Cực Hạn
-
Chương 65: Thật sự, thật sự, thật sự, thật sự.
Kiếm Nam Xuân tuy chỉ là rượu ở Tân Thủ Thôn, nhưng tốc độ hồi phục thể lực và giá trị chịu đựng thật sự là không thể khinh thường. Cho dù rượu vào miệng ít, nhưng cũng làm thân thể lạnh như băng của nam tử áo đen dần dần có một chút cảm giác ấm áp.
Hô hấp nặng nề, hơi thở ấm áp, tuy không mạnh, nhưng mà cứ thổi vào cổ Diệp Hiểu Hạ, khiến cô không khỏi đỏ mặt, vì thế cô buông hắn ra lùi sang một bên. Nhặt ít củi, làm cho đống lửa trước mặt càng cháy khỏe hơn, tâm mới dần dần bình tĩnh lại, thậm chí cô còn cảm thấy vừa rồi mặt nóng lên là do đống lửa này.
Một tiếng rên rỉ thống khổ tràn ra từ khóe miệng nam tử áo đen, tuy không lớn, nhưng vẫn khiến Diệp Hiểu Hạ quay đầu lại xem.
Thân thể đã hơi hơi ấm hơn, hoàn toàn trái ngược với cảm giác lạnh như băng lại cứng ngắc vừa rồi. Trong lúc mơ hồ đó, giống như có người đã đút rượu cho hắn, tuy hàm răng hắn khép chặt, nhưng hương vị hơi nồng lại tinh tế nhẹ nhàng kích thích thần kinh của hắn, làm hắn dần dần có chút tri giác.
Chậm rãi mở mắt, đập vào mắt là một khuôn mặt thanh tú, cô ấy đang nhìn về phía hắn. Tuy không nói một câu, nhưng, cặp mắt sáng ngời kia đã tiết lộ sự sốt ruột của cô.
Sốt ruột phải không? Khóe miệng của hắn kéo kéo, lạnh nhạt mà đạm mạc.
Nâng tay lên, lại như là có ngàn cân treo trên đó. Hắn nhíu mày, lấy mu bàn tay đỡ mặt.
Phía sau cô gái kia là một đống lửa trại, ấm áp mà sáng rực, loại ánh sáng này cùng ánh sáng trong mắt cô gái đó giống nhau, khiến hắn cảm thấy giống loại tươi đẹp không có biện pháp nhìn gần.
Hắn, vốn không thích kiểu tươi đẹp như vậy, từ đầu đến giờ, đều không thích.
"Anh có thấy tốt hơn không?" Diệp Hiểu Hạ nhìn hắn, nghĩ nghĩ, rồi mới nhẹ nhàng mở miệng hỏi.
Tay hắn hơi hơi giật, sau đó thả xuống. Tiếp đó, hắn mở mắt nhìn về phía Diệp Hiểu Hạ, cặp mắt kia tối đen như hắc diệu thạch bàn, hai con mắt phẳng phất một loại cảm giác đã chết, không có bất luận chút dao động gì, chỉ liếc mắt một cái, có thể cảm giác lạnh như băng bao phủ trời đất.
"Cảm ơn." Hắc y nam tử buông mi mắt, che phủ cặp mắt đạm bạc kia, miệng của hắn nhẹ nhàng động vài cái.
Sau đó, trầm mặc lại một lần nữa tràn ra toàn bộ rừng rậm. Ép Diệp Hiểu Hạ tới nỗi không thở nổi, cô ngẩng đầu hít thở thật sâu, nếu lại tiếp tục như vậy, có khả năng cô sẽ bị nghẹn chết.
"Cái kia..." Trên mặt Diệp Hiểu Hạ xuất hiện nụ cười ngượng ngùng: "Anh có muốn ăn chút gì đó hay không, chỉ uống chút rượu đó thôi thì không thể khôi phục hết thể lực." Cô lắc lắc bình rượu đã rỗng tuếch về phía hắn.
Hắc y nam tử giống như không nghe thấy, nếu không phải là do lông mi hắn hơi hơi run, Diệp Hiểu Hạ sẽ nghĩ hắn không nghe thấy cô nói gì. Lặng im một lúc, hắn mới lại ngẩng đầu lên, hướng về phía Diệp Hiểu Hạ nhẹ nhàng gật gật đầu: "Cảm ơn."
Nghe hắn nói, Diệp Hiểu Hạ cũng không biết vì sao, giống như thở phào nhẹ nhõm. Cô vội vã đem vài miếng thịt gấu còn treo trên đống lửa xuống đặt vào lá cây, đưa cho hắn.
( Xin lỗi mn, theo convert là thịt hùng = thịt gấu, nhưng lúc đầu mình k biết nên để là thịt hổ, mong mn thông cảm, mình sẽ sửa lại mấy chương trước sau.)
Hắc y nam tử cũng không động, chỉ nhìn chằm chằm chỗ thịt kia. Diệp Hiểu Hạ theo ánh mắt của hắn nhìn về phía thịt gấu kia, mới phát hiện hóa ra có mấy chỗ bị cháy đen, cô không khỏi xấu hổ, vội vàng nói: "Vừa rồi tôi không để ý, nếu không anh chờ một chút..."
Cô còn chưa nói xong, đã thấy tay hắn vươn đến, từ trên cái lá trong tay cô cầm lấy một miếng thịt nướng cháy đen bỏ vào miệng.
Diệp Hiểu Hạ lăng lăng nhìn chằm chằm khóe miệng của hắn, vì miếng thịt bị cháy khiến môi hắn có chút đen, nhưng hắn không biểu hiện ra bộ dáng ghét bỏ, bộ dáng vẫn đạm mạc như trước, giống như bỏ vào trong miệng chỉ là một vật bình thường.
"Cái kia..." Diệp Hiểu Hạ nhìn bộ dáng của hắn, trong lòng có chút mơ hồ. Bỗng nhiên, cô nghĩ đến một vấn đề chết tiệt —— miếng thịt kia vừa rồi để đối phó với con điêu hoàng kim tia chớp mà cô đã bôi mông hãn dược...
Là miếng này? Hay là miếng kia? Xong rồi, cô căn bản là không nhớ rõ, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ!
Diệp Hiểu Hạ trong lòng khẩn trương, cũng không chú ý đến hình tượng gì cả, vọt tới gần hắc y nam tử, đoạt chỗ thịt còn thừa trong tay hắn. Vì cô sốt ruột nên nói chuyện cũng trở nên lắp bắp: "Đừng ăn! Kia, kia, cái kia... miếng thịt kia có..."
Trên cổ xuất hiện một vật lành lạnh không có thiện ý.
Cả người cô như bị ấn nút tạm dừng mà đình trệ hình ảnh, nhất thời cứng ngắc ở đó, chỉ có thể mở to hai mắt nhìn, hơi hơi mở miệng, nhìn người trước mắt miễn cưỡng đứng dậy.
"Ai cho cô đi đến!" Đôi mắt vốn dĩ im lặng giờ phút này phảng phất dấy lên ngọn lửa ngút trời, như là mọi thứ đập vào mắt hắn đều bị đốt thành tro tàn. Thân thể hắn run mãnh liệt, nhưng thanh kiếm để bên cổ Diệp Hiểu Hạ lại không chút lay động.
Thanh kiếm đó giống như con người hắn, tản ra một loại lạnh như băng không thể nói thành lời.
"Tôi..." Diệp Hiểu Hạ vội vàng giải thích, lại bị đánh gãy.
"Cô tên là gì?" Giọng nói của hắn lạnh như băng, sắc bén giống đao phong chém sắt như chém bùn. Giọng nói không lớn, nhưng lại mang theo một loại quyết đoán vô biên vô hạn, ép người khác tới mức ngay cả năng lực thở cũng mất đi.
Dưới tình huống này, tên nhất định không thể tùy tiện nói. Diệp Hiểu Hạ cũng biết, cô cũng không ngu, cũng không phải người ngốc, chỉ số thông minh cũng không thấp hơn 60, đương nhiên biết việc này. Nhưng không biết vì sao, bị cái loại túc sát cùng thị huyết đè ép, miệng Diệp Hiểu Hạ giống như không nghe theo lý trí khống chế nữa, cô nghe thấy giọng nói run run của mình từ khóe miệng phát ra: "Diệp... Diệp Hiểu Hạ..."
Mắt hắc y nam tử híp lại, kiếm trong tay run lên.
Diệp Hiểu Hạ nhắm mắt lại chịu chết, xong rồi, lần này thật sự xong rồi, lần này cô hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Như thế này chính là nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch, dưới tình huống này, cô sợ là cả người mọc đầy miệng cũng không nói rõ ràng được.
Cô thật sự là vì con điêu tia chớp kia mới bôi mông hãn dược lên thịt, cô thật sự muốn cứu nam nhân này, cô thật sự là thật tâm muốn cứu hắn ra khỏi thống khổ, cô thật sự là quên chỗ thịt kia có mông hãn dược mới cho hắn ăn. Cô thật sự không có ý khác...
Thật sự, thật sự! So với trân châu còn thật hơn!
Nhưng mà, nhưng mà, dưới tình huống này, ai tin a! Nam tử này thoạt nhìn cấp bậc không thấp, tuy trên người bị thương nặng, nhưng muốn giết cô loại tân thủ ba mươi bốn cấp Âm Dương gia, hẳn là không có vấn đề gì.
Một cấp này rớt thật là mệt, hai mắt đẫm lệ.
Hô hấp nặng nề, hơi thở ấm áp, tuy không mạnh, nhưng mà cứ thổi vào cổ Diệp Hiểu Hạ, khiến cô không khỏi đỏ mặt, vì thế cô buông hắn ra lùi sang một bên. Nhặt ít củi, làm cho đống lửa trước mặt càng cháy khỏe hơn, tâm mới dần dần bình tĩnh lại, thậm chí cô còn cảm thấy vừa rồi mặt nóng lên là do đống lửa này.
Một tiếng rên rỉ thống khổ tràn ra từ khóe miệng nam tử áo đen, tuy không lớn, nhưng vẫn khiến Diệp Hiểu Hạ quay đầu lại xem.
Thân thể đã hơi hơi ấm hơn, hoàn toàn trái ngược với cảm giác lạnh như băng lại cứng ngắc vừa rồi. Trong lúc mơ hồ đó, giống như có người đã đút rượu cho hắn, tuy hàm răng hắn khép chặt, nhưng hương vị hơi nồng lại tinh tế nhẹ nhàng kích thích thần kinh của hắn, làm hắn dần dần có chút tri giác.
Chậm rãi mở mắt, đập vào mắt là một khuôn mặt thanh tú, cô ấy đang nhìn về phía hắn. Tuy không nói một câu, nhưng, cặp mắt sáng ngời kia đã tiết lộ sự sốt ruột của cô.
Sốt ruột phải không? Khóe miệng của hắn kéo kéo, lạnh nhạt mà đạm mạc.
Nâng tay lên, lại như là có ngàn cân treo trên đó. Hắn nhíu mày, lấy mu bàn tay đỡ mặt.
Phía sau cô gái kia là một đống lửa trại, ấm áp mà sáng rực, loại ánh sáng này cùng ánh sáng trong mắt cô gái đó giống nhau, khiến hắn cảm thấy giống loại tươi đẹp không có biện pháp nhìn gần.
Hắn, vốn không thích kiểu tươi đẹp như vậy, từ đầu đến giờ, đều không thích.
"Anh có thấy tốt hơn không?" Diệp Hiểu Hạ nhìn hắn, nghĩ nghĩ, rồi mới nhẹ nhàng mở miệng hỏi.
Tay hắn hơi hơi giật, sau đó thả xuống. Tiếp đó, hắn mở mắt nhìn về phía Diệp Hiểu Hạ, cặp mắt kia tối đen như hắc diệu thạch bàn, hai con mắt phẳng phất một loại cảm giác đã chết, không có bất luận chút dao động gì, chỉ liếc mắt một cái, có thể cảm giác lạnh như băng bao phủ trời đất.
"Cảm ơn." Hắc y nam tử buông mi mắt, che phủ cặp mắt đạm bạc kia, miệng của hắn nhẹ nhàng động vài cái.
Sau đó, trầm mặc lại một lần nữa tràn ra toàn bộ rừng rậm. Ép Diệp Hiểu Hạ tới nỗi không thở nổi, cô ngẩng đầu hít thở thật sâu, nếu lại tiếp tục như vậy, có khả năng cô sẽ bị nghẹn chết.
"Cái kia..." Trên mặt Diệp Hiểu Hạ xuất hiện nụ cười ngượng ngùng: "Anh có muốn ăn chút gì đó hay không, chỉ uống chút rượu đó thôi thì không thể khôi phục hết thể lực." Cô lắc lắc bình rượu đã rỗng tuếch về phía hắn.
Hắc y nam tử giống như không nghe thấy, nếu không phải là do lông mi hắn hơi hơi run, Diệp Hiểu Hạ sẽ nghĩ hắn không nghe thấy cô nói gì. Lặng im một lúc, hắn mới lại ngẩng đầu lên, hướng về phía Diệp Hiểu Hạ nhẹ nhàng gật gật đầu: "Cảm ơn."
Nghe hắn nói, Diệp Hiểu Hạ cũng không biết vì sao, giống như thở phào nhẹ nhõm. Cô vội vã đem vài miếng thịt gấu còn treo trên đống lửa xuống đặt vào lá cây, đưa cho hắn.
( Xin lỗi mn, theo convert là thịt hùng = thịt gấu, nhưng lúc đầu mình k biết nên để là thịt hổ, mong mn thông cảm, mình sẽ sửa lại mấy chương trước sau.)
Hắc y nam tử cũng không động, chỉ nhìn chằm chằm chỗ thịt kia. Diệp Hiểu Hạ theo ánh mắt của hắn nhìn về phía thịt gấu kia, mới phát hiện hóa ra có mấy chỗ bị cháy đen, cô không khỏi xấu hổ, vội vàng nói: "Vừa rồi tôi không để ý, nếu không anh chờ một chút..."
Cô còn chưa nói xong, đã thấy tay hắn vươn đến, từ trên cái lá trong tay cô cầm lấy một miếng thịt nướng cháy đen bỏ vào miệng.
Diệp Hiểu Hạ lăng lăng nhìn chằm chằm khóe miệng của hắn, vì miếng thịt bị cháy khiến môi hắn có chút đen, nhưng hắn không biểu hiện ra bộ dáng ghét bỏ, bộ dáng vẫn đạm mạc như trước, giống như bỏ vào trong miệng chỉ là một vật bình thường.
"Cái kia..." Diệp Hiểu Hạ nhìn bộ dáng của hắn, trong lòng có chút mơ hồ. Bỗng nhiên, cô nghĩ đến một vấn đề chết tiệt —— miếng thịt kia vừa rồi để đối phó với con điêu hoàng kim tia chớp mà cô đã bôi mông hãn dược...
Là miếng này? Hay là miếng kia? Xong rồi, cô căn bản là không nhớ rõ, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ!
Diệp Hiểu Hạ trong lòng khẩn trương, cũng không chú ý đến hình tượng gì cả, vọt tới gần hắc y nam tử, đoạt chỗ thịt còn thừa trong tay hắn. Vì cô sốt ruột nên nói chuyện cũng trở nên lắp bắp: "Đừng ăn! Kia, kia, cái kia... miếng thịt kia có..."
Trên cổ xuất hiện một vật lành lạnh không có thiện ý.
Cả người cô như bị ấn nút tạm dừng mà đình trệ hình ảnh, nhất thời cứng ngắc ở đó, chỉ có thể mở to hai mắt nhìn, hơi hơi mở miệng, nhìn người trước mắt miễn cưỡng đứng dậy.
"Ai cho cô đi đến!" Đôi mắt vốn dĩ im lặng giờ phút này phảng phất dấy lên ngọn lửa ngút trời, như là mọi thứ đập vào mắt hắn đều bị đốt thành tro tàn. Thân thể hắn run mãnh liệt, nhưng thanh kiếm để bên cổ Diệp Hiểu Hạ lại không chút lay động.
Thanh kiếm đó giống như con người hắn, tản ra một loại lạnh như băng không thể nói thành lời.
"Tôi..." Diệp Hiểu Hạ vội vàng giải thích, lại bị đánh gãy.
"Cô tên là gì?" Giọng nói của hắn lạnh như băng, sắc bén giống đao phong chém sắt như chém bùn. Giọng nói không lớn, nhưng lại mang theo một loại quyết đoán vô biên vô hạn, ép người khác tới mức ngay cả năng lực thở cũng mất đi.
Dưới tình huống này, tên nhất định không thể tùy tiện nói. Diệp Hiểu Hạ cũng biết, cô cũng không ngu, cũng không phải người ngốc, chỉ số thông minh cũng không thấp hơn 60, đương nhiên biết việc này. Nhưng không biết vì sao, bị cái loại túc sát cùng thị huyết đè ép, miệng Diệp Hiểu Hạ giống như không nghe theo lý trí khống chế nữa, cô nghe thấy giọng nói run run của mình từ khóe miệng phát ra: "Diệp... Diệp Hiểu Hạ..."
Mắt hắc y nam tử híp lại, kiếm trong tay run lên.
Diệp Hiểu Hạ nhắm mắt lại chịu chết, xong rồi, lần này thật sự xong rồi, lần này cô hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Như thế này chính là nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch, dưới tình huống này, cô sợ là cả người mọc đầy miệng cũng không nói rõ ràng được.
Cô thật sự là vì con điêu tia chớp kia mới bôi mông hãn dược lên thịt, cô thật sự muốn cứu nam nhân này, cô thật sự là thật tâm muốn cứu hắn ra khỏi thống khổ, cô thật sự là quên chỗ thịt kia có mông hãn dược mới cho hắn ăn. Cô thật sự không có ý khác...
Thật sự, thật sự! So với trân châu còn thật hơn!
Nhưng mà, nhưng mà, dưới tình huống này, ai tin a! Nam tử này thoạt nhìn cấp bậc không thấp, tuy trên người bị thương nặng, nhưng muốn giết cô loại tân thủ ba mươi bốn cấp Âm Dương gia, hẳn là không có vấn đề gì.
Một cấp này rớt thật là mệt, hai mắt đẫm lệ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook