“Ra tay ư, mày không xứng.” Lâm Thiên chế nhạo lắc đầu.

"Cậu chủ Giang! Hôm nay là bữa tiệc gia đình! Nếu như anh định động thủ, ông cụ chất vấn sẽ không hay đâu!" Vài con chau nhà họ Giang ngăn cản cậu chủ Giang lại.

Khi cậu chủ Giang nghe thấy điều này, anh ta mới miễn cưỡng bình tĩnh lại.

"Thằng nhãi này, tao nói cho mày biết! Mày nhất định phải chết! Cho dù mày có quỳ xuống van xin tao, tao cũng không bao giờ tha thứ cho mày! Còn mày nữa Giang Minh Tú, mày cũng chỉ còn con đường chết! Trước khi chết, tao sẽ tàn nhẫn tra tấn mày!” Cậu chủ Giang tức giận mắng.

Cậu chủ Giang nói xong, trực tiếp xoay người rời đi.

Cậu chủ Giang đã hạ quyết tâm sẽ giải quyết Lâm Thiên và Giang Minh Tú khi bữa tiệc sinh nhật của ông nội kết thúc vào ngày mai!

Con cháu nhà họ Giang ở trong sân đều nhìn Lâm Thiên bằng ánh mắt thương hại, bọn họ đều biết Lâm Thiên và Giang Minh Tú xong đời rồi.

“Lâm Thiên, Giang Minh Thành hiện tại hẳn là rất tức giận, chuyện này… sẽ càng thêm phiền phức sao?” Giang Mi nh Túlo lắng.

Mẹ Giang cũng lộ ra một chút lo lắng.

Lâm Thiên nở nụ cười: "Cho dù anh khnông hắt trà hắ, hắn cũng không định thả chúng ta đi. Hắn muốn giết chúng ta. Tại sao ta phải khách sáo với hắn? Hơn nữa hắn tức giận hay không anh đều không để vào trong mắt."

Tầm mắt của Lâm Thiên đã sớm vọt vào thế giới tu luyện, đối với người như cậu chủ Giang mà nói, Lâm Thiên không để hắn để vào mắt.

Sau khi Giang Minh Thành rời đi, anh ta đi đến sân bên kia, có rất nhiều con cháu nhà họ Giang chạy tới chào hỏi cậu chủ Giang, bám lấy cậu chủ Giang, rất náo nhiệt.

Còn Giang Minh Tú đang ở đâu, hầu như không ai quan tâm.

Ở trong sân chừng một tiếng đồng hồ, người nhà họ Giang đã gần đến đầy đủ, quản gia gọi mọi người vào dự tiệc.

Bàn tiệc của gia đình được đặt ở sân sau, ở ngoài trời.

Bàn chính của bữa tiệc là một bàn dài có thể ngồi tới bốn mươi người.

Những người có thể ngồi ở bàn chính là nhân vật cốt cán của nhà họ Giang, phụ trách mọi mặt sản nghiệp của nhà họ Giang.

Xung quanh bàn chính còn có nhiều bàn để các thành viên khác trong gia đình họ Giang ngồi.

Cha Giang, mẹ Giang, Lâm Thiên và Giang Minh Tú thế mà được xếp vào bàn chính, điều này khiến ba người nhà Giang Minh Tú ngạc nhiên, nhưng đó là vị trí cuối cùng của bàn chính.

"Ngày trước tham gia tiệc gia đình, chúng ta đều là ngồi phía trước, nhưng bây giờ lại sắp xếp cho ngồi xa nhất. Dù sao ông cũng là con của ông cụ Giang." Mẹ Giang lẩm bẩm.

Năm năm trước, khi cha của Giang Minh Tú còn đang giữ chức vụ quan trọng trong tập đoàn họ Giang, bọn họ đều là ngồi ở đầu.

Sau khi thất bại trong việc tranh giành quyền thừa kế, họ đã không tham dự bữa tiệc gia đình năm năm, đây là lần đầu tiên họ tham dự sau năm năm.

“Đừng nhiều lời, bây giờ khác với ngày xưa.” Cha Giang lắc đầu.

Một ông già gầy gò, râu tóc bạc trắng, với sự giúp đỡ của người quản gia, ngồi xuống bàn chính.

Giang Hải Minh và con trai Giang Minh Thành ngồi ở hàng đầu tiên, chỉ sau ông cụ.

Sau khi ngồi xuống.



Giang Hải Minh quay đầu lại liếc mắt nhìn, khi ánh mắt rơi vào ba người nhà Giang Minh Tú cùng Lâm Thiên, sắc mặt trầm xuống.

Giang Hải Minh lập tức đứng lên, thẳng mặt hỏi:

"Ai sắp xếp chỗ ngồ?!"

“Là tôi, thưa ông chủ.” Người quản gia đáp.

"Anh sắp xếp kiểu gì thế! Anh cho cả mấy con chó mèo lên bàn chủ tịch ngồi thế à!" Giang Hải Minh quát quản gia.

Quản gia bị ông ta mắng, lau mồ hôi lạnh, hoảng sợ.

“Ông chủ, có vị trí nào không đúng, xin ngài nói rõ.” Quản gia yếu ớt nói.

“Gia đình Giang Viễn Lương có đủ tư cách ngồi vào bàn chính không? Chuyển họ đi chỗ khác ngay lập tức!” Giang Hải Minh khiển trách.

Khi ba người nhà Giang Minh Tú nghe thấy điều này, đều biến sắc.

Bọn họ đã ngồi tận cuối bàn chính, còn muốn đuổi đi? Dù gì bọn họ cũng là dòng chính, Giang Viễn Lương cũng là con trai ruột của ông cụ!

Cho dù không tranh giành quyền thừa kế, nhưng trong bữa tiệc gia đình, với tư cách là con trai ruột ông cụ, cũng có tư cách ngồi vào bàn chính không có vấn đề gì chứ?

“Ông chủ, những chỗ khác đều sắp xếp đủ rồi. Nếu bây giờ thay đổi cũng không có chỗ thay.” Quản gia vẻ mặt bất lực.

Trước đó quản gia sợ Giang Hải Minh không vui nên đã sắp xếp gia đình của Giang Minh Tú ở chỗ xa nhất, không ngờ Giang Hải Minh vẫn chưa vừa ý.

“Không có chỗ nào thay đổi thì ở chỗ xa nhất kia dọn cho bọn họ một cái bàn có khó không?” Giang Hải Minh lạnh lùng hỏi.

Quản gia trước tiên liếc mắt nhìn ông cụ, thấy ông cụ nhắm mắt không nói gì, liền vội vàng đáp:

"Không khó! Không khó!"

Ngay sau đó, quản gia vội vàng ra lệnh cho những người hầu phía sau đi dọn bàn khác.

Ba người nhà Giang Minh Tú sắc mặt đều rất khó coi.

Mẹ Giang thậm chí muốn đứng lên yêu cầu một lời giải thích, nhưng đã bị cha Giang giữ lại.

Cha Giang chỉ nhìn ông cụ ngồi ở phía trên với ánh mắt mong đợi, hi vọng ông cụ có thể lên tiếng, làm chủ cho ông, đây là hữu dụng nhất.

Đáng tiếc ông cụ không nói gì, hiển nhiên chấp nhận Giang Hải Minh làm vậy.

Ông cụ tinh tường, biết Giang Hải Minh bây giờ là trưởng tộc, phụ trách nhà họ Giang, tự nhiên không thể dễ dàng phản bác lại Giang Hải Minh một cách công khai, điều này sẽ ảnh hưởng đến uy nghiêm của Giang Hải Minh.

Chỉ tiếc ông ta đã không coi Giang Viễn Lương là con trai của mình!

Lúc này, quản gia đã đi tới chỗ gia đình của Giang Minh Tú.

“Ngài Viễn lương, mời đi theo tôi đến bàn mới.” Quản gia nói.

Cha Giang ngẩng đầu nhìn ông cụ đang ngồi ở phía trên, thấy ông cụ vẫn im lặng, ông chỉ có thể tuyệt vọng đứng lên.

“Được, tôi… tôi sẽ đi với anh.” Cha Giang thất vọng gật đầu.



Mẹ Giang cùng Giang Minh Tú chỉ có thể đứng lên theo, Lâm Thiên tự nhiên cũng đứng lên, sau đó một đường đi theo quản gia.

Bốn người đi ngang qua các bàn tiệc xung quanh, người nhà họ Giang đang ngồi ở những bàn tiệc này đều nhìn về phía nhà họ rồi lẩm bẩm bàn luận.

Nghe những người con nhà họ Giang bàn tán xung quanh, vẻ mặt của ba người nhà họ Tưởng rất khó coi.

Bị đuổi ra chỗ cuối cùng trước mặt mọi người, điều này khiến chút mặt mũi cuối cùng của bọn họ mất hết!

Chẳng mấy chốc, họ được quản gia đưa đến hàng ghế cuối cùng, nơi tạm đặt một chiếc bàn đơn giản.

Đây rõ ràng là vị trí kém nhất, thậm chí còn thua kém những người họ hàng xa.

Cách cái bàn không xa, vẫn có một con chó đang bị xích, bọn họ bây giờ đang ở vị trí giống như con chó.

“Ngài Viễn Lương, tôi thật sự không còn cách nào, ngài chờ một chút, tôi sẽ lập tức đem đồ uống và thức ăn dọn ra.” Quản gia nói với cha Giang.

“Được rồi, phiền quản gia.” Cha Giang tuyệt vọng gật đầu.

Sau khi người quản gia rời đi, ông ấy cũng thở dài một hơi, người quản gia luôn cảm thấy cha Giang so với Giang Hải Minh tốt hơn, ông khiêm tốn, đối tốt với bọn họ, không giống như Giang Hải Minh thường coi bọn họ như chó mà chửi mắng.

Thật đáng tiếc ông ấy chỉ là một quản gia, ông ấy không đủ tư cách để giải quyết những việc như vậy.

Lâm Thiên ngồi xuống với cha Giang, mẹ Giang và Giang Minh Tú.

"Giang Viễn Lương, ông kéo tôi làm gì thế! Phải để cho tôi hỏi Giang Hải Minh, sao ông ta lại quá đáng như vậy?" Mẹ Giang không cam lòng nói.

“Có ích lợi gì?” Cha Giang thở dài.

Ngay sau đó, cha Giang lấy điếu thuốc trong túi, châm thuốc, hút hết điếu này đến điếu khác.

Lúc này trên bàn chủ tịch đã bắt đầu trò chuyện, nói về tình hình gần đây nhất của nhà họ Giang, báo cáo với ông cụ, đối thoại tràn đầy vui vẻ, nhưng chuyện này không liên quan gì đến cha Giang.

Cha Giang không nói gì nữa, chỉ cúi đầu, không ngừng hút thuốc.

Mặc dù cha Giang không có bất kỳ lời phàn nàn nào, nhưng Lâm Thiên có thể biết được rằng trong lòng ông có lẽ khó chịu hơn bất kỳ ai khác, ông chỉ là ôm trong lòng.

Là một người đàn ông, là chủ gia đình, ông ấy chỉ có thể âm thầm chịu đựng tất cả những điều này trong lòng, và ông ấy không thể khóc.

Giang Minh Tú nhìn thấy bộ dạng của cha cô ấy, và nước mắt cô ấy không thể ngừng rơi trên khuôn mặt..

“Cha, cha… nếu cha cảm thấy không thoải mái thì cứ nói đi, đừng… đừng giữ lại.” Giang Minh Tú vừa khóc vừa nói.

“Minh Tú, đừng khóc, cha không sao!” Cha Giang nặn ra một nụ cười có chút khó coi.

Là một người cha, làm sao ông có thể chịu đựng được việc khiến con cái và gia đình phải lo lắng cho mình?

Lâm Thiên chỉ có thể nhẹ nhàng ôm vai của Giang Minh Tú để an ủi cô.

Lúc này, một tiếng hét từ bàn chính đột nhiên vang lên.

"Giang Viễn Lương, vứt thuốc lá đi! Ai cho phép anh hút thuốc trong bữa tiệc gia đình! Anh thực sự là coi trời bằng vung. Nếu anh không muốn tham gia, hãy cút ra ngoài!"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương