Cục Cưng Yêu Quý Nhất Của Boss
Chương 54-2: Tiêu thiếu gia giở trò lưu manh! (2)

Editor: Táo đỏ phố núi

Lúc này cô mới thật sự hiểu ra, chỉ cần bạn có thế lực lớn che trời, muốn chỉnh chết một người, thực sự là vô cùng dễ dàng.

Chỉ cần có quyền có thế, cho dù bạn có đúng có trong sạch đi chăng nữa, thì người ta cũng có thể khiến cho người khác nói bạn xấu xa tồi tệ, cho dù bạn có lý, thì trong một đêm bạn cũng có thể biến thành một người có tội. SSdienng dànlew quy9on.

Tiêu Cửu Cửu cô tuy rằng có một chút thông minh, nhưng mà những thứ thông minh này khi phải đối mặt với loại quyền thế, thì mới trở nên mềm yếu vô lực làm sao, vào lúc Tiêu Cẩn Chi và Lôi Đình đối mặt với những khó khăn cực lớn như bây giờ, một chút lực cũng không làm gì được.

Lúc này, cô vô cùng hận sự bất lực của chính mình.

Giống như lúc Phượng Thần chết đi, mặc dù cô đã khiến cho Lương Kinh Diễm phải bỏ ra một giá rất đắt, nhưng bây giờ lại khiến cho Tiêu Cẩn Chi và Lôi Đình rước lấy tai họa lớn hơn, được hay mất không phải rõ ràng rồi sao.

Đúng như lời của Tiêu Cẩn Chi nói, cô đã quá nóng lòng rồi!

Tất cả những thứ này, đều là do cô quá kích động mà gây ra họa!

Cô bị cái chết của Phượng Thần kích thích, cô bị thù hận che mù đôi mắt, bị mất hết kiên nhẫn, mất đi động lực sống khi không còn Phượng Thần nữa, lúc đó cô chỉ muốn hủy diệt hung thủ sát hại Phượng Thần là Lương Kinh Diễm, lúc ấy lựa chọn đua xe cùng Lương Kinh Diễm, cô căn bản không nghĩ mình sẽ còn sống! Càng không lo lắng nếu như cô không chết thì sẽ dẫn tới hậu quả gì.

Cô ngàn tính vạn tính, tất cả đều tính toán đâu vào đó, ngay cả video đã có, nhưng mà lại không tính đến, nhà họ Lương lại bất cần như vậy, nhất định không chịu bỏ qua. SSdienng dànlew quy9on.

Nếu như hậu quả của chuyện này do bản thân của cô gánh chịu, như vậy thì cho dù kết quả như thế nào, cô cũng sẽ không oán không hối, thản nhiên tiếp nhận, sẽ không có chút khó chịu hay đau lòng nào.

Nhưng mà bây giờ hậu quả lại do hai người mà cô quan tâm là Lôi Đình và Tiêu Cẩn Chi phải gánh chịu, mà bọn họ lại vì cô cam tâm tình nguyện chịu đựng tất cả mọi chuyện, khiến cô vô cùng áy náy, cảm giác không có chỗ dung thân.

Nếu như bọn họ thật sự có chuyện gì, thì Tiêu Cửu Cửu cô, cả đời này sẽ không được yên lòng!

Bây giờ dưới sự phản công mạnh mẽ bằng bất cứ giá nào của nhà họ Lương, ngay cả Tiêu Cẩn Chi, đang không có sự hậu thuẫn che chở của nhà họ Tiêu cường thế, thì sự nghiệp của anh cũng thất bại như núi đổ, quả thật không chịu nổi một đòn.

Bây giờ lại thấy Tiêu Cẩn Chi trước giờ không muốn cúi đầu trước ông cụ, lại vì chuyện này của cô mà đi tìm ông cụ,  SSdienng dànlew quy9on.Tiêu Cửu Cửu cảm giác trong lòng mình nặng trĩu, giống như có một tảng đá ngàn cân đè lên vậy, trong lòng vô cùng khó chịu.

Nhưng mà chuyện của Lôi Đình, cô ngoại trừ cầu xin Tiêu Cẩn Chi giúp một tay ra, cũng không còn cách nào khác, cô chỉ hy vọng, anh không nên vì cô, mà khiến cho bản thân mình phải chịu quá nhiều uất ức.

Ngày đó, kể từ sau khi Tiêu Cẩn Chi đi tìm ông cụ xong, thì mỗi ngày đều bắt đầu đi sớm về trễ, nhưng mà mặc kệ dù muộn như thế nào đi nữa, anh cũng nhất định sẽ trở về căn biệt thự nhỏ để ở.

Tiêu Cửu Cửu nhìn khuôn mặt càng ngày càng tiều tụy, trong lòng vừa thương lại vừa xót xa, nhưng cũng không biết làm thế nào, chỉ biết khổ sở.

Nhưng Tiêu Cẩn Chi không nói, cô cũng chỉ có thể làm như không biết chuyện gì, mỗi ngày cô chỉ có thể cố gắng hết sức làm đồ ăn ngon cho Tiêu Cẩn Chi, nấu nồi canh ngon, để cho anh cảm nhận được một cảm giác ấm áp, có thể chữa vết thương lòng cho anh.

Nghĩ tới mỗi lần cô gây ra họa, hậu quả đều cho Tiêu Cẩn Chi gánh vác hết, trong lòng cô lại rất khó chịu.

Lúc đua xe, cô có thể thấy chết không sờn!

Lúc ở trong tù đối mặt với nhiều sự châm biếm chỉ trích, cô vẫn cảm thấy không chút sợ hãi!

Cô có thể đối mặt với sự khiêu chiến của bất cứ người nào, làm bất cứ chuyện gì cũng có thể không thẹn với lòng.

Nhưng mà lúc đối mặt với người đàn ông luôn yên lặng bảo vệ bên cạnh cô, lúc nhìn anh khổ cực vì cô, lo lắng bôn ba vì cô, trong lòng cô lại đau lòng muốn chết!

Cô thật sự hy vọng cô cũng có thể làm chút gì cho anh!

Một ngày này, Tiêu Cẩn Chi vẫn như thường ngày, sáng sớm ăn sáng xong liền đi ra ngoài. SSdienng dànlew quy9on.

Cửu Cửu thì giống như một người ngốc ở trong biệt thự nhỏ, ngồi ở trên ghế salon đọc sách.

Chợt có tiếng chuông cửa kêu lên một tiếng ‘Kính cong’ nhỏ, Tiêu Cửu Cửu sửng sốt một chút, cô luôn ngây ngô ở chỗ này, ít khi có khách tới, ngay cả mấy người Chu Tiêu cũng sẽ gặp mặt ở hội sở Tàng Ngọc Sơn Trang ở phía trước, ai lại tới đây để tìm anh? Hay là tìm cô?

Tiêu Cửu Cửu đi tới cửa nhìn qua màn hình ở cửa, trên màn hình là một người phụ nữ trung niên cao quý và ưu nhã, đáy mắt trầm tĩnh của cô thoáng qua một tia nghi ngờ, là bà Tiêu! Bà ấy tới chỗ này làm gì?

Vị khách này, chính là mẹ của Tiêu Cẩn Chi —— Bà Diệp Tú Trinh, phó bộ trưởng, một nữ cường nhân thủ đoạn mạnh mẽ tiếng tăm lừng lẫy của thủ đô.

Diệp Tú Trinh giống như trong TV mà cô đã nhìn thấy, cắt một mái tóc ngắn gọn gàng, uốn lọn lớn, dùng dầu dưỡng chăm sóc cẩn thận tỉ mỉ, mặc một bộ đồ công sở màu xanh dương đậm khéo léo và tinh xảo, trong tay cầm một chiếc ví da màu đen được làm thủ công, bên trong đôi mắt sắc bén lộ ra khí thế của một nữ cường nhân.

Diệp Tú Trinh ngước đôi mắt sắc bén kia, khẽ nhìn về phía Tiêu Cửu Cửu, đáy mắt của bà nhanh chóng thoáng qua vẻ khinh bỉ và xem thường.

Mỗi lần bà chỉ cần nghĩ tới con trai mình vì người phụ nữ này mà có thể không quan tâm tới thứ gì, bỏ ra bất cứ giá nào, thậm chí ngay cả lời của người mẹ ruột thịt là bà đây cũng không thèm nghe, thì trong lòng của Diệp Tú Trinh lại dâng lên cảm giác khó chịu, khổ sở, tức giận và oán hận, hận không thể bóp chết người gây họa ở trước mắt này. Diễng đáng ele quiý don.

Tiêu Cửu Cửu biết bà, thấy bà cố ý tới tìm lúc Tiêu Cẩn Chi không có ở đây, đột nhiên đi tới chỗ này nhất định là không có chuyện gì thì không tới điện tam bảo.

“Mời vào trong!”

Lúc giọng nói nhàn nhạt của Cửu Cửu vang lên, Diệp Tú Trinh ngạo nghễ ngẩng đầu lên sải bước đi vào trong phòng khách, thản nhiên ngồi xuống ghế sofa.

Đợi bà ngồi xuống xong, Tiêu Cửu Cửu rót cho bà một ly trà, lễ phép đưa tay, “Mời uống trà!”

Diệp Tú Trinh nhìn vẻ mặt lạnh nhạt trầm tĩnh của cô gái này, trên khuôn mặt của cô rất bình tĩnh không chút gợn sóng, làm như chuyện gì cô cũng không để trong lòng, chuyện gì cũng không khiến cho cô động lòng được vậy, thật sự không giống như nét mặt của một thiếu nữ mười bảy tuổi nên có.

Chân mày của Diệp Tú Trinh khẽ nhíu lại, theo kinh nghiệm giao tiếp nhiều năm, bà biết cô gái này cũng không phải là người dễ sống chung, nhưng mà chỉ cần là chuyện dính tới tiền đồ của Tiêu Cẩn Chi, bà là một người mẹ, cho dù như thế nào đi nữa, hôm nay bà cũng phải ra tay.

“Biết vì sao tôi tìm tới cô không?” Diệp Tú Trinh lạnh lùng hỏi, giọng nói của bà không mang theo chút tình cảm nào, rất lạnh lùng và vô tình.

Mắt của Tiêu Cửu Cửu cụp xuống, nhàn nhạt trả lời, “Cửu Cửu ngu dốt, xin phu nhân nói thẳng ra ạ!” Diễng đáng ele quiý don.

Diệp Tú Trinh rất hài lòng với thái độ khiêm nhường và hèn mọn mà Cửu Cửu thể hiện ra, bà ung dung móc một tờ chi phiếu, đưa thẳng tới trước mặt của Tiêu Cửu Cửu, nói rất rõ ràng và dứt khoát: “Cô Tiêu, tôi cũng biết hành động dùng tiền để mua tình cảm thì rất thô tục. Nhưng mà vì con trai bảo bối của tôi, bây giờ tôi cũng chỉ nghĩ ra được chiêu này thôi. Tiêu Cửu Cửu, chúng là là người ngay thẳng không nói những lời vòng vo, cô còn nhỏ tuổi đã chịu đi theo con trai của chúng tôi, chắc chỉ đơn giản là vì muốn có một cuộc sống tốt hơn, có thể bình an qua ngày, số tiền kia, mặc dù không nhiều lắm, nhưng tuyệt đối không phải là ít, cô hãy cầm lấy, cho dù có đi ra nước ngoài, thì cả đời này của cô cũng không cần phải lo lắng gì nữa.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương