Cục Cưng Yêu Quý Nhất Của Boss
-
Chương 56: Nhờ sói chăm sóc dê!
Editor: Heisall -
Khách sạn Kinh Đô là một trong hai khách sạn lớn nhất ở thủ đô.
Hôm nay ngay cửa khách sạn Kinh Đô treo đầy bong bóng đủ màu, trải thảm đỏ, và trang trí hoa hồng đỏ tươi khắp bốn phía, tại cửa lớn của khách sạn dựng một tấm bảng thật to, trên đó viết hai hàng chữ to kiểu rồng bay phượng múa: "Chúc mừng tiệc đính hôn của hai nhà Tiêu – Lương."
Khoảng thời gian trước, xôn xao ồn ào vụ hai nhà Tiêu Lương mâu thuẫn, ngay lúc mọi người đang suy đoán mọi việc sẽ kết thúc như thế nào, thì các gia đình giàu có quyền thế lại đột nhiên nhận được thiệp mời của hai nhà Tiêu Lương, chính thức tuyên bố với mọi người chuyện kết thân này.
Tiêu - Lương là hai gia đình thế gia lâu đời có uy tín ở thủ đô, bọn họ kết thân tất nhiên sẽ làm cho người ta cảm thán, hai thế lực lớn kết hợp với nhau, điều này chứng tỏ sau này thực lực của hai nhà Tiêu Lương sẽ được nâng cao lên thêm một bậc nữa.
Hôm nay, bữa tiệc đính hôn này có thể nói là bữa tiệc long trọng nhất thủ đô, người tham dự bữa tiệc không giàu thì sang, còn có những người bình thường chỉ có thể thấy trên ti vi cũng xuất hiện tại nơi này.
Xung quanh khách sạn Kinh Đô, còn có thêm rất nhiều cảnh sát được trang bị đầy đủ để làm công tác bảo vệ cho thủ trưởng của bọn họ tới tham gia bữa tiệc đính hôn được an toàn.
Ngoài tứ đại Hào Môn, tứ đại quân môn, các nhà giàu trong nước, cùng với gia tộc Đông Phương đã lui về ở ẩn và các thương gia người Hoa ở nước ngoài... thì những người có mặt mũi nhận được thiệp mời, đều phái người tham gia bữa tiệc này.
Đối với bữa tiệc thuộc đẳng cấp này, tất nhiên không có mấy ai dám can đảm đến trễ.
Cách thời điểm bắt đầu bữa tiệc đính hôn còn có hơn nửa tiếng, tại sảnh tiệc lớn nhất của khách sạn Kinh Đô đã tụ tập rất đông người.
Bên trong phòng dành cho khách nữ, Lương Kinh Diễm mặc một chiếc váy cưới màu trắng như tuyết, nghĩ đến người đàn ông mà mình ngày nhớ đêm mong rốt cuộc cũng đính hôn với mình, trên gương mặt gầy gò của cô ta liền lộ ra một nụ cười vừa hạnh phúc vừa đắc ý.
Không sai! Trận chiến này không hề có khói thuốc súng, bằng việc cô ta đã phải trả một cái giá rất lớn là cắt bỏ hai chân và tử cung, rốt cuộc cô ta cũng đã giành được thắng lợi này!
Tiêu Cẩn Chi, cuối cùng anh cũng phải khuất phục rồi!
Khi Lương Kinh Diễm biết Tiêu Cẩn Chi lấy việc nhà họ Lương không làm khó Tiêu Cửu Cửu, để đồng ý đính hôn, thì cô ta cảm thấy cuộc sống u tối lại phát sáng lên trong nháy mắt.
Mặc dù không phải là kết hôn, nhưng đối với tính khí vừa cứng rắn vừa lạnh lùng của Tiêu Cẩn Chi mà nói, thì đính hôn đã là sự nhượng bộ lớn nhất của anh ta rồi. Mà hôm nay đã có thể khiến cho anh ta nhượng bộ, thì sau này nhất định cũng sẽ có cơ hội để khiến anh ta gật đầu đồng ý lập gia đình, cô ta muốn bước từng bước một, từ từ thực hiện kế sách của mình, hoàn toàn nắm giữ Tiêu Cẩn Chi trong tay.
Mà trong phòng dành cho khách nam, Tiêu Cẩn Chi mặc một bộ lễ phục màu đen, anh tuấn cao lớn, đẹp trai mê người, nhưng gương mặt lại u ám, cả người phát ra một loại khí thế khiến người ta cảm thấy bị đè nén đến khó chịu.
Đôi mắt anh sâu xa giống như không thấy được đáy, không ai biết được, lúc này anh đang nghĩ cái gì?
Mấy ngày nay, anh vẫn chưa gọi điện thoại cho Cửu Cửu, là vì không muốn cho cô biết tin tức này ư? Hay là sợ hãi phản ứng của cô sau khi biết tin tức này đây? Có lẽ, là cả hai!
Mấy người Chu Tiêu, Tần Tấn, Hứa Hằng Minh cũng ngồi ở đây, tay kẹp điếu thuốc, phì phèo khói thuốc, trên mặt bọn họ đều không thấy một chút vui vẻ nào. Dieenx DDanf Lee Quys DDoon
Hơi nghiêng người, liền có người đi vào mời bọn họ ra ngoài, nói là bữa tiệc đã đến lúc bắt đầu.
Tiêu Cẩn Chi đứng thẳng người, nói với các anh em của mình: "Đi thôi!" Nếu anh đã lên kế hoạch như thế, thì đã không còn đường lui nữa, là tốt hay xấu, anh đều phải đi tới cùng.
Bữa tiệc là được tổ chức theo hình thức tiệc đứng, Tiêu Cửu Cửu cố ý ăn mặc khiêm tốn, yên tĩnh ngồi ở một góc nhỏ.
Cô giả làm người hầu của tiểu thư và thiếu gia nhà Đông Phương để trà trộn đi vào, mang một đôi mắt kính đen, che đi hơn nửa khuôn mặt xinh đẹp của cô, tóc xõa tùy ý, không gây chú ý chút nào, ai có thể nghĩ đến, vị này chính là Tiêu Cửu Cửu tiếng tăm lừng lẫy.
Khi cô nghe được người điều khiển chương trình nói: "Mọi người cùng vỗ tay nhiệt liệt, để chào đón cô dâu và chú rể của chúng ta lên sân khấu!"
Ngay lúc mọi người đang vỗ tay, Cửu Cửu nhìn thấy Tiêu Cẩn Chi lạnh nhạt thờ ơ đẩy Lương Kinh Diễm ngồi trên xe lăn đi ra.
Anh lạnh nhạt thờ ơ, còn Lương Kinh Diễm vui mừng, đối lập rõ ràng như vậy, khiến Tiêu Cửu Cửu cảm thấy tim mình cũng bị bóp chặt theo, rồi sau đó bắt đầu đau đớn!
Quả nhiên, cô đã đánh giá sức chịu đựng của bản thân mình quá cao rồi, chỉ mới nhìn bọn họ ở chung một chỗ như vậy thôi, mà cô đã cảm thấy không cách nào chịu đựng nổi rồi.
Tiêu Cửu Cửu đứng lên, dứt khoát xuyên qua đám người, đi ra ngoài cửa.
Nếu còn ở lại, cô không biết mình sẽ làm ra những chuyện gì.
Mới vừa rồi, trong một khắc ấy, cô từng nghĩ, nếu như cô cứ tùy tiện xông lên như vậy, liệu anh Cẩn Chi có đi cùng cô hay không?
Cô không dám đánh cược!
Nguyên nhân anh Cẩn Chi làm như thế rất rõ ràng, chính là vì cô!
Nếu như cô có can đảm đi lên giành lại Tiêu Cẩn Chi, người của hai nhà Tiêu Lương không thể không xé xác bọn họ được, nếu như ngày qua ngày đều sống trong cảm giác lo lắng sợ hãi, bọn họ sẽ hạnh phúc sao?
Hơn nữa, khi tấm lòng của cô vẫn còn đặt trên người Phượng Thần, thì cô cũng không biết mình có thể mang lại hạnh phúc cho anh Cẩn Chi hay không?
Như vậy cũng tốt, cố gắng cho mọi người một khoảng thời gian hòa hoãn, anh Cẩn Chi từng nói, muốn cô cho anh một thời gian, anh sẽ khiến những người đó trả giá thật lớn.
Hiện tại điều duy nhất cô có thể làm, chính là chờ!
Đi ra khỏi đại sảnh bữa tiệc, hình như không khí bỗng mát mẻ hơn trong nháy mắt.
Tiêu Cửu Cửu bâng quơ đi trên đường, hiện tại đầu óc của cô trống rỗng, không biết mình nên đi nơi nào.
Đi mệt, cô vẫy một chiếc taxi, đi đến mộ Phượng Thần.
Khi nhìn thấy khuôn mặt với nụ cười ấm áp như gió xuân ấy trên mộ bia thì lòng Tiêu Cửu Cửu càng trống rỗng, không biết cô nên nói gì với Phượng Thần, ngoài mờ mịt, thì vẫn là mờ mịt.
Thần Thần, bây giờ em nên làm gì đây?
Trong đầu cô dường như nghe được một âm thanh réo rắt như đang trả lời, làm chuyện em muốn làm cho tốt! Đừng để mình chịu uất ức, chỉ cần em cảm thấy vui vẻ là được rồi.
Nhưng hiện tại hình như cô học cũng không xong, Thần Thần, anh đã mang hết vui vẻ của em đi rồi, có thể trả lại cho em không?
Cửu Cửu không biết, trong bữa tiệc, khi Đông Phương Cảnh Nhiêu vừa phát hiện cô mất tích, thì bị hù dọa đến mất hồn.
Lỡ Cửu Cửu ra khỏi đây mà có chuyện gì, thì cô chạy trời cũng không khỏi nắng rồi.
Đông Phương Cảnh Nhiêu hoang mang lo sợ tìm được Đông Phương Cảnh Mộ, vừa nói như thế, Đông Phương Cảnh Mộ cũng lo lắng, lo lắng nhất chính là không phải cô lại xảy ra chuyện gì nữa chứ?
Đông Phương Cảnh Mộ vội vàng tìm người điều tra hệ thống camera, nhìn thấy Tiêu Cửu Cửu rời khỏi bữa tiệc một mình, tâm tình mới buông lỏng một chút. Nhưng khi thấy trên mặt cô tràn đầy mờ mịt và bất lực, trong lòng anh lại thấy đau.
Nhìn cô cứ như vậy mà đi thẳng mãi, cuối cùng ngồi lên một chiếc xe taxi, nhìn phương hướng chiếc taxi chạy đi, đột nhiên Đông Phương Cảnh Mộ lóe lên một ý nghĩ, anh biết cô đi đâu rồi.
"Đi, đến công viên tưởng niệm!"
Đông Phương Cảnh Mộ và Đông Phương Cảnh Nhiêu chạy tới công viên tưởng niệm, nhìn thấy trước mộ Phượng Thần có một bóng dáng cô đơn đang cuộn mình nằm co ro thì hai anh em lập tức cảm thấy đau lòng.
Đông Phương Cảnh Nhiêu tiến lên ôm lấy Cửu Cửu, nghẹn ngào nói một câu: "Cửu Cửu, chúng ta trở về thôi!"
Tiêu Cửu Cửu không có cự tuyệt, nhếch miệng cười với bọn họ: "Được! Về thôi!"
Bây giờ, trong đầu của cô chỉ có một âm thanh, lúc này phải rời đi thôi, lúc này phải rời đi thôi, mặc kệ đi đâu cũng được! Chỉ cần rời khỏi cái nơi khiến cô có cảm giác hít thở không thông này là được.
Tiêu Cửu Cửu cứ ngây ngô suốt, giống như linh hồn đã bay mất, chỉ còn lại cái xác đang đi cùng Đông Phương Cảnh Nhiêu vậy, không nói một lời, cho cô ăn thì ăn, cho cô uống thì uống, ngoan đến không ngờ.
Đông Phương Cảnh Nhiêu nhìn bộ dáng này của cô, vừa đau lòng, vừa tức giận, muốn mắng cô, nhưng khi vừa nhìn thấy đáy mắt u ám đầy bi thương của cô thì lại không mắng ra lời được.
Nhìn Tiêu Cửu Cửu y hệt cái xác không hồn, Đông Phương Cảnh Nhiêu đột nhiên hối hận đã đưa cô trở về, nhìn Cửu Cửu như vậy, cô quả thật không biết nên làm như thế nào cho phải.
Sau mười mấy tiếng ngồi máy bay, rốt cuộc bọn họ cũng trở về nhà Đông Phương ở Luân Đôn.
Tiêu Cửu Cửu rốt cuộc cũng lên tiếng: "Chị Nhiêu, cảm ơn chị! Hãy cho em một chút thời gian, em sẽ tốt thôi! Bây giờ em muốn ngủ một giấc thật ngon, chị nói bọn họ đừng quấy rầy em."
Đông Phương Cảnh Nhiêu vuốt đầu cô: "Cửu Cửu, dù chuyện có lớn đến đâu, cũng không có gì mà không giải quyết được, em phải nhớ kỹ, em còn có bọn chị, còn có rất nhiều bạn bè và người thân quan tâm và yêu thương em, chỉ cần thế giới không diệt vong, thì vẫn còn hi vọng."
Tiêu Cửu Cửu ôm lấy cô: "Chị Nhiêu, em hiểu mà, chị hãy tin tưởng em, em sẽ vượt qua, sau đó, sẽ sống tốt hơn so trước kia."
Đông Phương Cảnh Nhiêu nghe cô nói như thế, cũng biết, Cửu Cửu vẫn còn là Cửu Cửu, ngay cả khi cô bi thương, thì cô vẫn mạnh mẽ như cỏ dại trong gió lớn, vẫn kiên cường đứng lặng ở nơi đó như cũ, mặc cho gió táp mưa sa, cô cứ thản nhiên mà đứng.
Cửu Cửu, mọi thứ rồi cũng sẽ qua! Tất cả, đều sẽ tốt thôi!
Tiêu Cửu Cửu trầm tĩnh mấy ngày, tâm tình đã yên tĩnh trở lại.
Những ngày này, Tiêu Cẩn Chi có gọi điện thoại tới, nhưng cái gì cũng không nói, chỉ hỏi cô có ổn không? Cô nói cũng ổn, sau đó hai người đều không nói gì nữa. Die en DD an Le e Qu y DD oon
Không đúng, rõ ràng trong lòng bọn họ đều có rất nhiều điều muốn nói, nhưng không biết nên nói với nhau như thế nào.
Bọn họ đều đang làm cả hai đau lòng, cứ để ý đến tâm trạng của nhau, sợ nói hơn nhiều, lại khiến người kia đau lòng.
Nháy mắt, đã mấy ngày trôi qua, La Ân nữ sĩ của nhà Bá Tước gọi điện cho Tiêu Cửu Cửu, nói bá tước phu nhân mời Tiêu Cửu Cửu qua tái khám, không biết lúc nào Tiêu tiểu thư có thời gian? Bọn họ sẽ phái người tới đón.
Tiêu Cửu trả lời rằng hôm nay có thể đến.
Người của nhà Bá Tước tới rất nhanh, Tiêu Cửu Cửu mới vừa dọn dẹp xong xuôi, thì người giúp việc nhà Đông Phương đã lên lầu mời cô, nói rằng người của nhà Bá Tước tới đón cô.
Khi Tiêu Cửu Cửu vừa xuống lầu, liền nhìn thấy người đàn ông mang hơi thở nguy hiểm giống như báo đi săn, đang ngồi ở trong phòng khách trò chuyện vui vẻ cùng ông nội và bà nội Đông Phương, thì cô hơi sửng sốt một chút.
Sao người đàn ông này lại tới đây?
Bà nội Đông Phương vừa thấy Cửu Cửu xuống lầu, lập tức cười vẫy tay với cô: "Cửu Cửu, sững sờ ở đó làm gì vậy? Mau tới đây chào hỏi Đại thiếu gia của nhà Bá Tước."
Tiêu Cửu Cửu nhìn về phía Thụy Khắc, vừa vặn đối diện với cặp mắt luôn mang theo một ý vị sâu xa.
Tiêu Cửu Cửu nhàn nhạt gật đầu với anh ta, rồi nói với ông nội và bà nội Đông Phương: "Ông nội, bà nội, con đi trước!"
Bà nội Đông Phương lập tức nói với Thụy Khắc: "Thụy Khắc, Cửu Cửu là bảo bối của nhà Đông Phương chúng ta, phiền cậu chăm sóc nó thật tốt."
Thụy Khắc ưu nhã cười nói: "Xin Phu nhân yên tâm! Thụy Khắc nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Cửu Cửu."
Tiêu Cửu Cửu oán thầm trong lòng, bà nội, người làm vậy là đang nhờ sói chăm sóc dê đó ạ!
AAnh ta ưu nhã làm một tư thế xin mời với Tiêu Cửu Cửu, lại lịch sự mở cửa xe cho Tiêu Cửu Cửu. Ông nội và bà nội Đông Phương cùng nhau đưa đến trước cửa rồi vẫy tay tạm biệt, đợi Cửu Cửu lên xe, lúc này anh ta liền vội vã lái xe chạy nhanh về phía nhà Bá Tước.
Khách sạn Kinh Đô là một trong hai khách sạn lớn nhất ở thủ đô.
Hôm nay ngay cửa khách sạn Kinh Đô treo đầy bong bóng đủ màu, trải thảm đỏ, và trang trí hoa hồng đỏ tươi khắp bốn phía, tại cửa lớn của khách sạn dựng một tấm bảng thật to, trên đó viết hai hàng chữ to kiểu rồng bay phượng múa: "Chúc mừng tiệc đính hôn của hai nhà Tiêu – Lương."
Khoảng thời gian trước, xôn xao ồn ào vụ hai nhà Tiêu Lương mâu thuẫn, ngay lúc mọi người đang suy đoán mọi việc sẽ kết thúc như thế nào, thì các gia đình giàu có quyền thế lại đột nhiên nhận được thiệp mời của hai nhà Tiêu Lương, chính thức tuyên bố với mọi người chuyện kết thân này.
Tiêu - Lương là hai gia đình thế gia lâu đời có uy tín ở thủ đô, bọn họ kết thân tất nhiên sẽ làm cho người ta cảm thán, hai thế lực lớn kết hợp với nhau, điều này chứng tỏ sau này thực lực của hai nhà Tiêu Lương sẽ được nâng cao lên thêm một bậc nữa.
Hôm nay, bữa tiệc đính hôn này có thể nói là bữa tiệc long trọng nhất thủ đô, người tham dự bữa tiệc không giàu thì sang, còn có những người bình thường chỉ có thể thấy trên ti vi cũng xuất hiện tại nơi này.
Xung quanh khách sạn Kinh Đô, còn có thêm rất nhiều cảnh sát được trang bị đầy đủ để làm công tác bảo vệ cho thủ trưởng của bọn họ tới tham gia bữa tiệc đính hôn được an toàn.
Ngoài tứ đại Hào Môn, tứ đại quân môn, các nhà giàu trong nước, cùng với gia tộc Đông Phương đã lui về ở ẩn và các thương gia người Hoa ở nước ngoài... thì những người có mặt mũi nhận được thiệp mời, đều phái người tham gia bữa tiệc này.
Đối với bữa tiệc thuộc đẳng cấp này, tất nhiên không có mấy ai dám can đảm đến trễ.
Cách thời điểm bắt đầu bữa tiệc đính hôn còn có hơn nửa tiếng, tại sảnh tiệc lớn nhất của khách sạn Kinh Đô đã tụ tập rất đông người.
Bên trong phòng dành cho khách nữ, Lương Kinh Diễm mặc một chiếc váy cưới màu trắng như tuyết, nghĩ đến người đàn ông mà mình ngày nhớ đêm mong rốt cuộc cũng đính hôn với mình, trên gương mặt gầy gò của cô ta liền lộ ra một nụ cười vừa hạnh phúc vừa đắc ý.
Không sai! Trận chiến này không hề có khói thuốc súng, bằng việc cô ta đã phải trả một cái giá rất lớn là cắt bỏ hai chân và tử cung, rốt cuộc cô ta cũng đã giành được thắng lợi này!
Tiêu Cẩn Chi, cuối cùng anh cũng phải khuất phục rồi!
Khi Lương Kinh Diễm biết Tiêu Cẩn Chi lấy việc nhà họ Lương không làm khó Tiêu Cửu Cửu, để đồng ý đính hôn, thì cô ta cảm thấy cuộc sống u tối lại phát sáng lên trong nháy mắt.
Mặc dù không phải là kết hôn, nhưng đối với tính khí vừa cứng rắn vừa lạnh lùng của Tiêu Cẩn Chi mà nói, thì đính hôn đã là sự nhượng bộ lớn nhất của anh ta rồi. Mà hôm nay đã có thể khiến cho anh ta nhượng bộ, thì sau này nhất định cũng sẽ có cơ hội để khiến anh ta gật đầu đồng ý lập gia đình, cô ta muốn bước từng bước một, từ từ thực hiện kế sách của mình, hoàn toàn nắm giữ Tiêu Cẩn Chi trong tay.
Mà trong phòng dành cho khách nam, Tiêu Cẩn Chi mặc một bộ lễ phục màu đen, anh tuấn cao lớn, đẹp trai mê người, nhưng gương mặt lại u ám, cả người phát ra một loại khí thế khiến người ta cảm thấy bị đè nén đến khó chịu.
Đôi mắt anh sâu xa giống như không thấy được đáy, không ai biết được, lúc này anh đang nghĩ cái gì?
Mấy ngày nay, anh vẫn chưa gọi điện thoại cho Cửu Cửu, là vì không muốn cho cô biết tin tức này ư? Hay là sợ hãi phản ứng của cô sau khi biết tin tức này đây? Có lẽ, là cả hai!
Mấy người Chu Tiêu, Tần Tấn, Hứa Hằng Minh cũng ngồi ở đây, tay kẹp điếu thuốc, phì phèo khói thuốc, trên mặt bọn họ đều không thấy một chút vui vẻ nào. Dieenx DDanf Lee Quys DDoon
Hơi nghiêng người, liền có người đi vào mời bọn họ ra ngoài, nói là bữa tiệc đã đến lúc bắt đầu.
Tiêu Cẩn Chi đứng thẳng người, nói với các anh em của mình: "Đi thôi!" Nếu anh đã lên kế hoạch như thế, thì đã không còn đường lui nữa, là tốt hay xấu, anh đều phải đi tới cùng.
Bữa tiệc là được tổ chức theo hình thức tiệc đứng, Tiêu Cửu Cửu cố ý ăn mặc khiêm tốn, yên tĩnh ngồi ở một góc nhỏ.
Cô giả làm người hầu của tiểu thư và thiếu gia nhà Đông Phương để trà trộn đi vào, mang một đôi mắt kính đen, che đi hơn nửa khuôn mặt xinh đẹp của cô, tóc xõa tùy ý, không gây chú ý chút nào, ai có thể nghĩ đến, vị này chính là Tiêu Cửu Cửu tiếng tăm lừng lẫy.
Khi cô nghe được người điều khiển chương trình nói: "Mọi người cùng vỗ tay nhiệt liệt, để chào đón cô dâu và chú rể của chúng ta lên sân khấu!"
Ngay lúc mọi người đang vỗ tay, Cửu Cửu nhìn thấy Tiêu Cẩn Chi lạnh nhạt thờ ơ đẩy Lương Kinh Diễm ngồi trên xe lăn đi ra.
Anh lạnh nhạt thờ ơ, còn Lương Kinh Diễm vui mừng, đối lập rõ ràng như vậy, khiến Tiêu Cửu Cửu cảm thấy tim mình cũng bị bóp chặt theo, rồi sau đó bắt đầu đau đớn!
Quả nhiên, cô đã đánh giá sức chịu đựng của bản thân mình quá cao rồi, chỉ mới nhìn bọn họ ở chung một chỗ như vậy thôi, mà cô đã cảm thấy không cách nào chịu đựng nổi rồi.
Tiêu Cửu Cửu đứng lên, dứt khoát xuyên qua đám người, đi ra ngoài cửa.
Nếu còn ở lại, cô không biết mình sẽ làm ra những chuyện gì.
Mới vừa rồi, trong một khắc ấy, cô từng nghĩ, nếu như cô cứ tùy tiện xông lên như vậy, liệu anh Cẩn Chi có đi cùng cô hay không?
Cô không dám đánh cược!
Nguyên nhân anh Cẩn Chi làm như thế rất rõ ràng, chính là vì cô!
Nếu như cô có can đảm đi lên giành lại Tiêu Cẩn Chi, người của hai nhà Tiêu Lương không thể không xé xác bọn họ được, nếu như ngày qua ngày đều sống trong cảm giác lo lắng sợ hãi, bọn họ sẽ hạnh phúc sao?
Hơn nữa, khi tấm lòng của cô vẫn còn đặt trên người Phượng Thần, thì cô cũng không biết mình có thể mang lại hạnh phúc cho anh Cẩn Chi hay không?
Như vậy cũng tốt, cố gắng cho mọi người một khoảng thời gian hòa hoãn, anh Cẩn Chi từng nói, muốn cô cho anh một thời gian, anh sẽ khiến những người đó trả giá thật lớn.
Hiện tại điều duy nhất cô có thể làm, chính là chờ!
Đi ra khỏi đại sảnh bữa tiệc, hình như không khí bỗng mát mẻ hơn trong nháy mắt.
Tiêu Cửu Cửu bâng quơ đi trên đường, hiện tại đầu óc của cô trống rỗng, không biết mình nên đi nơi nào.
Đi mệt, cô vẫy một chiếc taxi, đi đến mộ Phượng Thần.
Khi nhìn thấy khuôn mặt với nụ cười ấm áp như gió xuân ấy trên mộ bia thì lòng Tiêu Cửu Cửu càng trống rỗng, không biết cô nên nói gì với Phượng Thần, ngoài mờ mịt, thì vẫn là mờ mịt.
Thần Thần, bây giờ em nên làm gì đây?
Trong đầu cô dường như nghe được một âm thanh réo rắt như đang trả lời, làm chuyện em muốn làm cho tốt! Đừng để mình chịu uất ức, chỉ cần em cảm thấy vui vẻ là được rồi.
Nhưng hiện tại hình như cô học cũng không xong, Thần Thần, anh đã mang hết vui vẻ của em đi rồi, có thể trả lại cho em không?
Cửu Cửu không biết, trong bữa tiệc, khi Đông Phương Cảnh Nhiêu vừa phát hiện cô mất tích, thì bị hù dọa đến mất hồn.
Lỡ Cửu Cửu ra khỏi đây mà có chuyện gì, thì cô chạy trời cũng không khỏi nắng rồi.
Đông Phương Cảnh Nhiêu hoang mang lo sợ tìm được Đông Phương Cảnh Mộ, vừa nói như thế, Đông Phương Cảnh Mộ cũng lo lắng, lo lắng nhất chính là không phải cô lại xảy ra chuyện gì nữa chứ?
Đông Phương Cảnh Mộ vội vàng tìm người điều tra hệ thống camera, nhìn thấy Tiêu Cửu Cửu rời khỏi bữa tiệc một mình, tâm tình mới buông lỏng một chút. Nhưng khi thấy trên mặt cô tràn đầy mờ mịt và bất lực, trong lòng anh lại thấy đau.
Nhìn cô cứ như vậy mà đi thẳng mãi, cuối cùng ngồi lên một chiếc xe taxi, nhìn phương hướng chiếc taxi chạy đi, đột nhiên Đông Phương Cảnh Mộ lóe lên một ý nghĩ, anh biết cô đi đâu rồi.
"Đi, đến công viên tưởng niệm!"
Đông Phương Cảnh Mộ và Đông Phương Cảnh Nhiêu chạy tới công viên tưởng niệm, nhìn thấy trước mộ Phượng Thần có một bóng dáng cô đơn đang cuộn mình nằm co ro thì hai anh em lập tức cảm thấy đau lòng.
Đông Phương Cảnh Nhiêu tiến lên ôm lấy Cửu Cửu, nghẹn ngào nói một câu: "Cửu Cửu, chúng ta trở về thôi!"
Tiêu Cửu Cửu không có cự tuyệt, nhếch miệng cười với bọn họ: "Được! Về thôi!"
Bây giờ, trong đầu của cô chỉ có một âm thanh, lúc này phải rời đi thôi, lúc này phải rời đi thôi, mặc kệ đi đâu cũng được! Chỉ cần rời khỏi cái nơi khiến cô có cảm giác hít thở không thông này là được.
Tiêu Cửu Cửu cứ ngây ngô suốt, giống như linh hồn đã bay mất, chỉ còn lại cái xác đang đi cùng Đông Phương Cảnh Nhiêu vậy, không nói một lời, cho cô ăn thì ăn, cho cô uống thì uống, ngoan đến không ngờ.
Đông Phương Cảnh Nhiêu nhìn bộ dáng này của cô, vừa đau lòng, vừa tức giận, muốn mắng cô, nhưng khi vừa nhìn thấy đáy mắt u ám đầy bi thương của cô thì lại không mắng ra lời được.
Nhìn Tiêu Cửu Cửu y hệt cái xác không hồn, Đông Phương Cảnh Nhiêu đột nhiên hối hận đã đưa cô trở về, nhìn Cửu Cửu như vậy, cô quả thật không biết nên làm như thế nào cho phải.
Sau mười mấy tiếng ngồi máy bay, rốt cuộc bọn họ cũng trở về nhà Đông Phương ở Luân Đôn.
Tiêu Cửu Cửu rốt cuộc cũng lên tiếng: "Chị Nhiêu, cảm ơn chị! Hãy cho em một chút thời gian, em sẽ tốt thôi! Bây giờ em muốn ngủ một giấc thật ngon, chị nói bọn họ đừng quấy rầy em."
Đông Phương Cảnh Nhiêu vuốt đầu cô: "Cửu Cửu, dù chuyện có lớn đến đâu, cũng không có gì mà không giải quyết được, em phải nhớ kỹ, em còn có bọn chị, còn có rất nhiều bạn bè và người thân quan tâm và yêu thương em, chỉ cần thế giới không diệt vong, thì vẫn còn hi vọng."
Tiêu Cửu Cửu ôm lấy cô: "Chị Nhiêu, em hiểu mà, chị hãy tin tưởng em, em sẽ vượt qua, sau đó, sẽ sống tốt hơn so trước kia."
Đông Phương Cảnh Nhiêu nghe cô nói như thế, cũng biết, Cửu Cửu vẫn còn là Cửu Cửu, ngay cả khi cô bi thương, thì cô vẫn mạnh mẽ như cỏ dại trong gió lớn, vẫn kiên cường đứng lặng ở nơi đó như cũ, mặc cho gió táp mưa sa, cô cứ thản nhiên mà đứng.
Cửu Cửu, mọi thứ rồi cũng sẽ qua! Tất cả, đều sẽ tốt thôi!
Tiêu Cửu Cửu trầm tĩnh mấy ngày, tâm tình đã yên tĩnh trở lại.
Những ngày này, Tiêu Cẩn Chi có gọi điện thoại tới, nhưng cái gì cũng không nói, chỉ hỏi cô có ổn không? Cô nói cũng ổn, sau đó hai người đều không nói gì nữa. Die en DD an Le e Qu y DD oon
Không đúng, rõ ràng trong lòng bọn họ đều có rất nhiều điều muốn nói, nhưng không biết nên nói với nhau như thế nào.
Bọn họ đều đang làm cả hai đau lòng, cứ để ý đến tâm trạng của nhau, sợ nói hơn nhiều, lại khiến người kia đau lòng.
Nháy mắt, đã mấy ngày trôi qua, La Ân nữ sĩ của nhà Bá Tước gọi điện cho Tiêu Cửu Cửu, nói bá tước phu nhân mời Tiêu Cửu Cửu qua tái khám, không biết lúc nào Tiêu tiểu thư có thời gian? Bọn họ sẽ phái người tới đón.
Tiêu Cửu trả lời rằng hôm nay có thể đến.
Người của nhà Bá Tước tới rất nhanh, Tiêu Cửu Cửu mới vừa dọn dẹp xong xuôi, thì người giúp việc nhà Đông Phương đã lên lầu mời cô, nói rằng người của nhà Bá Tước tới đón cô.
Khi Tiêu Cửu Cửu vừa xuống lầu, liền nhìn thấy người đàn ông mang hơi thở nguy hiểm giống như báo đi săn, đang ngồi ở trong phòng khách trò chuyện vui vẻ cùng ông nội và bà nội Đông Phương, thì cô hơi sửng sốt một chút.
Sao người đàn ông này lại tới đây?
Bà nội Đông Phương vừa thấy Cửu Cửu xuống lầu, lập tức cười vẫy tay với cô: "Cửu Cửu, sững sờ ở đó làm gì vậy? Mau tới đây chào hỏi Đại thiếu gia của nhà Bá Tước."
Tiêu Cửu Cửu nhìn về phía Thụy Khắc, vừa vặn đối diện với cặp mắt luôn mang theo một ý vị sâu xa.
Tiêu Cửu Cửu nhàn nhạt gật đầu với anh ta, rồi nói với ông nội và bà nội Đông Phương: "Ông nội, bà nội, con đi trước!"
Bà nội Đông Phương lập tức nói với Thụy Khắc: "Thụy Khắc, Cửu Cửu là bảo bối của nhà Đông Phương chúng ta, phiền cậu chăm sóc nó thật tốt."
Thụy Khắc ưu nhã cười nói: "Xin Phu nhân yên tâm! Thụy Khắc nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Cửu Cửu."
Tiêu Cửu Cửu oán thầm trong lòng, bà nội, người làm vậy là đang nhờ sói chăm sóc dê đó ạ!
AAnh ta ưu nhã làm một tư thế xin mời với Tiêu Cửu Cửu, lại lịch sự mở cửa xe cho Tiêu Cửu Cửu. Ông nội và bà nội Đông Phương cùng nhau đưa đến trước cửa rồi vẫy tay tạm biệt, đợi Cửu Cửu lên xe, lúc này anh ta liền vội vã lái xe chạy nhanh về phía nhà Bá Tước.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook