Cực Phẩm Đại Tiểu Thư
-
Chương 86: Hắn muốn có hài tử
Khuôn mặt nam nhân dần dần phóng đại. Lông mày Tần Mộ Dao hơi nhíu, trong mắt hiện lên một chút giảo hoạt, khóe miệng dâng lên một chút ý cười nhợt nhạt. Nàng vung tay lên, quả nhiên thấy du͙© vọиɠ trong mắt nam nhân chợt biến mất.
“Duệ Vương gia, đừng quên hiện tại ta đã gả làm thê tử của người ta, là hoa đã có chủ, không thể chạm vào!”
Tần Mộ Dao đắc ý nhìn Tề Duệ.
Mà Tề Duệ thật không ngờ Dao Nhi lại có chiêu thức ấy. Ánh mắt dần dần đi xuống, dừng ở trên tay nàng. Chủy thủ trong tay nàng chĩa thẳng vào bụng hắn, chỉ cần nàng dùng một chút lực là có thể đâm vào thân thể hắn.
“Dao Nhi, nàng càng ngày càng nghịch ngợm!”
Tề Duệ giật mình, lập tức khôi phục như thường.
Thật ra hắn muốn xem xem cuối cùng thì Tần Mộ Dao có xuống tay được hay không!
“Ngươi đang nghĩ là ta sẽ không dám xuống tay sao?”
Khóe miệng Tần Mộ Dao xẹt qua một chút châm chọc.
Hắn có thể xuống tay đâm Mạc Thiếu Khanh một kiếm, sao nàng lại không xuống tay với hắn được chứ? Đừng quên, tuy rằng một kiếm kia đâm vào người Mạc Thiếu Khanh, nhưng lại đâm vào trong lòng nàng. Một kiếm này, sớm muộn gì nàng cũng phải đòi lại.
“Nàng nỡ xuống tay sao?”
Tề Duệ nheo mắt, trên mặt vô cùng thoải mái, nhưng trong lòng lại không yên.
Ở trong lòng Dao Nhi, mình chẳng là cái thá gì, cần gì mình phải hỏi chứ?
Nhưng trong lòng lại muốn nghe chính miệng nàng nói ra đáp án.
“…”
Tần Mộ Dao nhìn thẳng hai mắt Tề Duệ, dùng lực đẩy hắn ra.
Quá thân cận với hắn khiến nàng có một loại cảm giác cực kỳ chán ghét.
Cảm nhận được động tác của nàng, trong tiềm thức không muốn để nàng rời khỏi vòng tay mình. Tia chán ghét trong mắt nàng làm đau đớn hai mắt hắn, trong đầu hiện ra thâm tình của nàng với Mạc Thiếu Khanh, máu lại một lần nữa sôi trào.
Sự ghen tị lại một lần nữa sống dậy, càng kéo chặt tay Tần Mộ Dao, khiến Tần Mộ Dao đang muốn né ra lại rơi vào trong vòng tay hắn. Nụ hôn cuồng loạn dần dần tới gần…
Trong mắt Tần Mộ Dao xẹt qua một vệt sáng âm trầm, tay lanh mắt lẹ vung lên.
Lúc này đây, nàng không hề lưu tình, chủy thủ trong tay đâm vào ngực Tề Duệ. Nhìn thấy nỗi đau đớn và bối rối không biết nói gì cùng với nét đau thương trên mặt Tề Duệ… Các loại cảm xúc đan xen trong lòng Tề Duệ. Nàng vẫn cứ xuống tay.
Tề Duệ không hề cảm giác được cái đau nhức trong ngực, chỉ nhìn Tần Mộ Dao chằm chằm không chớp mắt. Một nụ cười khổ hiện lên trên miệng hắn.
“Dao Nhi… Ta nghĩ rằng…”
Hắn không thể không thừa nhận, trong lòng mình còn tồn tại vài phần cầu may. Hắn nghĩ, có lẽ không phải Dao Nhi không thèm để ý đến mình như vậy đâu. Không phải không có cảm tình như vậy đâu. Tối hôm đó không phải nàng đã nói ‘dựa vào tình cảm ngày xưa của bọn họ’ sao?
Hóa ra tình cảm này lại không có giá trị như vậy!
Tần Mộ Dao thừa dịp Tề Duệ thất thần không để ý, thoát khỏi vòng tay hắn.
Chủy thủ trong tay còn nhỏ máu tươi, nhắm mắt, không muốn nhìn khuôn mặt sững sờ của Tề Duệ. Trong đầu nàng hiện ra bóng dáng Mạc Thiếu Khanh.
Một đao này so với một kiếm hắn đâm Thiếu Khanh, quả thực là quá nhẹ.
Vứt chủy thủ trong tay ra, trong mắt Tần Mộ Dao xẹt qua một chút lạnh lùng.
“Người đâu, mời Duệ Vương gia trở về!”
Tần Mộ Dao lạnh lùng ra lệnh, không hề liếc nhìn Tề Duệ thêm cái nào.
Một đám nam nhân mặc áo đen cao lớn uy mãnh từ ngoài cửa bước vào, cung kính hành lễ với Tần Mộ Dao rồi lập tức dẫn Tề Duệ đi.
Tầm mắt Tề Duệ vẫn không rời khỏi Tần Mộ Dao. Sự lạnh lùng trong mắt nàng, giống như đối xử với một người xa lạ, trong lòng dâng lên một tia chua xót.
“Đợi chút!”
Tần Mộ Dao đột nhiên gọi ám vệ lại, giọng nói của nàng khiến trong mắt Tề Duệ đột nhiên sinh ra một tia chờ mong.
Dao Nhi muốn nói gì?
“Công chúa, xin hãy phân phó!”
Ám vệ cung kính nói.
“Gọi đại phu xem vết thương của hắn…”
Vẻ mặt Tần Mộ Dao không chút thay đổi. Nhìn thấy dường như mắt Tề Duệ sáng lên, trong lòng run run, nheo mắt tiếp tục nói:
“Đây là trọng phạm, trông coi nghiêm chỉnh, không thể có sai lầm!”
Sự vui mừng vốn có trong lòng lại bị câu cuối cùng của Tần Mộ Dao đập nát.
Hiện tại trong mắt nàng, Tề Duệ hắn chỉ là một trọng phạm mà thôi!
“Dao Nhi, nàng định xử trí ta thế nào?”
Tề Duệ đột nhiên mở miệng, nhìn thẳng hai mắt Tần Mộ Dao.
Gϊếŧ hắn? Hay là làm cho hắn sống không bằng chết?
Khóe miệng Tần Mộ Dao giương lên một chút ý cười thản nhiên, nhưng không trả lời câu hỏi của hắn, đưa mắt với ám vệ. Ám vệ lập tức đưa Tề Duệ ra khỏi phòng, thị vệ đi theo Tề Duệ đến thành Thương Lan cũng đều bị dẫn theo.
Xử trí hắn như thế nào ư?
Nghĩ đến vấn đề này, trong mắt Tần Mộ Dao lập tức nghiêm túc lên.
Tề Duệ thiết kế làm Hiên Viên Hồng ngã ngựa gãy chân, đại phu đã chẩn đoán, đôi chân kia không thể lành lại. Cả nửa đời sau, Hiên Viên Hồng cũng chỉ có thể sống ở trên giường. Việc này đối với một Tướng quân từng chinh chiến gϊếŧ địch trên sa trường mà nói, có biết bao nhiêu là đả kích!
Đối với Tề Duệ, nàng sẽ không lưu tình!
Trong mắt xẹt qua một chút sắc bén, Tần Mộ Dao ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời hoàng hôn. Dường như bên ngoài lại đang có tuyết rơi.
Ra khỏi phòng, một trận gió lạnh thổi qua, lủi vào trong áo của nàng, lập tức không khỏi run rẩy một cái.
Nàng hết sức nhớ nhung tiểu viện ấm áp kia.
Nghĩ đến Mạc Thiếu Khanh, vẻ mặt của Tần Mộ Dao đột nhiên trở nên nhu hòa.
Không biết giờ này hắn có nằm an tĩnh dưỡng thương trên giường không?
Tần Mộ Dao rảo bước chân về phía trước. Đến ngay cả chính nàng cũng không chú ý bước chân của mình đang vô cùng vội vàng!
***
Mạc phủ.
Trong viện dạ minh châu lại một lần nữa chiếu sáng lên.
Trong lương đình, một bàn rượu ngon món ngon được nha hoàn lục tục đưa lên. Ba người ngồi vây quanh chiếc bàn đá, không khí vô cùng hài hòa.
“Kì Nhiên lần này đến Bắc Tĩnh, tính ở lại bao lâu?”
Mạc Thiếu Khanh đột nhiên mở miệng nói.
Dưới gầm bàn, tay hắn nắm chặt tay Tần Mộ Dao, một khắc cũng không muốn buông ra.
Hôm nay sau khi Dao Nhi từ bên ngoài trở về, đã nói cho hắn chuyện Hiên Viên Hồng té ngựa và chuyện Tề Duệ đã bị bắt, trong lòng hắn lập tức dâng lên một tia mâu thuẫn.
Tề Duệ là hảo hữu trước kia của hắn. Mặc dù hiện tại hai người vì chuyện liên quan đến Dao Nhi mà đứng ở hai phía đối lập, nhưng những năm tháng tình bạn mà bọn họ đã cùng trải qua không thể xóa đi.
Nhưng hắn biết, Dao Nhi có lập trường của mình.
Địa vị của phu thê Tần thị trong cảm nhận của nàng cũng cực kỳ quan trọng. Nàng sẽ không cho phép bất cứ nhân tố gì gây thương tổn cho bọn họ xuất hiện, mà lúc này Tề Duệ lại làm cho Bắc Tĩnh quốc tổn thất một vị đại tướng. Đã không có Hiên Viên Hồng, nếu hai nước khai chiến, mặc dù Bắc Tĩnh quốc có quân đội hùng mạnh và lá chắn thiên nhiên, đối mặt với Lâm Sở, chỉ sợ cũng không phải là đối thủ!
Thương Kì Nhiên đang vùi đầu uống rượu đột nhiên giật mình.
Tính ở lại bao lâu? Vấn đề này hắn cũng chưa nghĩ tới.
Ngước mắt nhìn hai người, lại nhắm mắt lại.
“Khó nói lắm, Hồng Anh cô nương đã về đến đây, vẫn còn một số việc riêng chưa xử lý xong.”
“Vậy trong khoảng thời gian này Kì Nhiên hãy ở tại Mạc phủ đi! Tiểu viện này rất nhiều phòng, Kì Nhiên vừa mới đến Bắc Tĩnh quốc, có khả năng còn chưa thích ứng được thời tiết giá lạnh của Bắc Tĩnh quốc, ở đây cũng gần giống Tây Nhạc quốc!”
Trên mặt Tần Mộ Dao mang theo tươi cười sáng lạn.
Nàng yêu nơi này chết đi được ý. Nàng hy vọng, nếu không có chuyện gì, có thể sống cả đời ở trong thế giới nhỏ này, có nàng, có Thiếu Khanh, còn có…. còn có thể có mấy hài tử nữa.
Cuộc sống như vậy nhất định sẽ vô cùng hạnh phúc.
“Ừ, đúng đấy, ta đã cho người thu xếp phòng. Kì Nhiên cứ yên tâm ở lại.”
Bàn tay Mạc Thiếu Khanh nắm tay Tần Mộ Dao càng thêm chặt. Hắn phát hiện, Dao Nhi còn có một mặt hiền lành như thế.
Thương Kì Nhiên giật mình, cũng không từ chối, chỉ có điều trong lòng lại đang hỏi mình:
‘Ở nơi này, thật sự có được không?’
Không có được đáp án, nhưng trong lòng cũng không muốn rời khỏi đây quá sớm. Trong lòng không khỏi thở dài, ngửa đầu uống một ngụm hết chén rượu trong tay.
Thế thì ở lại đi! Như vậy, có thể cảm thụ được hạnh phúc của bọn họ thêm một chút nữa.
“Kì Nhiên, ta kính huynh!”
Mạc Thiếu Khanh nâng chén rượu.
Bọn họ đã lâu không cùng ngồi uống rượu vui vẻ với nhau như vậy.
Ngửa đầu đang muốn uống hết, môi còn chưa tiếp xúc đến miệng chén, lại đụng vào một cái gì đó mềm mại, chóp mũi truyền đến hương thơm độc hữu trên người Dao Nhi, khóe miệng dâng lên mỉm cười.
Tần Mộ Dao tay lanh mắt lẹ vươn tay, thành công chặn giữa môi Mạc Thiếu Khanh và chén rượu, khuôn mặt không vui trừng mắt liếc nhìn Mạc Thiếu Khanh một cái.
Trên người có vết thương nghiêm trọng như vậy, lại còn uống rượu?
Không chút do dự đoạt lấy chén rượu, lễ phép cười với Thương Kì Nhiên.
“Kì Nhiên, trên người hắn có thương tích, chén rượu này, ta uống thay hắn!”
Nói xong, giữa ánh mắt hai người, uống một ngụm hết rượu trong chén.
Trong mắt Mạc Thiếu Khanh tràn đầy hạnh phúc, còn trong mắt Thương Kì Nhiên cũng hâm mộ nói không nên lời, hoặc là còn có vài phần cảm xúc khác không rõ ràng.
Khóe miệng khó nhọc giương lên một nụ cười yếu ớt.
Sau khi uống hết rượu, ánh mắt dừng ở trên người Mạc Thiếu Khanh, dường như bị tia hạnh phúc trong mắt hắn cuốn hút.
“Thiếu Khanh có thể lấy được Tần tiểu thư, thật sự là hạnh phúc!”
Tần Mộ Dao giật mình, nhìn về phía Mạc Thiếu Khanh.
“Có thể gả cho Thiếu Khanh, mới là may mắn của ta!”
Một nam nhân cả đời yêu thương nàng, nàng sẽ không chút hoài nghi.
“Kì Nhiên, sao huynh vẫn còn gọi ta là Tần tiểu thư? Chúng ta không phải sớm đã là bằng hữu sao?”
Tần Mộ Dao thản nhiên giương khóe miệng.
Thương Kì Nhiên đã giúp đỡ nàng không ít, nàng còn chưa biết nên cảm ơn hắn như thế nào! Hơn nữa hắn là bằng hữu của Mạc Thiếu Khanh, đương nhiên cũng chính là bằng hữu của nàng!
“Dao… Mộ Dao…”
Thân thể Thương Kì Nhiên không khỏi ngẩn ra.
Vốn định mở miệng gọi ‘Dao Nhi’, nhưng lời vừa ra đến miệng lại thu trở về, sửa lại gọi nàng là ‘Mộ Dao’.
Trên thực tế, ở trong lòng, hắn đã sớm gọi nàng là ‘Dao Nhi’, chỉ có điều trước mặt nàng, hắn phải bày ra vẻ xa cách này. Hoặc là, trong lòng hắn đang nhắc nhở chính mình, không được để quan hệ của hai người quá thân cận!
Mạc Thiếu Khanh quan sát thấy vẻ mặt của Thương Kì Nhiên, trên mặt mỉm cười, nắm chặt tay Tần Mộ Dao.
Không phải hắn không ghen tuông, mà là đáy lòng hắn đã xác định được tình cảm của Dao Nhi với mình, Dao Nhi càng ngày càng yêu hắn hơn!
Hắn sẽ làm cho Dao Nhi càng thêm yêu hắn, tựa như hắn yêu nàng!
Trong lương đình, ba người cùng uống rượu. Mỗi lần Mạc Thiếu Khanh định uống rượu, thì rượu của hắn đều chui cả vào trong bụng Tần Mộ Dao. Dường như Thương Kì Nhiên cũng thoải mái buông lỏng, đã không còn sẵng giọng và cứng nhắc như ngày xưa. Ở trong mắt Tần Mộ Dao, hắn lập tức có hình tượng của một ca ca.
Mà trên một thân cây cách đó không xa, một nam nhân nhìn ba người trong lương đình. Nhìn cái nắm tay thật chặt dưới bàn đá kia, trong mắt hắn xẹt qua một chút thâm độc. ‘Rắc’ một tiếng, nhánh cây trong tay bị bẻ gẫy…
Thân hình nam nhân chợt lóe, lập tức nhảy từ trên cây xuống, không nhìn về nơi được dạ minh châu chiếu sáng nữa…
***
Trong Hoàng cung.
Ngưng Sương ngồi trước bàn trang điểm. Hầu như là mỗi ngày trước khi đi ngủ, nàng đều có thói quen nhìn ngắm khuôn mặt của mình, đưa tay nhẹ nhàng chậm rãi xoa hai má, khóe miệng nở rộ ra một chút ý cười.
Tần Mộ Dao thành thân!
Cuối cùng thì Tần Mộ Dao cũng đã thành thân!
Cho dù trong lòng chủ nhân có ả thì cũng không thành vấn đề. Bọn họ biết rất rõ về tài lực của Mạc Thiếu Khanh. Tất nhiên, chủ nhân sẽ không ngu ngốc mà đi đối địch với Mạc Thiếu Khanh!
“Nguyệt…”
Ngưng Sương nhẹ giọng nỉ non ra tiếng.
Nàng chỉ có thể gọi cái tên này ở trong lòng. Ở trước mặt hắn, hắn đều muốn nghe nàng gọi hắn là ‘chủ nhân’. Nhưng, chết tiệt, nàng chán ghét việc gọi hắn là ‘chủ nhân’!
Ý cười trên khóe miệng càng lúc càng lớn. Ngưng Sương hơi hơi nhắm mắt lại, trong đầu hiện ra bóng dáng Lộng Nguyệt…
Đột nhiên, tay nàng bị một đôi bàn tay to chặn đứng, gắt gao nắm chặt. Đang muốn phản kháng thì Ngưng Sương ngửi thấy trong không khí tản ra mùi hương nhàn nhạt quen thuộc. Phút chốc mở mắt ra, lúc nhìn thấy nam nhân trước mắt, trong lòng lập tức vui mừng như điên.
“Chủ nhân!”
Ngưng Sương khó nén loại tình cảm vui sướng.
Sau lần du hành sau ngày đại hôn của Tần Mộ Dao, nàng chưa hề gặp lại Lộng Nguyệt. Nghĩ đến sự trừng phạt ngày ấy của hắn, trong lòng ngẩn ra. Nơi ngân châm đâm vào thân thể dường như lại nhói đau.
Trong mắt Lộng Nguyệt không còn thấy vẻ xinh đẹp, giờ phút này đã giăng kín âm trầm. Năm ngón tay hắn lồng vào năm ngón tay của Ngưng Sương, nâng lên trước mắt mình, ánh mắt càng trở nên thâm thúy.
Vừa rồi tay Mạc Thiếu Khanh và Tần Mộ Dao cũng đan vào nhau như thế này sao?
Lông mày hơi hơi nhăn lại, một cảm xúc khác thường len lỏi vào trong lòng hắn. Ánh mắt lóe lóe, đảo mắt nhìn về phía Ngưng Sương. Khuôn mặt giống Tần Mộ Dao như đúc khiến khóe môi hắn dâng lên vẻ tươi cười.
Tay dùng một chút lực, kéo Ngưng Sương vào trong lòng mình, giây tiếp theo, đôi môi liền áp lên đôi môi trước mắt, hôn cuồng loạn.
Ngưng Sương ngây ngẩn trong chốc lát rồi lập tức hiểu ra đây là chuyện gì, trong lòng dường như dâng đầy vui sướng.
Chủ nhân chưa bao giờ chủ động làm gì với nàng. Đôi khi, mặc dù nàng chủ động dụ dỗ, cũng không nhận được một chút động lòng nào của hắn. Cho dù là vô tình muốn nàng, cũng chưa bao giờ hôn môi nàng!
Nụ hôn hôm nay của chủ nhân…
Lộng Nguyệt gắt gao ôm nữ tử trong lòng, như muốn khảm nàng vào trong cốt tủy. Trong đầu hiện ra hình ảnh ân ái của Tần Mộ Dao và Mạc Thiếu Khanh, trong lòng cuồng loạn càng thêm kịch liệt, như một hồi bão táp, đánh úp về phía nữ nhân trong lòng.
“Dao Nhi…”
Bàn tay Lộng Nguyệt tham lam tiến vào trong y phục của nữ nhân, đụng chạm vào da thịt trắng mịn mềm mại, vẻ mặt trở nên mê huyễn.
‘Oanh’ một tiếng, thân thể Ngưng Sương đột nhiên cứng đờ.
‘Dao Nhi’?
Trong lòng xẹt qua một chút chua xót.
Hóa ra người mà chủ nhân muốn hôn không phải là Ngưng Sương nàng, mà là Tần Mộ Dao!
Hắn coi mình là thế thân sao?
Lúc này rõ ràng nàng đã phát hiện ra, ngay từ đầu mình chính là thế thân, bởi vì khuôn mặt này mới có thể ngẫu nhiên lọt vào mắt xanh của Lộng Nguyệt. Nàng chẳng là cái gì cả, chỉ là một quân cờ, một thế thân.
Tâm tình của Ngưng Sương biến đổi. Lúc trước như ở trên thiên đường, sau đó lại giống như rơi xuống địa ngục.
Nàng lại càng hận Tần Mộ Dao!
Trong mắt xẹt qua một chút ngoan lịch, hai tay nắm chặt thành quyền, dường như đang bắt buộc mình kìm chế tức giận.
Nụ hôn của Lộng Nguyệt dần dần đi xuống, y phục của nữ nhân trong lòng đã cởi ra một nửa, đầu vai như tuyết trắng đã lộ ra ngoài.
Ngưng Sương sau một lát thương tâm, trong đôi mắt dần dần dâng lên một nụ cười mê hoặc lòng người, độ cong trên khóe miệng cũng chậm rãi mở rộng.
Nếu đã là thế thân, sao nàng không an tâm làm thế thân kia chứ? Chỉ cần không có Tần Mộ Dao, không phải nàng có thể vĩnh viễn dùng thân phận thế thân để ở bên cạnh Lộng Nguyệt sao?
Thế thân lâu, có lẽ thế thân sẽ không còn là thế thân, không phải cũng có thể thay thế được vị trí của nữ nhân kia trong cảm nhận của hắn sao?
“Nguyệt…”
Ngưng Sương bắt đầu đáp lại sự thăm dò của Lộng Nguyệt. Không thèm nghĩ đến Tần Mộ Dao nữa, không thèm nghĩ đến chuyện Lộng Nguyệt yêu Tần Mộ Dao nữa, càng thêm không thèm nghĩ đến thân phận và nhiệm vụ của bọn họ nữa.
Tiếng gọi êm ái yêu kiều những tưởng sẽ thêm kí©Ꮒ ŧᏂí©Ꮒ du͙© vọиɠ trên người nam nhân.
Nhưng, thân thể Lộng Nguyệt lại đột nhiên cứng đờ, chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt dừng ở trên mặt nữ tử trong lòng. Giống nhau như đúc, trong mắt cũng là vẻ mặt của Dao Nhi.
Cánh tay ôm Ngưng Sương dần dần thả lỏng, du͙© vọиɠ trong mắt chậm rãi biến mất, thay vào đó là một cái liếc mắt đầy bình tĩnh.
Không phải Dao Nhi! Dao Nhi chỉ biết gọi hắn là ‘Cung chủ Lộng Nguyệt’ một cách xa lạ, chưa bao giờ yêu mị gọi hắn là ‘Nguyệt’!
Có một thời gian rất dài, hắn phân biệt rõ ràng Ngưng Sương và Tần Mộ Dao. Nhưng vừa rồi nhìn thấy hình ảnh ân ái hài hòa của bọn họ, lại động chạm đến nơi sâu thẳm nhất trong linh hồn hắn, khiến hắn lại một lần nữa coi Ngưng Sương là Tần Mộ Dao.
Khuôn mặt giống nhau như đúc, nhưng vẫn là hai linh hồn khác nhau. Không phải sao?
Thứ mà hắn thích không chỉ có vẻ bề ngoài, thể xác mà thôi.
“Nguyệt…”
Ngưng Sương như là sợ hãi mất đi thứ gì, bắt lấy tay Lộng Nguyệt, toàn bộ thân thể nhào vào trong lòng hắn, hai tay gắt gao ôm chặt thắt lưng hắn.
Vì sao lại đột nhiên tỉnh táo như vậy?
Ngưng Sương vừa gọi ra lời, liền cảm giác được một luồng lực đẩy thân thể mình ra, một bàn tay hung hăng tát lên mặt nàng. Sự đau rát lập tức lan tràn.
Nhìn nam nhân vừa rồi còn làm những hành động thân mật như vậy với mình. Vì sao khuôn mặt hắn lại biến đổi nhanh như vậy? Đến ngay cả coi nàng là thế thân cũng không được sao?
“Ngưng Sương, ngươi nên gọi Bản cung chủ là ‘chủ nhân’!”
Giọng nói của Lộng Nguyệt lạnh lẽo khác thường, khiến Ngưng Sương nghĩ rằng một màn vừa rồi chỉ là ảo giác. Nhưng y phục của nàng bị cởi hỗn độn và du͙© vọиɠ vừa được khơi mào vẫn ở trên thân thể nàng. Không phải ảo giác, tất cả đều là vì Lộng Nguyệt quá lý trí? Hay là bởi vì trong lòng hắn, tình cảm giành cho Tần Mộ Dao đã quá sâu đậm?
‘Chủ nhân’?
Ngưng Sương bụm mặt, cười khẽ ra tiếng.
Tần Mộ Dao a Tần Mộ Dao, cuối cùng thì ta nên hận ngươi thế nào thì mới có thể trừ khử được hết oán khí trong lòng ta?
“Ha ha… Chủ nhân? Người còn nghĩ đến Tần Mộ Dao sao? Đừng quên, nàng ta đã thành thân. Người mà nàng ta yêu cũng không phải là người! Hoặc là, trong lòng của nàng ta vốn đã chẳng có chỗ nào giành cho người! Nàng ta đã là thê tử của người khác. Nói không chừng, hiện tại nàng ta đang triền miên ở trên giường cùng Phò mã của nàng ta. Nói không chừng…”
Ngưng Sương cũng bất chấp mọi thứ, điên cuồng nói hết.
Mặc dù biết những lời mình nói sẽ chọc giận nam nhân trước mắt này, nhưng, nàng vẫn muốn phát tiết ra hết những tức giận tích tụ trong lòng.
Nhưng, lời của nàng ta còn chưa nói xong, liền cảm giác được cần cổ bị một bàn tay to lớn mạnh mẽ tóm lấy. Khuôn mặt xinh đẹp bối rối, nhìn sắc mặt âm lịch của Lộng Nguyệt, đợi hắn trừng phạt.
Không phải nàng đã chọc giận hắn sao? Chịu đựng sự trừng phạt của hắn dường như đã là chuyện cơm bữa. Mà những thứ hắn có thể đem đến cho nàng, ngoại trừ trừng phạt, thì còn có cái gì nữa đây? Ngay cả cơ hội thôi miên mình cũng không được a!
Cuối cùng thì nam nhân này tàn nhẫn đến cỡ nào!
“Ngưng Sương, trong lòng ngươi suy nghĩ cái gì, Bản cung chủ đều biết hết. Hôm nay Bản cung chủ sẽ nói rõ ràng cho ngươi biết, Dao Nhi không cần thế thân. Muốn làm thế thân của nàng, ngươi cũng không có tư cách!”
Những lời nói lãnh liệt như băng giá biến thành những mũi kiếm sắc bén, đâm thẳng vào trong lòng Ngưng Sương.
‘Choang’ một tiếng, dường như nàng nghe thấy tiếng trái tim mình tan nát!
Không có tư cách? Đến ngay cả thế thân nàng cũng không có tư cách a!
“Chủ nhân, ta cũng muốn nói để người hiểu được, muốn có được Tần Mộ Dao, người cũng không có tư cách!”
Ngưng Sương nhìn vẻ mặt trên khuôn mặt kề sát mình lập tức vỡ òa ra, trong lòng xẹt qua một chút đắc ý.
Những lời này nói trúng nỗi đau của hắn rồi! Đường đường Cung chủ Lộng Nguyệt, cũng sẽ có vẻ mặt đau lòng như thế này sao?
Bàn tay tóm lấy cổ nàng dần dần buông ra, trên mặt Ngưng Sương lộ vẻ ý cười. Nhưng không ai biết giờ phút này trong lòng nàng đau khổ đến thế nào!
Trong phòng, một trận trầm mặc. Trầm mặc khiến người ta hít thở không thông.
Khóe miệng Lộng Nguyệt đột nhiên giương lên một chút ý cười.
Không có tư cách! Hắn quả thật là không có tư cách a!
Hắn còn có đại sự của mình, sao có thể bởi vì một nữ nhân mà rối loạn?
Giây tiếp theo, trong mắt Lộng Nguyệt lại là vẻ lạnh lùng, thản nhiên liếc mắt nhìn Ngưng Sương một cái.
“Bản cung chủ bảo ngươi mau chóng gả cho Vũ Văn Hạo Thiên, tại sao lại không có động tĩnh gì?”
Thân thể Ngưng Sương ngẩn ra.
Đúng, hắn muốn nàng gả cho Vũ Văn Hạo Thiên!
“Vũ Văn Hạo Thiên mấy ngày liên tục không lâm triều. Chuyện này người cũng biết rồi. Uy vọng của hắn ở Bắc Tĩnh quốc, ngay cả Hoàng Thượng cũng phải kiêng kị ba phần, người nghĩ rằng ta và người có thể ép được sao?”
Ngữ khí của Ngưng Sương cũng lạnh lẽo dị thường, cố gắng che giấu tâm tình như bão tố trong lòng, hoàn toàn bày ra thái độ nói chuyện công việc.
“Hừ! Vậy ngươi muốn chờ đến lúc nào thì mới có hành động? Ngưng Sương, ngươi là người thông minh, nếu đã xảy ra chuyện phu thê với Công chúa của Hoàng gia, ngươi nói xem hắn còn có lý do để kháng cự sao?”
Trong mắt Lộng Nguyệt xẹt qua một chùm sáng lợi hại.
Uy vọng của Vũ Văn Hạo Thiên quá lớn, cho đến lúc này, cũng không tìm ra cách nào tốt.
“Chuyện phu thê?”
Ngưng Sương giật mình. Sự chua xót và thống khổ mà vừa rồi đã cực lực che giấu lại một lần nữa dâng lên.
Chủ nhân muốn mình dùng thân thể của mình sao?
Giương mắt nhìn hắn một cái, nhưng chỉ thấy được bóng dáng cao lớn của hắn.
Nhắm mắt, Ngưng Sương trở về trước bàn trang điểm, khóe miệng giương lên một chút ý cười.
“Được! Ta biết nên làm như thế nào!”
“Mặt khác, Tề Duệ nhất định phải an toàn rời khỏi thành Thương Lan!”
Trong mắt Lộng Nguyệt xẹt qua một tia lo lắng, ngầm hàm chứa một tia tính toán.
Nếu không có Tề Duệ, chỉ có mình Lâm Sở, mặc dù có xảy ra chiến tranh giữa Bắc Tĩnh quốc và Tây Nhạc quốc, cũng không kéo dài bao lâu.
Hiên Viên Hồng đã không thể lãnh binh. Theo tin tức mà hắn có được, loại trừ chướng ngại vật Hiên Viên Hồng chính là chủ ý của một mình Tề Duệ. Đại tướng quân Lâm Sở không hề biết đến.
Nghĩ đến Lâm Sở, trong mắt Lộng Nguyệt ngưng tụ hận ý dày đặc.
Thiếu niên Tướng quân, Chiến Thần Tây Nhạc quốc!
Mấy năm qua, hắn đã tìm tòi nghiên cứu tính cách của Lâm Sở. Nếu chỉ dựa vào mệnh lệnh của Hiến Tông Đế, hắn ta khinh thường việc xuất binh đánh Bắc Tĩnh quốc. Chẳng qua là bởi vì Bắc Tĩnh quốc có Hiên Viên Hồng là thiên tài quân sự tương xứng với hắn ta nên mới khơi dậy du͙© vọиɠ muốn tranh đua cao thấp trong lòng hắn ta. Nếu hắn ta biết vì Tề Duệ mà Hiên Viên Hồng không thể xuất chiến, như vậy trận chiến này có khả năng sẽ chết yểu.
Hắn muốn Tề Duệ còn sống đi ra khỏi thành Thương Lan, còn sống rời khỏi Bắc Tĩnh quốc.
Tề Duệ nhất định sẽ không để cho trận chiến tranh này chấm dứt như vậy!
“Người muốn ta làm như thế nào?”
Ngưng Sương nhìn hình dáng tuấn mỹ của Lộng Nguyệt trong gương, nheo mắt.
“Ngươi có khuôn mặt giống Dao Nhi như đúc, nếu dùng ở thời khắc thỏa đáng, ta nghĩ nhất định sẽ thu được hiệu quả không tệ!”
Lộng Nguyệt quay đầu, nhìn dung nhan trong gương, thản nhiên nói.
Hắn muốn nàng dùng khuôn mặt này đi lừa gạt mọi người, chứ không phải là dùng để dụ hoặc hắn!
Ngưng Sương suy tư, ngầm nghe ra ý tứ trong lời hắn.
“Được, ta sẽ để Tề Duệ an toàn rời khỏi thành Thương Lan!”
“Tốt lắm! Bản cung chủ chờ tin tức tốt của ngươi!”
Lộng Nguyệt lưu lại một câu cuối cùng, như thường lệ, biến mất qua cửa sổ…
***
Trong một tiểu viện kín đáo, chung quanh đều là trọng binh canh gác, vây quanh hết vòng trong đến vòng ngoài, dường như người bên trong cực kỳ quan trọng.
Tề Duệ nằm ở trên giường, vết thương trong ngực đã được băng bó xong. Tuy rằng lực đâm vào của Tần Mộ Dao không lớn, nhưng vẫn để lại không ít máu.
Tề Duệ nhìn miệng vết thương, không khỏi cười khẽ ra tiếng.
Mạc Thiếu Khanh bị thương, bên cạnh còn có Dao Nhi chăm sóc, mà hắn thì sao …
Lập tức, trong lòng cảm thấy một mảnh thê lương.
“Người đâu! Cho ta rượu!”
Giọng nói của Tề Duệ đột nhiên vang lên, xuyên qua cánh cửa, truyền vào tai các thị vệ ở bên ngoài. Nhưng những thị vệ này vẫn bất động như núi, giống như không hề nghe thấy hắn nói.
“Vô liêm sỉ, mau đưa rượu đến cho Bản vương!”
Thấy không được đáp lại, Tề Duệ lại một lần nữa kêu lên.
Lúc này, hắn chỉ hy vọng được say khướt, có lẽ chỉ có say thì hắn mới không nghĩ đến chuyện trước mắt.
Tần Mộ Dao vừa đi vào tiểu viện, chợt nghe thấy giọng nói đó, trong lòng lập tức sinh ra một tia không vui.
Uống rượu? Hắn nghĩ hắn đến đây làm khách sao? Không nhốt hắn vào đại lao, hắn lại cứ tưởng mình là khách quý chắc!
Hừ lạnh một tiếng, Tần Mộ Dao đẩy cửa ra.
Trong khoảnh khắc nhìn thấy Tần Mộ Dao, ánh mắt nam nhân trong phòng phút chốc sáng ngời. Nhưng giây tiếp theo liền ảm đạm xuống.
“Dao Nhi còn có tâm tư đến thăm Bản vương sao?”
Khóe miệng Tề Duệ cười khẽ.
Nàng tới đây làm gì? Là tới nói cho hắn biết nàng định xử trí hắn như thế nào sao?
Tần Mộ Dao giật mình, cũng không để ý tới hắn, đi thẳng vào tìm một cái ghế ngồi xuống.
Đương nhiên nàng sẽ không vô duyên vô cớ đến gặp hắn, nhưng mà có một số việc, nàng phải nói chuyện với hắn!
“Duệ Vương gia tốt xấu gì cũng là Vương gia của Tây Nhạc quốc. Đã vào Bắc Tĩnh quốc, ta thân là chủ nhân, đương nhiên phải tận tình làm chủ nhà.”
Tần Mộ Dao khép mắt, thản nhiên nói.
Từ lúc nàng vào đã có thể cảm nhận được ánh mắt của hắn chăm chú nhìn mình. Trên mặt Tần Mộ Dao vẫn giữ vẻ bình tĩnh.
Hiện tại không phải nàng đang nắm toàn cục trong tay sao?
“Chủ nhà? Thật là một chủ nhà tốt!”
Tề Duệ cười to ra tiếng.
Nghe khẩu khí của nàng, nghiễm nhiên là đã coi nơi này là nhà sao?
Nhớ tới tiểu viện mà hắn đã từng đến. Có thể nói Mạc Thiếu Khanh đã vì Tần Mộ Dao mà bỏ ra số tiền lớn a. Một chỗ như vậy, là độc nhất vô nhị ở toàn bộ Bắc Tĩnh quốc đi!
Thần sắc Tần Mộ Dao lóe lóe, tiếp tục mở miệng.
“Duệ Vương gia, ta muốn làm một giao dịch với ngươi!”
“Hả? Giao dịch?”
Đến lúc này Tề Duệ chợt thấy có hứng thú. Thân thể nằm trên giường cũng ngóc dậy, tựa vào gối, nhìn Tần Mộ Dao chằm chằm không chớp, muốn nghe xem, trong tình trạng này, bọn họ còn có thể có giao dịch gì!
“Không sai, ta biết ở biên cảnh Tây Nhạc quốc đã bí mật tập kết một đám đại quân, là muốn tấn công Bắc Tĩnh quốc đi! Ngươi biết rất rõ ràng rằng địa hình Bắc Tĩnh quốc thuộc loại dễ thủ khó công, thời tiết quanh năm băng đóng. Cho dù các ngươi có tiến vào Bắc Tĩnh quốc, ngươi cho là đại quân của ngươi có thể duy trì được bao lâu?”
Tần Mộ Dao giương mắt nhìn Tề Duệ, phân tích thế cục hiện tại cho hắn.
“Với quân đội Bắc Tĩnh quốc thì khác. Bọn họ đã thích ứng với hoàn cảnh như vậy, cho dù các ngươi muốn đánh nhau bao lâu, cũng không ảnh hưởng gì đến họ!”
“Sẽ không ảnh hưởng? Dao Nhi, nàng đánh giá quá cao năng lực của Bắc Tĩnh quốc đấy. Nếu còn có Hiên Viên Hồng, ta tin tưởng vào thực lực của quân đội Bắc Tĩnh quốc. Nhưng, hiện tại hai chân của Hiên Viên Hồng đã không thể nhúc nhích chứ đừng nói đến chuyện có thể dẫn quân ra chiến trường. Đã không có Hiên Viên Hồng, sớm hay muộn Bắc Tĩnh quốc cũng sẽ trở thành vật trong tay ta. Mà nàng…”
Tề Duệ nhìn thẳng hai mắt Tần Mộ Dao, khóe miệng giương lên một chút ý cười, ngữ khí kiên định nói:
“Mà nàng cũng chỉ có thể là chiến lợi phẩm của Bản vương!”
Tần Mộ Dao nhìn tia kiêu ngạo trong mắt hắn, hơi hơi nhíu mi.
‘Chiến lợi phẩm’? Xem ra Tề Duệ thông minh một đời, đến bây giờ lại không thấy rõ tình thế của mình!
“Duệ Vương gia đừng quên, ngươi hiện tại là tù nhân của Tần Mộ Dao ta!”
Tần Mộ Dao trừng mắt nhìn hắn.
“Nếu Duệ Vương gia không quay về được Tây Nhạc quốc, ngươi cho rằng mọi thứ đều còn là của ngươi sao? Ta xin khuyên ngươi một câu, nếu ngươi cho Lâm Sở thu binh, ngươi chính là khách nhân của Bắc Tĩnh quốc ta, Bắc Tĩnh quốc ta nhất định sẽ khoản đãi cẩn thận, đưa Duệ Vương gia an toàn về Tây Nhạc!”
“Giao dịch mà nàng nói chính là điều này?”
Ánh mắt Tề Duệ ngẩn ra.
Đây mà là giao dịch sao, rõ ràng chính là uy hϊếp. Dao Nhi đang lấy tính mạng của hắn ra để uy hϊếp hắn!
“Không sai! Ta tin tưởng giao dịch này có lợi cho Duệ Vương gia. Không phải sao?”
Tần Mộ Dao hơi hơi giương khóe miệng lên.
Con cháu Hoàng gia vốn coi trọng sinh mệnh của mình, nàng tin tưởng, Tề Duệ cũng không phải ngoại lệ.
“Ha ha…”
Nằm ngoài dự kiến của nàng, Tề Duệ đột nhiên cười to ra tiếng, động đến vết thương trước ngực, đau đớn lan ra, lập tức khiến mặt hắn có vẻ vô cùng nhăn nhó.
Thần sắc Tần Mộ Dao run run nhưng dáng vẻ vẫn bình tĩnh tự nhiên. Đợi Tề Duệ cười xong, nghe giọng nói kích động của Tề Duệ truyền đến.
“Dao Nhi, giao dịch này, Bản vương sẽ không đáp ứng!”
Tề Duệ ngừng cười, gằn từng tiếng nói ra quyết định của mình.
Dao Nhi đưa ra giao dịch này, mục đích đơn giản là muốn mình thu binh, không tấn công Bắc Tĩnh quốc. Hắn thật vất vả mới hủy được Hiên Viên Hồng, chuyện đã đến nước này, sao hắn có thể dễ dàng buông tay?
Chỉ cần dẹp xong Bắc Tĩnh quốc, toàn bộ Bắc Tĩnh quốc là của hắn, huống chi là Dao Nhi. Hắn sẽ kế thừa ngôi vị Hoàng Đế của Phụ hoàng, sẽ biến nàng thành mẫu nghi thiên hạ, sẽ đặt toàn bộ thiên hạ trước mặt Tần Mộ Dao, làm sính lễ!
Tần Mộ Dao nhìn về phía Tề Duệ, trong lòng không khỏi thở dài.
Cái tên Tề Duệ này, nàng đã phân tích đúng sai mà vẫn còn ngoan cố, cuồng tứ. Như vậy, cuối cùng sẽ trở thành một tai họa.
Nhắm mắt, che khuất tia ngoan lịch và quả quyết, Tần Mộ Dao không nói nữa, đứng lên, xoay người đi ra khỏi cửa.
“Dao Nhi…”
Tề Duệ lập tức gọi nàng lại.
Nàng định đi sao?
Trong lòng có chút không chấp nhận nổi. Thật là châm chọc, mặc dù nàng nói với mình xa cách như thế, hắn cũng vẫn hy vọng có thể nhìn thấy nàng. Sớm biết vậy lẽ ra nên chậm nói ra đáp án của mình một chút!
Thân thể Tần Mộ Dao dừng một chút, nghiêng đầu liếc mắt nhìn Tề Duệ một cái, lập tức bước ra khỏi cửa.
Hồng Anh đang chờ bên ngoài mở ô, che đi những bông tuyết đang bay đầy trời.
“Cung tiễn Công chúa!”
Thị vệ đồng loạt lên tiếng.
Tần Mộ Dao gật gật đầu.
Nghĩ đến chuyện của Tề Duệ, đôi mi thanh tú nhíu lại.
Làm thế nào để Tề Duệ có thể thần không biết quỷ không hay mà biến mất? Làm thế nào để di chuyển sự chú ý của Hiến Tông Đế, khiến lão triệu hồi binh tướng quay trở lại?
Trong đầu suy nghĩ ngổn ngang, dấu chân Tần Mộ Dao đạp lên tuyết, không bao lâu đã bị những bông tuyết phủ lên, giống như nơi này chưa từng có ai đi qua…
Bóng đêm vẫn thâm trầm như trước.
Sau khi Tần Mộ Dao rời đi, một bóng dáng tiến vào tiểu viện. Thị vệ nhìn thấy Công chúa vừa mới đi lại quay lại, trong mắt xẹt qua một chút nghi hoặc.
“Thuộc hạ tham kiến Công chúa, Công chúa…”
“Bản công chúa để quên đồ ở bên trong.”
Ngưng Sương thản nhiên liếc mắt nhìn thị vệ một cái, ngữ khí lộ ra vài phần sắc bén.
Thị vệ giật mình, cẩn thận đánh giá nữ tử trước mắt một chút.
Hắn sớm đã nghe nói, trong Hoàng cung có hai Công chúa có dáng vẻ giống nhau như đúc. Mà Đại Công chúa đã phân phó, ngoại trừ nàng, không ai được vào trong tiểu viện này. Nhưng y phục của Công chúa trước mắt này và Công chúa vừa rời đi giống nhau như đúc, sự hoài nghi trong lòng cũng giảm bớt.
“Công chúa mời người vào!”
Thị vệ tránh sang một bên, nói rồi tự mình mở cửa tiểu viện cho nàng.
Trong mắt Ngưng Sương xẹt qua một chút biến hoá kỳ lạ, rảo bước vào trong tiểu viện.
Đi vào, như có như không liếc mắt nhìn cứ cách ba bước lại có một thị vệ canh gác. Trong lòng run rẩy, lập tức đẩy cửa phòng ra.
Cửa phòng lại một lần nữa bị đẩy ra, Tề Duệ theo bản năng ngẩng đầu, nghĩ rằng ngoại trừ Dao Nhi thì ai sẽ đến đây chứ? Lúc vừa nhìn thấy khuôn mặt kia, trong mắt Tề Duệ lập tức dâng lên một chút vui sướng.
Dao Nhi đã trở lại!
Nhưng, giây tiếp theo, sự vui sướng của hắn lập tức biến mất, nhìn thẳng hai mắt của nữ tử trước mặt.
Đây không phải ánh mắt của Dao Nhi, nữ tử trước mắt… là…
“Ngưng Sương!”
Trong giọng nói của Tề Duệ ngầm có một tia khẳng định.
Hắn biết muội muội này của Dao Nhi, nhưng chưa từng nhìn kỹ. Hôm nay vừa gặp, quả thật khuôn mặt giống nhau như đúc, nhưng đôi mắt kia lại không giống nhau.
“Duệ Vương gia quả nhiên là có nhãn lực thật tốt!”
Thần sắc Ngưng Sương run run.
Rõ ràng là khuôn mặt giống nhau, vì sao nam nhân này lại có thể dễ dàng nhận ra nàng và Tần Mộ Dao là hai người khác nhau chứ?
Trong đầu hiện ra bóng dáng Lộng Nguyệt, khóe miệng giương lên một chút châm chọc.
Nàng đã quên mất, nam nhân trước mắt này cũng đã bị Tần Mộ Dao mê hoặc đến choáng váng đầu óc!
“Hãy bớt sàm ngôn đi, có việc gì thì hãy nói luôn. Nếu không có việc gì, đừng làm phiền Bản vương nghỉ ngơi!”
Trong mắt Tề Duệ xẹt qua một chút bất đắc dĩ.
Chỉ cần không phải Dao Nhi, ai hắn cũng không muốn gặp.
Trên mặt Ngưng Sương hiện lên một tia không vui.
Đã là tù nhân, còn cuồng ngạo như vậy. Quả nhiên không hổ là Duệ Vương gia!
“Đương nhiên là Ngưng Sương có chuyện rồi!”
Nếu không có việc, nàng tới nơi này làm gì chứ?
Giương khóe miệng, Ngưng Sương đi về phía Tề Duệ đang nằm trên giường, nhìn vết thương trên người hắn, lại mở miệng.
“Duệ Vương gia, ta đến để giúp ngươi!”
“Giúp ta?”
Dường như Tề Duệ không tin lời của nàng. Hắn cũng không quên, nữ nhân trước mắt hiện là Công chúa Bắc Tĩnh quốc.
“Đúng, giúp ngươi! Đây là một viên thuốc, sẽ có tác dụng!”
Ngưng Sương lấy ra một viên thuốc đỏ tươi như màu thịt sống. Màu đỏ tươi thoạt nhìn vô cùng yêu dị.
Lông mày Tề Duệ nhíu lại.
“Vì sao ngươi giúp ta? Vì sao Bản vương lại phải tin tưởng ngươi?”
“Ngươi là người thông minh, đương nhiên sẽ tin tưởng ta. Về phần vì sao ta giúp ngươi à, đương nhiên cũng không phải không có nguyên nhân. Nếu ta nói cho ngươi là bởi vì là ta chán ghét Tần Mộ Dao, ngươi có tức giận hay không?”
Ngưng Sương yêu mị nhíu mày, nghiêng người phía trên thân thể Tề Duệ, đặt viên thuốc vào trên băng vải đang băng quanh vết thương của hắn, nhìn mặt Tề Duệ càng nhăn hơn nữa. Ý cười trên khóe miệng càng lúc càng lớn.
“Được rồi, Duệ Vương gia, sau hai canh giờ, ngươi hãy ăn viên thuốc này vào. Chỉ cần ở trong phòng đợi thêm nửa canh giờ, là ngươi có thể đi ra ngoài!”
Ngưng Sương đứng dậy, liếc mắt nhìn Tề Duệ một cái.
“À quên, chúc ngươi thuận buồm xuôi gió!”
Nói xong, cả người cũng đã đi ra đến cửa. Vẻ yêu mị trên mặt đã lập tức biến mất, thay vào đó là vẻ mặt trầm ổn và lạnh lùng.
Đi ra khỏi cửa phòng, thị vệ nhìn nàng đi ra ngoài, cũng không cảm thấy có gì dị thường.
Để lại Tề Duệ bắt tay vào xem xét viên thuốc màu đỏ kia, ánh mắt như hồ sâu, càng ngày càng thâm thúy.
***
Mạc phủ.
Lúc Tần Mộ Dao trở lại phòng, việc đầu tiên chính là đi đến bên giường xem tình trạng của Mạc Thiếu Khanh.
Tối hôm nay còn chưa đổi thuốc, nàng muốn đích thân đổi thuốc cho hắn thì mới an tâm.
Đi đến bên giường, nhưng trên giường lại không có một bóng người, trong lòng căng thẳng.
“Thiếu Khanh?”
Người đi đâu rồi?
Ánh mắt tìm kiếm khắp phòng, tìm kiếm bóng dáng Mạc Thiếu Khanh. Đang định gọi Thanh Lam tới hỏi, phút chốc trước mắt tối đen. Một đôi tay che hai mắt của mình, chóp mũi truyền đến hơi thở riêng biệt của Mạc Thiếu Khanh, trong lòng lập tức cảm thấy nhẹ nhõm.
“Thiếu Khanh… Sao chàng lại làm cho ta sợ như vậy?”
Trong giọng nói của Tần Mộ Dao mang theo một tia thầm oán.
Hắn không biết mình không thấy hắn thì sẽ lo lắng sao?
Trong mắt Mạc Thiếu Khanh xẹt qua một chút ý cười, hôn lên mái tóc trên đỉnh đầu nàng.
Không phải hắn cố tình khiến nàng lo lắng.
Nhẹ nhàng nói bên tai Tần Mộ Dao:
“Dao Nhi, hôm nay bọn họ đưa đồ ta đặt tới, ta muốn cho nàng xem!”
“Ừ, được!”
Tần Mộ Dao đáp.
Nàng ngầm có thể đoán ra đây lại là một thứ gì đó của Thiếu Khanh để tạo niềm vui cho mình. Thật ra lúc này nàng vô cùng tò mò muốn xem đó là cái gì!
Đang muốn mở tay hắn ra, lại lập tức bị hắn ngăn cản.
“Đừng mở mắt ra, ta sẽ đưa nàng đi qua đó.”
Trong mắt Mạc Thiếu Khanh xẹt qua một chút hào quang, lấy một chiếc khăn gấm bịt mắt của nàng. Xác định Tần Mộ Dao không nhìn thấy gì, mới bế bổng Tần Mộ Dao lên, lập tức khiến Tần Mộ Dao kinh hô một trận:
“Thiếu Khanh, trên người chàng đang có thương tích!”
Lông mày Tần Mộ Dao nhíu chặt.
Sao nam nhân này lại không biết tự thương bản thân như thế chứ?
“Không sao cả!”
Sắc mặt Mạc Thiếu Khanh hơi hơi nhăn nhó một chút, nhưng lập tức khôi phục như thường, cố nén đau đớn từ vết thương sau lưng, ôm Tần Mộ Dao đến bên cạnh chiếc bàn, để nàng ngồi lên đùi mình, cẩn thận cởi bỏ chiếc khăn gấm trước mắt nàng.
“Dao Nhi, nàng có thể mở mắt ra nhìn!”
Tần Mộ Dao chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy đồ vật trên bàn, thân thể đột nhiên giật mình, lập tức không thể rời mắt.
Ôm nam nhân đang tựa đầu lên ngực nàng, gắt gao ôm eo nhỏ mảnh khảnh của nàng, hơi thở như có như không phả vào trên cổ nàng, khiến tâm thần Tần Mộ Dao run run.
Đây…
“Dao Nhi, chúng ta hãy có hài tử đi!”
Bên tai vang lên giọng nói dịu dàng của Mạc Thiếu Khanh, như nước suối chảy vào trong lòng nàng, nhè nhẹ gợn sóng, lập tức cảm nhận được một cái bàn tay to bao trùm lên bụng nàng.
Tần Mộ Dao nheo mắt, nhìn đồ vật để trên bàn, khóe miệng dần dần dâng lên một chút ý cười.
Hài tử?
Một hài tử cùng Mạc Thiếu Khanh…
“Duệ Vương gia, đừng quên hiện tại ta đã gả làm thê tử của người ta, là hoa đã có chủ, không thể chạm vào!”
Tần Mộ Dao đắc ý nhìn Tề Duệ.
Mà Tề Duệ thật không ngờ Dao Nhi lại có chiêu thức ấy. Ánh mắt dần dần đi xuống, dừng ở trên tay nàng. Chủy thủ trong tay nàng chĩa thẳng vào bụng hắn, chỉ cần nàng dùng một chút lực là có thể đâm vào thân thể hắn.
“Dao Nhi, nàng càng ngày càng nghịch ngợm!”
Tề Duệ giật mình, lập tức khôi phục như thường.
Thật ra hắn muốn xem xem cuối cùng thì Tần Mộ Dao có xuống tay được hay không!
“Ngươi đang nghĩ là ta sẽ không dám xuống tay sao?”
Khóe miệng Tần Mộ Dao xẹt qua một chút châm chọc.
Hắn có thể xuống tay đâm Mạc Thiếu Khanh một kiếm, sao nàng lại không xuống tay với hắn được chứ? Đừng quên, tuy rằng một kiếm kia đâm vào người Mạc Thiếu Khanh, nhưng lại đâm vào trong lòng nàng. Một kiếm này, sớm muộn gì nàng cũng phải đòi lại.
“Nàng nỡ xuống tay sao?”
Tề Duệ nheo mắt, trên mặt vô cùng thoải mái, nhưng trong lòng lại không yên.
Ở trong lòng Dao Nhi, mình chẳng là cái thá gì, cần gì mình phải hỏi chứ?
Nhưng trong lòng lại muốn nghe chính miệng nàng nói ra đáp án.
“…”
Tần Mộ Dao nhìn thẳng hai mắt Tề Duệ, dùng lực đẩy hắn ra.
Quá thân cận với hắn khiến nàng có một loại cảm giác cực kỳ chán ghét.
Cảm nhận được động tác của nàng, trong tiềm thức không muốn để nàng rời khỏi vòng tay mình. Tia chán ghét trong mắt nàng làm đau đớn hai mắt hắn, trong đầu hiện ra thâm tình của nàng với Mạc Thiếu Khanh, máu lại một lần nữa sôi trào.
Sự ghen tị lại một lần nữa sống dậy, càng kéo chặt tay Tần Mộ Dao, khiến Tần Mộ Dao đang muốn né ra lại rơi vào trong vòng tay hắn. Nụ hôn cuồng loạn dần dần tới gần…
Trong mắt Tần Mộ Dao xẹt qua một vệt sáng âm trầm, tay lanh mắt lẹ vung lên.
Lúc này đây, nàng không hề lưu tình, chủy thủ trong tay đâm vào ngực Tề Duệ. Nhìn thấy nỗi đau đớn và bối rối không biết nói gì cùng với nét đau thương trên mặt Tề Duệ… Các loại cảm xúc đan xen trong lòng Tề Duệ. Nàng vẫn cứ xuống tay.
Tề Duệ không hề cảm giác được cái đau nhức trong ngực, chỉ nhìn Tần Mộ Dao chằm chằm không chớp mắt. Một nụ cười khổ hiện lên trên miệng hắn.
“Dao Nhi… Ta nghĩ rằng…”
Hắn không thể không thừa nhận, trong lòng mình còn tồn tại vài phần cầu may. Hắn nghĩ, có lẽ không phải Dao Nhi không thèm để ý đến mình như vậy đâu. Không phải không có cảm tình như vậy đâu. Tối hôm đó không phải nàng đã nói ‘dựa vào tình cảm ngày xưa của bọn họ’ sao?
Hóa ra tình cảm này lại không có giá trị như vậy!
Tần Mộ Dao thừa dịp Tề Duệ thất thần không để ý, thoát khỏi vòng tay hắn.
Chủy thủ trong tay còn nhỏ máu tươi, nhắm mắt, không muốn nhìn khuôn mặt sững sờ của Tề Duệ. Trong đầu nàng hiện ra bóng dáng Mạc Thiếu Khanh.
Một đao này so với một kiếm hắn đâm Thiếu Khanh, quả thực là quá nhẹ.
Vứt chủy thủ trong tay ra, trong mắt Tần Mộ Dao xẹt qua một chút lạnh lùng.
“Người đâu, mời Duệ Vương gia trở về!”
Tần Mộ Dao lạnh lùng ra lệnh, không hề liếc nhìn Tề Duệ thêm cái nào.
Một đám nam nhân mặc áo đen cao lớn uy mãnh từ ngoài cửa bước vào, cung kính hành lễ với Tần Mộ Dao rồi lập tức dẫn Tề Duệ đi.
Tầm mắt Tề Duệ vẫn không rời khỏi Tần Mộ Dao. Sự lạnh lùng trong mắt nàng, giống như đối xử với một người xa lạ, trong lòng dâng lên một tia chua xót.
“Đợi chút!”
Tần Mộ Dao đột nhiên gọi ám vệ lại, giọng nói của nàng khiến trong mắt Tề Duệ đột nhiên sinh ra một tia chờ mong.
Dao Nhi muốn nói gì?
“Công chúa, xin hãy phân phó!”
Ám vệ cung kính nói.
“Gọi đại phu xem vết thương của hắn…”
Vẻ mặt Tần Mộ Dao không chút thay đổi. Nhìn thấy dường như mắt Tề Duệ sáng lên, trong lòng run run, nheo mắt tiếp tục nói:
“Đây là trọng phạm, trông coi nghiêm chỉnh, không thể có sai lầm!”
Sự vui mừng vốn có trong lòng lại bị câu cuối cùng của Tần Mộ Dao đập nát.
Hiện tại trong mắt nàng, Tề Duệ hắn chỉ là một trọng phạm mà thôi!
“Dao Nhi, nàng định xử trí ta thế nào?”
Tề Duệ đột nhiên mở miệng, nhìn thẳng hai mắt Tần Mộ Dao.
Gϊếŧ hắn? Hay là làm cho hắn sống không bằng chết?
Khóe miệng Tần Mộ Dao giương lên một chút ý cười thản nhiên, nhưng không trả lời câu hỏi của hắn, đưa mắt với ám vệ. Ám vệ lập tức đưa Tề Duệ ra khỏi phòng, thị vệ đi theo Tề Duệ đến thành Thương Lan cũng đều bị dẫn theo.
Xử trí hắn như thế nào ư?
Nghĩ đến vấn đề này, trong mắt Tần Mộ Dao lập tức nghiêm túc lên.
Tề Duệ thiết kế làm Hiên Viên Hồng ngã ngựa gãy chân, đại phu đã chẩn đoán, đôi chân kia không thể lành lại. Cả nửa đời sau, Hiên Viên Hồng cũng chỉ có thể sống ở trên giường. Việc này đối với một Tướng quân từng chinh chiến gϊếŧ địch trên sa trường mà nói, có biết bao nhiêu là đả kích!
Đối với Tề Duệ, nàng sẽ không lưu tình!
Trong mắt xẹt qua một chút sắc bén, Tần Mộ Dao ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời hoàng hôn. Dường như bên ngoài lại đang có tuyết rơi.
Ra khỏi phòng, một trận gió lạnh thổi qua, lủi vào trong áo của nàng, lập tức không khỏi run rẩy một cái.
Nàng hết sức nhớ nhung tiểu viện ấm áp kia.
Nghĩ đến Mạc Thiếu Khanh, vẻ mặt của Tần Mộ Dao đột nhiên trở nên nhu hòa.
Không biết giờ này hắn có nằm an tĩnh dưỡng thương trên giường không?
Tần Mộ Dao rảo bước chân về phía trước. Đến ngay cả chính nàng cũng không chú ý bước chân của mình đang vô cùng vội vàng!
***
Mạc phủ.
Trong viện dạ minh châu lại một lần nữa chiếu sáng lên.
Trong lương đình, một bàn rượu ngon món ngon được nha hoàn lục tục đưa lên. Ba người ngồi vây quanh chiếc bàn đá, không khí vô cùng hài hòa.
“Kì Nhiên lần này đến Bắc Tĩnh, tính ở lại bao lâu?”
Mạc Thiếu Khanh đột nhiên mở miệng nói.
Dưới gầm bàn, tay hắn nắm chặt tay Tần Mộ Dao, một khắc cũng không muốn buông ra.
Hôm nay sau khi Dao Nhi từ bên ngoài trở về, đã nói cho hắn chuyện Hiên Viên Hồng té ngựa và chuyện Tề Duệ đã bị bắt, trong lòng hắn lập tức dâng lên một tia mâu thuẫn.
Tề Duệ là hảo hữu trước kia của hắn. Mặc dù hiện tại hai người vì chuyện liên quan đến Dao Nhi mà đứng ở hai phía đối lập, nhưng những năm tháng tình bạn mà bọn họ đã cùng trải qua không thể xóa đi.
Nhưng hắn biết, Dao Nhi có lập trường của mình.
Địa vị của phu thê Tần thị trong cảm nhận của nàng cũng cực kỳ quan trọng. Nàng sẽ không cho phép bất cứ nhân tố gì gây thương tổn cho bọn họ xuất hiện, mà lúc này Tề Duệ lại làm cho Bắc Tĩnh quốc tổn thất một vị đại tướng. Đã không có Hiên Viên Hồng, nếu hai nước khai chiến, mặc dù Bắc Tĩnh quốc có quân đội hùng mạnh và lá chắn thiên nhiên, đối mặt với Lâm Sở, chỉ sợ cũng không phải là đối thủ!
Thương Kì Nhiên đang vùi đầu uống rượu đột nhiên giật mình.
Tính ở lại bao lâu? Vấn đề này hắn cũng chưa nghĩ tới.
Ngước mắt nhìn hai người, lại nhắm mắt lại.
“Khó nói lắm, Hồng Anh cô nương đã về đến đây, vẫn còn một số việc riêng chưa xử lý xong.”
“Vậy trong khoảng thời gian này Kì Nhiên hãy ở tại Mạc phủ đi! Tiểu viện này rất nhiều phòng, Kì Nhiên vừa mới đến Bắc Tĩnh quốc, có khả năng còn chưa thích ứng được thời tiết giá lạnh của Bắc Tĩnh quốc, ở đây cũng gần giống Tây Nhạc quốc!”
Trên mặt Tần Mộ Dao mang theo tươi cười sáng lạn.
Nàng yêu nơi này chết đi được ý. Nàng hy vọng, nếu không có chuyện gì, có thể sống cả đời ở trong thế giới nhỏ này, có nàng, có Thiếu Khanh, còn có…. còn có thể có mấy hài tử nữa.
Cuộc sống như vậy nhất định sẽ vô cùng hạnh phúc.
“Ừ, đúng đấy, ta đã cho người thu xếp phòng. Kì Nhiên cứ yên tâm ở lại.”
Bàn tay Mạc Thiếu Khanh nắm tay Tần Mộ Dao càng thêm chặt. Hắn phát hiện, Dao Nhi còn có một mặt hiền lành như thế.
Thương Kì Nhiên giật mình, cũng không từ chối, chỉ có điều trong lòng lại đang hỏi mình:
‘Ở nơi này, thật sự có được không?’
Không có được đáp án, nhưng trong lòng cũng không muốn rời khỏi đây quá sớm. Trong lòng không khỏi thở dài, ngửa đầu uống một ngụm hết chén rượu trong tay.
Thế thì ở lại đi! Như vậy, có thể cảm thụ được hạnh phúc của bọn họ thêm một chút nữa.
“Kì Nhiên, ta kính huynh!”
Mạc Thiếu Khanh nâng chén rượu.
Bọn họ đã lâu không cùng ngồi uống rượu vui vẻ với nhau như vậy.
Ngửa đầu đang muốn uống hết, môi còn chưa tiếp xúc đến miệng chén, lại đụng vào một cái gì đó mềm mại, chóp mũi truyền đến hương thơm độc hữu trên người Dao Nhi, khóe miệng dâng lên mỉm cười.
Tần Mộ Dao tay lanh mắt lẹ vươn tay, thành công chặn giữa môi Mạc Thiếu Khanh và chén rượu, khuôn mặt không vui trừng mắt liếc nhìn Mạc Thiếu Khanh một cái.
Trên người có vết thương nghiêm trọng như vậy, lại còn uống rượu?
Không chút do dự đoạt lấy chén rượu, lễ phép cười với Thương Kì Nhiên.
“Kì Nhiên, trên người hắn có thương tích, chén rượu này, ta uống thay hắn!”
Nói xong, giữa ánh mắt hai người, uống một ngụm hết rượu trong chén.
Trong mắt Mạc Thiếu Khanh tràn đầy hạnh phúc, còn trong mắt Thương Kì Nhiên cũng hâm mộ nói không nên lời, hoặc là còn có vài phần cảm xúc khác không rõ ràng.
Khóe miệng khó nhọc giương lên một nụ cười yếu ớt.
Sau khi uống hết rượu, ánh mắt dừng ở trên người Mạc Thiếu Khanh, dường như bị tia hạnh phúc trong mắt hắn cuốn hút.
“Thiếu Khanh có thể lấy được Tần tiểu thư, thật sự là hạnh phúc!”
Tần Mộ Dao giật mình, nhìn về phía Mạc Thiếu Khanh.
“Có thể gả cho Thiếu Khanh, mới là may mắn của ta!”
Một nam nhân cả đời yêu thương nàng, nàng sẽ không chút hoài nghi.
“Kì Nhiên, sao huynh vẫn còn gọi ta là Tần tiểu thư? Chúng ta không phải sớm đã là bằng hữu sao?”
Tần Mộ Dao thản nhiên giương khóe miệng.
Thương Kì Nhiên đã giúp đỡ nàng không ít, nàng còn chưa biết nên cảm ơn hắn như thế nào! Hơn nữa hắn là bằng hữu của Mạc Thiếu Khanh, đương nhiên cũng chính là bằng hữu của nàng!
“Dao… Mộ Dao…”
Thân thể Thương Kì Nhiên không khỏi ngẩn ra.
Vốn định mở miệng gọi ‘Dao Nhi’, nhưng lời vừa ra đến miệng lại thu trở về, sửa lại gọi nàng là ‘Mộ Dao’.
Trên thực tế, ở trong lòng, hắn đã sớm gọi nàng là ‘Dao Nhi’, chỉ có điều trước mặt nàng, hắn phải bày ra vẻ xa cách này. Hoặc là, trong lòng hắn đang nhắc nhở chính mình, không được để quan hệ của hai người quá thân cận!
Mạc Thiếu Khanh quan sát thấy vẻ mặt của Thương Kì Nhiên, trên mặt mỉm cười, nắm chặt tay Tần Mộ Dao.
Không phải hắn không ghen tuông, mà là đáy lòng hắn đã xác định được tình cảm của Dao Nhi với mình, Dao Nhi càng ngày càng yêu hắn hơn!
Hắn sẽ làm cho Dao Nhi càng thêm yêu hắn, tựa như hắn yêu nàng!
Trong lương đình, ba người cùng uống rượu. Mỗi lần Mạc Thiếu Khanh định uống rượu, thì rượu của hắn đều chui cả vào trong bụng Tần Mộ Dao. Dường như Thương Kì Nhiên cũng thoải mái buông lỏng, đã không còn sẵng giọng và cứng nhắc như ngày xưa. Ở trong mắt Tần Mộ Dao, hắn lập tức có hình tượng của một ca ca.
Mà trên một thân cây cách đó không xa, một nam nhân nhìn ba người trong lương đình. Nhìn cái nắm tay thật chặt dưới bàn đá kia, trong mắt hắn xẹt qua một chút thâm độc. ‘Rắc’ một tiếng, nhánh cây trong tay bị bẻ gẫy…
Thân hình nam nhân chợt lóe, lập tức nhảy từ trên cây xuống, không nhìn về nơi được dạ minh châu chiếu sáng nữa…
***
Trong Hoàng cung.
Ngưng Sương ngồi trước bàn trang điểm. Hầu như là mỗi ngày trước khi đi ngủ, nàng đều có thói quen nhìn ngắm khuôn mặt của mình, đưa tay nhẹ nhàng chậm rãi xoa hai má, khóe miệng nở rộ ra một chút ý cười.
Tần Mộ Dao thành thân!
Cuối cùng thì Tần Mộ Dao cũng đã thành thân!
Cho dù trong lòng chủ nhân có ả thì cũng không thành vấn đề. Bọn họ biết rất rõ về tài lực của Mạc Thiếu Khanh. Tất nhiên, chủ nhân sẽ không ngu ngốc mà đi đối địch với Mạc Thiếu Khanh!
“Nguyệt…”
Ngưng Sương nhẹ giọng nỉ non ra tiếng.
Nàng chỉ có thể gọi cái tên này ở trong lòng. Ở trước mặt hắn, hắn đều muốn nghe nàng gọi hắn là ‘chủ nhân’. Nhưng, chết tiệt, nàng chán ghét việc gọi hắn là ‘chủ nhân’!
Ý cười trên khóe miệng càng lúc càng lớn. Ngưng Sương hơi hơi nhắm mắt lại, trong đầu hiện ra bóng dáng Lộng Nguyệt…
Đột nhiên, tay nàng bị một đôi bàn tay to chặn đứng, gắt gao nắm chặt. Đang muốn phản kháng thì Ngưng Sương ngửi thấy trong không khí tản ra mùi hương nhàn nhạt quen thuộc. Phút chốc mở mắt ra, lúc nhìn thấy nam nhân trước mắt, trong lòng lập tức vui mừng như điên.
“Chủ nhân!”
Ngưng Sương khó nén loại tình cảm vui sướng.
Sau lần du hành sau ngày đại hôn của Tần Mộ Dao, nàng chưa hề gặp lại Lộng Nguyệt. Nghĩ đến sự trừng phạt ngày ấy của hắn, trong lòng ngẩn ra. Nơi ngân châm đâm vào thân thể dường như lại nhói đau.
Trong mắt Lộng Nguyệt không còn thấy vẻ xinh đẹp, giờ phút này đã giăng kín âm trầm. Năm ngón tay hắn lồng vào năm ngón tay của Ngưng Sương, nâng lên trước mắt mình, ánh mắt càng trở nên thâm thúy.
Vừa rồi tay Mạc Thiếu Khanh và Tần Mộ Dao cũng đan vào nhau như thế này sao?
Lông mày hơi hơi nhăn lại, một cảm xúc khác thường len lỏi vào trong lòng hắn. Ánh mắt lóe lóe, đảo mắt nhìn về phía Ngưng Sương. Khuôn mặt giống Tần Mộ Dao như đúc khiến khóe môi hắn dâng lên vẻ tươi cười.
Tay dùng một chút lực, kéo Ngưng Sương vào trong lòng mình, giây tiếp theo, đôi môi liền áp lên đôi môi trước mắt, hôn cuồng loạn.
Ngưng Sương ngây ngẩn trong chốc lát rồi lập tức hiểu ra đây là chuyện gì, trong lòng dường như dâng đầy vui sướng.
Chủ nhân chưa bao giờ chủ động làm gì với nàng. Đôi khi, mặc dù nàng chủ động dụ dỗ, cũng không nhận được một chút động lòng nào của hắn. Cho dù là vô tình muốn nàng, cũng chưa bao giờ hôn môi nàng!
Nụ hôn hôm nay của chủ nhân…
Lộng Nguyệt gắt gao ôm nữ tử trong lòng, như muốn khảm nàng vào trong cốt tủy. Trong đầu hiện ra hình ảnh ân ái của Tần Mộ Dao và Mạc Thiếu Khanh, trong lòng cuồng loạn càng thêm kịch liệt, như một hồi bão táp, đánh úp về phía nữ nhân trong lòng.
“Dao Nhi…”
Bàn tay Lộng Nguyệt tham lam tiến vào trong y phục của nữ nhân, đụng chạm vào da thịt trắng mịn mềm mại, vẻ mặt trở nên mê huyễn.
‘Oanh’ một tiếng, thân thể Ngưng Sương đột nhiên cứng đờ.
‘Dao Nhi’?
Trong lòng xẹt qua một chút chua xót.
Hóa ra người mà chủ nhân muốn hôn không phải là Ngưng Sương nàng, mà là Tần Mộ Dao!
Hắn coi mình là thế thân sao?
Lúc này rõ ràng nàng đã phát hiện ra, ngay từ đầu mình chính là thế thân, bởi vì khuôn mặt này mới có thể ngẫu nhiên lọt vào mắt xanh của Lộng Nguyệt. Nàng chẳng là cái gì cả, chỉ là một quân cờ, một thế thân.
Tâm tình của Ngưng Sương biến đổi. Lúc trước như ở trên thiên đường, sau đó lại giống như rơi xuống địa ngục.
Nàng lại càng hận Tần Mộ Dao!
Trong mắt xẹt qua một chút ngoan lịch, hai tay nắm chặt thành quyền, dường như đang bắt buộc mình kìm chế tức giận.
Nụ hôn của Lộng Nguyệt dần dần đi xuống, y phục của nữ nhân trong lòng đã cởi ra một nửa, đầu vai như tuyết trắng đã lộ ra ngoài.
Ngưng Sương sau một lát thương tâm, trong đôi mắt dần dần dâng lên một nụ cười mê hoặc lòng người, độ cong trên khóe miệng cũng chậm rãi mở rộng.
Nếu đã là thế thân, sao nàng không an tâm làm thế thân kia chứ? Chỉ cần không có Tần Mộ Dao, không phải nàng có thể vĩnh viễn dùng thân phận thế thân để ở bên cạnh Lộng Nguyệt sao?
Thế thân lâu, có lẽ thế thân sẽ không còn là thế thân, không phải cũng có thể thay thế được vị trí của nữ nhân kia trong cảm nhận của hắn sao?
“Nguyệt…”
Ngưng Sương bắt đầu đáp lại sự thăm dò của Lộng Nguyệt. Không thèm nghĩ đến Tần Mộ Dao nữa, không thèm nghĩ đến chuyện Lộng Nguyệt yêu Tần Mộ Dao nữa, càng thêm không thèm nghĩ đến thân phận và nhiệm vụ của bọn họ nữa.
Tiếng gọi êm ái yêu kiều những tưởng sẽ thêm kí©Ꮒ ŧᏂí©Ꮒ du͙© vọиɠ trên người nam nhân.
Nhưng, thân thể Lộng Nguyệt lại đột nhiên cứng đờ, chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt dừng ở trên mặt nữ tử trong lòng. Giống nhau như đúc, trong mắt cũng là vẻ mặt của Dao Nhi.
Cánh tay ôm Ngưng Sương dần dần thả lỏng, du͙© vọиɠ trong mắt chậm rãi biến mất, thay vào đó là một cái liếc mắt đầy bình tĩnh.
Không phải Dao Nhi! Dao Nhi chỉ biết gọi hắn là ‘Cung chủ Lộng Nguyệt’ một cách xa lạ, chưa bao giờ yêu mị gọi hắn là ‘Nguyệt’!
Có một thời gian rất dài, hắn phân biệt rõ ràng Ngưng Sương và Tần Mộ Dao. Nhưng vừa rồi nhìn thấy hình ảnh ân ái hài hòa của bọn họ, lại động chạm đến nơi sâu thẳm nhất trong linh hồn hắn, khiến hắn lại một lần nữa coi Ngưng Sương là Tần Mộ Dao.
Khuôn mặt giống nhau như đúc, nhưng vẫn là hai linh hồn khác nhau. Không phải sao?
Thứ mà hắn thích không chỉ có vẻ bề ngoài, thể xác mà thôi.
“Nguyệt…”
Ngưng Sương như là sợ hãi mất đi thứ gì, bắt lấy tay Lộng Nguyệt, toàn bộ thân thể nhào vào trong lòng hắn, hai tay gắt gao ôm chặt thắt lưng hắn.
Vì sao lại đột nhiên tỉnh táo như vậy?
Ngưng Sương vừa gọi ra lời, liền cảm giác được một luồng lực đẩy thân thể mình ra, một bàn tay hung hăng tát lên mặt nàng. Sự đau rát lập tức lan tràn.
Nhìn nam nhân vừa rồi còn làm những hành động thân mật như vậy với mình. Vì sao khuôn mặt hắn lại biến đổi nhanh như vậy? Đến ngay cả coi nàng là thế thân cũng không được sao?
“Ngưng Sương, ngươi nên gọi Bản cung chủ là ‘chủ nhân’!”
Giọng nói của Lộng Nguyệt lạnh lẽo khác thường, khiến Ngưng Sương nghĩ rằng một màn vừa rồi chỉ là ảo giác. Nhưng y phục của nàng bị cởi hỗn độn và du͙© vọиɠ vừa được khơi mào vẫn ở trên thân thể nàng. Không phải ảo giác, tất cả đều là vì Lộng Nguyệt quá lý trí? Hay là bởi vì trong lòng hắn, tình cảm giành cho Tần Mộ Dao đã quá sâu đậm?
‘Chủ nhân’?
Ngưng Sương bụm mặt, cười khẽ ra tiếng.
Tần Mộ Dao a Tần Mộ Dao, cuối cùng thì ta nên hận ngươi thế nào thì mới có thể trừ khử được hết oán khí trong lòng ta?
“Ha ha… Chủ nhân? Người còn nghĩ đến Tần Mộ Dao sao? Đừng quên, nàng ta đã thành thân. Người mà nàng ta yêu cũng không phải là người! Hoặc là, trong lòng của nàng ta vốn đã chẳng có chỗ nào giành cho người! Nàng ta đã là thê tử của người khác. Nói không chừng, hiện tại nàng ta đang triền miên ở trên giường cùng Phò mã của nàng ta. Nói không chừng…”
Ngưng Sương cũng bất chấp mọi thứ, điên cuồng nói hết.
Mặc dù biết những lời mình nói sẽ chọc giận nam nhân trước mắt này, nhưng, nàng vẫn muốn phát tiết ra hết những tức giận tích tụ trong lòng.
Nhưng, lời của nàng ta còn chưa nói xong, liền cảm giác được cần cổ bị một bàn tay to lớn mạnh mẽ tóm lấy. Khuôn mặt xinh đẹp bối rối, nhìn sắc mặt âm lịch của Lộng Nguyệt, đợi hắn trừng phạt.
Không phải nàng đã chọc giận hắn sao? Chịu đựng sự trừng phạt của hắn dường như đã là chuyện cơm bữa. Mà những thứ hắn có thể đem đến cho nàng, ngoại trừ trừng phạt, thì còn có cái gì nữa đây? Ngay cả cơ hội thôi miên mình cũng không được a!
Cuối cùng thì nam nhân này tàn nhẫn đến cỡ nào!
“Ngưng Sương, trong lòng ngươi suy nghĩ cái gì, Bản cung chủ đều biết hết. Hôm nay Bản cung chủ sẽ nói rõ ràng cho ngươi biết, Dao Nhi không cần thế thân. Muốn làm thế thân của nàng, ngươi cũng không có tư cách!”
Những lời nói lãnh liệt như băng giá biến thành những mũi kiếm sắc bén, đâm thẳng vào trong lòng Ngưng Sương.
‘Choang’ một tiếng, dường như nàng nghe thấy tiếng trái tim mình tan nát!
Không có tư cách? Đến ngay cả thế thân nàng cũng không có tư cách a!
“Chủ nhân, ta cũng muốn nói để người hiểu được, muốn có được Tần Mộ Dao, người cũng không có tư cách!”
Ngưng Sương nhìn vẻ mặt trên khuôn mặt kề sát mình lập tức vỡ òa ra, trong lòng xẹt qua một chút đắc ý.
Những lời này nói trúng nỗi đau của hắn rồi! Đường đường Cung chủ Lộng Nguyệt, cũng sẽ có vẻ mặt đau lòng như thế này sao?
Bàn tay tóm lấy cổ nàng dần dần buông ra, trên mặt Ngưng Sương lộ vẻ ý cười. Nhưng không ai biết giờ phút này trong lòng nàng đau khổ đến thế nào!
Trong phòng, một trận trầm mặc. Trầm mặc khiến người ta hít thở không thông.
Khóe miệng Lộng Nguyệt đột nhiên giương lên một chút ý cười.
Không có tư cách! Hắn quả thật là không có tư cách a!
Hắn còn có đại sự của mình, sao có thể bởi vì một nữ nhân mà rối loạn?
Giây tiếp theo, trong mắt Lộng Nguyệt lại là vẻ lạnh lùng, thản nhiên liếc mắt nhìn Ngưng Sương một cái.
“Bản cung chủ bảo ngươi mau chóng gả cho Vũ Văn Hạo Thiên, tại sao lại không có động tĩnh gì?”
Thân thể Ngưng Sương ngẩn ra.
Đúng, hắn muốn nàng gả cho Vũ Văn Hạo Thiên!
“Vũ Văn Hạo Thiên mấy ngày liên tục không lâm triều. Chuyện này người cũng biết rồi. Uy vọng của hắn ở Bắc Tĩnh quốc, ngay cả Hoàng Thượng cũng phải kiêng kị ba phần, người nghĩ rằng ta và người có thể ép được sao?”
Ngữ khí của Ngưng Sương cũng lạnh lẽo dị thường, cố gắng che giấu tâm tình như bão tố trong lòng, hoàn toàn bày ra thái độ nói chuyện công việc.
“Hừ! Vậy ngươi muốn chờ đến lúc nào thì mới có hành động? Ngưng Sương, ngươi là người thông minh, nếu đã xảy ra chuyện phu thê với Công chúa của Hoàng gia, ngươi nói xem hắn còn có lý do để kháng cự sao?”
Trong mắt Lộng Nguyệt xẹt qua một chùm sáng lợi hại.
Uy vọng của Vũ Văn Hạo Thiên quá lớn, cho đến lúc này, cũng không tìm ra cách nào tốt.
“Chuyện phu thê?”
Ngưng Sương giật mình. Sự chua xót và thống khổ mà vừa rồi đã cực lực che giấu lại một lần nữa dâng lên.
Chủ nhân muốn mình dùng thân thể của mình sao?
Giương mắt nhìn hắn một cái, nhưng chỉ thấy được bóng dáng cao lớn của hắn.
Nhắm mắt, Ngưng Sương trở về trước bàn trang điểm, khóe miệng giương lên một chút ý cười.
“Được! Ta biết nên làm như thế nào!”
“Mặt khác, Tề Duệ nhất định phải an toàn rời khỏi thành Thương Lan!”
Trong mắt Lộng Nguyệt xẹt qua một tia lo lắng, ngầm hàm chứa một tia tính toán.
Nếu không có Tề Duệ, chỉ có mình Lâm Sở, mặc dù có xảy ra chiến tranh giữa Bắc Tĩnh quốc và Tây Nhạc quốc, cũng không kéo dài bao lâu.
Hiên Viên Hồng đã không thể lãnh binh. Theo tin tức mà hắn có được, loại trừ chướng ngại vật Hiên Viên Hồng chính là chủ ý của một mình Tề Duệ. Đại tướng quân Lâm Sở không hề biết đến.
Nghĩ đến Lâm Sở, trong mắt Lộng Nguyệt ngưng tụ hận ý dày đặc.
Thiếu niên Tướng quân, Chiến Thần Tây Nhạc quốc!
Mấy năm qua, hắn đã tìm tòi nghiên cứu tính cách của Lâm Sở. Nếu chỉ dựa vào mệnh lệnh của Hiến Tông Đế, hắn ta khinh thường việc xuất binh đánh Bắc Tĩnh quốc. Chẳng qua là bởi vì Bắc Tĩnh quốc có Hiên Viên Hồng là thiên tài quân sự tương xứng với hắn ta nên mới khơi dậy du͙© vọиɠ muốn tranh đua cao thấp trong lòng hắn ta. Nếu hắn ta biết vì Tề Duệ mà Hiên Viên Hồng không thể xuất chiến, như vậy trận chiến này có khả năng sẽ chết yểu.
Hắn muốn Tề Duệ còn sống đi ra khỏi thành Thương Lan, còn sống rời khỏi Bắc Tĩnh quốc.
Tề Duệ nhất định sẽ không để cho trận chiến tranh này chấm dứt như vậy!
“Người muốn ta làm như thế nào?”
Ngưng Sương nhìn hình dáng tuấn mỹ của Lộng Nguyệt trong gương, nheo mắt.
“Ngươi có khuôn mặt giống Dao Nhi như đúc, nếu dùng ở thời khắc thỏa đáng, ta nghĩ nhất định sẽ thu được hiệu quả không tệ!”
Lộng Nguyệt quay đầu, nhìn dung nhan trong gương, thản nhiên nói.
Hắn muốn nàng dùng khuôn mặt này đi lừa gạt mọi người, chứ không phải là dùng để dụ hoặc hắn!
Ngưng Sương suy tư, ngầm nghe ra ý tứ trong lời hắn.
“Được, ta sẽ để Tề Duệ an toàn rời khỏi thành Thương Lan!”
“Tốt lắm! Bản cung chủ chờ tin tức tốt của ngươi!”
Lộng Nguyệt lưu lại một câu cuối cùng, như thường lệ, biến mất qua cửa sổ…
***
Trong một tiểu viện kín đáo, chung quanh đều là trọng binh canh gác, vây quanh hết vòng trong đến vòng ngoài, dường như người bên trong cực kỳ quan trọng.
Tề Duệ nằm ở trên giường, vết thương trong ngực đã được băng bó xong. Tuy rằng lực đâm vào của Tần Mộ Dao không lớn, nhưng vẫn để lại không ít máu.
Tề Duệ nhìn miệng vết thương, không khỏi cười khẽ ra tiếng.
Mạc Thiếu Khanh bị thương, bên cạnh còn có Dao Nhi chăm sóc, mà hắn thì sao …
Lập tức, trong lòng cảm thấy một mảnh thê lương.
“Người đâu! Cho ta rượu!”
Giọng nói của Tề Duệ đột nhiên vang lên, xuyên qua cánh cửa, truyền vào tai các thị vệ ở bên ngoài. Nhưng những thị vệ này vẫn bất động như núi, giống như không hề nghe thấy hắn nói.
“Vô liêm sỉ, mau đưa rượu đến cho Bản vương!”
Thấy không được đáp lại, Tề Duệ lại một lần nữa kêu lên.
Lúc này, hắn chỉ hy vọng được say khướt, có lẽ chỉ có say thì hắn mới không nghĩ đến chuyện trước mắt.
Tần Mộ Dao vừa đi vào tiểu viện, chợt nghe thấy giọng nói đó, trong lòng lập tức sinh ra một tia không vui.
Uống rượu? Hắn nghĩ hắn đến đây làm khách sao? Không nhốt hắn vào đại lao, hắn lại cứ tưởng mình là khách quý chắc!
Hừ lạnh một tiếng, Tần Mộ Dao đẩy cửa ra.
Trong khoảnh khắc nhìn thấy Tần Mộ Dao, ánh mắt nam nhân trong phòng phút chốc sáng ngời. Nhưng giây tiếp theo liền ảm đạm xuống.
“Dao Nhi còn có tâm tư đến thăm Bản vương sao?”
Khóe miệng Tề Duệ cười khẽ.
Nàng tới đây làm gì? Là tới nói cho hắn biết nàng định xử trí hắn như thế nào sao?
Tần Mộ Dao giật mình, cũng không để ý tới hắn, đi thẳng vào tìm một cái ghế ngồi xuống.
Đương nhiên nàng sẽ không vô duyên vô cớ đến gặp hắn, nhưng mà có một số việc, nàng phải nói chuyện với hắn!
“Duệ Vương gia tốt xấu gì cũng là Vương gia của Tây Nhạc quốc. Đã vào Bắc Tĩnh quốc, ta thân là chủ nhân, đương nhiên phải tận tình làm chủ nhà.”
Tần Mộ Dao khép mắt, thản nhiên nói.
Từ lúc nàng vào đã có thể cảm nhận được ánh mắt của hắn chăm chú nhìn mình. Trên mặt Tần Mộ Dao vẫn giữ vẻ bình tĩnh.
Hiện tại không phải nàng đang nắm toàn cục trong tay sao?
“Chủ nhà? Thật là một chủ nhà tốt!”
Tề Duệ cười to ra tiếng.
Nghe khẩu khí của nàng, nghiễm nhiên là đã coi nơi này là nhà sao?
Nhớ tới tiểu viện mà hắn đã từng đến. Có thể nói Mạc Thiếu Khanh đã vì Tần Mộ Dao mà bỏ ra số tiền lớn a. Một chỗ như vậy, là độc nhất vô nhị ở toàn bộ Bắc Tĩnh quốc đi!
Thần sắc Tần Mộ Dao lóe lóe, tiếp tục mở miệng.
“Duệ Vương gia, ta muốn làm một giao dịch với ngươi!”
“Hả? Giao dịch?”
Đến lúc này Tề Duệ chợt thấy có hứng thú. Thân thể nằm trên giường cũng ngóc dậy, tựa vào gối, nhìn Tần Mộ Dao chằm chằm không chớp, muốn nghe xem, trong tình trạng này, bọn họ còn có thể có giao dịch gì!
“Không sai, ta biết ở biên cảnh Tây Nhạc quốc đã bí mật tập kết một đám đại quân, là muốn tấn công Bắc Tĩnh quốc đi! Ngươi biết rất rõ ràng rằng địa hình Bắc Tĩnh quốc thuộc loại dễ thủ khó công, thời tiết quanh năm băng đóng. Cho dù các ngươi có tiến vào Bắc Tĩnh quốc, ngươi cho là đại quân của ngươi có thể duy trì được bao lâu?”
Tần Mộ Dao giương mắt nhìn Tề Duệ, phân tích thế cục hiện tại cho hắn.
“Với quân đội Bắc Tĩnh quốc thì khác. Bọn họ đã thích ứng với hoàn cảnh như vậy, cho dù các ngươi muốn đánh nhau bao lâu, cũng không ảnh hưởng gì đến họ!”
“Sẽ không ảnh hưởng? Dao Nhi, nàng đánh giá quá cao năng lực của Bắc Tĩnh quốc đấy. Nếu còn có Hiên Viên Hồng, ta tin tưởng vào thực lực của quân đội Bắc Tĩnh quốc. Nhưng, hiện tại hai chân của Hiên Viên Hồng đã không thể nhúc nhích chứ đừng nói đến chuyện có thể dẫn quân ra chiến trường. Đã không có Hiên Viên Hồng, sớm hay muộn Bắc Tĩnh quốc cũng sẽ trở thành vật trong tay ta. Mà nàng…”
Tề Duệ nhìn thẳng hai mắt Tần Mộ Dao, khóe miệng giương lên một chút ý cười, ngữ khí kiên định nói:
“Mà nàng cũng chỉ có thể là chiến lợi phẩm của Bản vương!”
Tần Mộ Dao nhìn tia kiêu ngạo trong mắt hắn, hơi hơi nhíu mi.
‘Chiến lợi phẩm’? Xem ra Tề Duệ thông minh một đời, đến bây giờ lại không thấy rõ tình thế của mình!
“Duệ Vương gia đừng quên, ngươi hiện tại là tù nhân của Tần Mộ Dao ta!”
Tần Mộ Dao trừng mắt nhìn hắn.
“Nếu Duệ Vương gia không quay về được Tây Nhạc quốc, ngươi cho rằng mọi thứ đều còn là của ngươi sao? Ta xin khuyên ngươi một câu, nếu ngươi cho Lâm Sở thu binh, ngươi chính là khách nhân của Bắc Tĩnh quốc ta, Bắc Tĩnh quốc ta nhất định sẽ khoản đãi cẩn thận, đưa Duệ Vương gia an toàn về Tây Nhạc!”
“Giao dịch mà nàng nói chính là điều này?”
Ánh mắt Tề Duệ ngẩn ra.
Đây mà là giao dịch sao, rõ ràng chính là uy hϊếp. Dao Nhi đang lấy tính mạng của hắn ra để uy hϊếp hắn!
“Không sai! Ta tin tưởng giao dịch này có lợi cho Duệ Vương gia. Không phải sao?”
Tần Mộ Dao hơi hơi giương khóe miệng lên.
Con cháu Hoàng gia vốn coi trọng sinh mệnh của mình, nàng tin tưởng, Tề Duệ cũng không phải ngoại lệ.
“Ha ha…”
Nằm ngoài dự kiến của nàng, Tề Duệ đột nhiên cười to ra tiếng, động đến vết thương trước ngực, đau đớn lan ra, lập tức khiến mặt hắn có vẻ vô cùng nhăn nhó.
Thần sắc Tần Mộ Dao run run nhưng dáng vẻ vẫn bình tĩnh tự nhiên. Đợi Tề Duệ cười xong, nghe giọng nói kích động của Tề Duệ truyền đến.
“Dao Nhi, giao dịch này, Bản vương sẽ không đáp ứng!”
Tề Duệ ngừng cười, gằn từng tiếng nói ra quyết định của mình.
Dao Nhi đưa ra giao dịch này, mục đích đơn giản là muốn mình thu binh, không tấn công Bắc Tĩnh quốc. Hắn thật vất vả mới hủy được Hiên Viên Hồng, chuyện đã đến nước này, sao hắn có thể dễ dàng buông tay?
Chỉ cần dẹp xong Bắc Tĩnh quốc, toàn bộ Bắc Tĩnh quốc là của hắn, huống chi là Dao Nhi. Hắn sẽ kế thừa ngôi vị Hoàng Đế của Phụ hoàng, sẽ biến nàng thành mẫu nghi thiên hạ, sẽ đặt toàn bộ thiên hạ trước mặt Tần Mộ Dao, làm sính lễ!
Tần Mộ Dao nhìn về phía Tề Duệ, trong lòng không khỏi thở dài.
Cái tên Tề Duệ này, nàng đã phân tích đúng sai mà vẫn còn ngoan cố, cuồng tứ. Như vậy, cuối cùng sẽ trở thành một tai họa.
Nhắm mắt, che khuất tia ngoan lịch và quả quyết, Tần Mộ Dao không nói nữa, đứng lên, xoay người đi ra khỏi cửa.
“Dao Nhi…”
Tề Duệ lập tức gọi nàng lại.
Nàng định đi sao?
Trong lòng có chút không chấp nhận nổi. Thật là châm chọc, mặc dù nàng nói với mình xa cách như thế, hắn cũng vẫn hy vọng có thể nhìn thấy nàng. Sớm biết vậy lẽ ra nên chậm nói ra đáp án của mình một chút!
Thân thể Tần Mộ Dao dừng một chút, nghiêng đầu liếc mắt nhìn Tề Duệ một cái, lập tức bước ra khỏi cửa.
Hồng Anh đang chờ bên ngoài mở ô, che đi những bông tuyết đang bay đầy trời.
“Cung tiễn Công chúa!”
Thị vệ đồng loạt lên tiếng.
Tần Mộ Dao gật gật đầu.
Nghĩ đến chuyện của Tề Duệ, đôi mi thanh tú nhíu lại.
Làm thế nào để Tề Duệ có thể thần không biết quỷ không hay mà biến mất? Làm thế nào để di chuyển sự chú ý của Hiến Tông Đế, khiến lão triệu hồi binh tướng quay trở lại?
Trong đầu suy nghĩ ngổn ngang, dấu chân Tần Mộ Dao đạp lên tuyết, không bao lâu đã bị những bông tuyết phủ lên, giống như nơi này chưa từng có ai đi qua…
Bóng đêm vẫn thâm trầm như trước.
Sau khi Tần Mộ Dao rời đi, một bóng dáng tiến vào tiểu viện. Thị vệ nhìn thấy Công chúa vừa mới đi lại quay lại, trong mắt xẹt qua một chút nghi hoặc.
“Thuộc hạ tham kiến Công chúa, Công chúa…”
“Bản công chúa để quên đồ ở bên trong.”
Ngưng Sương thản nhiên liếc mắt nhìn thị vệ một cái, ngữ khí lộ ra vài phần sắc bén.
Thị vệ giật mình, cẩn thận đánh giá nữ tử trước mắt một chút.
Hắn sớm đã nghe nói, trong Hoàng cung có hai Công chúa có dáng vẻ giống nhau như đúc. Mà Đại Công chúa đã phân phó, ngoại trừ nàng, không ai được vào trong tiểu viện này. Nhưng y phục của Công chúa trước mắt này và Công chúa vừa rời đi giống nhau như đúc, sự hoài nghi trong lòng cũng giảm bớt.
“Công chúa mời người vào!”
Thị vệ tránh sang một bên, nói rồi tự mình mở cửa tiểu viện cho nàng.
Trong mắt Ngưng Sương xẹt qua một chút biến hoá kỳ lạ, rảo bước vào trong tiểu viện.
Đi vào, như có như không liếc mắt nhìn cứ cách ba bước lại có một thị vệ canh gác. Trong lòng run rẩy, lập tức đẩy cửa phòng ra.
Cửa phòng lại một lần nữa bị đẩy ra, Tề Duệ theo bản năng ngẩng đầu, nghĩ rằng ngoại trừ Dao Nhi thì ai sẽ đến đây chứ? Lúc vừa nhìn thấy khuôn mặt kia, trong mắt Tề Duệ lập tức dâng lên một chút vui sướng.
Dao Nhi đã trở lại!
Nhưng, giây tiếp theo, sự vui sướng của hắn lập tức biến mất, nhìn thẳng hai mắt của nữ tử trước mặt.
Đây không phải ánh mắt của Dao Nhi, nữ tử trước mắt… là…
“Ngưng Sương!”
Trong giọng nói của Tề Duệ ngầm có một tia khẳng định.
Hắn biết muội muội này của Dao Nhi, nhưng chưa từng nhìn kỹ. Hôm nay vừa gặp, quả thật khuôn mặt giống nhau như đúc, nhưng đôi mắt kia lại không giống nhau.
“Duệ Vương gia quả nhiên là có nhãn lực thật tốt!”
Thần sắc Ngưng Sương run run.
Rõ ràng là khuôn mặt giống nhau, vì sao nam nhân này lại có thể dễ dàng nhận ra nàng và Tần Mộ Dao là hai người khác nhau chứ?
Trong đầu hiện ra bóng dáng Lộng Nguyệt, khóe miệng giương lên một chút châm chọc.
Nàng đã quên mất, nam nhân trước mắt này cũng đã bị Tần Mộ Dao mê hoặc đến choáng váng đầu óc!
“Hãy bớt sàm ngôn đi, có việc gì thì hãy nói luôn. Nếu không có việc gì, đừng làm phiền Bản vương nghỉ ngơi!”
Trong mắt Tề Duệ xẹt qua một chút bất đắc dĩ.
Chỉ cần không phải Dao Nhi, ai hắn cũng không muốn gặp.
Trên mặt Ngưng Sương hiện lên một tia không vui.
Đã là tù nhân, còn cuồng ngạo như vậy. Quả nhiên không hổ là Duệ Vương gia!
“Đương nhiên là Ngưng Sương có chuyện rồi!”
Nếu không có việc, nàng tới nơi này làm gì chứ?
Giương khóe miệng, Ngưng Sương đi về phía Tề Duệ đang nằm trên giường, nhìn vết thương trên người hắn, lại mở miệng.
“Duệ Vương gia, ta đến để giúp ngươi!”
“Giúp ta?”
Dường như Tề Duệ không tin lời của nàng. Hắn cũng không quên, nữ nhân trước mắt hiện là Công chúa Bắc Tĩnh quốc.
“Đúng, giúp ngươi! Đây là một viên thuốc, sẽ có tác dụng!”
Ngưng Sương lấy ra một viên thuốc đỏ tươi như màu thịt sống. Màu đỏ tươi thoạt nhìn vô cùng yêu dị.
Lông mày Tề Duệ nhíu lại.
“Vì sao ngươi giúp ta? Vì sao Bản vương lại phải tin tưởng ngươi?”
“Ngươi là người thông minh, đương nhiên sẽ tin tưởng ta. Về phần vì sao ta giúp ngươi à, đương nhiên cũng không phải không có nguyên nhân. Nếu ta nói cho ngươi là bởi vì là ta chán ghét Tần Mộ Dao, ngươi có tức giận hay không?”
Ngưng Sương yêu mị nhíu mày, nghiêng người phía trên thân thể Tề Duệ, đặt viên thuốc vào trên băng vải đang băng quanh vết thương của hắn, nhìn mặt Tề Duệ càng nhăn hơn nữa. Ý cười trên khóe miệng càng lúc càng lớn.
“Được rồi, Duệ Vương gia, sau hai canh giờ, ngươi hãy ăn viên thuốc này vào. Chỉ cần ở trong phòng đợi thêm nửa canh giờ, là ngươi có thể đi ra ngoài!”
Ngưng Sương đứng dậy, liếc mắt nhìn Tề Duệ một cái.
“À quên, chúc ngươi thuận buồm xuôi gió!”
Nói xong, cả người cũng đã đi ra đến cửa. Vẻ yêu mị trên mặt đã lập tức biến mất, thay vào đó là vẻ mặt trầm ổn và lạnh lùng.
Đi ra khỏi cửa phòng, thị vệ nhìn nàng đi ra ngoài, cũng không cảm thấy có gì dị thường.
Để lại Tề Duệ bắt tay vào xem xét viên thuốc màu đỏ kia, ánh mắt như hồ sâu, càng ngày càng thâm thúy.
***
Mạc phủ.
Lúc Tần Mộ Dao trở lại phòng, việc đầu tiên chính là đi đến bên giường xem tình trạng của Mạc Thiếu Khanh.
Tối hôm nay còn chưa đổi thuốc, nàng muốn đích thân đổi thuốc cho hắn thì mới an tâm.
Đi đến bên giường, nhưng trên giường lại không có một bóng người, trong lòng căng thẳng.
“Thiếu Khanh?”
Người đi đâu rồi?
Ánh mắt tìm kiếm khắp phòng, tìm kiếm bóng dáng Mạc Thiếu Khanh. Đang định gọi Thanh Lam tới hỏi, phút chốc trước mắt tối đen. Một đôi tay che hai mắt của mình, chóp mũi truyền đến hơi thở riêng biệt của Mạc Thiếu Khanh, trong lòng lập tức cảm thấy nhẹ nhõm.
“Thiếu Khanh… Sao chàng lại làm cho ta sợ như vậy?”
Trong giọng nói của Tần Mộ Dao mang theo một tia thầm oán.
Hắn không biết mình không thấy hắn thì sẽ lo lắng sao?
Trong mắt Mạc Thiếu Khanh xẹt qua một chút ý cười, hôn lên mái tóc trên đỉnh đầu nàng.
Không phải hắn cố tình khiến nàng lo lắng.
Nhẹ nhàng nói bên tai Tần Mộ Dao:
“Dao Nhi, hôm nay bọn họ đưa đồ ta đặt tới, ta muốn cho nàng xem!”
“Ừ, được!”
Tần Mộ Dao đáp.
Nàng ngầm có thể đoán ra đây lại là một thứ gì đó của Thiếu Khanh để tạo niềm vui cho mình. Thật ra lúc này nàng vô cùng tò mò muốn xem đó là cái gì!
Đang muốn mở tay hắn ra, lại lập tức bị hắn ngăn cản.
“Đừng mở mắt ra, ta sẽ đưa nàng đi qua đó.”
Trong mắt Mạc Thiếu Khanh xẹt qua một chút hào quang, lấy một chiếc khăn gấm bịt mắt của nàng. Xác định Tần Mộ Dao không nhìn thấy gì, mới bế bổng Tần Mộ Dao lên, lập tức khiến Tần Mộ Dao kinh hô một trận:
“Thiếu Khanh, trên người chàng đang có thương tích!”
Lông mày Tần Mộ Dao nhíu chặt.
Sao nam nhân này lại không biết tự thương bản thân như thế chứ?
“Không sao cả!”
Sắc mặt Mạc Thiếu Khanh hơi hơi nhăn nhó một chút, nhưng lập tức khôi phục như thường, cố nén đau đớn từ vết thương sau lưng, ôm Tần Mộ Dao đến bên cạnh chiếc bàn, để nàng ngồi lên đùi mình, cẩn thận cởi bỏ chiếc khăn gấm trước mắt nàng.
“Dao Nhi, nàng có thể mở mắt ra nhìn!”
Tần Mộ Dao chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy đồ vật trên bàn, thân thể đột nhiên giật mình, lập tức không thể rời mắt.
Ôm nam nhân đang tựa đầu lên ngực nàng, gắt gao ôm eo nhỏ mảnh khảnh của nàng, hơi thở như có như không phả vào trên cổ nàng, khiến tâm thần Tần Mộ Dao run run.
Đây…
“Dao Nhi, chúng ta hãy có hài tử đi!”
Bên tai vang lên giọng nói dịu dàng của Mạc Thiếu Khanh, như nước suối chảy vào trong lòng nàng, nhè nhẹ gợn sóng, lập tức cảm nhận được một cái bàn tay to bao trùm lên bụng nàng.
Tần Mộ Dao nheo mắt, nhìn đồ vật để trên bàn, khóe miệng dần dần dâng lên một chút ý cười.
Hài tử?
Một hài tử cùng Mạc Thiếu Khanh…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook