Cục Cưng Yêu Quý Nhất Của Boss
Chương 92: Thân thế bí ẩn của Cửu Cửu

Editor: trang bubble ^^ 

Đêm tối đi qua, ban ngày lại đến.

Mặt trời cũng treo thật cao ở trên trời rồi, Tiêu Cửu Cửu còn ngủ đến say sưa, đột nhiên cảm giác bên tai giống như là có một con con muỗi đang bay tới bay lui, vang lên vo ve, cô vô ý thức đưa tay vỗ một cái, buồn bực khẽ gọi, "Ồn chết được....." 

Bệnh bực bội khi rời giường của cô luôn rất nghiêm trọng, đặc biệt là sau khi bụng lớn, hiện tượng đi tiểu thường xuyên cũng bắt đầu từ từ nghiêm trọng, buổi tối luôn phải dậy đi nhà vệ sinh, có lúc còn dậy mấy lần, lại càng phát hiện giấc ngủ không tốt.

Mà buổi sáng luôn luôn lại là lúc ngủ ngon nhất, vào lúc này nếu bạn dám đánh thức cô, cô tuyệt đối sẽ cãi nhau với bạn, cả ngày kia, tâm tình của cô cũng sẽ không tốt.

Tiêu Cẩn Chi và Lăng Mẫn cũng biết tính tình của cô, dưới tình huống bình thường, thì bọn họ tuyệt đối sẽ không đi ầm ĩ cô, dù cô muốn ngủ tới mấy giờ, cũng để cho cô ngủ đến khi tự nhiên tỉnh lại mới thôi.

Lúc này lại là tên trời đánh nào lại thề không bỏ qua nhất định đánh thức cô như vậy?

Tiêu Cửu Cửu rất không bình tĩnh mở hé mắt một chút, thấy gương mặt tuấn tú phóng to trước mắt kia thì cô lập tức lại nhắm nghiền hai mắt, bất mãn yếu ớt khẽ kêu, "Anh Cẩn, em còn muốn ngủ, anh đừng ẫm ĩ em, có được hay không?"

Tiêu Cẩn Chi bất đắc dĩ đầy mặt nhìn vẻ mặt ngủ ngây thơ này, kiên nhẫn dụ dỗ cô, "Bảo bối, hôm nay chúng ta có chuyện lớn phải làm, trước em dậy thu dọn một chút, đợi một lát lên xe lại ngủ tiếp, có được hay không?"

Mắt Tiêu Cửu Cửu cũng không mở, giương tay ôm anh, vùi mặt cọ sát ở trong lòng anh, "Chuyện lớn gì cần phải đi làm vào lúc này? Em cũng mệt chết đi được, cả người đều đau......"

Nói đến đây, cô lại nhớ tới triền miên kiều diễm của hai người tối hôm qua, sắc mặt lại khẽ nóng lên.

Tối ngày hôm qua, tuy là lần thứ hai của hai người bọn họ, nhưng lại là lần đầu tiên cô tỉnh táo làm với anh, sự dịu dàng của anh, sự bao dung của anh, sự cẩn thận của anh, sự che chở của anh, làm cho cô vừa nghĩ tới liền cảm thấy vô cùng ấm lòng.

Cô biết, bởi vì phải bận tâm thân thể của cô, anh không dám dùng sức lắm, nhất định là anh cũng không thỏa thích, nhưng anh lại kiên nhẫn yêu cô, để cho cô đạt tới đỉnh cao vui sướng cực hạn.

Nghĩ tới đây, cô mở mắt ra, nhìn khuôn mặt tuấn dật trước mắt này, đối diện đôi mắt tràn đầy thâm tình và bất đắc dĩ đối với cô của anh, nũng nịu hô một tiếng, "Anh Cẩn......"

"Hả?"

Anh đáp nhẹ một tiếng, ôm ấp thân thể mềm mại của cô, cũng không nỡ buông tay, hận không thể lại yêu cô sâu sắc thêm một lần giống như tối hôm qua vậy, lại cảm giác một chút ngọt ngào và khuây khoả khi bị cô dung nạp.

"Em có từng nói...... Em yêu anh chưa?"

Nghe tới trong miệng nhỏ nhắn của cô nói ra một câu này thì thân thể Tiêu Cẩn Chi liền bởi vì kinh ngạc mà cứng đờ, sau khoảnh khắc, chính là mừng như điên, không dám tin run giọng hỏi lại một lần, "Em nói cái gì? Anh không nghe rõ!"

Tiêu Cửu Cửu thấy bộ dáng anh khiếp sợ, nhưng trong lòng lại có chút chua xót.

Hai người bọn họ đi tới đoạn đường này, vẫn luôn là anh yêu nhiều hơn, anh bỏ ra nhiều hơn.

Mà cô luôn bỏ ra cực ít, vẫn luôn đòi lấy tình yêu của anh, đòi lấy dịu dàng của anh, đòi lấy sự cưng chiều hết mực của anh.

Cô nhẹ nhàng hôn lên môi của anh, cười cười nhìn anh, nói từng chữ từng câu, "Anh Cẩn, về sau đến lượt em tới yêu anh, có được hay không?"

Tiêu Cẩn Chi thế mới biết, tất cả những thứ này đều là thật, rốt cuộc tiểu bảo bối của anh đã thông suốt!

Tiểu Cửu Cửu của anh, rốt cuộc nói lời yêu với anh!

Tiêu Cẩn Chi dùng sức ôm chặt cô, hôn rồi lại hôn, mang theo vui mừng và cảm động nói, "Tiểu Cửu Cửu của anh, em vĩnh viễn đều là tiểu bảo bối của anh! Anh sẽ vẫn thương em, yêu em, luôn luôn, cho đến vĩnh viễn vĩnh viễn vĩnh viễn......"

Nói liên tục ba tiếng "Vĩnh viễn", đại diện cho tình yêu kéo dài vô hạn của anh.

Tiêu Cửu Cửu cảm động dùng sức ôm lại anh, "Anh Cẩn, em cũng sẽ yêu anh, mãi mãi, vĩnh viễn vĩnh viễn vĩnh viễn......"

Đây là lời thề của bọn họ!

Đây là cam kết của bọn họ!

Đây là niềm tin và chấp nhất gắn bó sống chết của bọn họ!

Yêu em, chính là toàn bộ của anh!

Lúc này, Tiêu Cẩn Chi cảm giác lòng đang nóng lên, cả người hừng hực, hận không thể lại mãi chán ngấy tiếp với cô ở trên giường, nhưng vừa nghĩ tới hôm nay phải dẫn cô trở về nhà họ Tiêu gặp bề trên, anh lại chỉ có thể đành phải dằn lại, "Cửu Cửu, tỉnh táo chưa? Hôm nay chúng ta phải đi về gặp ông nội và ba mẹ, mau dậy đi!"

Tiêu Cửu Cửu nhíu đôi mày thanh tú lên, cong cái miệng nhỏ nhắn lên giận trách nói: "Sao anh không nói sớm với em một chút?"

Tiêu Cẩn Chi nhíu mày, cười khẽ, "Tối hôm qua, không phải anh đã nói với em rồi sao?"

Cô trừng mắt nhìn, đôi mắt tràn đầy nghi ngờ, "Tối hôm qua anh đã nói ư? Lúc nào? Sao em không nhớ rõ?"

Bộ dáng cô nháy mắt ngây thơ ngốc nghếch đáng yêu kia chọc cho Tiêu Cẩn Chi lại ôm cô khẽ cắn mấy cái, lúc này mới khàn giọng nói, "Ngay sau khi chúng ta yêu yêu, anh hỏi em, em còn đáp một tiếng ừ đấy."

Tiêu Cửu Cửu ngẩn người, ngay sau đó nở nụ cười, đấm quả đấm nhỏ lên, dùng sức đấm ở trên lồng ngực của anh, "Em thấy là anh cố ý. Đều tại anh! Khi đó em mệt mỏi muốn chết, sao có thể biết anh đang nói gì chứ? Em mặc kệ, đều là lỗi của anh, em không nghe thấy, em không nghe thấy, em không nghe thấy......"

Thấy bộ dáng Tiêu Cửu Cửu che lỗ tai ăn vạ này, Tiêu Cẩn Chi cười ha ha không ngừng, mặt tràn đầy cưng chiều đưa tay sờ sờ sống mũi nhỏ của cô, "Nhìn em một chút kìa, cũng sắp phải làm mẹ người ta, còn thích làm nũng như thế, em xấu hổ hay không chứ?"

"Xấu hổ cái gì? Có cái gì phải xấu hổ? Anh không thích?" Trong nháy mắt, nụ cười Tiêu Cửu Cửu sa sầm xuống, "Hay là, anh thích thấy em mặt lạnh?"

Tiêu Cẩn Chi vội vàng xin khoan dung, "Đừng, đừng, anh sai rồi, còn không được sao?"

Thấy bộ dạng quý giá khó được này của anh, đâu còn có nghiêm túc và lạnh lùng bình thường, Tiêu Cửu Cửu "Hì hì" cười khẽ một tiếng, ngay sau đó giương lên mặt khổ qua, "Anh Cẩn, thật sự phải đi về sao?"

Anh lưu manh mà cười, "Lúc này cô dâu xấu xí cuối cùng cũng phải gặp ông, đi đi!"

"Không thể không đi sao? Không đi, chúng ta có thể làm chút chuyện khác nha!"

Cô lại nũng nịu cọ thân thể của anh, định sắc dụ anh, để cho anh đầu hàng, thuận tiện miễn đi đau khổ đến nhà họ Tiêu hôm nay.

Tiêu Cẩn Chi một phát bắt được tay nhỏ bé không yên phận của cô, vỗ vỗ cái mông của cô, "Mau dậy đi! Nếu không, anh sẽ khiến em nửa tháng không rời giường......"

"Mới nửa tháng à? Quá ít, dầu gì cũng phải một tháng chứ......"

Cô vừa lẩm bẩm, lại vừa ngoan ngoãn đứng lên, nhưng bởi vì ngày hôm qua mệt mỏi quá, dưới chân lảo đảo một cái, ôi một tiếng, lại dọa cho Tiêu Cẩn Chi sợ quá chừng, dứt khoát ôm cô vào lòng, trực tiếp đưa đi vào toilet, tự mình hầu hạ.

"Ha ha ha...... Cô bé ngốc......"

Tiêu Cẩn Chi thật sự là hết cách với cô, trừ cưng chiều, cũng vẫn chỉ có thể cưng chiều.

Đợi bọn họ thu dọn thỏa đáng ra ngoài, cũng đã gần mười một giờ.

Nhưng người của nhà họ Tiêu đang chờ bọn họ ăn cơm trưa đấy, tuy rằng Tiêu Cẩn Chi không thúc giục cô nữa, nhưng Tiêu Cửu Cửu cũng không phải là người không biết phải trái, động tác của bản thân mau chóng cùng anh lên xe.

Bởi vì là tiệc nhà, không tiện dẫn người đi, cho nên hôm nay cũng chỉ có Tiêu Cẩn Chi đi với cô, Tiêu Cửu Cửu bèn để cho Lăng Mẫn một ngày nghỉ, bảo cô về thăm nhà một chút đi.

Lăng Mẫn mừng rỡ, luôn miệng nói cám ơn.

Thấy xe bọn họ đi xa, cô cũng vội vàng thu dọn một tý đồ rồi bèn về nhà.

Nhà họ Tiêu.

Hôm nay là chủ nhật, Tiêu Cẩn Chi nói muốn dẫn Tiêu Cửu Cửu về gặp mặt, ông cụ Tiêu bèn ra lệnh một tiếng, thông báo tất cả người nhà họ Tiêu đều phải trình diện.

Mới vừa thăng chức không lâu, đồng chí Tiêu An Bác, tư lệnh quân khu B luôn bận rộn đến nỗi ngay cả nhà cũng rất ít về, ở dưới lệnh cưỡng chế của ông cụ Tiêu, cuối cùng cũng rút ra giờ rảnh từ trong lúc bận bịu đủ kiểu trở lại.

Lúc nghe nói con trai muốn dẫn con dâu trở về, chính là Tiêu Cửu Cửu mà con trai nhận nuôi thì Tiêu An Bác nhíu mày một cái, nhưng cũng không nói gì.

Đối với Tiêu Cửu Cửu, ông ấn tượng không sâu, lúc trước Tiêu Cẩn Chi từng dẫn cô và Phượng Thần trở về nhà họ Tiêu một lần, ông gặp mặt một lần, trong trí nhớ vẫn là bộ dáng lúc cô mười ba mười bốn tuổi năm đó, chỉ còn nhớ đại khái mơ hồ, con trai nhận nuôi hai đứa bé này, dường như dáng dấp cũng rất đẹp mắt, ngũ quan gì khác thì không nhớ rõ.

Mà Diệp Tú Trinh thân là mẹ Tiêu, một đoạn thời gian trước, bà muốn nói một chút chuyện với Tiêu Cửu Cửu, để Tiêu Cửu Cửu rời khỏi Tiêu Cẩn Chi.

Cũng không ngờ, ngày đó lại đột nhiên bị Lương Kinh Diễm hạ độc, chẳng những chuyện chưa nói được, nếu không phải Tiêu Cửu Cửu kịp thời nhắc nhở bà, sợ rằng cái mạng già của bà cũng mất.

Sau đó Diệp Tú Trinh hồi tưởng lại, cũng cảm thấy sợ hãi.

Bà thật là không ngờ, người bản thân vẫn cho rằng sắp là con dâu chắc chắn, vẫn đang vụng trộm suy nghĩ làm sao muốn mạng của mình!

Bà cảm thấy mình sống được thật đúng là thất bại, chồng không thương, con trai không yêu, ba chồng cũng không muốn thấy bà, ngay cả Lương Kinh Diễm cũng dám bắt nạt đến trên đầu bà. Trong khoảng thời gian ngắn, Diệp Tú Trinh bị đả kích lớn, cũng mất ý định dằn vặt này.

Sau đó một tháng, lại là nhà họ Tiêu và nhà họ Lương chiến đấu đối kháng sống chết kịch liệt.

Mặc kệ bà có bao nhiêu bất mãn và oán giận với con trai, Diệp Tú Trinh thân là con dâu nhà họ Tiêu, vẫn có thể nhận rõ lập trường và thân phận của mình, đương nhiên là bà đứng ở bên con trai, toàn lực giúp đỡ con trai mình đi đánh thắng trận chiến dịch này.

Hôm nay nhà họ Tiêu đại thắng, chồng thăng chức, nhà họ Tiêu lại tiến lên một bước.

Diệp Tú Trinh cảm giác tức giận mà mình đã giải tỏa, hình như lại tăng lên lại, do đó vừa nghe thấy Tiêu Cẩn Chi muốn dẫn Tiêu Cửu Cửu về, ý đồ xấu của bà lại bắt đầu làm ầm ĩ.

Mấy ngày nay bà vẫn đang nghĩ, phải làm sao mới có thể thành công đuổi con tiểu yêu tinh này ra cửa, vĩnh viễn đừng xuất hiện nữa mới phải.

Mà viện trưởng Tiêu Tĩnh Bác thân là chú hai của Tiêu Cẩn Chi, hôm nay cũng dẫn theo vợ mình, Trương Tiểu Khanh trở lại.

Bình thường, bọn họ đều ở tại nơi khác, phần hai người khác có căn hộ, nên cũng không ở chung với Tiêu lão, mà cặp con trai song sinh kia cũng đều du học ở nước ngoài, cho nên hôm nay nhà lão Nhị đến cũng chỉ có hai vợ chồng bọn họ.

Tính cả ông cụ Tiêu, cũng chỉ có năm trưởng bối này, người là không nhiều lắm, nhưng mỗi một người bọn họ đều là loại người quyền cao chức trọng, thân phận hiển hách, bất kỳ một người nào đi ra ngoài, cũng không ai dám chậm trễ chút nào.

Ở trước mặt trưởng bối, dưới tình huống bình thường, đương nhiên Tiêu Cẩn Chi cũng không dám vượt quy, anh dắt tay Tiêu Cửu Cửu, cũng vào cửa chính nhà họ Tiêu trước mười hai giờ.

......

Khi người của nhà họ Tiêu thấy Tiêu Cẩn Chi dắt Tiêu Cửu Cửu, mặc một bộ váy trang phục phụ nữ có thai màu hồng công chúa đi vào thì ngoại trừ ông cụ Tiêu đã sớm biết chuyện, những người khác thì mỗi một người đều kinh ngạc trừng lớn mắt.

Đặc biệt là Diệp Tú Trinh thân là mẹ Tiêu, càng thêm kích động đến cả người cũng run rẩy, một đôi mắt phát ra ánh sáng đỏ ngầu cắn máu, làm như hận không được ăn Cửu Cửu, lúc này không che giấu chút nào hung ác mãnh liệt, khiến Tiêu Cẩn Chi cũng nhíu mày lại, Tiêu Cửu Cửu càng thêm cảm giác lạnh lẽo cả người, không nhịn được lạnh run một cái.

Tiêu Cẩn Chi vội vàng nắm tay cô, ý bảo cô đừng khẩn trương, có anh ở đây, anh sẽ không để cho cô có chuyện!

Tiêu Cửu Cửu nắm anh một cái, ra hiệu cô không sao, không cần lo lắng!

Tiêu Cẩn Chi mạnh mẽ trừng mắt nhìn Diệp Tú Trinh một cái, cảnh cáo bà chớ làm loạn! Ngay sau đó dẫn Tiêu Cửu Cửu tới trước mặt mọi người, giới thiệu, "Ông nội, cha, mẹ, chú hai, thím hai, đây là Cửu Cửu, cũng họ Tiêu giống con."

Ngay sau đó, anh lại giới thiệu ông cụ Tiêu, ba Tiêu An Bác cho Cửu Cửu, mẹ Tiêu Diệp Tú Trinh ngược lại Cửu Cửu giao tiếp qua lại đến mấy lần rồi, không tính là xa lạ, còn có Tiêu Tĩnh Bác và Trương Tiểu Khanh, Cửu Cửu làm lễ ra mắt chào hỏi từng người.

Luôn luôn nhạy cảm, Cửu Cửu đột nhiên phát hiện, không chỉ có dáng vẻ Diệp Tú Trinh thấy cô luống cuống không bình thường, ngay cả ba Tiêu, Tiêu An Bác, sau khi nhìn rõ cô rồi, dáng vẻ cũng khác thường, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô kia tỏa ra một luồng nóng rực, lại như là xuyên thấu qua cô, hệt như đang nhìn một vị cố nhân (bạn cũ) vậy, trong lòng của cô cũng cuồng loạn theo, giống như là có một loại dự cảm rất không tốt, sắp xảy ra chuyện rồi!

Lúc này Tiêu An Bác đúng là vô cùng khiếp sợ, năm, sáu năm trước lúc cô đến mới mười ba mười bốn tuổi, lúc ấy ông cũng không chú ý hai đứa bé này lắm, hỏi thăm chút thì ra ngoài.

Nhưng bây giờ, khi mặt mũi Tiêu Cửu Cửu hiện ra rõ ràng ở trước mặt của ông thì Tiêu An Bác kinh hãi, cô, cô, làm sao cô lại giống Khả Khả như vậy?

Nhớ tới người phụ nữ mà ông thích nhất trong trí nhớ kia, nhớ tới bà chết oan chết uổng, ánh mắt của Tiêu An Bác đã ươn ướt.

Nhưng còn chưa chờ ông vui mừng bao lâu, khi ông thấy bụng Tiêu Cửu Cửu đã hơi nhô lên thì lại cảm thấy như bị ngũ lôi oanh kích (sét đánh ngang tai), lại nhìn sang người vợ vừa luống cuống rõ ràng kia, Tiêu An Bác khẩn trương đến mức ngay cả trái tim cũng sắp nhảy ra, chuyện này...... Chẳng lẽ giống như ông nghĩ tới như vậy chứ?

Hai vợ chồng bọn họ luống cuống, khiến tất cả mọi người đang ngồi cảm thấy kỳ dị và lo lắng, ngay cả ông cụ Tiêu cũng cau mày lên, bất mãn nhìn con lớn nhất và con dâu.

Ông cụ Tiêu đang muốn kêu Tiêu Cẩn Chi và Tiêu Cửu Cửu ngồi xuống, ngay lúc này, Diệp Tú Trinh chợt đứng dậy, lớn tiếng rống giận về phía Tiêu Cẩn Chi và Tiêu Cửu Cửu, "Tiêu Cẩn Chi, nếu như con còn muốn người mẹ như mẹ, thì đừng ở cùng cô ta! Con muốn ở cũng cô ta, trừ phi mẹ chết!"

Trong nháy mắt mặt của Tiêu Cẩn Chi sa sầm xuống, "Lý do! Cho con một lý do! Tại sao?"

Tất cả mọi người nhà họ Tiêu đặt ánh mắt ở trên người của Diệp Tú Trinh, chờ lời giải thích của bà.

Mà Tiêu An Bác, liên tưởng tới chuyện cũ năm đó, lại cảm thấy có một loại đáp án có khả năng, phảng phất đang hiện rõ ra.

Tiêu Cửu Cửu thân là trung tâm bão, mặc dù bị thái độ của Diệp Tú Trinh làm cho bị thương, nhưng đây là cục diện cô đã sớm đoán được, thật sự cũng không coi như là quá kinh ngạc. Nếu như người của nhà họ Tiêu lại dễ dàng đón nhận thân là cô nhi như cô, ngược lại cô sẽ cảm thấy không bình thường.

Có điều, tại sao cô cảm thấy chuyện này không đơn giản chứ?

Mọi người ở đây đều chờ đợi nghe đáp án của Diệp Tú Trinh thì vẻ mặt Diệp Tú Trinh lại ổn định lại.

Bà yên lặng nhìn Tiêu Cửu Cửu, "Còn nhớ rõ tin tức trước đó tôi gửi cho cô không? Nếu như cô muốn biết vì sao? Xin mời đi vào với tôi, tôi sẽ nói cho cô biết từng việc!"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương