Cục Cưng Yêu Quý Nhất Của Boss
-
Chương 86-4: Chỉ một con cá Tuyết mà gặp phải họa lớn (Tiếp theo)
********
Trong chớp mắt lại đã qua bốn tuần nữa, đứa nhỏ trong bụng Tiêu Cửu Cửu cũng đã được mười tuần rồi.
Bởi vì Lăng Mẫn đã cẩn thận chăm sóc cho Tiêu Cửu Cửu, lại chủ tâm thực hiện các phương pháp đối với chuyện nấu nướng một chút, tựa như, tránh mùi tanh tưởi khi làm các đồ ăn. Hơn nữa Tiêu Cẩn Chi cũng đã nói, do Tiêu Cửu Cửu sinh non, cho nên cô cũng phải ở cữ. Dặn dò Lăng Mẫn cẩn thận chăm chút cho Tiêu Cửu Cửu, dù cho cô có bất mãn suốt một tháng, nhưng cũng dứt khoát không cho phép Cửu Cửu đi ra khỏi cửa.
Tiêu Cửu Cửu vừa ăn mấy đồ ăn mà Lăng Mẫn đã dụng tâm nấu nướng thật tốt, cũng thấy không xuất hiện hiện tượng nôn mửa nữa. Ngay khi Tiêu Cẩn Chi còn đang nơm nớp lo lắng, anh cũng tránh thoát được tròn một tháng này.
Chờ đến lúc kết thúc chuyện Tiêu Cẩn Chi gác cổng ở dưới bên dưới một tháng, rốt cuộc Tiêu Cửu Cửu bắt đầu đòi hỏi Tiêu Cẩn Chi quyền được ra cửa của mình.
Tiêu Cẩn Chi hận không thể có cách nào không cho phép cô được ra cửa. anh chỉ muốn đợi cô sinh con xong thì sẽ nói. Nhưng nếu như anh vẫn còn tiếp tục cấm cửa, không cho cô ra khỏi cửa như vậy, nhất định Tiêu Cửu Cửu sẽ hoài nghi. Cho nên Tiêu Cẩn Chi cũng không thể làm gì khác hơn là đành phải gật đầu, bổ sung thêm mấy người bảo vệ đưa Tiêu Cửu Cửu cùng đi ra cửa.
Vừa đúng trong khoảng thời gian này Đông Phương Cảnh Nhiêu cũng trở về nước, Tiêu Cửu Cửu liền hẹn cô ra ngoài cùng đi dạo phố. Hai người hẹn với nhau, sẽ gặp mặt nhau ở Đại Tửu Điếm Quân Duyệt nằm ở phía Đông, mới khai trương. Hai cô gái hẹn sẽ gặp nhau ở đó, ăn uống no đủ rồi sau đó sẽ cùng nhau đi dạo ở bốn phía xung quanh.
Kết quả, Tiêu Cửu Cửu phải để cho Lăng Mẫn cùng đi. Khi đến cửa Đại Tửu Điếm Quân Duyệt kia, cô lại nhìn thấy có một người đàn ông vẻ mặt kiên nghị, anh tuấn bất phàm, giống như được tạc từ một khối đá ra, đang lạnh lùng đứng ở nơi đó, thu hút không biết bao ánh mắt của mọi người qua lại.
Cho đến khi nhìn thấy Tiêu Cửu Cửu đi tới, xem ra khuôn mặt lạnh lùng tàn khốc của người đàn ông với những đường cong tuấn mỹ kia, trong nháy mắt mới trở nên mềm mại xuống một chút.
Vẻ mặt Tiêu Cửu Cửu lắc đầu một cái đậy sự bất đắc dĩ. Cô đi tới trước mặt người đàn ông nọ, giận cười trêu ghẹo anh: "Em hỏi ngài Tổng giám đốc Tiêu một chút, không phải ngài là đã đi làm rồi sao? Tại sao lại chuồn đi đến nơi này vậy?"
Âu Sáng đứng ở bên kia, chỉ nhìn sang Tiêu Cửu Cửu cười cười. Tiêu Cửu Cửu cũng nhìn sang anh gật đầu một cái.
Tiêu Cẩn Chi nhéo cái mũi của cô: "Biết rõ rồi mà còn hỏi! Đi thôi, tiểu Nhiêu đã tới rồi đó, đang ở phía trên chờ em đấy."
Tiêu Cửu Cửu khoác lên cánh tay Tiêu Cẩn Chi. Lăng Mẫn cùng Âu Sáng, đi song song ở sau lưng bọn họ, cùng đi vào Đại Tửu Điếm Quân Duyệt, bước vào thang máy, trực tiếp đến sảnh đồ ăn Trung Quốc.
Tại cửa khu nhà hàng, khi biết được tin tức Tiêu Cẩn Chi giá lâm đến Đại Tửu Điếm Quân Duyệt, Thôi Chí Tổng quản lý đã cùng với thủ hạ đứng đợi ở cửa. Vừa nhìn thấy Tiêu Cẩn Chi lên tới nới, ông ta liền tươi cười tiến lên đón: "Ai dà, không biết Tổng giám đốc Tiêu đại giá quang lâm, Thôi mỗ đã không kịp đón tiếp từ xa! Kính xin Tổng giám đốc Tiêu thứ tội, xin thứ tội!"
Tiêu Cẩn Chi bắt tay với ông ta một cái, "Tổng giám đốc Thôi quá khách khí rồi! Hôm nay tôi cũng chỉ là đưa người tới đây dùng cơm mà thôi! Tổng giám đốc Thôi không cần phải khách khí như thế, cứ như bình thường là tốt rồi."
Thôi Chí lập tức cười ha ha, nói: "Đâu có đâu có, hiếm có khi nào Tổng giám đốc Tiêu lại tới được tới nhà hàng Quân Duyệt của chúng tôi một lần. Bất kể như thế nào, nhất định chúng tôi đây cũng phải phục vụ cho ngài thật là tốt mới được. Tổng giám đốc Tiêu, nếu như ở nơi này ngài ăn uống cảm thấy được thư thái, ngài chỉ cần tùy tiện nói ra một câu, cũng còn hơn gấp trăm vạn lần những quảng cáo của chúng tôi đã thực hiện! Ngài đây cũng coi là vị thần tài của nhà chúng tôi đấy ạ! Ngài nói xem, có đúng hay không?"
Tiêu Cẩn Chi hừ nhẹ một tiếng, "Lão Thôi, anh cũng có năng khiếu về tiến công bằng miệng của mình đấy chứ”!
Thôi Chí lại coi như lời nói này của Tiêu Cẩn Chi trở thành lời ca ngợi rồi. Ông ta còn là cười đến vui vẻ: "Đâu có đâu có, Tổng giám đốc Tiêu, tôi cũng đã sắp xếp phòng báo Quốc Sắc Thiên Hương cho ngài rồi đấy ạ, mời vào trong!"
Khi tiến vào trong bao phòng, lúc này Tiêu Cẩn Chi nghiêng đầu nói đối với Thôi Chí: "Thôi tổng, mong chúng ta còn có cơ hội được ngồi với nhau một chút. Nhưng hôm nay chỉ là mấy người bạn bè thân thiết của chúng ta tụ hội ở đây, Thật ngượng ngùng!"
Thôi Chí lúc này lập tức dừng lời nói: "Được, được, được! Tổng giám đốc Tiêu có điều gì cần dạy bảo, chỉ cần ngài lên tiếng, nếu ở nơi này có chỗ nào chưa được chu đáo, kính xin Tổng giám đốc Tiêu bao dung. Xin mời!"
Đợi cho cánh cửa phòng bao Quốc Sắc Thiên Hương đóng lại. Thôi Chí mới nói một thôi một hồi, dặn dò đội ngũ phục vụ đứng chắn giữ ở bên ngoài cánh cửa thành một hàng dài, "Chú ý phục vụ thật cẩn thận cho tôi! Nếu như có vấn đề gì, tôi đây sẽ hỏi tội các người!"
"Dạ vâng!"
Thôi Chí vừa mới xoay người đi, lúc này mới cảm thấy trên trán mình có chút lành lạnh, khắp người, tất cả đều vã mồ hôi lạnh. Trong lòng ông ta âm thầm thở dài nói, con người Tiêu Cẩn Chi này, quả nhiên không giống như người bình thường. Rõ ràng mới vừa rồi trên mặt ông ta vẫn còn có một ý cười đẹp như vậy, nhưng hết lần này tới lần khác cũng đã làm cho ông ta trái tim cũng bị căng thẳng, giống như bị treo ngược lên vậy.
Mặc dù hai người bọn họ đều là "Tổng", nhưng mà "Tổng" cũng là phân chia cấp bậc. Con ngườiTiêu Cẩn Chi kia chính là một tay sành sỏi trong công việc làm ăn buôn bán của giới thương nghiệp. Mà ông ta, cho dù gọi là Tổng giám đốc Thôi, nhưng bất quá ở dưới cờ của nhà người ta là một tập đoàn công ty, còn dưới cờ nhà ông ta cũng chỉ là một đứa nhỏ đi chăn ngựa mà thôi.
Mặc dù Thôi Chí vừa mới dặn dò dứt lời, nhớ phải cẩn thận trong việc phục vụ đối với vị Tiêu đại gia kia một chút, nhưng mà ông ta cũng vạn lần không ngờ được rằng, khi ông ta sai người đưa tới bên trong phòng bao một miếng cá tuyết, vốn là một kẻ chuyên nịnh bợ, cũng có thể thật sự lập tức nhào tới trên chân, khiến cho người ta không sao chịu nổi nữa rồi.
Trong chớp mắt lại đã qua bốn tuần nữa, đứa nhỏ trong bụng Tiêu Cửu Cửu cũng đã được mười tuần rồi.
Bởi vì Lăng Mẫn đã cẩn thận chăm sóc cho Tiêu Cửu Cửu, lại chủ tâm thực hiện các phương pháp đối với chuyện nấu nướng một chút, tựa như, tránh mùi tanh tưởi khi làm các đồ ăn. Hơn nữa Tiêu Cẩn Chi cũng đã nói, do Tiêu Cửu Cửu sinh non, cho nên cô cũng phải ở cữ. Dặn dò Lăng Mẫn cẩn thận chăm chút cho Tiêu Cửu Cửu, dù cho cô có bất mãn suốt một tháng, nhưng cũng dứt khoát không cho phép Cửu Cửu đi ra khỏi cửa.
Tiêu Cửu Cửu vừa ăn mấy đồ ăn mà Lăng Mẫn đã dụng tâm nấu nướng thật tốt, cũng thấy không xuất hiện hiện tượng nôn mửa nữa. Ngay khi Tiêu Cẩn Chi còn đang nơm nớp lo lắng, anh cũng tránh thoát được tròn một tháng này.
Chờ đến lúc kết thúc chuyện Tiêu Cẩn Chi gác cổng ở dưới bên dưới một tháng, rốt cuộc Tiêu Cửu Cửu bắt đầu đòi hỏi Tiêu Cẩn Chi quyền được ra cửa của mình.
Tiêu Cẩn Chi hận không thể có cách nào không cho phép cô được ra cửa. anh chỉ muốn đợi cô sinh con xong thì sẽ nói. Nhưng nếu như anh vẫn còn tiếp tục cấm cửa, không cho cô ra khỏi cửa như vậy, nhất định Tiêu Cửu Cửu sẽ hoài nghi. Cho nên Tiêu Cẩn Chi cũng không thể làm gì khác hơn là đành phải gật đầu, bổ sung thêm mấy người bảo vệ đưa Tiêu Cửu Cửu cùng đi ra cửa.
Vừa đúng trong khoảng thời gian này Đông Phương Cảnh Nhiêu cũng trở về nước, Tiêu Cửu Cửu liền hẹn cô ra ngoài cùng đi dạo phố. Hai người hẹn với nhau, sẽ gặp mặt nhau ở Đại Tửu Điếm Quân Duyệt nằm ở phía Đông, mới khai trương. Hai cô gái hẹn sẽ gặp nhau ở đó, ăn uống no đủ rồi sau đó sẽ cùng nhau đi dạo ở bốn phía xung quanh.
Kết quả, Tiêu Cửu Cửu phải để cho Lăng Mẫn cùng đi. Khi đến cửa Đại Tửu Điếm Quân Duyệt kia, cô lại nhìn thấy có một người đàn ông vẻ mặt kiên nghị, anh tuấn bất phàm, giống như được tạc từ một khối đá ra, đang lạnh lùng đứng ở nơi đó, thu hút không biết bao ánh mắt của mọi người qua lại.
Cho đến khi nhìn thấy Tiêu Cửu Cửu đi tới, xem ra khuôn mặt lạnh lùng tàn khốc của người đàn ông với những đường cong tuấn mỹ kia, trong nháy mắt mới trở nên mềm mại xuống một chút.
Vẻ mặt Tiêu Cửu Cửu lắc đầu một cái đậy sự bất đắc dĩ. Cô đi tới trước mặt người đàn ông nọ, giận cười trêu ghẹo anh: "Em hỏi ngài Tổng giám đốc Tiêu một chút, không phải ngài là đã đi làm rồi sao? Tại sao lại chuồn đi đến nơi này vậy?"
Âu Sáng đứng ở bên kia, chỉ nhìn sang Tiêu Cửu Cửu cười cười. Tiêu Cửu Cửu cũng nhìn sang anh gật đầu một cái.
Tiêu Cẩn Chi nhéo cái mũi của cô: "Biết rõ rồi mà còn hỏi! Đi thôi, tiểu Nhiêu đã tới rồi đó, đang ở phía trên chờ em đấy."
Tiêu Cửu Cửu khoác lên cánh tay Tiêu Cẩn Chi. Lăng Mẫn cùng Âu Sáng, đi song song ở sau lưng bọn họ, cùng đi vào Đại Tửu Điếm Quân Duyệt, bước vào thang máy, trực tiếp đến sảnh đồ ăn Trung Quốc.
Tại cửa khu nhà hàng, khi biết được tin tức Tiêu Cẩn Chi giá lâm đến Đại Tửu Điếm Quân Duyệt, Thôi Chí Tổng quản lý đã cùng với thủ hạ đứng đợi ở cửa. Vừa nhìn thấy Tiêu Cẩn Chi lên tới nới, ông ta liền tươi cười tiến lên đón: "Ai dà, không biết Tổng giám đốc Tiêu đại giá quang lâm, Thôi mỗ đã không kịp đón tiếp từ xa! Kính xin Tổng giám đốc Tiêu thứ tội, xin thứ tội!"
Tiêu Cẩn Chi bắt tay với ông ta một cái, "Tổng giám đốc Thôi quá khách khí rồi! Hôm nay tôi cũng chỉ là đưa người tới đây dùng cơm mà thôi! Tổng giám đốc Thôi không cần phải khách khí như thế, cứ như bình thường là tốt rồi."
Thôi Chí lập tức cười ha ha, nói: "Đâu có đâu có, hiếm có khi nào Tổng giám đốc Tiêu lại tới được tới nhà hàng Quân Duyệt của chúng tôi một lần. Bất kể như thế nào, nhất định chúng tôi đây cũng phải phục vụ cho ngài thật là tốt mới được. Tổng giám đốc Tiêu, nếu như ở nơi này ngài ăn uống cảm thấy được thư thái, ngài chỉ cần tùy tiện nói ra một câu, cũng còn hơn gấp trăm vạn lần những quảng cáo của chúng tôi đã thực hiện! Ngài đây cũng coi là vị thần tài của nhà chúng tôi đấy ạ! Ngài nói xem, có đúng hay không?"
Tiêu Cẩn Chi hừ nhẹ một tiếng, "Lão Thôi, anh cũng có năng khiếu về tiến công bằng miệng của mình đấy chứ”!
Thôi Chí lại coi như lời nói này của Tiêu Cẩn Chi trở thành lời ca ngợi rồi. Ông ta còn là cười đến vui vẻ: "Đâu có đâu có, Tổng giám đốc Tiêu, tôi cũng đã sắp xếp phòng báo Quốc Sắc Thiên Hương cho ngài rồi đấy ạ, mời vào trong!"
Khi tiến vào trong bao phòng, lúc này Tiêu Cẩn Chi nghiêng đầu nói đối với Thôi Chí: "Thôi tổng, mong chúng ta còn có cơ hội được ngồi với nhau một chút. Nhưng hôm nay chỉ là mấy người bạn bè thân thiết của chúng ta tụ hội ở đây, Thật ngượng ngùng!"
Thôi Chí lúc này lập tức dừng lời nói: "Được, được, được! Tổng giám đốc Tiêu có điều gì cần dạy bảo, chỉ cần ngài lên tiếng, nếu ở nơi này có chỗ nào chưa được chu đáo, kính xin Tổng giám đốc Tiêu bao dung. Xin mời!"
Đợi cho cánh cửa phòng bao Quốc Sắc Thiên Hương đóng lại. Thôi Chí mới nói một thôi một hồi, dặn dò đội ngũ phục vụ đứng chắn giữ ở bên ngoài cánh cửa thành một hàng dài, "Chú ý phục vụ thật cẩn thận cho tôi! Nếu như có vấn đề gì, tôi đây sẽ hỏi tội các người!"
"Dạ vâng!"
Thôi Chí vừa mới xoay người đi, lúc này mới cảm thấy trên trán mình có chút lành lạnh, khắp người, tất cả đều vã mồ hôi lạnh. Trong lòng ông ta âm thầm thở dài nói, con người Tiêu Cẩn Chi này, quả nhiên không giống như người bình thường. Rõ ràng mới vừa rồi trên mặt ông ta vẫn còn có một ý cười đẹp như vậy, nhưng hết lần này tới lần khác cũng đã làm cho ông ta trái tim cũng bị căng thẳng, giống như bị treo ngược lên vậy.
Mặc dù hai người bọn họ đều là "Tổng", nhưng mà "Tổng" cũng là phân chia cấp bậc. Con ngườiTiêu Cẩn Chi kia chính là một tay sành sỏi trong công việc làm ăn buôn bán của giới thương nghiệp. Mà ông ta, cho dù gọi là Tổng giám đốc Thôi, nhưng bất quá ở dưới cờ của nhà người ta là một tập đoàn công ty, còn dưới cờ nhà ông ta cũng chỉ là một đứa nhỏ đi chăn ngựa mà thôi.
Mặc dù Thôi Chí vừa mới dặn dò dứt lời, nhớ phải cẩn thận trong việc phục vụ đối với vị Tiêu đại gia kia một chút, nhưng mà ông ta cũng vạn lần không ngờ được rằng, khi ông ta sai người đưa tới bên trong phòng bao một miếng cá tuyết, vốn là một kẻ chuyên nịnh bợ, cũng có thể thật sự lập tức nhào tới trên chân, khiến cho người ta không sao chịu nổi nữa rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook