Cực Phẩm Khí Phi
-
Chương 129: Rời cung
Edit + Beta: Thu Lệ
Người mà Hiên Viên Hạo và Long Khải Kỳ nhìn thấy đó chính là Thượng Quan Kiệt Hùng.
"Kỳ, thì ra thật sự là Tiền Tả tể tướng, ta đã nói mà, bóng lưng quen thuộc ngồi trên ghế đó ngoại trừ Tiền Tả tể tường thì còn ai vào đây?" Trong lúc nói chuyện, hai người Hiên Viên Hạo và Long Khải Kỳ đồng thời đi tới trước mặt Thượng Quan Kiệt Hùng.
Thượng Quan Kiệt Hùng nhìn người tới cũng sửng sốt một hồi, hắn không ngờ sẽ đụng phải bọn họ, càng không có nghĩ tới bây giờ bọn họ cũng tới Thủy Nguyệt quốc, hắn cho rằng chỉ có một một ít quan viên tham dự là được, nhưng không nghĩ tới là hai người bọn họ.
"Thảo dân tham kiến Vương Gia và Hiên Viên đại nhân, thảo dân đi lại không dễ dàng, xin Vương Gia và Hiên Viên đại nhân đừng trách cứ thảo dân." Chỉ nghe Thượng Quan Kiệt Hùng cười nói.
"Thượng Quan đại nhân nói đùa, mặc dù Thượng Quan đại nhân đã không còn là quan viên Tây Lũng quốc, nhưng dù nói thế nào cũng là một công thần, sao Bổn vương lại để ý đến chút quy củ này chứ." Long Khải Kỳ mỉm cười nói.
"Nghe nói, bây giờ Lệ Phi được cưng chiều nhất Thủy Nguyệt quốc đó chính là thiên kim của Thượng Quan đại nhân, không ngờ Thượng Quan đại nhân thật là có phúc lớn, lệnh thiên kim được Hoàng thượng Thủy Nguyệt Quốc ưu ái, cũng có thể để cho một người là thường dân như Thượng Quan đại nhân đến tham gia yến hội." Hiên Viên Hạo cười nhạt nói.
"Vậy cũng phải cám ơn Hoàng thượng, đa tạ Hoàng thượng phong Mạn Nhi thay Quận chúa đến Thủy Nguyệt quốc hòa thân, thế này mới khiến Mạn nhi được vinh sủng như thế. Mong Vương Gia sau khi về nước, hãy cám ơn hoàng thượng thay thảo dân." Thượng Quan Kiệt Hùng cười nhạt nói.
"Yên tâm, Bổn vương tuyệt đối sẽ truyền lời này đến tai Hoàng thượng." Long Khải Kỳ nói.
"Vậy thảo dân cũng không nữa quấy rầy Vương Gia và Tể tướng đại nhân nữa." Sau khi nói xong, Thượng Quan Kiệt Hùng liền bảo người ta đưa hắn rời đi.
Hai người nhìn bóng lưng rời đi, nụ cười trên mặt cũng từ từ biến mất theo.
"Hạo, dặn dò người của chúng ta, hãy chuẩn bị sẵn sàng bất cứ lúc nào. Chúng ta phải giải quyết xong hết mọi chuyện trước khi hắn động thủ." Long Khải Kỳ lạnh giọng nói.
"Ừ."
Mà lúc này, mấy người áo đen che kín mặt đứng bên ngoài tường Hoàng cung, dưới sự chỉ huy của một người trong đó, nhanh chóng biến mất tại chỗ, yên lặng xuyên qua Hoàng cung.
Thiên Thiên mang theo ba thủ hạ của mình phụ trách tìm kiếm nơi đã bàn trước, nhưng sau khi lục soát xong cũng không thấy bóng dáng của Tinh Nhi và Như Huyên.
"Các chủ, chúng ta có nên lục soát lại một lần nữa không?" Một người trong đó nhìn thấy thất vọng trên mặt Các chủ thì mở miệng nhỏ giọng nói.
"Không cần, có thể bọn họ không ở chỗ này, bây giờ chúng ta mau rời khỏi đây thôi." Sau khi cân nhắc lại lần nữa, Thiên Thiên mở miệng nói, thật ra thì khu vực này cũng không lớn, trong lúc tìm kiếm nàng cũng không nghe thấy hơi thở thuộc về Tinh nhi và Như Huyên, xem ra các nàng sẽ không có ở đây.
Nàng chỉ có thể hi vọng bên Mặc và Lâm sẽ có tin tức.
"Vâng!"
"Đi thôi!" Thiên Thiên nhẹ giọng nói.
Rất nhanh, Thiên Thiên cùng ba người áo đen đã biến mất trong đêm tối.
Mà bên kia
"Điệp Huyên, không bằng chúng ta thừa cơ hội này chạy trốn nhé?" Tinh nhi nghe bên ngoài truyền đến tiếng động náo nhiệt, thỉnh thoảng còn truyền đến hàng loạt ngọn lửa, mở miệng nói.
"Trốn?" Điệp Huyên hoang mang nhìn Tinh nhi trước mắt.
"Đúng vậy! Nghe tiếng động bên ngoài, xem ra tối nay có lẽ là sinh thần của Hoàng thượng hoặc Hoàng hậu, chúng ta nhân cơ hội này chạy đi, giả trang thành nha hoàn của quan viên vào cung, sau đó là có thể rời khỏi hoàng cung rồi!" Tinh nhi hưng phấn nói.
Đây chính là phương pháp xử lí mà nàng đã suy nghĩ suốt một đêm.
"Biện pháp này có vẻ không tệ, nhưng mà chúng ta không có cách nào xác định hoàng hậu có phái người bí mật giám thị chúng ta hay không." Tuy rằng những ngày qua bọn họ có thể tùy ý đi lại trong viện này, cũng không có ai quản chế các nàng, nhưng nàng hiểu hoàng hậu rất rõ, hoàng hậu không thể nào bỏ mặc bọn họ trong nội cung này, nhất định sẽ có người giám thị họ trong bóng tối.
"Ngươi nói cũng đúng, nhưng tối nay là cơ hội tốt nhất để chạy trốn rồi, bỏ qua tối nay, nếu như tiểu thư vẫn không tìm được chúng ta, vậy thì chúng ta thật sự không có cách nào chạy khỏi nơi này rồi." Tinh nhi đi qua đi lại ngay tại chỗ.
Sau một hồi trầm tư, Điệp Huyên mở miệng nói, "Tinh nhi, ngươi nói đúng, mặc kệ có người đang âm thầm giám thị chúng ta hay không, chúng ta cũng phải chạy đi, dù sao thì cũng đều là chết, có một chút hi vọng, chúng ta tuyệt đối không thể buông tha." Những ngày qua nàng đã nghĩ rất nhiều, cũng đã suy nghĩ thông suốt rất nhiều.
"Ừ!" Tinh nhi kích động gật đầu lên tiếng.
Sau đó, chỉ thấy hai bóng hình xinh đẹp nhanh chóng chạy ra khỏi sân, vừa đi vừa nghỉ nhìn chung quanh một chút, rồi sau đó lại bắt đầu chạy.
Họ cũng không biết chạy bao lâu, sau đó dừng bước lại, kéo dài cổ quay đầu lại nhìn, sau khi xác định không có ai đuổi theo, Tinh nhi không ngừng được kích động trong lòng, "Điệp Huyên, rốt ruộc chúng ta cũng chạy được rồi, sớm biết hoàn toàn không có ai giám thị chúng ta, chúng ta đã sớm thoát đi được rồi."
"Đúng vậy! Ta cũng cảm thấy kỳ lạ, chúng ta chạy suốt một đường mà không phát hiện người nào, ngay cả thị Binh bình thường nên tuần tra cũng không thấy." Sau khi từ từ hô hấp, Điệp Huyên cảm thấy kỳ lạ rồi nói ra.
"Phải ha, không phải hoàng cung vẫn luôn có người tuần tra sao? Dọc đường chúng ta chạy đi, dường như thật sự không cảm thấy có người." Sau khi nghe Điệp Huyên nói như vậy, Tinh nhi cũng cảm thấy kỳ lạ.
"Mặc kệ, chúng ta ra ngoài trước rồi hãy nói." Điệp Huyên mở miệng nói.
"Ừ!"
Khi Tinh nhi và Điệp Huyên mới vừa đi chưa được hai bước, một giọng nói làm cho các nàng dừng bước chân lại.
"Các ngươi chính là Tinh nhi và Như Huyên?"
"Ngươi là ai?" Nhìn nam tử đột nhiên xuất hiện này, Tinh nhi nắm chặt tay Điệp Huyên nói, nhưng nàng lại cảm thấy nam tử này khá quen, mà lại không nhớ rõ đã từng gặp ở đâu.
"Ngươi chỉ cần nói cho ta biết có phải hay không là được rồi?" Thì ra người đó chính là Hầu Quân Lâm, thật ra thì sáng sớm hôm nay hắn đã phát hiện ra bọn họ, chẳng qua là phát hiện có kẻ đang ngầm theo dõi khắp nơi trong viện các nàng, hắn tạm thời lựa chọn không hành động.
Nhưng khi nhìn thấy các nàng chạy ra khỏi viện thì những người trong bóng tối đó lập tức hiện thân ra tay, hắn liền sai người giết chết những người đó đi, sau khi xác định những người đó đã được giải quyết, các nàng nhanh chóng nhạy tới đây cũng là vì trước đó, Lâm đã dọn sạch những thị binh tuần ra rồi, nếu không sao họ có thể thuận lợi thoát đi mà không có trở ngại chứ.
"Phải thì thế nào? Không phải thì thế nào?" Nam tử này là ai? Nàng chưa từng nhìn thấy hắn, hắn tìm các nàng là vì mục đích gì? Điệp Huyên tỉnh táo nhìn nam tử xuất hiện trước mặt.
"Phải, ta liền đưa các ngươi đi, để cho các ngươi gặp người mà các ngươi muốn gặp, nếu không phải, vậy thì ta cáo từ, không quấy rầy kế hoạch chạy trốn của các ngươi." Hầu Quân Lâm khẽ nhếch môi, nữ tử này có thể tỉnh táo như vậy, rốt cuộc nàng đã đắc tội với ai? Thế mà lại nhốt các nàng trong thâm cung, còn có nhiều ám vệ bí mật giám thị họ như vậy.
"Người chúng ta muốn gặp?" Trong miệng Tinh nhi lặp lại câu nói vừa rồi của Hầu Quân Lâm, đột nhiên hét to: "Ta nhớ ra rồi, ngươi chính là nam tử đã được tiểu thư cứu."
Cuối cùng, trong đầu Tinh nhi cũng nhớ tới nam tử trước mắt này là ai, hắn chính là nam tử bị trúng độc mà tiểu thư đã cứu khi còn ở Vương phủ.
"Nhớ ra rồi? Vậy thì đi thôi!" Hầu Quân Lâm hơi nhếch khóe miệng cười nói.
"Là tiểu thư phái ngươi tới, có đúng không? Ta biết ngay tiểu thư sẽ đến cứu Tinh nhi." Tinh nhi kích động cười nói.
"Nếu như không muốn dẫn thị binh tới thì hãy lập tức im miệng." Hầu Quân Lâm liếc mắt, sao nha hoàn của Thiên Thiên lại nhiều lời như vậy, haiz, Hầu Quân Lâm lắc đầu một cái, rồi sau đó xuất hiện ba bóng đen ôm họ nhanh chóng biến mất giữa đêm khuya.
Người mà Hiên Viên Hạo và Long Khải Kỳ nhìn thấy đó chính là Thượng Quan Kiệt Hùng.
"Kỳ, thì ra thật sự là Tiền Tả tể tướng, ta đã nói mà, bóng lưng quen thuộc ngồi trên ghế đó ngoại trừ Tiền Tả tể tường thì còn ai vào đây?" Trong lúc nói chuyện, hai người Hiên Viên Hạo và Long Khải Kỳ đồng thời đi tới trước mặt Thượng Quan Kiệt Hùng.
Thượng Quan Kiệt Hùng nhìn người tới cũng sửng sốt một hồi, hắn không ngờ sẽ đụng phải bọn họ, càng không có nghĩ tới bây giờ bọn họ cũng tới Thủy Nguyệt quốc, hắn cho rằng chỉ có một một ít quan viên tham dự là được, nhưng không nghĩ tới là hai người bọn họ.
"Thảo dân tham kiến Vương Gia và Hiên Viên đại nhân, thảo dân đi lại không dễ dàng, xin Vương Gia và Hiên Viên đại nhân đừng trách cứ thảo dân." Chỉ nghe Thượng Quan Kiệt Hùng cười nói.
"Thượng Quan đại nhân nói đùa, mặc dù Thượng Quan đại nhân đã không còn là quan viên Tây Lũng quốc, nhưng dù nói thế nào cũng là một công thần, sao Bổn vương lại để ý đến chút quy củ này chứ." Long Khải Kỳ mỉm cười nói.
"Nghe nói, bây giờ Lệ Phi được cưng chiều nhất Thủy Nguyệt quốc đó chính là thiên kim của Thượng Quan đại nhân, không ngờ Thượng Quan đại nhân thật là có phúc lớn, lệnh thiên kim được Hoàng thượng Thủy Nguyệt Quốc ưu ái, cũng có thể để cho một người là thường dân như Thượng Quan đại nhân đến tham gia yến hội." Hiên Viên Hạo cười nhạt nói.
"Vậy cũng phải cám ơn Hoàng thượng, đa tạ Hoàng thượng phong Mạn Nhi thay Quận chúa đến Thủy Nguyệt quốc hòa thân, thế này mới khiến Mạn nhi được vinh sủng như thế. Mong Vương Gia sau khi về nước, hãy cám ơn hoàng thượng thay thảo dân." Thượng Quan Kiệt Hùng cười nhạt nói.
"Yên tâm, Bổn vương tuyệt đối sẽ truyền lời này đến tai Hoàng thượng." Long Khải Kỳ nói.
"Vậy thảo dân cũng không nữa quấy rầy Vương Gia và Tể tướng đại nhân nữa." Sau khi nói xong, Thượng Quan Kiệt Hùng liền bảo người ta đưa hắn rời đi.
Hai người nhìn bóng lưng rời đi, nụ cười trên mặt cũng từ từ biến mất theo.
"Hạo, dặn dò người của chúng ta, hãy chuẩn bị sẵn sàng bất cứ lúc nào. Chúng ta phải giải quyết xong hết mọi chuyện trước khi hắn động thủ." Long Khải Kỳ lạnh giọng nói.
"Ừ."
Mà lúc này, mấy người áo đen che kín mặt đứng bên ngoài tường Hoàng cung, dưới sự chỉ huy của một người trong đó, nhanh chóng biến mất tại chỗ, yên lặng xuyên qua Hoàng cung.
Thiên Thiên mang theo ba thủ hạ của mình phụ trách tìm kiếm nơi đã bàn trước, nhưng sau khi lục soát xong cũng không thấy bóng dáng của Tinh Nhi và Như Huyên.
"Các chủ, chúng ta có nên lục soát lại một lần nữa không?" Một người trong đó nhìn thấy thất vọng trên mặt Các chủ thì mở miệng nhỏ giọng nói.
"Không cần, có thể bọn họ không ở chỗ này, bây giờ chúng ta mau rời khỏi đây thôi." Sau khi cân nhắc lại lần nữa, Thiên Thiên mở miệng nói, thật ra thì khu vực này cũng không lớn, trong lúc tìm kiếm nàng cũng không nghe thấy hơi thở thuộc về Tinh nhi và Như Huyên, xem ra các nàng sẽ không có ở đây.
Nàng chỉ có thể hi vọng bên Mặc và Lâm sẽ có tin tức.
"Vâng!"
"Đi thôi!" Thiên Thiên nhẹ giọng nói.
Rất nhanh, Thiên Thiên cùng ba người áo đen đã biến mất trong đêm tối.
Mà bên kia
"Điệp Huyên, không bằng chúng ta thừa cơ hội này chạy trốn nhé?" Tinh nhi nghe bên ngoài truyền đến tiếng động náo nhiệt, thỉnh thoảng còn truyền đến hàng loạt ngọn lửa, mở miệng nói.
"Trốn?" Điệp Huyên hoang mang nhìn Tinh nhi trước mắt.
"Đúng vậy! Nghe tiếng động bên ngoài, xem ra tối nay có lẽ là sinh thần của Hoàng thượng hoặc Hoàng hậu, chúng ta nhân cơ hội này chạy đi, giả trang thành nha hoàn của quan viên vào cung, sau đó là có thể rời khỏi hoàng cung rồi!" Tinh nhi hưng phấn nói.
Đây chính là phương pháp xử lí mà nàng đã suy nghĩ suốt một đêm.
"Biện pháp này có vẻ không tệ, nhưng mà chúng ta không có cách nào xác định hoàng hậu có phái người bí mật giám thị chúng ta hay không." Tuy rằng những ngày qua bọn họ có thể tùy ý đi lại trong viện này, cũng không có ai quản chế các nàng, nhưng nàng hiểu hoàng hậu rất rõ, hoàng hậu không thể nào bỏ mặc bọn họ trong nội cung này, nhất định sẽ có người giám thị họ trong bóng tối.
"Ngươi nói cũng đúng, nhưng tối nay là cơ hội tốt nhất để chạy trốn rồi, bỏ qua tối nay, nếu như tiểu thư vẫn không tìm được chúng ta, vậy thì chúng ta thật sự không có cách nào chạy khỏi nơi này rồi." Tinh nhi đi qua đi lại ngay tại chỗ.
Sau một hồi trầm tư, Điệp Huyên mở miệng nói, "Tinh nhi, ngươi nói đúng, mặc kệ có người đang âm thầm giám thị chúng ta hay không, chúng ta cũng phải chạy đi, dù sao thì cũng đều là chết, có một chút hi vọng, chúng ta tuyệt đối không thể buông tha." Những ngày qua nàng đã nghĩ rất nhiều, cũng đã suy nghĩ thông suốt rất nhiều.
"Ừ!" Tinh nhi kích động gật đầu lên tiếng.
Sau đó, chỉ thấy hai bóng hình xinh đẹp nhanh chóng chạy ra khỏi sân, vừa đi vừa nghỉ nhìn chung quanh một chút, rồi sau đó lại bắt đầu chạy.
Họ cũng không biết chạy bao lâu, sau đó dừng bước lại, kéo dài cổ quay đầu lại nhìn, sau khi xác định không có ai đuổi theo, Tinh nhi không ngừng được kích động trong lòng, "Điệp Huyên, rốt ruộc chúng ta cũng chạy được rồi, sớm biết hoàn toàn không có ai giám thị chúng ta, chúng ta đã sớm thoát đi được rồi."
"Đúng vậy! Ta cũng cảm thấy kỳ lạ, chúng ta chạy suốt một đường mà không phát hiện người nào, ngay cả thị Binh bình thường nên tuần tra cũng không thấy." Sau khi từ từ hô hấp, Điệp Huyên cảm thấy kỳ lạ rồi nói ra.
"Phải ha, không phải hoàng cung vẫn luôn có người tuần tra sao? Dọc đường chúng ta chạy đi, dường như thật sự không cảm thấy có người." Sau khi nghe Điệp Huyên nói như vậy, Tinh nhi cũng cảm thấy kỳ lạ.
"Mặc kệ, chúng ta ra ngoài trước rồi hãy nói." Điệp Huyên mở miệng nói.
"Ừ!"
Khi Tinh nhi và Điệp Huyên mới vừa đi chưa được hai bước, một giọng nói làm cho các nàng dừng bước chân lại.
"Các ngươi chính là Tinh nhi và Như Huyên?"
"Ngươi là ai?" Nhìn nam tử đột nhiên xuất hiện này, Tinh nhi nắm chặt tay Điệp Huyên nói, nhưng nàng lại cảm thấy nam tử này khá quen, mà lại không nhớ rõ đã từng gặp ở đâu.
"Ngươi chỉ cần nói cho ta biết có phải hay không là được rồi?" Thì ra người đó chính là Hầu Quân Lâm, thật ra thì sáng sớm hôm nay hắn đã phát hiện ra bọn họ, chẳng qua là phát hiện có kẻ đang ngầm theo dõi khắp nơi trong viện các nàng, hắn tạm thời lựa chọn không hành động.
Nhưng khi nhìn thấy các nàng chạy ra khỏi viện thì những người trong bóng tối đó lập tức hiện thân ra tay, hắn liền sai người giết chết những người đó đi, sau khi xác định những người đó đã được giải quyết, các nàng nhanh chóng nhạy tới đây cũng là vì trước đó, Lâm đã dọn sạch những thị binh tuần ra rồi, nếu không sao họ có thể thuận lợi thoát đi mà không có trở ngại chứ.
"Phải thì thế nào? Không phải thì thế nào?" Nam tử này là ai? Nàng chưa từng nhìn thấy hắn, hắn tìm các nàng là vì mục đích gì? Điệp Huyên tỉnh táo nhìn nam tử xuất hiện trước mặt.
"Phải, ta liền đưa các ngươi đi, để cho các ngươi gặp người mà các ngươi muốn gặp, nếu không phải, vậy thì ta cáo từ, không quấy rầy kế hoạch chạy trốn của các ngươi." Hầu Quân Lâm khẽ nhếch môi, nữ tử này có thể tỉnh táo như vậy, rốt cuộc nàng đã đắc tội với ai? Thế mà lại nhốt các nàng trong thâm cung, còn có nhiều ám vệ bí mật giám thị họ như vậy.
"Người chúng ta muốn gặp?" Trong miệng Tinh nhi lặp lại câu nói vừa rồi của Hầu Quân Lâm, đột nhiên hét to: "Ta nhớ ra rồi, ngươi chính là nam tử đã được tiểu thư cứu."
Cuối cùng, trong đầu Tinh nhi cũng nhớ tới nam tử trước mắt này là ai, hắn chính là nam tử bị trúng độc mà tiểu thư đã cứu khi còn ở Vương phủ.
"Nhớ ra rồi? Vậy thì đi thôi!" Hầu Quân Lâm hơi nhếch khóe miệng cười nói.
"Là tiểu thư phái ngươi tới, có đúng không? Ta biết ngay tiểu thư sẽ đến cứu Tinh nhi." Tinh nhi kích động cười nói.
"Nếu như không muốn dẫn thị binh tới thì hãy lập tức im miệng." Hầu Quân Lâm liếc mắt, sao nha hoàn của Thiên Thiên lại nhiều lời như vậy, haiz, Hầu Quân Lâm lắc đầu một cái, rồi sau đó xuất hiện ba bóng đen ôm họ nhanh chóng biến mất giữa đêm khuya.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook