Cực Phẩm Mỹ Nữ Bảo Tiêu
-
Chương 14: Anh định đi tán gái à?
"Cô không mời chúng ta vào ký túc xá ngồi
chơi một chút à?" Lý Tưởng quay đầu lại, cười nói: "Ta nghe nói, đại học liên hiệp Giang Châu là một lò mỹ nữ, nhất là khoa nghệ thuật, mỹ nữ
nhiều như mây."
"Anh làm sao biết tôi học khoa nghệ thuật?" Dương Phượng Phượng giật mình truy vấn, sau đó nàng mới nhớ ra Lý Tưởng từng cầm lấy ví tiền của nàng, xem qua thẻ học sinh, dĩ nhiên là biết nàng học khoa nào, tức giận nói: "Ngươi theo dõi người khác, thật không có đạo đức!"
"Tôi không có nhân phẩm sao?" Lý Tưởng sờ sờ mũi, cười đểu: "Tôi còn tưởng ban đầu là cô trộm ví tiền của tôi, làm tôi tưởng cô muốn hẹn hò với tôi chứ!"
"Cục cứt, bà đây chính là mắt mù cũng không đi hẹn hò cái thể loại thô bỉ như ngươi." Dương Phượng Phượng giọng lộ ra vẻ châm chọc.
"Chuyện đó cũng không nhất định." Lý Tưởng híp mắt một cái, nhàn nhạt nói: "Tương lai tràn đầy biến số, thường thường chuyện không thể nào, cuối cùng là có khả năng phát sinh nhất."
"Phải không? Vậy sau này để rồi xem!" Dương Phượng Phượng tâm tình không tốt, nói chuyện xong không để ý tới Lý Tưởng nữa, mở cửa xe rời khỏi.
Lý Tưởng cũng xuống xe, rút ra châm điếu thuốc, chậm rãi thở ra một làn khói. Nhã Kỳ cũng xuống xe, đi tới bên người hắn.
Nhã Kỳ chủ động mở lời: "Phượng Phượng chính là người như vậy, nhanh mồm nhanh miệng, vô cùng đơn thuần, nàng tâm tình không tốt, cho nên nói chuyện mang tính công kích, ngươi đừng để bụng."
"Các ngươi quen biết nhau à?" Lý Tưởng hút thuốc, cười hỏi.
Nhã Kỳ đáp: "Không phải đặc biệt quen thuộc, nàng là bạn của Tố Tố, chúng ta gặp nhau mấy lần, hai bên còn nói chuyện một chút."
"Nga, nguyên lai là như vậy a!" Lý Tưởng gật đầu một cái, lại thở ra một làn khói, không tiếp tục cái đề tài này.
"Thủ trưởng, chúng ta nên làm gì bây giờ?" Nhã Kỳ hỏi.
"Ngươi đừng gọi ta thủ trưởng, kêu ta Tưởng ca, hoặc Tình ca cũng được." Lý Tưởng cười ha hả trêu ghẹo.
"Cút." Nhã Kỳ dậm chân một cái, mặt mũi thẹn thùng đỏ bừng, hồi lâu văng ra một chữ.
"Ha ha..." Lý Tưởng cười một tiếng, đột nhiên, sắc mặt hắn lạnh lẽo, ánh mắt nhìn về phía thao trường một góc, trong mắt hàn mang chợt lóe rồi biến mất, thấp giọng nói: "Ngươi biết phòng ký túc xá của Dương Phượng Phượng ở đâu không?"
"Biết, sao thế? Chẳng lẽ ngươi thật muốn đi tới ký túc xá nàng tán gái à!?" Nhã Kỳ không còn gì để nói.
"Ta là người như vậy sao?" Lý Tưởng vừa đi vừa hỏi.
"Ừm!" Nhã Kỳ không khách khí khẳng định.
"Ha ha..." Lý Tưởng cười to.
Phòng của Dương Phượng Phượng, là phòng 402 lầu năm khu Bắc, lúc Lý Tưởng bọn họ tìm tới, phòng ngủ chỉ có một cô bé cùng phòng, nàng nói cho Nhã Kỳ, Dương Phượng Phượng không có ở đây.
Lý Tưởng chân mày nhíu sâu hơn, trực tiếp rời khỏi, Nhã Kỳ vội vã đuổi theo, cảm giác được chuyện không đúng, vội vàng hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Dương Phượng Phượng gặp nguy hiểm." Lý Tưởng quan sát sân trường rộng lớn, đại não nhanh chóng vận chuyển, Dương Phượng Phượng không ở phòng ngủ, vậy nàng đang ở đâu?
Thư viện?
Phòng ăn?
Hay là cùng người yêu đi dạo?
Không đúng không đúng, đều không đúng, Dương Phượng Phượng tâm tình không tốt, căn bản không có tâm tư làm những chuyện này, nàng nhất định sẽ đi một cái địa phương nào đó yên lặng.
Như vậy, sẽ là địa phương nào ?
Giang Châu liên hiệp đại học lớn như vậy, muốn tìm một người không phải là chuyện dễ dàng.
"Phượng Phượng gặp nguy hiểm?" Nhã Kỳ cả kinh: "Nàng, nàng không phải trở về trường học sao? Hơn nữa, nàng bên người có hộ vệ, sẽ có nguy hiểm gì?"
"Cái kia hai người hộ vệ đã bị người quật ngã." Lý Tưởng một bên trả lời, một bên đầu óc cấp tốc xoay chuyển, suy đoán Dương Phượng Phượng sẽ đi nơi nào.
- Có người muốn giết nàng.
"Ai?" Nhã Kỳ hoảng sợ sắc mặt thay đổi.
"Sát thủ." Lý Tưởng linh quang chợt lóe, bỗng nhiên nhớ tới một chỗ, hỏi: "Ngươi biết nơi tình nhân tâm sự trong giang châu liên hiệp đại học ở đâu không?"
"Ngươi hỏi cái này để làm gì?" Nhã Kỳ mặt đỏ lên, tức giận hỏi ngược lại.
Lý Tưởng nói ra suy đoán của mình: "Dương Phượng Phượng tâm tình không tốt, nhất định là vì thất tình, nàng trở về trường học, có lẽ không phải tới giờ học, mà là muốn làm một ít chuyện. Không cần suy đoán, vậy khẳng định là chuyện tình cảm, nếu muốn xử lí, như vậy tự nhiên sẽ đi tới địa phương bọn họ ước hẹn."
Nhã Kỳ vỗ trán một cái, vội vàng dẫn Lý Tưởng đi.
Mỗi một đại học, đều sẽ có một nơi để tình nhân trò chuyện, tục danh là mảnh đất tình ái.
Chuyện về mảnh đất tình ái này, cũng không phải là trường học đặc biệt mở ra cho tình nhân nói lời yêu thương, mà là theo học sinh tự phát hành động, từ từ tạo thành một loại nhận thức chung, từ mà trở thành một nét đặc trưng riêng của từng trường, mảnh đất tình ái.
Mảnh đất tình ái của Giang Ghâu liên hiệp đại học tọa lạc trên một ngọn đồi, nơi này địa hình rộng rãi, cây cối um tùm, tính riêng tư tương đối tốt, hơn nữa ngồi ở chỗ này còn có thể thấy phong cảnh đẹp nhất của trường, hồ nước trong vắt, cỏ xanh mơn mởn.
Lý Tưởng và Nhã Kỳ đi tới mảnh đất tình ái, vừa đến liền có thể thấy từng đôi tình nhân, hoặc là nói chuyện phiếm, hoặc là đang ỷ ôi, hôn hít, nói những lời đường mật. Điều này khiến Nhã Kỳ mặt đỏ bừng, ngượng ngùng không chịu nổi.
"Cô chưa yêu bao giờ hả?" Lý Tưởng chứng kiến bộ dáng của Nhã Kỳ, buồn cười hỏi.
"Liên quan gì tới ngươi." Nhã Kỳ xấu hổ không trả lời vấn đề.
Lý Tưởng khẽ cười thầm, cùng Nhã Kỳ bắt đầu tìm Dương Phượng Phượng, chỉ chốc lát sau, bọn họ quả nhiên ở trong một rừng cây nhỏ thấy được Dương Phượng Phượng. Lúc này, nàng đang cùng một đứa bé trai kịch liệt cãi vã, mà bên cạnh bọn họ, có một cô gái ăn mặc sexy đang đứng.
"Đồ khốn nạn, anh dám phản bội tôi!" Dương Phượng Phượng tức giận kêu lên: "Tôi, từ bỏ đi nước ngoài, không tiếc gây xích mích với chị hai, nhưng anh lại cùng cô gái khác ôm ôm ấp ấp, tôi hận anh."
Đứa bé trai tên là Lưu Tô, cô gái ăn mặc gợi cảm kia gọi là Liễu Thụ, bọn họ hai người sau lưng Dương Phượng Phượng lén lút chung chạ.
Lưu Tô nói: "Phượng Phượng, em tỉnh táo một chút, nghe anh giải thích."
"Bốp!" Dương Phượng Phượng trực tiếp cho Lưu Tô một bạt tai, lạnh lùng nói: "Anh không cần giải thích, tôi Dương Phượng Phượng xin thề, sau cái tát này, coi như hai chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt."
"Cô dám đánh tôi! ?" Lưu Tô che gò má bên phải, trong mắt phun ra lửa giận, lạnh lùng nhìn Dương Phượng Phượng.
Hắn lớn như vậy cho tới bây giờ không có bị người cho đánh, nhất là một cô gái, cái này làm cho hắn lửa giận vạn trượng.
"Đúng, tôi đánh anh đấy, thì thế nào?" Dương Phượng Phượng cười lạnh: "Đánh anh, tôi còn cảm thấy bẩn tay."
"Cô..." Lưu Tô nâng tay lên định đáp trả.
"Này nhóc, đàn ông đánh đàn bà, rất không phong độ." Lý Tưởng cười nhạt đi tới, châm một điếu thuốc, thở dài: "Tình cảm nam nữ, hợp thì tiến tới, không hợp thì chia tay, rất là bình thường, nhưng làm những hành động như vậy chỉ khiến người khác coi thường."
"Ngươi cái thằng điên kia nói linh tinh gì vậy?" Liễu Thụ vốn đang tức giận, thấy Lý Tưởng can thiệp vào, hét lên giận dử, chỉ vào Lý Tưởng cả giận nói, "Nói cho ngươi biết, anh ta là người của Giảng Vũ đường, ngươi dám quản chuyện của ta, chán sống rồi."
"Giảng Vũ đường! ?" Lý Tưởng híp mắt, cười lạnh: "Hóa ra cái thế giới này, thật nhỏ như vậy!"
"Anh làm sao biết tôi học khoa nghệ thuật?" Dương Phượng Phượng giật mình truy vấn, sau đó nàng mới nhớ ra Lý Tưởng từng cầm lấy ví tiền của nàng, xem qua thẻ học sinh, dĩ nhiên là biết nàng học khoa nào, tức giận nói: "Ngươi theo dõi người khác, thật không có đạo đức!"
"Tôi không có nhân phẩm sao?" Lý Tưởng sờ sờ mũi, cười đểu: "Tôi còn tưởng ban đầu là cô trộm ví tiền của tôi, làm tôi tưởng cô muốn hẹn hò với tôi chứ!"
"Cục cứt, bà đây chính là mắt mù cũng không đi hẹn hò cái thể loại thô bỉ như ngươi." Dương Phượng Phượng giọng lộ ra vẻ châm chọc.
"Chuyện đó cũng không nhất định." Lý Tưởng híp mắt một cái, nhàn nhạt nói: "Tương lai tràn đầy biến số, thường thường chuyện không thể nào, cuối cùng là có khả năng phát sinh nhất."
"Phải không? Vậy sau này để rồi xem!" Dương Phượng Phượng tâm tình không tốt, nói chuyện xong không để ý tới Lý Tưởng nữa, mở cửa xe rời khỏi.
Lý Tưởng cũng xuống xe, rút ra châm điếu thuốc, chậm rãi thở ra một làn khói. Nhã Kỳ cũng xuống xe, đi tới bên người hắn.
Nhã Kỳ chủ động mở lời: "Phượng Phượng chính là người như vậy, nhanh mồm nhanh miệng, vô cùng đơn thuần, nàng tâm tình không tốt, cho nên nói chuyện mang tính công kích, ngươi đừng để bụng."
"Các ngươi quen biết nhau à?" Lý Tưởng hút thuốc, cười hỏi.
Nhã Kỳ đáp: "Không phải đặc biệt quen thuộc, nàng là bạn của Tố Tố, chúng ta gặp nhau mấy lần, hai bên còn nói chuyện một chút."
"Nga, nguyên lai là như vậy a!" Lý Tưởng gật đầu một cái, lại thở ra một làn khói, không tiếp tục cái đề tài này.
"Thủ trưởng, chúng ta nên làm gì bây giờ?" Nhã Kỳ hỏi.
"Ngươi đừng gọi ta thủ trưởng, kêu ta Tưởng ca, hoặc Tình ca cũng được." Lý Tưởng cười ha hả trêu ghẹo.
"Cút." Nhã Kỳ dậm chân một cái, mặt mũi thẹn thùng đỏ bừng, hồi lâu văng ra một chữ.
"Ha ha..." Lý Tưởng cười một tiếng, đột nhiên, sắc mặt hắn lạnh lẽo, ánh mắt nhìn về phía thao trường một góc, trong mắt hàn mang chợt lóe rồi biến mất, thấp giọng nói: "Ngươi biết phòng ký túc xá của Dương Phượng Phượng ở đâu không?"
"Biết, sao thế? Chẳng lẽ ngươi thật muốn đi tới ký túc xá nàng tán gái à!?" Nhã Kỳ không còn gì để nói.
"Ta là người như vậy sao?" Lý Tưởng vừa đi vừa hỏi.
"Ừm!" Nhã Kỳ không khách khí khẳng định.
"Ha ha..." Lý Tưởng cười to.
Phòng của Dương Phượng Phượng, là phòng 402 lầu năm khu Bắc, lúc Lý Tưởng bọn họ tìm tới, phòng ngủ chỉ có một cô bé cùng phòng, nàng nói cho Nhã Kỳ, Dương Phượng Phượng không có ở đây.
Lý Tưởng chân mày nhíu sâu hơn, trực tiếp rời khỏi, Nhã Kỳ vội vã đuổi theo, cảm giác được chuyện không đúng, vội vàng hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Dương Phượng Phượng gặp nguy hiểm." Lý Tưởng quan sát sân trường rộng lớn, đại não nhanh chóng vận chuyển, Dương Phượng Phượng không ở phòng ngủ, vậy nàng đang ở đâu?
Thư viện?
Phòng ăn?
Hay là cùng người yêu đi dạo?
Không đúng không đúng, đều không đúng, Dương Phượng Phượng tâm tình không tốt, căn bản không có tâm tư làm những chuyện này, nàng nhất định sẽ đi một cái địa phương nào đó yên lặng.
Như vậy, sẽ là địa phương nào ?
Giang Châu liên hiệp đại học lớn như vậy, muốn tìm một người không phải là chuyện dễ dàng.
"Phượng Phượng gặp nguy hiểm?" Nhã Kỳ cả kinh: "Nàng, nàng không phải trở về trường học sao? Hơn nữa, nàng bên người có hộ vệ, sẽ có nguy hiểm gì?"
"Cái kia hai người hộ vệ đã bị người quật ngã." Lý Tưởng một bên trả lời, một bên đầu óc cấp tốc xoay chuyển, suy đoán Dương Phượng Phượng sẽ đi nơi nào.
- Có người muốn giết nàng.
"Ai?" Nhã Kỳ hoảng sợ sắc mặt thay đổi.
"Sát thủ." Lý Tưởng linh quang chợt lóe, bỗng nhiên nhớ tới một chỗ, hỏi: "Ngươi biết nơi tình nhân tâm sự trong giang châu liên hiệp đại học ở đâu không?"
"Ngươi hỏi cái này để làm gì?" Nhã Kỳ mặt đỏ lên, tức giận hỏi ngược lại.
Lý Tưởng nói ra suy đoán của mình: "Dương Phượng Phượng tâm tình không tốt, nhất định là vì thất tình, nàng trở về trường học, có lẽ không phải tới giờ học, mà là muốn làm một ít chuyện. Không cần suy đoán, vậy khẳng định là chuyện tình cảm, nếu muốn xử lí, như vậy tự nhiên sẽ đi tới địa phương bọn họ ước hẹn."
Nhã Kỳ vỗ trán một cái, vội vàng dẫn Lý Tưởng đi.
Mỗi một đại học, đều sẽ có một nơi để tình nhân trò chuyện, tục danh là mảnh đất tình ái.
Chuyện về mảnh đất tình ái này, cũng không phải là trường học đặc biệt mở ra cho tình nhân nói lời yêu thương, mà là theo học sinh tự phát hành động, từ từ tạo thành một loại nhận thức chung, từ mà trở thành một nét đặc trưng riêng của từng trường, mảnh đất tình ái.
Mảnh đất tình ái của Giang Ghâu liên hiệp đại học tọa lạc trên một ngọn đồi, nơi này địa hình rộng rãi, cây cối um tùm, tính riêng tư tương đối tốt, hơn nữa ngồi ở chỗ này còn có thể thấy phong cảnh đẹp nhất của trường, hồ nước trong vắt, cỏ xanh mơn mởn.
Lý Tưởng và Nhã Kỳ đi tới mảnh đất tình ái, vừa đến liền có thể thấy từng đôi tình nhân, hoặc là nói chuyện phiếm, hoặc là đang ỷ ôi, hôn hít, nói những lời đường mật. Điều này khiến Nhã Kỳ mặt đỏ bừng, ngượng ngùng không chịu nổi.
"Cô chưa yêu bao giờ hả?" Lý Tưởng chứng kiến bộ dáng của Nhã Kỳ, buồn cười hỏi.
"Liên quan gì tới ngươi." Nhã Kỳ xấu hổ không trả lời vấn đề.
Lý Tưởng khẽ cười thầm, cùng Nhã Kỳ bắt đầu tìm Dương Phượng Phượng, chỉ chốc lát sau, bọn họ quả nhiên ở trong một rừng cây nhỏ thấy được Dương Phượng Phượng. Lúc này, nàng đang cùng một đứa bé trai kịch liệt cãi vã, mà bên cạnh bọn họ, có một cô gái ăn mặc sexy đang đứng.
"Đồ khốn nạn, anh dám phản bội tôi!" Dương Phượng Phượng tức giận kêu lên: "Tôi, từ bỏ đi nước ngoài, không tiếc gây xích mích với chị hai, nhưng anh lại cùng cô gái khác ôm ôm ấp ấp, tôi hận anh."
Đứa bé trai tên là Lưu Tô, cô gái ăn mặc gợi cảm kia gọi là Liễu Thụ, bọn họ hai người sau lưng Dương Phượng Phượng lén lút chung chạ.
Lưu Tô nói: "Phượng Phượng, em tỉnh táo một chút, nghe anh giải thích."
"Bốp!" Dương Phượng Phượng trực tiếp cho Lưu Tô một bạt tai, lạnh lùng nói: "Anh không cần giải thích, tôi Dương Phượng Phượng xin thề, sau cái tát này, coi như hai chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt."
"Cô dám đánh tôi! ?" Lưu Tô che gò má bên phải, trong mắt phun ra lửa giận, lạnh lùng nhìn Dương Phượng Phượng.
Hắn lớn như vậy cho tới bây giờ không có bị người cho đánh, nhất là một cô gái, cái này làm cho hắn lửa giận vạn trượng.
"Đúng, tôi đánh anh đấy, thì thế nào?" Dương Phượng Phượng cười lạnh: "Đánh anh, tôi còn cảm thấy bẩn tay."
"Cô..." Lưu Tô nâng tay lên định đáp trả.
"Này nhóc, đàn ông đánh đàn bà, rất không phong độ." Lý Tưởng cười nhạt đi tới, châm một điếu thuốc, thở dài: "Tình cảm nam nữ, hợp thì tiến tới, không hợp thì chia tay, rất là bình thường, nhưng làm những hành động như vậy chỉ khiến người khác coi thường."
"Ngươi cái thằng điên kia nói linh tinh gì vậy?" Liễu Thụ vốn đang tức giận, thấy Lý Tưởng can thiệp vào, hét lên giận dử, chỉ vào Lý Tưởng cả giận nói, "Nói cho ngươi biết, anh ta là người của Giảng Vũ đường, ngươi dám quản chuyện của ta, chán sống rồi."
"Giảng Vũ đường! ?" Lý Tưởng híp mắt, cười lạnh: "Hóa ra cái thế giới này, thật nhỏ như vậy!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook