Cục Cưng Yêu Quý Nhất Của Boss
-
Chương 98-4: Đại kết cục (tiếp theo và hết)
***
Bốn năm sau, tại buổi Hội thảo giao lưu quốc tế về y học lần thứ nhất. Trong chương trình giao lưu có tổ chức cuộc so tài về y thuật.
Những người đến tham dự buổi giao lưu về y học rất đông. Có rất nhiều bác sĩ đầu ngành từ rất nhiều quốc gia đến tham gia cuộc so tài này. Bọn họ đều vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy một cặp mẹ con phối hợp với nhau rất thành thạo trong bài thực hành kỹ thuật y khoa. Người mẹ đúng là một nữ thần y, có vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành, còn cậu con trai thực sự là một tiểu thần đồng đáng yêu, một thiên tài trong giới y học. Giữa bọn họ là một sự ăn ý đến tuyệt vời, chỉ thoáng cái hai mẹ con đã lập tức “thu phục” được toàn bộ trường đấu!
Cuối cùng, hai mẹ con đã lọt vào vòng thi chung kết và đã toàn thắng! Danh tiếng vang lừng quốc tế! Một lần lộ mặt, một lần vang danh!
Tiêu Cửu Cửu trở lại hậu trường, cô vừa mới thay chiếc áo khoác trắng ra, tiểu bảo bối đã liền chạy tới nói với cô, "Mẹ, ở bên ngoài có hai người đàn ông, cả hai người đều nhận là cha của con, bọn họ đã đánh nhau đến tận đây rồi! Làm sao bây giờ? Mẹ có muốn đi xem náo nhiệt một chút hay không?"
Tiêu Cửu Cửu chọc nhẹ một cái vào gương mặt tuấn tú của cậu con trai bé nhỏ, lúc này đang bày ra cái vẻ vui sướng khi nhìn thấy người gặp họa: "Đồ nhóc con trứng thối này, ngay đến cha của mình là ai mà con cũng không nhận ra được hay sao?"
Chuyện là thế này.
Trong cuộc hội thảo về y học lần này, Lương Kinh Đào cũng đến tham gia. Trong buổi giải lao giữa giờ, bất ngờ anh bị một cậu nhóc mải chạy xô vào. Lương Kinh Đào vội vã đỡ cậu bé dậy, cậu bé chừng ba bốn tuổi, có gương mặt rất thông minh. Anh còn đang định hỏi xem cậu nhóc là con cái nhà ai chạy lạc đến đây, thì chợt anh nghe thấy một giọng nói mềm mại cất lên: “Tiểu Vũ, mẹ đã dặn con thế nào? Ở đây rất đông người, không được chạy loạn kia mà! Về nhà rồi xem mẹ sẽ phạt con như thế nào!”
Lương Kinh Đào quay lại. Một cô gái còn trẻ, dung nhan diễm lệ đang đi tới gần. Lương Kinh Đào sửng sốt lặng người: “Cửu Cửu! Là em… Em có khỏe không? Đây là con trai em sao?”
Tiêu Cửu Cửu thoáng mỉm cười, nhã nhặn nói: “Lương tiên sinh, thực xin lỗi, là do tôi đã dạy con không nghiêm, cho nên đã mạo phạm đến ngài!” Nói xong cô thong thả dắt con trai rời đi.
Chợt cô nghe thấy tiếng chân gấp gáp chạy đến gần, rồi có tiếng của Lương Kinh Đào gọi với theo: “Tiêu Cửu Cửu, em chờ chút đã!”
Tiêu Cửu Cửu xoay người lại: “Lương tiên sinh, ngài còn điều gì muốn chỉ dạy chúng tôi chăng?”
Lương Kinh Đào đứng nhìn Tiêu Cửu Cửu một chút, rồi lại nhìn xuống cậu bé con một chút. Anh hỏi một câu, giọng nói gần như thì thào: “Đứa nhỏ này… đứa nhỏ này… năm ấy em vẫn giữ lại… có phải vậy không? Đúng rồi… chắc chắn là như vậy rồi! Cửu Cửu, đây là chính con trai anh, là con trai anh có phải không?”
Lương Kinh Đào túm chặt lấy tay của Tiêu Cửu Cửu, ra sức lắc lắc. Tiêu Cửu Cửu muốn rút tay mình ra nhưng không được, cô tức giận nói: “Lương tiên sinh, mời ngài hãy tự trọng! Đây là hội nghị quốc tế, đề nghị ngài hãy giữ đúng phép lịch sự cho!”
“Không! Cửu Cửu, em…”
Đúng lúc ấy có một giọng nam giới trầm ổn cất lên: “Buông tay cô ấy ra!”
Tiêu Cẩn Chi kéo Tiêu Cửu Cửu trở lại bên mình. Anh ôm tiểu Vũ lên, trầm giọng nói một câu: “Lương tiên sinh, đây là vợ và con trai của tôi! Đề nghị ngài hãy tôn trọng cô ấy! Cẩn thận tôi sẽ kiện ngài về tội phá hoại hạnh phúc gia đình người khác đó.”
“Không phải vậy! Đó là con trai của tôi!” Lương Kinh Đào vẫn không chịu lùi bước.
Trong đầu anh chợt hiện lên hình ảnh của Tiêu Cửu Cửu bên ngoài cánh cửa phòng tiểu phẫu khoa Phụ sản năm nào. Cửu Cửu đã nói, cô muốn xóa sạch nghiệt chủng trong bụng mình… Nhưng đứa bé này… tính theo thời gian, tuổi của đứa nhỏ bây giờ cũng khoảng chừng ấy… Không, đây chính là con trai của anh, là con trai của anh… anh phải đòi lại!”
Đó là nguyên nhân dẫn đến trận kịch chiến đòi quyền xưng cha, nhận con mà tiểu Vũ đã nói ở trên!
Vậy kết thúc của trận kịch chiến ấy như thế nào nhỉ?
Tất nhiên là người nào đó đã bị Tiêu lão đại dùng chưởng đánh bay, ngã nhào xuống đất. Trước khi trở vào hậu trường đón vợ yêu của mình, Tiêu lão đại đã kịp cho ai đó biết chân tướng của màn kịch bia đỡ đạn năm nào… Anh muốn tránh cho trẻ nhỏ sau này, lại phải tiếp tục chứng kiến một màn bạo lực như vừa rồi, sẽ gây ảnh hưởng rất xấu đến tâm lý của thế hệ tương lai đất nước…
Lời tác giả:
Bây giờ là câu kết thúc của bộ truyện: Một nhà ba người bọn họ cùng sống chung một chỗ, rất hạnh phúc …
Bốn năm sau, tại buổi Hội thảo giao lưu quốc tế về y học lần thứ nhất. Trong chương trình giao lưu có tổ chức cuộc so tài về y thuật.
Những người đến tham dự buổi giao lưu về y học rất đông. Có rất nhiều bác sĩ đầu ngành từ rất nhiều quốc gia đến tham gia cuộc so tài này. Bọn họ đều vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy một cặp mẹ con phối hợp với nhau rất thành thạo trong bài thực hành kỹ thuật y khoa. Người mẹ đúng là một nữ thần y, có vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành, còn cậu con trai thực sự là một tiểu thần đồng đáng yêu, một thiên tài trong giới y học. Giữa bọn họ là một sự ăn ý đến tuyệt vời, chỉ thoáng cái hai mẹ con đã lập tức “thu phục” được toàn bộ trường đấu!
Cuối cùng, hai mẹ con đã lọt vào vòng thi chung kết và đã toàn thắng! Danh tiếng vang lừng quốc tế! Một lần lộ mặt, một lần vang danh!
Tiêu Cửu Cửu trở lại hậu trường, cô vừa mới thay chiếc áo khoác trắng ra, tiểu bảo bối đã liền chạy tới nói với cô, "Mẹ, ở bên ngoài có hai người đàn ông, cả hai người đều nhận là cha của con, bọn họ đã đánh nhau đến tận đây rồi! Làm sao bây giờ? Mẹ có muốn đi xem náo nhiệt một chút hay không?"
Tiêu Cửu Cửu chọc nhẹ một cái vào gương mặt tuấn tú của cậu con trai bé nhỏ, lúc này đang bày ra cái vẻ vui sướng khi nhìn thấy người gặp họa: "Đồ nhóc con trứng thối này, ngay đến cha của mình là ai mà con cũng không nhận ra được hay sao?"
Chuyện là thế này.
Trong cuộc hội thảo về y học lần này, Lương Kinh Đào cũng đến tham gia. Trong buổi giải lao giữa giờ, bất ngờ anh bị một cậu nhóc mải chạy xô vào. Lương Kinh Đào vội vã đỡ cậu bé dậy, cậu bé chừng ba bốn tuổi, có gương mặt rất thông minh. Anh còn đang định hỏi xem cậu nhóc là con cái nhà ai chạy lạc đến đây, thì chợt anh nghe thấy một giọng nói mềm mại cất lên: “Tiểu Vũ, mẹ đã dặn con thế nào? Ở đây rất đông người, không được chạy loạn kia mà! Về nhà rồi xem mẹ sẽ phạt con như thế nào!”
Lương Kinh Đào quay lại. Một cô gái còn trẻ, dung nhan diễm lệ đang đi tới gần. Lương Kinh Đào sửng sốt lặng người: “Cửu Cửu! Là em… Em có khỏe không? Đây là con trai em sao?”
Tiêu Cửu Cửu thoáng mỉm cười, nhã nhặn nói: “Lương tiên sinh, thực xin lỗi, là do tôi đã dạy con không nghiêm, cho nên đã mạo phạm đến ngài!” Nói xong cô thong thả dắt con trai rời đi.
Chợt cô nghe thấy tiếng chân gấp gáp chạy đến gần, rồi có tiếng của Lương Kinh Đào gọi với theo: “Tiêu Cửu Cửu, em chờ chút đã!”
Tiêu Cửu Cửu xoay người lại: “Lương tiên sinh, ngài còn điều gì muốn chỉ dạy chúng tôi chăng?”
Lương Kinh Đào đứng nhìn Tiêu Cửu Cửu một chút, rồi lại nhìn xuống cậu bé con một chút. Anh hỏi một câu, giọng nói gần như thì thào: “Đứa nhỏ này… đứa nhỏ này… năm ấy em vẫn giữ lại… có phải vậy không? Đúng rồi… chắc chắn là như vậy rồi! Cửu Cửu, đây là chính con trai anh, là con trai anh có phải không?”
Lương Kinh Đào túm chặt lấy tay của Tiêu Cửu Cửu, ra sức lắc lắc. Tiêu Cửu Cửu muốn rút tay mình ra nhưng không được, cô tức giận nói: “Lương tiên sinh, mời ngài hãy tự trọng! Đây là hội nghị quốc tế, đề nghị ngài hãy giữ đúng phép lịch sự cho!”
“Không! Cửu Cửu, em…”
Đúng lúc ấy có một giọng nam giới trầm ổn cất lên: “Buông tay cô ấy ra!”
Tiêu Cẩn Chi kéo Tiêu Cửu Cửu trở lại bên mình. Anh ôm tiểu Vũ lên, trầm giọng nói một câu: “Lương tiên sinh, đây là vợ và con trai của tôi! Đề nghị ngài hãy tôn trọng cô ấy! Cẩn thận tôi sẽ kiện ngài về tội phá hoại hạnh phúc gia đình người khác đó.”
“Không phải vậy! Đó là con trai của tôi!” Lương Kinh Đào vẫn không chịu lùi bước.
Trong đầu anh chợt hiện lên hình ảnh của Tiêu Cửu Cửu bên ngoài cánh cửa phòng tiểu phẫu khoa Phụ sản năm nào. Cửu Cửu đã nói, cô muốn xóa sạch nghiệt chủng trong bụng mình… Nhưng đứa bé này… tính theo thời gian, tuổi của đứa nhỏ bây giờ cũng khoảng chừng ấy… Không, đây chính là con trai của anh, là con trai của anh… anh phải đòi lại!”
Đó là nguyên nhân dẫn đến trận kịch chiến đòi quyền xưng cha, nhận con mà tiểu Vũ đã nói ở trên!
Vậy kết thúc của trận kịch chiến ấy như thế nào nhỉ?
Tất nhiên là người nào đó đã bị Tiêu lão đại dùng chưởng đánh bay, ngã nhào xuống đất. Trước khi trở vào hậu trường đón vợ yêu của mình, Tiêu lão đại đã kịp cho ai đó biết chân tướng của màn kịch bia đỡ đạn năm nào… Anh muốn tránh cho trẻ nhỏ sau này, lại phải tiếp tục chứng kiến một màn bạo lực như vừa rồi, sẽ gây ảnh hưởng rất xấu đến tâm lý của thế hệ tương lai đất nước…
Lời tác giả:
Bây giờ là câu kết thúc của bộ truyện: Một nhà ba người bọn họ cùng sống chung một chỗ, rất hạnh phúc …
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook