"Nhưng cái này cũng không đại biểu mẹ không thương các con, ngược lại, mẹ vĩnh viễn đều yêu các con."

Cô lau nước mắt, nói tiếp: "Hoan Hoan, ba bề bộn nhiều việc, mẹ lại không thể thường xuyên ở bên cạnh các con, sau này con giúp mẹ chăm sóc Nhạc Nhạc, được không?"

Hoan Hoan gật đầu, lại lắc đầu, từng giọt nước mắt trào ra: "Mẹ, mẹ sao không sống với chúng con? Hoan Hoan muốn mẹ sống cùng chúng con cơ."

"Hoan Hoan đừng khóc, " Cố Bảo Bảo đau lòng không chịu nổi, lau nước mắt cho bé, "Hoan Hoan là một tiểu nam tử hán, chỉ có thể chảy máu không được phép rơi lệ, biết không?"

Bé quệt miệng, kiên cường gật đầu.

"Hoan Hoan, mặc dù mẹ không sống cùng các con, nhưng mẹ sẽ không rời xa các con, đây là số điện thoại của mẹ, nếu có chuyện gì thì lập tức gọi cho mẹ, được không?"

Nói rồi cô đưa dãy số đã viết từ lâu vào bàn tay bé nhỏ của Hoan Hoan.

Hoan Hoan mở ra đọc một lần, nhớ ở trong lòng, mới thận trọng để vào túi sách.

"Mẹ, " Bé hỏi: "Mẹ không sống với chúng con, có phải là có điều gì khổ tâm hay không? Giống như trước đây mẹ đưa Nhạc Nhạc đi vậy?"

"Hoan Hoan!"

Cô có chút nghẹn ngào, không ngờ được Hoan Hoan sẽ nói ra lời thân thiết như thế, nhưng vô luận như thế nào, "Hoan Hoan, đây đều là sai lầm của mẹ, nhưng việc mẹ sinh ra con và Nhạc Nhạc, cho tới bây giờ chưa từng hối hận. Hoan Hoan, nếu như ba tìm một người mẹ mới cho các con, nếu như mẹ mới đối tốt với con và Nhạc Nhạc, các con nhất định phải thử tiếp nhận, có được hay không?"

Hoan Hoan sửng sốt, "Mẹ, mẹ đang nói dì Tâm Du sao ạ?"

Không chờ cô có phản ứng, Hoan Hoan kiên quyết lắc đầu: "Con có mẹ, con không cần dì Tâm Du làm mẹ con. Cho dù có một ngày ba kết hôn với dì Tâm Du, dì cũng không phải mẹ con!"

Nghe lời bé, từng giọt nước mắt từ khóe mắt Cố Bảo Bảo trào ra.

"Mẹ, mẹ đừng khóc."

Hoan Hoan giơ bàn tay bé nhỏ lau nước mắt cho cô, "Hoan Hoan biết mẹ có nỗi khổ tâm, mẹ yên tâm, con và Nhạc Nhạc sẽ ngoan, chờ mẹ quay về."

"Hoan Hoan!" Cô kéo bé vào lòng, Hoan Hoan thật hiểu chuyện, trong lòng cô dù vui vẻ nhưng cũng càng yêu thương bé nhiều hơn.

Tha thứ cho mẹ, tha thứ cho mẹ!

Ra khỏi nhà hàng, Cố Bảo Bảo không có bỏ đi ngay, cô không đành lòng làm trò trước mặt Nhạc Nhạc, mà Nhạc Nhạc cũng sẽ bởi vậy cả đêm không ngủ được.

Cho nên cô dự định quay về biệt thự Mục Tư Viễn, dỗ Nhạc Nhạc ngủ rồi sẽ đi.

Ngồi trên xe, Mục Tư Viễn lại nói: "Thời gian còn sớm, chúng ta tới khu vui chơi đi."

Vừa nghe được ba tiếng "khu vui chơi", Hoan Hoan và Nhạc Nhạc đều cao hứng, Cố Bảo Bảo không thể làm gì khác hơn là im lặng nghe theo.

Tới khu vui chơi, Hoan Hoan liền dẫn Nhạc Nhạc tới chỗ đu quay ngựa gỗ.

Bé rất quen thuộc ở đây, rất nhanh dẫn Nhạc Nhạc ngồi trên ngựa, Mục Tư Viễn chỉ cần theo sau trả tiền là được.

Ngựa gỗ quay chầm chậm, Hoan Hoan vỗ tay nhỏ bé kêu to: "Ba, mẹ, con đang bay nè!"

Nhạc Nhạc nghiêng đầu nhỏ, cũng học anh trai vỗ tay, bộ dáng khả ái chọc cười Cố Bảo Bảo.

Cười xong lại cảm giác có ánh mắt nào đó tập trung vào mình, cô không tự chủ chuyển con ngươi, đụng vào ánh mắt anh.

Nụ cười liền cứng đờ, cô lúng túng quay đầu đi, anh lại tới đứng cạnh cô: "Bảo Bảo, "

Anh nói với cô: "Lời hôm nay anh nói, em hãy suy nghĩ một chút."

Cô ngẩn ra, theo đó cười quay đầu.

Ánh đèn từ đu quay ngựa gỗ chiếu vào gò má cô, đôi mắt cô xinh đẹp như những ngôi sao trên bào trời, cái mũi thẳng cùng đôi môi đỏ tươi đều tản mát ra hương vị mê người.

Trong lòng Mục Tư Viễn run lên, chân định bước tới vì lời cô nói mà dừng lại: "Không cần nghĩ nữa."

Mục Tư Viễn nắm chặt lấy lan can, lát sau, khi đu quay dần giảm tốc độ, anh mới nói: "Vì Hoan Hoan và Nhạc Nhạc, anh sẽ cho em một cơ hội nữa để suy nghĩ!"

Trong khi nói thì ngựa gỗ đã ngừng lại, Hoan Hoan dắt tay Nhạc Nhạc vui vẻ chạy ra, "Ba, mẹ, chơi vui quá đi!"

Bé cười hì hì nói, bỗng thấy cách đó không xa có người cầm máy ảnh đang mời chào khách.

Bé lập tức chạy tới dẫn người nọ ra chỗ mình, "Xin chú chụp cho chúng cháu một tấm hình"

Nói xong bé lại lắc đầu: "A không phải, là bốn tấm!"

"Hoan Hoan. . ." Mục Tư Viễn gọi bé, dường như có chút không vui.

Hoan Hoan lập tức không nói nữa, cặp mắt to đáng thương nhìn ba.

Cố Bảo Bảo đau lòng tiến lên ôm lấy bé: "Nào, mẹ và con cùng chụp nhé?"

Cô lại ôm Nhạc Nhạc, ngẩng đầu nói với người chụp ảnh: "Xin chụp cho ba mẹ con chúng tôi, cám ơn anh."

Hoan Hoan gật đầu, vẫn khát cầu nhìn về phía Mục Tư Viễn, sau khi xác định ba không muốn chụp mới thôi quay đầu lại.

"Được rồi, anh bạn nhỏ nhìn máy ảnh nào, "

Người chụp cẩn thận tỉ mỉ bắt lấy nụ cười Nhạc Nhạc thì liền thấy một người xông vào, đứng ở bên cạnh người phụ nữ đang ôm con.

Anh ta sửng sốt, sau đó mỉm cười ấn chụp, ngay sau đó máy liền có ảnh ra.

Hoan Hoan cao hứng cầm lấy ảnh, đưa cho Nhạc Nhạc: "Đây là của em."

Rồi lại đưa cho Cố Bảo Bảo và Mục Tư Viễn: "Ba, mẹ, đây là của hai người."

Tấm cuối cùng bé yêu thích không buông cứ nhìn mãi rồi mới để vào cặp sách.

"Đi nào, Nhạc Nhạc, chúng ta đi chơi nữa đi."

Bé dắt lấy tay em trai, chạy tới chỗ có trò chơi hay.

Cố Bảo Bảo đuổi theo sát, để lại Mục Tư Viễn đi một mình ở đằng sau, thỉnh thoảng cúi đầu nhìn tấm ảnh trong tay -- Cố Bảo Bảo ôm đứa bé, trong nụ cười mang theo một tia thương cảm, mà anh căn bản còn chưa kịp cười nữa.

Anh chợt quyết định bước vào ống kính, thu hút anh chắc là do sự mong muốn của Hoan Hoan, nhưng sao trong lòng lại dường như có sự háo hức khó hiểu?

Anh cũng không rõ ràng.

"Cho tôi xuống ở đây đi!"

Chơi suốt hai tiếng đồng hồ, Hoan Hoan và Nhạc Nhạc đều đang ngủ sau xe, cô không cần phải tới biệt thự anh nữa.

Đây là đáp án cuối cùng của cô? !

Mục Tư Viễn không nói được một lời dừng xe sát ven đường, nhìn cô đẩy cửa rồi bỗng dừng lại.

Anh nhịn không được quay đầu nhìn cô, tưởng cô thay đổi chủ ý, cô lại chỉ nói: "Xin. . . Chăm sóc tốt cho Nhạc Nhạc!"

Nói xong, cô dứt khoát xuống xe, bước đi trên con đường lạnh lẽo.

Chân cô bước rất nhanh, chỉ có như vậy, cô mới không cho bản thân thay đổi chủ ý.

Trong lòng cô có rất nhiều điều không muốn, nhưng cô phải cắt đứt tất cả. . .

"Em đứng lại!"

Bỗng, cánh tay bị một lực mạnh giữ lấy, Mục Tư Viễn kéo cô lại, nhìn thẳng vào mắt cô: "Cố Bảo Bảo, em rốt cuộc là có ý gì?"

Cô giùng giằng hất tay anh ra, anh lại nắm chặt hơn.

Cô thấy thật tức cười: "Mục Tư Viễn, những lời này tôi nên hỏi anh mới phải, anh có ý gì?"

"Ý của anh rất rõ ràng!"

Anh hét lên: "Lẽ nào em độc ác như vậy? Em biết rõ Nhạc Nhạc buổi sáng chỉ thừa nhận em, em biết rõ Hoan Hoan có mẹ làm bạn, con sẽ vui vẻ cỡ nào mà em lại độc ác được vậy ư? Cứ như thế bỏ đi?"

"Anh đang chỉ trích tôi sao?"

Cô ngạc nhiên, lại đau lòng, "Anh dựa vào cái gì chỉ trích tôi? Mục Tư Viễn, anh dựa vào cái gì chỉ trích tôi?"

Nước mắt cô lại rơi, cô ra sức lau chúng đi, "Nếu anh thực sự yêu thương Hoan Hoan và Nhạc Nhạc, vậy anh trả chúng lại cho tôi, trả lại cho tôi!"

"Trả cho em?" Cặp mày anh nhướng lên: "Em có thể chăm sóc tốt cho chúng? Em chăm sóc tốt cho chúng thế nào? Một Nhạc Nhạc còn chưa đủ, em còn định chăm sóc Hoan Hoan để con cũng thành một đứa mắc chứng tự bế? !"

Lời vừa thốt ra anh liền hối hận, từ đôi mắt hoảng hốt của cô là anh biết anh lại làm cô tổn thương.

Nhưng lúc này đây, cô không khóc, ngược lại cười ra tiếng: "Mục Tư Viễn, anh còn có cái gì muốn nói thì nói cho hết đi, muốn nhục nhã tôi, mắng chửi tôi, đều nói hết ra đi."

Trong nụ cười giấu kín đau thương, từng đao cắt sâu vào giữa chân mày cùng đôi mắt anh: "Tôi không cần, tôi không cần nữa, anh biết tại sao không? Bởi vì tôi không yêu anh, tôi không bao giờ ... yêu anh nữa. . ."

Đang nói thì lại bị sự mềm mại ẩm ướt làm cho ngừng lại.

Anh hi vọng chứng minh được gì đó, anh dường như. . .

Theo tiếng "ba" vang lên, tất cả hi vọng của anh liền kết thúc.

Cố Bảo Bảo tặng cho anh một bạt tai.

Anh triệt để ngơ ngẩn, ngơ ngác nhìn cô, cứ như bản thân chưa từng quen biết cô.

Anh đột nhiên ý thức được, cô không còn là Cố Bảo Bảo trước kia nữa.

Lúc này, trong ánh mắt cô tràn đầy sự phẫn nộ, đau xót, giãy dụa, mê man và sợ hãi.

Cô không còn là cô gái chỉ biết dùng ánh mắt ngọt ngào nhìn anh, chờ anh đáp lại nữa.

Hoặc giả, đằng sau ánh mắt dịu dàng ngọt ngào kia là ánh mắt phức tạp đã được cô che dấu rất tốt.

Bởi vì, khi đó cô yêu anh;

Mà bây giờ, cô đã không còn yêu anh nữa.

"Lặp lại những lời em vừa nói."

Anh nhìn thẳng vào đôi mắt cô.

Cô nắm chặt hai tay mới giữ mình không run rẩy, cô nghe được giọng nói kia dường như đã không thuộc về cô nữa: "Mặc kệ anh nói gì đi nữa, tôi cũng không quan tâm. Từ giờ trở đi, tôi quyết định không yêu anh nữa, mọi chuyện trước kia tới đây là kết thúc."

Trong đêm đông giá rét, giọng cô nghe thật thanh lãnh, nhưng cũng rất kiên quyết.

Khi những lời kia kết thúc, Mục Tư Viễn dường như nghe được âm thanh sụp đổ sâu trong lòng.

Sau đó cô bước đi.

Cô đi rất nhanh, chỉ vì một khi dừng lại, sự ngụy trang kiên cường kia sẽ lập tức nát vụn.

Cô không thể, không muốn như thế, ở trước mặt anh, ngoại trừ sự ngụy trang ra cô đã không còn lại bất cứ thứ gì.

Rốt cục, cô đi đến khi hai chân tê liệt, cả người vô lực, cô không biết mình đi tới đâu, dựa vào tường, cô lặng lẽ nhắm hai mắt lại.

Nước mắt vô lực ngã nhào, cô cho tay vào túi lấy ra tấm hình kia.

Trong hình, khuôn mặt cùng ánh mắt anh hiện lên thật rõ ràng, sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, cô chỉ còn lại một tấm hình, một tấm hình mà thôi.

Anh Tư Viễn! Em đã quyết định không yêu anh nữa, nhưng linh hồn em cũng sẽ chết đi.

Anh Tư Viễn!

Cô áp tấm ảnh vào ngực, những đau thương đã không còn được đè nén nữa liền khóc nấc lên.

Bảo Bảo!

Mục Tư Viễn dừng xe trong bóng tối, nhìn bóng người quen thuộc trong con hẻm đối diện, anh vẫn lái xe đi theo cô, cô lại không chút nào phát giác.

Dọc theo con đường này cô bước đi thật nhanh, cô suy nghĩ cái gì?

Mà bây giờ vai cô đang run rẩy kịch liệt như thế, cô đang khóc ư?

Lại là vì cái gì?

Có phải những lời cô nói đều là trái lương tâm?

Anh xuống xe khóa kỹ cửa, đi nhanh tới đối diện.

"Tin tin..." Bỗng một chiếc xe tải đi tới, anh vội lui về sau, sau khi chiếc xe đi rồi thì trong ngõ nhỏ đã không còn bóng dáng kia nữa.

"Bảo Bảo!"

Anh chạy tới gọi mấy tiếng, không có ai trả lời.

Ánh mắt lo lắng tìm kiếm quanh con đường, kỳ quái, vậy mà lại không thấy bóng dáng cô đâu cả.

Anh suy nghĩ một chút, lấy điện thoại ra gọi cho cô, đáp lại anh chỉ là những tiếng tút tút!

"Bảo Bảo!"

Anh lại gọi, vẫn không có đáp lại, trên con đường vắng tanh, từ đầu đến cuối chỉ có một mình anh!

Hoan Hoan và Nhạc Nhạc còn ở trên xe, anh không dám đi xa, chỉ có thể quay về.

Khởi động xe đi về phía trước, anh nhìn con hẻm nhõ kia, mở đèn xe lên vẫn không có bóng người.

Sáu giờ sáng, Hoan Hoan đã rời giường.

Bé vẫn ngồi trên giường một mực suy nghĩ, một bên chờ Nhạc Nhạc tỉnh lại.

Hình như trong lòng có cảm ứng, chỉ chốc lát sau, Nhạc Nhạc cũng tỉnh dậy, chỉ là đôi mắt to của bé nhìn sang bên cạnh, không có tìm được bóng dáng quen thuộc của mẹ, liền nhất quyết không chịu rời giường thay quần áo.

"Nhạc Nhạc, " Hoan Hoan suy nghĩ mãi, vẫn quyết định nói với em: "Hôm nay mẹ sẽ không tới mặc quần áo cho em!"

Thấy Nhạc Nhạc chuyển sang nhìn mình, bé tiếp tục nói: "Mẹ đã đi rồi, sau này em phải tự mình mặc quần áo."

Nghe vậy, Nhạc Nhạc ngẩn ra, bỗng nhiên giơ quả đấm nhỏ đánh lên người Hoan Hoan, trên khuôn mặt bé nhỏ tràn đầy sự phẫn nộ!

"Nhạc Nhạc!" Hoan Hoan có khí lực hơn, giữ hai tay em lại: "Anh không có lừa em, nhưng mẹ chỉ tạm thời xa chúng ta thôi, mẹ nhất định sẽ quay về!"

Nhạc Nhạc không nghe, cơ thể bé nhỏ tức giận xoay đi không thèm nhìn Hoan Hoan.

"Nhạc Nhạc, em nghe anh nói nè, "

Hoan Hoan kiên nhẫn nói, "Mẹ và ba bây giờ có chút vấn đề, cần thời gian mới có thể giải quyết. . ."

Nói đến đây, bé dừng một chút, nếu ba và dì Tâm Du kết hôn, vấn đề giữa ba và mẹ vĩnh viễn không thể giải quyết, cho nên, "Nhạc Nhạc, chúng ta phải giúp mẹ, mà không phải bướng bỉnh tùy hứng, em biết không? Chỉ cần chúng ta nghĩ cách, mẹ nhất định sẽ về!"

Nghe vậy, Nhạc Nhạc mới quay ra nhìn Hoan Hoan.

"Tới đây, Nhạc Nhạc, em trước tiên phải tập mặc quần áo vào buổi sáng nhé được không?"

Hoan Hoan liền đưa quần áo cho em.

Nhạc Nhạc nhận lấy mặc từng món, nước mắt lại không nhịn được trào ra.

"Đừng khóc, Nhạc Nhạc, " Hoan Hoan lau nước mắt cho em, mặc dù chính bé cũng muốn khóc, thế nhưng: "Mẹ đã nói, chúng ta là tiểu nam tử hán, chỉ được chảy máu không được rơi lệ! Em hiểu chưa?"

Nhạc Nhạc kiên định gật đầu, tự lau nước mắt đi.

"Hoan Hoan, Nhạc Nhạc, các con dậy chưa?"

Ngoài cửa vang lên giọng ba, Hoan Hoan vội trả lời: "Ba dậy sớm ạ! Chúng con đã dậy rồi."

Mục Tư Viễn đẩy cửa vào, hắn vốn muốn tới giúp Nhạc Nhạc mặc quần áo thì đã thấy Nhạc Nhạc quần áo chỉnh tề rồi.

"Nhạc Nhạc giỏi quá!"

Hắn cười hôn nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của bé, ôm lấy hai bé đi ra.

"Ba, " Hoan Hoan bỗng nhiên nói: "Hôm nay sau khi tan học chúng tới chỗ ông nội được không ạ? Con cũng có hơi nhớ ông nội rồi."

Mục Tư Viễn gật đầu, cũng tốt, dù sao ông cụ cũng đòi gặp Nhạc Nhạc, vậy hôm nay đưa hai đứa tới đi.

Cố Bảo Bảo dậy rất sớm giúp ba mở tiệm, bọn họ kinh doanh chủ yếu là buổi sáng, cho nên ba Cố với mẹ Cố thường mới năm giờ đã dậy rồi.

Trước đây Cố Bảo Bảo lúc ở nhà cũng bình thường hay hỗ trợ, hiện tại ngược lại có hơi không quen, ngẫm lại bọn họ mỗi ngày đều như vậy, trong lòng cô thực sự rất hổ thẹn.

Ba Cố thương cô lắm, ông biết tối qua con gái ngủ rất muộn, vì thế nói: "Bảo Bảo, con chớ vội, nghỉ ngơi một chút đi."

"Con không sao đâu ba."

Khi nói thì điện thoại vang lên, ba Cố ngừng việc lại: "Chào buổi sáng, đây là tiệm mỳ vằn thắn Cố thị!"

Khi nói ông cũng rút bút kẹp ở áo ra, viết viết lên giấy dán trên tường, "Vâng, sẽ đưa tới đúng giờ, tạm biệt."

Cúp điện thoại, ông liền tới phòng bếp bận bịu.

Cố Bảo Bảo đứng sát lại nhìn, chỉ thấy trên giấy viết: Building Dụ Long C-801, ba suất vằn thắn, năm suất mỳ xào, mười cái sủi cảo.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương