Cực Phẩm Hạ Đường Phi
-
PHẦN ĐỆM + CHƯƠNG 1: **
PHẦN ĐỆM
Editor: Luna Huang
Ban đêm, tĩnh đến đáng sợ.
Gió lạnh mơn trớn, một mảnh đen nhánh không ngừng truyền đến tiếng kêu thê lương thảm thiết, cho người nghe mao cốt tủng nhiên, kinh hãi đảm chiến.
(Luna: Sợ lạnh tóc gáy)
Trong đại điện, nam nhân một thân hỉ bào, trên mặt lạnh như băng nhìn không thấy một tia biểu tình, tiện tay vung trường tiên trong tay quất vào da thịt phát ra vài tiếng ‘ Ba ba’, mang theo bi thương đau nhức, hận ý tà ác.
Dưới bì tiên, thân thể hỉ bào đỏ rực, hai tay cố sức cầm mép giường vẫn không nhúc nhích, tóc dài, không cách nào thấy rõ gương mặt đã sớm thay đổi.
Không sai, mặc cho roi liên tục quất vào thân là da tróc thịt bong, da thịt xé rách, nàng cũng chỉ là cắn môi, quật cường không có phát ra bất kỳ thanh âm gì.
Hận!
Đã vô pháp giải trừ tưởng niệm trong lòng của nam nhân đối với người yêu, cho dù roi nghiêm phạt trên thân thể của nữ nhân, nhìn đến máu tanh thường ngày để cho hắn cảm thấy hưng phấn, người yêu của hắn cũng không thể quay trở lại nữa.
Hôm nay, ngày đại hôn của hắn Long Vân Khiếu, người yêu của hắn đã bị nữ nhân đáng chết này giết rồi, hoàn toàn mất rồi.
Dừng roi lại, hắn nhìn nến đỏ rơi lệ, trong đầu tất cả đều là nụ cười của ngươi yêu, yêu thương, tâm dường như bị xé nát, trúng tên, cuối cùng bị chọc thủng, **bày ra trong tân phòng hôm nay.
Nhìn thoáng qua nữ nhân trên giường, roi hắn không chút nào ngừng tay lại tiếp tục vung lên, đánh vào trên người của nàng, trên mặt, bất luận trên da thịt trắng noản nào trên người nàng.
Nữ nhân như trước không nhúc nhích, dần dần, dần dần, nàng nghe không được thanh âm của trường tiên nữa, hai tròng mắt nhìn không thấy cừu hận của nam nhân nữa, lòng của nàng khôi phục bình tĩnh, khóe miệng một tia châm chọc cười, rốt cục cuối cùng trút ra một hơi thở.
“Tiện nhân! Đừng tưởng rằng giả chết có thể trốn tránh sai lầm đã từng phạm phải.”
Nam nhân cắn răng mở miệng, tựa hồ những trận đòn như vậy vẫn chưa thể giải hận, tiến đến nắm lấy mái tóc dài của nàng, tay bóp lấy cái cổ mảnh khảnh của nàng, cúi đầu, thanh âm ác ma của hắn trong đêm tối vang lên: “Ngươi hại chết nữ nhân bổn vương yêu mến nhất, chỉ vì để được một đêm ân sủng của bổn vương. Hiện tại, ngươi chiếm được, thế nào? Được sủng ngất trời cảm giác thế nào?”
Ha ha ha! Ha ha ha!
Cuồng tiếu, mang theo lửa giận, mang theo nước mắt, mang theo lòng đau xót. Bước chân của hắn có vẻ lảo đảo mà vô lực, nhìn cái tân phòng to lớn, đau nhức lại lần nữa lan tràn, roi hung hăng đáng lên giá cắm nến, nến đỏ rơi xuống, đánh nát đêm vắng vẻ, cũng đánh nát mộng tưởng nhiều năm hắn dệt thành.
Đau nhức, loại đau sống không bằng chết này!
Ánh mắt hắn vô thần dừng lại vết máu loang lổ trên tay, cười, đáng sợ này.
Nhìn chằm chằm nữ nhân trên giường vẫn không nhúc nhích, mặt hắn không thay đổi liếm máu lưu lại ở trên tay nàng. Dường như đêm tối ác ma, trong tròng mắt phóng xuất ra sát khí đáng sợ.
“A!”
Tiếng cuồng kêu qua đi, một trận mưa rơi liên tục rơi xuống, không chút nào phát hiện thi thể đã lạnh như băng, thẳng đến khi hắn cảm thấy bản thân ểu oải, mới buông lỏng tay ra.
Cửa, bị dùng sức hất ra, thân ảnh cao lớn của hắn cũng không quay đầu lại tiêu thất trong màn đêm, còn dư lại tử khí âm trầm, bao phủ đại điện, trong yên tĩnh tựa hồ vang lên từ khúc mà lúc còn sống nữ tử yêu thích nhất.
CHƯƠNG 1: **
Editor: Luna Huang
Thời gian trời gần sáng, người trên giường bởi vì tiếng khóc mà tỉnh táo lại.
Đau, loại cảm giác đau của đầu khớp xương vỡ nát, nhẹ nhàng mà giật giật thân thể, thân thể có vẻ như một chút cũng không nghe sai sử một dạng. Ngay cả mở mắt cũng cảm thấy tốn lực, nỗ lực, rốt cục cũng mở được mắt ra.
Cái này. . . Đây là địa phương nào?
Trong đầu Mộ Dung Tuyết ong ong, một tràng bừa bộn như phim vậy xẹt qua trong đầu. Mắt nhắm lại rồi mở ra.
” Chủ tử, chủ tử!” Nha đầu ăn mặc như cô nương đập vào mi mắt, nhìn qua xem như cũng là thanh tú, trên người mặc y phục bằng vải thô, còn là nha đầu hạ đẳng.
Không phải chết rồi sao?
Tối hôm qua phụng mệnh đi ám sát đương kim thái tử Long Vân Khiếu, vì quá đông bọn họ đánh không lại, còn chưa tiến được vào viện đã bị những cao thủ giết chết, phỏng chừng đến thi thể cũng đều bị hủy rồi.
Làm sao sẽ?
” Cái này. . . Rốt cuộc là đang ở đây?” Mộ Dung Tuyết cố hết sức mở miệng, tiếng nói dần dần rõ. Chỉ là, âm thanh này, thế nào nghe xa lạ như vậy, kỳ quái như vậy?
Theo bản năng muốn sờ mặt, thời khắc này nàng ngay cả giơ tay cũng sẽ cảm thất người đau đớn. Khẽ cau mày, nàng chỉ chỉ cái gương trên bàn trang điểm cách đó không xa.
Nha đầu nhìn theo phương hướng chỉ của Mộ Dung Tuyết, hiểu ý đứng dậy đi tới trước bàn trang điểm. Mở ngăn kéo, từ bên trong lấy ta một gương đồng nhỏ, chạy chậm đến bên giường đứng ở trước mặt Mộ Dung Tuyết.
Trong gương, lộ ra một bộ dung nhan tuyệt mỹ, da thịt trắng noãn, mi loan nhàn nhạt, hai mắt linh động trong suốt, cái miệng anh đào nhỏ nhắn gợi cảm mê người. Tuy rằng trên mặt có mấy vết sẹo, nhưng không ảnh hưởng đến dung nhan xinh đẹp này.
Cái này. . . Thật bất khả tư nghị, gương mặt này là ai? Làm sao bị thương thành bộ dạng này rồi?
” Ô ô. . . Chủ tử, người rốt cuộc làm sao vậy?” Nha đầu lấp lửng nói, nhìn chằm chằm chủ tử bằng nhãn thần xa lạ.
Mộ Dung Tuyết nghe xong, giả vờ đau đầu, hai mắt không dám đối diện nha đầu, nhắm mắt lại nói: “Đầu ta đau quá, hình như cái gì. . . cái gì cũng không nhớ rõ.”
” Tiểu thư, người đừng nóng vội, tiểu Cẩm tìm đại phu cho người.” Nha đầu tiểu Cẩm hốt hoảng đứng lên, vội vội vàng vàng lao ra khỏi gian phòng, ở trong viện gọi những người khác.
Mộ Dung Tuyết hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại trong đầu hiện ra một màn xa lạ: trong phòng mờ mờ, nam nhân nâng roi quất khắp nơi trên cổ thân thể này, y phục rách, thịt nát, nữ nhân máu thịt mơ hồ quỳ rạp trên mặt đất không nhúc nhích.
Có thể, nam nhân kia tựa hồ còn chưa giải hận, hung hăng vung thêm vài roi, nắm mái tóc dài xốc xếch của nữ nhân nhìn thoáng qua, thấy nữ nhân đã thở hổn hển sắp hôm mê mới đem nữ nhân ném xuống đất nghênh ngang mà đi.
” Vương gia, van cầu người đừng tổn thương chủ tử nhà của ta nữa, vương gia. . .” Ngoài cửa, truyền đến âm thanh đau khổ cầu xin của tiểu Cẩm, hồi ức của Mộ Dung Tuyết thức tỉnh.
Mở mắt, nghiêng đầu qua chỗ khác, chỉ thấy tiểu Cẩm níu lại ống tay áo của một nam nhân, vẻ mặt nam nhân lạnh lùng đá văng tiểu Cẩm, thủ vệ bên người tiến lên đem tiểu Cẩm lôi ra viện. Vẻ mặt nam nhân đầy sát khí vào phòng, mắt nhìn Mộ Dung Tuyết trên giường, cười lạnh đóng cửa phòng.
Bước chân vài bước đến bên giường, thấy rõ ràng thấy rõ ràng hình dạng của nam nhân. Đây không phải là người nam nhân trong đầu sao, nam nhân cầm roi.
Nam nhân cười châm chọc, cố sức vén chăn lên, bàn tay to cởi y phục của Mộ Dung Tuyết ra, lộ ra cái yếm thêu uyên ương hí thủy.
Mộ Dung Tuyết bị dọa đến hít phải một hơi khí lạnh, một hít một thở, bộ ngực cao vút đứng vững trong cái yếm bó chặt thân thể, dưới cái yếm kia là da thịt như băng tuyết.
Nguy hiểm nổi lên, nhìn thân thể bị quất, tràn đầy vết thương, mơ hồ còn có chút máu, máu rỉ ra làm nhiễm đỏ cả một đôi mâu tử thị huyết cuồng sát của nam nhân, bàn tay thô bạo cầm lấy bộ ngực của Mộ Dung Tuyết bởi vì hô hấp mà phập phồng, đùa bỡn. “Không, không nên. . .” Nam nhân nghe được tiếng kêu đau của Mộ Dung Tuyết, trút luôn y phục trên thân thể của nàng, thô lỗ kéo khố tử của nàng cười nhạt hừ nói: “Không nên? Ngươi nơi nào rất muốn!”
Mộ Dung Tuyết hoảng sợ lui về phía sau, đem hết sức lực giãy giụa, trong tròng mắt lộ ra thất vọng đau khổ sợ hãi, nhìn ác ma lần nữa nhào tới, tim cũng nhanh nhảy ra khỏi lòng ngực.
Nam nhân lại lần nữa nhào đến, không hề có sự báo trước khiến cho nàng như hít một hơi khí lạnh.
“A. . .đau. . .” Mộ Dung Tuyết gào thét một tiếng, cả khuôn mặt trở nên đông lại.
Mà, tốc độ nam nhân rong ruổi không giảm mà lại tăng, hắn thích sắc mặt đau nhức vặn vẹo của nàng, vậy để cho hắn sinh ra cảm giác vui vẻ, mỗi lần mỗi mỗi nặng, mỗi lần mỗi hận không thể sâu hơn nữa.
. . .
Buổi tối ngày thứ hai, hôn mê một ngày một đêm Mộ Dung Tuyết cuối cùng cũng mở mắt. Trong đầu liên tục ùa về cảnh xuân sắc tàn bạo hôm đó, tàn sát bừa bãi chiếm lấy, mãnh liệt thẳng tiến, nửa thân dưới của nàng bị thô lỗ xé rách, đến bây giờ bên tai tựa hồ còn có thể nghe được tiếng cười của ác ma cuồng ngạo kia.
” Không. . . Không. . .”
Thống khổ loạng choạng suy nghĩ, nàng nỗ lực muốn vứt bỏ cảnh tượng trong đầu. Thế nhưng, trí nhớ kia tựa như dấu vết căn bản không thể loại bỏ được.
Chờ một ngày một đêm tiểu Cẩm ghé vào bên giường, nghe được thanh âm của chủ tử giật mình tỉnh giấc ngồi dậy, kích động cầm tay của chủ tử: “Chủ tử, chủ tử người cuối cùng cũng tỉnh, ô ô. . .”
Thân thể của Mộ Dung Tuyết không thể động đậy, chỉ có thể hướng tiểu Cẩm nháy mắt một cái, cố hết sức nói: “Đừng khóc, có thể nói chuyện có thể bảo vệ được mạng.”
” Chủ tử, người thực sự không nhớ rõ tiểu Cẩm rồi sao?” Tiểu Cẩm lại lần nữa đem nghi vấn nén ở trong lòng cả buổi nói ra.
” Không. . . Không nhớ rõ, ai cũng không nhớ rõ, Hắn là ai vậy? Ta là ai?” Hai mắt của Mộ Dung Tuyết vô thần đen như mực.
” Chủ tử, ta là tiểu Cẩm, là nha đầu thiếp thân của người. Người là đại tiểu thư tướng phủ Mộ Dung Tuyết, mà ngày hôm qua người nam nhân kia là tam vương gia, cũng là. . .là. . .” Tiểu Cẩm nói quanh co nói không nên lời, vẻ mặt nhìn về phía chủ tử.
” Là phu quân của bổn tiểu thư đúng không?” Mộ Dung Tuyết khàn khàn giọng nói tiếp lời nói của tiểu Cẩm, khóe miệng cong lên một nụ cười tuyệt vọng.
Tá Thi Hoàn Hồn sống lại, hay là mượn thân thể thiếu chủ tử. E rằng chính là thiên ý, thân là tử sĩ của tướng phủ từ nhỏ có cuộc sống không như người thường, lúc trước cũng là phụng mệnh tướng gia ám sát Long Vân Khiếu, không nghĩ đến hôm nay thành đại tiểu thư tướng phủ.
Có thể vừa tỉnh lại đã bị **, nam nhân tự xưng vương gia kia ánh mắt hận mình thấu xương. Vương phi, hắn nói nàng là Vương phi của hắn. Tuy rằng còn không biết cổ thân thể này đã từng làm qua cái gì, có thể tối hôm qua được ngộ đãi thế kia đã chứng minh phượng hoàng không bằng kê.
Mắt thấy ánh mắt của chủ tử nhắm lại, tiểu Cẩm nhẹ nhàng mà lay động cánh tay của chủ tử, lòng tràn đầy hy vọng nhìn nàng: “Chủ tử, tiểu Cẩm tin tưởng người nhất định có thể thay đổi hiện trang, nhất định còn có thể giống như trước phong phong quang quang.”
Trước đây?
Trước đây cổ thân thể này Mộ Dung Tuyết phong phong quang quang thế nào không biết, nhưng bây giờ, Mộ Dung Tuyết cảm thấy tựa như muốn chết một dạng, cả người đau đớn để cho nàng muốn xuống giường cũng là hy vọng xa vời.
” Chủ tử. . .” Trong mắt Tiểu Cẩm hy vọng càng dày đặc hơn, nhẹ giọng hô, nỗ lực thức tỉnh chủ tử bá đạo mà cuồng ngạo.
Mộ Dung Tuyết lại lần nữa mở mắt, cũng không phải là bởi vì tiểu Cẩm hô hoán, mà là nghe được tiếng bước chân ngoài cửa truyền đến. Cố hết sức giãy giụa ngóng cái cổ ra ngoàim tiếng bước chân dần dần tới gần, thân ảnh của người đến càng ngày càng rõ ràng, ác ma xuất hiện lần nữa ở cửa phòng.
” Tam gia, van cầu người giơ cao đánh khẽ tha cho chủ tử nhà của chúng ta, van cầu người. . .”
Mắt thấy tam gia đi vào phòng, tiểu Cẩm quỳ trước mặt vương gia, giống như ngày hôm qua nắm kéo ống quần của hắn đau khổ cầu xin tha thứ. Mặt đầy nước mắt, nàng tội nghiệp cầu khẩn vương gia.
Lòng của Mộ Dung Tuyết lơ lửng ở giữa không trung, dù cho từ nhỏ đã chịu qua vô số roi trách phạt, nàng cũng chưa từng khuất phục, cũng chưa từng có người nào cho nàng cảm giác sợ hãi như vậy.
Tam gia anh tuấn cao lớn, mặt lãnh khốc băng lãnh như sương, trong mâu quang hận tựa như một thanh kiếm vô hình, chống lại hai tròng mắt của hắn, nàng nhịn không được bắt đầu cảm thấy lạnh.
“Cút!” Tam gia từ trong kẻ răng bức ra một chữ, một cước đá văng tiểu Cẩm phiền toái.
Ô ô. . .
Tiểu Cẩm khóc lại leo đến bên giường, dang hai cánh tay che ở trước mặt chủ tử, đã chuẩn bị tinh thần chờ chết.
Mắt của tam gia cũng không nhìn tiểu Cẩm, giống như con gà con, mang theo người ném ra cửa phòng. Vung tay lên, cấm bước vào đại môn, hắn bước đến bên giường.
” Ngươi. . . Ngươi cái người điên này. . . Người điên!” Mộ Dung Tuyết nuốt, thanh âm run rẩy trong gia phòng an tĩnh tựa hồ có thể nghe được hồi âm.
” Người điên, hàng đêm ngươi không phải vẫn nghĩ đến bổn vương cái người điên này?” Khóe miệng của tam gia cười nhạt dần dần khuếch tán, giống ngày hôm qua thô lỗ vén chăn lên như vậy, lột y phục của nàng.
Trên da thịt trắng noãn hiện lên vết thương, có thể, vóc người ngạo nhân lại hoàn toàn không chịu ảnh hưởng. Không thương, không có nghĩa là không có dục vọng, nhìn trong mắt, ** của thân thể lại lần nữa bị khơi mào.
Tay, bao trùm trên bộ ngực đứng thẳng của nàng, từ ôn nhu đến thô lỗ, cảm thụ được thân thể nàng biến hóa, mâu quang của hắn sát khí dần dần rút đi, bị tình dục hoàn toàn lấp đầy.
” Không. . . Không nên, ta không muốn ngươi, ngươi cút! Cút ra ngoài!” Mộ Dung Tuyết xoay cổ, một miệng cắn lên bờ vai của hắn.
Tam gia sửng sốt một chút, mặt lạnh như băng co rút. Nhìn Mộ Dung Tuyết cắn chặt trên tay, hắn cắn răng một cái, dùng sức thẳng tiến vào thân thể của nàng.
“A. . .”
Mộ Dung Tuyết gào thét một tiếng buông lỏng miệng ra, lại lần nữa cảm thụ được hạ thân bị xé rách, hai mắt nàng trợn to níu thật chặt cánh tay của rắn chắc của hắn.
Khát vọng giống như sau cơn mưa phùng cam lộ, hắn đối với nàng như mưa rền gió dữ càng hung mãnh hơn. Mà, thân thể của nàng thảm bại căn bản không chịu nổi điên cuồng như vậy, còn chưa chờ hắn tận hứng, đã hôn mê bất tỉnh.
Nhiên, hắn cũng không có bỏ qua, thả hết dục vọng của thân thể xong, mới tự mặc y phục, không liếc mắt nhìn nàng đến một cái liền xoay người rời đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook