Cực Phẩm Ở Rể
-
Chương 16
Chương 16: Tối Hôm Nay Anh Muốn Ngủ Trên Giường
“Vừa rồi Tống lão đã bắt mạch cho anh ta, mạch trơn chậm, vòm miệng của anh ta cụ cũng đã xem qua, lưỡi anh ta hơi đỏ, gốc bựa lưỡi trắng nõn, và lợi đang chảy máu.”
Lân Vũ nói với thần sắc ung dung.
Tống Minh Huy kinh ngạc, nhìn Lâm Vũ cũng chưa từng xem bệnh, vậy mà có thể nói ra chính xác như vậy.
“Loại triệu chứng này gọi là hội chứng thượng thừa thiếu hạ, còn gọi là thượng nóng hạ hàn, bây giờ rất nhiều bác sĩ biết biểu hiện bên ngoài của bệnh chứ không biết bên trong, người có thể biến rõ bệnh này thì không nhiều.” Lâm Vũ nói tiếp.
“Không sai.”
Tống Minh Huy gật đầu, trong mắt tràn ngập sự hưng phấn: “Vậy cậu nói xem, bệnh này trị thế nào?”
“Tống lão đã xem rõ bệnh này, đơn thuốc đã kê là sáu gam hoàng liên, sáu gam hoàng linh, ba gam đại hoàng, mười hai gam pháo phụ tử, trong đó đại hoàng ngâm nước sôi mười phút vớt cặn, pháo phụ tử sắc nhỏ lửa bốn mươi phút, sau đó trộn với ba lợi dược lệu kia rồi hâm nóng và uống.”
Lâm Vũ chậm rãi nói, sự hưng phấn trong mắt Tống Minh Huy càng tăng lên, nội đâm đã cực kỳ kích động, anh hùng xuất thiếu niên, anh hùng xuất thiếu niên!
Tống Chinh ngồi một bên xem ông nội kê đơn thuốc nghe Lâm Vũ nói vậy cũng không khỏi há to miệng kinh ngạc, Lâm Vũ nói không sai chút nào.
“Theo tôi biết cái bệnh này chỉ có thể chữa như thế, Tiểu Hà cậu nói có cách nào có hiệu quả nhanh hơn?” Tống Minh Huy hiếu kỳ hỏi.
“Châm cứu, hiệu quả nhanh chóng, không biết có thể mượn kim châm cả Tống lão dùng một chút không?”
“Tất nhiên là có thể rồi!”
Tống Minh Huy tranh thủ thời gian dặn dò người khác đem kim châm cứu đến.
Đợi sau khi hộp kim châm cứu được mạng đến, Lâm Vũ để người đàn ông cởi trần lên nằm ấp xuống, tiếp theo lấy hai ngón tay cầm ba cây kim châm cứu lên, nhắm vào huyệt vị sau lưng người đàn ông kia một các chuẩn xác rồi nhanh chóng đâm vào.
“Lục Hợp Thần Châm?”
Tống Minh Huy hét lên ngạc nhiên, loại châm pháp này nghe nói có yêu cầu rất cao đối với người châm, nguy hiểm rất lớn, hình như đã thất truyền, không ngờ đến người trẻ tuổi như Lâm Vũ lại có thể làm tốt như thé.
Mọi người vây xem cũng tắm tắc và thấy kỳ lạ, mặc dù bọn họ nhìn không hiểu châm pháp của Lâm Vũ, nhưng hai tay có tổng cộng sáu châm, đã tất có tính thưởng thức.
Sau khi châm pháp được thực hiện xong, qua mấy phút, hàn khí ở phía sau lưng và hạ thân của người đàn ông kia giảm đi rất nhiều, sắc mặt cũng đã trở nên hồng hào.
“Thần y, Tế Thế Đường quả nhiên đều là thần y!”
Người đàn ông bị cơn bệnh này hành hạ đã lâu, bây giờ bện đã đột nhiên tiêu biến, lại có cảm giác bệnh của mình đã tốt lên.
Nghe thấy vậy Tống Minh Huy không khỏi thở dài, trên mặt xấu hỗ lắc đầu, cuộc tranh đấu hôm nay thắng bại rõ ràng đã phân rồi.
Đợi đến khi người đàn ông đứng lên, trên người đã không còn cái gì không thoải mái nữa, cảm giác toàn thân tràn đầy năng lượng, ngập tràn sức sống, tỉnh thần và diện mạo hoàn toàn khác biệt, giống như thay da đổi thịt, Lộp bộp một tiếng, vợ của người đàn ông đã quỳ xuống trước mặt Lâm Vũ, nức nở nói: “Thần y, đa tạ cậu đã cứu chồng tôi.”
Nói rồi dùng sức kéo chồng mình đến dập đầu với Lâm Vũ.
“Không cần, không cần.”
Lâm Vũ nhanh chóng kéo họ lên, lấy thuốc chỗ Tống lão đưa cho bọn họ, dặn dò: “Để cho an toàn cứ dự theo đơn thuốc của Tống lão sắc uống, sẽ khỏi hẳn.”
Tống Minh Huy cười có chút đắng chát, ông ta biết bệnh nhân này đã tốt, căn bản không cần uống thuốc, sở dĩ Lâm Vũ nói như thế chính là chiếu cố cái mặt mo này thôi.
Mấy người vây xem cũng bị Lâm Vũ làm cho kinh động, nhao nhao muốn phương thức liên lạc của anh, để sau này dùng đến.
Chờ tiễn được đám người này đi, Tống Minh Huy mới lôi tay của Lâm Vũ nói: “Tiều Hà này, đời này tôi vẫn chưa thấy phục ai, hôm nay tôi đối với cậu đúng là đầu dập xuống đất đó, đêm nay tôi làm chủ, cậu phải cho tôi mặt mũi đó.”
Tống lão quá khen, y thuật của Tống lão cũng xuất thần nhập hoá, cháu cò cần học tập ông nhiều hơn.” Lâm Vũ khiêm tốn nói.
Cuối cùng Lâm Vũ vẫn thua sự cố chấp của Tống Minh Huy, ở lại ăn cơm.
Vệ Công Huân sốt ruột lấy thuốc về sắc cho vợ, lầy được thuốc thì đi trước.
Lúc uống rượu Tống Minh Huy một mực khen Lâm Vũ làm Tống Chinh bên kia sắc mặt tái xanh.
Anh ta cảm thấy Lâm Vũ mới thức là cháu của ông nội còn anh ta thì giống như người ngoài.
Qua ba tuần rượu, Tống Minh Huy rốt cuộc cũng nói: “Tiểu Hà à, không có lừa cậu, tôi có một chuyện muốn nhờ cậu.”
“Tống lão mời nói.”
“Tôi muốn mời cậu xem bệnh giúp cháu gái tôi, cũng chính là cũng chính là con gái của con gái tôi.” Tống Minh Huy thở dài.
Lâm Vũ nghe vậy thì giật mình, y thuật của Tống Minh Huy cao như vậy mà còn muốn nhờ anh xem bệnh?
“Tống lão nói đùa, ông nhìn không ra bệnh, cháu đây chỉ sợ cũng không có cách nào.” Lâm Vũ cười khổ.
“Chị có bệnh? Ông nói lung tung gì vậy ạ, chị đang tốt như thế, có bệnh gì chứ?” Tống Chinh ngạc nhiên hỏi, chỉ của anh ta còn không biết sao, ngoại trừ tính tình lạnh lùng ra thì căn bản không có bệnh gì.
“Tiểu Hà, chuyện này bắt luận thế nào cậu cũng phải giúp lão.”
Tống Minh Huy căn bản không để ý Tống Chinh.
“Vậy Tống lão có thể nói rõ triệu chứng bệnh của cô ấy không ạ?” Lâm Vũ nghỉ ngờ hỏi.
“Haizz, một lời khó nói hết, hay là chờ hai người gặp mặt, cậu tự mình xem xem.” Tống Minh Huy mây đen đầy mặt, không giống người đang nói đùa chút nào.
“Được, Tống lão đã nói vậy, tôi cũng không từ chối nữa, không biết cháu gái ông khi nào thì tiện? Lâm Vũ thấy Tống Minh Huy đối với chứng bệnh của cháu gái mình muốn nói lại thôi, không có nguyên do.
“Nó bây giờ không ở Thanh hải, qua đợt này đợi nó rảnh một chút, tôi sẽ gọi nó qua đây, đứa cháu gái này của tôi khá mạnh mẽ, với mẹ nó như đúc ra từ một khuôn, đề tự mình mở công ty.” Tống Minh Huy cười ha ha, có chút tự hào: “Nó gần đây đang muốn đến Thanh Hải mở chỉ nhánh công ty.”
“Được, vậy đến lúc đó ông lại thông bác cho tôi cũng được.”
Lâm Vũ nói.
Cái gọi là rượu gặp tri kỷ ngàn chén ít, Lâm Vũ gặp được Tống lão chính là một vị cao thủ về ý thuật làm mình kính nể, không khỏi uống nhiều hơn mấy chén, sau khi về đến nhà thì Giang Nhan đã ngủ, nhưng đèn bàn đầu giường thì vẫn bật chờ anh.
Lâm Vũ nhìn chăn đệm dưới đất, lại nằm lên giường.
Thơm quá.
Lâm Vũ không khỏi cười thành tiếng, đây là giường đôi, mà mình là lần đầu tiên nằm lên.
“Anh về rồi à, sao lại uống nhiều rượu như thế?”
Giang Nhan nằm trên giường bị anh đánh thức, đứng dậy nhìn một cái.
“Đêm nay, anh phải ngủ trên giường!”
Lâm Vũ chỉ vào trần nhà hào khí nói.
“Được!”
Giang Nhan đồng ý, đi ra phòng khách rót cho anh một cốc nước đặt trên tủ đầu giường, sau đó lấy gối của mình để lên trên đống chăn đệm dưới đất, lát sau nằm lên.
Lâm Vũ bị hành động này của cô chọc giận, cảm xúc kìm nén mấy ngày nay cũng như thế bùng nổ ra, anh xoay người lật xuống đống chăn đệm dưới đất, đè lên trên người Giang Nhan.
“Cô chán ghét tôi như thế sao?”
“AI”
Giang Nhan bị dọa kêu một tiếng, nhìn Lâm Vũ một chút, sau đó quay đầu đi chỗ khác, hay tay nắm chặt chăn, giống như muốn bóp nát lòng bàn tay mình vậy.
Cảm nhận được hô hấp ấm áp của Lâm Vũ mang theo hơi rượu, nội tâm của cô cực kỳ hoảng hốt, cô rất muốn đẩy Lâm Vũ ra, đồng thời mắng anh vô sỉ, nhưng cô không thẻ.
Cô là vợ anh, anh muốn làm gì cũng là lẽ thường thôi.
Cô nghĩ ngày này sớm muộn cũng tới, cô cũng đã thử chuẩn bị tốt mấy loại tâm lý này, nhưng nội tâm của cô vẫn không thể tiếp nhận Lâm Vũ.
Không ghét đã là giới hạn lớn nhất của cô rồi “Cô đã uỷ khuất như thế sao còn đồng gả cho tôi để chịu đựng loại tra tấn này?”
Lâm Vũ cười tự giễu, mượn rượu mà máy lời bình thường kiềm chế cuối cùng cũng nói ra.
Nếu Giang Nhan không kết hôn với Hà Gia Vinh thì snh bây giờ cũng tự do hơn nhiều, snh cũng muốn oanh oanh liệt liệt mà cùng người ta yêu đương lâu dài.
Nhưng anh không thể, anh đã có vợ.
Nhưng điều khiến người ta đau khổ chính là, anh cùng người vợ này lại hữu danh vô thực, càng đau khổ hơn chính là, người vợ này lại xinh đẹp như tiên.
Mặc dù hơi cồn làm cho anh choáng váng nhưng anh vẫn có thể cảm thấy người phụ nữ này thon dài đầy đặn, ấm áp no tròn, hương thơm trên người khiến người ta say mê.
Nhìn khuôn mặt của cô ở khoảng cách gần như vậy, hoàn mỹ tinh xảo, tìm không ra nửa tí khuyết điểm.
Anh không biết mình đối với người đàn ông này là loại tình cảm gì?
Hận? Nhưng cô là vợ của anh.
Yêu?
Nhưng anh muộn như thế mới về cô thậm chí điện thoại cũng không gọi, giống như anh với cô không chút liên quan.
Giang Nhan giữa yên lặng, nghiêng đầu, hai hàng lệ rơi xuống, rơi bên gối, giống như nghĩ đến cảnh tiếp theo, cô nhắm mắt nghênh đón giờ khắc này.
“Cô cười lên nhất định rất đẹp, nhưng đáng tiếc từ trước đến nay tôi chưa thấy qua.”
Nhưng Lâm Vũ cuối cùng cũng chỉ cười một tiếng, thay cô lau sạch nước mắt bên má, đứng dậy ngồi lên giường.
“Anh có quyền làm bất cứ chuyện gì, tôi… tôi có thể phối hợp với anh.”
Giọng nói của Giang Nhan run rẩy, thậm chí có chút e ngại, nhưng cô vẫn pải nói, cô biết mọi thứ như bây giờ đối với Hà Gia Vinh cũng không công bằng.
“Tôi không làm bất cứ chuyện gì cả, trước khi cô buông anh ta.”
Lâm Vũ không để ý cười, trong lòng lại có chút đau nhói.
Chẳng lẽ mình thích người con gái này?
Không thể nào chẳng qua chỉ là dục vọng chỉnh phục quấy nhiễu thôi, anh cố sức thuyết phục bản thân.
Nghe thấy thế trong lòng Giang Nhan run lên, kinh ngạc nhì Lâm Vũ trên giường, cực kỳ ngạc nhiên, cô chưa từng nói cho anh biết trong lòng cô có người khác, anh làm sao biết được?
Cô rất muốn hỏi Lâm Vũ làm sao mà biết được, nhưng Lâm Vũ lại phát ra tiếng ngáy nhè nhẹ.
Cô không biết rằng nếu lòng một người giấu một người, nhưng cho dù có dấu tốt thế nào cũng không giấu nỗi.
Dưới sự khuyên bảo của vợ và con gái thì sau hai ngày Giang Kính Nhân cũng nhịn đau đem bộ Minh Thư Thiếp quyển tặng bảo tàng Thanh Hải, nơi được mệnh danh là nửa thế giới của văn vật.
Trải qua sự khám nghiệm của chuyên gia hàng đầu trong nước, bộ Minh Thư Thiếp này rất có khả năng là bút tích của Vương Hi Chi, cho dù không phải thì nó cũng là bản sao trước thời nhà Tùy, nó có mức độ nguyên bản cao và được bảo vệ tốt.
Trong lúc nhất thời toàn bộ Hoa Hạ cũng vì nó mà chấn động, vô số người đều muốn nhìn thấy bộ trân phẩm tuyệt thế này.
Dưới áp lực lớn, bảo tàng Thanh Hải đã công bố trưng bày nó trong ba tháng để xoa dịu độ nóng, dưới tên gọi của một phòng triển lãm đặc biệt.
Mà người quyên tặng Giang Kính Nhân cũng nhận được đặc quyền, bảo tang Thanh Hải đã trao huân Chương cho ông và năm vé vào bảo tàng, từ nay có thê đem người thân vào thăm quan bảo tàng bắt cứ lúc nào trong đời và hoàn toàn miễn phí.
Giang Kính Nhân trở nhà người nổi tiếng trong giới đồ cổ của Thanh Hải một thời, nỗi tiếng đến mức lấn át cả Đường Tông Vận, hàng ngày có vô số khách đến thăm, Giang Kính Nhân bức xúc đến mức cảm ơn sau đó đóng luôn cửa.
Cân nhắc đóng góp của ông mà chính quyền thành phố đã quyết định cất nhắc ông lên hai bậc, từ cấp phó ban đầu ông được thăng lên làm phó phòng.
Giang Kính Nhân vui như tắm gió xuân, tự biết tất cả là nhờ con rễ, liền thay đổi thái độ trước kia, đặc biệt quan tâm Lâm Vũ, cố hết sức tác hợp cho Giang Nhan và Lâm Vũ sinh cho ông một đứa cháu trai.
Nhưng sau đêm đó, Lâm Vũ và Giang Nhan đều có chút xấu hỗ, nên rất ít gặp nhau.
Lâm Vũ thậm chí còn có chút hối hận, nếu không phải uống nhiều rượu thì bản thân cũng không nói mấy câu kia.
Sáng hôm nay, Lâm Vũ còn chưa tỉnh đã bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, là Thâm Ngọc Hiên gọi tới.
“Alo, Gia Vinh, anh ở đâu, tôi có việc quan trọng muốn nói với anh!” Ngữ khí của Thầm Ngọc Hiên bên kia có chút vội vàng.
“Tôi ở nhà.”
Lâm Vũ uễ oải nói, đột nhiên nhớ tới buổi gặp mặt hôm đó ấn đường Thẩm Ngọc Hiên màu đen, khả năng là có hoạ sát thân, có phải ứng nghiệm rồi hay không?
Anh bỗng nhiên ngồi dậy, vuội vàng hỏi, anh có phải xảy ra chuyện gì rồi không?
“Tôi không có chuyện gì, chỉ là anh tặng tượng quan âm kia, quan âm kia… Aiya, một hai câu không thể nói hết được, chúng ta gặp mặt rồi nói đi!” Lời Nói của Thắm Ngọc Hiên có chút hoảng hốt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook