời anh vẫn cho người đi tìm nhưng thật sự không hề thấy xác của đại ca đâu cả. Kim Kim từ đâu đi tới, báo với Mạc Hi gần đây có một ngôi làng ven sông, thuận lợi dưỡng thương, không những vậy, một tin tức khác làm cho cô hơi nhíu mày.

Để Đông Liên lên người Kim Kim, sau đó bốn người họ đi đến ngôi làng kia. Dân làng nhìn bọn họ nhưng không có vẻ gì ngạc nhiên, giống như đã gặp qua nhiều lần riết thành quen. Trưởng lão bước ra đón đầu.

"Các người là ai? Đến đây có mục đích gì?"

"Chúng tôi đến xin tá túc vài hôm, bạn của chúng tôi đang bị thương, xin ngài hãy thương tình cho chúng tôi chỗ ở."

Mạc Hi lên tiếng, giọng nói lưu loát làm cho Linh Nguyệt cười thầm, từ trước đến giờ, cô toàn ngủ nhờ ngủ bụi nhà người ta do công việc mà thành, nên mặt dày đi xin ở nhờ đã không làm khó cô được nữa rồi. 

Trưởng lão nhìn chằm chằm, rồi gật đầu để người dân đưa họ đến một ngôi nhà nhỏ, còn chuẩn bị đầy đủ đồ dùng, giống như việc này đã từng xảy ra rồi, nên hành động của bọn họ vô cùng dứt khoát.

"Đem vụ này nói với Tô đại nhân."

Mạc Hi rửa vết thương, băng bó lại cho Đông Liên xong liền tiến tới bên người Đường Lãnh Nam, nhẹ nhàng nắm lấy tay anh. Đường Lãnh Nam quay qua, lòng đang lạnh lẽo liền ấm áp trở lại, kéo cô vào lòng mình, trước mắt, phải chờ Đông Liên tỷ tỉnh lại rồi mới có thể hồi cung, anh cảm thấy cái tên Đường Khắc Ân kia thật sự sẽ làm ra chuyện bại hoại. Từ bên ngoài, cánh cửa mở ra, một thân bạch bộ bước vào, khí thế lạnh lùng cao ngạo nhưng không làm người khác chán ghét, ngược lại có phần kính trọng.

"Lãnh Nam!"

Đường Lãnh Nam nghe tiếng gọi đầy quen thuộc kia liền đứng hình, ngước mắt nhìn người đó, môi mấp máy, ánh mắt hơi rung động.

"Đường Tô ca…"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương