Editor: Puck

Bên trong phòng bệnh nội trú cao cấp số 508 tầng năm, Úy Nam Thừa gõ cửa tiến vào, nhìn thấy bốn vị đại nhân ở trong phòng, chào hỏi từng người.

“Cha, mẹ, chú Thiên, dì Đinh, ông nội người sao rồi?”

“Là tiểu Thừa trở về?” Ông cụ Úy đang chụp mặt nạ dưỡng khí vang lên giọng nói yếu ớt.

Úy Nam Thừa vội chạy mấy bước đến bên cạnh ông nội, cầm tay gầy trơ xương như que củi của ông, trong lòng không hề có mùi vị gì, ngay cả giọng nói cũng mang theo nghẹn ngào.

“Ông nội, là cháu.”

“Trở lại là tốt rồi.” Giờ phút này ông cụ Úy nhìn thấy cháu nội đã thỏa mãn trong lòng, dù sao nhà họ Úy cũng là dòng họ độc đinh, lại nhất định chạy đến nước Mỹ gây dựng sự nghiệp, ôi! Một năm cũng không nhìn thấy được mấy lần.

Úy Nam Thừa không hiểu rõ ý định lqd của cha mẹ và ông nội, chỉ có điều anh đã lựa chọn, chỉ có thể từng bước một đặt chân xuống mà đi.

Đúng lúc này, cửa bị đẩy ra, một cô gái thắt bím thở hổn hển chạy vào, không nhìn bốn vị đại nhân, nhào tới giường bệnh, “Ông nội Úy…”

Âm cuối kéo thật dài, thấp thoáng có vẻ nũng nịu.

Úy Nam Thừa quả thật bị sợ ngây người rồi, cô ta không phải thôn cô vừa rồi ở cửa ra vào sao! Cô ta… Sao lại chạy vào đây? Còn nói ông nội… Ông nội Úy?

Chẳng lẽ cô ta chính là con gái của chú Thiên, từ nhỏ đã như nam sinh Thiên Ca Tuệ?

Đúng là oan gia ngõ hẹp!

Không đợi anh tự mình xác nhận, ông nội anh đã cho anh đáp án.

“Tuệ Tuệ, sao cháu lại mặc trang phục này.” Giọng ông cụ Úy yếu ớt.

“Ông nội Úy, cháu vừa diễn vai Tứ Phượng trong “Lôi Vũ”, còn chưa kịp thay quần áo chứ sao…” Cái miệng nhỏ nhắn của Thiên Ca Tuệ làm nũng.

Toàn bộ chú ý của cô đều đặt trên người ông nội Úy đang nằm trên giường bệnh, hoàn toàn không để ý tới người đàn ông cao lớn đối diện là ai.

“Tuệ Tuệ thật giỏi, lại có thể diễn nhân vật Tứ Phượng trong vở “Lôi Vũ”. Ông cụ Úy yêu thích Tuệ Tuệ gần như quá rõ ràng, không thua kém cháu nội bảo bối của mình chút nào.

“Con bé này, có hiểu chuyện không, bây giờ ông nội Úy của con cần nghỉ ngơi.” Đinh Như trách mắng con gái mình.

“Bác gái Nam, mẹ mắng cháu!” Thiên Ca Tuệ trề môi mặt nhỏ nhắn tìm núi dựa.

Vẻ mặt Nam Xu Nhiên cưng chiều ôm Tuệ Tuệ, khóe mắt tràn đầy nụ cười, đứa nhỏ Tuệ Tuệ này do bà nhìn từ nhỏ mà lớn lên, vô cùng yêu thích, chỉ ước gì con bé làm con dâu mình.

Úy Nam Thừa ở bên cạnh quả thật hết sức buồn bực, sao Thiên Ca Tuệ vừa vào cửa đã đoạt đi ánh mắt của ông nội và mẹ, mà chính anh là con trai vừa mới trở về nước, lại bị gạt sang một bên?

Có lẽ ánh mắt của Úy Nam Thừa quá mức mãnh liệt, Thiên Ca Tuệ không vui nhìn sang, vừa nhìn, dọa cô nhảy dựng lên!

“Chú… Sao chú lại ở đây?” Giọng nói run rẩy, ngón tay cũng run run.

“Gì mà sao chú lại ở đây, cậu ấy là anh Thừa của con.” Đinh Như tức giận nói.

“Anh Thừa? Chẳng lẽ… Chính là Úy Nam Thừa ngu ngốc chỉ biết học đó.” Thiên Ca Tuệ không thể tin kêu lên.

Đầu Úy Nam Thừa lại bắt đầu đau, đã xong hết chưa!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương