Cục Cưng Vô Địch: Cha, Người Bị Fire Rồi!
-
Chương 12: Bàn chuyện cưới gả
Ngày tám tháng mười một dương lịch, ngày hoàng đạo, thích hợp cưới gả.
Còn có mười ngày.
Đây là kết quả do cha mẹ hai bên cùng chung thống nhất, ông cụ Úy dĩ nhiên vô cùng hài lòng.
Úy Nam Thừa nghe theo đề nghị của Hứa Du tìm Thiên Ca Tuệ tiến hành nói chuyện mang ý nghĩa sâu xa một lần, kết quả rất lý tưởng.
Thiên Ca Tuệ cũng cảm thấy không có biện pháp nào tốt hơn, dù sao tuổi mình còn nhỏ, sau khi tốt nghiệp còn muốn lên đại học, tính ra ước chừng năm năm, sau này còn nhiều thay đổi!
Mặc dù hai người tạm thời có ý kiến đạt thành nhất trí, nhưng cũng không nói lên hai người vì vậy mà hành quân lặng lẽ.
Trưa thứ bảy, bên trong phòng khách mang phong cách Trung Quốc đậm chất nhà họ Thiên, ngồi bên trái sofa là Nam Xu Nhiên và Đinh Như, đang vùi đầu nhìn một quyển sách tranh, hình như đang chọn lễ phục cho hôn lễ.
Ngồi bên phải sofa là Úy Hoa Dã và Thiên Tùng Dịch, bình tĩnh như thường thảo luận hạng mục công việc.
Úy Nam Thừa và Thiên Ca Tuệ ngồi đối diện nhau, mắt nhìn không chớp, tự lo vùi đầu chơi điện thoại di động.
“Như Như, cô xem ngày đó Tuệ Tuệ mặc váy cưới hay sườn xám?” Nam Xu Nhiên ngẩng đầu lên hỏi Đinh Như ở bên cạnh.
Thiên Ca Tuệ cả kinh điện thoại cũng sắp rớt rồi, bác gái Nam cố ý sao? Cần phải long trọng vậy sao?
Úy Nam Thừa khẽ ngước đầu, ánh mắt nghiền ngẫm quan sát người nào đó từ trên xuống dưới, tóc ngắn ngang tai, áo sơ mi màu trắng, quần jean, vóc người khô khan, hiển nhiên giống như một tomboy.
Hừ hừ trong lòng: lại còn muốn mình cưới một nam sinh nhỏ giống như đậu cô ve xào!
Thiên Ca Tuệ khinh thường di3nd4nlequ.uydo11 nheo tròng mắt, khóe miệng hơi vểnh, không yếu thế chút nào đáp lại: Làm ơn! Chú, chú đã đi vào hàng ngũ đàn ông già, còn trông cậy vào thiếu nữ xinh đẹp thanh xuân trí tuệ vô địch đây đến thu nhận, không có cửa đâu!
Có lẽ ý khinh bỉ trong mắt người nào đó quá nồng đậm rồi, chân mày Úy Nam Thừa run rẩy, anh nên già bao nhiêu? Hai mươi sáu tuổi cũng gọi đàn ông già? Hoàn toàn không có biện pháp khai thông học sinh cấp ba này!
Hai người cứ đằng đằng sát khí dùng ánh mắt trao đổi như vậy, lửa văng khắp nơi!
Mà bốn vị đại nhân bên kia cũng thảo luận đến khí thế ngất trời.
“Tôi cảm thấy cái này cũng rất tốt.” Giọng Đinh Như
“Ừ, rất tốt, cao quý sang trọng.” Nam Xu Nhiên lên tiếng.
Cuối cùng, kết quả thảo luận là: xét thấy Tuệ Tuệ là học sinh cấp ba, hôn lễ sang trọng vô cùng phô trương sẽ có ảnh hưởng, chỉ có thể cố hết sức giản lược, chờ sau khi Tuệ Tuệ tốt nghiệp đại học lại cử hành hôn lễ long trọng một lần.
Cái gọi là giản lược chính là chỉ mở tiệc mời người nhà hai bên và bạn bè, cử hành hôn lễ đơn giản.
Sau khi cưới, một ba năm Tuệ Tuệ ở nhà họ Úy, hai, tư, sáu ở nhà mình.
“Cha, mẹ, chú Thiên, dì Đinh, con có chút việc đi trước.” Úy Nam Thừa đứng dậy chuẩn bị rời đi.
“Tuệ Tuệ, không phải vừa rồi con nói muốn đi tìm Yên Nhi và Hạ Lan sao?” Mẹ Đinh cho con gái chút thể diện.
“Tiểu Thừa, con đưa Tuệ Tuệ đi, bên ngoài thuê xe bất tiện.” Nam Xu Nhiên rất thích hợp mở miệng.
Úy Nam Thừa rất buồn bực, bây giờ đầy xe taxi, sao lại bất tiện rồi.
“Mẹ, bác gái Nam, không cần đâu, con có thể tự đi.” Thiên Ca Tuệ vội xua tay.
“Nhìn hai vợ chồng con nhóc này, vẫn xa lạ như thế.” Nam Xu Nhiên oán trách mà cười nói.
Nét mặt Thiên Ca Tuệ chỉ có thể dùng một chữ 囧 để hình dung, vợ chồng son…
Còn có mười ngày.
Đây là kết quả do cha mẹ hai bên cùng chung thống nhất, ông cụ Úy dĩ nhiên vô cùng hài lòng.
Úy Nam Thừa nghe theo đề nghị của Hứa Du tìm Thiên Ca Tuệ tiến hành nói chuyện mang ý nghĩa sâu xa một lần, kết quả rất lý tưởng.
Thiên Ca Tuệ cũng cảm thấy không có biện pháp nào tốt hơn, dù sao tuổi mình còn nhỏ, sau khi tốt nghiệp còn muốn lên đại học, tính ra ước chừng năm năm, sau này còn nhiều thay đổi!
Mặc dù hai người tạm thời có ý kiến đạt thành nhất trí, nhưng cũng không nói lên hai người vì vậy mà hành quân lặng lẽ.
Trưa thứ bảy, bên trong phòng khách mang phong cách Trung Quốc đậm chất nhà họ Thiên, ngồi bên trái sofa là Nam Xu Nhiên và Đinh Như, đang vùi đầu nhìn một quyển sách tranh, hình như đang chọn lễ phục cho hôn lễ.
Ngồi bên phải sofa là Úy Hoa Dã và Thiên Tùng Dịch, bình tĩnh như thường thảo luận hạng mục công việc.
Úy Nam Thừa và Thiên Ca Tuệ ngồi đối diện nhau, mắt nhìn không chớp, tự lo vùi đầu chơi điện thoại di động.
“Như Như, cô xem ngày đó Tuệ Tuệ mặc váy cưới hay sườn xám?” Nam Xu Nhiên ngẩng đầu lên hỏi Đinh Như ở bên cạnh.
Thiên Ca Tuệ cả kinh điện thoại cũng sắp rớt rồi, bác gái Nam cố ý sao? Cần phải long trọng vậy sao?
Úy Nam Thừa khẽ ngước đầu, ánh mắt nghiền ngẫm quan sát người nào đó từ trên xuống dưới, tóc ngắn ngang tai, áo sơ mi màu trắng, quần jean, vóc người khô khan, hiển nhiên giống như một tomboy.
Hừ hừ trong lòng: lại còn muốn mình cưới một nam sinh nhỏ giống như đậu cô ve xào!
Thiên Ca Tuệ khinh thường di3nd4nlequ.uydo11 nheo tròng mắt, khóe miệng hơi vểnh, không yếu thế chút nào đáp lại: Làm ơn! Chú, chú đã đi vào hàng ngũ đàn ông già, còn trông cậy vào thiếu nữ xinh đẹp thanh xuân trí tuệ vô địch đây đến thu nhận, không có cửa đâu!
Có lẽ ý khinh bỉ trong mắt người nào đó quá nồng đậm rồi, chân mày Úy Nam Thừa run rẩy, anh nên già bao nhiêu? Hai mươi sáu tuổi cũng gọi đàn ông già? Hoàn toàn không có biện pháp khai thông học sinh cấp ba này!
Hai người cứ đằng đằng sát khí dùng ánh mắt trao đổi như vậy, lửa văng khắp nơi!
Mà bốn vị đại nhân bên kia cũng thảo luận đến khí thế ngất trời.
“Tôi cảm thấy cái này cũng rất tốt.” Giọng Đinh Như
“Ừ, rất tốt, cao quý sang trọng.” Nam Xu Nhiên lên tiếng.
Cuối cùng, kết quả thảo luận là: xét thấy Tuệ Tuệ là học sinh cấp ba, hôn lễ sang trọng vô cùng phô trương sẽ có ảnh hưởng, chỉ có thể cố hết sức giản lược, chờ sau khi Tuệ Tuệ tốt nghiệp đại học lại cử hành hôn lễ long trọng một lần.
Cái gọi là giản lược chính là chỉ mở tiệc mời người nhà hai bên và bạn bè, cử hành hôn lễ đơn giản.
Sau khi cưới, một ba năm Tuệ Tuệ ở nhà họ Úy, hai, tư, sáu ở nhà mình.
“Cha, mẹ, chú Thiên, dì Đinh, con có chút việc đi trước.” Úy Nam Thừa đứng dậy chuẩn bị rời đi.
“Tuệ Tuệ, không phải vừa rồi con nói muốn đi tìm Yên Nhi và Hạ Lan sao?” Mẹ Đinh cho con gái chút thể diện.
“Tiểu Thừa, con đưa Tuệ Tuệ đi, bên ngoài thuê xe bất tiện.” Nam Xu Nhiên rất thích hợp mở miệng.
Úy Nam Thừa rất buồn bực, bây giờ đầy xe taxi, sao lại bất tiện rồi.
“Mẹ, bác gái Nam, không cần đâu, con có thể tự đi.” Thiên Ca Tuệ vội xua tay.
“Nhìn hai vợ chồng con nhóc này, vẫn xa lạ như thế.” Nam Xu Nhiên oán trách mà cười nói.
Nét mặt Thiên Ca Tuệ chỉ có thể dùng một chữ 囧 để hình dung, vợ chồng son…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook