Cực Phẩm Ở Rể
Chương 31

Chương 31: Cháu Gái Của Tông lão

Sau đó một thân ảnh xinh đẹp bước vào, căn phòng cấp cứu vốn mờ mịt tựa như được thắp sáng thêm vài phần, một nhóm bác sĩ nam cũng không kìm được mà sáng mắt lên, ánh mắt không tự chủ được mà bị cô hấp dẫn.

Chỉ vì khí chất của người phụ nữ này thật sự là quá xuất chúng, chỉ thấy cô một thân cao gầy, dung nhan tuyệt mỹ, làn da nõn nà, đôi mắt đào hoa có sức gợi cảm, một thân hình đẹp đến say lòng kết hợp với chiếc váy ôm sát, đôi vớ đen, khiến cho người ta liên tưởng hão huyền.

Thế nhưng sự gợi cảm của cô lại khiến cho người ta không dám lỗ mãng, bởi vì ánh hào quang trên người cô quá mức cường đại, ngay cả Lâm Vũ bên cạnh cũng có chút bị kinh hãi, trên người một người phụ nữ hơn hai mươi tuổi này thế mà lại mang một sự lão luyện và uy nghiêm cổ kính.

Người phụ nữ xinh đẹp này sau khi bước vào, hai hàng lông mày nhíu chặt lại, sau khi thấy người ngoại quốc sắc mặt càng trở nên khó coi, nữ trợ lý nói với người nước ngoài: “Emily, tôi đã liên lạc xong với chuyên gia bên Bắc Kinh rồi, vừa xuống máy bay sẽ có người tới chẩn bệnh cho Bain tiên sinh.”

“Được, chúng tôi sẽ xuất phát!”

Emily vội vã gật đầu, một bên đẩy xe lăn cho Bain ra ngoài, một bên liếc nhìn đám bác sĩ nam xung quang một cái, lạnh giọng nói: “Một đám lang băm, tôi nhất định sẽ đến đại sứ quán khiếu nại! Các người cứ chờ bị sa thải đi!”

š Một đám bác sĩ mặc dù vô cùng tức giận, thê nhưng lại không ai dám hé răng, bọn họ cũng muốn trị khỏi cho Bain lắm chứ, thế nhưng thực sự là không nghĩ ra được biện pháp.

“Nếu như bây giờ các người dẫn Bain tiên sinh đi thì chính là giết ông ấy.”

Thấy nữ trợ lý và mỹ nhân xinh đẹp muốn dẫn Bain tiên sinh đi, Lâm Vũ nhịn không được mà khuyên một câu.

Lời anh nói là sự thật, thế nhưng những lời này ở trong mắt Emily lại vô cùng chói tai, tựa như chửi rủa, lập tức dừng bước, nói với Lâm Vũ: “Anh tên gì? Là người khoa nào? Anh có tin bây giờ tôi gọi một cuộc điện thoại sẽ khiến anh phải cuốn gói khỏi đây không!”

“Không tin.” Lâm Vũ không quan tâm nói: “Tôi lại chẳng phải bác sĩ của bệnh viện này.”

“Anh! Anh! Vậy tôi sẽ gọi cảnh sát tới bắt anh!” Emily bị thái độ của Lâm Vũ chọc tức đến nghiền răng nghiên lợi.

“Emily, đừng để ý đến anh ta, chúng ta mau đi thôi.” Người phụ nữ xinh đẹp xoay người lườm Lâm Vũ một cái, thúc giục Emily đi mau.

“Từ Thanh Hải tới Bắc Kinh, ngồi máy bay nhanh nhất cũng phải mất hơn hai tiếng, cộng thêm thời gian chờ và đón máy bay, ít nhất cũng phải mất bốn tiếng đồng hồ, không dối gạt gì các người, Bain tiên sinh cũng không chống đỡ được quá ba tiếng.” Lâm Vũ thở dài nói, vì cái gì mà luôn có người không nghe lời khuyên chứ.

Thiể “Tiệt tiêu thư, vị này là vị thân y trung y tuy nhỏ tuôi nhưng lại có y thuật bất phàm, lời anh ấy nói quả thực là không sai, với tình hình của Bain tiên sinh thì việc có thể chống đỡ được tới Bắc Kinh hay không vẫn còn là một vấn đề, nên tôi muốn nhờ anh ấy xem giúp Bain tiên sinh.”

Lý Hạo Minh cũng vội vàng đứng lên khuyên nhủ nói, có điều anh là đang ôm hy vọng cuối cùng nói, mặc dù lần trước Lâm Vũ chữa được một căn bệnh kỳ quái cho một cô bé, thế nhưng bệnh tình của Bain tiên sinh và cô bé đó lại hoàn toàn không giống nhau, vậy nên anh cũng miễn cưỡng lau mồ hôi.

Nghe thấy Lý Hạo Minh nhắc tới hai chữ trung y, người phụ nữ xinh đẹp bật cười một tiếng, liếc Lâm Vũ một cái, vẻ mặt có chút khinh thường nói: “Trung y? Y thuật của anh ta có tốt hơn chăng nữa, thì có tốt bằng ông ngoại tôi không?”

“Cái này dĩ nhiên là không thể rồi, y thuật của Tống lão là độc nhất vô nhị, có điều…” Vẻ mặt Lý Minh Hạo khó xử, không biết phải nói như nào cho toàn vẹn, cảm thấy những lời này của bản thân trước sau rất mâu thuẫn, nếu y thuật của Lâm Vũ không bằng Tống lão, vậy còn để anh ta tới chữa bệnh làm cái gì nữa chứ.

“Cô là… cháu gái của Tống lão?” Lâm Vũ kinh ngạc hỏi, nghe được từ trong đối thoại của cô và Lý Minh Hạo, cô hình như chính là đứa cháu gái có bệnh mà Tống lão nói.

“Anh là ai? Cần anh quan tâm sao?” Tiết Thắm cau mày quét mắt qua Lâm Vũ một cái, vô cùng chán ghét.

Cô trời sinh có chút chán ghét đàn ông, đối với loại đàn ông tự kiêu tự đại lại tự cho mình là đúng thì lại càng chán ghét.

Lâm Vũ nhịn không được mà cười khổ một cái, Tống lão nói không sai mà, đứa cháu gái này của lão thật sự có bệnh, tính tình không tốt, nên trị!

“Tôi nhớ ra anh rồi! Anh là… thần y trẻ tuổi đó!”

Lúc này có một lão bác sĩ trung y hoa râm đầy đầu quan sát Lâm Vũ hồi lâu, đột nhiên thay đổi nét mặt, vội vàng lại gần nhìn kỹ một cái, thở dài nói: “Qủa nhiên, thật sự là thần y, may mắn may mắn!”

Nói xong lão bác sĩ trung y lại gần nắm chặt hai tay Lâm Vũ, vẻ mặt vô cùng cung kính: “Thần y, video mà cậu đấu với Tống lão tôi đã xem không dưới mười lần, nếu như tôi không có nhìn nhằm, lúc đó khi cậu ghim kim để lưu thông khí huyết cho bệnh nhân, phương pháp mà cậu dùng, chắc là Lục Hợp Thần Châm đã thất truyền từ rất lâu rồi có phải không?”

Nghe lão bác sĩ trung y nhắc tới lục hợp thần châm Lâm Vũ không khỏi vui mừng cười một tiếng, xem ra ở trong giới trung y này vẫn còn có một vài lão tiền bối còn biết phân biệt tốt xấu, liền vội vàng nói: “Lão tiền bối nói không sai, quả thực là Lục Hợp Thần Châm.”

“Khi còn sống có thể thấy được cách châm cứu này, lại còn có thể may mắn gặp được cậu, đời này không còn hồi tiếc, đời này không còn hối tiếc nữa!” Lão bác sĩ trung y nắm tay Lâm Vũ không ngừng run rẩy, trong lúc nói, đôi mắt ngắn nước.

Lão là đại phu trung y giỏi nhất bệnh viện nhân dân thành Ñ phô Thanh Hải, ở trong giới trung y mặc dù danh tiêng không bằng Tống lão, thế nhưng y thuật trung y ít nhất cũng phải đứng ở top ba, theo nghề y hơn bốn mươi năm, nên cũng thu được vô số vinh dự, hầu như dùng toàn bộ sinh mạng của mình để dâng hiến cho trung y.

Thấy giới trung y sau này còn có một thiếu niên tuần tú tài giỏi như vậy, lão cảm thấy vui mừng vô cùng, nước mắt nhịn không được mà rơi xuống vạt áo.

Một nhóm bác sĩ trung y trẻ tuổi bên cạnh cũng kích động mãi không thôi, hóa ra đây chính là Hà thần y người đã đấu với Tống lão, trong mắt toát ra sự kính yêu vô cùng.

Còn về những bác sĩ tây y thì vẻ mặt mờ mịt, có chút không biết vì sao.

Trung y hay tây y thì đều là bác sĩ, thế nhưng quả thực là hai bên bị ngăn cách bởi một vòng tròn, cho nên danh tiếng của Lâm Vũ ở trong giới trung y tựa như sắm bên tai, thế nhưng ở trong giới tây y thì lại ít được biết đến.

Lý Minh Hạo đầu tiên là ngẩn ra, sau đó là phấn chắn không thôi, anh cũng nghe nói việc người đấu với Tống lão, lúc đầu còn tưởng rằng người trẻ tuổi kia chỉ là gặp may, thế nhưng hiện tại biết được người đó lại là Lâm Vũ, anh nhịn không được mà kích động trong lòng, mình quả nhiên là không nhìn nhằm người, tên nhóc này tuyệt đối không bình thường!

Tiết Thắm và Emily thấy một đám bác sĩ kích động như vậy, đầu óc cũng mơ hò, đặc biệt là Tiết Thắm, nghe được việc Lâm Vũ thắng ông ngoại mình, trên mặt liền được bao bọc một tầng sương lạnh, vô cùng không vui nói: “Anh ta thắng ông ngoại tôi? Làm sao có thể!”

ĐÀN, TC) “Tiêt tiêu thư, đây là sự thật, nghe đâu còn có video khi đó nữa, Tống lão cùng Hà lão đệ đấu với nhau không phân cao thấp, thế nhưng đến cuối cùng, vẫn là Hà lão đệ hơn một chút.” Lý Hạo Minh mỉm cười nói, bây giờ từ tận đáy lòng anh đang âm thầm may mắn vì đôi mắt tinh tường của mình và mời Lâm Vũ tới, nếu không danh tiếng của bệnh viện nhân dân Thanh Hải coi như là bị phá hỏng rồi.

“Đúng rồi, Tiết tiểu thư, chỗ tôi còn có video này.” Một trong số những bác sĩ trung y đã bắt đầu tìm kiếm điện thoại.

Lâm Vũ xua tay ngăn cản anh, sau đó cười nói: “Mọi người khoa trương rồi, nói thực thì, hôm đó cũng là Tống lão cố ý nhường tôi, người khác không nhìn ra, thế nhưng bản thân tôi lại rất rõ ràng.”

Lâm Vũ trời sinh lương thiện, thà rằng chính mình bị ủy khuất, cũng không muốn tổn thương người khác, thấy Tiết Thám có chút tức giận, thì lại càng chủ động nói thay Tống lão, cũng coi như là xoay chuyển chút mặt mũi cho Tống lão trong giới trung y.

“Cho dù như vậy, cũng là nói Hà lão đệ y thuật cao siêu, người khác sợ rằng ngay cả tư cách để đấu với Tống lão cũng không có.”

Lý Hạo Minh cao giọng nói: “Tiết tiểu thư, nếu như hiện tại đã không còn biện pháp nào khác, tôi thấy chi bằng để Hà lão đệ thử một lần, cô thấy thế nào?”

Tuy rằng Tiết Thắm không tin Lâm Vũ, thế nhưng vẫn tin lời của Lý Hạo Minh, nếu như Lý Hạo Minh nói Bain không _ Ặ thê trụ được đên Bắc Kinh, vậy hắn là thật rôi, hơn nữa cô cũng không dám khẳng định, liệu bác sĩ bên Bắc Kinh có thể trị khỏi cho Bain không.

Bác sĩ nội khoa tốt nhất của bệnh viện Thanh Hải và toàn bộ bác sĩ trung y tốt nhất của Giang Nam đều không trị được cho Bain, còn về phía bên Bắc Kinh sợ rằng cũng khó nói.

Sở dĩ cô tận tâm tận lực như vậy cũng là bởi vì Bain này đối với cô mà nói là một người vô cùng quan trọng, ông ấy đã ủy quyền quyền đại diện tiêu thụ của tất cả cửa hàng Versace ở khu vực Giang Nam cho cô, thế nhưng không ngờ tới còn chưa kí hợp đồng, lại đột nhiên lăn ra bệnh.

Chần chờ trong chốc lát, Tiết Thắm cuối cùng cũng gật đầu, cắn răng nói: “Được, vậy để anh thử xem, nhưng nếu như anh ta không trị được, tôi nhất định sẽ tố cáo để anh ngồi tù!”

Lâm Vũ có chút bát đắc dĩ, người phụ nữ này thật sự là ngang ngược không nói lý mà, bản thân đã tốt bụng giúp đỡ, cô ta vậy mà lại muốn tố cáo mình.

“Tiết tiểu thư, cô để một người ngoài như này chữa bện cho Bain tiên sinh sao?”

Emily kinh hãi nói: “Ban nãy anh ta còn nói, anh ta ngay cả bác sĩ viện này cũng chả phải!”

“Emily bây giờ chúng ta cũng chẳng còn cách nào khác, để anh ta thử chút đi, nói không chừng thực sự còn có hy vọng.” Tiết Thắm có chút không biết phải làm sao nói, kỳ thực cô cũng chỉ là đang an ủi bản thân mình mà thôi.

Khi ông ngoại nói cho cô biêt ông không chữa được cho Bain, cô đã biết, Bain có thể là đã chết rồi, vậy còn quyền đại diện mà mình với lão nói, cũng có thể tan thành mây khói bất cứ lúc nào.

“Không được, tôi không thể giao sinh mệnh của Bain tiên sinh cho một kẻ ngoài ngành được!” Emily kiên quyết nói.

Lý Hạo Minh không khỏi khó xử, nếu như cô nữ trợ lý này mà không phối hợp, thì thật đúng là không dễ giải quyết mà.

“Emily tiểu thư, gần đây có phải cô thường cảm thấy lo âu, đầu choáng váng, tứ chi vô lực, hơn nữa tim còn có chút đập nhanh và loạn nhịp, đồng thời luôn không tự chủ được mà ngây người, đúng không?”

Lúc này Lâm Vũ đột nhiên bật cười nói với Emily, trong nụ cười con có chút ý vị sâu xa.

“Làm sao anh biết!” Emily theo bản năng kinh ngạc, triệu chứng này của bản thân đã kéo dài rất lâu rồi, trước nay cô lại chưa từng nhắc qua với ai, cô cũng không quá để ý, chỉ cho rằng chắc công việc gần đây quá áp lực mà thôi.

“Cô đây là đã mắc bệnh.”

Lâm Vũ nói: “Giờ thì cô đã tin tôi là bác sĩ rồi chứ?”

“Loại triệu chứng này rất thường hay xuất hiện ở những người trẻ tuổi, anh đây rõ ràng là nói bừa!” Emily ngược lại phản ứng rất nhanh, bên cạnh cô cũng có rất nhiều người có triệu chứng như vậy.

“Cô nói không sai, triệu chứng này rât thường thây, thê nhưng người bình thường cũng chỉ có một hai loại, cô không phát hiện ra sao mấy triệu chứng này cô đều có?”

Lâm Vũ ung dung nói.

Trong nháy mắt sắc mặt của Emily liền thay đổi, phải rồi, những người xung quanh đúng là có triệu chứng này thế nhưng họ lại không nhiều như mình.

*Nói như vậy, bệnh của tôi là bệnh gì!”

“Tôi đã đặt cho nó một cái tên khá là nho nhã, gọi là bệnh thiếu bạn trai.” Lâm Vũ nhéch miệng cười nói.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương