"Mẹ, mẹ xem con được 100 điểm này!" Vừa đến nhà, Hoan Hoan liền đưa bài kiểm tra như hiến vật quý cho cô coi.

"Hoan Hoan thật là giỏi!" Cố Bảo Bảo ôm lấy bé, bé liền nhanh đưa mặt lại gần mẹ, "Mẹ, mẹ hôn một cái khen cho con đi!"

"Chụt" một tiếng, bé mãn nguyện có được cái hôn của mẹ, mắt cười tít thành đường chỉ.

Cái ôm của mẹ vừa nhẹ nhàng vừa êm ái, ấm áp dễ chịu hơn bất cứ cái ôm nào, bé im lặng nghĩ ngợi.

Nhưng cái tay của Nhạc Nhạc lại đẩy bé, bé quay đầu ra, liền thấy Nhạc Nhạc cũng đưa bài kiểm tra cho mẹ xem.

Gương mặt bé hớn hở, chỉ vào bài kiểm tra của Nhạc Nhạc nói: "Mẹ, Nhạc Nhạc lại vẽ con rùa to kìa!"

Cố Bảo Bảo cúi đầu xem. Quả nhiên, trên bài kiểm tra trống không, chỉ có một con rùa thật đo đang chậm chạp bò trên bài thi.

Cô ngạc nhiên nhìn Nhạc Nhạc, "Nhạc Nhạc, đây là con vẽ trong giờ kiểm tra sao?"

Nhạc Nhạc nghe hiểu lời cô, gật gật đầu, mắt to tắc đắc ý nhìn Hoan Hoan!

Hừ! Em biết vẽ con rùa to, anh không biết!

Nhạc Nhạc có biết vẽ một chút! Nhưng lại vẽ đẹp vậy ư? ! Sao cho tới giờ cô lại không phát hiện ra nhỉ?

Hoan Hoan không yếu thế chút nào trừng mắt với đôi mắt to đắc ý của Nhạc Nhạc, "Nhạc Nhạc, vẽ rùa thì có gì hơn người chứ! Sau này mà em nói được, cũng đừng nói em vẽ rùa đó! Bằng không người khác nhất định sẽ đặt cho em một biệt danh, gọi là "Đại Ô Quy" (con rùa to)!"

Nói xong bé còn giơ tay ra làm thành con rùa!

Nhạc Nhạc nghe hiểu, nhăn chặt mày lại!

Bé biết Hoan Hoan đang giễu cợt bé, tức giận giơ nắm đấm, đánh tới Hoan Hoan.

Hoan Hoan linh hoạt né đi, hai đứa bé chạy đuổi nhau trong phòng khách.

"Choang. . ." Cái ly trên hộc tủ rơi xuống đất vỡ tan.

"Kịch. . ." Điều khiển TV bị đụng vào rơi xuống.

"Bịch. . ." Rổ đựng vỏ bánh trên bàn sắp rơi, Cố Bảo Bảo tay mắt lanh lẹ liền đỡ lấy.

"Hoan Hoan Nhạc Nhạc!"

Cô la lên, mỗi tay giữ một đứa, kéo chúng lại sô-pha, "Hai đứa còn náo loạn, mẹ sẽ giận đấy."

Hoan Hoan cười khúc khích, tiến lên ôm cổ cô, giọng ngọt xớt: "Hoan Hoan ngoan nhất nè, mẹ đừng nóng giận nha."

Nhạc Nhạc cũng chen vào, khuôn mặt nhỏ nhắn cọ cọ trong ngực cô, như là đang vỗ về cơn tức giận của cô.

Cô bị chọc cười, "Hai con cáo con này!" Cô cưng chiều hôn lên mặt mỗi đứa một cái, "Tiểu bảo bối của mẹ, mẹ yêu các con nhất."

Kế tiếp, hai anh em mỗi người chiếm "nửa giang sơn", dính chặt cô không buông. Hoan Hoan nói một ít chuyện thú vị ở trường, Nhạc Nhạc lại tựa vào ngực cô như buồn ngủ.

"Mẹ." Hoan Hoan lại nói, "Cô giáo đã sắp xếp buổi biểu diễn dương cầm bị hoãn lần trước vào sáng chủ nhật, mẹ có đi cùng ba tới xem không ạ?"

Chủ nhật! Cố Bảo Bảo khổ sở lắc đầu, "Xin lỗi, Hoan Hoan, mẹ lại không đi được rồi."

"Vì sao ạ?" Hoan Hoan kinh ngạc, bé chưa từng nghĩ tới là mẹ sẽ không đi!

Cố Bảo Bảo cười vô vị, "Bởi vì mẹ đã đáp ứng trước với ông bà ngoại, cuối tuần này sẽ cùng đi nghỉ phép với hai ông bà. Ông bà ngoại là ba với mẹ của mẹ, mẹ đã đáp ứng rồi thì không thể nuốt lời."

Cô thở dài, còn tưởng rằng có thể thuyết phục chú Mục để cô dẫn Hoan Hoan Nhạc Nhạc cùng đi, bây giờ có vẻ là không được rồi.

Hoan Hoan gật đầu, "Con hiểu rồi, đã đáp ứng trưởng bối thì phải làm được, đó mới là hiếu thuận."

Cố Bảo Bảo ngạc nhiên cười, nghĩ không ra Hoan Hoan lại hiểu chuyện như vậy, "Hoan Hoan, ai dạy con thế?"

Khuôn mặt nhỏ ngước lên, "Ba ạ!"

Nói xong cặp mắt to của bé trở nên thần bí, "Mẹ, con cho mẹ biết cái này nè." Bé dí sát lại tai Cố Bảo Bảo, "Mặc dù đôi khi ba với ông nội cãi nhau, nhưng ba lại rất quan tâm ông nội, lúc nào cũng lén hỏi người giúp việc ông nội có ăn no mặc ấm hay không, con đã mấy lần nghe lén được đó!"

Nghe vậy, trong lòng cô thấy ấm áp, cũng biết anh là người chết vì sĩ diện mà!

"Hoan Hoan cũng phải hiếu thuận với ông nội như ba, được không?"

Hoan Hoan nghiêm túc gật đầu, "Con không chỉ hiếu thuận với ông nội, con còn muốn hiếu thuận với ông bà ngoại, ba với mẹ nữa."

Cố Bảo Bảo liền bị bé chọc cười.

Ăn xong cơm tối, Cố Bảo Bảo nhân lúc còn sớm đưa bọn trẻ quay về nhà.

Trong lòng cứ thấy là lạ. Lần này đi nghỉ phép, ba mẹ lại không tìm cách đưa Hoan Hoan Nhạc Nhạc cùng đi, so với việc yêu thích hai đứa của ba mẹ đúng là một trời một vực!

Tới nhà rồi, chú Mục cũng kỳ quái, "Thế nào, Tư Viễn không về cùng cháu à?"

Ông nhìn đồng hồ, "Bây giờ hẳn đã tan tầm rồi nhỉ."

Cô cười cười không nói, dỗ Nhạc Nhạc đi với Hoan Hoan theo người hầu đi tắm, còn cô thì ra trước.

"Chú Mục, cháu về trước đây."

Mục Phong Minh cười gật đầu, "Cháu về đi, đừng muộn quá. Nhạc Nhạc cháu không cần lo, bây giờ chú cũng có thể dỗ thằng bé ngủ rồi."

"Cám ơn chú Mục."

Cô ra khỏi khu nhà, tới trạm xe buýt gần nhất, trong đầu luôn nghĩ tới câu nói vừa rồi của Mục Phong Minh: Bây giờ hẳn là tan tầm rồi chứ nhỉ.

Tối hôm qua và hôm nay, anh cũng không gọi điện cho cô, có phải anh còn đang tức giận không muốn để ý tới cô nữa? Hay là. . . công ty có chuyện gì?

Lúc này, có hai chiếc xe buýt cùng đỗ ở trạm, thực sự là quá đúng dịp, một chiếc quay về tiệm mỳ Cố gia, một chiếc khác lại tới công ty.

Cô trù trừ một lúc liền bước lên xe buýt tới công ty.

Ra khỏi thang máy, tầng cho tổng giám đốc quả nhiên vẫn sáng đèn. Cô còn đang do dự xem khi gặp anh sẽ nói gì, chân thì đã bước tới cửa văn phòng, khẽ đẩy cửa ra liền sửng sốt, cửa khóa? !…

"Trợ lý Cố!" Nghe được tiếng bước chân, chủ nhiệm thư ký tới gần kỳ quái nhìn cô: "Trễ rồi mà cô còn tới công ty, có việc gì à?"

"Tôi. . ." Cô xoay người lại, gật đầu, lại lắc đầu, nhìn tài liệu đang kẹp ở nách chủ nhiệm thư ký: "Trễ vậy rồi. . . cô tăng ca à?"

"Đúng vậy, chúng tôi còn phải đưa mấy tài liệu nữa, mọi người đang trong phòng thư ký."

Chủ nhiệm thư ký mỉm cười, đại khái đoán được tâm tư của cô, liền nói: "Mục tổng ban đầu là ở cùng chúng tôi, buổi chiều anh ấy có chuyện đột xuất lại ra ngoài, tôi nghĩ hôm nay sẽ không tới công ty nữa."

Tâm tư bị người ta nhìn thấu, cô có hơi lúng túng, cúi đầu, ". . . Mọi người làm việc đi, tôi đi trước."

Trong lúc nói, tiếng giày cao gót từ phòng thư ký vang ra, dừng lại trước cửa.

Cô ngẩng lên đối diện với gương mặt lạnh lùng giễu cợt của Mục Sơ Hàn, "Cố Bảo Bảo, trễ thế này cô còn tới tìm anh tôi làm gì? Hừ, nhà tôi là cao ốc mở công ty, không phải nơi mà cô có thể nói chuyện yêu đương."

Cố Bảo Bảo chỉ coi như không nghe thấy, gật đầu với chủ nhiệm thư ký, chuẩn bị đi.

"Cô đi đâu?" Mục Sơ Hàn lại lên tiếng, chủ nhiệm thư ký cũng không ngăn được, "Cô khỏi cần đi tìm anh tôi. Hôm nay anh tôi ra ngoài là vì chuyện của Tâm Du. Bây giờ anh ấy đang ở với Tâm Du, cô cũng không cần phải đi quấy rầy làm gì, chớ không biết xấu hổ như thế!"

Nói xong, cô ta cười lạnh lùng quay lại vào phòng thư ký.

"Trợ lý Cố. . ." Chủ nhiệm thư ký muốn nói gì, bị cô lắc đầu cắt đứt, "Tôi biết, tôi đều biết. Tôi. . . đi trước." Cô bước nhanh vào thang máy.

Chủ nhiệm thư ký nhíu mày, làm gì mà đi nhanh vậy, chí ít để cô nói hết đã chứ! Cô muốn nói, Mục tổng vì Trịnh Tâm Du mà ra ngoài là không sai, nhưng chỉ là đi xử lý việc làm một tấm chi phiếu giá trị lớn thôi a!

***

Cố Bảo Bảo vừa lên xe buýt, một chiếc Porche liền lái vào bãi đỗ xe khu nhà. Chốc lát sau Mục Tư Viễn đi vào thang máy.

"Ba!" Hoan Hoan vừa lúc tắm xong đi ra, thấy anh liền vui vẻ không gì sánh được.

Ban đầu bé còn định tắm xong sẽ gọi điện cho ba tới nữa.

Mục Tư Viễn ôm lấy hai đứa bé, vô cùng thân thiết hỏi: "Có ăn ngoan không?"

Nhạc Nhạc chỉ lo chơi với cà- vạt của anh, Hoan Hoan gật đầu, "Bọn con ăn rồi, ăn ở nhà ông bà ngoại với mẹ nữa."

Anh sửng sốt, lập tức nhìn khắp nơi, "Mẹ đâu? Mẹ đưa các con về?"

"Vâng ạ, nhưng mẹ lại vừa về rồi." Hoan Hoan quyệt miệng nhỏ nhắn, "Ba, mẹ nói chủ nhật không thể đi xem con biểu diễn dương cầm rồi."

"Vì sao?" Không thể nào, anh biết cô vì con mà bất cứ khi nào cũng có thời gian.

Hoan Hoan nhìn nét kinh ngạc của ba, ra vẻ ông cụ non: "Lần này thực sự không thể đi được, bởi vì mẹ nói cuối tuần mẹ đi nghỉ mát với ông bà ngoại rồi!"

Đi nghỉ mát? Sao lại không nghe cô nói gì hết vậy? Chết tiệt! Anh thả Hoan Hoan Nhạc Nhạc xuống, nhớ tới lần trước thấy Công Tôn Diệp trong tiệm mỳ Cố gia, trong lòng không khỏi giận dữ.

Cô gạt anh, không phải là đi nghỉ mát cùng chú Cố thím Cố, cộng thêm một Công Tôn Diệp đấy chứ!

"Hoan Hoan Nhạc Nhạc." Anh ngồi xổm xuống hôn nhẹ hai đứa, "Hai đứa mau đi ngủ ngoan, ba ra ngoài một lúc."

"Ba đi đâu vậy ạ?" Hoan Hoan kéo lấy quần anh, cần phải hỏi cho rõ.

Anh cười, "Ba đi tìm mẹ, có được không?"

Wow, đó đương nhiên được rồi! Hoan Hoan nhanh chóng buông tay, cao hứng gật đầu.

"Nhạc Nhạc, ba đi tìm mẹ đó, em có vui không?" Chờ Mục Tư Viễn đi rồi, Hoan Hoan không khỏi hưng phấn lại hỏi Nhạc Nhạc.

Nhạc Nhạc nhăn đôi mày nhỏ nhắn lại, ba một mình đi tìm mẹ, lại không mang bé đi, sao bé lại vui được chứ?

"Em ngốc quá đi." Hoan Hoan ôm lấy vai nhỏ của em, "Nếu ba mẹ hòa hảo, chúng ta có thể sống cùng với ba mẹ rồi. Như vậy thì ngày nào cũng sẽ được gặp mẹ, lẽ nào em không vui sao?"

Cái này à, vậy đúng là rất vui! Nhạc Nhạc lúc này mới gật đầu.

Mục Tư Viễn phóng nhanh tới tiệm mỳ Cố gia, cửa tiệm đã đóng.

Anh ngẩng đầu lên, lầu hai đã tắt đèn, anh tiến lên đập cửa sắt rồi hô lớn: "Cố Bảo Bảo? Cố Bảo Bảo!"

Không có ai trả lời.

Bà chủ tiệm tạp hóa bên cạnh nhô đầu ra nói: "Đừng gọi nữa, bọn họ về nhà rồi, hai ngày nay tiệm mỳ không mở cửa."

Về nhà? Anh sửng sốt, mang máng nhớ lại đây chỉ là chỗ ở tạm thời để mở tiệm, bọn họ còn có một căn nhà khác, đó mới là chỗ ở chân chính.

Thế nhưng, anh không biết chỗ đó ở đâu!

Anh chỉ có thể lấy di động ra gọi cho cô.

Một lúc sau, đầu dây bên kia vang lên giọng nói của cô, "Alo? Có chuyện gì vậy Mục tổng?"

"Em. . ." Hắn nuốt ba chữ "chết tiệt" xuống, "Ở đâu?"

"Tôi ở nhà." Lần này cô không tắt máy, còn trả lời câu hỏi của anh, vì sao anh cảm giác mình tức giận như vậy!

"Nhà em ở đâu?"

Bên kia dừng một lúc, "Mục tổng, anh có chuyện gì thì nói đi. Nếu là về công việc, thứ hai tôi đi làm sẽ sắp xếp cho anh."

Anh đấm vào cửa xe: "Em đang ở đâu? Anh muốn gặp em bây giờ."

Im lặng một chút rồi cô mới nói: "Tôi sắp ngủ rồi." Đầu dây bên kia mơ hồ vang lên thanh âm ba Cố: "Bảo Bảo, mau ngủ đi, năm giờ sáng mai chúng ta sẽ xuất phát!"

Cô đáp lại, lại nói: "Vậy cứ như thế, Mục tổng, tôi cúp máy đây."

"Cố Bảo Bảo, em dám!" Anh quát lên.

Dường như có hiệu quả, không thấy cô nói gì, nhưng cũng không thấy cúp máy.

"Em rốt cuộc ở đâu? Anh muốn gặp em." Anh lặp lại, ngữ điệu không cho phép kháng lại.

Cô mãi mà không nói gì, cô không biết mình có thể nói gì.

"Cố Bảo Bảo? Em không nói?" Anh tức giận, "Vậy anh sẽ cho người đi từng nhà tìm, xem có thể tìm được em hay không."

"Anh đang ở đâu?" Cô cuối cùng cũng lên tiếng, "Tôi tới tìm anh."

"Anh đang ở đầu ngõ tiệm mỳ Cố gia." Tiệm mỳ cách nhà ba mẹ cô không xa, bảy tám phút sau cô đã tới đầu ngõ.

Mục Tư Viễn thấy cô tới, tức giận trong lòng nhạt dần, sắc mặt lại hơi trầm xuống.

"Chuyện gì vậy?" Cô đứng lại từ xa, thấy anh tựa người vào xe, đôi mắt đen nhìn vào cô: "Qua đây."

Cô lại bước thêm mấy bước, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập vẻ không tình nguyện.

Hắn có chút bực mình rồi lại hơi buồn cười, vươn tay ra kéo cô vào ngực, cánh tay sắt vòng qua eo cô làm cô không cách nào giãy dụ.

"Buông ra!" cô đánh vào vai anh, dùng khí lực rất lớn.

Anh không tức giận mà còn cười, cúi đầu hôn một cái lên môi cô.

cô ngẩn ngơ, nhìn chằm chằm vào đôi môi mỏng của anh, có phải nó đã từng hôn Trịnh Tâm Du? Liệu nó có mang theo hơi thở của Trịnh Tâm Du?

Nghĩ như vậy, nước mắt lại tích tụ, chỉ là quật cường không chịu chảy ra.

"Sao mà khóc?" Anh nhíu mày, "Có gì hay mà khóc? Nhạc Nhạc thích khóc, nhất định là học theo em!"

"không cần anh lo!" cô càng giãy dụa, anh lại càng ôm chặt lấy.

Bỗng, cảm giác lạnh vọt tới, cô ngẩn ra, bàn tay anh nhân cơ hội từ bên dưới đi vào trong áo cô, nắm lấy vật mềm mại của cô.

"Anh làm gì thế?" cô sợ ngây người, tại nơi đầu ngõ người đến người đi như này mà anh lại có thể làm như vậy hả.

Anh nhếch môi cười ta, "Em còn ồn ào, anh còn có nhiều động tác em không nghĩ tới hơn!"

Lời tuy là vậy, tay kia anh cởi nút áo, bọc vóc dáng nhỏ bé của cô trong áo khoác ngoài của mình.

Hơi ấm lập tức kéo tới, mặt cô hơi đỏ lên, may là có bóng đêm che dấu mới bị anh không nhìn thấy.

"Ngày mai đi nghỉ mát ở đâu?" Rốt cục an tĩnh, anh mới hỏi.

cô không muốn để ý đến anh, tay đang nắm vật mềm mại cố ý nắn bóp, anh uy hiếp cô: "Có nói không?"

"Anh....!" cô giữ lấy tay anh, nỗ lưc ngăn cản động tác của anh: "Ra biển."

"đi với ai?"

"Ba mẹ."

Anh thỏa mãn sơ sơ, lại vẫn không yên lòng, "Thực sự chỉ có chú Cố thúc với thím Cố?"

cô chán nản, "không, còn có rất nhiều đàn ông, mẹ muốn tìm một người cho tôi xem mắt, vừa hay..."

Lời còn chưa dứt, môi đã bị người ta cắn. Anh tàn sát bừa bãi trên môi cô, cắn từng cái khiến cô rất đau.

"Anh...." cô giùng giằng phát ra âm thanh, "Đau....đau...."

Anh buông cô ra, cũng không cô né tránh, "Em là của anh!" Anh tuyên bố, "Em tốt nhất là hãy luôn nhớ kỹ điều này."

"Anh dựa vào cái gì nói như vậy!"

Anh dựa vào cái gì chiếm giữ cô, lại không cho cô trái tim anh? Là xem anh liệu có ăn chắc được cô không mới khiến anh muốn làm gì thì làm vậy sao?

"Bằng hiện tại!"

Anh vội vã hôn lên môi cô, bàn tay xâm lăng trên thân thể cô. Gió lạnh thổi hiu hiu, bàn tay trên người lại như gieo rắc ngọn lửa, cô không chịu nổi cảm giác nóng lạnh này, từng giọt lệ bất lực tuôn ra.

Nếm được vị mặn trong miệng, anh dừng lại, thấy những giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt cô.

Vừa đau lại vừa mềm lòng, anh hỏi: "Khóc cái gì?"

cô quật cường tránh mặt đi, không trả lời.

Anh khẽ thở dài, hôn lên từng giọt lệ của cô. Động tác của anh rất nhẹ nhàng, rất ôn nhu, cô chưa từng có cảm giác như vậy. Thế nhưng, lòng cô lại dần lạnh lẽo.

cô từng hỏi mình, chỉ là thế chỗ, chỉ là bổ khuyết, chỉ là bạn giường khi anh cô đơn lạnh lẽo, cô thực sự bằng lòng tiếp tục như vậy sao?

***

Năm rưỡi xe buýt đúng giờ xuất phát, cần ba tiếng mới tới nơi.

Mẹ Cố đã tính xong, đến đó rồi ăn cháo hải sản chính tông, sau đó theo đoàn du lịch ra đảo chơi.

Đến chiều thì tắm nước nóng, tối lại càng có nhiều hoạt động. Nghe nói con trai ông chủ khách sạn tối nay sẽ tổ chức tiệc cưới, bây giờ bọn họ đi, dù không có tiền lì xì nhưng vẫn có thể uống rượu mừng!

Nhìn mẹ hưng phấn Cố Bảo Bảo cũng rất vui vẻ. Trước vì chuyện của cô mà mẹ không vui, hy vọng lần đi nghỉ này có thể khiến mẹ vui hơn.

Hôm nay ánh nắng trên biển rất đẹp, thành phố thì vẫn còn mùa đông, nhưng ra biển đã thấy mùa xuân.

Ăn xong cháo hải sản, cô thay áo lông mỏng cùng ba mẹ ra ngoài bãi biển, đợi tập hợp với người ngoài trong đoàn du lịch.

"Các vị khách du lịch thân ái trạm kế tiếp của chúng ta chính là hòn đảo lãng mạn!"

cô chăm chú nghe hướng dẫn viên du lịch giải thích tỉ mỉ, đột nhiên có người cầm cánh tay của cô.

cô quay đầu lại, khuôn mặt quen thuộc tươi cười trước mặt, "Bảo Bảo!"

"A....A Diệp?!" cô ngạc nhiên mở to mắt, "Anh...sao lại ở đây?"

Anh mỉm cười, lên tiếng chào hỏi với ba Cố mẹ Cố rồi mới nói: "Anh tới đây nghỉ phép trùng hợp như vậy, em cũng tới sao!"

thật chỉ là trùng hợp ư?

Cố Bảo Bảo nghi ngờ nhíu mày, lơ đãng nhìn lại chỗ ba mẹ, lại đúng lúc bắt được bọn họ đang tạo chữ "V" với Công Tôn Diệp!

"Ba mẹ..." cô lúng túng nhìn bọn họ, đây là chuyện gì vậy hả? Dắt dây tơ hồng cho con gái mình sao?

"Bảo Bảo!" Bọn họ đã sớm nghĩ ra nên làm thế nào khi bị cô phát hiện, hai người đi lên trước, ngồi một trái một phải, để cô và Công Tôn Diệp chen ở chính giữa.

"Bảo Bảo." Mẹ Cố mặt mày rạng rỡ nói :"Nếu A Diệp đã tới thì để cậu ấy đi theo chúng ta đi!"

nói xong, bà không nói gì nắm lấy tay Cố Bảo Bảo, ý bảo ba Cố và Công Tôn Diệp đi theo. Mọi người cùng đoàn khách du lịch bắt đầu chuyến tham quan đảo lang mạn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương