Cực Phẩm Hạ Đường Phi
-
CHƯƠNG 31: HẮN NHÌN HÌNH NHƯ ĐIÊN RỒI
CHƯƠNG 31: HẮN NHÌN HÌNH NHƯ ĐIÊN RỒI
Editor: Luna Huang
Ha ha…
Tam gia cười đến tà ác, một tay lấy ôm Mộ Dung Tuyết vào trong lòng, hắn cũng không vội cởi cái yếm của nàng, mà là từ phía dưới đưa tay vào trong y phục của nàng, nhẹ nhàng mà vuốt ve, nghiên nhìn biến hóa trên nét mặt của nàng.
Mộ Dung Tuyết dùng sức nuốt một ngụm nước bọt, cố sức hất bàn tay của hắn. Nhưng, nàng càng là cố sức, lực trong tay của hắn lại càng lớn, tay trên lưng kia càng chặt hơn.
Thỏa hiệp!
Hắn muốn nhìn thấy nàng thỏa hiệp, nghe được nàng cầu xin.
Nhưng, nàng lại cực kỳ quật cường, quật cường dùng sức hoảng động thân thể, như bạch tuộc hướng mặt của hắn huy động móng vuốt.
Đầu mày vặn thật chặt, hắn phát hiện gần đây tình dục của mình cực kỳ không thể không chế, đặc biệt đối mặt với nữ nhân này, chỉ cần hơi chút đụng chạm đến thân thể của nàng, cổ dục vọng đáng sợ tùy thời cũng sẽ xuất hiện. Thân thể của nàng hoảng động, hạ thân của hắn phồng đến khó chịu.
Mộ Dung Tuyết thấy tình dục trong mắt tam gia, thức thời đình chỉ giãy giụa, tâm bình khí hòa nói rằng: “Tam gia, một hồi để hạ nhân vào châm nước, bị thấy được bất hảo.”
“Vô phương! Để bọn hạ nhân biết bổn vương thương ngươi nhiều cỡ nào, đồn đãi ngoại giới kia liền tự sụp đổ. Lẽ nào ngày hôm nay ngươi nghe không hiểu, cha ngươi đang trách cứ bổn vương?” Tam gia ôm Mộ Dung Tuyết không tha, phản chính nàng có nghĩa vụ hầu hạ mình, dù cho phát tiết trên người nàng cũng là chuyện đương nhiên.
(Luna: Thứ gì thứ gì. . .ta chữi tục)
Mắt thấy Mộ Dung Tuyết ngồi tĩnh táo trên đùi, dục vọng tựa như bị rót chậu nước lạnh, để hắn lạnh từ đầu đến tâm, hoàn toàn không có hứng thú.
Thùng thùng đông! Thùng thùng đông!
Tiếng đập cửa truyền đến, ngoài cửa vang lên thanh âm của tiểu Cẩm: “Vương gia, chủ tử, nước bể đổi xong.”
“Động tác của nha đầu này thật là nhanh, xem ra nàng cũng sợ bổn vương khi dễ ngươi.” Tam gia lắc, nhìn vẻ mặt ửng đỏ của Mộ Dung Tuyết trong lòng, ôm lấy nàng đi tới cạnh cửa.
Mộ Dung Tuyết chỉ mặc cái yếm, vẻ mặt ửng đỏ không có ý tứ. Mắt thấy hắn sắp mở cửa, nàng đem mặt vùi vào lồng ngực của hắn, không muốn đối mặt ánh mắt của mọi người.
“Có gì ngượng ngùng, nếu là ở trong hoàng cung, các chủ tử hết thảy đều là bọn hạ nhân hầu hạ, ngay cả chưa chơi được bao nhiêu lần đều ghi lại có trong hồ sơ, ngươi có cái gì xấu hổ.” Tam gia nói rất là tự nhiên, căn bản cũng không xem những thứ này coi như một hồi sự.
Tiểu Cẩm vểnh tai ở sau cửa, nghe được tiếng cửa mở lui về phía sau mấy bước. Cửa bị mở ra, tam gia ôm Mộ Dung Tuyết, ngẩng đầu nhìn tiểu Cẩm một mắt, người đi đến viện.
Tiểu Cẩm chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thân ảnh của hai người tiêu thất cửa, trên trán toát ra mồ hôi lạnh, trong lòng lần thứ hai vì chủ tử lo lắng.
(Luna: Ban tam gia là ác thú)
…
Đêm rất đẹp, gió đêm thanh lương.
Đông giao từ phát sinh đồn đãi của tử lang, đêm đó đã tới rồi một nhóm cao thủ võ lâm, trời chưa tối, những cao thủ liền mai phục tại phụ cận cánh rừng chậm đợi thần kỳ trong truyền thuyết xuất hiện.
Ánh trăng của mười lăm so với bình thường càng sáng tỏ, ánh trăng chiếu sáng địa phương vắng vẻ này. Quạ đen đứng ở trên mộ phần ‘Oa oa’ kêu loạn, một đống đống thây ná đưa tới không ít dạ thực, dần dần đánh vỡ vắng vẻ của ngày xưa.
Oa oa…
Quạ đen đứng ở đầu phần rướn cổ lên, ra sức hô vài tiếng, ánh mắt màu hổ phách quét bốn phía một mắt, sau đó vươn cánh hướng địa phương thi thể bay đi.
Trong bụi cỏ, ban đêm như vậy, muỗi ruôig đống lớn, cắn biết bao nhiêu người chịu không nổi, để một ít giang hồ nhân sĩ mai phục thật lâu không nhẫn nại được, một hai từ bên trong chui ra, sợ đến quạ đen đang ăn hoảng loạn chạy trốn.
Ba!
Trong bụi cỏ đột nhiên một người đứng lên, nhảy ra bụi cỏ hung hăng cho mỗi người một tát tai trong miệng thấp giọng mắng: “Các ngươi muốn tìm cái chết?”
Hai người sợ cúi đầu, chỉ có thể thành thật theo sát người nọ ngồi xổm trở về trong bụi cỏ.
Nhưng, quạ đen chấn kinh sợ này vẫn chưa bởi vì bọn họ tiếp tục mai phục mà quay về kiếm ăn. Đều bay vào ở chỗ sâu trong cánh rừng, cũng thấy đi ra nữa. Mà, quạ đen ánh mắt ánh mắt kia bay đến trên cây cao nhất, trợn to một đôi mắt, quét mắt cử động của bãi tha ma phụ cận
Oa oa…
Quạ đen hướng lên trời điên cuồng hét lên vài tiếng, vươn cánh. Nó, đem chim ngủ say trong rừng đều đánh thức. Đều đập cánh bay ra cánh rừng, để cánh rừng tao động.
“Không xong! Đả thảo kinh xà.” Trong bụi cỏ có người nhẹ giọng nói rằng.
Đặng đặng đặng!
Trong bụi cỏ những người khác mai phục nghe được thanh âm như vậy, đều lánh chỗ ẩn thân. Mà, vào lúc này, âm phong đột kích, một cổ lực lượng cường đại phát ra ở chỗ sâu trong cánh rừng, để tất cả mọi người cực sợ.
Vù vù…
Không có tiếng bước chân vang lên, thứ mọi người nghe được chỉ có tiếng gió thổi, căn bản cũng không sẽ nghĩ tới sói bình thường chạy trên mặt đất sẽ như hầu tử đu trên cây. Trong chớp mắt, tử lang đã đến trước mặt hai tráng hán. Móng vuốt huy vũ hai cái, hai trai tim đang nhảy trong lồng ngực bị móc ra, sau đó nhét vào miệng rộng.
Hai tráng hán đến cơ hội kêu to cũng không có, động tác của nó thần tốc mà nhẹ nhàng, căn bản không có bất luận kẻ nào phát hiện. Ngắn không được nửa canh giờ, tất cả cao thủ võ lâm này đều thành thi thể không thể nói chuyện, mà, trái tim động, cũng được nó biến thành mỹ vị.
Ăn uống no đủ, nó đưa móng vuốt, hướng về phía cánh rừng tru một tiếng. Nhất thời, quạ đen mới vừa rồi bị hách chạy tất cả đều bay ra, rơi vào trên thi thể bắt đầu ăn.
Tử lang chạy vội ra cánh rừng, chạy đến nấm mồ cao nhất. Ngửa đầu nhìn về phía trăng tròn, trong mắt tử sắc chưa rút đi, nó lại hướng lên trời tru vài tiếng.
Người trong rừng đều bị giết chết, nhưng vẫn còn người mai phục ở phụ cận cánh rừng. Nghe được tiếng tru của tử lang, những người đó đều cực sợ, đều suy đoán người ở bên trong khẳng định dữ nhiều lành ít.
Trên một gốc cây to tương đối cao, Mộ Dung Đồ nằm ở chỗ này nhìn hồi lâu. Chậm chạp không thấy bên trong có động tĩnh, nhảy xuống cây đi tới bên người Mộ Dung Cuồng thấp giọng hỏi: “Tướng gia, chúng ta là còn phải tiếp tục không?”
“Không! Chờ mấy ngày nữa những ngu ngốc kia nuôi nó súc sinh đó, chúng ta mới phái người đi vào thăm dò đường một chút.” Mộ Dung Cuồng lắc đầu, đêm nay chính là đến xem trò vui.
Tuy rằng không thấy được một màn máu tanh, nhưng hắn tin tưởng, sáng mai, bãi tha ma này sẽ đưa tới càng nhiều giang hồ nhân sĩ lòng tham. Dù cho tử lang lợi hại hơn nữa, kỳ năng dị sĩ trên giang hồ cũng không ít, luôn sẽ có một hai người có thể đại thương nguyên khí của nó.
“Đêm đã khuya, người đi về nghỉ trước? Ở đây liền do Đồ nhi nhìn.” Mộ Dung Đồ hiểu ý tứ của Mộ Dung Cuồng, thân thiết khuyên một câu.
Ân!
Mộ Dung Cuồng gật đầu, vỗ vỗ vai của Mộ Dung Đồ, vẻ mặt thưởng thức nói rằng: “Đồ nhi thực sự là càng ngày càng hiểu tâm tư của thúc thúc, công lao của ngươi thúc thúc đều ghi tạc trong lòng.”
Nghe được tán thưởng của Mộ Dung Cuồng, trong lòng Mộ Dung Đồ vui vẻ, ngoài miệng càng vô cùng cảm kích: “Thúc thúc người quá khen, nếu không phải thúc thúc đem Đồ nhi mang theo trên người. Đồ nhi cho dù có mạnh hơn nữa cũng không có chỗ dụng.”
“Ai… Nếu là Thanh Phong cũng có thể như ngươi vậy hiểu được tâm tư của bổn tướng thật tốt. Tiểu tử kia lòng mềm yếu, vốn định thật lo lắng hắn không thành được đại sự.” Nhắc tới Mộ Dung Thanh Phong, Mộ Dung Cuồng nhất thời thất rơi xuống.
Bất đắc dĩ nhìn ánh trăng trên bầu trời một chút, thế nào đều không nghĩ ra bản thân cùng phu nhân đều trời sinh tính trời sinh tính tàn bạo, vì sao nuôi xuất Mộ Dung Thanh Phong mềm yếu như vậy?
Ngược lại Mộ Dung Tuyết, mặc dù là nha đầu Mạnh Quyên sở sinh, nhưng tính tình cùng phong cách làm việc cực giống bản thân, đủ ngoan, đủ độc. Mà, nhược điểm duy nhất của nàng chính là thân phận ti tiện của nương.
Từ nhỏ nàng đã được huấn luyện tỉ mỉ, cầm kỳ thư họa không gì làm không được, võ công tạo nghệ cũng đều trên Thanh Phong. Chỉ tiếc, nàng là một thân nữ nhi, bằng không dù cho nàng là thứ xuất, hắn cũng nhất định sẽ dùng một loại phương pháp khác bồi dưỡng nàng.
Theo lý thuyết thân phận thứ xuất như nàng vậy rất khó bước vào đại hộ nhân gia, nhưng, nàng thật sự là quá mức tài hoa xuất chúng, còn chưa tới cập kê chi linh, đó là vô số đạt quan quý nhân phá cửa cầu hôn. Nếu không phải tạm thời không có người chọn tốt hơn để tiếp cận Khiếu vương con tiểu hồ ly kia, hắn thật đúng là không muốn hi sinh nữ nhi này.
Ai…
Có lẽ đây chính là ý của lão Thiên, lâu như vậy tới nay, phu nhân và thiếp thị khác cũng không sinh được nhất nhi bán nữa, để hắn chỉ có thể đặt hy vọng ký thác trên người Thanh Phong. May là, bên người có một thân chất nhi hỗ trợ, nếu không thì bá nghiệp của hắn sẽ không bao giờ có thật.
Mắt thấy tướng gia thất thần, Mộ Dung Đồ thông minh biết hắn khẳng định đang nghĩ đến chuyện của Thanh Phong cùng Tuyết nhi. Một đôi mắt thật dài chảy ra quang giảo hoạt, hắn hiểm ác đáng sợ đã mở miệng: “Thúc thúc, Thanh Phong đại ca chỉ là rất nhiều chuyện không thể thấy rõ, chờ hắn thấy được thế đạo hiểm ác đáng sợ, định có thể phò tá đại nghiệp của thúc thúc.”
“Chỉ hy vọng như thế!” Mộ Dung Cuồng chắp tay sau lưng đi hướng đã đứng ở trước mặt cỗ kiệu, lên kiệu, kiệu phu thi triển khinh công rất nhanh tiêu thất trong màn đêm.
Mộ Dung Đồ nhìn Mộ Dung Cuồng ly khai, thu nhập ánh mắt như kiếm, phi thân nhảy lên cây đại thụ ban nãy. Không chớp mắt nhìn chăm chú vào cử động của cánh rừng, tim của hắn vẫn luôn là ở giữa không trung.
Một danh sát thủ che mặt thật nhanh chạy đến dưới tàng cây, như hầu tử phi thân lên cây, rơi vào trên mặt đất cách Mộ Dung Đồ không xa nhỏ giọng bẩm báo: “Đồ gia, có người từ trong rừng chạy đến.”
“Còn không mang người đến?” Mộ Dung Đồ mặt lộ vẻ sát khí, trong lòng lại lòng tràn đầy vui mừng.
“Vâng!” Sát thủ che mặt nhảy cây, chỉ chốc lát thấy hắn và cùng hai sát thủ che mặt khác xuất hiện ở dưới tàng cây.
Mộ Dung Đồ che mặt nhảy xuống cây, thấy rõ người bị kèm là trên giang hồ đại danh đỉnh đỉnh Đại Đao Vương Nhị, thần tình của hắn hốt hoảng khẽ đảo mâu tử, hai tay run rẩy, đại đao luốn trên lưng từ lâu chẳng biết đi đâu, sát thủ sau lưng chỉ là một cước liền đem đạp nàng ngã xuống đất.
“Không… Không nên, không nên, không nên…” Vương Nhị thầm thì trong miệng, thân thể co ro trên mặt đất cuồn cuộn, nhặt lên lá rụng trên đất nhét vào trong miệng, nhìn qua ý thức đã không tỉnh táo.
“Đồ gia, hắn nhìn qua như là điên rồi.” Sát thủ ban nãy tới báo tin chắp tay bẩm báo.
Mộ Dung Đồ đương nhiên nhìn ra được tiểu tử này điên rồi, nhưng, người điên nên nhất định là đã bị kích thích không bình thường. Hiển nhiên, Vương Nhị thấy được một màn tử lang moi tim sát nhân, mới bị hách thành như vậy.
Hừ!
Ngoài miệng nứt ra một nụ cười, hắn hướng về phía ba người bên người khoát tay áo, ba người thành thật thối lui ra khỏi mười thước, nghiêm túc liếc trạng huống bốn phía.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook