Cực Hạn
Chương 159: Thư tiểu mãn

Giờ này khắc này, Thư Tiểu Mãn đang ngồi trong cô nhi viện bóc đậu. Tuy Diệp Hiểu Hạ mất tích, nhưng cuộc sống cũng không có biến hóa khác biệt. Cô lo lắng, nhưng viện trưởng Vương lại không guống cô, một mặt bà tin tưởng Diệp Hiểu Hạ sẽ không gặp vấn đề gì, mặt khác bà đã báo án mất tích ở cục cảnh sát.

"Chị Tiểu Mãn ơi, trưa nay ăn đậu hả?" Một bé củ cải ngồi xổm bên người Thư Tiểu Mãn, hai tay chống má nhìn thao đậu trên đất.

"Ân." Thư Tiểu Mãn trả lời, nhưng ánh mắt lại nâng lên, nhìn những người đàn ông ăn mặc chính thức đứng trong sân, vẫn cảm thấy không quá thoải mái.

Những người này đều là đi theo Tần Mục Ca đến, từ sau khi Viện trưởng Vương chủ động đi tìm Tần Mục Ca, người này giống như gậy đánh rắn đi theo rắn, lúc nào cũng đi theo sau viện trưởng Vương. Giống như bây giờ viện trưởng Vương ở trong phòng ngủ, Tần Mục Ca này cư nhiên ngồi trước giường viện trưởng Vương quạt cho bà...

Được rồi, Thư Tiểu Mãn thừa nhận, chuyện như vậy đâu thật có thể đả động lòng của phụ nữ, tình cảnh như vậy cũng rất giống hình ảnh trong tiểu thuyết ngôn tình, nhưng, cô vẫn nhịn không được hắc tuyến. Dù tính Tần Mục Ca muốn kiêm điệp tình thâm, cũng không cần mỗi ngày tới cô nhi viện, khiến cho cô bây giờ trừ việc phải bỏ chăm sóc mấy bé này còn phải vội vàng giải thích.

"Chị Tiểu Mãn ơi, quạt điện trong phòng viện trưởng Vương hỏng mất sao?" Ánh mắt bé củ cải từ đậu chuyển tới phòng, cuối cùng lại vòng vo về.

"Cái gì?" Thư Tiểu Mãn không rõ nhíu nhíu mày, quạt điện trong phòng viện trưởng Vương hỏng mất? Sao cô không nghe nói vậy.

"Nếu không có hỏng mất, vì sao ông bác kia lại quạt cho mẹ viện trưởng chứ?" Bé củ cải tò mò hỏi: " Trong phòng chúng em cũng chỉ có khi quạt điện hỏng, dì mới quạt cho chúng em."

Xem đi xem đi, chính là vấn đề này. Cô nên giải thích cho mấy bé củ cải thế nào? Nếu, cô không cần ứng phó mấy bé củ cải này đócó lẽ cô sẽ rất tỏ vẻ hâm mộ ghen tị với việc Tần Mục Ca ân cần với viện trưởng Vương, nhưng bây giờ, việc duy nhất cô có thể làm là bất đắc dĩ thở dài.

"Đậu bóc xong rồi." Thư Tiểu Mãn quăng hạt đậu cuối cùng vào trong thao, sau đó giao chậu cho bé củ cải: "Đi, đưa cho dì trong phòng bếp."

" Dạ." Bé củ cải rất thích giúp làm việc, lập tức vui vẻ ôm chậu nhanh như chớp chạy tới phòng bếp. Mà Thư Tiểu Mãn sửa sang quần áo trên người, chuẩn bị về trường học, chuẩn bị xong đồ muốn mang theo, cô đi chỗ viện trưởng Vương, còn không đợi cô mở miệng, thì thấy Tần Mục Ca nhìn cô vẻ mặt thân thiết nhẹ giọng chào hỏi: "Aiya, là tiểu Mãn hả, mẹ viện trưởng của con đang ngủ, có chuyện gì cứ nói cho chú, một hồi chú nói cho bà ấy."

Thư Tiểu Mãn nhịn không được xoa xoa da gà nổi trên người, một gương bất cẩn ngôn tiếu như vậy, lại tươi cười thân thiết như thế với mình để tỏ vẻ thân mật, nhìn thế nào cũng cảm thấy thống khổ. Thật không biết viện trưởng Vương là chịu được thế nào, vì nhanh chút chạy khỏi tình huống như vậy, cô vội vã cười cười, cũng nhẹ giọng nói: "Tần thúc thúc, con phải về trường học đi, chú nói một tiếng với viện trưởng Vương, vài ngày nay con không về."

" Được, chú cho người lái xe đưa con về." Tần Mục Ca vội vàng gật đầu.

"Không cần không cần, con quen ngồi xe buýt rồi." Thư Tiểu Mãn vội vàng xua tay, đùa giỡn cái gì, xe của người này không có một chiếc nào là rả cả. Nếu ngồi xe ông ấy về trường học, ngày mai còn không biết sẽ truyền ra đến cái dạng tin đồn gì! Cô vừa xua tay, vừa nhảy lên chạy ra.

Ngồi xe về trường học, cô mới vừa vào ký túc xá, còn chưa ngồi xuống uống chén nước đâu, thì nghe tiếng cửa ký túc xá mở ra, sau đó mấy nữ sinh vọt vào, bao quanh cô, vẻ mặt tươi cười, bảy miệng tám lời nói.

"Thư Tiểu Mãn, bạn thực không có suy nghĩ a!"

"Đúng vậy đúng vậy, bình thường quan hệ chúng ta tốt như vậy, bạn thế nào không có suy nghĩ như vậy."

Thư Tiểu Mãn bị các cô nói mạc danh kỳ diệu: " Mình như thế nào chứ?" Cô lại nhìn nhìn cửa ký túc xá, hét lên: "Cửa cũng bị đụng hỏng rồi, một hồi cô giám thị sẽ mắng chết người! Mọi người nhanh chuẩn bị cho tốt!"

"Tiểu Mãn không cần nói sang chuyện khác, tôi nói, cái này một chút cũng không dùng được." Mấy nữ sinh lại bảy miệng tám lời nói.

"Các bạn đến cùng nói cái gì vậy?"

"Còn giả ngu nữa! Người đàn ông đẹp trai bên ngoài là ai!"

" Đúng, ngay cả giáo thảo đứng cùng anh cũng là cặn bã, người đẹp trai như vậy cư nhiên tới tìm bạn, bạn còn theo giả ngu với bọn mình!"

"Nói, có phải bạn có bạn trai không! Chuyện lớn như vậy cũng gạt bọn mình!"

"Chẳng những người đẹp, hơn nữa, xe, quần áo trên người cũng là tốt lắm, vừa nhìn là biết có tiền, bạn tìm được đàn ông cực phẩm như vậy!"

Thư Tiểu Mãn bị các cô nói không hiểu ra sao, chỉ là chuyện mĩ nam có tiền lái xe này đến tìm mình, cô nghĩ thế nào cũng thấy không có khả năng. Cô đứng lên, cười: "Đùa mình hoài, hôm nay không phải ngày Cá tháng Tư, sẽ có mĩ nam tìm mình, đừng chọc mình mãi!"

Vài người thấy cô không tin, thì kéo cô đến ban công, chỉ vào kia một chiếc xe thể thao màu đen đậu cách ký túc xá nữ sinh không xa, nói: "Thấy chiếc xe kia không!"

Thư Tiểu Mãn gật gật đầu, đương nhiên thấy, tuy rằng cô luôn luôn là một người nghèo, nhưng gần đây bị Tần Mục Ca mỗi ngày vô tình hun đúc, tốt xấu gì cô cũng có thể nhận ra chiếc xe thể thao kia chẳng những rất đẹp mắt, hơn nữa giá rất đắt.

Cô bĩu môi, nếu xe này có thể cho cô mượn một ngày thì tốt rồi.

Ngay lúc Thư Tiểu Mãn vẫn còn thèm nhỏ dãi chiếc xe thể thao kia, bạn học một bên đã bảy miệng tám lời nói tiếp: "Người đàn ông đứng bên cạnh xe bạn thấy không! Thấy không!"

Giờ phút này Thư Tiểu Mãn mới chuyển lực chú ý đến trên thân người đàn ông đứng một bên. Anh cao gầy, mặc quần áo màu sẫm, tay trái đặt trong túi quần, tựa vào cửa xe, cúi đầu ở nơi đó xem di động, tuy rằng cách xa nhìn không thấy mặt, nhưng là chỉ nhìn như vậy, cũng có thể cảm giác được người này nhuệ khí bức người. Nhưng, sao cô không nhớ rõ mình quen người này?

"Bạn trai bạn đi!" Bạn học một bên vẻ mặt háo sắc phe phẩy Thư Tiểu Mãn: "Anh có tiền như vậy, bảo anh mời chúng mìn ăn cơm đi!"

"Anh ta lớn lên trông thế nào?" Thư Tiểu Mãn nuốt một ngụm nước miếng, cẩn thận hỏi bạn học một bên.

"Không thể nào, vẫn còn giả bộ, bạn trai bạn lớn lên thế nào bạn còn không biết! Là rất đẹp trai rất đẹp trai, giữa mi có một nốt ruồi son!"Ánh mắt một bạn học cơ hồ hóa thành trái tim màu hồng."Tiểu Mãn công tác giữ bí mật của bạn làm thật tốt quá."

Thư Tiểu Mãn nghe thấy bạn học miêu tả như vậy, lập tức hút một ngụm lãnh khí, vội vàng đẩy mọi người ra phóng xuống dưới lầu. Chỉ để lại mấy nữ sinh đứng ở đó hai mặt nhìn nhau, sau đó vậy mà lại như ong vỡ tổ đi chạy xuống lầu theo cô: "Tiểu Mãn, Thư Tiểu Mãn, bạn không thể vứt bỏ bọn mình như vậy."

Thư Tiểu Mãn lấy tốc độ nhanh nhất lao xuống lầu, chạy đến trước chiếc xe kia, chống đầu gối thở.

Trầm Hoan nhìn nữ sinh đứng trước mặt mình há mồm thở dốc, suy nghĩ một hồi, vẫn là không quá xác nhận cô có phải Thư Tiểu Mãn không. Trí nhớ của anh đối với phụ nữ từ trước tới giờ luôn hữu hạn, trừ Diệp Hiểu Hạ, anh rất ít có thể nhớ diện mạo và tên của phụ nữ, vì thế, anh lạnh nhạt hỏi: "Cô là Thư Tiểu Mãn?"

Lời này làm Thư Tiểu Mãn nổi trận lôi đình, cô thẳng thắt lưng, dựng thẳng lông mày ồn ào với Trầm Hoan: "Uy uy uy, Trầm Hoan, anh tới cửa tìm tôi, cư nhiên còn không biết tôi, anh có phải hơi quá đáng không?"

Trầm Hoan có thế này mới tinh tế nhìn nhìn mặt Thư Tiểu Mãn, xem như nghiêm cẩn nhớ kỹ cô. Anh gật gật đầu, không có gì thành ý: "Thật có lỗi."

Thư Tiểu Mãn vốn muốn nói nói, nhưng là dư quang thoáng nhìn phát hiện mình vậy mà đã thành tiêu điểm đám người, bạn học lui tới cơ hồ đều hoặc xa hoặc gần đứng nghỉ chân nhìn. Cô nhất thời đại quẫn, thật muốn lập tức kéo ra khoảng cách mười thước với người đàn ông quá mức chói mắt này, sau đó lớn tiếng tuyên cáo mình và người này không có nửa xu quan hệ, không cần nghĩ loạn.

"Trầm Hoan, có thể đổi chỗ nói chuyện không!" Thư Tiểu Mãn cũng không quản Trầm Hoan nói gì đó hoặc là sắp nói gì, thu hồi ánh mắt rồi lập tức mãnh liệt yêu cầu với người trước mặt.

Trầm Hoan thật sự không nghĩ ở đây lãng phí thời gian, nhưng hình như chút thời gian ấy lại phải lãng phí, anh hơi không tình nguyện nhíu nhíu mày: " Được, cô định địa phương." Nói xong quay đầu đi mở cửa xe. Thư Tiểu Mãn cũng theo quán tính vòng đến bên kia đi mở cửa xe, muốn lên xe, lúc này Trầm Hoan mở miệng đường: "Tôi lái xe, cô đi bộ."

Tròng mắt Thư Tiểu Mãn cơ hồ muốn rơi ra, cô không thể tin nhìn Trầm Hoan. Cô thật sự không thể tưởng tượng loại lời nói không có chút lễ nghi thân sĩ này cư nhiên nói ra từ miệng người đàn ông này, "Này, anh có lầm không!"

Trầm Hoan đóng cửa xe lại, không tính lên xe, chỉ là lẳng lặng nhìn Thư Tiểu Mãn: "Tôi không nghĩ trên xe có hương vị người phụ nữ khác trừ Hiểu Hạ."

Thư Tiểu Mãn sững sờ ở nơi đó, cô vốn rất tức giận, nhưng giờ này khắc này, cô lại nhịn không được nở nụ cười. Người này thật đúng là... Thẳng thắn mà chuyên nhất làm cô cảm thấy đáng yêu. Nếu cho tới nay nói cảm nhận của cô đối với Trầm Hoan chỉ là bề ngoài quá mức đẹp mắt, thì hiện tại, cô nghĩ cô hiểu vì sao chị Hiểu Hạ lại yêu người này. Người đàn ông này quả thật đáng cho phụ nữ yêu.

Cô đóng cửa xe lại, lại vòng về chỗ ban đầu. Bỗng nhiên cảm thấy ánh mắt người khác chú ý cũng không chói mắt như vậy, cô nhún vai cười: "Quên đi, cứ nói ở đây đi."

Trầm Hoan gật gật đầu, vừa định mở miệng, mày lại nhíu lại, bởi vì anh thấy một đám nữ sinh diện mạo khác nhau vọt lại chỗ anh, sau đó lập tức vây quanh hai người, đương nhiên, bọn họ càng nhiều là đứng chung quanh Thư Tiểu Mãn, một đám cười đến xán lạn, bảy miệng tám lời giới thiệu mình. Trầm Hoan đau đầu nhíu mày, cái cảm giác này có gì khác gặp phải háo sắc trong trò chơi đâu? Đại khái điểm khác duy nhất, trong trò chơi anh có thể lập tức tránh ra, mà hiện tại, anh không thể.

__

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương