"Hoan Hoan thật ngoan!" Cố Bảo Bảo đèn nén thương cảm trong tim, nghi ngờ nhìn Mục Tư Viễn, không biết hắn vì sao mang cả Hoan Hoan đến.

Hắn lại tiếp lời cô: "Hoan Hoan không chỉ ngoan, hơn nữa còn rất thông minh và ưu tú."

Nói rồi hắn quay ra nhìn con trai: "Hoan Hoan, mấy năm qua con đã tham gia những trận tranh tài nào, đã được thưởng những gì đều nói cho cô có được không?"

Hoan Hoan gật đầu, "Cô ơi, con đã tham gia thi đầu tiếng Anh, thi tính nhẩm, thi xếp hình, thi kiến thức, tất cả đều đạt hạng nhất đó ạ."

"Hoan Hoan giỏi quá!" Cố Bảo Bảo rũ mắt xuống, rõ ràng là những chuyện làm người ta vui mừng, vì sao trong lòng cô lại muốn khóc?

"Được rồi," Mục Tư Viễn xoa đầu nhỏ: "Hoan Hoan đi chọn kem cho ba với cô nhé, chọn xong thì bảo phục vụ đưa tới là được."

Chờ bé đi rồi, Cố Bảo Bảo vội lau đi nước mắt, "Mục Tư Viễn, anh bảo Hoan Hoan nói với tôi những cái này làm gì?" Cô hỏi.

"Sao vậy? Lẽ nào đây không phải điều cô muốn biết sao?" Mục Tư Viễn hờ hững nhìn cô.

"Tôi..." Cố Bảo Bảo nghẹn lời, cô muốn biết, muốn biết từng giai đoạn Hoan Hoan trưởng thành, nhưng... Cũng không phải lấy phương thức như vậy.

"Cố Bảo Bảo," Mục Tư Viễn nhìn vào khuôn mặt cô: "Cô nói cô vào công ty là muốn gặp Hoan Hoan. Hôm nay tôi đã đưa Hoan Hoan tới để cô gặp, cô có thể yên tâm, tôi sẽ nuôi dưỡng con thành tài, tiếp nhận gia nghiệp của tôi."

Dừng một chút, hắn nói tiếp: "Về phần chuyện bé không có mẹ, tôi cũng sẽ giải quyết, cô không phải lo lắng."

Cố Bảo Bảo sắc mặt tái nhợt, "Anh... Anh nói vậy là có ý gì?"

"Cô đi đi!" Hắn nói.

Đi...

"Từ đâu tới, thì quay lại nơi đó. Đừng xuất hiện trước mặt Hoan Hoan nữa, điểm này, năm năm trước chúng ta đã nói rõ rồi."

-- năm năm trước đã nói hết --

Cố Bảo Bảo thống khổ rũ mắt, vậy cuộc gặp lúc này chỉ có thể xem như là sự ban ơn hắn dành cho cô? !

"Thưa anh, thưa cô, kem của hai vị đây ạ."

Lúc này người phục vụ bưng ly kem ra, nói tiếp: "Anh bạn nhỏ lúc nãy đi chọn kem nhờ tôi chuyển lời tới hai vị, cậu bé ấy đi rửa tay."

Mục Tư Viễn gật đầu, ánh mắt chuyển qua liền thấy tay Cố Bảo Bảo siết chặt, chuẩn bị đứng dậy đi về.

"Chờ đã!" Hắn giữ tay cô lại, cơ hồ là ra lệnh: "Chờ Hoan Hoan quay lại đã, ăn cơm xong rồi hãng đi!"

"Mục Tư Viễn, anh..."

Hắn đã đập nát trái tim cô, chẳng lẽ còn muốn giày xéo nó lần nữa?

"Ngồi xuống!" Mục Tư Viễn kéo tay cô, ép cô phải ngồi xuống, "Đừng để Hoan Hoan cảm thấy có sự khác thường gì! Tôi không muốn cho nó biết chuyện giữa chúng ta, tôi tin cô cũng hiểu, tôi làm vậy là vì muốn tốt cho Hoan Hoan!"

Cố Bảo Bảo cúi đầu không nói, hắn vừa nhắc tới Hoan Hoan, nước mắt vẫn đang nhịn trong hốc mắt không ngừng trào ra.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương