Cực Hạn
-
Chương 13: Com lê da thô
Cẩn thận nhìn vũ khí
bên trong, Diệp Hiểu Hạ mới biết chức nghiệp khác nhau có vũ khí khác
nhau. Vũ khí dùng chung chỉ có mộc côn lúc mới sinh ra.
Cô là pháp sư, vũ khí thích hợp với cô chỉ có pháp trượng thô mộc, cũng may pháp trượng thô mộc này cũng không quá đắt. Chỉ cần 60 đồng, tiền trên người cô cũng đủ mua một cái, tiền còn dư có thể trả phí sửa chữa trang bị.
Đợi đến khi thay căn pháp trượng thô mộc, lại sửa chữa trang bị toàn thân, Diệp Hiểu Hạ chỉ còn lại không đến 10 đồng . Cô nhịn không được chậc chậc, quả nhiên đầu năm nay kiếm tiền khó hơn tiêu tiền, nhìn xem, trong nháy mắt, cô lại nghèo rớt mồng tơi. (Yên Hoa: cô vốn là nghèo rớt mồng tơi được không?)
Là một người đang nợ một trăm sáu mươi mốt vạn tám ngàn đồng, hơn nữa tháng sau phải trả nợ, bất kể là ai cũng không có khả năng tiêu tiền nhuần nhuyễn đi. Diệp Hiểu Hạ tự tin mình là người bình thường, tuy rằng đây là tiền trong trò chơi, không phải nhân dân tệ, nhưng là cô có một loại luyến tiếc. Mà, trang bị lại không thể không thay, vũ khí cũng không thể không đổi, tất cả đều là chuyện tất nhiên. Tuy rằng chính là hao phí 60 đồng, nhưng là bây giờ đối với cô mà nói, đúng là nhất bút không được dùng.
Đứa nhỏ luyến tiếc sẽ không thấy sói.
Chuyện tới nước này, Diệp Hiểu Hạ chỉ có thể nói như vậy để an ủi bản thân .
Ra khỏi thôn, đi qua khu luyện cấp 1 - 5, là đến khu luyện cấp 6 - 10.
Đây là một đồng cỏ, đồng cỏ lại có độ dốc nhỏ, trên đó cỏ xanh và dài, xen kẽ là vài bông hoa dại không biết tên. Chúng nó cùng láng giềng cỏ xanh chung sống, một trận gió thổi tới, chúng xiêu xiêu đổ đổ, quẹt vào chân người, có chút hơi hơi ngứa.
Đứng ở trên cỏ, Diệp Hiểu Hạ nâng tay lên, nhẹ nhàng để đặt ở trước trán, che đi ánh sáng xinh đẹp của tịch dương. Ánh mắt nhìn xung quanh, bên cạnh toàn là người chơi, bọn họ hoặc cận chiến hoặc viễn trình không ngừng đánh quái. Một đám thập phần nghiêm cẩn, không ngừng giao tranh.
Nguyên bản, Diệp Hiểu Hạ cũng định tham gia vào đám người luyện cấp này, nhưng là thi thể đầy đất lại làm cô dứt khoát buông tha cho ý định này. Nhiều thi thể như vậy, cô chỉ cần lột da là được, cần gì phải đánh quái. Tốc độ lột da ban đầu cũng không nhanh, thường thường lột một mảnh da phải mất một phút, nhưng độ thuần thục càng cao, tốc độ lột da cũng càng nhanh .
Một cái khu vực to như vậy, người chơi luyện cấp nhiều không đếm xuể, nhưng lại có một người không luyện cấp mà ngồi xổm ở đó lột da, thập phần không thích hợp. Tân thủ thôn là không có người dạy thuật thu thập, người này lại ngồi hưởng thụ thi thể mà người chơi để lại, thật sự làm người chơi xung quanh đỏ mắt không thôi. Bọn họ vài ba lần hỏi thăm cô, thuật thu thập này là học từ chỗ nào.
Diệp Hiểu Hạ cũng không phải là người keo kiệt, đối với người chơi khác hỏi như vậy, một mực đều thành thật trả lời: "Chính là học ở chỗ thôn trưởng."
Chính là, Diệp Hiểu Hạ cũng không biết, vì một câu này của cô, làm thôn trưởng vừa mới có chút khoan khoái lại lần nữa lại bị vây quanh chật như nêm cối. Thế nên lúc Diệp Hiểu Hạ đem một bao da trở lại trong thôn, thiếu chút nữa không thể đến tiệm may.
Tựa vào quầy tiệm may quạnh quẽ, Diệp Hiểu Hạ một bên chờ thợ may làm trang bị, một bên nâng má không rõ nhìn thôn trưởng bị người chơi vây chi chít kia. "Sao lại có nhiều người ở trước nhà thôn trưởng thế? Có phải thôn trưởng muốn phát tiền sinh hoạt không?"
"Tiền sinh hoạt?" Thợ may trợ thủ đang giúp đỡ thợ may cười lên tiếng: "Quỷ hẹp hòi kia mà phát tiền sinh hoạt? Hắn chỉ hận không thể đem tiền trồng trong vườn, đến mùa thu trở thành cây rụng tiền đi."
Cách nói này đúng là rất có ý tứ, ngay cả Diệp Hiểu Hạ tiểu bạch cũng có thể cảm nhận được ông lão râu bạc kia yêu tiền như thế nào. Cô quay đầu nhìn hai thợ may đang bận rộn, cười cười: "Những người kia vây quanh hắn làm cái gì?"
"Nói là học thuật thu thập gì đó." Chủ tiệm may đứng lên, trong tay là áo choàng đã làm xong. Dưới ánh đèn mờ nhạt, tấm áo choàng kia làm Diệp Hiểu Hạ cảm thấy vô cùng xinh đẹp.
Tuy rằng cũng không tinh xảo, nhưng là, màu nâu kia, lại làm cho người ta có cảm giác ấm áp. Đặc biệt cái chữ "V" nho nhỏ kia, so với trang bị của người mới đẹp hơn không biết bao nhiêu lần, càng không nói đến chung quanh cổ áo còn thêu một vòng hoa văn đáng yêu.
"Áo choàng làm tốt lắm, đi thử đi." Chủ tiệm may đem áo choàng kia cho Diệp Hiểu Hạ.
Diệp Hiểu Hạ cơ hồ là khẩn cấp đứng lên, cảm tạ chủ tiệm may và thợ may già vẫn còn may vá thành thạo, liền cao hứng xem thuộc tính cái áo choàng này.
Pháp bào da thô: trang bị màu lục, phòng ngự: 5, ma pháp +1. Chức nghiệp: Pháp sư. Yêu cầu cấp bậc: 5.
Pháp bào da thô kia là trang bị màu lục làm tim Diệp Hiểu Hạ đập lỡ không chỉ nửa nhịp.
Khi còn hòa hợp ở chung với Bạch Thiên Minh, khi ăn cơm chiều luôn nghe Bạch Thiên Minh nói về việc xảy ra trong võng du. Tuy rằng Diệp Hiểu Hạ không có hứng thú lại nghe không hiểu, nhưng là, cô vẫn an tĩnh lắng nghe. Bởi vì đó là một việc vô cùng tốt đẹp, ở trong thế giới cô đơn, có một người bạn nguyện ý chia sẻ sở thích với ngươi.
Đương nhiên, nếu không có món nợ một trăm sáu mươi mốt vạn tám ngàn kia, nhất định sẽ càng tốt đẹp .
Vì Bạch Thiên Minh cố ý vô tình tuyên truyền và thấm đẫm, Diệp Hiểu Hạ cũng đại khái biết trang bị màu lục này nhất định là tốt hơn trang bị màu trắng mình đang mặc nhiều. Huống chi, vừa rồi Điền Gia Nhị Thiếu Gia cũng nói qua, tiệm may này có thể làm ra trang bị màu lục. Chính là cô thật sự không nghĩ tới, áo choàng đầu tiên mình làm được lại là trang bị màu lục, điều này làm cô không thể không hưng phấn, không thể không vui mừng.
Lập tức thay áo choàng, Diệp Hiểu Hạ thậm chí ở trước gương xoay vài cái, trên mặt cô tràn đầy tươi cười cũng đủ tiết lộ nội tâm của cô nhảy nhót vui mừng.
Thấy cô thích như vậy, chủ tiệm may cũng nhịn không được tươi cười, không có một người làm ăn buôn bán nào thấy khách hàng vừa lòng như thế còn chau mày không vui. Cô ta lại đem quần, giày, bao cổ tay đã làm xong giao cho Diệp Hiểu Hạ để cô thử.
Cũng không biết là Diệp Hiểu Hạ vận khí tốt, vẫn là tỉ lệ sản xuất ra trang bị màu lục không thấp, 3 kiện trang bị này, lại có tới hai kiện là màu lục .
Quần da thô: phòng ngự: 5. Chức nghiệp: Pháp sư. Yêu cầu cấp bậc: 5.
Giày da thô: trang bị màu lục, phòng ngự: 3, nhanh nhẹn +1, ma pháp +1. Chức nghiệp: Pháp sư. Cấp bậc: 4.
Bao cổ tay da thô: trang bị màu lục, phòng ngự: 2, ma pháp +1. Chức nghiệp: Pháp sư. Cấp bậc: 4.
Cô là pháp sư, vũ khí thích hợp với cô chỉ có pháp trượng thô mộc, cũng may pháp trượng thô mộc này cũng không quá đắt. Chỉ cần 60 đồng, tiền trên người cô cũng đủ mua một cái, tiền còn dư có thể trả phí sửa chữa trang bị.
Đợi đến khi thay căn pháp trượng thô mộc, lại sửa chữa trang bị toàn thân, Diệp Hiểu Hạ chỉ còn lại không đến 10 đồng . Cô nhịn không được chậc chậc, quả nhiên đầu năm nay kiếm tiền khó hơn tiêu tiền, nhìn xem, trong nháy mắt, cô lại nghèo rớt mồng tơi. (Yên Hoa: cô vốn là nghèo rớt mồng tơi được không?)
Là một người đang nợ một trăm sáu mươi mốt vạn tám ngàn đồng, hơn nữa tháng sau phải trả nợ, bất kể là ai cũng không có khả năng tiêu tiền nhuần nhuyễn đi. Diệp Hiểu Hạ tự tin mình là người bình thường, tuy rằng đây là tiền trong trò chơi, không phải nhân dân tệ, nhưng là cô có một loại luyến tiếc. Mà, trang bị lại không thể không thay, vũ khí cũng không thể không đổi, tất cả đều là chuyện tất nhiên. Tuy rằng chính là hao phí 60 đồng, nhưng là bây giờ đối với cô mà nói, đúng là nhất bút không được dùng.
Đứa nhỏ luyến tiếc sẽ không thấy sói.
Chuyện tới nước này, Diệp Hiểu Hạ chỉ có thể nói như vậy để an ủi bản thân .
Ra khỏi thôn, đi qua khu luyện cấp 1 - 5, là đến khu luyện cấp 6 - 10.
Đây là một đồng cỏ, đồng cỏ lại có độ dốc nhỏ, trên đó cỏ xanh và dài, xen kẽ là vài bông hoa dại không biết tên. Chúng nó cùng láng giềng cỏ xanh chung sống, một trận gió thổi tới, chúng xiêu xiêu đổ đổ, quẹt vào chân người, có chút hơi hơi ngứa.
Đứng ở trên cỏ, Diệp Hiểu Hạ nâng tay lên, nhẹ nhàng để đặt ở trước trán, che đi ánh sáng xinh đẹp của tịch dương. Ánh mắt nhìn xung quanh, bên cạnh toàn là người chơi, bọn họ hoặc cận chiến hoặc viễn trình không ngừng đánh quái. Một đám thập phần nghiêm cẩn, không ngừng giao tranh.
Nguyên bản, Diệp Hiểu Hạ cũng định tham gia vào đám người luyện cấp này, nhưng là thi thể đầy đất lại làm cô dứt khoát buông tha cho ý định này. Nhiều thi thể như vậy, cô chỉ cần lột da là được, cần gì phải đánh quái. Tốc độ lột da ban đầu cũng không nhanh, thường thường lột một mảnh da phải mất một phút, nhưng độ thuần thục càng cao, tốc độ lột da cũng càng nhanh .
Một cái khu vực to như vậy, người chơi luyện cấp nhiều không đếm xuể, nhưng lại có một người không luyện cấp mà ngồi xổm ở đó lột da, thập phần không thích hợp. Tân thủ thôn là không có người dạy thuật thu thập, người này lại ngồi hưởng thụ thi thể mà người chơi để lại, thật sự làm người chơi xung quanh đỏ mắt không thôi. Bọn họ vài ba lần hỏi thăm cô, thuật thu thập này là học từ chỗ nào.
Diệp Hiểu Hạ cũng không phải là người keo kiệt, đối với người chơi khác hỏi như vậy, một mực đều thành thật trả lời: "Chính là học ở chỗ thôn trưởng."
Chính là, Diệp Hiểu Hạ cũng không biết, vì một câu này của cô, làm thôn trưởng vừa mới có chút khoan khoái lại lần nữa lại bị vây quanh chật như nêm cối. Thế nên lúc Diệp Hiểu Hạ đem một bao da trở lại trong thôn, thiếu chút nữa không thể đến tiệm may.
Tựa vào quầy tiệm may quạnh quẽ, Diệp Hiểu Hạ một bên chờ thợ may làm trang bị, một bên nâng má không rõ nhìn thôn trưởng bị người chơi vây chi chít kia. "Sao lại có nhiều người ở trước nhà thôn trưởng thế? Có phải thôn trưởng muốn phát tiền sinh hoạt không?"
"Tiền sinh hoạt?" Thợ may trợ thủ đang giúp đỡ thợ may cười lên tiếng: "Quỷ hẹp hòi kia mà phát tiền sinh hoạt? Hắn chỉ hận không thể đem tiền trồng trong vườn, đến mùa thu trở thành cây rụng tiền đi."
Cách nói này đúng là rất có ý tứ, ngay cả Diệp Hiểu Hạ tiểu bạch cũng có thể cảm nhận được ông lão râu bạc kia yêu tiền như thế nào. Cô quay đầu nhìn hai thợ may đang bận rộn, cười cười: "Những người kia vây quanh hắn làm cái gì?"
"Nói là học thuật thu thập gì đó." Chủ tiệm may đứng lên, trong tay là áo choàng đã làm xong. Dưới ánh đèn mờ nhạt, tấm áo choàng kia làm Diệp Hiểu Hạ cảm thấy vô cùng xinh đẹp.
Tuy rằng cũng không tinh xảo, nhưng là, màu nâu kia, lại làm cho người ta có cảm giác ấm áp. Đặc biệt cái chữ "V" nho nhỏ kia, so với trang bị của người mới đẹp hơn không biết bao nhiêu lần, càng không nói đến chung quanh cổ áo còn thêu một vòng hoa văn đáng yêu.
"Áo choàng làm tốt lắm, đi thử đi." Chủ tiệm may đem áo choàng kia cho Diệp Hiểu Hạ.
Diệp Hiểu Hạ cơ hồ là khẩn cấp đứng lên, cảm tạ chủ tiệm may và thợ may già vẫn còn may vá thành thạo, liền cao hứng xem thuộc tính cái áo choàng này.
Pháp bào da thô: trang bị màu lục, phòng ngự: 5, ma pháp +1. Chức nghiệp: Pháp sư. Yêu cầu cấp bậc: 5.
Pháp bào da thô kia là trang bị màu lục làm tim Diệp Hiểu Hạ đập lỡ không chỉ nửa nhịp.
Khi còn hòa hợp ở chung với Bạch Thiên Minh, khi ăn cơm chiều luôn nghe Bạch Thiên Minh nói về việc xảy ra trong võng du. Tuy rằng Diệp Hiểu Hạ không có hứng thú lại nghe không hiểu, nhưng là, cô vẫn an tĩnh lắng nghe. Bởi vì đó là một việc vô cùng tốt đẹp, ở trong thế giới cô đơn, có một người bạn nguyện ý chia sẻ sở thích với ngươi.
Đương nhiên, nếu không có món nợ một trăm sáu mươi mốt vạn tám ngàn kia, nhất định sẽ càng tốt đẹp .
Vì Bạch Thiên Minh cố ý vô tình tuyên truyền và thấm đẫm, Diệp Hiểu Hạ cũng đại khái biết trang bị màu lục này nhất định là tốt hơn trang bị màu trắng mình đang mặc nhiều. Huống chi, vừa rồi Điền Gia Nhị Thiếu Gia cũng nói qua, tiệm may này có thể làm ra trang bị màu lục. Chính là cô thật sự không nghĩ tới, áo choàng đầu tiên mình làm được lại là trang bị màu lục, điều này làm cô không thể không hưng phấn, không thể không vui mừng.
Lập tức thay áo choàng, Diệp Hiểu Hạ thậm chí ở trước gương xoay vài cái, trên mặt cô tràn đầy tươi cười cũng đủ tiết lộ nội tâm của cô nhảy nhót vui mừng.
Thấy cô thích như vậy, chủ tiệm may cũng nhịn không được tươi cười, không có một người làm ăn buôn bán nào thấy khách hàng vừa lòng như thế còn chau mày không vui. Cô ta lại đem quần, giày, bao cổ tay đã làm xong giao cho Diệp Hiểu Hạ để cô thử.
Cũng không biết là Diệp Hiểu Hạ vận khí tốt, vẫn là tỉ lệ sản xuất ra trang bị màu lục không thấp, 3 kiện trang bị này, lại có tới hai kiện là màu lục .
Quần da thô: phòng ngự: 5. Chức nghiệp: Pháp sư. Yêu cầu cấp bậc: 5.
Giày da thô: trang bị màu lục, phòng ngự: 3, nhanh nhẹn +1, ma pháp +1. Chức nghiệp: Pháp sư. Cấp bậc: 4.
Bao cổ tay da thô: trang bị màu lục, phòng ngự: 2, ma pháp +1. Chức nghiệp: Pháp sư. Cấp bậc: 4.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook